[Ngôn tình - Hiện đại] Yêu hận triền miên - Update chương 47 - Lục Xu (Meomai dịch)

Yêu Hận Triền Miên
Tác giả: Lục Xu
Editor: Meomai
Độ dài: 77 chương
Tốc độ edit: 1-2 chương 1 tuần

capture2.png


Giới thiệu:
Mục đích của Giang Thừa Châu ngay cả người qua đường cũng biết, anh từng bước giăng bẫy chẳng qua để khiến cô nếm trải nỗi khổ mà anh phải chịu đựng năm ấy. Sau đó, anh bỏ rơi cô, quay người cùng vị hôn thê của mình sống đến đầu bạc răng long. Nhưng việc giăng bẫy xảy ra sự cố ngoài ý muốn, khi cô rơi vào bẫy, anh cũng đồng thời rơi xuống…

Nội dung tags: Hào môn thế gia, ngược luyến tình thâm.
Nhân vật chính: Mộc Tuyên Dư, Giang Thừa Châu.
Khác: Lục Xu, thiết kế, hãm hại.

Trong quá trình edit em xin chân thành cảm ơn sự giúp đỡ nhiệt tình của chị Phi Yến Nhược Lam, hí hí :D.
***
Mục lục:

Tiết tử

Chương 1 - Chương 2 - Chương 3 - Chương 4 - Chương 5 - Chương 6
Chương 7 - Chương 8 - Chương 9 - Chương 10 - Chương 11 - Chương 12

Chương 13 - Chương 14 - Chương 15 - Chương 16 - Chương 17 - Chương 18
Chương 19 - Chương 20 - Chương 21 - Chương 22 - Chương 23 - Chương 24

Chương 25 - Chương 26 - Chương 27 - Chương 28 - Chương 29 - Chương 30
Chương 31 - Chương 32 - Chương 33 - Chương 34 - Chương 35 - Chương 36

Chương 37 - Chương 38 - Chương 39 - Chương 40 - Chương 41 - Chương 42
Chương 43 - Chương 44 - Chương 45 - Chương 46 - Chương 47 - Chương 48

Chương 49 - Chương 50 - Chương 51 - Chương 52 - Chương 53 - Chương 54
Chương 55 - Chương 56 - Chương 57 - Chương 58 - Chương 59 - Chương 60

Chương Chương Chương Chương Chương Chương
Chương Chương Chương Chương Chương Chương

Chương Chương Chương Chương Chương Chương

***

Truyện chỉ được đăng tải trên Gác SáchBlog cá nhân.​
 
Chỉnh sửa lần cuối:

meomai

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
28/7/14
Bài viết
91
Gạo
0,0
Chương 3

Mộc Tuyên Dư nhớ rất rõ, khi cô và Chu Chấn Hưng mới bắt đầu qua lại, anh trai đã từng ám chỉ với cô, đối tượng cô tìm, không cần phải môn đương hộ đối, cô có thể tìm một người đàn ông mà cô thích, bất kể thân phận địa vị của người đó như thế nào. Công ty không cần thu được lợi ích từ hôn nhân của cô, cho dù có một ngày, công ty cần họ dùng hôn nhân để hy sinh, điều đó cũng nên để chính anh hy sinh, chứ không phải là cô.

Cô rất rõ, bất kể là anh trai hay là ba mẹ, họ đều cố gắng để cho cô được trải qua một cuộc sống thỏa mãn, không để cho cô bị trói buộc bởi điều gì, hi vọng cả đời cô luôn vui vẻ hạnh phúc. Mà suốt hai mươi năm cuộc đời đã qua của cô, quả thực đã trôi qua thuận buồm xuôi gió, thậm chí có thể mặt dạn mày dày mà nói là quá tốt so với đa số mọi người. Cô có thể mua quần áo mình thích, bất kể là nhãn hiệu nào, muốn đi đâu chơi thì có thể đến đó chơi, tất cả những thứ này đều là điều kiện vật chất người nhà dành cho cô, thậm chí cô có thể không hề cố kỵ làm chút chuyện tương đối mạo hiểm kích thích. Đơn giản là cô rất rõ, người nhà chính là chỗ dựa của cô, cho dù cô có làm sai điều gì, cũng sẽ không thực sự gặp phải hậu quả nghiêm trọng.

Cuộc sống hơn hai mươi năm hạnh phúc tốt đẹp của cô đều do người nhà dành cho, hiện giờ "Thịnh Đạt" xuất hiện khủng hoảng nghiêm trọng, cô không thể khoanh tay đứng nhìn. Có thể cho dù lo lắng và nỗ lực của cô không hề giá trị, nhưng ít nhất cô cũng được tham dự vào, cô muốn dùng hành động thực tế hồi báo sự yêu thương của người thân dành cho cô, chứ không phải lúc nào cũng chỉ hưởng thụ nỗ lực của họ, thêm người, sẽ thêm một phần năng lực, tóm lại là vẫn tốt hơn.

Mộc Tuyên Nghị lái xe. Anh dừng xe lại ở đèn xanh đèn đỏ kế tiếp, tầm mắt dừng trên giây tốc đếm ngược, tay lại với lấy điện thoại di động ra, gọi cho Thẩm Tác Lâm một cuộc điện thoại, ý bảo sắp xếp một vị trí thích hợp cho Mộc Tuyên Dư. Thẩm Tác Lâm ở bên kia điện thoại đột nhiên nhận được cuộc gọi như vậy, ngay cả vì sao và hẳn là phải cho chức vị gì cũng chưa kịp hỏi, điện thoại đã bị đương sự lập tức cắt đứt.

Mộc Tuyên Dư hiểu được, khóe miệng vểnh vểnh lên.

Mộc Tuyên Nghị quăng ánh mắt nhìn bộ dạng cô em gái trong gương phía trước, ánh mắt cô hơi lóe lên, đôi mắt lại linh động, giống như hồi bé cô làm sai chuyện, sau đó viện đủ cớ, bộ dạng khi thuận lợi lừa gạt ba mẹ lúc đó, giống một con tiểu hồ ly thông minh đáng yêu. Dáng vẻ này của cô, khiến anh nhịn không được cũng hơi vểnh khóe miệng. Anh em hai người vẫn là có vài phần giống nhau, động tác đồng dạng có vẻ càng hài hòa tốt đẹp.

"Đúng rồi, anh, anh và Trình tỷ tỷ thế nào rồi?"

Trình Hiểu Tang là bạn gái Mộc Tuyên Nghị, tình cảm hai người vẫn luôn không tồi, không phải thân thiết cũng không phải gắn liền với lợi ích, bọn họ là tự do yêu đương, chẳng qua gia thế Trình Hiểu Tang rất không tồi là được rồi, bởi vậy Mộc Tuyên Dư càng nhận định anh trai và Trình Hiểu Tang có thể đi đến cuối cùng, dù sao các phương diện bọn họ đều phù hợp điều kiện bạn đời lý tưởng của đối phương. Mộc Tuyên Nghị là tuyệt đối không có khả năng chơi đùa cái gì chuyện cổ tích cô bé lọ lem, nói chuyện yêu đương với cô gái có gia thế tương đương như vậy, thì đó là đối tượng tốt nhất.

"Không tệ." Giọng anh nhàn nhạt, cũng không nghe được gì.

Trên thực tế, mặc dù chuyện "Thịnh Đạt" còn chưa bị truyền thông cho sáng tỏ, nhưng những người bị vây trong vòng luẩn quẩn này đều là người tinh luyện, nhất là Trình gia lão tiên sinh ở thương trường nhiều năm, đương nhiên đối với tình huống của "Thịnh Đạt" sẽ để trong mắt. Trình Hiểu Tang là cháu gái nhỏ mà ông nội Trình thương yêu nhất, đối với hôn nhân đại sự của cháu gái, lúc nào cũng để trong lòng, tuy rằng ông nội Trình không lên tiếng chính xác, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng, nếu khủng hoảng lần này "Thịnh Đạt" không thể vượt qua, hôn sự của anh và Trình Hiểu Tang, chỉ sợ cũng sẽ. . .

