Chương 3: Vẻ Đẹp Thực Sự
- Con nhỏ xấu xí Ngọc Duyên kìa. Hình như dạo này nó đang giảm cân thì phải? Tao thấy nó ốm đi trông thấy.
- Bạn ấy được Hoàng Thư nhường cho gần nữa vai diễn mà. Phải cố gắng chứ biết đâu đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng lên sân khấu thì sao ha ha.
- Xấu như nó kể ra cũng sướng, đẹp quá dễ bị người ta ghen ghét hãm hại.
- Ý mày là chuyện gần đây thường xuyên xảy ra chuyện các nghệ sĩ bị thương phải không?
- Hình như em nó cũng bị tai nạn gì đó lúc quay MV để lại sẹo trên mặt, ngay cả phẫu thuật thẩm mỹ cũng khó khôi phục sao nó vẫn bình thường thế nhỉ?
- Cũng thường thôi, tao dám chắc bây giờ nó đang hả hê khi thấy em gái gặp nạn lắm. Đâu ra tình chị em khi đứa em thì nổi tiếng xinh đẹp còn con chị thì xấu như con cóc ghẻ chứ.
- Ê, nó đang nhìn tụi mình kìa.
- Ánh mắt nó ghê ghê sao á. Thôi đi thôi.
Trên thế giới này luôn tồn tại những kẻ soi mói người khác, nếu bạn cứ mãi im lặng họ sẽ giết bạn bằng những lời nói. Vì thế phải dùng biện pháp để những con ruồi ấy ngừng vo ve. Hai tuần đã trôi qua kể từ lúc tôi sở hữu năng lực Tước đoạt sắc đẹp. Sau khi tình cờ lấy được nhan sắc của cô em gái bé bỏng, tôi đã có thể dần hoàn thiện và nâng cấp khả năng của mình sau nhiều lần thử nghiệm, tôi nhận thấy việc cướp nhan sắc là không giới hạn phạm vi tôi chỉ cần nhìn một ca sĩ cách nửa vòng trái đất qua một video và ghen tị, nguyền rủa thế là xong, bên cạnh đó khi một người gặp tai nạn vì năng lực của tôi thì sắc đẹp mà tôi nhận được là ngẫu nhiên, tuy nhiên tôi hoàn toàn có thể tự chủ trong việc lựa chọn giữ lại hoặc bỏ đi vẻ đẹp vừa mới cướp hệt như chơi trò chơi thời trang trên mạng vậy. Trong vòng chưa đầy mười ngày tôi đã có thể nâng cao nhan sắc của mình lên tầm tuyệt sắc giai nhân, khuynh quốc khuynh thành. Ha ha ha… Cái mặt béo đầy mụn trước kia giờ đã thon gọn trắng ngần một cách tự nhiên, cái miệng rộng trở thành làn môi hồng khiêu gợi, đôi mắt híp dần to tròn với hàng mi cong vút cuốn hút mê người,… với nhan sắc này tôi có thể khẳng định trên thế gian này sẽ chẳng có ai sánh bằng tôi. Cũng phải thôi tôi đã không biết mệt mỏi bỏ biết bao nhiêu công sức cướp đi và chọn lọc biết bao nhan sắc của những đại mỹ nhân trên thế giới mà. Con quạ xấu xí Ngọc Duyên đã chết, nhưng từ đó một con phượng hoàng rực rỡ đã tái sinh. Xinh đẹp rồi nhưng tôi vẫn chưa vội, sắc đẹp này tôi muốn không chỉ để người khác tung hô tôi còn muốn dùng nó để trả thù để đạt được điều mình muốn vì thế nó phải xuất hiện ở một nơi xứng tầm, trước đó tôi vẫn phải hóa trang, khoác lên mình vỏ bọc xấu xí, chờ đợi thời cơ. Thời cơ cho vai diễn tuyệt vời của mình.
