Nhân Ý Kỳ Duyên - Cập nhật - Vương Hy

Nynhy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/15
Bài viết
25
Gạo
0,0
NHÂN Ý KỲ DUYÊN

Tác giả: Vương Hy
Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: (ít nhất) 1 chương/tuần
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, HE
Độ dài chương: 40 chương (dự kiến)
Giới hạn độ tuổi: Không
Cảnh báo nội dung: Không

GIỚI THIỆU
Hai năm trước họ tình cờ gặp nhau trên cầu Kỳ Duyên. Sau đó, kỳ thực không có sau đó, anh quay lại Mỹ tiếp tục học, cô vẫn là cô sinh viên thích vẽ tranh. Cuộc gặp gỡ ngày hôm ấy giống như một chuyện cũ, không ai nhắc đến và có thể là không ai còn nhớ.

Một ngày nào đó của hai năm sau, cô gặp lại anh, vừa lạ lại vừa quen, cô là trợ lý bộ phận Thiết Kế mới bổ nhiệm của tập đoàn Ngôn Thượng, anh lại là Tổng giám đốc mới trở về từ Mỹ. Cuộc sống đúng là có rất nhiều điều trùng hợp.


Ngôn Vương Kỳ không tin vào "nhất kiến chung tình", nhưng anh tin gặp một người không quen ba lần là có duyên. Lần thứ nhất là thoáng qua, lần thứ hai là vô tình gặp lại, còn lần thứ ba là thiên định.

Hàn Kỳ Song, một cô gái xinh đẹp, cao ngạo, ôm trong lòng mối tình đơn phương rất lâu, cũng không phải cô giấu kỹ mà là giữa họ không có duyên. Anh ở ngay trong thành phố vậy mà một lần vô tình gặp lại cũng không có. Còn một người không quen biết cũng có thể gặp lại lần thứ hai.


MỤC LỤC
Chương 1. Gặp gỡ
Chương 2. Nam Thần
Chương 3. Gặp lại
Chương 4. Cuộc sống không quá nhàm chán

Chương 5. Người quen xa lạ
Chương 6. Ngôn tổng, chào anh
Chương 7. Nhị thiên kim nhà họ Hàn
Chương 8. Buông xuống được (1)
Chương 9. Buông xuống được (2)

Chương 10. VIP đặc biệt
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nynhy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/15
Bài viết
25
Gạo
0,0
Chương 1. Gặp gỡ

Đang dạo chơi trên diễn đàn của trường, bạn Song Song phát hiện một chủ đề rất “hot”, liền nhảy vào xem. Thì ra cái topic đang làm mưa làm gió là của một “soái ca” nào đó đang tìm người. Nội dung khá đơn giản.

[Vương Kỳ Ngôn Tử] “Hôm nay trên cầu Kỳ Duyên có đụng phải một bạn nữ, chưa kịp nói xin lỗi, muốn gặp lại để trả món đồ quan trọng.”

Vương Kỳ Ngôn Tử, người này cô biết, đây chỉ là tên dùng trên diễn đàn mạng của anh ta. Có lần cô nghe bọn yêu nữ cùng phòng nhắc đến, hình như tên thật là Ngôn Vương Kỳ. Nhưng thường các nữ sinh trong trường Đại Học S này thường gọi anh một cách sùng bái là Vương Tử.

Cũng không khó hiểu khi Ngôn Vương Kỳ được xưng danh Vương Tử. Gia đình anh ta chẳng những giàu có còn thuộc vào hàng quyền lực của thành phố N. Vóc dáng của nam thần, gương mặt lại không có góc chết, đặc biệt mỗi khi cười đều làm người đối diện phải rung động. Ngoài vẻ đẹp trai, thần thái tao nhã, Ngôn Vương Kỳ còn là hoàng tử Khoa Kinh tế. Tóm lại đó cũng là chỉ nghe từ miệng mọi người, Hàn Kỳ Song chưa từng gặp qua, tuy cũng rất hiếu kỳ nhưng mà người ta là nam thần nha, đâu phải muốn gặp là gặp.

Mà khoan, cầu Kỳ Duyên, đồ quan trọng? Nhắc đến lại thấy không vui, lúc chiều cô ra đình Nhân Ý ngồi vẽ phong cảnh, cô chính là thích nhất nơi đây. Đại học S ngoài nổi tiếng về đào tạo nhân tài còn nổi danh cảnh đẹp. Đặc sắc nhất chính là phía sau khu tự học có một cái hồ không quá lớn đặt tên Bán Nguyệt. Trong hồ trồng sen, có trắng có hồng, giữa hồ dựng một mái đình Nhân Ý, con đường dẫn đến bờ hồ lát đầy đá sỏi, từng viên lớn nhẵn bóng mất trật tự đan xen nhau, dọc bờ còn trồng liễu, những cành lá rũ xuống thướt tha. Có thể dùng hai từ “thi vị” để liên tưởng – một vẻ đẹp thiên nhiên tĩnh lặng. Bắc qua đình là chiếc cầu Kỳ Duyên thiết kế theo kiểu cung đình xưa. Buổi chiều ra hồ ngồi hóng mát là tuyệt nhất.

Vừa ngồi xuống bên lan can đình bày biện bút vẽ thì điện thoại lại reo “Can’t break my heart the next time – I gave you that last time – yours love’s no…” Đó là bài nhạc cô rất thích nên cài làm nhạc chuông, không để nó reo quá lâu, Hàn Kỳ Song liền bắt máy.

Đầu dây bên kia giọng hốt hoảng: “Song Song à, cậu mau mau về đi, tớ không ổn rồi, giúp tớ với.” Lam Vân Hiểu biết nếu nói thẳng ra là mình quên mang chìa khóa phòng kêu Hàn Kỳ Song về mở cửa là chuyện không thể. Tuy Hàn Kỳ Song trước giờ không bao giờ bỏ mặc bạn bè nhưng đối với loại chuyện đãng trí của cô thì cô ấy sẽ lạnh lùng cho qua.

Nghe giọng như sắp khóc của Vân Hiểu, Hàn Kỳ Song hơi nghi hoặc nhưng cũng thu dọn bút màu ra về. Bước đi gấp gáp vô tình đụng phải một người đang nghe điện thoại, người này hơi lơ đễnh không chú ý nên va vào Hàn Kỳ Song làm đống giấy vẽ bay loạn, còn có một bức vẽ bay luôn xuống hồ. Cô cũng không quan tâm nhiều, nhặt nhanh rồi rời đi. Người kia cũng hơi ngẩn người nói qua loa vài câu qua điện thoại rồi cúp máy. Khi anh quay lại cô gái đó đã đi mất, lời xin lỗi vẫn chưa kịp nói.

Anh im lặng nhặt lên một tấm thẻ sinh viên lớp hội họa, do là lớp học ngoại khóa nên chỉ đề tên không dán hình. Vừa nãy anh cũng thấy có một bức tranh bay xuống hồ, rất may nó vẫn vướng lại trên một lá sen to chưa thấm ướt.

Đến giờ nghĩ lại Hàn Kỳ Song cũng không biết đã đụng phải ai, điều đáng giận nhất cũng không nằm ở người kia mà là ở Lam Vân Hiểu, lừa cô về mở cửa còn làm cô tưởng chuyện gì to tát lắm. Cô không nghĩ mình đánh rơi thứ gì nhưng cũng trút hết cái túi lúc chiều ra. Ví tiền, thẻ tín dụng, thẻ sinh viên đều còn nhưng vẫn thiếu thiếu thứ gì đó, vẫn là nghĩ không ra.

