Nhân Ý Kỳ Duyên - Cập nhật - Vương Hy

Nynhy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/15
Bài viết
25
Gạo
0,0
Chương 6. Ngôn tổng, chào anh

Sáng hôm sau Hàn Kỳ Song thức dậy rất sớm, cẩn thận chọn quần áo, dù sau cũng là ngày đầu tiên đi làm, tăng thiện cảm với mọi người là điều đương nhiên. Theo thói quen chọn một bộ váy màu nhạt đơn giản, không quá nổi bật mặc vào.

Vừa bước ra cửa đã thấy xe của Hàn Nhất Phong chờ sẵn, Hàn Kỳ Song thực chất không muốn đi làm bằng xe xịn của anh, cô rõ ràng chỉ vừa xin được chức trợ lý nhỏ, đi bằng chiếc xe đắt giá như vậy mọi người sẽ nghĩ như thế nào đây? Một cô thiên kim muốn ra ngoài học hỏi thêm? Không chừng còn có người nghĩ cô vào được Ngôn Thượng là nhờ “đi cửa sau” nữa.

Mặc kệ Hàn Kỳ Song nghĩ gì thì hiện tại cũng ngồi xe của Hàn Nhất Phong đi làm, cô đề nghị anh dừng ở góc đường cô sẽ tự đi bộ đến tòa nhà Ngôn Thượng. Hàn Nhất Phong cũng không phản đối.

Lúc vào thang máy cô gặp được giám đốc Cao, Cao Ngữ Thuần không nói gì nhiều nên Hàn Kỳ Song cũng giữ im lặng. Hai người vừa bước ra khỏi thang máy thì gặp hai người đàn ông đang đi đến. Hai vị kia đi đến đâu các nữ nhân viên cũng trầm trồ. Một trong hai người họ vui vẻ bước lên vài bước: “Giám đốc Cao, chào buổi sáng.”

Cao Ngữ Thuần vẻ mặt bất cần: “Em không phải cần giả tạo như vậy.”

Cao Triển Bằng cười cười trực tiếp bỏ qua, lướt thấy Hàn Kỳ Song liền hỏi: “Trợ lý mới à?”

Cao Ngữ Thuần vừa gật đầu một cái, anh liền bước lên chào hỏi: “Hôm qua chúng ta đã gặp nhau, tôi tên Cao Triển Bằng.” Nói xong đồng thời giơ tay ra.

Hàn Kỳ Song theo phép lịch sự bắt tay cùng anh: “Tôi tên Hàn Kỳ Song là trợ lý mới của giám đốc Cao.”

Cao Triển Bằng nghe xong bày ra vẻ mặt tiếc nuối: “Em còn định mời cô ấy làm trợ lý, không ngờ chị chọn trước rồi.”

Hàn Kỳ Song đúng là đỡ không nổi câu này của anh, chỉ có thể cười cho qua chuyện.

Người nãy giờ im lặng đứng phía sau cũng chủ động bước tới. Cao Ngữ Thuần liền giới thiệu: “Đây là tổng giám đốc của chúng ta.”

Hàn Kỳ Song lúc nãy đã nhìn qua, đồng thời cũng nhận ra Ngôn Vương Kỳ, tuy hơi bất ngờ nhưng nghĩ lại họ Ngôn không nhiều chỉ tại cô không tinh ý.

Nét mặt không thay đổi, Hàn Kỳ Song lịch sự cúi chào: “Ngôn tổng, chào anh.”

Ngôn Vương Kỳ cười như không cười: “Rất vui gặp lại em.”

“Hai người quen nhau à?” Cao Triển Bằng hơi ngạc nhiên.

“Có gặp qua một lần.” Hàn Kỳ Song không muốn có lời đồn không hay, mà sự thật họ chỉ gặp nhau một lần.

“Không sao, một lần thì cũng xem là người quen rồi, sau này có gì cần giúp đỡ cứ nói với tôi nhé!” Trong lời nói của Cao Triển Bằng nghe ra chút nhiệt tình.

Hàn Kỳ Song thầm nghĩ đây không biết có được xem như may mắn không.

Cao Ngữ Thuần chuẩn bị đi bất mãn nói: “Trợ lý của chị cần đích thân phó tổng như em quan tâm sao?”

Hàn Kỳ Song cảm thấy tốt nhất lúc này nên im lặng, cô gật đầu chào hai vị phó, tổng giám đốc rồi bước theo sau Cao Ngữ Thuần.

