Nguyên soái bất đắc dĩ - Cập nhật - A Thụy

A Thụy

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/10/16
Bài viết
358
Gạo
0,0
Chương 23: Chuẩn bị

"Thua rồi".

Trần Đường thở dài, lắc lắc đầu than một tiếng. Tôi nhướn mày.

"Nhanh như vậy đã nhận thua rồi?".

"Ba nước nữa đám bạch diện thư sinh này của đệ sẽ bị vây chết cả, biết chắc là thua, cần gì yếu ớt chống chọi thêm nữa. Không bằng tiết kiệm sức lực cho ván sau".

Nghe cậu ta ví von đám quân cờ trắng như thế, tôi bật cười.

"Chúng ta đổi vị trí, tôi giao đám dũng sĩ giáp đen cho đệ, không quá mười hai nước, đại ca sẽ thắng. Thế nào?".

Đối phương tỏ vẻ nghi ngờ, song lại mau mắn đứng dậy giục tôi đổi chỗ. Sau đúng mười hai nước, tôi bảo Trần Đường trao đổi tù binh và đếm cờ. Nét mặt Trần Đường ngạc nhiên, ngây ra nhìn tôi.

"Nếu nghe bảo đại ca chỉ mới học chơi cờ ba ngày trước chắc chẳng ai tin nổi. Huynh quả nhiên trời sinh có tài lãnh binh, vốn tưởng là một ván cờ chết, huynh lại có thể dễ dàng hóa giải".

"Cờ chưa hết sao có thể gọi là cờ chết. Giống như trên chiến trường, mỗi tướng soái chẳng phải đều luôn có cùng một ý nghĩ làm thế nào để lấy ít thắng nhiều đó ư? Hiện tại tính cả năm vạn quân Nhữ Bình, trong tay chúng ta tổng cộng chỉ có hai mươi lăm vạn. Vẫn là địch đông ta ít".

Ván cờ vừa rồi tôi thắng, nhưng lại thắng khá hiểm, bởi vì chấp nhận hy sinh một cánh quân để mở đường thoát. Nhưng trên chiến trường thực sự, mỗi mệnh lệnh đều phải suy tính thấu đáo mọi bề. Dùng một tiểu đội hay có khi vài tiểu đội làm quân cảm tử, làm mồi nhử kẻ địch; những binh lính đó sẽ có thể nguyện ý sao, có thể không oán trách khi bị tướng soái của mình đẩy tới chỗ bắt buộc phải chết? Cho dù bọn họ không oán hận, tôi có thể thanh thản đối diện với lương tâm hay không? Đáng sợ hơn là trong đội quân nhất định sẽ chết đó có Trần Đường, Trần Ninh thì phải làm sao? Tôi không muốn có một ngày rơi vào tình thế phải chọn lựa ai được sống, ai phải chết.

Thế nên ngay từ đầu đã không ưa nổi cái "nghề" này!

Trần Đường trên mặt cũng mang vẻ lo lắng.

"Nếu đại ca muốn mượn binh, chỉ e là khó. Các thành lớn đều cách xa, cũng không có khả năng mượn binh từ những tướng thủ thành nơi đó. Còn các huyện, trấn nhỏ xung quanh đây đinh(*) có, nhưng lính không có...", cậu ta nói tới đó đột nhiên hai mắt sáng lên, "đại ca...".

Tôi nhoẻn miệng cười.

"Ai nói tôi muốn mượn binh? Tôi là muốn chiêu binh!"

Trần Đường lại nhăn trán, vẻ vui mừng giảm đi phân nửa.

"Chỉ e hoàng thượng không đồng ý, hơn nữa luyện binh cần thời gian, hiện tại đã là cuối năm rồi. Chỉ còn một, hai tháng chiến sự lại tiếp diễn... chuyện này đệ thấy không thể thực hiện được".

"Cờ còn trong tay, đệ đã bỏ cuộc. Chuyện chỉ mới nghĩ một nửa, đệ đã vội vàng kết luận thành, bại".

Cậu ta còn định nói gì, bên ngoài cổng lớn đã vang lên tiếng vó ngựa. Tôi cười cười, xem ra tin tức đã có rồi. Quả nhiên, rất nhanh đã nghe thấy tiếng bước chân vội vàng hướng về phía này. Trần Ninh đẩy cửa viện, chạy ùa vào, cùng lúc trước mắt xuất hiện những chấm trắng to dần. Cuối cùng tuyết cũng rơi rồi.

Trần Ninh chạy tới trước mặt bọn tôi, vừa thở vừa há miệng, bỗng dưng khựng lại ngẩng đầu nhìn trời, "a" lên một tiếng: "Tuyết rơi rồi?", rồi lắc mạnh đầu, "mặc kệ tuyết, đại ca, hoàng thượng ân chuẩn rồi".

Tôi đánh mắt ý bảo Trần Đường đón lấy thánh chỉ của hoàng thượng, bản thân vừa rót trà vừa gọi Trần Ninh:

"Đệ vất vả rồi, uống chén trà đi".

Trần Ninh ngoác miệng cười, đón lấy chén tôi đưa tới rồi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh. Trần Đường xem xong mấy câu rồng rắn của hoàng thượng thì ngẩng đầu hỏi ngay:

"Hóa ra đại ca đã có ý này từ sớm, nhưng sao huynh có lòng tin hoàng thượng sẽ đồng ý?".

Đại nguyên soái xin ý chỉ chiêu binh đánh giặc, hoàng thượng nếu không chấp thuận thì chỉ có một nguyên nhân, là sợ vị nguyên soái đó nắm trong tay quá nhiều binh quyền, có thể trở thành mầm họa tạo phản. Nhưng chính vì chỉ có duy nhất nguyên do đó, nên anh ta không thể không đồng ý. Từ chối thì chẳng phải là đang nói, trẫm không tin ngươi nên trẫm không cho ngươi chiêu binh mãi mã. Anh ta đang lúc dùng người, có câu "dùng người thì phải tin, đã không tin thì không dùng". Hoàng đế thanh niên từ chối thì không chỉ tôi xem thường anh ta, mà người khác cũng sẽ nhận định vị vua này là cháu của lão Tào. Hơn nữa hoàng đế thanh niên là hoàng đế, mà cũng là thanh niên. Trẻ háo thắng, già đa nghi. Giả như đối phương là một vị tóc hoa râm da đồi mồi thì tôi không bao giờ dám dâng cái tấu chương kia. Tuy chỉ gặp hoàng đế thanh niên một lần, nhưng tôi có thể nhận ra anh ta không phải kẻ tầm thường, ngu muội.

Song điều này khó có thể minh bạch nói ra, kẻ bề tôi thì không được phép nghị luận về hoàng đế của mình. Làm quan vốn nên quản chặt miệng mà, khen hoàng đế sẽ bị nói là nịnh thần, chê hoàng đế thì là bất trung bất kính, rơi đầu như chơi. Nên chỉ có thể đổi sang dùng một câu ngụ ý để giải thích:

"Bởi vì đại ca của đệ thật thà, nên hoàng thượng rất thưởng thức".

Trần Ninh là gỗ mục, ngồi đó gật đầu với biểu cảm "thì ra là thế", còn Trần Đường là gỗ lim, mau chóng đã có đáp án, lắc đầu cười ha ha hai tiếng.

Nói tôi nhằm vào chỗ khó của hoàng đế không bằng nói rằng tôi hiểu tình thế hiện tại. Tuy trong Ngũ Đại Quốc thì Chu, Tề là hai nước mạnh nhất, chỉ là ba nước còn lại cũng không phải mèo bệnh, dù sao cũng là nước lớn. Thử nghĩ mà xem, bản thân anh đang tranh chấp đất đai với hàng xóm đối diện, cùng lúc đó ba gã hàng xóm kế bên cũng gác chân ngồi hóng, chờ thời cơ nhảy vào "hôi của"; đương nhiên là phải đề phòng. Nên cuộc chiến này đồng thời cũng là minh chứng để chỉ ra Đại Chu không yếu, không dễ bị đánh bại. Đó là phóng mắt ra ngoài mà nói. Còn bên trong, lão tể tướng họ Khương kia trong tay vẫn còn binh quyền, hoàng đế thanh niên còn chưa làm chủ được, sẽ có lòng muốn có binh lực hoàn toàn chịu sự sai khiến của anh ta. Đây gọi là kiếm vốn để tự làm giàu. Trần Ngạn vốn dĩ là một kẻ thật thà, mà Trần gia không có gia thế hiển hách mấy đời như Khương gia, gốc rễ chi nhánh không thâm nhập sâu vào triều đình, có thể khiến hoàng đế thanh niên có được "cảm giác an toàn".

