[Ngôn Tình] Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Thể loại : Ngôn Tình
Tác Giả : Nam Mịch

Truyện Quấn Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi của tác giả Nam Mịch kể về sự đời của một cô gái cực kỳ phiêu lưu. Cô có hai sự lựa chọn, một là chấp nhận cưới anh còn không cô phải đi vào ngục tối của cuộc đời.
Mặc dù vây quanh anh có rất nhiều cô gái nhưng anh vẫn một mực chỉ muốn lấy cô. Và bản thân anh cũng có một số tính cách rất khó hiểu.
Anh có thể nhìn thấu được những gì cô muốn nhưng anh hết lần này đến lần khác khiến cho anh phải hụt hẫng...Cùng đón đọc truyện để biết kết thúc như thế nào nhé!!!
 

honghoaaa

Gà BT
Tham gia
22/11/19
Bài viết
1.156
Gạo
0,0

Nói xong, hai bên đều trầm mặc. Tân Hoành nhìn cửa sổ sát đất có chút xấu hổ, cô thực sự không muốn không khí biến thành như vậy. Tân Hạo thanh âm có chút nhạt, "Cô không cần cùng ta nói những lời này, ta chỉ là niệm tình con kêu ta hai mươi năm là ba ba, cho cô một câu. Dịch Tân, người này, thâm trầm khó lường, lòng dạ thâm sâu, dù là 120 người như con cũng không phải đối thủ của hắn, giữa các con thật sự cách xa quá mức. Nếu là... Nếu cô quả thật cần đến, thì về A thị, về Tân gia đi, không cần vì chút vật ngoài thân, đem chính mình sa vào đó."

Lời Tân hạo nói, giống như có cái gì, hung hăng nện vào lòng Tân Hoành. Tân Hoành chỉ cảm thấy trong lòng nhất thời lại chua xót lại có chút thê lương. Thì ra, ba cô cho rằng cô chỉ vì vật ngoài thân mà ở cùng một chỗ với Dịch Tân. Dịch Tân lại nhìn đến cô bằng cái gì a? Cho nên, trong mắt ba cô, nàng thì ra là giống như kỹ nữ, cùng làm một giao dịch với Dịch Tân. Cô đột nhiên rất muốn nói với người đàn ở đầu dây bên kia, hung tợn nói cho ông, cô kết hôn, có một tờ hôn thú làm chứng, hi vọng lần sau ông nhìn thấy cô, có thể gọi cô một tiếng "Dịch phu nhân"! —— hung tợn trả lại ông đã vũ nhục cô. Nhưng, cô không có. Cô nhàn nhạt cười nói, "Ừhm, tôi biết rõ."

Không giải thích, không biện minh. Cãi cọ cũng là một chuyện tốn sức, cô đã không hy vọng mà phí tâm sức từ ông có được chút gì rồi. Có được chút gì a? Là yêu chiều, quan tâm. Những thứ này, cô cố gắng hai mươi năm, hao tâm tổn lực, sau đó, kết quả chứng minh cô hai mươi năm cố gắng chỉ là phí công. Hiện tại, cô không nghĩ muốn lại phí tâm tư. Ông muốn cho là như vậy, liền cho là như vậy đi. Quả nhiên, cô không giải thích, không biện minh làm ông cho rằng mình nói đúng, Tân Hạo nổi giận, giọng điệu rõ ràng không tốt nói, "Hiểu được như vậy là tốt rồi, phải làm người trong sạch một chút!"

Rồi hung hăng cúp điện thoại. Tân Hoành nghe trong điện thoại truyền đến tiếng đô đô, nghĩ đến lời của Tân Hạo, thì ra nói là “vật ngoài thân” vẫn còn là nhẹ nhàng, hai chữ “trong sạch”, mới hung hăng đánh cho cô một đòn cảnh cáo. Một cuộc điện thoại đơn giản, 3 phút cũng không đến, lại lần nữa lôi cô trở về hai năm cố gắng chạy thoát khỏi sự đau lòng. Ba, ông thật lợi hại. Chẳng trách, mẹ chỉ có thể bị ông hành hạ đến chết. Tân Hoành có chút cười tự giễu, không phải không giận, chỉ là càng thống khổ. Có một số người, luôn cho là mình đúng, ông có năng lực trắng trợn làm người khác thống khổ, cô dù giận ông, oán ông, nhưng cô vẫn muốn tiếp tục chịu đựng. Nhưng, vừa để điện thoại xuống, chuông cửa vang lên. Mọi thống khổ, liền có thể gác lại một chút.
 

honghoaaa

Gà BT
Tham gia
22/11/19
Bài viết
1.156
Gạo
0,0

Khi cửa mở ra, Tân Hoành kinh ngạc một phen, cả kinh, triệt để đem thống khổ lúc trước biến mất. Ngoài cửa, một ông lão mặc trường sam màu trắng, tóc trắng, chống trượng đầu rồng, đôi mắt sắc bén thẳng tắp nhìn cô chằm chằm. Phong Dương đi vào Phương gia đòi người, Dịch Tân chỉ ngồi trên xe đỗ cạnh Phương gia chứ không ra mặt. Anh bây giờ đã sớm mặc kệ những việc này, lúc này thật là không tiện ra ngoài tham gia những tranh chấp nho nhỏ này. Hơn nữa, Dịch gia cũng là dòng họ được mọi người kính trọng, phải đi quản những bang phái tranh giành nhau, ngược lại mất thân phận. Về phần Phong Dương và Tang Nhuế ở đó.

Nghĩ như thế nào thì Phương gia cũng không mắt rồi. Cho dù thân phận Tang Gia không lớn cũng không nhỏ, an phận ở một chỗ, nhưng nói như thế nào thì không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ, Tang Nhuế gả cho Phong Dương, mà Phong Dương là người của Dịch gia, nhà khác lại ngang nhiên đắc tội Tang Gia, cũng là trắng trợn không đem Dịch gia để vào mắt. Dịch Tân một tay miễn cưỡng chống đầu, tâm tình anh gần đây luôn rất tốt, đặc biệt tốt, cho nên lúc này cũng có chút hứng thú ở một bên nhìn bọn họ náo loạn.