----------------

Công việc của Hàn Kỳ Song tương đối nhẹ nhàng, khả năng tiếp thu mọi thứ của cô khá nhanh, rất mau thích ứng được mọi việc. Đồng nghiệp ở đây cũng thân thiện, dễ tiếp xúc.

Cũng không biết trùng hợp hay không mà mỗi ngày cô đi làm đều gặp được Cao Triển Bằng và Ngôn Vương Kỳ mặc dù phòng làm việc của cô không cùng tầng lầu với họ.

Trưa nay cô và giám đốc Cao đi họp, lúc về phòng thì mọi người đều đã đi ăn trưa. Cao Ngữ Thuần nói muốn ra nhà hàng ăn, kéo Hàn Kỳ Song cùng đi.

Thật ra tiếp xúc lâu mới thấy Cao Ngữ Thuần chỉ là nghiêm khắc trong công việc, yêu cầu cao với mọi thứ, ngoài ra thì tính cách chị ấy rất tốt, rất dễ tiếp xúc.

Họ vừa vào thang máy thì gặp Cao Triển Bằng và Ngôn Vương Kỳ. Cao Triển Bằng nghe họ nói muốn ăn ở nhà hàng liền vui vẻ nói hôm nay anh mời. Làm việc ở Ngôn Thượng cũng hơn một tháng Hàn Kỳ Song cũng không còn cảm thấy xa lạ với mấy vị cấp trên này nữa. Phó tổng Cao bề ngoài rất “soái” lại mang vẻ ấm áp, nói chuyện cũng rất thân thiện, đi cùng Ngôn Vương Kỳ đúng là hai sắc thái khác nhau.

Hàn Kỳ Song và Ngôn Vương Kỳ trong một tháng gần đây cũng có nói chuyện vài lần, sở dĩ hai người gặp nhau là vì Cao Triển Bằng dạo này rất thích chạy xuống phòng thiết kế của Cao Ngữ Thuần “thăm hỏi”. Có người còn mạnh dạn nói đùa rằng phó tổng Cao muốn kiếm cớ để tìm người mà thôi.

Bốn người đi vào một nhà hàng gần đó đúng lúc gặp phải Ngôn Kỷ Lam và Âu Dương Nhi. Vừa nhìn thấy anh trai, Ngôn Kỷ Lam liền chạy đến: “Em tưởng hôm nay anh phải họp chứ.”

Nếu không phải sợ thất lễ thì Hàn Kỳ Song nhất định không ngồi cùng bàn với hai người này. Cô chọn đại một chỗ ngồi xuống, một lúc sau mới phát hiện người ngồi bên phải là Ngôn Vương Kỳ còn bên trái lại là Cao Triển Bằng, thật là dở khóc dở cười. Trong bàn chỉ có hai người đàn ông lại là dạng thu hút nữ giới mà hiện tại cô lại ngồi giữa họ, có gì đó không hay lắm.

Ngôn Kỷ Lam nhìn thấy Hàn Kỳ Song liền khó chịu: “Sao cô cũng ở đây?”

Không cần phải giới thiệu Hàn Kỳ Song cũng biết đây là em gái của Ngôn Vương Kỳ, cô cười nhã nhặn: “Chào Ngôn tiểu thư, tôi là trợ lý của giám đốc Cao, tôi tên Hàn…” chưa nói hết câu đã bị Ngôn Kỷ Lam cắt ngang: “Kỳ Song chứ gì? Chẳng lẽ chị không nhớ từng gặp tôi rồi sao?”

Hàn Kỳ Song tất nhiên nhớ nhưng vẫn làm ra vẻ đãng trí: “Ồ, trước giờ trí nhớ tôi không tốt lắm.”

Ngôn Kỷ Lam tức giận, dáng vẻ kiêu kỳ lúc nãy cũng biến mất, Ngôn Vương Kỳ thấy vậy liền cười, người dám chọc em gái anh không nhiều.

Âu Dương Nhi đột nhiên lên tiếng, khóe miệng cười cười: “Kỳ Song, bạn vẫn giống lúc trước thích đùa người khác.”

Nghe thấy hai từ “lúc trước” vẻ mặt Hàn Kỳ Song hơi biến đổi, cô nhàn nhạt đáp: “Vậy sao?”

Cao Triển Bằng ngạc nhiên: “Hai em là bạn của nhau sao?”

Âu Dương Nhi cười: “Chúng em từng là bạn…”

Hàn Kỳ Song liền tiếp lời: “Không thân lắm.”

Thật sự cô không muốn nghe hai từ “bạn thân” nói ra từ miệng Âu Dương Nhi. Nghe đi nghe lại giống như nhắc nhở về lỗi lầm lớn nhất mà cô từng phạm.