Thời gian gần đây chúng tôi cật lực luyện tập cho vở diễn của lớp, tôi cố hết sức hoàn thành vai diễn của mình mặc cho nụ cười chế nhạo của Hoàng Thư và bạn cô ta, cô ta vẫn chưa biết kế hoạch ngu si của mình đã bị lộ, cứ cười đi, cười đi rồi cho ta thấy lúc các người khóc xấu xí thế nào.
Ngày cuộc thi Diễn Kịch Toàn Trường cuối cùng cũng bắt đầu, sở dĩ năm nay nhà trường tổ chức với quy mô lớn đến vậy là bởi trong cuộc thi lần này có sự góp mặt của một vài đạo diễn và biên kịch danh tiếng. Họ đến để tìm kiếm tài năng cho những dự án phim của họ trong tương lai gần, sự góp mặt của họ nằm ngoài dự đoán của tôi nhưng cũng làm cho kế hoạch của tôi thêm hoàn hảo.
Các vở kịch bắt đầu được trình diễn, ngoại trừ vài tiết mục kịch hiện đại, đa phần các lớp đều diễn các vở kịch cổ tích quen thuộc vì thế tác phẩm do chính chủ nhiệm lớp tôi biên soạn ngay từ phút giây đầu được chú ý. Vở kịch của chúng tôi bắt đầu với câu chuyện về một nàng công chúa sinh ra trong một quốc gia giàu có, nhưng nhan sắc của cô ngay từ lúc sinh ra đã bị một con quỷ chú ý và vì thế cô phải chịu một lời nguyền vô cùng cay độc, nếu cô không chịu lấy con quỷ ấy thì suốt đời cô phải mang dung mạo xấu xí của một con quỷ, quốc gia và những người bên cạnh của cô sẽ gặp lắm tai ương. Vua cha và hoàng hậu dù xót thương cho đứa con gái nhưng cũng phải ra lệnh lưu đày nàng vào trong rừng sâu. Nàng công chúa bị quỷ ám lúc này đang ẩn cư chốn rừng sâu vô tình cứu được một chàng trai lạ mặt bị thương ở mắt, sau một thời gian sống gần nhau tình cảm nảy sinh nhưng nàng công chúa một phần vì sợ sau khi chàng trai khỏi mắt sẽ khiếp sợ mình một phần vì sợ lời nguyền sẽ làm hại chàng trai nên quyết định bỏ đi ngay khi chàng trai vừa khỏi mắt. Không ngờ chàng trai mà nàng cứu lại là hoàng tử của một vương quốc cường thịnh chàng quyết dùng tất cả quyền lực mà mình có để tìm ra ân nhân kia, sau khi biết được sự thật, chàng hoàng tử đã đích thân, dẫn quân lính đi tiêu diệt con quỷ vì hạnh phúc của người mình yêu, nhiều lần nhưng thất bại khiến quốc gia suy vong, chàng bị vua cha truất ngôi hoàng tử nhưng vẫn không từ bỏ. Cảm động trước tình yêu của chàng, một thiên thần đã phá luật giúp chàng tiêu diệt con quỷ nhưng trước khi bị tiêu diệt con quỷ đã trói hoàng tử trong rừng gai độc, vị tiên ban phép lành chờ đến khi người con gái yêu chàng thật lòng xuất hiện dùng tình yêu mà phá vỡ hoàn toàn dây gai kia. Về phần công chúa sau khi trốn khỏi khu rừng, tai họa lập tức giáng xuống vương quốc khiến vua cha tức giận, bắt và đày nàng vào ngục tối, muốn hành quyết nàng để phá vỡ lời nguyền cho vương quốc. Nhưng khi nàng lên đài tử hình thì đột nhiên lời nguyền bị phá hủy nàng công chúa trở nên xinh đẹp và kèm theo đó là những bông hoa xung quanh nàng bỗng đua nhau bừng nở. Nàng công chúa được khôi phục danh phận sau đó tìm kiếm và hóa giải lời nguyền của hoàng tử và cả hai sống hạnh phúc. Tóm lại vở kịch này những khúc đau khổ đày đọa nhất của nhân vật sẽ do tôi đảm nhiệm còn chuyện tốt lành sẽ dành cho con nhỏ Hoàng Thư, lúc đầu thầy giáo cũng khá ái ngại và cho rằng như thế là phân biệt đối xử với tôi, nhưng dưới sức ép của gia đình Hoàng Thư và một phần mong muốn của tôi nên thầy đành chấp nhận. Sắp đến lượt chúng tôi, không như Hoàng Thư, tôi tự mình hóa trang để tránh cho người khác thấy khuôn mặt thật của mình.
