2. LẠC LOÀI
Mặt trăng tròn xám quạch đang neo đậu trên những rặng thông già. Trong đêm tối lặng thinh, đột nhiên những ngôi sao vụt tắt, những con thú kiếm ăn chạy tan đàn, những trận cuồng phong gió lốc ùn ùn kéo đến. Rừng đen thăm thẳm bỗng trở mình thức dậy và cây cối vùng vẫy điên cuồng.
Vạn vật đang xôn xao, vì em không khóc.
Ba đã chết. Mọi người đang rơi nước mắt. Chỉ có đứa bé trai hai tuổi cầm cái súng nhựa ngơ ngác nhìn đời. Và em, không buồn, cũng không vui.
Có lẽ bây giờ không thể gọi cô bé là cô bé nữa. Em đã lớn phổng phao, tóc dài bóng mượt, da trắng hồng hào. Ba em đã mang em rời xa khỏi bà ngoại và nuôi nấng em tốt như vậy đấy. Ba cho em một gia đình, nhưng vì không có bà ngoại bên cạnh, em thấy mình không khác gì một đứa trẻ mồ côi.
Nhà của ba có ba và người mà ba bảo em hãy gọi là mẹ. Có đèn đóm sáng trưng. Có rất nhiều bò, những con bò màu trắng đen mà trước nay em chưa từng thấy. Và có cả cánh đồng rau rộng lớn bạt ngàn. Nhà ba, à không, nhà của người mà ba bảo em hãy gọi bằng mẹ hình như là nhà giàu đó.
Ba ở trong ngôi nhà này lúc nào cũng vui vẻ và chẳng bao giờ đánh đập người mà ba bảo em hãy gọi bằng mẹ. Ba nói rằng sau này em sẽ sung sướng, sẽ đầy đủ cơm ăn áo mặc, sẽ được đến học ở ngôi trường rất đẹp.
Đường đến trường rất xa, em không thể tự đi bộ như ngày còn ở với bà. Mỗi sáng, ba chở em đi ngược hướng mặt trời lên. Xe máy bon bon trên con đường nhựa, láng o và chạy dài tít tắp. Trước cổng trường, em được ba mua cho bánh mì nóng giòn và sữa đậu nành ngọt lịm. Cặp ba mua thì to, mà người em thì nhỏ. Bạn học nhìn em chòng chọc, cười con bé đen đúa và lúc nào cũng trống rỗng vô ngôn.
Em nhìn cô giáo mới và bỗng nhớ thầy ở trường làng vô hạn. Thầy cho em và bà ngoại miếng thịt rất ngon. Thầy giúp em thoát khỏi bãi sình trên con đường làng quanh năm bùn đất. Thầy chỉ cho em từng con chữ, thầy bày em viết tên của bà.
Em nhớ bảng đen rách rưới nơi ngôi trường chỉ có duy nhất một lớp học. Em nhớ cái ghế gỗ bị lủng ngay chỗ em ngồi. Nhớ anh chị lớp trên, nhớ các em lớp dưới. Nhớ ô cửa sổ nhìn ra núi đồi, nhớ nền đất lồi lõm, nhớ mái hiên đầy giọt nắng rót vào.
Em nhớ bà ngoại, nhớ bữa đói bữa no. Nhớ ngày theo bà lên rẫy, nhớ đêm bóp chân cho bà. Em xin ba cho em về ở với bà. Nhưng ba nói rằng bà không muốn nuôi em nữa, bà là người bảo ba hãy mang em đi đấy, bà không muốn em trở về đâu.
Cánh rừng nơi nhà của ba không những có những hồn ma mà còn có một người đàn bà điên. Hôm nào bà ta cũng mặc bộ đồ rách rưới, đi xuống suối lấy nước bằng những cái chai nhựa đen đúa, nấu ăn trong cái nồi không bao giờ rửa, và ngủ trong túp lều chất đầy những thứ đồ đạc dơ dáy vô cùng. Cứ mỗi khi trời nắng lên cao, bộ não của bà ta gần như không chịu nổi lượng máu quá lớn mà tim đang tìm cách đưa lên não, đó là lúc những cơn chửi bới bắt đầu. Bà ta đi vòng quanh túp lều, hướng mặt về bốn phía, phát tiết ra, gào thét và mạt sát cuộc đời.
Không ai hiểu điều gì được chứa đựng và suy nghĩ gì đang lướt qua bộ não của một người điên. Nhưng ngoài việc làm ồn ào vào những khoảng thời gian cố định và khiến người ta trông ngứa cả mắt vì sự bẩn thỉu thì bà điên gần như vô hại. Và dẫu bà điên lạc loài, em lại thấy khuôn mặt bà không méo mó.
Tiếng chửi của bà điên là thứ âm thanh quen thuộc đối với em. Kỳ lạ thay, nó khiến em bớt đi cảm giác cô đơn và lạc lỏng nơi mảnh đất mới mẻ này.
Có một hôm, trong giấc ngủ ban trưa, em không nghe tiếng bà điên chửi nữa, em nghe tiếng bà ngoại hát ru thầm thì.
“Lưng núi thì to mà lưng bà thì nhỏ
Đừng làm bà ngã, bà trỉa bắp trên nương
Mặt trời của bắp thì nằm lưng núi
Mặt trời của bà, em nằm trên lưng.”
Tiếng hát ru vừa dứt, tiếng bà điên vọng về. Em choàng mình thức dậy, cổ họng đau rát và cả cơ thể toàn mồ hôi.
Vậy là, nỗi đau lớn nhất trong đời em đã đến. Bà ngoại đã đi xa. Ngủ một giấc và ra đi mãi mãi. Dưới đuôi giường bà để lại một rổ chứa rất nhiều, rất nhiều quả trứng gà.