Ngoài cửa Niên Minh Minh vừa về đã ném cho cô một sấp tranh vẽ, bực tức nói: “Khi nào cậu đến lớp hội họa thì trả cho Đào Thanh Ninh giùm tớ.” Bạch Như Mai vừa cởi giày cũng lên tiếng: “Hai người lại cãi nhau nữa à?”
“Có cãi cũng không phải lỗi tại mình. Là anh ta trăng hoa.”

Hàn Kỳ Song như nghe ra điều gì, đúng, chính là lớp hội họa, thẻ sinh viên lớp hội họa rơi mất rồi. Nhớ lại dòng topic khi nãy của “nam thần”, Hàn Kỳ Song lảm nhảm: “Chẳng lẽ là anh ta sao? Không cần trùng hợp vậy chứ?”

“Cậu vừa nói anh ta nào?” Niên Minh Minh tưởng cô nói về Đào Thanh Ninh.

“À, không có gì. Mình sẽ trả giùm cậu.” Nói như vậy nhưng trong lòng cô đang nghĩ làm sao lấy lại thẻ hội viên ấy đây. Giáo sư lớp này nổi tiếng nghiêm khắc, không có thẻ sẽ không cho vào, vắng quá ba buổi sẽ đuổi không cần lý do. Vấn đề quan trọng là sẽ bị trừ điểm hoạt động. Mà cô cần có thành tích cao để đối phó với anh trai.

Hàn Nhất Phong – anh trai cô, lạnh lùng, yêu nghiệt. Bên ngoài anh tuấn đạo mạo, lịch sự, tao nhã. Bên trong gian manh, xảo quyệt. Tốt nhất là đừng đụng đến anh ta. Lúc còn học phổ thông có người từng hỏi Hàn Kỳ Song: “Kỳ Song à, ngày ngày được anh trai đưa đón thật tốt. Anh ấy còn là một mỹ nam nữa chứ. Kỳ Song thật hạnh phúc!”

Hàn Kỳ Song còn nhớ cô dùng vẻ mặt lạnh nhạt để trả lời: “Mình là một trong những người hạnh phúc vì được thấy rõ bộ mặt “đẹp trai” của ác quỷ.” Cô bạn đó chắc chắn không hiểu nhưng Hàn Kỳ Song cũng rất lười giải thích.

Anh cô mỗi ngày đưa cô đến trường là vì bị ép buộc chứ cũng chẳng tốt lành gì. Chỉ có cô mới biết bộ mặt thật của anh trai: “Anh biết em không thích đi cùng anh, nhưng đây là nhiệm vụ của ba giao cho nên anh không thể không nhận.”

Hàn Kỳ Song thờ ơ tiếp lời: “Nếu em muốn có thể nói thẳng với ba là em không muốn đi, không phải tại anh đúng không?”

Hàn Nhất Phong cười, phun ra từng chữ: “Em gái anh rất có IQ.”

Anh trai ơi anh trai, anh nghĩ Hàn Kỳ Song này là ai? Cho anh toại nguyện dễ như vậy sao? Em cũng không phải người làm từ thiện tự nhận trách nhiệm về mình. Chống lệnh chủ tịch Hàn không bị cắt lương thì cũng mất tự do bay lượn thôi.

“Aizz, anh à, em là một cô gái rất ngoan và vô cùng nghe lời. Huống chi daddy thương em như vậy, lời ba nói em sẽ không cãi lại.” Kỳ Song cười vô tội nhìn anh trai. Hàn Nhất Phong lườm cô một cách khinh bỉ. Ai biểu họ là anh em, cùng một dòng máu, tính cách sẽ có điểm giống nhau. Anh trai lạnh lùng, em gái cũng thờ ơ không kém. Anh yêu nghiệt thì em gái anh cũng đã luyện thành yêu tinh rồi.

Và kể từ đó bạn Kỳ Song của chúng ta bị anh trai dày vò bằng cách khác như là khi cô lên Đại Học, Hàn Nhất Phong đã lên điều hành công ty của Hàn Nguyên, anh liền đề nghị sau này sẽ “chăm lo” cho em gái thật “cẩn thận”. Bạn Kỳ Song tất nhiên không đồng ý, ngược lại hai vị phụ huynh vui vẻ trút bỏ gánh nặng.

Sau đó là lời dặn dò “thâm tình” của anh trai: “Như vầy nhé em gái Song Song, chúng ta dựa vào thành tích của em để nói chuyện. Nếu như mỗi học kỳ em đều loại giỏi sẽ thưởng cho em một món đồ. Trong quá trình thường ngày, vi phạm một lỗi cắt lương một tháng. Aiz, em đừng nhìn anh bằng ánh mắt như vậy, anh chỉ muốn tốt cho em thôi.”

Bạn nhỏ Kỳ Song chưa kịp tuôn nước mắt lại nghe anh trai vừa quay lưng vừa nói: “Em không cần báo cáo tình hình với anh, chủ nhiệm lớp em là sư huynh trước đây của anh, rất thường xuyên gặp mặt.” Không phải như nghe tiếng sấm sét nữa mà là trực tiếp bị đánh trúng. Im lặng… im lặng… tất cả chìm trong im lặng.

Bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy ù tai.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nynhy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/15
Bài viết
25
Gạo
0,0
Chương 2. Nam Thần

Nghĩ nhiều không bằng trực tiếp liên lạc với Ngôn Vương Kỳ. Bạn Kỳ Song lại chạy vào diễn đàn của trường. Tìm topic lúc nãy, nhấn vào tên chủ topic, một trang cá nhân mở ra, hình đại diện là một chàng trai áo sơ mi trắng đang nhắm mắt vẻ mặt thư thái ngồi tựa lưng vào gốc cây cổ thụ to. Kỳ Song nhận ra cái cây này, là cây cổ thụ to nhất của trường, xung quanh là bãi cỏ xanh mơn mởn, gần xa đều có cây xanh tỏa bóng mát. Sinh viên rất thích ra đó ngồi đọc sách, nghe nhạc. Ở đó còn thích hợp để chụp ảnh nữa vì gần đó có một dòng kênh nhỏ, khung cảnh thật sự nên thơ.

Ảnh đại diện cũng tiết kiệm như vậy chỉ chụp một bên mặt, nhưng mà nhiêu đó cũng đủ để thấy những góc cạnh hoàn hảo của gương mặt. Người chụp ảnh rất có tay nghề, bức ảnh từ xa nhưng có thể thấy rõ đôi mắt khép hờ, sống mũi cao thẳng, đôi môi đẹp, nhìn thôi cũng tưởng tượng được nụ cười tỏa nắng như thế nào.

Điều mà bạn Hàn của chúng ta ganh tỵ chính là da mặt người trong ảnh trắng trẻo mà hình như cũng rất mịn. Chẳng phải ai cũng nói anh ta chơi bóng rổ rất giỏi sao, giỏi thể thao thì làm sao không đen sạm đi một chút.

Đang suy nghĩ bỗng nhiên Lam Vân Hiểu bổ nhào đến ôm cổ Hàn Kỳ Song trêu đùa: “Song Song muội, đang làm gì đấy?”, sau đó nhìn vào màn hình, rồi la lên như bắt được vàng:

“Chị em lại đây xem này, không ngờ “Hoa khôi” của chúng ta cũng mê “nam thần”. Còn nghiên cứu cả ảnh của người ta.”

Bạch Như Mai cũng nhảy qua chỗ Kỳ Song đưa đầu vào máy tính dòm ngó: “Nam thần mà ai không mê, Vương Tử lại đẹp trai như vậy.”

Vân Hiểu bĩu môi: “Anh ấy rất nho nhã, lịch thiệp nhưng hơi lạnh lùng, rất khó tiếp cận. Mà cũng có thể nói chỉ dùng để ngắm.”