- A, Ngọc Duyên, hóa trang xong rồi hả? Sao chẳng thấy khác gì bình thường thế? - Lúc tôi vừa từ nhà vệ sinh ra Hoàng Thư và đám bạn cô ta đã đợi sẵn để chế giễu tôi như thường lệ.
- Quá khen rồi, mình có hóa trang thế nào cũng đâu bằng cậu. - Tôi khẽ cười giọng nhẹ nhàng châm biếm.
- Cô nói đúng, cô làm sao bằng tôi được. Hả? Mày nói gì con kia, ý mày là tao xấu hơn mày hóa quỷ hả?
- Cậu nghĩ nhiều rồi, đến lượt chúng ta kìa lên thôi.
- Mày đợi đấy diễn xong vai làm nền cho tao, tao cho mày biết ai mới là nữ chính đồ xấu xí.
Tôi chỉ đáp lại cô ta bằng một nụ cười, để xem hết đêm nay ai mới là kẻ xấu xí. Cô cứ chờ xem.
Vở kịch của chúng tôi diễn ra đúng như mong đợi, tôi diễn rất trọn vẹn vai diễn của mình nhưng nếu không có những lời thừa thãi của lão hiệu trưởng dưới sân khấu thì nó sẽ tuyệt hơn nhiều. Cái gì mà “ Con bé đó trông vậy chứ chỉ đóng phụ thôi, ngôi sao thật sự là con ngài đây tí nữa mới thực sự là tài năng xuất chúng” rõ nịnh bợ con nhỏ Hoàng Thư lấy cái gì mà so với tôi chứ xin lỗi đi, dù có xấu xí nhưng trong người tôi vẫn chảy dòng máu của gia đình huống hồ bây giờ tôi không còn tự ti về vẻ ngoài xấu xí, con nhỏ Hoàng Thư lấy cái gì mà hơn tôi? Rồi tôi sẽ cho ông xấu mặt.
- Công chúa, xin lỗi, sắp đến giờ hành hình rồi đi thôi.
Đây là đoạn chuyển cảnh kết thúc phần diễn của tôi tiếp theo sẽ đến phần Tuấn Phong sau đó là Hoàng Thư, được rồi bắt đầu thôi. Kế hoạch của tôi.
- Cô diễn tốt lắm nhân vật thế thân à, giờ là đến lượt tôi, công chúa thực sự tỏa sáng, ha ha… Nói cho cô biết con vịt xấu xí cô cố gắng thế nào Tuấn Phong cũng là của tôi thôi đồ xấu xí đáng thương.
Hoàng Thư lần này mi sẽ không thoát đâu, “ Nhan sắc của con nhỏ kiêu ngạo đáng ghét đó ta muốn tước đoạt”. Hoa tai hình thiên nga đen lóe sáng .
