(10). Cuối cùng diều cũng bay được
Cuối cùng chúng tôi cũng có một con diều bay được. “Chúng tôi” ở đây có nghĩa là tôi không phải là người làm bay con diều. Thêm nữa, “con diều” ở đây cũng có nghĩa là chiếc túi ni lông của chúng tôi.
Cuối cùng chúng tôi cũng có một con diều bay được. “Chúng tôi” ở đây có nghĩa là tôi không phải là người làm bay con diều. Thêm nữa, “con diều” ở đây cũng có nghĩa là chiếc túi ni lông của chúng tôi.
Nói đến vụ này thì phải kể đến thằng Hùng Min. Tên nó là Hùng, nhưng tuốt tuồn tuột từ người lớn đến trẻ con đều gọi nó là Hùng Min, không hiểu vì sao. Thằng Hùng Min bằng tuổi với cái Ngọc. Nhà nó cũng chỉ cách nhà tôi có mấy nhà. Người nó đen trũi, chắc nịch như cua gạch, tướng tá bặm trợn.
Kể về thằng Hùng Min thì phải nhắc đến hai chuyện.
Chuyện thứ nhất là hồi nó với cái Ngọc mới hai tuổi thôi. Tôi, cô Ấm và hai đứa nó chơi đồ hàng. Chúng tôi lấy vỏ trai trai làm bát đĩa, vặt lá chó đẻ làm rau và xúc đất làm cơm. Sau khi chuẩn bị xong bữa ăn, chúng tôi quây quần cùng nhau ăn cơm. Tất nhiên là chỉ ăn giả vờ thôi. Đưa “bát” lên gần miệng và đưa tay giả vờ lùa cơm vào. Ít nhất là có một nửa trong số chúng tôi hiểu điều đó. Khi tôi nhận ra rằng cái câu “ăn cơm đi” của tôi được cái Ngọc và thằng Hùng Min hiểu đúng gin theo nghĩa đen thì mồm hai đứa nó đã nhoe nhoét đất rồi. Tất nhiên là ngay sau đó chúng nó cũng nhận ra sai lầm nhưng hậu quả là trò chơi đồ hàng của chúng tôi phải tạm dừng để cho hai đứa nó đi xúc miệng. Chuyện này tôi nhớ rất kĩ nhưng cái Ngọc và thằng Hùng Min thì chẳng nhớ gì cả, nên mỗi lần tôi lôi ra trêu chúng nó thì chúng nó đều đồng thanh gân cổ lên nói rằng tôi nói phét.
Chuyện thứ hai phải kể đến cái quạt hoa sen nhà nó. Hồi đấy có quạt hoa sen là oách lắm, cả xóm chỉ có vài nhà có, còn lại chỉ toàn là quạt con cóc. Quạt hoa sen to bằng mấy cái quạt con cóc, mỗi lần bật quạt gió thổi vù vù mát lịm cả nhà. Nhưng quạt hoa sen của nhà thằng Hùng Min lại không chỉ to và mát giống như những cái quạt hoa sen bình thường khác. Nó còn bị rò điện.
Bọn tôi biết được điều này là do thằng Hùng Min khoe trong một lần đến nhà nó chơi.
- Tao cho chúng mày xem cái này. Hay lắm!
Tôi, cái Anh, cái Ngọc với cái Thơm em gái nó hồi hộp nhìn nó rón rén đi lại gần cái quạt.
- Á!
Vừa thò ngón tay chạm vào một góc của chân quạt, nó kêu lên, rụt ngay tay lại. Đoạn nó quay ra vừa xoa xoa ngón tay, vừa xuýt xoa:
- Tê quá. Điện giật đấy. Có ai thích thử không?
Chúng tôi tròn mắt nhìn nó, vừa sờ sợ, vừa tò mò, thích thú. Đã đứa nào biết điện giật là gì đâu. Trông cái vẻ mặt hớn hở của thằng Hùng Min kia, thật đáng thèm thuồng. Thấy thế, tôi cũng lại thử.
Lúc đầu tôi hùng hổ bao nhiêu thì càng đi đến gần cái quạt, tôi lại rón rén bấy nhiêu. Đến khi ngón tay tôi chuẩn bị chạm vào cái quạt là lúc độ rón rén và hồi hộp của tôi lên đến cực điểm thì…
“Á!” Tôi giật bắn mình kêu lên. Ngón tay của tôi có một cảm giác tê tê, đau đau, rất lạ.
Tôi lùi ra xa khỏi cái quạt, quay ra cười hớn hở với lũ kia.
- Tê tê… Đúng là hay thật, chúng mày ạ.