Mặc dù Mộc Tuyên Dư không rõ tình cảm giữa anh trai và Trình Hiểu Tang rốt cuộc là như thế nào, nhưng cũng nghe ra bản thân anh trai không muốn tiếp tục đề tài này, cô lập tức thay đổi đề tài, nói đến những việc thú vị gặp phải trên đường đi du lịch của cô. Mộc Tuyên Nghị phối hợp hỏi thăm cũng cười cười, dọc trên đường đi không khí khá tốt đẹp.

Đến công ty, Mộc Tuyên Nghị trực tiếp quăng cô cho Thẩm Tác Lâm.

******​

"Em gái Mộc, anh trai Thẩm cũng đợi em thật lâu."

Thẩm Tác Lâm vừa thấy cô, lập tức cười rộ lên, anh cười đến vô lại mười phần trêu tức, nhất là lúc nói chuyện còn dùng cả chữ anh trai em gái, vô hình trung làm cho người ta cảm thấy đen tối.

"Cũng không đợi bao lâu, tóc cũng chưa đến mức trắng."

"Ách. . ."

Mỗi lần Thẩm Tác Lâm đùa giỡn kêu cô là em gái Mộc, cô đều sẽ liên tưởng đến Mộc Uyển Thanh trong "Thiên Long Bát Bộ", lần đầu tiên Đoàn Dự nhìn thấy Mộc Uyển Thanh ánh mắt hoảng sợ vì thiên nhân, còn có Mộc Uyển Thanh yêu say đắm Đoàn Dự, chẳng qua một đoạn này cái gọi là "Cảm tình" trong bộ phim truyền hình kia, luôn bị tình cảm giữa Đoàn Dự và Vương Ngữ Yên đè ép, giống như là một đoạn không đáng nhắc tới.

Thẩm Tác Lâm vẫn chưa sắp xếp cho Mộc Tuyên Dư công việc gì, trước tiên chỉ để cô quen thuộc với quy định công ty, đối với bên ngoài thì tuyên bố cô là nhân viên mới đến để lấy có kinh nghiệm, mục đích cũng là không muốn cô phải chịu sự xa lánh bàn luận không tốt trong công ty. Nhưng Mộc Tuyên Dư không nghĩ nhiều như vậy, tiếp đó lại vụng trộm làm cho Thẩm Tác Lâm mang tất cả tư liệu về các dự án của công ty cho cô, lý do của cô là dù sao cô cũng có cổ phần "Thịnh Đạt", cô hiểu biết một chút về tình hình kinh doanh của công ty cũng hợp tình hợp lý.

Thẩm Tác Lâm không từ chối, mà đi đến văn phòng Mộc Tuyên Nghị, nói yêu cầu của Mộc Tuyên Dư cho Mộc Tuyên Nghị.

"Cứ làm theo con bé nói." Mộc Tuyên Nghị nghĩ nghĩ, rất rõ ràng lần này em gái là thực sự suy nghĩ, anh càng giấu diếm, sẽ chỉ khiến cô cho rằng vấn đề công ty càng nghiêm trọng, cho dù trên thực tế đúng là như thế.

"Toàn bộ?" Nhưng mà Thẩm Tác Lâm thật không ngờ Mộc Tuyên Nghị thoải mái như vậy.

"Ừ."

Dưới sự cho phép của Mộc Tuyên Nghị, Thẩm Tác Lâm đều lấy tất cả tư liệu gần một năm của công ty đến cho Mộc Tuyên Dư.

******​

Từ lúc đầu, Mộc Tuyên Dư không có văn phòng riêng, chỉ cùng làm việc với mọi người, vài ngày sau cô mới có một văn phòng nhỏ. Văn phòng tuy nhỏ, nhưng vị trí rất không tồi, có thể nhìn xuống toàn thành phố từ cửa sổ sát đất, cho dù là ngồi ở ghế làm việc, nhưng chỉ cần nhấc đầu lên là có thể nhìn thấy phong cảnh vô tận. Chỗ này, là sắp xếp riêng cho cô. Mà thân phận của cô, cô cũng chưa bao giờ giấu diếm, cho dù là em gái của Mộc Tuyên Nghị, cô cũng không để ý người khác đối xử như thế nào với cô. Huống chi mục đích đến công ty của cô, cũng không phải thật sự để công tác tốt, mà còn phải hòa nhập với đồng sự, đó đều là những việc khó xác định trong tương lai.

Toàn bộ thời gian của Mộc Tuyên Dư đều dùng để xem chỗ tư liệu này. Cô chú trọng các vấn đề từ giai đoạn đầu của công ty, đồng thời cũng thấy được vấn đề nảy sinh. "Thịnh Đạt" kinh doanh vẫn luôn không tệ, nhưng sau khi Mộc Tuyên Nghị nhận chức, bắt đầu đầu tư bất động sản, ngay sau đó liền đầu tư nhiều dự án. Tiền vốn trong giai đoạn trước của công ty đã được đầu tư, mặc dù vốn lưu động không phải là nhiều, nhưng chỉ phải trì hoãn trong khoảng thời gian này nên tình trạng phát triển vẫn tốt. Nhưng từ mấy tháng trước công ty bắt đầu liên tục nhận được hàng trả lại của các đối tác, cho đến nay, đã nhận được vô số đơn trả hàng. Ban đầu công ty dựa vào mấy khoản tiền hàng này để tiếp tục duy trì kinh doanh, nhưng lúc này hàng bị trả sẽ không có cách nào nhận được tiền hang nữa. Tệ hơn là, cơ quan chức năng tập trung điều tra các loại mặt hàng này, ngay cả khi điều tra không có bất kì vấn đề gì về chất lượng, họ vẫn liên tục điều tra, bất luận là khách hàng được cung cấp hàng hóa, họ cũng bắt đầu lần lượt nhận định mặt hàng này có rất nhiều vấn đề. Dự án đầu tư của giai đoạn trước, chưa đến giai đoạn kết thúc, không chỉ có vậy mà còn cần đầu tư bổ sung thêm, mà dường như cũng nhanh đến kỳ hạn trả cho ngân hàng cho vay bên kia. . .

Hiện tại công ty giống như bị người ta nắm yết hầu, giữ không được mà buông cũng không thể.

Tất cả bắt đầu từ đây. . .

Mộc Tuyên Dư nhanh chóng mở hồ sơ, chú ý tới đơn hàng đầu tiên bị trả lại, khi đó nội bộ công ty đều không cho là đúng, không phát hiện ra sự việc lần này sẽ lan ra nghiêm trọng như vậy. Cô dựa vào chỗ văn kiện liên quan đến vấn đề này để phác thảo ra tất cả các hợp đồng hợp tác với công ty trước và sau đó, sau khi loại bỏ từng cái thì chỉ còn lại hợp đồng giữa "Vạn Thành" và "Thịnh Đạt" là đến kỳ hạn, bên "Vạn Thành" không tiếp tục hợp tác với "Thịnh Đạt", thời hạn của hợp đồng vừa đến, quan hệ hợp tác của hai bên chính thức hủy bỏ.

"Vạn Thành" chính là mặt tiền của thành phố Giang Tây, sự phát triển của Vạn Thành và của cả thành phố có quan hệ mật thiết với nhau, sản nghiệp trong tay trải rộng khắp các tỉnh thành, đồng thời còn mở rộng ở hải ngoại. Thành công nhất của họ là mỗi lần phát triển dự án mới không chỉ ổn thỏa, mà còn chuẩn bị chu đáo, lấy tư thế đầy mạnh mẽ tiến vào thị trường, nhanh chóng làm cho khách hàng nhận ra rằng, đây chính là đòn sát thủ của "Vạn Thành", nhiều năm như vậy vẫn duy trì được vị trí đứng đầu, đồng thời cũng đem những dự án kinh doanh không có mối tương quan dưới trướng từng bước hoàn thiện, nó chính là nền kinh tế phát triển như chong chóng xoay trong gió của thành phố Giang Tây.