"Tân thiếu, lão gia phái người gọi điện thoại đến."

Phía trước, Nguyên Thâm quay đầu lại.

"A...?" Ánh mắt anh bất động, nhìn qua có chút mất hứng. Nguyên Thâm do dự một chút, mới nói, "Lão gia tự mình qua khách sạn, đem thiếu phu nhân mang về nhà cũ rồi."

Bên trong xe phút chốc dừng lại. Sau đó, Dịch Tân lên tiếng, trong giọng nói có chút tà nịnh, "Gọi điện thoại cho Phương lão, nói cho hắn, trong vòng 5 phút tôi muốn đem Tang Nhuế và Phong Dương về nhà cũ của Dịch gia.”

"Vâng.”

Tại H thị tấc đất tấc vàng này, có thể có được một tòa nhà như cung điện một thật khiến người ta hâm mộ lại ghen ghét, Tân Hoành quả nhiên cảm thấy như vậy. Hơn nữa tòa nhà này còn được chăm sóc tỉ mỉ, phải có mấy thế hệ tích lũy, nếu không tuyệt đối không đạt được như vậy. Tân Hoành vụng trộm nhìn xung quanh một vòng, nơi này tùy ý một chỗ có thể để đồ quý hiếm, làm cô không khỏi hung hăng cảm khái về tài sản của Dịch gia một phen.

Cô nghĩ, nếu Dịch Tân mang cô tới nơi này ở, cô sẽ thật vui vẻ, sẽ làm cho người khia hâm mộ cùng ghen ghét một phen. Chỉ là. . . Đáng tiếc Dịch Tân không ở nơi này, mà cô lại vẫn không thể tự đối mặt với chủ nhân nơi này. Trong long không yên lại bất an, Tân Hoành thật sự cảm thấy cực kỳ lãng phí không ngắm được cảnh đẹp, nhưng không có biện pháp. Đối diện với cái nhìn như Tiên Phong Đạo Cốt Nhất Đại Tông Sư(bó tay với cái thành ngữ này) của Dịch lão, giờ phút này đang như hổ rình mồi nhìn cô, cô quả thật không dám thả lỏng tinh thần.

"Tân tiểu thư, cô cùng Dịch Tân kết hôn rồi hả?" Dịch lão mặc dù đã cao tuổi, nhưng thần sắc vẫn tốt, giọng nói mang theo chút uy nghi.

"Đúng vậy." Tân Hoành nhẹ nhàng gật đầu.

"Quả thật?"

"Đúng vậy," Tân Hoành nói xong, mới ý thức đến cô giờ mới gặp người nhà chồng lần đầu, lại vội vàng bổ sung thêm, "Chúng cháu đi vội, cho nên giấy chứng nhận kết hôn không có mang theo, nếu ông ngoại rảnh, có thể cùng chúng cháu cùng về B thị."

Tân Hoành nói tới đây, trong lòng thầm kêu không ổn, cô quả nhiên quá khẩn trương, cô... cô làm sao có thể để cho lão gia của Dịch gia đi theo cô lặn lội qua lại, chỉ vì xem giấy chứng nhận kết hôn của cô và Dịch Tân a? Vội vàng nói tiếp, "Ý của cháu là là, Dịch Tân thường hay nhớ ông ngoại, ông ngoại nếu có thể cùng chúng cháu trở về ở cùng, Dịch Tân chắc sẽ rất vui vẻ."

Tân Hoành nói xong, trong lòng lại hung hăng cắn răng, cô, cô thật sự là nói năng bừa bãi!

"Dịch Tân nhớ ta? Cô gái, cô tuổi còn trẻ, vẫn là không nên học nói dối."
 

honghoaaa

Gà BT
Tham gia
22/11/19
Bài viết
1.156
Gạo
0,0

Tân Hoành cúi đầu cắn môi, cực kỳ xấu hổ. Cô nghĩ, cô quả thật là không nói lại nổi Tân Hạo, lúc này mới có thể cùng ông ngoại Dịch Tân nói chút giấy chứng nhận kết hôn như vậy. Quả nhiên, cô vẫn có chút keo kiệt. Nói không so đo, nhưng khẩu khí cuối cùng lại có chút miễn cưỡng. Khi cùng Tân Hạo đấu võ mồm, trong lòng lại vẫn muốn chứng minh cô cùng Dịch Tân là danh chính ngôn thuận, mới có thể làm Dịch lão nói một tiếng"Quả thật", theo bản năng liền nói đến giấy chứng nhận kết hôn.

Ban đầu, cô cho tới bây giờ không giống hôm nay như vậy để ý kia tờ giấy. Một phen nói lung tung làm cho cô loạn cả lên. Ngu dốt! Tân Hoành ở trong lòng hung hăng mắng chính mình.

"Ông ngoại, vội vã muốn gặp cháu dâu như vậy?"

Một tiếng không chút để ý trêu chọc, Tân Hoành cả người nháy mắt liền từ xấu hổ mà vui vẻ lại. Cứu tinh đến đây! Chồng à, anh rốt cục đến đây! Tân Hoành hưng phấn mà quay đầu, đối diện với ánh mắt vừa sủng ái vừa trách móc của Dịch Tân, trên môi anh cong lên một độ cung, nhìn thấy cô, cước bộ cũng không dừng liền đi đến bên người cô ngồi xuống, tay rất tự nhiên địa kéo qua vai cô. Cùng cô ngồi một chỗ, cùng nhìn ông ngoại anh.

Ông cụ mới gặp Dịch Tân thì hơi hơi ngẩn ra, nhưng không vì gặp anh mà vui vẻ không kềm chế được động tác, ngược lại cười, "Ta không vội, ta chỉ là muốn cho cháu biết cấp bách là thế nào. Ta không thích con đến chỗ gia tộc cũng chậm chạp từ từ." Dịch lão nói xong, mắt liếc qua Tân Hoành, lại nói với Dịch Tân, "Con xem lúc này thật tốt, về nhà rất nhanh."