Mà tôi muốn chiêu binh, không nhìn xa nhìn gần, liếc ngang ngó dọc như hoàng đế. Chẳng qua là vì tôi có ý nghỉ hưu non, tôi sợ chết. Cuộc chiến mau sớm chấm dứt, kẻ địch mau vác tay nải về quê cày ruộng thì tôi mới có thể cởi khôi giáp, rời khỏi chỗ nước sôi lửa bỏng này. Một điều nữa là, đấu với Tô Khải Bạch, ít ra phải có thực lực ngang ngửa với anh ta, nhược bằng không một kẻ hèn nhát bất tài như tôi lấy đâu ra tự tin để đánh trận sắp tới?

Trần Đường lại hỏi đến một vấn đề quan trọng khác:

"Việc huấn luyện cho tân binh, đại ca định thế nào?".

Chuyện này tôi đã có ý tưởng từ trước, bình thản đáp:

"Ngụy Quân sẽ phụ trách, đồng thời để Tiểu Bạch dạy bọn họ...".

Còn chưa nói hết câu đã bị Trần Ninh cướp lời, cậu ta to giọng la lên:

"Cái gì? Tiểu tử thối đó chỉ là một thân vệ quèn, có tài cán gì".

Đằng sau có cảm giác một ánh mắt lạnh lùng phóng tới, tôi xoay đầu trông thấy Tiểu Bạch đứng đó. Vừa rồi Trần Ninh nói to như vậy, Tiểu Bạch chắc chắn là nghe thấy rồi. Chậc, từ khi bị tôi mắng một trận lần trước, Trần Ninh đã bớt nóng nảy đi không ít, riêng đối với Tiểu Bạch không hiểu sao cứ nghe đến tên đã nổi đóa ngay, nhìn thấy người thì xù lông như nhím gặp kẻ địch. Giống như hiện tại, vừa phát hiện ra Tiểu Bạch, tên đầu gỗ bên cạnh đã trừng mắt tức tối, hai tay nắm lại như muốn xông tới đánh nhau với đối phương vậy.

Tiểu Bạch bước lại chỗ tôi, chắp tay cung kính.

"Nguyên soái".

Cấp dưới nghỉ ốm xong đến báo cáo, theo lẽ tất nhiên là nên hỏi thăm một chút. Tôi mỉm cười, quan tâm hỏi:

"Vết thương đã khỏi hẳn chưa? Sao lại ăn mặc phong phanh thế này?".

Trang phục mùa đông đều đã phân xuống cho binh sĩ, ai cũng không thiếu phần, hay cậu chàng này chê áo bông kia không thuận mắt?

"Đa tạ nguyên soái quan tâm, vết thương không đáng ngại, đã khỏi rồi. Thuộc hạ... không thấy lạnh".

Tôi "ồ" một tiếng, vờ chặc lưỡi than:

"Nếu binh sĩ nào cũng như cậu, Lạc tướng quân của chúng ta sẽ vui mừng biết bao, cũng đỡ cho tôi suốt ngày phải nghe cậu ta lải nhải".

Trần Đường phì cười, đứng lên cầm theo cuộn thánh chỉ của hoàng đế thanh niên tặng.

"Đệ đi gọi các quan quân bàn bạc, mau chóng tiến hành việc chiêu mộ, tránh làm mất thời gian".

Tôi hài lòng đáp được, quả là may mắn khi có Trần Đường bên cạnh giúp đỡ. Còn đang cười nói với Trần Đường, chưa kịp dời mắt đã nghe thấy tiếng gọi ấm ức:

"Đại ca!".

Nhìn dáng vẻ cau có khó chịu như bị táo bón của cậu ta kìa.

"Đệ muốn nói gì?".

Trần Ninh chỉ tay vào Tiểu Bạch lúc này đã đứng sau lưng tôi, hậm hực hỏi:

"Đại ca định giao việc huấn luyện tân binh cho tên này thật hả?".

Này, này, Tiểu Bạch đứng đằng sau tôi, cậu chỉ tay như thế khác nào chỉ vào mặt đại ca cậu? Tôi hừ mũi, hỏi ngược lại:

"Nếu không thì đệ cảm thấy ai thích hợp? Đệ chắc?", cậu ta còn chưa kịp gật đầu, tôi đã cười nhạt nói tiếp, "đệ có dám đảm bảo trong vòng hai tháng huấn luyện bọn họ thành thạo?".

Trần Ninh chột dạ ngậm miệng. Tôi lườm.

"Không bắt đệ nhận lỗi với Tiểu Bạch đã là dung túng cho đệ rồi, đệ còn tức giận cái nỗi gì. Sao lại nhỏ mọn như thế? Tiểu Bạch đắc tội với đệ lúc nào?".

"Kẻ nào làm hại đại ca, đều không thể tha thứ!". Trần Ninh gần như hét lên, mắt vẫn trừng trừng nhìn Tiểu Bạch. Tôi thở dài chịu thua.

"Đã bảo chỉ là tỷ võ, là tự đại ca của đệ bất cẩn, sao lại đi trách người khác?".

Chuyện đã qua lâu rồi, vết thương của tôi đã sớm hồi phục hoàn toàn. Huống hồ việc đó đúng là do tôi vô dụng mà còn tự đắc, Tiểu Bạch cũng đã lãnh một đấm của Trần Ninh, nhận một cước của lão Lục, coi như chịu phạt rồi đấy thôi.

"Tại sao lúc nào huynh cũng che chở cho cậu ta? Tại sao lúc nào cũng là đệ sai? Trước kia huynh luôn bênh vực đệ, nay lại vì tên này mà mắng đệ. Vị trí bên cạnh đại ca là của đệ, sao huynh lại giao cho cậu ta, bảo đệ đi chỗ khác?".

Ơ... Tôi đần mặt. Hóa ra tên nhóc này là đang ghen sao? Có lẽ Trần Ngạn quá cố và đệ đệ rất thân thiết, đối với cậu ta cũng có vài phần nuông chiều. Trần Ninh dù sao vẫn còn non trẻ, không nên để một đứa trẻ trong lòng tích tụ oán khí, hiểu lầm thì nên gỡ bỏ. Tôi từ tốn khuyên:

"Đại ca mắng đệ không phải vì người khác, mà vì muốn tốt cho đệ. Tôi mất ký ức, những chuyện khi trước đều không nhớ được, sao lại có chuyện đại ca lạnh nhạt đệ? Tiểu Bạch là thân vệ, ở cạnh bảo vệ đại ca là chức trách của cậu ấy. Còn đệ đường đường là một giáo úy, đệ phải hiểu rõ trách nhiệm của mình chứ?".

"Nếu nhiệm vụ của cậu ta là bảo vệ đại ca, vậy huynh còn giao việc huấn luyện tân binh cho cậu ta là cớ làm sao? Có phải, có phải... đúng như lời Lục đại nhân nói, đại ca thích tên tiểu tử thối này!?".

Đùng! Câu nói như sét đánh bên tai khiến tôi choáng váng mặt mày, lời của tên yêu quái kia điên khùng như vậy, sao lại có người tin kia chứ? Cũng chỉ có tên nhóc đầu óc gỗ mục này mới tin nổi! Còn đang định mở miệng, chưa kịp nói gì, Trần Ninh đã ấm ức xoay người chạy biến đi. Tôi nhìn theo bóng lưng cậu ta, da đầu run lên từng đợt. Ngoái đầu ra sau, trông thấy Tiểu Bạch sắc mặt vẫn thản nhiên, còn đang cảm thấy được an ủi thì bỗng dưng hai tai Tiểu Bạch đỏ lựng lên. Tôi choáng thêm lần nữa!

Rõ ràng là hiểu lầm tai hại! Tôi hắng giọng:

"Tiểu Bạch...".

Đối phương vội ngắt lời:

"Thuộc hạ sẽ giải thích với Lục đại nhân, nguyên soái... không cần lo lắng".

Tôi ngớ ra: "Hả?".

Tiểu Bạch ngoảnh sang bên, bộ dạng ngượng ngùng, giọng nhỏ như muỗi:

"Thuộc hạ biết rõ tình cảm của nguyên soái và Lục đại nhân... rất tốt. Được nguyên soái ưu ái là phúc của Tử Tuyết, nhưng nếu Lục đại nhân vì chuyện này mà hiểu nhầm nguyên soái, thuộc hạ sẽ nói rõ với ngài ấy...".