- Á - Tiếng hét chói tai của Hoàng Thư ngay lập tức cất lên. Xong rồi, lần này tôi muốn xem cô xinh đẹp thế nào. Ha ha…
Cái gì vậy? Tuy đã rất nhiều lần tôi cướp nhan sắc nhưng đây là lần đầu tiên tôi tận mắt chứng kiến nó hoạt động, một cảnh tượng đầy máu hiện ra trước mặt tôi, thật kinh khủng. Hoàng Thư nằm trên vũng máu mặt cô ta bị nhiều mảnh thủy tinh cắm vào, xung quanh cô ta đầy náo loạn “Là cái đèn, tự nhiên nó phát nổ những mảnh vỡ thủy bắn thẳng vào bạn ấy”, “ Mau gọi cấp cứu” “Báo với mọi người hậu trường xảy ra tai nạn vở kịch của chúng ta hủy”. Tiếng xe cứu thương vang lên, kèm theo sự náo động khủng khiếp, thế này là sao? Đây rõ ràng không phải kế hoạch của tôi, tôi chỉ nghĩ năng lực này làm Hoàng Thư xấu đi khiến cô ta không dám lên sân khấu, và ngay lúc đó tôi sẽ thay thế cô ấy tỏa sáng, tôi không biết năng lực này lại hoạt động ghê rợn đến vậy, tôi chỉ nghĩ là nhan sắc của người bị cướp sẽ xấu đi, khiến họ không dám xuất hiện nên mới tung tin bị tai nạn để có thời gian phẫu thuật thẩm mỹ, tôi nghĩ em gái tôi cũng thế, không ngờ Tước đoạt là thế này đây. Đây là thật sao, tôi đã làm gì thế này? Tôi… thành kẻ giết người sao? Không, cô ta đâu có chết, chỉ là tai nạn thôi, tai nạn thôi.
Buổi tối hôm đó tôi bị mất ngủ, tôi không thể ngủ được cứ nhắm mắt lại là tôi đầu tôi lại hiện ra cái cảnh Hoàng Thư mặt bê bết máu đang gào khóc, bụng tôi lại đau thật sự rất muốn nôn nhưng không thể. Sáng hôm sau, tôi thất thần đến trường, đầu tôi cứ quay cuồng vì những hình ảnh khủng khiếp ấy.
- Bạn là học sinh mới à? - Một bàn tay vỗ vào vai tôi làm tôi giật bắn người.
- Á, tôi không làm gì cả? Tôi không làm gì cả…
- Xin lỗi, mình làm bạn giật mình, bạn làm rơi đồ này? Hả? Nguyễn Hồng Mỹ Duyên, con nhỏ xấu xí? Sao lại?
- A…
Tôi nhanh chóng giật lại cuốn sách mà cô bạn kia nhặt lên giúp tôi, bỏ chạy, thôi chết tôi quên hóa trang mất rồi. Làm sao đây? Tôi chạy vội vào nhà vệ sinh, hộp hóa trang được giấu ở một ngăn bí mật trong cặp, nhanh chóng hóa trang rồi vào lớp. Ngồi học nhưng tôi không thể nào tập trung, có lẽ tôi phải trốn học một buổi nữa thôi. Nhưng tôi không thể ngờ, mọi chuyện lại nhanh chóng đi quá giới hạn mà tôi dự đoán, giờ ra chơi khi tôi định giả ốm xin giáo viên ra về thì một nhóm học sinh trong lớp tiến lại bao vây tôi mặt đầy sát khí.
- Các bạn không nên làm như vậy!
- Tuấn Phong, đến lúc này cậu còn bênh nó – Một cô bạn thân của Hoàng Thư lớn tiếng sau đó vồ lấy chậu nước rửa tay của giáo viên trong góc lớp hất mạnh vào mặt tôi.
- Á… - Không xong rồi, nước, lớp hóa trang sẽ…
- Đấy cậu nhìn đi, cô ta có phải là Ngọc Duyên không, một con nhỏ xấu xí như nó tại sao lại xinh đẹp đến vậy? Không phải phù thủy thì là gì.
- Đẹp thật, cô ta là Ngọc Duyên thật sao?
- Không thể nào phẫu thuật thẩm mỹ à. Hay là người khác?
- Sao được chứ, cô ta cả năm học cô ta chỉ vắng có một buổi, gia đình cô ta thì không đời nào chịu chi tiền cho cô ta đi sửa sắc đẹp, kẻ khùng nào lại hóa trang mình thay con nhỏ xấu xí Ngọc Duyên hơn nữa…
“Chát” – “A” – cô bạn thân của Hoàng Thư tát tôi một cái thật mạnh bỏng rát.