Dịch Tân cười, tay vẫn ôm Tân Hoành, "Ông ngoại hiểu lầm, cháu chỉ là đi qua đi xử lý chuyện Tang Gia cùng Phương gia trước, lại sợ Tân Hoành không hiểu chuyện, đem cô ấy đến đây, mạo phạm ông, làm người khó xử. Nên mới để cô ấy ở khách sạn, đợi cháu xử lý tốt mọi việc, lại mang cô ấy trở về. Không nghĩ tới, trái lại để cho ông ngoại nghĩ nhiều rồi."

Dịch lão nghe xong, hai tay đặt trên đầu trượng, hơi nheo mắt, nhìn ánh mắt Dịch Tân có chút sắc bén, mà lại thật chân thật sự cười , "Hai năm qua không thấy, ta ngược lại không biết con trở nên săn sóc như vậy. Con quả nhiên là sợ Tân Hoành chọc ta khó xử sao? Ta xem, con là sợ ta làm khó dễ vợ của con đi!"

Nói đến đây, ánh mắt cũng rơi vào người Tân Hoành. Tân Hoành liền không tự chủ được nghĩ tới mới vừa rồi cô cùng ông nói chuyện lung tung, lúc này không khỏi lại xấu hổ, nhịn không được vừa muốn cúi đầu, cắn môi. Trên vai lại bỗng nhiên căng thẳng, là Dịch Tân ôm cô hơi dùng lực. Tân hoành nghi hoặc, quay đầu lại nhìn anh. Dịch Tân lại không thấy cô, vẫn như cũ cười nói, "Ừhm, ông ngoại nói đúng, quả thật là cái gì cũng đều không thể gạt được người!"

Tân Hoành nhất thời liền có loại cảm giác toàn thân cứng ngắc, cứng ngắc đến cô liền duy trì tư thế nghiêng đầu nhìn Dịch Tân, rồi lại quay đầu nhìn Dịch lão. Dịch Tân- người này, Duy Ngã Độc Tôn đúng là không thèm phân biệt thời gian địa điểm nhân vật, loại thời điểm này, bất luận thế nào, cũng không được hống hách trước mặt ông ngoại a. Anh, anh cũng thừa nhận quá mức đúng lý hợp tình rồi đi!
 

honghoaaa

Gà BT
Tham gia
22/11/19
Bài viết
1.156
Gạo
0,0

Nhưng trên mặt Dịch lão không có gì dao động, lại chuyển đổi chuyện, hỏi Dịch Tân, "Con không phải canh chừng Dương tiểu tử kia trở vầ sao sao? Người đâu?"

Dịch lão không cùng Dịch Tân so đo, lại đang nói đến Phong Dương, giọng điệu cứng rắn. Dịch Tân cũng không để ý sắc mặt của ông ngoại, nói thẳng, "Người không gọi tới, hắn tự nhiên không dám trở về."

Dịch lão hừ lạnh, "Con cũng được ý tứ nói cho ta biết hắn không có can đảm?!"

Lại lạnh giọng nói, "Gọi điện thoại cho hắn, để cho hắn cút trở về cho ta! Năm nay, chỗ nào cũng không cho đi, ở đây ăn tết, con cũng vậy!"

Dịch Tân cười, không đáp, chỉ câu môi quay đầu nhìn Tân Hoành. Tân Hoành cảm thấy cả kinh, thầm mắng Dịch Tân, anh đây là có ý gì? Biết rõ cô hiện tại cố gắng hạ thấp sự tồn tại của bản thân, vào lúc này anh lại đẩy cô trở lại. Quả nhiên, Dịch lão nhìn theo ánh mắt Dịch Tân thấy Tân Hoành, ông vốn nhắc tới Phong Dương tâm tình đã tốt lên, lúc này đối với Tân Hoành, giọng điệu tự nhiên cũng không tốt đi bao nhiêu, lạnh giọng hỏi, "Thế nào, Tân tiểu thư không muốn?"

Sợ tới mức Tân Hoành giật mình một cái, vội hỏi, "Không, cháu không có. Nếu như vậy… Liền quấy rầy ông ngoại rồi."

Người đàn ông bên người lại trầm thấp cười lên tiếng, trêu chọc nói, "Ông ngoại, cô ấy gọi người là ông ngoại, người lại gọi cô ấy là Tân tiểu thư, đây là đạo lý gì? Người vẫn nên trực tiếp gọi cô ấy Tân Hoành đi, người đã dọa tới mức cô ấy muốn lấy giấy chứng nhận kết hôn đến đây rồi, cũng gọi một tiếng ông ngoại, lúc này lại vẫn khó tính làm cái gì?"

Dịch lão liếc mắt một cái trừng Dịch Tân, mà lại bị anh bức đến sít sao, không thể làm gì, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng. Tân Hoành nghe xong, lại trong lòng rùng mình, anh, anh vậy mà nghe được cô cùng Dịch lão nói chuyện. Nhịn không được quay đầu nhìn anh, anh lại chỉ nhìn cô nhíu mày, không rõ ý tứ.

Lúc phong dương dắt tang Nhuế đến, Tân Hoành nhịn không được ở trong lòng yên lặng sùng bái uy nghi của Dịch lão một phen. Dịch lão chỉ nói một câu, Phong Dương liền chỉ trong 10 phút chạy tới, kêu một tiếng vang dội, là những điều cô chưa hề thấy. Lúc đó Dịch lão đang ngồi ở trên sofa, cũng hoàn toàn không thấy nữa tính phong lưu phóng khoáng như trước, cùng Tang Nhuế gọi một tiếng "Ông nội" , tiếng gọi kia rất cung kính, thật cẩn thận, thật đúng là xem ông hơn ba mẹ rồi. Dịch lão lại tựa như vẫn bất mãn, hừ lạnh một tiếng, mới nói, "Phong Dương, còn không mau đi rửa mặt chải đầu chuẩn bị ăn cơm!"