Ngôn Vương Kỳ luôn chú ý sự thay đổi nét mặt của Hàn Kỳ Song, phục vụ đem menu lên anh liền nhận lấy gọi món, cuối cùng anh gọi thêm một món cay.

Ngôn Kỷ Lam ngồi bên cạnh liền thắc mắc: “Anh đâu có thường ăn cay.”

Cao Ngữ Thuần như nghe ra điều gì liền nói: “Kỳ Song thích ăn cay.” Cao Ngữ Thuần dạo này khá thân với cô, sở thích ăn uống cũng có chút giống nhau.

Lời vừa dứt cả Âu Dương Nhi và Ngôn Kỷ Lam đều nhìn về phía Ngôn Vương Kỳ, anh vẫn là thái độ bình thản như thường. Âu Dương Nhi sắc mặt không tốt lắm. Ngôn Kỷ Lam khó chịu liếc nhìn Hàn Kỳ Song, cô đang lơ đểnh uống nước bất ngờ bị sặc. Cao Triển Bằng liền đưa khăn giấy cho cô.

“Có sao không?” Ngôn Vương Kỳ liền hỏi.

“Không, không sao, mọi người đừng để ý đến em.” Cô không thể nói sặc vì câu nói kia. Rõ ràng Cao Ngữ Thuần cũng thích ăn cay.

Nhưng cô không biết cho dù cô nói gì thì một màn kia cũng thu vào tầm mắt người đối diện. Âu Dương Nhi siết chặt bàn tay đang để trên đùi.

Lúc dọn món lên, đĩa thức ăn cay để trước mặt Hàn Kỳ Song, cô cũng ăn những món khác nhưng chung quy vẫn là gắp đĩa thức ăn gần nhất. Ngôn Vương Kỳ ngồi bên cạnh đột nhiên nói: “Thích cũng đừng ăn nhiều quá.”

Hàn Kỳ Song nghe xong cảm thấy hơi choáng, rõ ràng là anh gọi, bây giờ lại kêu đừng ăn nhiều quá. Anh đang quan tâm cô?

Trên bàn ăn thường là Cao Triển Bằng và Ngôn Kỷ Lam nói chuyện, những người còn lại thỉnh thoảng nói vào vài câu. Âu Dương Nhi cũng không lạ gì hai chị em Cao Ngữ Thuần, cô và Ngôn Kỷ Lam thường đến tìm Ngôn Vương Kỳ cũng cùng họ ăn cơm vài lần.

Thật ra lúc về Âu Dương Nhi muốn nán lại tìm cơ hội nói chuyện với Hàn Kỳ Song, cô ta không ngờ Hàn Kỳ Song tốt nghiệp rồi không vào Hàn Vân phụ giúp mà lại chạy đến Ngôn Thượng làm việc. Nhưng Ngôn Kỷ Lam hôm nay được nghỉ nằng nặc đòi đi dạo phố, Âu Dương Nhi liền bị kéo đi trước.
 

Nynhy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/15
Bài viết
25
Gạo
0,0
Chương 7. Nhị thiên kim nhà họ Hàn

Giờ nghỉ trưa vừa lúc Hàn Kỳ Song đến phòng trà pha cà phê lại gặp phải Âu Dương Nhi, đúng là oan gia dễ đụng. Âu Dương Nhi là cố tình đến tìm Hàn Kỳ Song: “Không ngờ bạn lại làm việc ở đây?”

Hàn Kỳ Song không nghĩ là mang tách không về phòng, bắt đầu pha cà phê: “Vậy thì sao?”

Âu Dương Nhi cười cười, giọng nói có chút mỉa mai: “Đường đường là thiên kim nhà họ Hàn lại chạy đến đây làm công việc trợ lý nhỏ nhoi như vậy?”

Đây là muốn gây sự với cô mà, Hàn Kỳ Song cười đến xinh đẹp nhìn Âu Dương Nhi: “Gọi như vậy nghe rất cao quý.” Cô cố tình nhằm vào vế trước mà nói.

Âu Dương Nhi bị chọc tức: “Chắc ở đây không ai biết thân phận tiểu thư của cô nhỉ, lúc nãy còn có người vô tư nhờ cô đưa văn kiện?”

“Mọi người đều như nhau, thiên kim cũng là người.” Xoay xoay quai tách Hàn Kỳ Song nói điều tất nhiên.

Nhìn vẫn không vừa mắt thái độ của cô, Âu Dương Nhi hứ nhẹ một tiếng: “Hàn Kỳ Song, cô vẫn cao ngạo như vậy.”