Niên Minh Minh từ phòng tắm bước ra, cơn bực bội lúc nãy cũng biến mất, liếc qua chỗ máy tính rồi bình tĩnh nói: “Om sòm cái gì, em gái Hàn bị miễn dịch với trai đẹp rồi, lớn lên cùng với một ông anh đẹp trai lại yêu nghiệt, mộng gì cũng tan biến.”

Hàn Kỳ Song thở dài: “Đúng là Minh nhi hiểu tớ nhất, tớ không mê trai đẹp, tớ chỉ mê “nam thần” thôi.”

Cả bọn đồng thời quay lưng bỏ lại cho Kỳ Song một câu: “Cậu đi chết đi.”

Sau khi “nghiền ngẫm” nát ảnh đại diện của người nào đó, Hàn Kỳ Song quyết định gửi lời mời kết bạn, vì chức năng tin nhắn của người này không mở với người lạ.

Ngôn Vương Kỳ từ phòng tắm đi ra, thấy máy tính hiển thị có thông báo, nhấp vào lại có một lời mời kết bạn vừa mới gửi đến, bình thường anh rất ít chấp nhận lời mời, nhưng tên người yêu cầu là “Song Song Hàn Kỳ”. Cái tên này với cái tên trên thẻ sinh viên có phần giống nhau nên anh nhấn “đồng ý”.

Ở bên đây Hàn Kỳ Song nghĩ sẽ phải đợi đến ngày mai, hoặc là sẽ không chấp nhận luôn. Ai ngờ nhanh như vậy đối phương đã phản hồi. Vì thường cô cũng không tùy tiện chấp nhận kết bạn với những người không quen biết. Người đàng hoàng thì không nói, những người không đứng đắn thì thường gửi tin nhắn làm phiền. Thấy nick của Ngôn Vương Kỳ đang sáng, Hàn Kỳ Song cũng không e dè nhắn tin luôn cho anh.

[Song Song Hàn Kỳ]: “Chào Ngôn sư huynh, có thể nói chuyện với em một chút không?”

Một giây, hai giây, ba giây, có tin nhắn hồi âm.

[Vương Kỳ Ngôn Tử]: “Được.”

Quá ngắn gọn mà, lạnh lùng cả khi nhắn tin sao?

[Song Song Hàn Kỳ]: “Topic của huynh em có thấy, đồ quan trọng huynh nói có phải thẻ sinh viên ngoại khóa không?”

Thật ra Ngôn Vương Kỳ cũng đoán ra cô là người anh đụng phải lúc chiều, vẫn là nên xác thực.

[Vương Kỳ Ngôn Tử]: “Phiền muội nói tên.”

[Song Song Hàn Kỳ]: “Hàn Kỳ Song.”

[Vương Kỳ Ngôn Tử]: “Lúc chiều đụng trúng rất xin lỗi, khi nào muội lấy lại thẻ?”

Còn thẻ là mừng rồi, vì làm lại rất phiền phức.

[Song Song Hàn Kỳ]: “Mai nhé?”

Bên kia im lặng hơi lâu, Hàn Kỳ Song bắt đầu suy nghĩ - “Hay là do mình gấp quá nhỉ nhưng ngày kia có buổi học rồi.”

[Vương Kỳ Ngôn Tử]: “Tám giờ sáng mai dưới gốc cây cổ thụ?”

Bạn Kỳ Song vui mừng.

[Song Song Hàn Kỳ]: “Được. Muội đợi huynh.”

Nhấn enter rồi mới thấy câu “muội đợi huynh” có hơi gì gì đó. Người bên kia nhận được tin nhắn cũng cảm thấy hơi bất ngờ, nhìn ba từ ấy khóe môi bất giác hơi cong lên.

[Vương Kỳ Ngôn Tử]: “Được.”

Nhắn tin xong Kỳ Song cũng không còn tâm trạng, trong đầu cứ nghĩ lung tung. Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đã được nhìn ngắm miễn phí vẻ đẹp của anh trai, sau này khi đi học trung học (cấp hai và cấp ba nói chung) đều không thiếu những cậu bạn điển trai hay hot boy nhưng mà cô vẫn không thấy rung động. Tại sao nghĩ đến sáng mai gặp Vương Tử lại có cảm giác bối rối như vậy? Từ lúc cô vào Đại Học đã nghe danh Vương Tử nhưng vẫn chưa gặp được, những người khóa trên nói anh vào học hai năm thì bay sang Mỹ du học, vừa vặn khi Hàn Kỳ Song vừa vào Đại Học.

Nghĩ rồi lại nghĩ, không bằng cứ ôm gối mà ngủ.

Sáu giờ ba mươi sáng đã có người tự giác thức dậy, hôm nay không có tiết học sáng, ngồi dậy nhìn quanh, bạn cô vẫn còn ngủ. Có vẻ rơi vào trầm mặc vì tối qua cô ngủ không ngon. Mà cô lại có thói quen xấu, giấc ngủ không đủ sẽ dễ sinh cáu gắt hoặc tự mình bực bội không thoải mái.

Rời giường rửa mặt, thay quần áo, chọn một cái quần jean, một chiếc áo sơ mi màu xanh lục nhạt. Mặc vào người cảm thấy thoải mái, nhìn qua gương cũng thấy khá đơn giản.

Ra khỏi ký túc đã bảy giờ năm, nhanh nhanh ra căn tin ăn sáng. Vì trường Đại Học của cô cũng khá nổi tiếng nên mọi cơ sở vật chất đều được cân nhắc chú trọng hơn. Căn tin là một nơi khá sạch sẽ, cũng không vương vít mùi dầu mỡ, xung quanh bao bằng kính. Là một căn biệt lập nên nhìn quanh vẫn thấy cây cối xung quanh, cũng vì vậy mà sinh viên ngoài thư viện cũng khá thích nơi này.

Lúc này vào căn tin cũng thấy rất ít người, hầu như mọi người có lớp học đều đã lên giảng đường. Hàn Kỳ Song gọi xong thức ăn kiếm một chỗ cạnh vách ngồi vào. Hàn Kỳ Song khá kén chọn, về vấn đề ăn uống hay những thứ khác. Cô sẽ cẩn thận khi chọn món, chọn sách hay những đồ dùng cho mình. Người ngoài nhìn vào nói cô quá kén chọn, mắc bệnh tiểu thư, còn người thân thiết thì biết rõ cô chỉ muốn chọn những thứ tốt nhất phù hợp với mình. Cô từng nói chỉ như vậy mới có thể sử dụng lâu dài, không cần thay đổi nữa.

Thức ăn ở căn tin cũng khá ngon miệng, đang chú tâm ăn thì một ly nước ép đặt xuống. Không cần nhìn cũng biết là Dương Lâm – bạn thân của cô. Hàn Kỳ Song từng nghĩ cuộc sống này không cần quá đòi hỏi, đôi khi chỉ cần lúc vui có người chia sẻ, lúc buồn có người bên cạnh, cũng không cần làm gì để an ủi, chỉ đơn giản là ngồi cạnh bạn như vậy. Cô thấy mình may mắn khi có một người bạn như thế.

Đến bây giờ cô cũng không biết trong lòng Dương Lâm coi cô là bạn hay có một thứ tình cảm nào khác. Cô chỉ biết khi cô buồn sẽ nói với anh, khi cô vui cũng sẽ huyên náo anh. Và cô cũng không phải như những cặp bạn thân trai - gái trên truyền hình chỉ để mình bạn nam an ủi mình. Khi Dương Lâm buồn cũng sẽ nói cho cô biết, anh sẽ không chia sẻ chuyện đó ra nhưng cũng không quá giấu diếm.

“Cảm ơn.” Cô nói.

“Có tiết học sao? Hôm nay thức sớm nhỉ?” Dương Lâm quá hiểu cô, tao nhã chỉ là vẻ bề ngoài bản chất vẫn rất lười.