Lúc này đã bảy giờ tối, lúc mới vừa xuống từ phi cơ, trời vẫn chỉ nhá nhem tối, còn chút ánh sáng, lúc này bên ngoài hoàn toàn là một màu đen hết. Dịch lão ra lệnh một tiếng, người hầu lập tức nhanh chóng dọn đồ ăn.

Bàn ăn dài đá cẩm thạch, đèn thủy tinh rực rỡ, đồ ăn tinh xảo tao nhã, vẫn luôn hiện rõ Dịch gia xa hoa, mà lại thiết thực để lộ ra một loại nghiêm ngặt. Thậm chí Phong Dương, thậm chí Tang Nhuế, cũng không hề thấy chuyện trò vui vẻ, lúc này ai cũng thật cẩn thận tại dùng cơm. Chỉ có Dịch Tân, vẫn như cũ là một bộ không chút để ý mà lười biếng.
 

honghoaaa

Gà BT
Tham gia
22/11/19
Bài viết
1.156
Gạo
0,0

Dịch lão quả thật đối với Dịch Tân đặc biệt bao dung,người nghiêm chỉnh như vậy, vậy mà cũng có thể dễ dàng tha thứ cho Dịch Tân như vậy rõ ràng là rất bao dung. Cũng không phải nói Dịch Tân làm cái gì, Dịch Tân sinh ra như vậy, lễ nghi cử chỉ gì gì đó, tự nhiên là tinh xảo đến hoàn mỹ, bất luận như thế nào cũng tìm không ra chỗ sai. Nhưng Tân Hoành có cảm giác, người hoàn mỹ như vậy, toàn thân trên dưới thật sự không chút để ý tỏ ra lười nhác. Loại lười biếng này, giống như tật xấu của mấy Quý công tử. Mà lúc này, một loại nghiêm trang đang trong không khí. Mắt thấy người nọ biểu tình bình thản ung dung, Tân Hoành cũng nhịn không được ở trong lòng yên lặng sùng bái Dịch Tân một phen. Người này, có thể trưởng thành trong gia đình như vậy, cũng là không dễ dàng rồi.

"Giúp anh lấy nước canh, có được không?"

Dịch Tân giống như cảm giác được Tân Hoành đang lặng lẽ nhìn anh, như là cố ý, đột nhiên quay đầu lại, cười ôn nhu với cô. Nụ cười kia, vô hại. Nhưng đem Tân Hoành dọa run lên một phen. Vô hại cái đầu anh! Anh tay trái cầm bát đưa cho cô, tay phải hơi chỉ cảnh hải sản ở giữa bàn ăn. Anh nhìn biểu tình của cô, thật sự cực kỳ vô hại. Nhưng cười vô hại như vậy vì sao lại hại cô như vậy?! Phải ra, cô hiện tại đang ở cố gắng tự làm mất đi tồn tại của bản thân, anh, anh, người này lại phá bỏ hết công sức của cô rồi!

Tân Hoành trong lòng cắn răng, mà lại ngại Dịch lão đã nhìn về phía phía cô, trên mặt cũng chỉ có thể nhìn Dịch Tân ôn nhu cười, tiếp nhận chén nhỏ trên tay anh. Sợ ánh mắt của Dịch lão và Dịch Tân cùng một dạng, cô thậm chí muốn ngầm trừng anh cảnh cáo anh cũng không dám. Toàn bộ quá tình đều cười đến thuận theo anh. Lại nhìn Dịch lão khẽ gật đầu, mới đứng dậy, thay Dịch Tân lấy nước canh. Người này... Ngày trước cho tới bây giờ không thấy anh sống an nhàn sung sướng như vậy, liền nước canh cũng không thể tự mình lấy rồi. Trước kia… hình như đều là anh vì cô mà múc. Lúc cô múc nước canh, Tang Nhuế ở đối diện lặng lẽ nhìn cô bằng ánh mắt thương hại. Cô đang muốn quay lại, lại đột nhiên cảm thấy Dịch lão nhìn tay của cô, ánh mắt kia, thực quá mức sắc xảo, thế cho nên cô có thể rất rõ ràng Dịch lão đang nhìn cô. Cô cảm thấy nhất thời liền khẩn trương trở lại. Đem nước canh đưa cho Dịch Tân, mới vừa ngồi xuống, liền nghe Dịch lão nói, "Cố Viễn là gì của cô?"

Tân Hoành vốn là hơi hơi cúi đầu, nghe nói như thế, toàn thân không tự chủ được liền cứng đờ. Cô lại phản ứng kịp, mới thả lỏng một chút. —— cô quả nhiên là vừa vặn bi Dịch lão thấy quá khẩn trương, lúc này mới theo bản năng cho rằng ông là đang hỏi cô. Nghĩ như vậy, nhịn không được cười tự giễu.

"Cô đang cười cái gì?" Thanh âm, đã có chút nghiêm khắc rồi. Tân Hoành lòng hồi hộp một phen, nhất thời có cảm giác tai họa đến nơi… Dịch lão, ông, ông, ông quả nhiên là hỏi cô! Tân Hoành, ngươi là đồ bỏ đi!
 

honghoaaa

Gà BT
Tham gia
22/11/19
Bài viết
1.156
Gạo
0,0

“ Tân Hoành, cô biết Viễn Chi sao?”

Đang lúc cô lung túng không biết phải trả lời ra sao, người bên cạnh kịp thời lên tiếng “Em đang cười gì vậy?”

Tân Hoành ngẩng đầu nhìn Dịch Tân rồi khẽ lắc đầu, cô lại nhìn Dịch lão: “Cháu cũng chỉ nghe Cố lão nói qua, chứ không biết mặt anh ta.”