Lần lượt, từng đứa một, cái Anh, cái Ngọc cũng lại sờ thử. Kể cả cái Thơm được nếm mùi trước rồi vẫn lại sờ tiếp. Mỗi lần có đứa bị điện giật như thế, chúng tôi lại cười rộ lên thích chí.
Được một lúc, bố thằng Hùng Min về. Nhìn thấy chúng tôi thi nhau nghịch dại, bố nó lôi cổ thằng Hùng Min ra nẹt cho một trận. Khi bố nó ra bờ rào rút một cây nứa tép về để quật vào mông nó thì bọn tôi đứa nào đứa nấy đã xanh mắt mèo, lấm lét bảo nhau lẩn ra đến tận đầu cổng rồi.
Đấy. Tôi nhắc lại hai chuyện đấy để muốn nói rằng thằng Hùng Min cũng không phải là một đứa không có gì thú vị. Nhất là sau cái vụ thả “diều túi bóng” này nữa.
Sau một vài ngày thấy mấy đứa tôi cầm túi ni lông hò hét chạy khắp xóm làng thì anh em nhà thằng Hùng Min cũng bắt chước buộc chỉ vào túi ni lông nhập bọn cùng chúng tôi.
Thằng Hùng Min mới năm tuổi, còn cái Thơm em gái nó thì chỉ mới bốn tuổi. Cả hai đứa nó đều chạy chậm hơn tôi. Thế nên một lẽ tất nhiên là con diều của anh em thằng Hùng Min cũng chỉ bay là là như con diều của tôi mà thôi.
Điều đáng nói ở đây là khác với nhà tôi, nhà cái Anh hay nhà cái Thúy Đơ đều là nhà mái ngói, thì nhà thằng Hùng Min lại là mái bằng. Có nghĩa là có sân thượng. Tôi đã lên trên sân thượng nhà thằng Hùng Min chơi hai lần. Lần đầu tiên, thấy nó đứng sát mép sân thượng, tôi cũng ra đó đứng thử. Thấy đầu óc quay cuồng, chóng hết cả mặt. Về kể cho mẹ nghe, mẹ tôi dặn lần sau không được lên đó chơi nữa, rất nguy hiểm. Sức hấp dẫn của cái sân thượng làm cho tôi không nghe lời mẹ, nhưng biết điều, tôi chỉ dám đi loanh quanh ở giữa sân, cách mép tường đến cả mét.
Nếu chỉ có thế thì chẳng có gì đáng nói. Điều đáng nói ở đây là một hôm bố mẹ thằng Hùng Min đi vắng giao cho anh em nó trông nhà. Chỉ có hai đứa ở nhà trông nhà thì rất buồn nên khi thấy hai chị em tôi và cái Thúy Đơ cầm túi bóng chạy qua cổng thì nó gọi giật tôi lại.
- Chị Thái ơi! Vào đây lên sân thượng nhà em chơi đi.
Mấy đứa tôi dừng lại, ngó anh em thằng Hùng Min đang đứng thập thò ở đầu cổng.
- Bọn em phải ở nhà trông nhà.
Cái Thơm gãi gãi mũi, phụng phịu. Mặt nó dính nhọ nồi, trông tồi tội.
Tôi ngẫm nghĩ một tí rồi quay ra bảo cái Thúy với cái Ngọc:
- Mình vào đây một tí đi.
Rồi quay sang anh em thằng Hùng Min.
- Một tí thôi nhé. Rồi bọn tao lại ra sân trường chơi.
Hai đứa nó hớn hở gật đầu dẫn chúng tôi vào nhà. Rồi như mọi lần, chúng tôi lại lên sân thượng.
Chạy qua chạy lại loanh quanh trên sân thượng chán, thằng Hùng Min mới bảo tôi:
- Cho em mượn túi bóng của chị, em thả trên này.
Thấy tôi ngần ngừ nhìn cái sân bé tẹo, nó bảo:
- Em chạy chậm thôi, chả sao cả đâu.
Tôi liền đưa cho nó. Nó cứ chạy từ đầu này đến đầu kia sân thượng rồi lại quay lại. Trên này chỉ chạy chậm được, nhưng gió rất lộng nên cái túi bóng cứ bay phần phật. Rồi một cơn gió thổi thốc cái túi bóng lên cao. Thằng Hùng Min ngớ người. Tôi nhảy vội ra khỏi chỗ, giật cuộn chỉ ra khỏi tay nó. Chỉ nhả ra đến đâu, cái túi bóng bay cao đến đấy, đến khi nhả hết cả chỗ chỉ tôi mang đi, chỉ còn trơ lại cái miếng giấy vở ô li mà tôi cuộn lại làm lõi. Mấy đứa kia xúm lại, mỗi đứa tranh cầm cái đầu chỉ một tí. Chúng tôi nhìn theo cái túi bóng đang “bay như diều”, hò reo ầm ĩ.