Thì ra ngày ấy ở Mạc phủ, vở kịch tôi và lão Lục diễn cho phu phụ Mạc đại nhân xem lại lừa được cả Tiểu Bạch, chẳng trách mà khi ấy cậu ta còn nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng. Có câu "tự tạo nghiệt, không thể sống", đúng là oan ức mà! Giờ cậu ta còn cho rằng lão Lục nói với Trần Ninh mấy câu tào lao kia là vì anh ta đang ăn giấm.

Tôi bóp trán gọi "Tiểu Bạch", cậu ta liếc nhanh tôi một cái rồi vội vàng cúi đầu cụp mắt, tay tôi run lên, nâng âm lượng gọi lại tiếng nữa, "Tiểu Bạch! Tôi không có tình ý gì với lão Lục, cũng không có tình ý gì với cậu. Lục đại nhân trêu chọc A Ninh, đừng cho là thật".

Tiểu Bạch nhìn tôi vẻ nửa tin nửa ngờ. Lão Lục ơi là lão Lục, anh đúng là hại tôi thảm mà! Tôi nghiêm mặt, giọng sắt lại, không vui hỏi:

"Cậu dám không tin xem?".

Tiểu Bạch hơi ngẩn ra, rồi đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhõm cười nói:

"Tử Tuyết không dám".

Trái tim trong lồng ngực tôi nảy lên một cái khiến tôi giật điếng người, liền đổ tội cho Trần Ngạn quá cố, nhất định là do anh ta đang tác quái! Lại nhìn tới gương mặt sáng bừng như hướng dương trước mắt, thầm than trong bụng. Tiểu Bạch à, cậu vẫn nên làm mặt lạnh đi, đừng có cười lên như thế, dọa người lắm biết không!

"Ngồi xuống, đánh với tôi ván cờ".

Tiểu Bạch ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện. Phong cách chơi cờ của Tiểu Bạch khác hẳn với Trần Đường, đám bạch diện thư sinh trong tay cậu ta lại trở nên dũng mãnh phi thường, luôn tấn công vào chỗ khó đoán, bị ăn quân cũng không biến sắc, luôn giữ được bình tĩnh để quan sát thế cục. Tôi cười cười, quả nhiên là không nhìn nhầm người.

"Có biết tại sao lại giao cho cậu nhiệm vụ huấn luyện tân binh hay không?".

Nghe tôi đột nhiên hỏi, Tiểu Bạch ngước mắt lên, lắc lắc đầu. Tôi mỉm cười:

"Là muốn cậu huấn luyện bọn họ làm gian tế!".

Tiểu Bạch mở to mắt. Tôi nhẹ nhàng đặt một quân cờ vào thiên nguyên, tiếp tục nói:

"Trong số tân binh gia nhập, sẽ giao cho cậu một ngàn người do cậu toàn quyền huấn luyện và chỉ huy bọn họ về sau. Nhiệm vụ của nhóm người này là làm mật thám, ám sát, truyền tin, nằm vùng...".

"Nếu nguyên soái muốn dùng người, chẳng phải đã có sẵn đội thân vệ, bọn họ đều có võ nghệ không tệ, huấn luyện sẽ nhanh hơn. Vả lại, tuy thuộc hạ có biết dịch dung, dùng độc, thì cũng chỉ có thể dạy những người này cải trang, hành thích; những cái còn lại... Tử Tuyết không am hiểu".

"Đội ngũ thân vệ đều là những người nổi bật, không phù hợp. Trong số tân binh sẽ chọn những người có vẻ ngoài mờ nhạt, khẩu âm dễ sửa. Không cần lo lắng, chương trình huấn luyện tôi sẽ bổ sung, Lục đại nhân cũng sẽ giúp cậu".

Tầm quan trọng của việc cài người vào phe địch tôi đã được lĩnh giáo. Chỉ một tên giáo úy giữ thành đã cho tôi một bài học nhớ đời. Tề quốc khai chiến với Chu quốc chưa lâu, đồng thời Tô Khải Bạch là tướng soái trẻ tuổi nên thông tin về người này chưa nhiều. Có câu nói muôn đời không sai, chính là: biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! Nếu cục diện trở nên giằng co, kéo dài thì việc nắm giữ thông tin phe địch là rất quan trọng.

Tiểu Bạch suy nghĩ một hồi rồi mím môi với vẻ lo lắng.

"Nguyên soái đã có kế hoạch, thuộc hạ sẽ nhận lệnh. Chỉ là... nếu trong một ngàn người kia có kẻ là gian tế của địch trà trộn, như vậy ngược lại chẳng phải là chúng ta tự đào hố chôn mình rồi?".

"Hỏi hay lắm!", có được nhân tài thế này bên cạnh, quả nhiên là may mắn trời ban.

Nghe tôi khen, Tiểu Bạch ngượng ngùng ho một tiếng.

"Việc đó Lục đại nhân sẽ thay chúng ta giải quyết, anh ta sẽ kiểm tra kĩ lưỡng từng người rồi mới giao cho cậu. Tôi cũng không để cậu vất vả một mình, nghe A Đường nói Vệ Giai có tài xâm nhập, từng một mình cứu tôi khỏi địa bàn quân địch, tôi sẽ lệnh anh ta giúp cậu một tay".

Nói đến bản lĩnh lừa gạt, đóng kịch thì không kẻ nào qua mắt nổi Lục Ca. Có anh ta kiểm tra, sẽ không cần lo đến chuyện trong số những người mới đến có hồ ly trà trộn, bản thân anh ta chính là con hồ ly ngàn năm đội lốt mà. Tiểu Bạch cuối cùng cũng an tâm gật đầu.

Đột nhiên một giọng nói quen thuộc cất lên vẻ trào phúng:

"Đệ cũng rảnh rỗi gớm nhỉ?".

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã xuất hiện. Tiểu Bạch vội đứng dậy nhường chỗ, trở lại đứng sau lưng tôi. Lục Ca thản nhiên ngồi xuống, liếc nhìn Tiểu Bạch một cái, chỉ dùng hai giây để quan sát thế cờ rồi ung dung nhấc một quân cờ trắng tiếp tục ván cờ đang đánh dở. Tôi cũng không hỏi không nói, địch bất động ta bất động, cùng anh ta đấu cờ. Sau hai ván một thắng một thua, cuối cùng anh ta cũng không nhịn được nữa, nheo mắt nhìn tôi hỏi:

"Kiên nhẫn như vậy? Sao không hỏi tôi đã nhận được tin tức hay chưa? Không muốn biết là tôi thắng hay đệ thắng cược à?".

Đúng là phí lời. Anh ta không ở đại doanh mà chạy tới tiểu viện tìm tôi, đương nhiên là vì đã thu được tin tình báo nên mới vác mặt đến đây. Cả tôi và Trần Đường đều ở trong này, đại doanh phải có người quản. Mấy ngày qua anh ta ở đó chờ người của mình đến báo tin, hiện tại còn chưa đến giờ cơm, anh ta tất nhiên không phải đến để ăn chực. Khỏi cần nghĩ tôi cũng đoán được nguyên do anh ta tới. Đã biết rồi thì cần gì tỏ vẻ nôn nóng, chẳng phải cuối cùng anh ta cũng hỏi tới đấy ư? Muốn so sự nhẫn nại với tôi? Anh có cửa chắc?

"Nhìn anh đắc ý như vậy, tám phần là tôi thua rồi chứ gì? Nói đi".

Lục Ca nhướn mày, tay gác lên bàn tì cằm vẻ biếng nhác, "ồ" một tiếng:

"Hửm, nói gì?".

"Không nói thì về đi".

Lục Ca bĩu môi, vừa hạ cờ vừa nhàn nhạt nói:

"Đoán sai rồi, là đệ thắng. Lão hoàng đế kia không những không trách phạt xuống, còn có ý cấp cho anh ta quân lương giống như tôi dự đoán. Nhưng anh ta không những từ chối, còn dâng tấu chương xin nhận tội, đồng thời dùng bạc tư trong phủ để đổi lấy số quân lương chứ không muốn nhận không. Đệ xem, anh ta có ngốc nghếch không? Cho không thì không lấy, lại cứ thích bỏ tiền túi ra mua. Còn ngốc hơn cả đệ".

Cái gì mà ngốc hơn cả tôi? Là ngốc hơn Trần Ngạn quá cố. Chỉ có kẻ ngốc mới thích tự hành xác. Còn tên yêu quái này, tôi thắng vậy anh còn đắc ý cái nỗi gì?

"Anh ta không muốn làm phò mã?".