Cố gia là gia tộc danh tiếng trong nước, mà người đó là gia chủ Cố gia, Tân Hoành biết người đó cũng là bình thường, nhưng nói cô quen biết và có giao tình với ông ta, chuyện này thật không bình thường. Dịch lão khẽ híp mắt, “Vòng ngọc trên tay cô là ai cho?”

Tân Hoành sững sờ, nghĩ lại mới nhớ, vừa nãy ông nhìn chằm chằm vào tay cô, hóa ra là nhìn chiếc vòng ngọc này. Cô nâng tay trái lên để lộ ra một chiếc vòng tinh tế trắng noãn, ẩn ẩn một màu sang bong của ngọc thượng hạng. Chiếc vòng đeo trên cổ tay mịn màng của cô cực kỳ phù hợp, lại càng xinh đẹp. Cô nhận ra chút khác thường, có chút ý tứ trả lời, “Là bà ngoại cháu cho.”

“Bà ngoại cô tên gì?” Dịch lão hình như rất có hứng thú với chiếc vòng này, ngay cả chuyện liên quan đến nó cũng rất để ý.

“ Du Thận Khanh.”

Dịch lão nghe xong, hơi dừng lại, nhưng cũng không hỏi tiếp chỉ nhìn cô khẽ nói, “Nhanh ăn cơm thôi, đồ ăn sắp nguội cả rồi.”

Sau đó như chưa từng nhắc đến chuyện chiếc vòng, tiếp tục ăn cơm, khiến cho Phong Dương và Tang Nhuế nghi ngờ nhìn Tân Hoành, mà Tân Hoành nhìn chằm chằm cổ tay mình. Dịch Tân nhìn thấy cô sững sờ, anh tỉ mỉ gắp thức ăn cho cô, sau đó còn hỏi“ Em có muốn uống canh không?”

Cô ngẩng lên nhìn anh, anh dịu dàng cười, “Tiện thể lấy giúp anh một chút,”

Cô nghĩ một chút rồi trả lời, “Em không uống, cho nên không tiện.”

Dịch Tân nhìn cô, bất đắc dĩ nhún vai. Cuối cùng anh cũng không uống canh nữa, cô không chịu múc cho anh, anh sẽ không uống. Cũng không biết tại sao, cô cảm thấy thả lỏng rất nhiều trong suốt quá trình dùng cơm ngay sau đó. Bầu không khí áp lực đã biến mất hoàn toàn. Một lúc sau ba người đàn ông có chuyện phải bàn, Tân Hoành và Tang Nhuế tự giác lên lầu. Tân Hoành lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, Tang Nhuế thấy cô như vậy không nhịn được cười, “Dịch lão rất khủng bố?”

Tân Hoành gật mạnh đầu, “So với tôi nghĩ đã tốt hơn nhiều rồi.”

“Ừ, có Dịch Tân bên cạnh nên ông cụ còn không quá bài xích cậu, cho nên đối đãi với cậu thế là rất khá rồi.”

Tang Nhuế nói đến đây trên mặt còn hiện lên chút hâm mộ khiến cô không lý giải nổi. Cô nghĩ chắc Tang Nhuế cũng trải qua chuyện này rồi, không nhịn được cô cảm thấy thân thiết với Tang Nhuế hơn một chút, “Chuyện trong nhà xử lý tốt rồi chứ?”

Con mắt xinh đẹp của Tang Nhuế liếc về phía Tân Hoành, hỏi ngược lại, “Cậu nói đến nhà nào?”
 

honghoaaa

Gà BT
Tham gia
22/11/19
Bài viết
1.156
Gạo
0,0

Tang Nhuế liếc con mắt xinh đẹp về hướng Tân Hoành, sóng mắt chuyển một cái, hỏi ngược lại, "Cậu nói nhà nào?"

——————

Tang Nhuế nhẹ nhàng nói một câu, Tân Hoành nhất thời liền ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này. Rất rõ ràng, Tang Nhuế vẫn còn tức giận với Phong Dương. Tân Hoành vẫn cảm thấy, Tang Nhuế và Phong Dương hai người, bất luận ngoại hình, tính tình, còn cả phong cách, đều cực kỳ hợp phách, quả thật chính là trời sinh một đôi. Vì vậy, cô chưa có từng nghĩ tới, hai người nổi giận cũng sẽ xứng đôi như vậy. Nghĩ như vậy, trên mặt liền khẽ cười đáp, "Chuyện nhà mẹ đẻ cậu."

Tang Nhuế lúc này mới cười một tiếng, "không phải là cái đại sự gì, chính là người trẻ tuổi trẻ tuổi nhiệt huyết, không có việc gì đấu đá, không gây thương tổn lớn được như thế."

Tân Hoành khẽ mỉm cười gật đầu nói: "vậy thì tốt, cậu không thấy, khi đó Phong Dương gấp đến độ mắt đều đỏ."

Tang Nhuế không có lên tiếng.

Tân Hoành liền giống như là tại từ chú ý tự cảm khái, "Lúc chạy tới, tính khí rất táo bạo, ở trên máy bay, tiếp viên hàng không nói thêm vài câu phiền hắn, hắn liền đối với người đặt xuống ngoan thoại. thì ra là, ta còn tưởng rằng chỉ có Dịch Tân có thể như vậy, thật không ngờ, Phong Dương ngày thường thân sĩ như vậy, một khi trong lòng gấp gáp đau lòng, cũng sẽ mất lý trí."

Tân Hoành vừa nói, vừa lại giống như ở khẽ suy tư, lúc này cũng không quản Tang Nhuế đáp cũng không để ý, liền phối hợp xuống kết luận, "Ừ, có thể là bởi vì cậu từng giây từng phút không có ở đây trước mắt hắn, hắn liền khống chế không được phải gánh vác tâm cậu, đau lòng cậu, cuối cùng ngược lại đem chính mình quên."