Rồi cái Thơm hậu đậu tuột tay, làm sợi chỉ bay vụt đi theo “con diều”. “Ôi!” Mấy đứa tôi kêu lên tiếc nuối. Nhưng chẳng có đứa nào trách cái Thơm một lời. Cả lũ đều mải miết nhìn theo cái túi bóng bay lên cao dần, cao dần cho đến khi nhỏ tí xíu và biến mất khỏi tầm mắt.
Kể về thằng Hùng Min thì phải nhắc đến hai chuyện.
Chuyện thứ nhất là hồi nó với cái Ngọc mới hai tuổi thôi. Tôi, cô Ấm và hai đứa nó chơi đồ hàng. Chúng tôi lấy vỏ trai trai làm bát đĩa, vặt lá chó đẻ làm rau và xúc đất làm cơm. Sau khi chuẩn bị xong bữa ăn, chúng tôi quây quần cùng nhau ăn cơm. Tất nhiên là chỉ ăn giả vờ thôi. Đưa “bát” lên gần miệng và đưa tay giả vờ lùa cơm vào. Ít nhất là có một nửa trong số chúng tôi hiểu điều đó. Khi tôi nhận ra rằng cái câu “ăn cơm đi” của tôi được cái Ngọc và thằng Hùng Min hiểu đúng gin theo nghĩa đen thì mồm hai đứa nó đã nhoe nhoét đất rồi. Tất nhiên là ngay sau đó chúng nó cũng nhận ra sai lầm nhưng hậu quả là trò chơi đồ hàng của chúng tôi phải tạm dừng để cho hai đứa nó đi xúc miệng. Chuyện này tôi nhớ rất kĩ nhưng cái Ngọc và thằng Hùng Min thì chẳng nhớ gì cả, nên mỗi lần tôi lôi ra trêu chúng nó thì chúng nó đều đồng thanh gân cổ lên nói rằng tôi nói phét.
Chuyện thứ hai phải kể đến cái quạt hoa sen nhà nó. Hồi đấy có quạt hoa sen là oách lắm, cả xóm chỉ có vài nhà có, còn lại chỉ toàn là quạt con cóc. Quạt hoa sen to bằng mấy cái quạt con cóc, mỗi lần bật quạt gió thổi vù vù mát lịm cả nhà. Nhưng quạt hoa sen của nhà thằng Hùng Min lại không chỉ to và mát giống như những cái quạt hoa sen bình thường khác. Nó còn bị rò điện.
Bọn tôi biết được điều này là do thằng Hùng Min khoe trong một lần đến nhà nó chơi.
- Tao cho chúng mày xem cái này. Hay lắm!
Tôi, cái Anh, cái Ngọc với cái Thơm em gái nó hồi hộp nhìn nó rón rén đi lại gần cái quạt.
- Á!
Vừa thò ngón tay chạm vào một góc của chân quạt, nó kêu lên, rụt ngay tay lại. Đoạn nó quay ra vừa xoa xoa ngón tay, vừa xuýt xoa:
- Tê quá. Điện giật đấy. Có ai thích thử không?
Chúng tôi tròn mắt nhìn nó, vừa sờ sợ, vừa tò mò, thích thú. Đã đứa nào biết điện giật là gì đâu. Trông cái vẻ mặt hớn hở của thằng Hùng Min kia, thật đáng thèm thuồng. Thấy thế, tôi cũng lại thử.
Lúc đầu tôi hùng hổ bao nhiêu thì càng đi đến gần cái quạt, tôi lại rón rén bấy nhiêu. Đến khi ngón tay tôi chuẩn bị chạm vào cái quạt là lúc độ rón rén và hồi hộp của tôi lên đến cực điểm thì…
“Á!” Tôi giật bắn mình kêu lên. Ngón tay của tôi có một cảm giác tê tê, đau đau, rất lạ.
Tôi lùi ra xa khỏi cái quạt, quay ra cười hớn hở với lũ kia.
- Tê tê… Đúng là hay thật, chúng mày ạ.
Lần lượt, từng đứa một, cái Anh, cái Ngọc cũng lại sờ thử. Kể cả cái Thơm được nếm mùi trước rồi vẫn lại sờ tiếp. Mỗi lần có đứa bị điện giật như thế, chúng tôi lại cười rộ lên thích chí.
Được một lúc, bố thằng Hùng Min về. Nhìn thấy chúng tôi thi nhau nghịch dại, bố nó lôi cổ thằng Hùng Min ra nẹt cho một trận. Khi bố nó ra bờ rào rút một cây nứa tép về để quật vào mông nó thì bọn tôi đứa nào đứa nấy đã xanh mắt mèo, lấm lét bảo nhau lẩn ra đến tận đầu cổng rồi.