Hàn Kỳ Song đưa ra một cái nhìn khinh bỉ: “Bổn cô nương vẫn ngày ngày dậy sớm ngắm bình minh.”

Lần này tới lượt Dương Lâm khinh bỉ Hàn Kỳ Song: “Oh, có nghe nhầm không nhỉ? Bình minh hay hoàng hôn?” Nói xong anh còn cười sảng khoái.

“Mình muốn ăn sáng, cậu biến nhanh giùm.” Hàn Kỳ Song tỏ thái độ thờ ơ.

“Được rồi. Mình lên thư viện. Lúc khác gặp.” Dương Lâm cười bất đắc dĩ nói. Quay lưng đi còn bỏ lại một câu: “Tiền nước tính sau.”

Hàn Kỳ Song bó tay, cũng không phải cô nhờ mua.
 

Nynhy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/15
Bài viết
25
Gạo
0,0
Chương 3. Gặp lại

Ăn sáng xong còn mười lăm phút nữa đến giờ hẹn. Hàn Kỳ Song bước ra khỏi căn tin, thả bộ đến chỗ hẹn.

Ngôn Vương Kỳ về nước cách đây hai ngày, hôm qua anh về trường gặp bạn sẵn tiện đi dạo vài vòng, không ngờ lại gặp cô gái tên Hàn Kỳ Song. Cũng có thể là có duyên, anh ra nước ngoài học hai năm, ngày đầu tiên về trường lại gặp cô. Hẹn lúc tám giờ nhưng anh vẫn muốn đến sớm, cũng không hẳn mong đợi điều gì chỉ đơn giản không muốn đối phương phải chờ.

Với tốc độ của một con rùa, Hàn Kỳ Song cũng tới nơi. Từ đằng xa cô đã thấy có một thanh niên quần tây đen, áo sơ mi trắng, mắt nhắm hờ đứng tựa dưới gốc cây cổ thụ. Ánh nắng buổi sáng vàng nhạt, ấm áp phủ khắp người anh có một cảm giác hơi chói mắt. Góc nhìn này giống như trong ảnh đại diện của anh, khẽ bước lên vài bước, tiến gần anh hơn. Sống mũi cao, đôi môi hơi mỏng, hàng lông mi dài hơi lay động, thực sự là da mặt hơi trắng cũng có phần mịn màng.

“Anh không giống người thường sao?” Một giọng nói trầm ổn rất dễ nghe vang lên.

Hơi giật mình, khẽ mím môi nhưng Hàn Kỳ Song vẫn bình tĩnh: “Chỉ là tò mò không biết “nam thần” khác người chỗ nào.”

Ngôn Vương Kỳ khẽ mở mắt nhìn cô gái bên cạnh. Hàn Kỳ Song mỉm cười nhìn anh. Trong một giây đó anh thất thần. Cô gái đứng trước mặt anh có gương mặt xoan gọn, làn da mịn màng trắng trẻo, đôi mắt to, con ngươi đen láy và rất trong, hàng lông mi dài cong khẽ động. Sống mũi cao cùng đôi môi đỏ hồng, khi cười tươi còn có lúm đồng tiền.

Anh cũng cười, nụ cười của anh rất đẹp, rất thu hút: “Vậy em thấy sao?”

Cô cười đáp gọn, có chút ý đùa: “Pretty sunshine.” (*)

Anh hơi nheo mắt nhìn cô, sau đó cũng bật cười.

Cô nghe các anh chị khóa trên nhắc về anh là một người khá hài hòa, nhưng rất ít khi cười, cũng có người nói anh hơi lạnh nhạt. Nhưng hôm nay thật sự gặp anh cũng không tệ lắm.

“Có coi là khen không?” Ngôn Vương Kỳ cảm thấy tâm trạng mình tốt lên.

Hàn Kỳ Song ra vẻ nghĩ ngợi: “Em sẽ không vì anh đang giữ đồ của em mà lấy lòng anh.”

Ngôn Vương Kỳ cười khẽ: “Mọi chuyện đều có thể.” Sau đó anh giơ ra một chiếc thẻ: “Của em. Rất vui được quen biết!”

“Cảm ơn. Em cũng vậy.” Hàn Kỳ Song nhận lấy thẻ hội viên.

Còn không biết nói gì tiếp theo thì cô nghe Ngôn Vương Kỳ hỏi: “Hôm đó hình như có một bức tranh bị rớt xuống hồ?”

Hàn Kỳ hơi suy nghĩ: “Bức tranh đó… thật ra… à nó cũng không quan trọng, em chỉ tùy hứng vẽ thôi.”

Thật ra cô sợ làm cho Ngôn Vương Kỳ thấy ngại, mà thật thì bức tranh đó cũng chỉ tùy ý vẽ. Hàn Kỳ Song không thích vẽ người, trước giờ chỉ vẽ cây, hoa, lá, phong cảnh nào đó. Bức vẽ bị rơi đó cô vẽ những bông sen bên bờ hồ Bán Nguyệt và những nhành liễu rũ xuống phía trên. Dưới góc có ghi ngày tháng, tên cô và còn bốn chữ “Thiên Ý Vô Tình”. Nghĩ lại nếu đã ướt rồi thì thôi vậy, coi như là không có duyên.

“Anh đã…” Ngôn Vương Kỳ vừa định nói gì đó thì nghe chuông điện thoại của Hàn Kỳ Song reo lên. Anh im lặng nhìn cô ý bảo cô nghe điện thoại. Hàn Kỳ Song hơi ngại nhưng vẫn bắt máy.

Đầu dây bên kia giọng nói rất uể oải: “Cậu đang ở đâu vậy?”

Thấy chữ “Lâm Lâm” nhấp nháy trên màn hình, cô cũng đoán được chút ít: “Bạn Dương à, bạn lại muốn mình lên thư viện cùng bạn?”

“Bingo. Nhanh lên chút!” Dương Lâm hào hứng.

Hàn Kỳ Song cảm thấy bó tay, lần nào Dương Lâm lên thư viện được một lúc cũng điện thoại cho cô, kêu cô cùng qua đó, mặc dù chuyên ngành không giống nhau, cô học thiết kế, anh học bác sĩ. Hai người ngồi cùng một cái bàn nhưng ai làm việc nấy, anh đọc sách y khoa, cô thì đem theo một quyển sách tô màu và một hộp bút chì màu. Trong lúc mọi người ngồi xung quanh chăm chú đọc chữ, cô lại hứng thú tô màu. Ngành thiết kế đòi hỏi khả năng phối màu và cảm nhận cao nên ngoài vẽ tranh cô rất thích tô màu.

Nghe xong điện thoại chỉ mất mười mấy giây, Hàn Kỳ Song cười cười nhìn người trước mặt: “Lúc nãy anh định nói gì?”

Ý nghĩ lúc nãy biến mất, Ngôn Vương Kỳ trả lời rất khách sáo: “À không, nếu em có việc thì đi trước đi, anh ở lại một lát.”

Thấy hơi lạ nhưng Hàn Kỳ Song vẫn lịch sự: “Vậy em đi trước. Tạm biệt anh!”

Cô đi rồi, anh mới rút từ tập hồ sơ ra một bức vẽ, bức vẽ ngày hôm đó bay xuống hồ, anh đã nhặt lại. Lúc đầu chỉ thấy nó đẹp lại mang một vẻ u buồn, sau đó mới chú ý ngày tháng ở góc tranh. Thật trùng hợp. Nếu cô đã nói nó không quan trọng thì anh sẽ giữ lại.