Tang Nhuế vốn là cũng không để ý tới lời nói của Tân Hoành về Phong Dương, chỉ coi như tự động che giấu những nội dung kia. Lúc này đợi Tân Hoành nói xong rồi, cuối cùng không nhịn được cười nói, "Hoành Hoành, cậu lời đều nói hết thành ra như vậy rồi, giống như là nếu tớ còn không cùng Phong Dương hòa hợp, thì tớ là người không thể nói lý rồi."

Tân Hoành mở to đôi mắt trong suốt nhìn cô. Tân Hoành biết, Tang Nhuế thật ra là rất đau lòng vì Phong Dương, chỉ là tính khí nhưng cũng đủ cứng, Phong Dương không tỏ vẻ ra đối với cô bình đẳng tình cảm, cô lại vạn vạn không tìm được bậc thang để xuống. Lời nói của Tân Hoành, chính là xảo diệu nói cho Tang Nhuế, Phong Dương cũng yêu thương cô. Như vậy, hai người liền có thể bớt chút kỳ cục, chắc chắn tốt.

Lúc này, cửa lại mở ra, Dịch Tân khẽ nghiêng thân thể, tựa tại cạnh cửa nhìn Tân Hoành. Tang Nhuế đôi mắt đẹp chuyển một cái, đúng rồi Dịch Tân, trêu nói, "Thế nào, Đại Thiếu Gia, trước khi mở cửa lại quên gõ cửa?"

Dịch Tân lúc này mới đưa mắt lại lần nữa từ trên người Tân Hoành dời đi, thản nhiên nhìn Tang Nhuế, "cô sẽ vào trong phòng mình lại phải gõ cửa trước khi vào?"

Tang Nhuế đảo mắt, hướng quanh mình vừa nhìn, nhất thời liền bị ngăn chặn. Tân Hoành nhìn Dịch Tân, hỏi, "Nơi này là phòng của anh?"

Trong âm thanh, lại mơ hồ cất giấu chút vui mừng. Dịch Tân hướng cô khẽ mỉm cười, gật đầu. Người đã đi tới bên người cô, ôm cô qua, rồi hướng Tang Nhuế nói: "Tang tiểu thư, mau trở lại chỗ Phong Dương đi thôi."
 

honghoaaa

Gà BT
Tham gia
22/11/19
Bài viết
1.156
Gạo
0,0

Tang Nhuế sóng mắt chuyển một cái, nghiêng mắt nhìn qua Tân Hoành, rồi hướng Dịch Tân nói: "mới vừa rồi, tôi đã cùng Hoành Hoành quyết định, tối nay tôi ở cùng cô ấy. Thứ nhất, là tôi tâm tình không tốt, tôi nhìn Hoành Hoành, tâm tình liền có thể tốt rất nhiều; thứ hai, Hoành Hoành mới vừa rồi bị Dịch lão phóng xạ cao áp dọa giật mình, tôi là người từng trải, cũng có thể cùng cô ấy nói chút kinh nghiệm."

Tang Nhuế nói xong không nhanh không chậm, liền giống như là rất thật. Dịch tân nghe, tròng mắt chậm rãi chống lại Tân Hoành, lông mày chau lên, hỏi thăm trong vẻ mặt rõ ràng là uy hiếp. Tân Hoành chợt cảm thấy vô tội, cắn môi. Dịch Tân lúc này mới cười một tiếng, đối với Tang Nhuế nói: "Cô đi trở về. Nếu không một lát tôi tinh lực không có chỗ buông thả, có thể sẽ đi tìm Phong Dương động thủ dãn gân cốt. Cô cũng biết, tôi một khi muốn động thủ dãn gân cốt, không thể thiếu sẽ có người bị thương gân động cốt."

Tân Hoành 囧. . . Tinh lực không có chỗ buông thả. . . Người đàn ông này, cũng quá không biết xấu hổ một chút!

Tang Nhuế đang cường ngạnh bao nhiêu bị câu kia của anh"Thương gân động cốt" uy

hiếp đến, chỉ đành phải không cam lòng rời đi.

—— cô thật ra thì thật rất đau lòng Phong Dương.

Tang Nhuế vừa đi, Dịch Tân nhìn Tân Hoành tà mị cười một tiếng. Cười đến Tân Hoành trong lòng đột nhiên thì có dự cảm xấu. Mắt lo lắng hướng bốn phía liếc qua, không chỗ dừng, cuối cùng đột nhiên nhớ tới, "A, em trước đi tắm rửa "

Dịch Tân cũng không cản cô, chỉ thấy cô vội vã né ra bóng lưng, cao thâm cười một tiếng, tiếng cười, vô cùng không thuần khiết, một hồi lâu, cũng đitheo vào phòng tắm.

Tân Hoành khi đó mới vừa cầm quần áo toàn bộ cởi ra, nghe được tiếng mở cửa rất nhỏ vang lên, kinh hoàng hướng cửa vừa nhìn, tay ý thức cầm quần áo che ở trước ngực.

"Anh trước đi ra ngoài!"

Cô có chút gấp gáp, thế nhưng anh lại thản nhiên cực kì, không nói lời nào, chỉ hướng trên người cô từ trên xuống dưới mà nhìn, bước chân cũng không dừng, trực tiếp liền đi tới bên người cô, tay tự nhiên muốn bắt lấy quần áo trong tay cô. Ánh mắt của anh cực kỳ hấp dẫn, Tân Hoành lại cứ như vậy không tự chủ được buông lỏng tay ra. Anh thấy cô rõ ràng đã bị anh mê hoặc, vẻ mặt cười đến càng thêm tà tứ. Vì vậy, hai người cùng tắm, tới tới lui lui đi dạo từ từ tắm hơn ba giờ.

Tân Hoành cảm giác thân thể đã không có xương nữa, chỉ có thể cứ như vậy mặc cho người nọ tùy ý loay hoay, phối hợp động tác của anh, để cho anh vì hai người mang đến cực hạn vui vẻ. Cô đều không nhớ rõ mình vào bao nhiêu lần bồn tắm, lại từ trong bồn tắm đi ra bao nhiêu lần. Phòng tắm này của Dịch Tân vốn là cực lớn, thế nhưng anh lại tới tới lui lui ôm cô, ôm cô, từ phía trước, từ phía sau, ngược lại không có thất lạc đến nơi hẻo lánh.