- Mọi người nhìn đi có khuôn mặt nhân tạo nào lại thật thế này không, nếu chịu khó để ý, dạo gần đây vóc dáng của cô ta thon gọn đi hoàn toàn trùng khớp với việc nhiều nghệ sĩ nổi tiếng bị tai nạn. Chắc chắn cô ta là phù thủy hại người để có sắc đẹp. – Cô bạn của Hoàng Thư giọng đanh thép buộc tội tôi, khẳng định tôi là phù thủy.
- Không thể nào, phù thủy có thật sao?
- Nghe thật phi lý, nhưng mình thấy có thể đúng đấy chứ nếu không làm sao giải thích được sự thay đổi của Ngọc Duyên.
- Thế thì vụ tai nạn của Hoàng Thư là do cô ta làm?
- Kinh khủng quá.
Sao lại thế này cảm giác này, mọi người đang nghi ngờ tôi. Tôi phải làm gì đó trước khi tình hình xấu đi. Nhưng tôi chẳng thể làm gì ngoài phủ định.
- Không, mình không phải phù thủy.
- Thế thì giải thích đi làm sao cô bỗng nhiên xinh đẹp thế? Đừng nói là bẩm sinh nhé, rất nhiều người trong lớp này không ai lạ gì cô đâu, đứa con hoang xấu xí của gia đình nghệ sĩ. Con vịt xấu xí suốt ngày mơ mộng thành thiên nga như cô có gì không dám làm đúng là đồ bẩn thỉu.
- Câm đi !!!
Tôi thét lên, nhìn những khuôn mặt đang nhìn mình với ánh mắt đầy hồ nghi, ngay cả Tuấn Phong người bênh vực tôi cũng im lặng nhìn tôi nghi hoặc, cảm giác này, cái cảm giác này khiến tôi thực sự khó chịu, tôi không thể chịu đựng được nữa cơ thể tôi như muốn vỡ tung ra. Mệt mỏi quá… Tôi thật sự không chịu đựng nổi, tôi nhắm mắt thở mạnh, mỉm cười sắc bén:
- Đúng, tôi là Ngọc Duyên, là phù thủy thì đã sao các người làm gì được tôi. – Giọng tôi sắc lạnh đầy sát khí. – Nào nói đi các ngươi làm được gì nào? Bắt ta? Hay báo công an? Bằng chứng? Rồi tất cả các ngươi sẽ vào trại tâm thần, a ha ha ha...
- Cú…cút.. đi. Đồ phù thủy. Chúng ta sẽ không để ngươi tiếp tục hại người – Vẫn là con nhỏ bạn thân của Hoàng Thư. Cô ta nhìn là biết không ngờ tôi tự nhận mình là phù thủy nên bất ngờ hoảng loạn nhưng nhanh chóng lấy lại khí thế.
Tôi trừng mắt với cô ta, lập tức một cơn gió mạnh thổi đến phá vỡ cánh cửa kính phía sau tôi vỡ tan đâm thẳng vào mặt cô ta, tôi không bị thương như máu của cô ta bắn đầy người. Cô ta nhìn tôi trừng trừng với khuôn mặt đầy máu. Ơ?
- Á…á…
Tiếng thét của tôi nhanh chóng bị hòa vào tiếng thét của mọi người, sao lại như vậy? Tôi chỉ tức giận với cô ta tôi, tôi đâu có muốn cướp nhan sắc của cô ta, năng lực này, tôi không thể kiểm soát nữa rồi, rốt cuộc nó hoạt động ra sao? Mọi người nhanh chóng bỏ chạy, phút chốc chỉ còn tôi lại mình tôi với vũng máu của con nhỏ vừa được Tuấn Phong bế đi. Cuộc sống này, dù xấu hay đẹp tôi đều là kẻ bị bỏ rơi.
- A ha ha ha ha… - Tôi cười man dại nhưng nước mắt cứ mãi tuôn rơi không thể ngừng lại
Tôi bước đi vô hồn trên con đường nhộn nhịp mọi người ái ngại nhìn về phía tôi bàn tán có thể về sắc đẹp,có thể vì máu trên người tôi nhưng tôi chẳng bận tâm. Cảm giác này thật quen thuộc cái suy nghĩ này lại trở về “ Kết thúc thật rồi.” Tôi lại lê bước tới công viên cũ chẳng hiểu vì sao, lòng lại miên man nhiều suy nghĩ.