Hàn Kỳ Song không biết câu nói ngày hôm đó của mình thiếu ba từ “hẹn gặp lại” và cũng không biết hôm sau Ngôn Vương Kỳ quay lại Mỹ, cô càng không biết tranh của cô không bị ướt và cũng không hề biết anh đã nhặt lại. Còn quá nhiều điều cô không biết.

Từ ngày hôm đó cô không gặp lại anh nữa, mà dần dần cô cũng quên đi. Hai năm tiếp theo cứ bình bình đạm đạm trôi qua.

(*) Hàn Kỳ Song có ý vừa khen ngợi Ngôn Vương Kỳ, vừa ám chỉ anh giống như mặt trời, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể đến gần vì mọi người đều nói anh lạnh nhạt.
 

Nynhy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/15
Bài viết
25
Gạo
0,0
Chương 4. Cuộc sống không quá nhàm chán

Ở sân bay thành phố, có một thanh niên vừa xuống máy bay, áo sơ mi màu xanh nhạt, tay áo xoắn đến khuỷu tay, nhìn vào rất giản dị nhưng lại có phần sang trọng. Ngôn Vương Kỳ vừa ra khỏi cửa đã có tài xế riêng đến đón, một cô gái chừng mười tám mười chín tuổi tươi cười ôm lấy anh.

“Anh hai, anh về rồi.” Cô gái có vẻ rất vui.

Ngôn Vương Kỳ cũng cười: “Em ở nhà có ngoan không? Vẫn còn ham chơi như trước?”

Ngôn Kỷ Lam người không giống tên, tên nghe nhu thuận nhưng người lại khác xa, một cô nàng khá bướng bỉnh, trên gương mặt xinh đẹp lại có vài phần kiêu kỳ. Ngôn Kỷ Lam bĩu môi: “Em không còn là con nít nữa.”

Chưa nói được mấy câu thì nghe có người gọi: “Vương Kỳ, chờ em với.” Từ đằng xa có một cô gái mặc bộ váy màu hồng đang kéo vali đi về phía họ.

Ngôn Kỷ Lam đánh giá cô gái đó một lượt rồi quay lại nói vào tai anh trai: “Anh trai lạnh lùng của em có bạn gái rồi sao?”

Ngôn Vương Kỳ vẻ mặt bất đắc dĩ: “Em đừng nói lung tung, cô ấy là sư muội, cũng là du học sinh như anh.”

“Sư muội mà theo về nước luôn nhỉ?” Vừa nói vừa cười, Ngôn Kỷ Lam cũng không cần nghe câu trả lời.

Cô gái đó đã đến trước mặt anh em họ, có thể xem là mỹ nữ, nhìn có vẻ ôn nhu, dịu dàng, cử chỉ tao nhã đúng nghĩa tiểu thư con nhà giàu.

Ngôn Vương Kỳ cười lịch thiệp: “Sao em về đây, anh nghĩ em còn một năm nữa mới xong chương trình.”

Âu Dương Nhi cười đến xinh đẹp: “Em đã xin về nước nghiên cứu đề tài. Dù sau ở bên ấy một mình cũng rất buồn chán.”

Từ lúc cô bay qua Mỹ du học đã nghĩ mình sẽ rất cô đơn, nhưng không ngờ gặp được anh trong nhóm du học sinh, anh ở đâu cũng rất nổi bật, lúc trước còn học phổ thông đã ôm lòng ngưỡng mộ đối với anh, cuối cùng cũng có cơ hội ở gần anh. Bây giờ anh hoàn thành chương trình quay về nước mà cô còn phải nghiên cứu đề tài thêm một năm. Nhưng cô sợ, sợ anh về nước sẽ có nhiều cô gái nữa vây quanh anh rồi anh sẽ quên cô, cô phải năn nỉ rất lâu giáo sư mới cho cô về nước tiếp tục nghiên cứu.

Ngôn Kỷ Lam im lặng nãy giờ cũng lên tiếng: “Hay là chúng ta đưa chị ấy về luôn, giờ này rất khó bắt taxi.”

Âu Dương Nhi cảm kích nhìn Ngôn Kỷ Lam: “Em là em gái của anh Vương Kỳ? Chị thấy hình của em chụp chung với anh ấy?”

Ngôn Kỷ Lam gật đầu, quay qua anh trai làm mặt quỷ: “Anh còn nói không nhớ tới em, đem hình em theo làm gì?”

“Trong hình đó có cả anh.” Anh thờ ơ đáp.

Ngôn Kỷ Lam nghẹn.

Ba người cùng ngồi trên xe hơi, chiếc xe rất đẹp thuộc hàng đắt tiền ngồi vào rất thoải mái. Lên xe Ngôn Kỷ Lam bắt đầu ba hoa cho anh trai nghe rất nhiều chuyện, Âu Dương Nhi đóng vai người nghe, lâu lâu lại nở một nụ cười, góp vài câu. Ngôn Vương Kỳ nét mặt không nhiều biểu cảm cũng chỉ im lặng.

---------------------

Hôm nay là ngày quan trọng của Hàn Kỳ Song, sáng sớm anh trai đã chuẩn bị xe đưa cô đi dự lễ tốt nghiệp. Từ lúc anh về nước thì nhận luôn chức giám hộ cho cô, mọi việc liên quan đến gia đình anh đều đại diện.

Hàn Nhất Phong lớn hơn cô năm tuổi, anh từng du học ở Mỹ. Hàn Nguyên cũng muốn đưa Hàn Kỳ Song đi du học nhưng Nhan Tố vợ ông lại lo cho sức khỏe của con gái, còn Hàn Nhất Phong lại nói nước Mỹ rất tốt nhưng cũng có nhiều vấn đề phức tạp, tốt nghiệp xong anh cũng phải về nước quản lý tập đoàn không thể chăm sóc cho cô. Cuối cùng cô không đi nữa, cô không muốn trái ý ba mẹ, dù sau đối với cô ở đâu cũng được.

Đến Đại học S thì sinh viên đã khá đông, cô vừa xuống xe đã gặp các bạn cùng phòng, mọi người trò chuyện vui vẻ, hỏi về dự định sau này. Niên Minh Minh học quản trị kinh doanh nên sẽ xin vào một công ty nào đó. Bạch Như Mai do thành tích cao nên được giữ lại trường làm giảng viên, tuy nhiên vẫn làm trợ giảng trước. Còn Lam Vân Hiểu, cô nàng cũng học về kinh tế nhưng là người không có chí khí nhất, nói là muốn về nhà lấy chồng cho nhàn. Cả đám cười ầm lên. Lam Vân Hiểu bị trêu liền chuyển đề tài:

“Kỳ Song à, anh cậu đâu?”

“Anh ấy đi gặp bạn rồi. Khi nào bắt đầu làm lễ sẽ qua.” Anh cô chính là đi hàn huyên với vị sư huynh giáo sư kia.

Niên Minh Minh hỏi: “Còn cậu định về Hàn Vân làm cho gia đình à?”

“Nhà mình chuyên về xây dựng, mình lại học thiết kế, không liên quan lắm.”

Niên Minh Minh không kiên nhẫn hỏi tiếp: “Cậu dự định gì?”

Thật chất Niên Minh Minh chỉ không kiên nhẫn với Hàn Kỳ Song, là bạn thân nhưng lại khá kiệm lời, hỏi gì nói đấy, nói thêm vài câu sẽ chết hay sao ấy.

Hàn Kỳ Song cười cười: “Tất nhiên là sẽ xin vào một công ty có ngành của mình học.” Cô biết tính Niên Minh Minh nên nói tiếp: “Mình định nộp đơn vào Ngôn Thượng.”

Mọi người gật đầu ra vẻ tán thành. Ngôn Thượng là tập đoàn lớn kinh doanh mảng nhà hàng, khách sạn, mấy năm gần đây lấn sân qua cả trang sức.