Anh tối nay là rõ ràng nhiệt tình. Tuy nói ở cùng với cô, anh đại đa số thời điểm chính là như vậy, hành động tùy ý, bừa bãi trầm mê. Nhưng tối nay, Tân Hoành cảm thấy anh đối với cô, thậm chí nhiệt tình đến có chút không được bình thường, có lúc động tác thô bạo có chút ít nảy sinh ác độc, có lúc lại dịu dàng phải giống như anh hơi nặng một chút cô sẽ vỡ đi. Một lần cuối cùng lúc cao triều, cô mê mê mang mang nhìn trong mắt anh sáng chói, ánh mắt dịu dàng đem cô khép lại, mặt của anh lúc này đã kinh ngạc đến yêu mị, môi mỏng khẽ chuyển động, tựa hồ đang gọi tên tuổi cô.

Tân Hoành.

Tân Hoành.

Tân Hoành...
 

honghoaaa

Gà BT
Tham gia
22/11/19
Bài viết
1.156
Gạo
0,0

Cuối cùng, Dịch Tân rốt cuộc ôm Tân Hoành mềm thành một bãi bùn trở lại trên giường. Tân Hoành đã mệt mỏi ý tưởng gì cũng bị mất hết, hướng Dịch Tân trên đùi nằm một cái liền mơ mơ màng màng đã ngủ.

Dịch Tân thấy cô như vậy, bên môi xuất hiện nụ cười nhàn nhạt thỏa mãn cười, liền cầm máy sấy vì cô thổi tóc. Tóc thổi xong, lại cúi đầu hướng trên mặt cô liên tục hôn lên. cô bị anh hôn hô hấp bị quấy nhiễu hơi tỉnh một chút, liền thoáng mở ra chút mắt, mơ mơ màng màng nhìn anh, đối với anh nhiễu giấc ngủ của cô liền bất mãn hừ hừ mấy tiếng. Anh thấy cô tỉnh lại rời đi cô cười một tiếng: "thật có mệt như vậy?"

Tân Hoành mắt vẫn chưa có hoàn toàn mở ra, chỉ bất mãn nói, "Anh không mệt mỏi?"

Anh nghe xong, ánh mắt nhất thời liền sâu thẳm, "Ừ, em có muốn một chút hay không nhìn?"

nói xong, liền ôm cô lại từ trên môi của cô hôn lên. Tân Hoành quay đầu đi, nụ hôn của anh liền rơi vào trên mặt cô. Anh tà mị cười một tiếng, lại muốn hôn cô, Tân Hoành cười khanh khách né tránh. Từ lúc đó, chính cô tỉnh táo hơn phân nửa, lại đem anh hoàn toàn trêu chọc đến nóng rực rồi. Anh ôm cô thật chặt, đè ở trên người cô, đang chống đỡ cô, nhìn thật sau vào trong mắt của cô, khàn khàn nói một tiếng, "Lại một lần nữa, có được hay không?"

cô sửng sốt. Anh thật ra cho tới bây giờ không bao giờ hỏi cô việc này, cho tới bây giờ đều là muốn liền muốn. Anh thản nhiên vừa hỏi, cô ngược lại không biết nên đáp thế nào. Chỉ là vẫn không đợi cô đáp, anh liền đã liền đi vào nơi ướt át của cô. cô hừ ra tiếng, mắt cáu giận nhìn anh. Thế nhưng anh lại cười đến vui vẻ, cúi đầu, ở trên vành tai của cô hôn, lại thật thấp giọng nói; "Em mới vừa đỏ mặt liền đáng yêu như vậy, anh liền biết em cũng muốn còn nữa..."

cô nghe anh nói tới đây đột nhiên ngừng, đang suy nghĩ, phía dưới lại bỗng nhiên dội lên một hồi kích thích. cô nhịn không được, kêu lên. Anh lúc này mới ở bên tai cô nói tiếp, "Anh cũng không nhịn được."

cô thẹn thùng lại giận dữ, tay liền cầm quả đấm hướng trên lưng anh đập tới. Anh cũng không giận, đối với cô cười đến đẹp đẽ, tay thậm chí bắt quả đấm nhỏ của cô, đang ở ánh mắt của cô, đưa đến trong miệng mình, tỉ mỉ liếm láp. Tân Hoành nhất thời cảm thấy oanh một tiếng, cả người đã bị anh bao phủ, không còn thần trí nữa. Cuối cùng một đợt nhiệt tình đi qua, cô để cho anh ôm vào trong ngực, mặc anh sử dụng vuốt ve mặt cô liền muốn ngủ thật say. Trước khi mất đi ý thức trước, lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện, liền khàn khàn giọng hỏi anh, "Em và vòng tay Dương Chi Diệp quan hệ thế nào?"

"E hèm?" Anh ôm cô hưởng thụ, đối với vấn đề của cô chỉ giản lược hỏi ngược lại, Tân Hoành đại khái cũng mệt mỏi không chịu được, lúc này liền cũng nói không ra bao nhiêu hơi sức cùng anh lòng vòng, chỉ tại trong lòng yên lặng ghi nhớ đợi ngủ đủ nhất định phải hỏi anh, liền cái gì cũng không nghĩ, ngủ say sưa.

cô hô hấp không bao lâu liền bình ổn, anh lại cúi đầu nhẹ nhàng hướng trên mặt cô hôn lên, anh rất cẩn thận, không có làm tỉnh cô, làm cô mệt mỏi.
 

honghoaaa

Gà BT
Tham gia
22/11/19
Bài viết
1.156
Gạo
0,0

Anh ôm thân thể của cô hồi lâu, đợi dần dần bình phục lại mới thả cô ra, động tác nhẹ nhàng, xuống giường mặc quần áo. Đến trên ban công, vừa tỉ mỉ đem cung phòng ngủ ở giữa kéo lên, lúc này mới mình châm điếu thuốc. Bọn họ như thế một phen giày vò, lúc này đã sắp trời đã sáng.