Sau khi Mộc Tuyên Nghị lên chức có hợp tác với Vạn Thành, nhờ vào "Vạn Thành" mà mở rộng thị trường tiến hành tiêu thụ các nhãn hiệu sản phẩm, mà "Thịnh Đạt" cũng làm cho "Vạn Thành" tiếp tục khuyếch tán thị trường, song phương hỗ trợ lẫn nhau cùng có lợi, mấy năm qua luôn luôn hợp tác vui vẻ, lần này lại đột nhiên bỏ dở quan hệ hợp tác.

Mộc Tuyên Dư nhìn chăm chú vào tư liệu về "Vạn Thành", trên tư liệu cho thấy, lí do đưa ra của bên "Vạn Thành" là công ty đang tiến hành một dự án mới, không có thời gian chú ý đến việc hợp tác với Thịnh Đạt, vì thế quyết định không hợp tác nữa, điều toàn bộ nhân viên liên quan đến việc hợp tác này tham gia vào dự án mới. Hơn nữa bên hợp tác còn công khai khen ngợi Mộc Tuyên Nghị, mặc dù không thể tiếp tục hợp tác, nhưng đặc biệt tán thưởng về năng lực của Mộc Tuyên Nghị, cũng rất hài lòng với việc hợp tác trước đây.

Nhìn qua, có vẻ như không có vấn đề gì.

Mộc Tuyên Dư lại tra xét một chút về tin tức của "Vạn Thành", "Vạn Thành" là sản nghiệp của Giang gia, được thừa hưởng từ thế hệ này sang thế hệ khác. Ngay từ đầu hiển nhiên chưa từng được chú ý đến như thế. Khi ở trong tay Giang Hào, "Vạn Thành" bỗng nhiên nổi tiếng, hiện thời Giang Hào đã hơn bảy mươi tuổi, sớm bỏ mặc việc kinh doanh của "Vạn Thành", tất cả việc kinh doanh "Vạn Thành" đều giao trong tay con trai của Giang Hào, Giang Cảnh Hạo, mà trên thương trường Giang Cảnh Hạo thiên phú hơn người. Đều nói giữ vững sự nghiệp càng khó hơn so với việc gây dựng sự nghiệp, mà anh ta không chỉ quản lí tốt "Vạn Thành", còn mở rộng thêm nhiều hạng mục khác, phát triển "Vạn Thành" trở thành xí nghiệp vang danh như hiện tại. Mà Giang Cảnh Hạo người này làm việc luôn thận trọng vững vàng, trong giới kinh doanh người ta nói rằng anh ta chỉ ra tay khi đã chuẩn bị tốt 100%, sự thật chính là như vậy. Tin tức về Giang Cảnh Hạo không nhiều lắm, mặc dù có rất nhiều từ để hình dung, nhưng đều không có tác dụng gì, duy chỉ có một chuyện là sự thật chính là sau khi anh ta kết hôn thì có một cô con gái. Anh ta cũng không có quan hệ với bất kì diễn viên hay chuyện xấu nào và được cho là một người đàn ông tốt.

Sau khi xem xét một lúc lâu, cô vẫn cứ cảm thấy khủng hoảng hiện nay mà "Thịnh Đạt" gặp phải có liên quan tới "Vạn Thành", nhưng cẩn thận suy nghĩ kĩ lại cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều. So sánh với "Vạn Thành", "Thịnh Đạt" quả thật có chút không bằng được, Giang Cảnh Hạo cũng không rảnh rỗi mà đối phó "Thịnh Đạt", huống chi giữa Giang Cảnh Hạo và Mộc Tuyên Nghị ngoại trừ quan hệ hợp tác, thì không có qua lại gì khác, cứ như vậy càng không có lý do gì đối phó "Thịnh Đạt".

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút không thích hợp, giác quan thứ sáu của phụ nữ sau khi xuất hiện làm cho lý trí và cảm tính của cô không ngừng đấu tranh, cuối cùng quyết định đi tìm Mộc Tuyên Nghị.

Mộc Tuyên Nghị mới vừa kết thúc một hội nghị, lúc này sắc mặt không tốt lắm, tình trạng của công ty, anh vẫn chưa tìm được biện pháp giải quyết.

Mộc Tuyên Dư vào văn phòng, nhìn sắc mặt lúc này của anh, cũng không như bình thường nói chêm vào để chọc cười nữa, "Anh, công ty gặp chuyện không may, có phải có liên quan tới ‘Vạn Thành’ hay không?"

Mộc Tuyên Nghị giương mắt, mắt lộ nghi hoặc, mà nhìn Mộc Tuyên Dư nói ra ý nghĩ của chính mình.

Đối với suy đoán của em gái, Mộc Tuyên Nghị không đưa ra đánh giá gì, mà thuyết phục cho qua chuyện, "Anh điều tra qua, ‘Vạn Thành’ không tiếp tục hợp tác nữa, không phải một câu lấy cớ, những người liên quan tới việc hợp tác này đích xác bị điều đến ngành khác, họ không tiến hành hợp tác với công ty khác, hơn nữa ‘Vạn Thành’ quả thật hết sức ứng phó vì dự án mới. Anh đã tính qua giá trị, mặc dù ‘Vạn Thành’ có thể lấy được lợi nhuận từ việc hợp tác với chúng ta, nhưng dự án mới của họ một khi lợi nhuận, chỉ cần một năm có thể thu hồi bằng lợi nhuận khi hợp tác với chúng ta trong ba năm."

Mộc Tuyên Dư cắn cắn môi, đây là nói, "Vạn Thành" hủy bỏ hợp tác, hoàn toàn vì lấy tình huống thực tế làm chuẩn, cũng không bao gồm cảm xúc cá nhân, là chính cô suy nghĩ nhiều. Cũng là, cô xem tư liệu tìm ra có chỗ vấn đề, mới có thể chân chính nói nhảm như thế mà thôi.

"Anh..." Cô cúi đầu, vì bản thân vô lực mà sầu não.

"Đừng lo lắng, cuối cùng rồi mọi thứ sẽ ổn thôi..." Mộc Tuyên Nghị hé ra một nụ cười với cô em gái của mình.

Mộc Tuyên Dư nghĩ nghĩ, "Anh, nếu ‘Vạn Thành’ có thể thiết lập quan hệ hợp tác với chúng ta, thì có thể giải quyết vấn đề của công ty hay không?"
 

meomai

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
28/7/14
Bài viết
91
Gạo
0,0
Chương 4

Trong văn phòng của Mộc Tuyên Nghị, Thẩm Tác Lâm gõ gõ lên bàn làm việc của anh với vẻ mặt không ủng hộ, "Cậu thật sự để tiểu Dư đi ‘Vạn Thành’ à?"

Thẩm Tác Lâm không tin, Mộc Tuyên Nghị còn không rõ tính tình của Giang Cảnh Hạo, người này quyết đoán cẩn thận, một khi đã ra quyết định thì ai cũng đừng nghĩ có thể làm cho hắn ta thu hồi. Điều này cũng chính là nguyên nhân vì sao sau khi bên "Vạn Thành" hủy bỏ việc tiếp tục hợp tác, bọn họ vẫn chưa áp dụng biện pháp gì. Giang Cảnh Hạo lớn hơn bọn anh mười tuổi, khi bọn anh mới sinh ra, Giang Cảnh Hạo đã đi theo Giang Hào tiếp xúc với các dự án ở "Vạn Thành", học thức của Giang Cảnh Hạo không phải ở trên sách vở, mà dựa vào tích lũy từng chút một trong thực tiễn. Một người khó đối phó như vậy, thế nhưng Mộc Tuyên Nghị thực sự để Mộc Tuyên Dư đi gặp gỡ, tác động để Giang Cảnh Hạo cân nhắc tới việc tiếp tục hợp tác với "Thịnh Đạt". Nói ý nghĩ đó kỳ lạ có lẽ quá mức khoa trương, nhưng cũng chẳng khác biệt là mấy.