"Phải. Nhưng sao đệ lại chắc chắn anh ta sẽ từ chối?".

Làm gì có chuyện chắc chắn ở đây. Tôi còn chưa từng gặp qua Tô sát tướng, sao dám nói hiểu rõ anh ta. Chỉ là cái danh sát tướng kia cũng không phải là nói quá mà nên. Một kẻ như vậy sẽ xem thường việc dựa hơi đàn bà để có được công danh, địa vị. Thêm nữa, xét đến việc anh ta liều lĩnh (đồng thời là tự tin) xông thẳng vào đại doanh của tôi cứu người ít ra có thể nắm được đôi chút nét tính cách của người này. Song không ngờ anh ta thực sự không sợ đắc tội với lão hoàng đế Tề quốc.

"Đệ không trả lời mà nhăn nhó là ý gì?".

Tôi sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, không mấy vui vẻ đáp:

"Không có gì, chỉ cảm thấy anh ta còn khó đối phó hơn dự đoán".

Lục Ca bật cười ha hả. Nhân lúc anh ta còn bận cười, tôi híp mắt gõ gõ bàn hất cằm nhìn xuống bàn cờ.

"Ván này anh nhận thua đi. Anh đã thua cược, lại thua cả cờ. Nói xem nên tính thế nào đây?".

Anh ta không những không tỏ ra buồn bực, ngược lại còn cười rất khoa trương, đưa tay cởi áo choàng vứt xuống đất, đổi tư thế nửa ngồi nửa nằm trên ghế dài, co một chân khàn giọng nói:

"Đệ muốn tính toán với tôi? Vậy đêm nay tôi ở lại đây, chúng ta từ từ tính, đệ muốn thế nào thì sẽ là thế ấy...".

Bóng đổ của Tiểu Bạch in trên nền đất thoáng chao nghiêng. Tôi nghiến răng:

"Lăn đi".

Đã ăn chực còn muốn ngủ chực? Muốn ngủ cút về lều của anh mà ngủ.

"Yên tâm, đại doanh đã có A Đường lo liệu, A Ninh tối nay cũng không về đây", anh ta đưa mắt liếc Tiểu Bạch với vẻ mặt ám muội, kéo dài giọng tiếp tục đùa cợt, "sẽ không có ai làm phiền chúng ta".

"Thuộc hạ, thuộc hạ không làm phiền hai vị... bàn luận việc công... Tử Tuyết cáo lui", nói rồi thi triển khinh công vút một cái đã không thấy tung ảnh đâu nữa. Tôi nhìn ra cửa viện, chỉ thấy một màn tuyết mênh mông trắng xóa, lòng đau như cắt... Con bà nó, công sức giải thích ban nãy coi như đổ sông đổ biển, sôi hỏng bỏng không cả rồi. Chỉ tại tên yêu quái biến thái chết tiệt đang ôm bụng cười phía đối diện. Thật hận không thể một cước đá bay anh ta!

Lục Ca cười chán chê thì đứng dậy, bê bàn cờ bỏ đi vào trong, đến bậc thềm thì ngoái đầu nhìn lại.

"Còn ngây ra đấy làm gì? Tuyết rơi dày rồi, không lạnh à? Mau lên, đừng quên nhặt áo choàng".

Nói rồi ung dung cắp đít đi vào. Tôi rời khỏi ghế, bước tới hai bước, tức giận giẫm mấy cái lên tấm áo choàng chết tiệt của tên yêu quái chết tiệt chuyên tạo nghiệt nào đó để lại. Trút giận xong mới nhặt áo lên đi vào phòng. Hừ, có một ngày lão tử sẽ chỉnh cho anh sống dở chết dở!

Chú thích:

(*) Đinh: người

Thiên nguyên: điểm chính giữa bàn cờ vây.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

A Thụy

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/10/16
Bài viết
358
Gạo
0,0
Chương 24: Liều lĩnh

Bên ngoài lại vang lên tiếng chân bịch bịch, hé mắt nhìn thấy người chạy vào là Trần Ninh vừa mới "ấm ức" bỏ đi ban nãy, tôi cũng lười để ý, tiếp tục suy nghĩ nước cờ.

"Lục đại nhân cũng ở đây à?", giọng cao vút vô cùng hứng khởi, tám phần là vui mừng vì người ở cạnh tôi không phải Tiểu Bạch rồi, "Đại ca, Khương Dương đang đánh nhau với Đường Khải Uy, huynh có đi ngăn lại không?".

Đường Khải Uy? Lần đầu nghe thấy cái tên này, nhưng không khó để đoán ra thân phận. Trần Ninh nói chuyện dùng từ rất "trực tiếp", nhưng trong quân làm gì có chuyện đánh nhau làm loạn, quan quân lại càng không có. Quân quy cũng không phải thứ đồ trang trí. Tôi hạ cờ, rồi mới hỏi Lục Ca:

"Đường Khải Uy kia là phó tướng Nhữ Bình? Xem ra là loại người không dễ chọc?".

Trần Ninh hí hửng cướp lời, đáp thay:

"Đại ca thật anh minh! Mạc Triết chỉ là tên đầu heo, việc trong quân đều là Đường Khải Uy quyết định, nghe nói người này mắt cao hơn đầu. Nay Khương Dương không có quân công lại chạy đến ngồi trên, Đường Khải Uy làm sao phục... Ơ, sao đại ca một chút phản ứng cũng không có vậy? Làm hại đệ gấp gáp chạy về báo tin. Huynh không muốn đi xem ai thắng à? Tên họ Khương đó nhìn ẻo lả như gã thư sinh trói gà không chặt, thể nào cũng bị một trận no đòn. Đệ đi gọi các tướng quân khác tới xem, cho hắn bẽ mặt, về sau ở trong doanh không ngóc đầu lên nổi".

"Đệ muốn xem náo nhiệt thì tự mình đi, chớ có gây thêm loạn".

Trần Ninh xị mặt nói biết rồi, bĩu môi chạy đi.

Lục Ca ngồi uống trà nóng, thong thả hỏi:

"Đệ không sợ bị ong đốt, hay là thích bị ong đốt?".

Tôi cười nhạt.

"Không sợ, cũng không thích".

"Hửm, nói nghe xem sao".

"Sớm hay muộn cũng phải giao cho anh ta một toán quân. Không giao năm vạn quân Nhữ Bình, chẳng nhẽ lại phải giao người của mình cho anh ta? Để anh ta bên cạnh mới đúng là nuôi ong tay áo. Hơn nữa, ấn trong tay tôi, còn sợ anh ta làm chuyện mờ ám?".

"Ấn quan trọng, lòng quân cũng quan trọng vậy".

"Chẳng phải anh ta đang sứt đầu mẻ trán để thu phục lòng quân đấy sao? Cho dù năm vạn quân này hoàn toàn chịu nghe lệnh anh ta thì sao, anh ta còn có thể làm phản chắc?".

Lục Ca ngồi thẳng lưng dậy, nheo mắt nhìn.

"Đệ muốn anh ta làm phản?".

Không phải tôi muốn, mà vị ngồi trên ngôi cao kia muốn thế. Hoàng đế thanh niên đang chống mắt lên chờ hai cha con lão tể tướng phạm lỗi để chộp lấy, có cớ phun thuốc trừ sâu. Tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền, nhưng chẳng qua là một công đôi việc chứ không kỳ vọng anh ta sẽ thật sự vung đao đứng dậy.

"Anh ta mà ngốc như vậy thì tôi đã có thể kê cao gối mà ngủ. Con so với cha càng lợi hại hơn, gian xảo hơn một bậc. Có điều nói cho cùng thì anh ta là tướng, tôi là soái. Thay vì cứ nghĩ đến việc làm thế nào để trừ bỏ, không bằng nghĩ xem nên dùng anh ta thế nào cho tốt".

Cái gọi là "điều binh khiển tướng" chẳng phải chính là ý tứ đó hay sao? Nếu như ngay cả thuộc hạ của mình còn không quản lý nổi, lại sợ bóng sợ gió tự chặt chân mình, hao hụt vốn liếng, há lại còn khả năng chơi trò đánh trận với Tô Khải Bạch?

Lục Ca lim dim mắt một hồi mới hỏi tiếp:

"Tính toán không tệ. Nhưng đệ cũng đã nhìn thấu anh ta là kẻ có tài, nhiều tham vọng, còn có khả năng nhẫn nhục chịu đựng; lại không phòng trước ngày sau anh ta đủ lông đủ cánh sẽ không thể áp chế được nữa? Trước mặt không bàn, sau lưng thì sao? Khi đệ đang tập trung dốc toàn lực đối phó với kẻ ngoài, anh ta một kiếm đâm tới, khiến đệ trở tay không kịp. Có được lòng quân, chủ soái "đột ngột tử trận", khó nói rằng anh ta không thể đoạt được binh quyền".