Trời đã sáng, anh phải hơn đi xử lý một ít chuyện. Tân hạo, xem ra là nghe không hiểu cảnh cáo của anh rồi. Tân Hoành, có lúc mình cho là mình có tí khôn vặt, trong lòng có chuyện liền giấu được liền giấu thật chặt, không cùng anh nói, anh một mặt là có chút trêu tức cô, chỉ là đối với cô, anh không bỏ được, cuối cùng không thể làm gì, nhưng mà đối với để cho cô trong lòng có chuyện, anh cũng sẽ không có cái gì cố kỵ.

Trước đó, ông nội tùy tiện hỏi cô đôi câu quan hệ của cô với anh cô liền vội vàng muốn chứng minh những thứ gì, thậm chí còn muốn đem giấy đăng ký kết hôn đưa ra. Rất rõ ràng, đó là trước ông nội đã có người khác chất vấn cô, người kia còn là một người làm cô rất chú ý. Tân Hoành người này, có lúc nhìn nhu nhược, khi anh ở nơi này lại giống như luôn là lúc nào cũng chịu chút uất ức, thật ra thì, nội tâm của cô là cực kỳ mạnh mẽ.

Chính cô trong lòng có chút kiên định tín niệm, hơn nữa bất luận bên ngoài hoàn cảnh rung chuyển như thế nào, như thế nào chất vấn với cô, cô đều có thể giữ vững. Tựa như lúc ban đầu, anh không giải thích được ép cô cùng anh kết hôn, rồi lại giấu cô, phải bí ẩn, không để cho người ngoài biết cô, đối với một người phụ nữ mà nói, bao nhiêu là uất ức.

Tân Hoành lại chưa từng đem việc này coi là quan trọng, anh nhịn không được hỏi cô, cô thì ngược lại không giải thích được đem anh nhìn, "Anh cùng em kết hôn, quan trọng là anh thừa nhận em... em nếu không muốn thừa nhận anh rồi sao?"

Hơn hai năm qua anh từ nhận thức đối với ý định của cô, hắn đã rõ ràng. Tân Hoành đời này, chỉ có người cô quan tâm mới có thể thương tổn được cô, mà cô quan tâm không có người nhiều, thì chỉ là Du Thận Khanh, Du Tiểu Nghi, bây giờ là Dịch Tân. Còn có một, chính cô không muốn thừa nhận, đáy lòng cũng đã âm thầm quan tâm đến cực hạn tới người này, Tân Hạo. Mà nay tổng cộng chỉ còn lại hai người, kể từ đó, liền có thể dễ dàng đẩy, là ép cô khó chịu quẫn bách.

Anh đã sớm biết có người không biết tự lượng sức mình tra hành tung của anh, cũng mơ hồ đoán được vài phần người nọ là ai, lúc này nghĩ đến ứng thị Tân hạo thấy hắn vội vãng chạy tới H thị, liền cho rằng hắn đem Tân Hoành ở lại B thị, muốn tìm cô đi ra ngoài. Tân Hoành dĩ nhiên là không thể cùng gặp mặt hắn, hắn cũng chỉ có thể ở trong điện thoại cùng cô nói đôi lời. nói đôi lời, nói gì? Anh không cần nghe đại khái cũng đoán ra.

Trong lòng nhân sĩ đối với Dịch gia phần nhiều là vừa tôn kính vừa sợ, nếu có một ngày, đột nhiên phát hiện con gái của mình cùng hiện nay Dịch gia gia chủ đi tới một chỗ, có vài người là biết vui mừng, về phần Tân Hạo nha, chỉ sợ là hoài nghi chiếm đa số. Hoài nghi Tân Hoành và Dịch Tân rốt cuộc là quan hệ gì, là cái gì đem anh cùng với cô ở cạnh nhau, là đơn thuần vui vẻ trên thân thể không tính toán?

Dịch Tân trong lòng biết, Tân Hoành mặc dù không có nói, nhưng mà đối với hôn nhân chân chính cùng anh ôm rất nhiều mong đợi, mà nay lại gặp phải hoài nghi không chịu đươc như thế, trong lòng chỉ sợ là không chịu nổi. Chỉ là cô ấy là người trên mặt cứng rắn cực kỳ, khẳng định một bộ dáng "Tùy ngươi nói thế nào ta chính là không để ý tới ngươi", cũng chỉ là trong lòng chính mình khó chịu. Anh, thế nào chịu cô có một điểm khó chịu?

Ngay cả ông ngoại của anh, anh cũng không đồng ý. Mới rồi, anh lên lầu, ông ngoại của anh gọi anh lại "Cháu là cố ý cho ta xem vòng tay trên tay Tân Hoành chứ gì?"

Anh cười đến thẳng thắn, "Đúng vậy a, cháu đã làm rõ ràng, ông ngoại nên hiểu ý tứ của cháu."

"Cháu là muốn cho ta biết, Tân Hoành là cháu ngoại của Cố gia, ta cùng Cố gia có giao tình, sẽ đối với cô tốt hơn chút. Nhưng cháu cũng có thể biết, coi như cô ta không phải là cháu ngoại của Cố gia, chỉ cần cô ta là người phụ nữ của cháu, ta sẽ không đối với cô ta làm điều gì."

Dịch Tân hướng về phía ông ngoại cười một tiếng, "Cháu tự nhiên biết. Chỉ là, cháu hi vọng ông có thể đối với cô ấy tốt hơn, tốt đến cực hạn của người, bởi vì người một ánh mắt nghiêm nghị sẽ khiến cô áy lo lắng, mà cháu, không hy vọng cô ấy trôi qua có một chút gò bó, chịu, uất ức nào,"
 
Bên trên