Nói đến đây thì anh trai cô quay lại, trên khán đài cũng tuyên bố bắt đầu buổi lễ. Mọi thứ đều rất suôn sẻ. Lúc ra về Dương Lâm ôm một con gấu bông thiệt to đến tặng cho cô. Hàn Kỳ Song dở khóc dở cười, cô nghĩ chắc trên đường đi vào đây có rất nhiều người nhìn một anh chàng đẹp trai ôm một con gấu bông gần bằng mình. Hình ảnh đó chắc là rất “phong độ”.

Điều mà làm cho Hàn Kỳ Song vui vẻ nhất chính là Dương Lâm dường như trên đường đi vào rất mất mặt nên sau khi gặp cô thì quăng lại con gấu bông to đùng rồi bảo có việc, sau đó liền biến mất. Hàn Nhất Phong phong độ ngời ngời đành phải xám mặt ôm con gấu ra xe. Trên đường đi cô cười không ngớt, cuối cùng bị anh trai bỏ lại một câu: “Nếu em không yên lặng, anh đảm bảo em sẽ hối hận.”

------------------

Sau khi tốt nghiệp, Hàn Kỳ Song vẫn chưa chịu đi xin việc. Cô qua Anh du lịch nửa tháng cùng anh họ. Chi phí đều là anh trai chuyển khoản cho, tuy nhiên khi về cô vẫn còn một khoản tiền kha khá. Anh họ cô là đi công tác nhưng mà cô nói muốn đi chơi đâu đó, anh liền dẫn cô theo, tiêu xài đều là tiền của anh, anh cũng rất tranh thủ thời gian đi chơi cùng cô. Hàn Kỳ Song luôn nghĩ mình may mắn khi được các anh họ chiều chuộng như vậy.

Hàn Vân là ông nội của cô, ông có ba người con trai, ba của Hàn Kỳ Song là người con thứ hai. Do bác của cô đã có cơ nghiệp riêng nên tập đoàn giao lại cho ba cô quản lý. Chú út không thích kinh doanh nên chỉ giữ vị trí cổ đông. Đến đời cháu thì hai người con của bác đều là trai, đến Hàn Nhất Phong cũng không ngoại lệ, ông nội lại muốn có một đứa cháu gái và cô nghiễm nhiên may mắn là cháu gái đầu tiên, rất được mọi người thương yêu.

Lúc trở về cô mang rất nhiều quà, cho tất cả mọi người từ ông nội đến cậu em họ con của chú út và tất nhiên có bọn Niên Minh Minh. Ông nội gặp được cô liền vui vẻ. Cô cũng dùng giọng làm nũng với ông, thật ra cô không thường như vậy với người khác:

“Ông à, cháu gái đi chơi nhưng mà rất nhớ ông, liền mua quà về cho ông.”

Ông nội vui cười không ngớt: “Ông tưởng con mê nước Anh luôn không chịu về nữa chứ.”

Hàn Kỳ Song bĩu môi: “Đâu có, ông lại cười cháu gái rồi.”

Ông nội ngoắc tay: “Lại đây, ông có thứ này cho cháu.”

Ông lấy từ trong tủ ra một cái hộp không lớn lắm. Hàn Kỳ Song tươi cười nhận lấy mở ra, thì ra bên trong là một quả táo bằng thủy tinh, màu xanh lục rất đẹp. Hàn Vân chính là biết cháu gái mình thích những thứ trong suốt, lại đặc biệt yêu thích màu xanh lục nên ông không ngại ra giá cao đấu giá lại món đồ này. Dù sao cũng là buổi đấu giá từ thiện coi như một công đôi việc.

Hàn Kỳ Song cười đến lúm đồng tiền sâu hoáy bên má: “Con rất thích, cảm ơn ông nội nhé!”

“Thích là tốt rồi.” Hàn Vân cười sảng khoái. Ông thích nhất là nụ cười của cô như vậy làm cho tâm trạng của ông tốt lên rất nhiều.

Một màn vui vẻ đều được thu vào tầm mắt một người đứng bên khoảng vườn gần đó.

Về nhà, Hàn Kỳ Song đánh một thư xin việc gửi vào Ngôn Thượng.

Trong lúc nhàn rỗi chờ phỏng vấn, cô phát hiện ra một việc làm rất thú vị - chính là đeo bám Hàn Nhất Phong. Mỗi tối cô đều thức rất khuya đọc ngôn tình, chơi game và đủ thứ trò tiêu khiển, sáng thì ngủ đến gần giờ cơm mới thức dậy thay bộ đồ đẹp đi đến gặp anh trai. Anh trai cô rảnh rỗi sẽ chọn vài bộ quần áo cho cô, cô từng thắc mắc anh mình: “Anh à, anh khai thật đi, anh rất muốn làm phụ nữ đúng không, mà anh hiện giờ không thể mặc mới mua cho em nhiều như vậy?” cuối cùng Hàn Kỳ Song nhận được một cái lườm sâu sắc.

Hàn Kỳ Song cũng thích mặc váy, nhưng những bộ cô chọn thường có màu nhạt, không cầu kỳ lắm. Mặc vào không quá phô trương lại thoải mái. Hôm nay cô mặc một bộ váy xanh lam, cúp ngực, khoác thêm bên ngoài áo khoác lửng màu trắng.

Vào đến khu lễ tân của tòa nhà, nhân viên rất lịch sự hỏi cô muốn đi đâu, Hàn Kỳ Song nói là muốn tìm Tổng giám đốc. Hiện tại bọn họ không biết cô là ai nên giữ cô lại đợi xin ý kiến cấp trên. Hàn Kỳ Song không nói gì, ngoan ngoãn đứng đợi.

Trong điện thoại thư ký bảo Hàn tổng đã ra ngoài, vừa lúc cửa thang máy mở Hàn Nhất Phong cùng một nam một nữ đi ra ngoài. Hai người đàn ông có vẻ hơi bất ngờ, người phụ nữ bận đánh giá cô gái trước mặt.

Giọng điệu của Hàn Nhất Phong cũng dịu hẳn: “Đến đây làm gì?”

Cô gái cười vui vẻ: “Đi ăn cùng anh.”

“Sao không lên phòng anh, gọi điện cũng được, đứng đây có thể no sao?” Anh hơi mất kiên nhẫn.

Hàn Kỳ Song có chút ác ý đùa: “Bọn họ không cho em vào thang máy, nói là xin ý cấp trên.” Nói xong nhìn về hướng tiếp tân, hai cô gái đó hơi tái mặt.

Hàn Nhất Phong ra vẻ nghiêm túc gõ vào đầu cô: “Em không biết nói tên mình ra hay sao?”

Cô bĩu môi: “Em có nói mình họ Hàn mà, tại họ không tinh ý.”

Hàn Nhất Phong nhất thời khó kiềm chế: “Em nghĩ trong thành phố này mình em họ Hàn sao nhị tiểu thư?”

Hàn Kỳ Song thấy đùa đủ rồi nên đánh trống lãng, đi lên vài bước, ôm cánh tay Hàn Nhất Phong, cười nói: “Em đói rồi, mình đi ăn đi.”

Lúc đi ngang qua lễ tân, bỗng nhiên Hàn Nhất Phong xoay người: “Sau này để em gái tôi tự do ra vào.” Nghe xong câu ấy lễ tân liền gật đầu, thì ra cô ấy là nhị tiểu thư của tập đoàn, may là không quá thất lễ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Phương Linh Nhi

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/6/14
Bài viết
98
Gạo
400,0
Thoáng nhìn qua cái tên thì cứ tưởng truyện cổ trang hay truyện về game nào đó, mở ra mới biết là thể loại ngôn tình. Mới đọc chương 1 thì thấy văn phong của bạn còn trẻ con nhưng mà không sao vì mới đầu ai viết cũng vậy mà. :D Nếu là đoạn chat thì có nhất thiết phải dùng hai loại ngoặc như này không? Mong bạn viết tiến bộ hơn nữa nhé.
[Vương Kỳ Ngôn Tử] “Hôm nay trên cầu Kỳ Duyên có đụng phải một bạn nữ, chưa kịp nói xin lỗi, muốn gặp lại để trả món đồ quan trọng.”
 