Ba đưa em trở về kịp lúc những hồn ma chuẩn bị đưa bà ngoại đi về phía bãi tha ma. Họ bảo em hãy khóc đi, khóc thật to tiễn biệt bà, khóc cho bà nghe thấy em ở đấy, để bà thanh thản ra đi. Em không muốn! Em ôm rổ trứng gà và gọi bà thức dậy. Trong phút giây cần tìm ra thứ gì đó để đánh đổi lấy dáng hình của bà, em đã hứa hẹn tất cả những khả năng em có thể. Em hứa sẽ ngoan, em ngoan lắm rồi, bà phải dậy, phải ở lại cùng em.
Tim em vỡ nát, lồng ngực em đau đớn, và tiếng lòng em không thể cất thành lời. Em không biết đặt tên nỗi đau này là gì. Dường như em còn quá bé bỏng để hiểu hiểu hết kiếp người.
Em trai chết, là em trai đã nằm sâu trong lòng đất. Bà đã chết, có phải bà cũng sẽ nằm nơi đấy. Nơi mà em gọi lớn bao nhiêu thì cũng không bao giờ nhận được tiếng trả lời. À thì ra, cái chết là khoảnh khắc một người không còn hồi đáp lại với thế giới ngoài kia nữa. Nhưng nào phải, em đã từng gào thét tên mẹ và chưa từng nghe mẹ trả lời, ấy vậy mà sao không có ai bảo rằng mẹ em đã chết.
Hôm nay, ngày mà đã cách cái ngày bà ngoại không còn hồi đáp nữa rất xa, có một người cũng đã ngưng hồi đáp.
Trời bắt đầu mưa suốt ba ngày. Đất trời xám xịt, cây cối tan hoang. Khắp xa gần chỉ nghe thấy tiếng mưa và côn trùng rên rỉ, nuốt trọn hết tất cả những lời thì thầm vừa lạ vừa quen.
Ngàn đời vẫn thế, mất mát, buồn đau thường khiến con người ta khóc. Vì em không khóc, vì em chưa từng khóc trước sự chết nên em trở thành một kẻ lạc loài.
Em không phải không biết khóc. Em ước mình có thể khóc ngay lúc này. Nếu khóc có thể khiến em xua đi những kiềm nén, khó chịu, đớn đau, ngàn vạn lần em muốn mình rơi nước mắt. Ấy vậy mà em cứ trơ ra, em tỉnh táo dẫu đang rối bời. Ba đi mất, nhưng ba đã thoát khỏi những cơn đau. Em mất ba, nhưng em sẽ thôi không khổ sở khi chứng kiến ba trải qua những cơn đau nữa.
Người mà ba bảo em gọi bằng mẹ khóc đến rệu rã, cả người tiều tụy và ngất đi không biết bao nhiêu lần. Mẹ hãy khóc đi, khóc thật nhiều, để thoát khỏi nỗi trầm luân khổ ải này.
Mẹ đã khóc từ những tháng ngày ba bắt đầu lâm bệnh. Khóc vì thấy ba đang chết mòn. Cái phận con người nó trái ngang vậy đấy. Có bao nhiêu tiền của thì cũng khó giành lại sự sống từ thần chết về tay.
Về một thế giới bên kia cái chết, luôn là một điều gì đó mơ hồ và con người gần như mù tịt về nó, nên ai cũng sinh ra sợ hãi cái sự chết. Nếu chết là hết thì con người ta cần gì thiết tha sống đến thế, dù cuộc sống cơ cực, dù khổ tận cam lai.
Giữa những tháng ngày ba đang chết mòn, còn em sống mòn, ba mẹ mang về một đứa bé và bảo đó sẽ trở thành em trai em. “Hãy thương yêu nó như em ruột của mình”.
Em ngồi bên cỗ quan tài to, ôm đứa em nhỏ trong lòng. Nó đã ngủ lịm đi trong bộ đồ vải đanh trắng muốt, ngứa ngáy và khó chịu, cựa mình liên tục. Nó đang chịu tang cho một người không cùng huyết thống với nó và càng không hiểu gì về những điều đã, đang và sắp diễn ra. Người ta bày nó khóc khi có tiếng kèn trống tru lên, và nói “ba chết rồi” khi có ai hỏi “ba đâu?”
Những người ghét, kẻ thương, tất cả đều ủ dột. Họ đang nhìn chúng em, thương cảm. Cái chết có thể khiến người ta dung thứ cho nhau. Sự chia ly này dường như gợi nhớ cho họ tất cả mọi sự chia ly trong đời. Sau cùng, em không biết họ đang thương cảm cho em hay thương cảm cho chính họ.
Ôi thôi, ông trời mưa mãi, cứ mưa như kéo dài từ kiếp này qua kiếp sau. Giam cầm những nỗi buồn đày ải vào chung một chỗ. Những tiếng lòng, những tiếng thở dài, ai oán, nỉ non.
Trong một phút giây mệt nhoài, em đã ngủ thiếp đi với em bé trên cánh tay tê dại. Mơ trong mơ, em nhắm mắt ngủ một giấc dài, lúc mở mắt đã thấy mình đi qua kiếp khác, một kiếp mới bắt đầu với hình hài của một hài nhi.
Chú thích:
Nguyên bản:
“Lưng núi thì to mà lưng bà thì nhỏ
Đừng làm bà ngã, bà trỉa bắp trên nương
Mặt trời của bắp thì nằm lưng núi
Mặt trời của bà, em nằm trên lưng.”
- Trích bài hát: Lời ru trên nương.