Tại sao chứ? Khi tôi xấu xí mọi người cười nhạo bắt nạt, hành hạ tôi, khi tôi xinh đẹp thì gọi tôi là phù thủy, xa lánh tôi, thật không hiểu mình phải sống ra sao nữa. Tôi chỉ muốn được đứng trên sân khấu được diễn xuất, tôi muốn xứng đáng với cảm xúc của mình thôi. Tôi cứ nghĩ vì quá xấu xí nên mới bị từ chối, nhưng ngay cả khi tôi xinh đẹp tôi vẫn không thể đắm chìm trong thứ ánh sáng ấy một cách trọn vẹn, tôi xinh đẹp lại làm mọi người khiếp sợ, tôi xinh đẹp lại không thể sống yên bởi những ám ảnh, tôi xinh đẹp lại không được xem là một con người, là phù thủy, tôi xinh đẹp lại làm hại biết bao nhiêu người,… vậy tôi xinh đẹp để làm gì? Có thể Hoàng Thư đã đúng tôi không thể làm công chúa, dù có cố vùng vẫy thế nào tôi vẫn chỉ có thể làm nàng công chúa bị quỷ ám mà thôi, dù có lôi Hoàng Thư xuống tôi vẫn không thể có được nụ hôn của hoàng tử. Tôi đã thất bại rồi, thất bại từ lúc mới sinh ra với thân phận này, ước mơ được xinh đẹp cũng chỉ là thừa, cũng chẳng giúp gì được cho tôi nó chỉ làm tôi ngập chìm trong ảo vọng, hại người và hại cả chính tôi, một ước mơ ngu ngốc…
- Ái chà, lại gặp em rồi cô gái xấu xí. - Giọng nói này thật quen.
- Lại là anh sao anh chàng tóc trắng tốt bụng. Anh nhận ra tôi sao? Ý tôi là tôi đã thay đổi khá nhiều. – Đúng là anh ta, người đã cho tôi viên đá ước nguyện, ngạc nhiên là anh ta nhận ra tôi.
- Ái chà, cô bé đã sử dụng viên đá phải không? Nhưng hình như tôi thấy cô bé không hề hạnh phúc lên thì phải?
- Đúng thế, tôi đã ước một điều ngu ngốc.
- Vì thế tôi đến đây để thực hiện cam kết, thật buồn khi cô bé lại không hạnh phúc với nguyện ước của mình. – Anh ta tiến về phía tôi lắc đầu buồn chán.
- Tôi cam kết gì với anh?
- Không phải lúc cô bé ước viên đá đã nói rồi sao? “
Ngươi nên nhớ giấc mơ bao giờ cũng là vô giá nếu ngươi hối hận vì ước mơ của mình thì ta sẽ đến và lấy đi thứ quý giá nhất của ngươi.”
- À, đúng rồi, vậy thì giờ tôi đã hối hận rồi nhỉ? Nhưng rất tiếc tôi không biết thứ quý giá của mình giờ đây là gì? Tôi biết đưa gì cho anh đây?
- Không, thứ quý giá nhất của cô vẫn còn đó, nhưng tiếc là nó đã trở nên xấu xí mất rồi. Không còn đẹp như lần đầu hai ta gặp nhau.
- Tôi còn thứ quý giá sao? Trước khi anh lấy nó đi tôi có thể hỏi nó là cái gì không?
- Linh hồn xinh đẹp của cô, thứ níu giữ mạng sống của cô.
- Linh hồn xinh đẹp tôi? Ý anh là anh sẽ lấy đi mạng sống của tôi? Ha ha… Thứ quý giá là mạng sống của tôi? Nhưng không sao, tôi không sợ đâu, tôi đã từng muốn chết từ lâu rồi, giờ chỉ như đi một vòng lớn rồi lại về vị trí ban đầu thôi. Mạng sống này, linh hồn này thì quý giá, xinh đẹp gì chứ?