"Ừ." Mộc Tuyên Nghị không phản ứng gì nhiều, lúc Mộc Tuyên Dư nói ra suy đoán đó thì mặt mày hớn hở, điều này khiến anh không đành lòng dội nước lã.

Suy đoán của Mộc Tuyên Dư là nếu "Vạn Thành" không tiếp tục hợp tác vì liên quan tới lợi ích, thì bên "Thịnh Đạt" có thể đưa ra nhiều lợi ích hơn. Nếu thuyết phục được "Vạn Thành", thì dựa vào sức ảnh hưởng của "Vạn Thành", "Thịnh Đạt" sẽ có thể giảm bớt áp lực của phía ngân hàng bên kia, cũng có thể tiến hành động viên nhân viên trong công ty, cũng sẽ có thương nghiệp tiếp tục nhập hàng khi nhìn đến mối quan hệ hợp tác nhiều năm của họ với "Vạn Thành”. Nói không chừng "Thịnh Đạt" có thể mượn việc này để thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.

Thẩm Tác Lâm bĩu môi, hiện tại ngay cả mấy gia đình quyền thế có quan hệ tốt với Mộc gia đều không sẵn lòng qua lại với Mộc gia. Lấy tính cách của Giang Cảnh Hạo mà nói, hắn ta cũng sẽ không ra tay vào lúc này. Nghe nói Giang Cảnh Hạo ngoại trừ yêu thương người thân của mình thì hết sức máu lạnh với người khác, cho dù ngươi ta có quỳ trước mặt hắn đau khổ cầu xin, hắn không chỉ không mềm lòng, ngược lại còn cho rằng âm thanh của người đó làm bẩn lỗ tai hắn ta. Đối với một người như vậy, Mộc Tuyên Nghị lại thực sự để cho Mộc Tuyên Dư đi gặp mặt.

"Cậu sẽ không thực sự đặt hi vọng ở ‘ Vạn Thành ’ chứ?" Mặc dù cái suy đoán kia rất tốt đẹp, nhưng người tài hẳn là vẫn nên xuất phát từ hiện thực.

Thẩm Tác Lâm càng nghĩ càng không thích hợp, nhất là Mộc Tuyên Nghị chẳng những không phản đối cách làm của Mộc Tuyên Dư, mà còn thực sự làm ra một bản đề án mới giao cho Mộc Tuyên Dư, để cô đi đàm phán với Giang Cảnh Hạo.

Mộc Tuyên Nghị lúc này mới ngẩng đầu nhìn bạn tốt nhiều năm của mình, "Để nó đi không có gì là hại cả, nếu nó không làm cái gì, như thế nó sẽ rất khó chịu."

Thẩm Tác Lâm ngậm miệng, lúc này mới hiểu Mộc Tuyên Nghị. Sở dĩ Mộc Tuyên Dư đến công ty, chính là hi vọng với năng lực của mình cô có thể làm được chút gì đó cho công ty. Hiện giờ cô đã tìm được một cánh cửa để tháo gỡ khó khăn, đương nhiên sẽ nỗ lực, vì vậy để cô tìm ra chút việc để làm sẽ tốt hơn so với việc để cô nhàn rỗi. Huống chi để Mộc Tuyên Dư tiếp xúc với Giang Cảnh Hạo, chưa hẳn là có hại, Mộc Tuyên Dư biết sự lợi hại của Giang Cảnh Hạo, thì mới biết, việc này trên thương trường đều không phải lý luận suông, không phải chỉ bằng cách suy nghĩ là có thể tiến hành, để cô biết khó mà lui rời xa việc này cũng tốt.

Mộc Tuyên Nghị rất hiểu em gái của mình, làm Mộc Tuyên Dư nhận rõ hiện trạng, biết cô đến không có tác dụng gì, cô sẽ chủ động rời đi, bởi vì một khi cô phát hiện bản thân vô dụng, cô sẽ rõ bản thân tiếp tục ở lại công ty chính là mang đến gánh nặng cho anh. Anh không muốn để cô tham dự vào việc này, để tự cô nhận thức cũng rất tốt.

Thẩm Tác Lâm đi qua vỗ vỗ bả vai Mộc Tuyên Nghị. Đầu năm nay làm đàn ông thật không dễ dàng, không chỉ phải hiếu thuận với cha mẹ cưng chiều bạn gái, mà còn phải đi lý giải tâm tình của em gái nữa.

Mộc Tuyên Dư cầm chặt cặp hồ sơ trong tay, bởi vì nắm quá chặt nên móng tay lưu lại trong lòng bàn tay từng dấu vết, nhưng cô không cảm thấy đau. Đã nhiều năm không căng thẳng như vậy, giống như năm đó đi dò điểm thi vào đại học của mình, hồi hộp đến khó thở, trong bụng dường như chứa một đống khí thể (chất khí), mà còn có thứ gì đó không ngừng đè nặng lên khối khí ấy.

Cô ngồi trong xe, nhưng không có thảnh thơi mà nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ.

Chỉ chốc lát sau, đã tới tòa cao ốc của "Vạn Thành". Xe dừng lại, cô hít sâu một hơi, đẩy cửa xuống xe. Cô mặc một thân chính trang màu đen, ngay cả giày cao gót cũng là màu đen, giày cao gót đi hơi đau chân, nhưng lúc này cô cũng không để ý tới mấy vấn đề đó. Nếu là trước đây, sau khi mua loại giày này cô nhất định sẽ dán gót dán mới thật tốt rồi mới đi, nhưng lần này ngay cả điều đó cô cũng chẳng buồn nghĩ tới.

Buổi sáng có một cơn mưa nhỏ mang đi sự oi bức của mấy ngày trước đó, cô dẫm trên mặt đất ướt rượt, từng bước một đi vào cao ốc của "Vạn Thành". Ở thành phố này, có một câu nói, vào ban đêm bất kể bạn đứng ở chỗ nào chỉ cần nhìn lên trên thì đều có thể thấy hai chữ "Vạn Thành". Nóc nhà của tòa cao ốc này cao vút trong mây tạo nên sức quyến rũ độc đáo, cách nói này thật khoa trương, nhưng cũng biểu thị độ cao cùng với địa vị không thể lay động của nó.

Cô ôm văn kiện lên lầu, trải qua vài cuộc điện thoại thông truyền, cô mới vừa tới được tầng cao nhất.

Khu vực làm việc trên tầng cao nhất không nhiều người lắm, nhưng cô rất rõ, chắc chắn những người ở đây đều có năng lực phi thường, bọn họ hết sức chuyên chú làm việc, không hề ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, đối với họ mỗi một giây đều rất quý giá. Cô ôm văn kiện đi đến trước bàn lễ tân, nói rõ mục đích đến, hình như đối phương kiểm tra một chút, tra được thời gian hẹn trước của cô, vì thế mở miệng cười, "Mộc tiểu thư xin chờ, Giang tổng còn đang họp."

"Được."

Sau đó trong lúc Mộc Tuyên Dư đứng đợi, vị thư ký này đi tới một chỗ khác, hình như nói gì đó với một người khác. Một lát sau, vị thư ký Phương đó mới trở lại, "Mộc tiểu thư, xin theo tôi qua đây."