Đấy. Tôi nhắc lại hai chuyện đấy để muốn nói rằng thằng Hùng Min cũng không phải là một đứa không có gì thú vị. Nhất là sau cái vụ thả “diều túi bóng” này nữa.
Sau một vài ngày thấy mấy đứa tôi cầm túi ni lông hò hét chạy khắp xóm làng thì anh em nhà thằng Hùng Min cũng bắt chước buộc chỉ vào túi ni lông nhập bọn cùng chúng tôi.
Thằng Hùng Min mới năm tuổi, còn cái Thơm em gái nó thì chỉ mới bốn tuổi. Cả hai đứa nó đều chạy chậm hơn tôi. Thế nên một lẽ tất nhiên là con diều của anh em thằng Hùng Min cũng chỉ bay là là như con diều của tôi mà thôi.
Điều đáng nói ở đây là khác với nhà tôi, nhà cái Anh hay nhà cái Thúy Đơ đều là nhà mái ngói, thì nhà thằng Hùng Min lại là mái bằng. Có nghĩa là có sân thượng. Tôi đã lên trên sân thượng nhà thằng Hùng Min chơi hai lần. Lần đầu tiên, thấy nó đứng sát mép sân thượng, tôi cũng ra đó đứng thử. Thấy đầu óc quay cuồng, chóng hết cả mặt. Về kể cho mẹ nghe, mẹ tôi dặn lần sau không được lên đó chơi nữa, rất nguy hiểm. Sức hấp dẫn của cái sân thượng làm cho tôi không nghe lời mẹ, nhưng biết điều, tôi chỉ dám đi loanh quanh ở giữa sân, cách mép tường đến cả mét.
Nếu chỉ có thế thì chẳng có gì đáng nói. Điều đáng nói ở đây là một hôm bố mẹ thằng Hùng Min đi vắng giao cho anh em nó trông nhà. Chỉ có hai đứa ở nhà trông nhà thì rất buồn nên khi thấy hai chị em tôi và cái Thúy Đơ cầm túi bóng chạy qua cổng thì nó gọi giật tôi lại.
- Chị Thái ơi! Vào đây lên sân thượng nhà em chơi đi.
Mấy đứa tôi dừng lại, ngó anh em thằng Hùng Min đang đứng thập thò ở đầu cổng.
- Bọn em phải ở nhà trông nhà.
Cái Thơm gãi gãi mũi, phụng phịu. Mặt nó dính nhọ nồi, trông tồi tội.
Tôi ngẫm nghĩ một tí rồi quay ra bảo cái Thúy với cái Ngọc:
- Mình vào đây một tí đi.
Rồi quay sang anh em thằng Hùng Min.
- Một tí thôi nhé. Rồi bọn tao lại ra sân trường chơi.
Hai đứa nó hớn hở gật đầu dẫn chúng tôi vào nhà. Rồi như mọi lần, chúng tôi lại lên sân thượng.
Chạy qua chạy lại loanh quanh trên sân thượng chán, thằng Hùng Min mới bảo tôi:
- Cho em mượn túi bóng của chị, em thả trên này.
Thấy tôi ngần ngừ nhìn cái sân bé tẹo, nó bảo:
- Em chạy chậm thôi, chả sao cả đâu.
Tôi liền đưa cho nó. Nó cứ chạy từ đầu này đến đầu kia sân thượng rồi lại quay lại. Trên này chỉ chạy chậm được, nhưng gió rất lộng nên cái túi bóng cứ bay phần phật. Rồi một cơn gió thổi thốc cái túi bóng lên cao. Thằng Hùng Min ngớ người. Tôi nhảy vội ra khỏi chỗ, giật cuộn chỉ ra khỏi tay nó. Chỉ nhả ra đến đâu, cái túi bóng bay cao đến đấy, đến khi nhả hết cả chỗ chỉ tôi mang đi, chỉ còn trơ lại cái miếng giấy vở ô li mà tôi cuộn lại làm lõi. Mấy đứa kia xúm lại, mỗi đứa tranh cầm cái đầu chỉ một tí. Chúng tôi nhìn theo cái túi bóng đang “bay như diều”, hò reo ầm ĩ.
Rồi cái Thơm hậu đậu tuột tay, làm sợi chỉ bay vụt đi theo “con diều”. “Ôi!” Mấy đứa tôi kêu lên tiếc nuối. Nhưng chẳng có đứa nào trách cái Thơm một lời. Cả lũ đều mải miết nhìn theo cái túi bóng bay lên cao dần, cao dần cho đến khi nhỏ tí xíu và biến mất khỏi tầm mắt.