Lời này không sai! Quân tình phức tạp, giả như tôi mang theo năm người, bên Tô Khải Bạch cũng mang theo năm người. Đang đánh nhau hăng say, thì đồng chí Tô sát tướng rủ thêm năm người đến góp vui. Còn bên này, rõ ràng đã bàn từ trước, viện quân sẽ đến tiếp ứng. Nhưng kẻ mang binh đi cứu viện khi ấy là Khương tiên sinh nói rằng đang đi thì bị Tào Tháo rượt, đau bụng không kịp đến hay giữa chừng lạc đường, gặp phải mai phục... các kiểu lý do bất khả kháng rồi bỏ mặc tôi ở nơi đầu sóng ngọn gió, tình huống ngặt nghèo. Lục Ca lo vì lẽ ấy.

Song tôi có thể làm gì? Đuổi Khương Dương, bảo anh ta chướng mắt quá, về kinh thành lấy vợ sinh con đi, đừng làm phiền tôi? Tất nhiên không thể, anh ta là mang theo thánh chỉ mà tới, một tướng quân được đích thân hoàng thượng tấn chức hẳn hoi. Cũng không thể xem anh ta như người vô hình, lạnh nhạt chèn ép. Khoan nói các quan quân khác nhìn tôi thế nào, cha con Khương Dương cũng sẽ không ngoan ngoãn chịu trận như thế. Bọn họ cần tiền có tiền, cần chức có chức, quyền khuynh triều dã, đâu phải A Miêu, A Cẩu để tôi đá qua một bên? Đã là như thế, giao năm vạn quân kia cho anh ta chỉ huy khiến anh ta đau đầu đối phó với đám thổ địa đó còn hơn đem bạc trong túi của mình chia cho anh ta. Có một ngày anh ta lông dài cánh rộng, cũng là ngày xa lơ xa lắc. Khi ấy nói không chừng tôi đã tìm được cơ hội phủi mông bỏ đi, lánh xa cái chốn binh đao nguy hiểm này rồi.

Tất nhiên chuyện có ý định chuồn êm kia không thể để lộ. Tôi nhoẻn miệng cười:

"Nếu có ngày đó, không phải còn có Lục phó soái ở đây ư?".

Lục Ca nghe thế lại đeo lên bộ mặt đắc ý, vênh cằm vuốt môi.

"Nói cũng phải", lại khôi phục dáng vẻ trời sinh biếng nhác, tựa ghế nằm dài hỏi, "trận tỷ thí này, đệ cho rằng ai thắng?".

"Tất nhiên là Khương tướng quân "tuổi trẻ tài cao, võ nghệ hơn người, gian xảo hơn người" thắng rồi".

"Coi trọng anh ta như vậy?".

Phí lời! Một kẻ đứng đầu trong đội ngũ tinh ranh, nhìn ngang có thể đoán ý, liếc dọc có thể đi guốc trong bụng người khác như Khương Dương; lẽ tất yếu một khi hành sự thì nhất định là đã có chuẩn bị. Nếu không nắm chắc phần thắng, anh ta việc gì phải nhận lời tỷ võ với Đường tướng quấn kia? Một trận này mà thua thì uy phong mất sạch, tương lai mịt mù u tối, con đường thăng quan phát tài bị đánh gãy... Hậu quả ghê gớm như vậy, Trần Ninh đầu gỗ còn có thể nhìn ra, Khương tiên sinh có nhiều tế bào phát triển trong não sao có thể không biết? Cho nên, biết có nguy cơ mà vẫn chấp nhận tỷ võ thì thắng thua đã rõ rành rành, cần gì suy đoán cho thêm mệt!

Sẩm tối, dùng cơm nóng canh ngọt trong phủ xong, tôi và Lục Ca mới đủng đỉnh đến đại doanh họp bàn công vụ. Xuống ngựa đi bộ đến lều chính, từ xa thoáng thấy bóng dáng ba người đứng bên ngoài. Khương Dương nói gì đó với người bên cạnh, thái độ có vẻ nhã nhặn, song người kia chẳng nể mặt anh ta chút nào, hừ mũi bỏ đi. Tôi chỉ chú ý đến người lạ mặt còn lại, đoán chắc người này chính là vị tướng quân họ Đường "đảm đang" của Nhữ Bình.

Trông thấy hai người bọn tôi chậm chạp đi tới trước mặt, Khương Dương hơi cúi người hành lễ, còn người kia lại quỳ gối hành quân lễ rất cung kính:

"Mạt tướng Đường Khải Uy tham kiến nguyên soái, Lục phó soái".

Trên mặt viên tướng trẻ có vết xước mảnh. Tôi lơ đãng nhìn lướt qua thanh bội kiếm giắt bên hông Khương Dương, lại mỉm cười với người quỳ trước mặt:

"Đường tướng quân không cần đa lễ, tuyết rơi trời lạnh, chúng ta trước hãy vào lều làm vài ngụm rượu nóng cho ấm người cái đã".

Anh ta vội vàng đứng dậy nghiêng người nhường đường. Khương Dương gọi một binh sĩ đứng gác đi hâm nóng rượu mang vào.

Tôi vén màn trướng, Lục Ca chắp tay ung dung theo sát phía sau như miếng cao da chó. Còn chưa đến giờ nghị sự, hai dãy ghế đều chưa có quan quân đến ngồi. Tiểu Bạch mất dạng cả buổi bê chậu than hồng cúi gằm mặt đi vào rồi vội vàng đi ra. Nhìn bóng cậu ta đứng gác bên ngoài in lên bức trướng, tôi bưng trán ngồi xuống. Kẻ gây họa bên cạnh thì chẳng có chút áy náy, điềm nhiên tỉnh bơ cởi áo choàng vắt lên thành ghế, đặt mông ngồi lật lật tay trước chậu than giũ tuyết hong khô.

Khương Dương rất khuôn phép, đợi tôi và Lục Ca yên vị, mới ngồi xuống ghế của mình. Đường Khải Uy lại quỳ xuống giữa lều. Ôi, lại thêm một người ưa khuôn phép, hay là anh ta quỳ thành nghiện mất rồi?

"Mạt tướng đến xin thỉnh tội, mong nguyên soái trách phạt".

Người này mặt mày có vẻ cương trực, thật thà chẳng ngờ cũng thật biết khôn khéo diễn kịch. Nếu không phải do xuất thân không cao, kinh tế eo hẹp thiếu tiền đút lót, nói không chừng cái chức Thành chủ kia đã không đến lượt Mạc Triết ngồi. Chuyện gian tế nguồn cơn, hậu quả đều đã sớm giải quyết xong xuôi. Hiện tại anh ta làm bộ xin thỉnh tội, đúng là chẳng thật thà chút nào. Đại nguyên soái tôi đây mà phạt anh ta lại không khiến cấp dưới xem thường, rủa tôi nhỏ mọn hay sao? Huống hồ anh ta chẳng rủng rỉnh như Mạc Triết, chèn ép anh ta cũng chả moi được tí lợi lộc gì.

"Đường tướng quân rõ ràng là có công, sao lại vô cớ nhận mình có tội? Không phải tướng quân nhắc nhở Trần Ngạn đã quên không thưởng công đấy chứ? Nhờ tướng quân phối hợp giúp đỡ mới khiến tên gian tế kia hết đường trốn thoát, về tình về lý tất nhiên là nên luận công ban thưởng. Ài, đáng tiếc, vật tư trong quân lại thiếu chỗ này hụt chỗ kia. Lạc tướng quân ngày nào cũng than nghèo kể khổ, chỉ còn thiếu mỗi nước nằm lăn ra đất khóc nháo ăn vạ nữa thôi. Không phải tôi keo kiệt bủn xỉn, mà thật sự không nghĩ ra được biện pháp. Không bằng tướng quân cứ trực tiếp thương thảo với Lạc tướng quân đi nhé".

Đường Khải Uy bị cướp mất cơ hội kể lể, đành ngượng ngùng đứng dậy gãi ót.

"Ngại quá, ngại quá", một cái đầu thò vào, cười híp mắt vén màn trưng ra vẻ mặt "ái ngại" chắp tay: "Nguyên soái quá khen, thuộc hạ bất tài không dám nhận".