Mộc Tuyên Dư đi theo thư ký Phương, cô nghĩ đối phương sẽ đưa cô tới phòng tiếp khách, nhưng hóa ra lại đưa cô đến một nơi giống hành lang. Nói là giống, là vì nó cũng không thông với bất kỳ chỗ nào, có điểm giống với một khu vực mở. Bên trong có đặt một bộ sofa màu xám và vài chiếc ghế, trước sofa có một bàn trà. Cô đoán, có lẽ chỗ này là nơi tiến hành trao đổi của một số thành viên.

Cô rất nhanh hiểu ra, ý của thư ký Phương là để cô chờ ở đây, quả nhiên, sau khi cô ngồi xuống, thì bưng tới một ly cà phê nóng cho cô. Cô lễ độ nói lời cảm ơn, nhưng chưa uống.

Sau khi thư ký Phương rời đi, nơi này chỉ còn lại một mình cô. Lúc này cô mới phát hiện ra, mặc dù diện tích nơi đây rất lớn, nhưng chỗ làm việc lại rất ít, hẳn là văn phòng của nhân viên cao cấp. Nhưng mà cô không dám tùy ý đi lại, mặc dù cô rất thích thiết kế nơi này, xa hoa đẹp đẽ rành rành như thế nhưng không gây liên tưởng đến sự kiêu xa, ngược lại là sự đẹp đẽ quý giá và ôn hòa. Không thể không nói người thiết kế rất lợi hại.

Bốn phía rất yên tĩnh, không có một chút tiếng vang, lúc đầu cô còn chờ lúc có thể được thư ký Phương đưa tới văn phòng của Giang Cảnh Hạo, nhưng qua rất lâu, cũng không thấy người trở lại. Cô đành phải lấy đồ trong cặp hồ sơ ra, đó đều là đề án mà các nhân viên của "Thịnh Đạt" làm suốt đêm, lấy lợi ích lớn nhất của "Vạn Thành" hóa thành chủ, lấy điều này để hấp dẫn "Vạn Thành" hợp tác. Cô xem đề án, suy nghĩ xem bản thân cần phải nói chuyện ra sao, mới có thể làm cho đối phương có hứng thú. Mà cô lại nghĩ tới sự từng trải của Giang Cảnh Hạo, cảm thấy ở trước mặt hắn ta có lẽ bản thân thuộc loại khách hàng bị coi rẻ. Nghĩ như vậy cô liền căng thẳng hơn.

Cho đến khi thư ký Phương bưng tới tách cà phê thứ hai, Mộc Tuyên Dư mới phát hiện ra, cô đã đợi hơn một giờ rồi.

"Mộc tiểu thư, thật ngại quá, Giang tổng còn đang bận."

Khi nghe được tiếng bước chân của thư kí Phương, cô bắt đầu ngồi nghiêm chỉnh, vốn đã chuẩn bị tốt cảm xúc, lại bị một câu của thư ký Phương làm cho buông lỏng xuống.

"Giang tổng nhật lí vạn ky[1], hẳn là tôi cũng nên chờ một chút." Cô cười cười, ngay cả chính mình cũng biết bản thân cười đến mức có chút tận lực.

Thư ký Phương không tỏ vẻ gì, chẳng qua chỉ cầm lấy tách cà phê đã nguội mang đi đổi.

Một giờ, hai giờ, ba giờ sau...

Mỗi lần nghe thấy tiếng bước chân của thư kí Phương, tâm tình cô liền khẩn trương đến không thể tưởng tượng nổi, sau đó khi thư ký Phương báo "Giang tổng đang bận", cô có chút lơi lỏng đồng thời cũng có chút tiếc nuối. Cô khiến bản thân cảm thấy chính mình như đang chơi trò chơi, không được khinh thường. Cô nhận thấy mỗi lần thư ký Phương trở lại đều nói câu đó, nói không chừng đột nhiên lại mời cô vào văn phòng cũng nên, cô kéo căng dây cót không thể để rớt lại phía sau.

Nhưng trên thực tế, cô đã đợi hơn bốn giờ, mà vẫn không thể gặp mặt Giang Cảnh Hạo.

Tại giây phút này, cô nghĩ rất nhiều, Giang Cảnh Hạo là cố ý? Cặp hồ sơ trong tay cô càng ngày càng trở nên nặng trĩu, cô không muốn trở về đối mặt với ánh mắt thất vọng của nhân viên "Thịnh Đạt", cũng không muốn nhìn đến sự mất mát trong mắt anh trai. Mà cô cũng không thể rời đi, tiến hành lần này đã hẹn trước, bọn họ cũng đã tiêu phí rất nhiều thời gian.

Trong khi cô đang sốt ruột, thư ký Phương đặt cà phê đã chuẩn bị vào phòng làm việc của mình, lần này không gọi cho nội tuyến, mà đi tới văn phòng tổng giám đốc. Cô gõ cửa ba tiếng, nhận được sự cho phép của đối phương mới đẩy cửa vào.

Người khác không rõ hành trình của Giang tổng, nhưng cô biết, chiều nay Giang tổng cũng không sắp xếp việc gì khác cả.

"Giang tổng." Thư ký Phương lễ độ nói vào, "Mộc tiểu thư đã đợi bốn tiếng rồi."

Thư ký Phương mang cà phê cho Mộc Tuyên Dư ba lần, biểu cảm của Mộc Tuyên Dư tự nhiên bị cô để ý, biểu cảm đó khiến cho thư ký Phương nghĩ tới bộ dạng khi tới "Vạn Thành" phỏng vấn của mình, vừa khẩn trương vừa sợ hãi, nhưng vẫn phải vì bản thân mà không ngừng cố gắng, vì chính mình mà tăng thêm tự tin. Vì thế cô quyết định giúp Mộc Tuyên Dư một chút.

Người đàn ông ngồi phía sau bàn làm việc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng liếc nhìn cô, "Thư ký Phương, hôm nay cô rất rảnh?"

Nhàn rỗi đến mức đi lo chuyện bao đồng như thế.

Thư ký Phương há miệng, nhưng không nói nên lời, cô vốn tưởng rằng anh ta là đang làm ra vẻ, để Mộc tiểu thư chờ một chút. Kiểu việc thế này rất nhiều công ty từng làm rồi, để khiến cho đối phương bị áp lực trong lòng, nhưng mà để người ta chờ hơn bốn giờ như vậy, điều này cũng quá. . . Cô chính là muốn nhắc nhở anh ta một chút, lại thật không ngờ, anh ta căn bản là cố ý. Nếu không phải vì chuyện thương trường, như vậy chính là vì có ân oán cá nhân với vị Mộc tiểu thư này?

Thư ký Phương nhịn không được ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện một cái.

Cô đi theo Giang Cảnh Hạo đã nhiều năm, tuy rằng bên ngoài đều hình dung Giang Cảnh Hạo giống như vị thần, nhưng Giang Cảnh Hạo tuyệt đối là một ông chủ không tồi, chỉ cần không sai lầm phạm vào nguyên tắc, bình thường anh ta sẽ không làm cho người ta khó xử, nhưng mà năng lực làm việc như thế nào, trong lòng anh ta dường như gương sáng, từ tiền lương bao nhiêu là có thể nhìn ra. Vì thế đi theo Giang Cảnh Hạo, chỉ cần nỗ lực làm việc thì ưu đãi tuyệt đối không thể thiếu.

Nhưng vị này, có năm phần giống với Giang Cảnh Hạo, tính cách giống như bề ngoài của, thỉnh thoảng anh tuấn nhanh nhẹn, thỉnh thoảng lại vô lại trêu tức mười phần, khiến người khác không rõ rốt cuộc anh ta muốn thế nào.

Thư ký Phương xám xịt đi ra từ trong văn phòng, tự nhắc nhở mình, ông chủ phân phó thế nào thì làm thế đó, tuyệt đối không thể tự chủ trương.