Nynhy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/15
Bài viết
25
Gạo
0,0
Thoáng nhìn qua cái tên thì cứ tưởng truyện cổ trang hay truyện về game nào đó, mở ra mới biết là thể loại ngôn tình. Mới đọc chương 1 thì thấy văn phong của bạn còn trẻ con nhưng mà không sao vì mới đầu ai viết cũng vậy mà. :D Nếu là đoạn chat thì có nhất thiết phải dùng hai loại ngoặc như này không? Mong bạn viết tiến bộ hơn nữa nhé.
Thanks bạn vì đã kiên trì đọc truyện của mình, thật ra nhiều lúc không biết phải diễn tả thế nào cho theo một mạch, còn về đoạn chat mấy chương sau nếu có sẽ rút kinh nghiệm, rất vui nhận được góp ý.
 

Nynhy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/15
Bài viết
25
Gạo
0,0

Nynhy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/15
Bài viết
25
Gạo
0,0
Chương 5. Người quen xa lạ

Mỗi ngày Hàn Kỳ Song đều đến Hàn Vân lôi kéo Hàn Nhất Phong đi ăn trưa đề phòng anh bỏ bữa. Ăn cơm xong, cô sẽ đi dạo phố, shopping, thỉnh thoảng quá lười sẽ ở lại văn phòng cùng Hàn Nhất Phong, cô không muốn về nhà vì cả hai vị phụ huynh đều dắt nhau đi du lịch, ngôi nhà rộng lớn chỉ còn mỗi mình cô.

Hôm nay Hàn Nhất Phong có cuộc họp quan trọng, thư ký nói anh phải họp đến tan tầm. Hàn Kỳ Song buồn chán ra khỏi tòa nhà Hàn Vân, đi lung tung một hồi lại đi đến quán cà phê ở góc phố bên cạnh. Quán cà phê này khá yên tĩnh, trang trí cũng rất đẹp lại không kém phần trang nhã. Theo thói quen chọn một chỗ ngồi gần cửa kính, cô gọi một tách capuccino nóng, loại cà phê mà cô yêu thích.

Nhìn dòng người qua lại trên phố, Hàn Kỳ Song bất giác nhíu mày. Cô nhìn thấy một bóng dáng khá quen trên người mặc bộ váy màu đỏ. Màu đỏ chính là màu cô không có thiện cảm nhất trong các màu, mà cái người đang mặc bộ váy màu này cũng là người cô không hề muốn gặp lại.

Có người từng hỏi cô có muốn một lần trở lại quá khứ hay không? Cô chỉ thờ ơ đáp: “Quá khứ là quá khứ, cũng không giống truyện trọng sinh muốn thì có thể thay đổi được.”

Thật ra Hàn Kỳ Song cũng không biết nếu thực sự có cơ hội trở về quá khứ cô sẽ chọn thời điểm nào? Thời điểm trước khi gặp người con trai đó hay thời điểm bắt đầu tình bạn thân đó? Lựa chọn cuối cùng vẫn là trực tiếp bỏ qua cơ hội quay về ấy. Đằng nào cũng không thể làm lại hà tất phải tự mình diễn lại đoạn phim cũ.

Âu Dương Nhi và Ngôn Kỷ Lam từ khi gặp nhau ở sân bay bắt đầu trở nên thân thiết. Âu Dương Nhi thường chủ động hẹn Ngôn Kỷ Lam đi dạo phố. Hôm nay hai người họ cùng nhau đi mua sắm, trên tay mỗi người đều cầm rất nhiều túi đồ hiệu. Trong lúc đứng đợi Ngôn Kỷ Lam nói chuyện điện thoại, Âu Dương Nhi vô tình thấy một người.

Hàn Kỳ Song đã thu tầm mắt lại từ lâu, cô từng nghe ai đó nói, nếu bạn không thích một người thì cứ vô tư mà mặc kệ họ, xem như họ tàng hình là được. Nhưng hiện tại người bị coi như tàng hình lại đứng trước mặt cô. Bên cạnh còn có thêm một cô gái trẻ, khách quan mà nói hai người con gái trước mắt cô đây đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn của người khác.

Âu Dương Nhi mỉm cười dịu dàng, vẫn là cái khí chất mà Hàn Kỳ Song luôn coi là giả tạo đó: “Lâu quá không gặp, Kỳ Song.”

Hàn Kỳ Song cũng không thiết nhìn người đứng trước mặt, nhàn nhạt nói: “Đã lâu hà tất còn gặp.”

Âu Dương Nhi không ngờ lại nghe được câu trả lời như vậy, nụ cười trên môi trở nên cứng nhắc: “Mình không biết từ khi nào bạn trở nên ghét mình như vậy, nhưng dù sau chúng ta cũng từng là bạn thân.”

Đôi mắt đẹp trở nên lạnh nhạt, Hàn Kỳ Song cười như không cười: “Không ngờ tôi lại có vinh hạnh như vậy.”

Âu Dương Nhi vẻ mặt hơi tái, Ngôn Kỷ Lam đứng bên cạnh không nhìn nổi nên chen vào: “Nhìn cô cũng đúng là một mỹ nữ nhưng nói chuyện cũng thật khó nghe.”

Hàn Kỳ Song tuy tính cách không phải tốt lắm nhưng lúc bình thường vẫn rất lịch sự, tế nhị với mọi người. Duy chỉ có hôm nay tâm trạng thực sự không tốt, cô cười xinh đẹp nhìn Ngôn Kỷ Lam: “Tôi có thể coi đó là lời khen không?”

Âu Dương Nhi thấy thái độ khó chịu của Hàn Kỳ Song liền nói: “Kỳ Song, nếu mình có làm chuyện gì khiến bạn không vui thì cho mình xin lỗi nhé. Bọn mình có việc phải đi trước.” Nói xong liền kéo tay Ngôn Kỷ Lam ra khỏi quán.

“Xin lỗi?” Hàn Kỳ Song nhắc lại, bàn tay trở nên lạnh ngắt, ly cà phê trong tay vẫn còn ấm nóng nhưng cô không hề cảm nhận được hơi ấm đó. Cô đứng lên để lại tiền, sau đó xách túi bỏ đi.

Bước chân hơi loạn, dường như chỉ dựa vào cảm giác để đi về phía trước, nắng chiều vàng nhạt phủ khắp nơi, những cơn gió nhè nhẹ thổi qua làm vài chiếc lá rơi xuống, buổi chiều mùa thu đẹp như vậy mà hiện tại Hàn Kỳ Song không cảm nhận được gì. Chuyện ngày xưa cũng kéo nhau quay về. Cô nghe vọng lại đâu đó tiếng nói quen thuộc:

“Nếu sau này chúng ta cùng thích một người thì sao nhỉ? Có nhường cho nhau không?” Âu Dương Nhi hưng phấn kéo kéo khuỷu tay cô cùng bàn về chủ đề mới.

Niên Minh Minh ra vẻ trưởng thành nói: “Trong chuyện tình cảm chỉ có yêu hay không yêu. Mình thấy nên cùng nhau cạnh tranh công bằng.”