- Cô nhầm rồi, linh hồn xinh đẹp mà tôi nói là linh hồn lần đầu tôi gặp cô, một cô gái xấu xí, tâm hồn bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng sâu thẳm trong nó là ước mơ, là hi vọng, là sự thuần khiết và cả sự thiện lương không sắc đẹp trên thế gian này có thể so sánh với nó nhưng rất tiếc cô không nhận ra, cậu bé Tuấn Phong mà cô nói có thể đã yêu vẻ đẹp đó của cô. Nhưng lần này, thật tiếc, tôi chỉ thấy một linh hồn bị vấy bẩn, méo mó và biến chất, nhuốm đầy tội lỗi, chỉ còn le lói chút lương thiện trong một cái xác xinh đẹp thôi. Đúng là không còn gì quý giá nữa nhưng tôi vẫn phải lấy nó vì cam kết đã nói rõ rồi.
- Vẻ đẹp tâm hồn ư? Ha ha…
- Thể xác theo thời gian sẽ tan biến nhưng một linh hồn đẹp thì mãi trường tồn cô bé à. Thế giới này quay vì sắc đẹp nhưng không chỉ là sắc đẹp bên ngoài cả sắc đẹp bên trong nữa. Chỉ tiết là cô không nhận ra điều đó thôi.
- Đúng vậy, bà tôi đã nói vậy với tôi, nhưng tôi lại cho đó là điều ngu ngốc, tôi oán trách số phận sinh ra mình xấu xí, tôi oán trách cuộc đời không công bằng với tôi, lẽ ra tôi nên nhận thức được nó sớm hơn thì tôi có thể vứt bỏ sự tự ti trong mình để sống trọn vẹn, tôi đã quá chú ý vào cách nhìn của mọi người về vẻ ngoài của mình mà quên mất vẻ đẹp mà mình có. Thật ngu ngốc.
- Vậy giờ tôi lấy nó được chưa, linh hồn của cô.
- À, được. Dù gì tôi cũng không còn nơi nào để trở về rồi. giờ này chắc bọn họ đã báo cảnh sát, có trở về thì tôi cũng chết hoặc trở thành vật thí nghiệm thôi, tôi mệt mỏi lắm rồi, tôi không muốn nhìn thấy máu nữa. Tôi đã đánh mất tất cả vì cái sắc đẹp phù du hão huyền này. Kết thúc nhanh đi. À nhưng tôi có thể biết tên anh không? Xem như là mong muốn cuối cùng vậy.
- Tôi đã sống quá lâu để nhớ được cái tên của mình. Xin lỗi. Tạm biệt. – Anh chàng tóc trắng mỉm cười với tôi với ánh mắt có chút cô độc.
Tay anh ta sáng lên đưa đến trước mặt tôi, anh ta nở nụ cười một nụ cười ngọt ngào “ Ngủ ngon” . Cơ thể tôi nhẹ dần nhẹ dần tôi cảm thấy mệt mỏi tôi muốn ngủ một giấc ngủ thanh thản, không còn sợ hãi xấu xí, không còn ganh đua xinh đẹp, không tiếng la hét, không máu không còn ân hận. Nhưng…
- Lại một linh hồn ngốc nghếch, cô bé đáng ra cô không phải chịu kết thúc này nếu cô ước một điều đúng đắn hơn, hay can đảm tới cùng với điều ước của mình. Nhưng đành chịu thôi, con người luôn phạm phải sai lầm và yếu lòng những lúc quan trọn để trả giá cho những sai lầm đó là
không thể yên nghỉ. Chán thật lại phải đi rồi, lần này chỉ hơn một tuần, sau ước mơ về sắc đẹp là điều ước gì đây? – Chàng trai tóc trắng khẽ đưa tay chiếc hoa tai hình thiên nga đen bay lên rơi vào tay anh ta rồi nhanh chóng trở lại thành một viên đá hình ngôi sao lấp lánh.
- Lần thứ bao nhiêu rồi nhỉ? Khi nào mới tìm được người đó đây? Chán quá đi…
Chương 2 <<< >>>Chương 4.