Thời gian tan tầm đã đến, có người lục tục rời đi, Mộc Tuyên Dư có thể nghe thấy tiếng bước chân rục rịch truyền đến.

Cô cứng mày, đã biết hôm nay không thu hoạch được gì, nhưng trong miệng dường như vẫn có hương vị chua sót, lúc này cô mới bưng ly cà phê đã nguội trên bàn trà lên, một ngụm uống hết nửa ly.

Trong lúc vô ý cô quay đầu lại, bên kia đang có vài người đi qua, đôi mắt cô đột nhiên trợn to, ngay cả cặp hồ sơ nắm chặt trong tay cũng rơi xuống mặt đất.

Trái tim thình thịch nhảy lên không theo quy luật, cô liều lĩnh chạy tới, vừa lúc vài người bên kia đi vào thang máy, khi cô chạy tới, thang máy đã đóng cửa lại.

Là anh sao? Là anh sao?

Nhưng cô chẳng qua chỉ nhìn thấy một bóng lưng và một bên mặt, vì sao lại kiên định cho rằng người đó là anh như vậy?

Động tác của cô quá mức kỳ quái, không ít người đang nhìn cô, cô bước đến chỗ thư ký phương, "Vừa rồi người kia là ai?"

"Người hẹn gặp với tôi là ai?"

Phương thư ký vẫn mang vẻ mặt tươi cười, "Thật có lỗi, Mộc tiểu thư, đã đến giờ tan tầm rồi."

Mộc Tuyên Dư đứng một hồi lâu, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, lúc này mới quay lại, cầm cặp hồ sơ rời đi.

Lúc vào trong thang máy, cô vỗ vỗ mặt mình, là bản thân nhìn lầm rồi sao? Nhưng người kia. . .

Cô nở nụ cười với hình ảnh bản thân trên vách tường trong thang máy, chỉ có những người ân ái nhiều năm, mới có thể dựa vào một bên mặt đã nhận ra người yêu nhiều năm trước, tình lữ như vậy, bình thường đều là vì hiểu lầm nào đó mà tách ra, mà cô và người kia, hai người không có tình yêu. . . Cho nên, hẳn là cô nhìn lầm rồi.


[1] Hàm ý người làm chủ rất bận rộn, có rất nhiều việc cần phải giải quyết.
 

Diên Vĩ

Gà BT
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.638
Gạo
40,0
A a, trước có đọc truyện này bên kites nè, nhưng bạn dịch giả bận quá nên không dịch tiếp được. Giờ có người dịch bộ này rồi, sướng quá. :x Đặt gạch nhà bạn lâu dài, đừng bỏ nhé. @};-
 

meomai

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
28/7/14
Bài viết
91
Gạo
0,0
A a, trước có đọc truyện này bên kites nè, nhưng bạn dịch giả bận quá nên không dịch tiếp được. Giờ có người dịch bộ này rồi, sướng quá. :x Đặt gạch nhà bạn lâu dài, đừng bỏ nhé. @};-
Ơ thế á, tớ tưởng chưa ai dịch bộ này cơ :3, tại search thử mà không thấy :).
Mà tớ cũng không thích drop truyện đâu, nên sẽ cố edit đến hết, nhưng chắc tiến độ hơi bị chậm :3.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Diên Vĩ

Gà BT
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.638
Gạo
40,0
Ơ thế á, tớ tưởng chưa ai dịch bộ này cơ :3, tại search thử mà không thấy :).
Mà tớ cũng không thích drop truyện đâu, nên sẽ cố edit đến hết, nhưng chắc tiến độ hơi bị chậm :3.
À mà đâu... :v Truyện bên kites là Thật Lòng Yêu Em. >_< Trí nhớ cá vàng mà.
 

Diên Vĩ

Gà BT
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.638
Gạo
40,0

Diên Vĩ

Gà BT
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.638
Gạo
40,0

meomai

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
28/7/14
Bài viết
91
Gạo
0,0
Chương 5

Lúc Mộc Tuyên Dư trở lại “Thịnh Đạt” sắc mặt cô không tính là quá kém, nhưng tóm lại cũng không được tốt lắm. Phần lớn mọi người trong công ty đã tan ca rời đi, chỉ có rất ít người còn ở lại, những người này đều là những người tinh anh nhất, chỉ nhìn thần sắc của cô cũng biết cô không mang về tin tức tốt, trên mặt mỗi người khó nén nổi thất vọng, chỉ là rất nhanh đã bình thường trở lại. Chuyện như vậy vốn cũng không nên ôm nhiều hi vọng.

Trên đường quay về “Thịnh Đạt”, cô suy nghĩ rất nhiều việc. Anh trai không phản đối cô đến “Vạn Thành”, có đúng là muốn để cô tự mình trải nghiệm loại cảm giác này hay không, tất cả mọi thứ nắm trong tay đều nằm trong tay người khác, người khác bằng lòng gặp cô thì gặp, không gặp cô cô phải một mực chờ đợi, nhưng lại không thể có chút oán giận nào. Loại cảm giác này, dường như cô chưa từng trải qua trong đời. Từ nhỏ đến lớn, mọi việc đối với cô đều rất thuận buồm xuôi gió, cho dù là tìm việc làm cũng rất dễ dàng. Trong sự thoải mái đó, cô có chút suy nghĩ mọi việc đương nhiên hẳn phải vậy.

Cô đi vào phòng làm việc của Mộc Tuyên Nghị, thấy vẻ mặt Mộc Tuyên Nghị không tệ, thì càng rõ bản thân đã đoán đúng. Anh chưa bao giờ đặt hi vọng trên người cô, là chính cô tự nghĩ vậy, cho rằng có hi vọng thì nên nắm bắt, lại không cân nhắc tới tình hình thực tế. Anh trai là đang để cô tự mình lĩnh hội, có nhiều việc rất khó khăn, hơn nữa những việc đó cũng không cần cô phải đảm đương, hoặc là nói căn bản cô gánh vác không nổi.

"Em không gặp được Giang Cảnh Hạo."

Mộc Tuyên Nghị vốn đang đứng trước bàn làm việc liền đi tới trước cửa sổ sát đất, "Ừ."

Anh đã đoán được kết quả này từ trước, chẳng qua kết quả phát triển giống như anh dự tính mà thôi, khiến anh cảm thấy an ủi chính là tính kiên nhẫn của em gái anh cũng không tồi, có thể kiên trì lâu như vậy, xem ra vẫn là anh coi thường cô.

Mặc dù Mộc Tuyên Dư hiểu suy nghĩ của anh trai mình, nhưng hiện tại trong lòng cô lại có một phỏng đoán khác, từ trên đường về cô đã không ngừng phủ định suy đoán này, nhưng vẫn nhịn không được suy xét về tính chân thực của nó.

"Anh, anh biết Giang gia sao?"

Mộc Tuyên Nghị lúc này mới xoay người, nhìn cô em gái của mình, "Sao bỗng nhiên lại hỏi điều này?"

"Chỉ là tò mò, hình như sau khi vợ trước của Giang lão gia qua đời ông ta lại cưới một người vợ mới, người vợ đó có phải đã sinh ra một đứa con hay không?" Cô tay trái nắm tay phải, biểu cảm và động tác đều không có chỗ nào kì lạ, chỉ có chính cô rõ, khi cô hỏi những điều này thì có bao nhiêu khẩn trương.

Mộc Tuyên Nghị bắt đầu vặn mày, đúng là anh không biết việc này, trước đây Giang Hào luôn mang Giang Cảnh Hạo tham dự các loại tiệc rượu yến hội, về phần chuyện giữa Giang Hào và người vợ đương nhiệm thì rất ít người biết.

"Chuyện này. . . Anh cũng không rõ." Mộc Tuyên Nghị ăn ngay nói thật, "Em hỏi cái này thực sự không có nguyên nhân khác?"