Tiểu hồ ly Lạc Doanh còn làm bộ ngạc nhiên, nghiêm túc "ồ" lên: "Vị này hẳn là Khải Uy tướng quân, võ nghệ hơn người, túc trí đa mưu nổi tiếng khắp thành. Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu".

Đường Khải Uy rõ ràng là rất bất ngờ. Vừa mới bị tôi đoạt lời, lại nghe Lạc Doanh liến thoắng mấy câu đã chẳng còn cơ hội làm bộ làm tịch nữa, đành khách khí nói không dám, chưa kịp tiếp tục nói năng khách sáo đã bị Lạc Doanh túm lấy kéo tới ngồi cạnh, nghe cậu ta lải nhải liên hồi.

Cảm giác có người đang nhìn vào mình, tôi đưa mắt sang thấy Khương Dương đang mỉm cười vô cùng thân thiện thì cười đáp lại. Thật ra hai kẻ này không cần chạy tới trước mặt tôi ra vẻ nọ kia như thế. Bất kể mục đích của mỗi người là gì, muốn lợi dụng lẫn nhau hay hợp tác với nhau, cũng đâu cần giải thích với tôi. Kể cả bọn họ cắt máu ăn thề xưng huynh đệ hay cắt áo xưng huynh muội thì tôi cũng không có hứng thú quản tới. Khương Dương có quyền có tiền, con ông cháu cha, nếu anh ta không phải kẻ đối địch với mình, đến tôi còn muốn lấy lòng anh ta nữa ấy chứ, huống hồ là một kẻ có xuất thân hèn kém như Đường Khải Uy. Ngược lại, cái Khương Dương cần lúc này là tiếng nói trong quân, cần thuộc hạ và đồng minh ủng hộ. Mà những thứ đó vị tướng quân "nổi tiếng khắp thành", được lòng năm vạn binh lính Nhữ Bình kia lại có sẵn trong tay. Thế nên hai người "đến với nhau" được thì cứ đến, còn làm bộ bất đắc dĩ trước mắt tôi làm gì? Trông tôi giống kẻ thích chia uyên rẽ thúy lắm sao? Cái loại giám đốc suốt ngày lo lên lo xuống sợ cấp dưới thăng chức, vượt chức rồi kiếm cớ hạnh họe, tôi khinh không thèm làm.

Còn chưa nói đến việc cái ghế "Đại nguyên soái chinh Bắc" này ngồi ê đít chứ có béo bở gì đâu? Tôi còn chẳng có hứng thú ngồi cho ấm chỗ. Nếu có người thế chỗ để nảy ra cơ hội chuồn đi một cách êm đẹp thì còn gì bằng, đúng là đôi bên cùng có lợi. Khương Dương cũng được mà tướng quân khác cũng được, ai muốn làm nguyên soái tiếp quản đại quân thì cứ tới giành đi, tôi tham sống sợ chết một lòng một dạ nung nấu ý định bỏ trốn, vui hưởng thanh bình. Mỗi người mỗi chí hướng, chẳng ai sai cả.

Nghĩ thế lại liếc gã cà lơ phất phơ ngồi ngáp bên cạnh, dù có banh mắt cũng không nhìn ra nổi chí hướng kẻ này đặt ở đâu. Trong đại doanh, một nguyên soái hai phó soái nhưng thật sự chỉ có Trần Đường là dốc lòng dốc sức. Bỏ qua nguyên soái hàng giả chẳng làm nên trò trống gì, thì Lục phó soái Lục đại nhân đáng lý ra nên phô diễn tài năng quân sự lại chỉ ngồi không, ăn chực rồi ngủ đông. Nếu nói anh ta không muốn làm tướng, không muốn đánh trận thì trận nào anh ta cũng tham gia, buổi họp nào anh ta cũng vác mặt tới, bảo anh ta lấy tin tình báo anh ta liền lấy tin tình báo, bảo anh ta bắt tướng địch anh ta cũng cực kì phối hợp đánh tới toác vai đổ máu. Còn nếu nói anh ta trung quân ái quốc gì đó, mong muốn thiên hạ thái bình gì đó còn lâu tôi mới tin. Không chỉ tôi mà già trẻ lớn bé trong doanh ngoài thành đều tìm không ra người nào tin nổi. Bởi vì tên hồ ly này chẳng có chút tự giác. Không chỉ mặt gọi tên hạ quân lệnh thì anh ta sẽ xem như mắt điếc tai ngơ, chuyện lớn chuyện nhỏ đều không thèm chủ động quản. Ngay cả mấy vạn kỵ binh anh ta cũng thường xuyên giao cho Trần Ninh và mấy viên tướng khác huấn luyện, duyệt binh.

Cái đại doanh này chứa một đám đàn ông bụng dạ đen ngòm.

Đám bụng dạ đen ngòm lục tục nối đuôi đi vào, mặt mày hớn hở. Tuyết vừa rơi trận đầu tiên, bọn họ đã tranh thủ khoác áo bông mới lên mình, trong doanh tuy không có được đãi ngộ như trong phủ nhà họ Mạc nhưng quân lương trang phục chẳng hề thiếu thốn. Họp hành đều bày thịt nướng rượu ủ nên ai nấy đều mang tâm tình thoải mái dễ chịu. Mặc dù tôi là kẻ giả mạo, nhưng so với thời Trần Ngạn quá cố ưa sĩ diện ra vẻ thanh cao kia thì đãi ngộ của quan quân binh sĩ đều tốt hơn gấp mấy lần. Lạc Doanh mắt sáng như điện cười tươi roi rói chẳng còn tiếp tục hò hét phun nước bọt bắt binh sĩ thân vệ đi bẫy chim bứt rau dại như dạo trước nữa.

Trần Đường hiệu suất làm việc vô cùng tốt, vừa nhanh vừa chuẩn. Tôi thư thái ngồi làm thính giả, để mặc cậu ta và đám quan quân bàn luận sôi nổi việc chiêu mộ lính mới. Đến lúc thống nhất xong công tác chuẩn bị, cáo thị cũng được viết hết sức xuôi tai, tôi hài lòng tuyên bố kết thúc cuộc họp, ai về lều nấy ngủ. Các quan quân lễ bái chúc ngủ ngon qua lại rồi nói cười rời khỏi lều chính.

Tôi ra hiệu cho Vệ Giai ở lại. Lục Ca mặt dày đương nhiên vẫn chễm chệ ngồi đó, bất ngờ là Khương Dương và Đường Khải Uy cũng cắm cọc, ngồi nguyên một cục chưa muốn về ngủ.

"Hai vị tướng quân nếu có lời thì mau nói đi", tôi cười, thấy Vệ Giai ngồi ở tận sát cửa thì ngoắc tay gọi, chỉ vào chỗ trống Ngụy Quân để lại, "tới đây ngồi đi".

Vệ Giai biết tôi chưa cho anh ta rời đi tất có chuyện muốn bàn nên cũng không lôi thôi, lập tức nghe theo đi đến ngồi xuống đối diện Khương Dương.

Đường Khải Uy bị Lạc Doanh và đám Thẩm Bác chuốc cho mấy bát rượu nhưng xem chừng vẫn rất tỉnh táo, sắc mặt nghiêm túc mở lời:

"Nguyên soái muốn tăng quân để thêm phần thắng, mạt tướng cho rằng núi Phục Ngưu có thể dùng được".

Trần Đường "từ điển sống" chuyên giải đáp thắc mắc của tôi đã về lều trước để dọn dẹp, bên cạnh không có người bổ khuyết "trí nhớ", tôi đành đá đá gã bên cạnh mấy cái. Không ngờ Lục Ca lúc này lại giả chết im thin thít.

Khương Dương ho khan một tiếng: "Phục Ngưu là ngọn núi lớn cách thành này hơn năm mươi dặm về phía Tây Nam, là địa bàn của Lục trại".

Lục trại? Địa bàn sơn tặc? Hang ổ trộm cướp? Là sơn tặc thần thánh cỡ nào mà Đường, Khương hai người này lại nảy ra cái ý định chiêu hàng kì quái như vậy? Là bang phái võ công thần thông quảng đại hay chủ trại có mở tiền trang tích trữ châu báu? Lục trại, là sáu trại hợp thành hay thuộc hạ có sáu trăm người, sáu ngàn người?

Tôi không nhịn được liền hỏi ra thắc mắc trong bụng.

Đường Khải Uy bỗng dưng lại liếc mắt nhìn cái vị bên cạnh tôi, đối đáp không mấy lưu loát: "Không phải sáu trại hợp lại, cũng không liên quan đến nhân số. Danh xưng này nghe nói là đại đương gia đương nhiệm đặt để nhắc mọi người trong Lục trại không quên một người".