Hàn Kỳ Song hơi suy nghĩ rồi cũng lên tiếng: “Không thể nói là nhường hay không, phải xem đối phương chọn ai.” Ngừng một chút, cô lại nói: “Nếu như… người mà người đó thích không phải mình thì mình nhất định sẽ buông tay, dù sau đó họ thích ai cũng không oán trách.”

Âu Dương Nhi không tán đồng cho lắm, cô vui vẻ nói: “Chúng ta là bạn thân mà, có lẽ tớ sẽ rút lui trước. Đương nhiên là phải xem trọng tình bạn hơn rồi.”

Hai năm sau, chính người từng nói câu ấy lại nắm chặt tay cô, ánh mắt hơi tối lại: “Cậu rút lui trước được không?”

“Sao?” Hàn Kỳ Song hơi bất ngờ, vẫn chưa hiểu đối phương muốn nói gì.

Âu Dương Nhi cắn chặt môi, một lúc sau mới mở miệng: “Mình biết giữa hai chúng ta Trác Quân sẽ không lựa chọn, nhưng… nếu chỉ còn lại một người, cậu ấy không cần phải lựa chọn nữa.”

Hàn Kỳ Song có chút lạc giọng, gằn từng chữ: “Như vậy là không có quyền lựa chọn chứ không phải không cần lựa chọn.”

“Chẳng phải cậu đã bày tỏ rồi sao, cuối cùng cũng không có hồi âm.” Âu Dương Nhi chính là đưa ra câu kết luận cho cô.

Hai tháng trước, trong lúc ngồi nói chuyện cùng nhau, Hàn Kỳ Song nói cô vừa đọc xong một cuốn tiểu thuyết, nội dung rất hay, cô cảm thán rằng mình rất ngưỡng mộ nữ chính, cảm thấy tính cách của mình có phần giống với cô ấy. Trác Quân chỉ cười, nụ cười rất ấm áp. Lúc gần ra về, anh kéo cô lại, cô hỏi có chuyện gì, anh chỉ bảo cô mang cho anh mượn quyển truyện đó.

Tối đó Hàn Kỳ Song suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cô cũng có quyết định. Lấy tấm thẻ kẹp trong cuốn sách ra, cô ghi sau lưng đó một dòng chữ “Đi cùng mình nhé! – (ký tên) Hàn Kỳ Song”

Một tuần sau Trác Quân đem trả lại cho cô quyển sách, lúc mở ra, bên trong không có gì cả, cô bạo dạn hỏi Trác Quân về chiếc thẻ kẹp trong sách, anh nói lúc đem về đã không thấy. Sau đó Âu Dương Nhi và Niên Minh Minh hỏi cô kết quả ra sao, Hàn Kỳ Song chỉ nói ba chữ: “Không có duyên.” Lúc đó cô nghĩ chiếc thẻ ấy bị rơi dọc đường, cứ coi như giữa họ thật sự không có duyên vậy.

Cuối cùng cô cũng đồng ý với Âu Dương Nhi. Mấy tháng sau cũng có một vài chuyện xảy ra, kỳ thi chuyển cấp cũng đến. Trác Quân chọn trường chuyên nổi tiếng trong thành phố, Âu Dương Nhi cũng thi vào đó. Riêng Hàn Kỳ Song lại chọn học ở một trường không chuyên. Mọi việc sau đó cứ bình lặng mà trôi qua nhưng cũng không có nghĩa là cô không nghĩ về người đó.

-------------------

Tập đoàn Ngôn Thượng.

Hàn Kỳ Song mặc một bộ váy công sở màu đen, áo khoác bên ngoài màu trắng. Nhìn mình trong gương thấy khá ổn, không nổi bật cũng không quá tầm thường. Nhưng khi bước vào tòa nhà Ngôn Thượng, lại thấy có chút tự ti, vài nhân viên nữ đi qua cô bước vào thang máy, gương mặt ai cũng thanh tú kiều diễm. Hàn Kỳ Song nghĩ thầm đúng là tập đoàn lớn không hề thiếu người xinh đẹp.

Tối hôm qua cô đang ở nhà xem tivi thì nhận điện thoại gọi đi phỏng vấn. Người phỏng vấn cô là giám đốc thiết kế họ Cao, nhìn chị ta cũng không lớn hơn cô là bao, nhưng có vẻ khó tính. Phỏng vấn người mới thường giao cho bộ phận nhân sự chịu trách nhiệm nhưng mà lần này giám đốc Cao lại muốn đích thân chọn trợ lý.

Cao Ngữ Thuần nhận chức giám đốc được ba năm, tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế ở Mỹ, đang làm việc bên đó rất tốt, không biết tại sao giữa chừng lại quay về. Nhân viên ai cũng nể sợ cấp trên như cô, tuy khó tính nhưng thực sự là nhân tài cũng không kém phần xinh đẹp.

Cao Ngữ Thuần chỉ hỏi Hàn Kỳ Song những câu hỏi cơ bản, cuối cùng chị ta hỏi là tại sao cô muốn làm trợ lý, Hàn Kỳ Song rất thẳng thắn trả lời là cô vừa tốt nghiệp muốn đi làm để tích lũy kinh nghiệm.

Chị ta có vẻ nghĩ ngợi cũng không nói gì, Hàn Kỳ Song thấy vậy đành cúi chào ra về, ai ngờ vừa bước tới cửa lại nghe thấy: “Ngày mai cô có thể đi làm.” Hàn Kỳ Song xoay người làm tư thế cảm ơn rồi mở cửa ra ngoài.

Cao Ngữ Thuần thầm đánh giá Hàn Kỳ Song, một cô gái xinh đẹp, có khí chất, thần thái cao ngạo nhưng lại không khiến người khác chán ghét. Đặc biệt cô lại cảm thấy có chút cảm tình với cô gái này.

Hàn Kỳ Song vừa đi vừa nhắn tin cho anh trai, Hàn Nhất Phong vừa tặng cô một chiếc smartphone rất đẹp, màn hình rất lớn, anh nói cô thường đọc tiểu thuyết màn hình nhỏ sẽ có hại cho mắt. Nhưng lớn quá thì chỉ có thể để trong túi xách, lúc nãy anh gọi nhưng cô không nghe, giờ chắc anh đang họp nên đành phải nhắn tin cho anh.

Lúc vào thang máy không may đụng vào một người, cô ríu rít xin lỗi, anh ta chỉ cười nói không sao còn nói trông cô rất lạ mặt, Hàn Kỳ Song đành phải giải thích là mình đi xin việc. Vừa đúng lúc cửa thang máy mở ra, cô gật đầu chào rồi đi trước. Người kia vẫn còn đứng lại, khóe miệng cười cười, giơ tay ấn số tầng cao nhất.

Cao Triển Bằng gõ cửa phòng tổng giám đốc cho có lệ rồi mở cửa đi vào. Người ngồi đằng sau chiếc bàn gỗ tay ngừng viết, lạnh nhạt mở miệng: “Mình vẫn chưa mời cậu vào.”

Phó tổng Cao từ lâu đã có thói quen chai mặt, trực tiếp bỏ qua câu nói của người kia, hứng thú nói chuyện khác: “Lúc nãy ở trong thang máy gặp một cô gái rất xinh đẹp, cô ấy vào đây xin việc, không biết có được nhận vào chưa nhỉ?”

Ngôn Vương Kỳ tiếp tục viết, không hứng thú lắm: “Bên cậu không thiếu người.”

Cao Triển Bằng kháng nghị: “Thêm một trợ lý cũng không nhiều.”

Anh vừa nói xong một tập tài liệu bay tới trước mặt: “Phiền cậu, cái này cần xử lý gấp, còn về nhân sự, nếu cậu tự trả lương thì tuyển thêm mấy người cũng được.”

Cao Triển Bằng làm vẻ mặt ai oán, cầm tài liệu ra khỏi phòng.
 
Bên trên