Mộc Tuyên Dư buông tay đang nắm chặt xuống, biểu cảm lại không có cách nào thoải mái, "Chỉ là em tò mò với việc này, chuyện bí mật nhà quyền thế."

Mộc Tuyên Nghị không ủng hộ lắc đầu.

Mộc Tuyên Dư nhẹ nhàng cười, "Anh, em đột nhiên nhớ tới anh muốn gặp mặt Giang Cảnh Hạo, hẹn trước nhiều lần nhưng đối phương đều lấy các loại lý do để từ chối, nhưng lấy danh nghĩa của em thì lại thành công."

Nghe qua cô nhắc nhở như vậy, anh cũng ý thức được dường như thực sự không thích hợp, "Thế nào, có phải đã phát hiện ra vấn đề gì phải không . . ."

"Ha, điều này chứng tỏ sức hấp dẫn của em lớn hơn anh, tuy rằng người ta cũng không gặp em, nhưng ít ra thì cũng bằng lòng gặp . . ."

Mộc Tuyên Nghị, ". . ."

******

Khi Mộc Tuyên Dư ra khỏi "Thịnh Đạt", trên trán mồ hôi lạnh từng trận. Mộc Tuyên Nghị hẹn gặp Giang Cảnh Hạo một lần cũng không thành công, mà cô Mộc Tuyên Dư lại một lần đã thành công, sự thật này nhanh chóng làm cho hưng phấn khi nhận được tin của cô tan thành mây khói, trong lòng cô đoán như vậy, lúc đầu vốn chỉ như có như không nhưng chuyện này lại khiến cho suy đoán của cô có thêm sức nặng.

Giang Cảnh Hạo, Giang Thừa Châu, đều là họ Giang, giữa bọn họ có quan hệ gì?

Mộc Tuyên Dư ngồi trên xe, trong lòng nặng trĩu giống như Thái Sơn áp đỉnh[1].

Đại Học Giang Tây từng có thời điểm "Toàn dân điên cuồng", đó là vì có người trực tiếp lái Lamborghini bản số lượng giới hạn toàn cầu đến trường. Đại Học Giang Tây là trường đại học tốt nhất ở thành phố Giang Tây, những tân sinh viên này cũng không phải dựa vào nỗ lực học tập, vượt qua con đường gian nan thi vào trường đại học, để đạt được tư cách có thể ở Đại Học Giang Tây bốn năm, phần lớn các gia đình đều áo cơm không lo, số ít điều kiện cũng coi như là ổn, nhưng người có thể lái được một chiếc xe thể thao đẳng cấp như vậy tuyệt đối có thể được cho tiêu điểm. Có người hiểu chuyện đi thăm dò chiếc xe này, công khai toàn bộ về thời gian sản xuất, model number, giá thị trường, đăng trên trang web của trường, khiến cho mọi người nhiệt liệt hưởng ứng, vì thế mỗi ngày đều có người đi bên cạnh quan sát chiếc xe này, lý do là cho dù đời này không kiếm được nhiều tiền như vậy, càng mua không nổi kiểu xe xa hoa như thế, nhưng ít nhất thì cũng từng gặp qua trong đời. Chuyện này biến thành đề tài hấp dẫn, khiến cho truyền thông địa phương cũng tích cực tham dự, ngoài biết chủ nhân chiếc xe này là tân sinh viên Đại Học Giang Tây, Giang Thừa Châu, những việc khác hoàn toàn không biết gì cả, bối cảnh gia đình của Giang Thừa Châu lại càng hoàn toàn không biết gì, vì thế có người đoán, chắc hẳn anh là con trai ông chủ than đá tỉnh ngoài nào đó. Nguyên nhân đoán như vậy là vì từng có bạn học cùng trường trung học với Giang Thừa Châu, biết Giang Thừa Châu, cậu nam sinh này chính là từ tỉnh ngoài thi vào Đại Học Giang Tây, hơn nữa theo như lời của vị bạn học này, khi Giang Thừa Châu học trung học chính là tiêu điểm, trang phục mặc trên người tuyệt đối là nhãn hiệu quốc tế, một bộ quần áo tùy ý cũng chính bằng tiền lương một năm của một số người.

Mà Giang Thừa Châu, đương sự của sự kiện, chỉ cười nhạt đối với thái độ bàn luận của người khác, hoàn toàn coi là việc không đáng lo, vẫn làm theo ý mình như cũ, xe thì một chiếc đổi một chiếc, người bên cạnh anh cũng dần dần thành thói quen. Anh chính là trong nhà có tiền, ghen tị cũng vô dụng.

Mộc Tuyên Dư cảm thấy huyệt thái dương đau thình thịch, cô chưa bao giờ nghĩ tới Giang Thừa Châu là người gốc thành phố, nguyên nhân chính là năm đó đồn đại anh học trung học ở tỉnh ngoài, hiện tại lại cảm thấy lý do này đứng không vững.

Đồng thời cô mơ hồ nghĩ tới gì đó, liền lấy di động ra, không ngừng tìm kiếm trong chỗ tư liệu. Cô thích biến di động thành USB dự bị, thứ gì đó cũng lưu giữ trong di động, để phòng nhỡ ra. Cô tìm ra chút tin tức, đoạn giới thiệu rất ngắn, hơn nữa nội dung văn tự chỉ thuộc loại nhân tiện, cô phóng lớn phông chữ, lại phóng lớn.

Giang lão tiên sinh có để ý tới nhãn hiệu đẳng cấp Lamborghini, từ nhiều năm trước đã bắt đầu mua chiếc xe đẳng cấp này, mức độ trung thành với thương hiệu đã nhận được sự tán thưởng của trụ sở chính hãng ô tô, trở thành một trong số những người tiếp theo giành được chiếc xe tôn quý xa hoa với số lượng ba mươi chiếc trên toàn cầu. Những chiếc xe này không phải có tiền là có thể mua, mà chúng tượng trưng cho thân phận địa vị, bởi vậy có thể thấy được địa vị phi phàm của Giang gia.

Mộc Tuyên Dư lại cầm lấy di động, đăng nhập vào trang web của trường, lục tìm bài post của nhiều năm trước, thời gian bài post đã lâu lắm rồi, cô tìm kiếm đến mỏi cả mắt, mà vẫn không tìm được, thực ra không cần tìm kiếm, cô rất rõ ràng, đã được chứng thực. Năm đó Giang Thừa Châu lái một chiếc Lamborghini số lượng ba mươi chiếc toàn cầu, chẳng qua là anh vẫn luôn lái xe của nhãn hiệu này, nhiều lần đều là số lượng giới hạn, người xung quanh đã mất đi độ nóng tìm tòi nghiên cứu lúc đầu, chuyện này chỉ là đàm luận trong phạm vi nhỏ, hơn nữa tiêu điểm đàm luận cũng chỉ là Giang Thừa Châu này không phải một kẻ có tiền bình thường.

Sự kiện ăn khớp như thế, là anh sao?

Một bên mặt mà thôi, nhưng giác quan thứ sáu nói cho cô biết, người đó chính là Giang Thừa Châu. Giang Thừa Châu đã trở lại. Như vậy, một loạt sự cố của "Thịnh Đạt", đều do Giang Thừa Châu giở trò quỷ?

Trái tim cô đập thình thịch, một mặt hoài nghi, một mặt lại muốn nỗ lực phủ định. Trong cảm xúc mâu thuẫn như vậy, cô gọi cho Hạ Ngữ Minh một cuộc điện thoại.

Trong điện thoại Hạ Ngữ Minh trả lời rất dễ chịu, Mộc Tuyên Dư lập tức bảo tài xế quay đầu xe, đưa cô đi gặp Hạ Ngữ Minh.