"Mấy chuyện lông gà vỏ tỏi nhỏ nhặt như vậy mà tướng quân cũng rành rọt thật", Lục Ca cười nhạt.

"Mạt tướng chỉ tình cờ nghe được chút chuyện, mong đại nhân chớ trách".

"Đám người đó vừa đần vừa vô dụng, chẳng làm nên cơm cháo gì đâu, mong tướng quân chớ sanh sự". Giọng điệu lão Lục đã nhuốm thuốc súng.

Quả nhiên Đường Khải Uy nghe vậy thì nhíu mày, phản bác: "Lục trại thanh thế lớn mạnh, ai nấy đều võ nghệ cao cường dễ dàng lấy một địch mười. Dù người của quan phủ hay giang hồ đều không ai dám đụng đến, đại nhân cần gì phải khiêm tốn".

Mấy ngàn người, mỗi người có thể lấy một địch mười? Vậy chẳng phải còn có tác dụng hơn mấy vạn binh lính cần một đống thời gian huấn luyện ư? Thử nghĩ mà xem, trong tay tôi hiện tại có ít hơn Tô sát tướng năm vạn quân. Nếu vừa chiêu mộ tân binh vừa thu phục được đám sơn tặc kia, há chẳng phải là đã có thể trèo lên trên dòm xuống Tô sát tướng thay vì cứ ngửa cổ nhìn lên nữa ư? Món lợi lớn nhường này, chẳng lẽ lại bỏ qua? Tôi đâu có ngu.

"Đó là vì Phục Ngưu Sơn hiểm trở, đám người rừng đó quanh năm chui rúc trong núi sâu trồng rau nuôi gà. Bản tướng quân thuận miệng tán gẫu, đâu liên quan gì đến ta, nói chi đến hai chữ khiêm tốn".

Tôi giơ tay cắt ngang, "... chỉ ở trong núi trồng rau nuôi gà thì sao lại bị gọi là sơn tặc?".

Lục Ca quay mặt sang lẩm bẩm, "lâu lâu có làm một, hai vụ", không biết có phải nhìn nhầm hay không mà đường đường Lục đại nhân hồ ly ngàn năm đội lốt chuyên đi bắt nạt kẻ khác, chưa ai dám đắc tội; lúc này vẻ mặt lại giống như... bị chọc tức.

Ây da, tôi đột nhiên bừng tỉnh. Đứng trước món lợi quá lớn nên bị mờ mắt, máu không kịp lưu thông lên não, suy nghĩ có phần chậm chạp. Lục Ca, Lục trại. Hóa ra mấy ngàn sơn tặc kia đều là "đàn em" cũ nhiều năm trước của lão Lục, di tản từ vùng Thiểm Xương đến đây. Chả trách mà giọng điệu lão Lục nãy giờ cứ như tuốt gươm rút kiếm, gai góc vô cùng.

Đường Khải Uy lại tiếp tục du thuyết: "Đại nhân nhất hô bách ứng. Người trong núi Phục Ngưu nếu có thể góp sức vì nước, đánh tan kẻ địch, đuổi chúng ra khỏi quan ải, lại không khiến đại nhân suy xét đến ư?".

Tôi a dua hùa theo: "Đúng, đúng. Vừa ích nước lợi nhà, còn khiến trăm người vui vạn người vui. Bọn họ lại tiếp tục được làm thuộc hạ của anh, quá tốt còn gì".

Lục Ca cười khẩy một tiếng sắc nhọn: "Nguyên soái ngài không phải sơn tặc, sơn tặc có vui hay không, đại nguyên soái ngài lại biết được chắc?".

Nam mô A di đậu phụ, đáng sợ quá, đáng sợ quá. U ám quá, lạnh lẽo quá. Có phải nóc lều bị thủng rồi hay không? Sao cảm giác tuyết rơi đầy đầu, gió thốc thẳng mặt vậy nè? Tôi thụt lùi, vừa rót rượu vừa lẩm bẩm một mình, "không ưng thì thôi, cần gì nặng lời như vậy, dã man quá mà".

Không ngờ Lục Ca tai thính như cáo, nheo mắt hừ mũi: "Dã man? Tôi vì ai mà phụ lại mấy ngàn huynh đệ. Đệ còn dám mắng tôi dã man!?".

"Phụt...".

Đừng bộc phát rồi nói mấy câu khiến thanh thiếu niên khó tránh hiểu nhầm xuyên tạc ngữ nghĩa như vậy. Anh phụ hay không cũng đâu liên quan đến tôi, là tự anh xuống núi theo đuôi Trần Ngạn con trai Bồ Tát đại nhân để đầu quân đánh giặc đấy chứ. Tôi vuốt ngực, xua xua tay:

"Thôi, bỏ đi, bỏ đi. Không đồng ý thì thôi vậy, xem như chưa nhắc đến chuyện này".

"Nguyên soái", Đường tướng quân bên kia còn cất tiếng gọi không cam lòng.

Tôi cười khổ: "Tướng quân cũng nói rồi đấy thôi, Lục trại mấy ngàn người võ nghệ cao cường, muốn bọn họ đầu quân chỉ có cách duy nhất là dỗ ngọt. Bọn họ không tự nguyện thì chẳng ai ép được. Lục trại từ trên xuống dưới chỉ trung thành với vị cố nhân họ Lục nào đấy. Mà người này, tướng quân không quen, tôi cũng không quen, biết làm thế nào đây? Haizz...".

"Khỏi cần nói bóng nói gió".

"Đâu có, đâu có. Lão Lục anh đã nói không, ai dám nói có".

Đường Khải Uy nhìn tôi với ánh mắt "mong nguyên soái hãy lấy đại cục làm trọng". Tôi lườm anh ta. Người này chẳng lẽ lại muốn liên thủ bắt cóc Lục đại đương gia tiền nhiệm để uy hiếp Lục trại giải nghệ đầu quân? Ài, anh với tôi cộng lại song kiếm hợp bích cũng chưa chắc là đối thủ của lão hồ ly này đâu. Nghĩ cũng đừng nghĩ tới nữa.

"Mọi người cũng không cần lo lắng quá làm gì".

Khương Dương nãy giờ ngồi xem kịch, nghe tôi nói vậy đột nhiên lên tiếng hỏi lại: "Phải chăng nguyên soái đã có ý định khác?".

"Ý định? À... quân lương".

Không chỉ ba đại tướng quân trợn mắt, Vệ Giai suýt ngủ gục cũng thình lình ngóc đầu dậy, chớp chớp mắt khó hiểu.

"Nguyên soái chắc đang nói đùa", Khương Dương mỉm cười cứng nhắc.

"To gan, lớn mật", Lục Ca không hề khách khí mỉa mai.

"...", đồng chí họ Đường thái độ trầm mặc, ngẩng đầu nhìn đỉnh lều.

Quả nhiên là không cùng chí hướng. Biết vậy đã bảo Lạc Doanh ở lại, cậu ta trăm phần trăm sẽ vỗ đùi hò reo cổ vũ, giơ hai tay hai chân ủng hộ; chứ đâu hắt hủi tôi như mấy kẻ này.

"Nói năng linh tinh", Lục Ca bồi thêm một câu.

Vệ Giai cũng thở dài lắc đầu: "Họ Tô kia không dễ đối phó như vậy".

Tôi mặc kệ bốn kẻ vừa rồi còn chia phe hiện tại đã trèo lên đứng chung một thuyền dùng ánh mắt xem thường chém tôi tơi tả; tự rót tự uống một mình. Uống lưng nửa vò, Lục Ca mới chặc lưỡi hỏi:

"Làm thật à?".

"Đương nhiên".

"Cái tên đầu gỗ Tô Khắc đang úp mặt trong thành Tùy Châu chịu phạt, muốn tìm cái đầu gỗ dễ gạt như hắn? Nằm mơ giữa ban ngày. Không có kẻ nóng nảy như hắn chỉ huy, đội quân áp tải lương thảo của bọn chúng sẽ không còn nhược điểm trí mạng để nhằm vào nữa. Cơ hội ngàn năm có một đầy đủ "thiên thời địa lợi nhân hòa" đệ lại muốn có được lần nữa? Ban đêm cũng đừng hòng mơ thấy".

Khương Dương đồng tình phụ họa: "Tô Khải Bạch xảo trá, quyết đoán, sẽ không trúng một chiêu hai lần liên tiếp. Nguyên soái chớ quên, quân lương lần này là Tô gia tự bỏ ra, hắn nhất định đề cao cảnh giác, cẩn thận mọi bề".