Giớ lớn thổi trên bờ sông, có chút ẩm ướt lạnh lẽo, nhưng mà dưới thời tiết này vừa ăn bên quán ven đường, vừa hưởng thụ phong cảnh dòng song ở đây, coi như cũng có cảm giác hữu tình. Trước đây các cô đều thích chạy đến đây ăn bên quán ven đường, nghe tin tức của bàn bên cạnh, cười mà không nói, nhưng số lần không nhiều lắm, dù sao ăn những thứ này cũng không tốt cho cơ thể, mặc dù các cô đều rất thích ăn.

Thời tiết trở lạnh, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể mưa, người ra ngoài cũng không nhiều, các cô ngồi đối diện nhau, bộ dạng quen thuộc như trước nhưng dường như lại có một khoảng cách giữa hai người.

"Thật không ngờ cậu còn có thể chủ động gọi điện thoại cho tớ." Khóe miệng Hạ Ngữ Minh hơi hơi câu ra, cô chỉ là tùy ý cười, nhưng sự duyên dáng của cô có chút sắc bén, vì thế có vẻ cao cao tại thượng.

Rất lâu trước đây Mộc Tuyên Dư có nghe người ta đánh giá qua, Hạ Ngữ Minh xinh đẹp, cao quý diễm lệ, làm cho người ta không dám tới gần. Chính là Mộc Tuyên Dư nghĩ nếu bản thân là đàn ông, hẳn là cô cũng sẽ có tính cách chinh phục một cô gái như vậy.

"Tôi cũng không nghĩ tới." Mộc Tuyên Dư không phải đến ôn chuyện, cô đơn thuần cười nhạt, chẳng lẽ Hạ Ngữ Minh cho rằng cô tìm cô ấy là vì biểu thị công khai chủ quyền yêu đương gì đó, sau đó khóc khóc náo náo chỉ trích không ngừng? Cô không có tinh thần tốt như vậy, cũng sẽ không hi vọng có dáng vẻ chật vật trước mặt cô ấy, "Tôi nhớ cậu có một người bạn, làm thám tử tư. . ."

Hạ Ngữ Minh cứng mày, quả thật không nghĩ tới, Mộc Tuyên Dư tìm cô là vì chuyện như vậy. Hạ Ngữ Minh đúng là có đề cập tới một người bạn của mình làm công việc đó, lúc ấy cũng chỉ là thuận miệng nói ra, bởi vì người bạn đó hay than phiền công việc không như ý với cô. . .

Một bữa cơm ăn được không mặn không nhạt, Hạ Ngữ Minh vẫn cho Mộc Tuyên Dư số điện thoại người bạn kia. Hai người từng là bạn rất tốt cùng phòng nhau lại không hàn huyên, không quan tâm lẫn nhau, một bữa cơm ăn cơm, liền nhanh chóng kéo ra khoảng cách. Hạ Ngữ Minh không nói tới Chu Chấn Hưng, Mộc Tuyên Dư cũng không đề cập đến, hai người tựa như sự kiện đó chưa từng phát sinh.

Tách khỏi Hạ Ngữ Minh, Mộc Tuyên Dư lập tức gọi điện thoại cho người đàn ông có biệt hiệu là L, nói rõ cô muốn biết thông tin, còn về phần giá, dễ nói.

Trước khi gọi cuộc điện thoại này, cô vẫn tra xét một chút, theo một số nguồn tin, về công việc này vị L này cũng có năng lực nhất định. Nhưng là cô nghĩ tới cái biệt hiệu, mơ hồ có chút không vui, trong《□□ bản 》L hẳn là đại biểu cho người của chính nghĩa, nhưng thật đáng tiếc, cô lại thích ‘đêm’ hơn. Hơn nữa lý do cô thích ‘đêm’ không bình thường đến người người oán trách, đó khi ‘đêm’ ngăn cản một cô gái đến cục cảnh sát, anh ta không biết tên cô gái đó nên không thể viết vào trong bản ghi chép, nhưng có thể dùng tuổi thọ của bản thân đi đổi lấy quyền lợi liếc mặt một cái là có thể thấy tên người khác, tình cảnh đó có thể coi như "Sinh tử một đường", nhưng ‘đêm’ vẫn ích kỷ không muốn dùng tuổi thọ của mình để trao đổi, mà dùng phương thức khác để lấy được danh tính đối phương. Lúc đó khi cô xem đến tình tiết này thì cảm thấy, sao lại có thể có người ích kỉ như vậy, ích kỷ đến quyến rũ như thế.

Đáng tiếc, thời trung học Hạ Ngữ Minh và Mạnh Ngữ Phán, đều yêu là L, nên không cách nào lý giải loại tâm lý không bình thường này của cô.

Một đêm này Mộc Tuyên Dư ngủ được bình thường, lúc cô tỉnh lại, tin nhắn từ L đã gửi tới, cô kiểm tra và nhận mail. Nhanh như vậy đã có tin tức, theo bản năng cô có chút kinh ngạc. Không điều tra được tin tức của Giang gia, mà người bên cạnh cũng không rõ ràng, hẳn là bên Giang gia cố tình che đậy hành vi.

Cô nhảy xuống từ trên giường, mở máy tính ra.

Tư liệu rất đầy đủ, toàn bộ khiến Mộc Tuyên Dư bắt đầu tỏ vẻ kinh sợ năng lực của vị L này.

Quan hệ giữa Giang Hào và người vợ đầu rất bình thường. Người vợ đầu của ông ta sinh ra từ danh môn, tính cách dịu dàng, chẳng qua Giang Hào là người phong lưu, sau khi đứng trên vị trí đó thì qua lại với không ít nữ minh tinh. Nhưng Giang Hào người này, làm việc cũng có nguyên tắc nhất định, cho dù bên ngoài có bao nhiêu đàn bà, cũng sẽ không vứt bỏ mặt mũi của vợ. Sức khỏe vợ ông ta vẫn luôn không tốt, nhiều năm không có con, Giang Hào cũng không hề có con riêng, hơn nữa hễ người đàn bà nào dám gọi điện thoại áp chế vợ ông, thì hậu quả nhất định rất thê thảm, dần dà, người khác đều hiểu rõ, Giang Hào xem trọng vợ ông. Người vợ đầu của Giang Hào, lúc bốn mươi tuổi thành công mang thai, sinh ra Giang Cảnh Hạo, nhưng sinh con không được bao lâu thì bỏ lại đứa bé mà qua đời. Giang Hào một mình mang theo Giang Cảnh Hạo, khi ông ta hơn năm mươi tuổi thì cưới người vợ hiện thời Tần Tương, người phụ nữ nhỏ hơn Giang Hào ba mươi tuổi, cũng cùng năm kết hôn, vì Giang Hào Tần Tương sinh một đứa con, là Giang Thừa Châu.

Mộc Tuyên Dư xem đến đây, chỉ biết, cô không lấy cớ phủ nhận suy đoán của mình nữa, người kia thật sự là Giang Thừa Châu, anh là em trai Giang Cảnh Hạo, xuất hiện ở "Vạn Thành" là điều dĩ nhiên. Việc này có thể giải thích, vì sao ‘Vạn Thành’ bằng lòng gặp mặt cô, rồi làm cho cô bị ‘sập cửa vào mặt’, nhưng đó chỉ là một chút tra tấn nho nhỏ của anh thôi.

Tư liệu còn rất nhiều, nhưng cô chẳng còn tâm tình mà đọc tiếp.

Từ nhỏ Giang Thừa Châu tội lỗi trùng lặp, tự do tự tại, mặc dù thông minh, nhưng hành vi tác phong khiến Giang Hào rất bất mãn, vì thế bỏ anh đến tỉnh khác, mắt không thấy tâm không phiền.


[1] Thái sơn đè đầu, ý chỉ phải chịu áp lực lớn.
 
Bên trên