Lục Ca tiếp lời: "Cũng đừng mong biết được chính xác thời gian vận chuyển, ngoài bản thân Tô Khải Bạch và người của Tô gia ở kinh thành Tề quốc ra, không còn kẻ thứ ba biết được thông tin cụ thể. Muốn có tin tức như cũ? Mộng du chưa tỉnh phải không?".

Đường Khải Uy không có gan thêm dầu vào lửa, nhưng cũng không nhịn được quạt thêm tí gió: "Nghe nói đội thân vệ của nguyên soái dũng mãnh phi thường, nhưng một kế lặp lại hai lần thì một ngàn thân vệ có dũng mãnh hơn nữa cũng không có cách nào đưa quân lương cướp được về tới đại doanh của ta đâu".

Vệ Giai lời ít ý nhiều, ngắn gọn súc tích: "Nguyên soái say rượu?".

Tôi bật cười ha hả. Mấy người này thật là cứng nhắc. Lão Lục ngày thường thông minh tuyệt đỉnh, so với Tô Khải Bạch còn gian trá gấp mười lần. Chắc là bị chọc giận nên mất khôn rồi. Tôi híp mắt nhẹ nhàng nói:

"Không cần thiên thời địa lợi nhân hòa, không cần nắm được chính xác thời gian, càng không cần cố sống cố chết mang lương thực trở về".

Bốn người đồng thanh kêu lên: "Đốt?".

Tôi rung đùi đắc ý.

"Lần này bất kể là kẻ nào nhận trách nhiệm áp tải đều không quan trọng. Ngược lại, không có Tô Khắc càng dễ ra tay hơn. Năm hết Tết đến, tuyết giăng đầy trời, lương thực trong quân cạn kiệt. Bọn chúng có thể nấn ná thêm được không? Hẳn nhiên là không. Chúng ta chẳng cần nghe lén cũng biết được đại khái thời gian, chỉ việc ôm cây đợi thỏ, giăng lưới bắt cá".

Khương Dương trầm tư: "Cho dù như thế cũng không tránh khỏi quá mạo hiểm. Không biết được bọn chúng sẽ chọn tuyến đường nào một trong hai đường để đi, nên chỉ có thể mai phục tại giao điểm hai đường Huyết Câu và Chu Thổ, cũng chính là đầu đường Hoài Nhu, kế bên chân núi Cảnh Sơn. Muốn mai phục liên tục mấy ngày mà không gây kinh động tới kẻ địch thì không thể điều động đại quân, nhưng nếu chỉ một nhóm người làm thế nào mới đắc thủ, làm thế nào rút lui an toàn? Chưa kể đến khả năng huynh đệ Tô Khải Bạch sẽ đến nghênh đón đội quân áp tải".

Tôi gật đầu.

"Không sai, địa điểm phù hợp nhất là gần ngã ba giao điểm ba đường: Huyết Câu, Chu Thổ, Hoài Nhu. Nơi này cách thành Tùy Châu một ngày rưỡi lộ trình, nếu mai phục ở một điểm khác trên đường Hoài Nhu sẽ không tránh khỏi gặp viện binh của Tô Khải Bạch. Nhưng khả năng có bị phục kích hay không vẫn là năm mươi - năm mươi. Cho nên chúng ta chỉ cần một nhóm nhỏ dưới hai mươi người, mục đích duy nhất là tiêu hủy lương thảo sau đó lập tức rút lui theo đường núi để tránh truy binh. Tuyệt đối không nghênh địch".

Lục Ca suy nghĩ một chút rồi nhếch môi, dứt khoát nói: "Được. Đệ chọn mười người trong đội thân vệ, thêm Tiểu Bạch nữa là đủ".

Vệ Giai ngăn lại: "Đại nhân thương thế chưa khỏi, hãy để mạt tướng đi".

Khương Dương và Đường Khải Uy thoáng trao đổi ánh mắt rồi dị khẩu đồng thanh: "Mạt tướng nguyện ý nhận nhiệm vụ này".

Nhìn bốn người tranh giành đi mạo hiểm, tôi mỉm cười: "Kế hoạch này tôi đề xuất, đương nhiên không thể thiếu phần".

Lục Ca lập tức phản đối: "Tuyệt đối không được. Lần này không như lần trước, đệ đừng quên thân phận của mình".

Vệ Giai cũng giành phần: "Nguyên soái và Lục đại nhân đều không thể đi".

Khương, Đường hai người vô cùng ăn ý nhìn nhau cười rồi nói: "Mạt tướng đang đợi lập công, mong nguyên soái trao cơ hội này".

Ái chà chà, sắp thành cái chợ rồi. Tôi đứng dậy, đập tay xuống bàn, rành rọt nói: "Không bằng năm người chúng ta cùng đi đi".

Bốn cái mặt đần thối.

Tôi cười ha ha: "Lão Lục lắm mưu nhiều kế, Vệ Giai thông thuộc địa hình, Khương tướng quân tính tình chu đáo, Đường tướng quân dũng cảm quan sát nhạy biến. Đi cùng nhau khả năng thành công sẽ cao hơn rất nhiều. Mà các anh cũng đừng trưng ra dáng vẻ như đi đầu thai nữa đi, lão hoàng đế Bắc Tề đã giao binh lực cực hạn cho Tô Khải Bạch rồi, sẽ không có thêm một quân một tốt nào nữa. Đội quân áp tải lần này chỉ có người của Tô gia. Bọn chúng gấp rút lên đường để kịp thời gian, lại thêm thời tiết rét lạnh đường xá phủ tuyết thế này, có nhiều người cũng không thể đưa theo. Chúng ta chỉ nhằm vào lương thảo, những nhu yếu phẩm và trang bị khác không cần để ý. Chỉ cần đốt đi lương thảo, bọn chúng không chết thì cũng không ăn Tết nổi nữa".

Bốn cặp mắt phát sáng đầy ý tứ.

Tôi lại vuốt môi nói: "Ban nãy tuy nói là mạo hiểm, có tới năm phần mười sẽ đụng mặt huynh đệ Tô Khải Bạch. Nhưng chúng ta mai phục thì chúng ta là bên chủ động. Huống hồ, lần này đắc thủ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cục diện trận chiến".

Khương Dương cũng mỉm cười: "Cho dù là danh tướng vang danh thiên hạ Tô Khải Bạch thì hai lần bị phá quân lương cũng không thể giữ nổi thế cân bằng được nữa. Hai mươi lăm vạn quân đói khát sẽ bức hắn phát điên".

"Lão hoàng đế kia nghe đồn tính tình đa nghi, bề ngoài rộng rãi, trong bụng lại đầy rắm thối. Đến lúc đó chỉ cần một phong thư đa tạ Tô công tử được gửi đi từ thành Nhữ Bình không khiến hắn bị tru di cũng làm hắn bị tước binh quyền, tống vào thiên lao nghe lão hoàng đế đánh rắm rủa xả hắn thông địch bán nước", Lục Ca ánh mắt xa xăm bắt đầu quay về bản chất hồ ly của mình.

Thôi đi, anh lại còn muốn tôi giả điên ngồi viết "thư tình" cho Tô công tử nhà người ta nữa hả? Anh ta mang tội thông đồng với tôi, chẳng lẽ hoàng đế thanh niên sẽ vỗ tay khen ngợi tôi chắc? Thanh danh cả đời của mình lại bị cái con cáo đực bên cạnh tính tính toán toán không chút khách khí khiến tôi run rẩy, da gà da vịt rơi đầy trên đất.

"Các vị về chuẩn bị đi, sớm mai lập tức xuất phát. Nhất định phải giữ bí mật tuyệt đối. Nếu không...", tôi nhướn mày, "năm người chúng ta đều sẽ có đi mà không có về".

"Nguyên soái an tâm".

Ba người kia rời khỏi, Lục Ca mới lơ đãng nói: "Chuyện của Lục trại, không phải không muốn giúp đệ, mà...".

"Lão Lục", tôi cười cười ngắt lời, "tôi biết phân tích lợi, hại mà".

Không phải tôi không muốn có thêm binh hùng tướng mạnh, nhưng một câu nói lỡ của Khương Dương khi nãy đã nhắc nhở tôi, có một số chuyện phải biết cân nhắc, đề phòng.

Lục Ca nhìn tôi đầy thâm ý, cụng bát uống với tôi bát rượu cuối cùng rồi lệt xệt về lều nghỉ ngơi.
 
Bên trên