Cà phê cũng pha xong, Hàn Kỳ Song cầm tách chuẩn bị đi: “Cảm ơn lời khen của Âu tiểu thư.”

Âu Dương Nhi siết chặt tay, lúc Hàn Kỳ Song đi qua liền có ý ngán chân cô, Hàn Kỳ Song thuận thế á một tiếng đổ hết cà phê lên bộ váy trắng tinh của Âu Dương Nhi.

Sau khi nghe tiếng la mọi người gần đó đều chạy vào phòng trà, thấy Hàn Kỳ Song đang ngồi trên sàn dáng vẻ như vừa bị té, Âu Dương Nhi đứng bên cạnh sắc mặt tái xanh không biết là đang tức giận hay do bị hoảng sợ.

Cao Triển Bằng và Cao Ngữ Thuần không biết chuyện gì cũng đi đến xem, Hàn Kỳ Song bày ra bộ mặt kẻ có lỗi: “Xin lỗi Âu tiểu thư, tôi bất cẩn quá làm cô bị bỏng rồi.”

Cao Triển Bằng thấy cảnh này liền tới đỡ Hàn Kỳ Song dậy, Hàn Kỳ Song thì luôn miệng xin lỗi, mọi người nhìn xung quanh liền hiểu ra là Hàn Kỳ Song đi đứng không cẩn thận làm đổ cà phê lên người Âu Dương Nhi. Cao Ngữ Thuần dắt Âu Dương Nhi đến phòng y tế thoa thuốc. Hàn Kỳ Song và Cao Triển Bằng cũng đi theo, chân của Âu Dương Nhi bị đỏ một mảng lớn, sắc mặt cô ta càng xấu đi, nhưng cũng không nói gì.

Không hiểu sao Ngôn Vương Kỳ cũng tới, anh thấy vết thương không nghiêm trọng liền kêu mọi người về làm việc, anh gọi cho tài xế đưa Âu Dương Nhi về nhà.

Lúc đi ra Cao Triển Bằng nghĩ là Hàn Kỳ Song vừa nãy rất hoảng sợ liền trấn an cô: “Cà phê lúc nãy bị đổ hết rồi, anh mời em đi uống tách khác nhé!”

Cao Ngữ Thuần ra vẻ tán thành, Hàn Kỳ Song liền bị kéo đi. Vào quán cô gọi một tách capuccino, Cao Triển Bằng cũng nhận ra cô thích loại cà phê này.

Hàn Kỳ Song chủ động nói: “Cảm ơn Cao phó tổng, thật ra em không sao.”

“Sau này đừng gọi anh là Cao phó tổng nữa, nghe rất xa lạ. Em cũng gọi chị anh bằng tên rồi còn gì?”

Nghĩ cũng lạ thật hôm qua lúc về Ngôn Vương Kỳ cũng nói với cô câu tương tự, thử hỏi ai cũng xưng hô với cấp trên như vậy có phải nên dẹp hết nguyên tắc rồi không? Nhưng cô vẫn theo ý anh mà gọi: “Triển Bằng, cảm ơn anh.”

Nghe Hàn Kỳ Song gọi như vậy rất êm tai, Cao Triển Bằng vui vẻ nghĩ thỉnh thoảng bỏ việc đi uống cà phê như thế này cũng không tồi.

-----------------

Sau vụ bỏng cà phê đã mấy tháng rồi cũng không thấy Âu Dương Nhi tới Ngôn Thượng tìm Ngôn Vương Kỳ nhưng gần đây lại nghe ra một tin, mọi người bàn nhau đầu tháng sau Âu tiểu thư sẽ chính thức tiếp quản hạng mục hợp tác của hai tập đoàn Âu Dương và Ngôn Thượng. Tất nhiên đồng nghĩa với việc cô ta sẽ đến đây làm việc một thời gian.

Mọi người không biết Âu Dương Nhi từ lúc xảy ra chuyện với Hàn Kỳ Song về lại tập trung làm đề tài nghiên cứu, rút ngắn hơn phân nửa thời gian nộp bài. Cũng bay sang Mỹ hoàn tất hết thẩy mọi hồ sơ tốt nghiệp. Chỉ Âu Dương Nhi mới rõ cô nổ lực ngày đêm như vậy là muốn sớm có thời gian ở bên Ngôn Vương Kỳ mà nhân tố chính là Hàn Kỳ Song. Cô không muốn quá khứ lặp lại một lần nữa.

Quan hệ của Hàn Kỳ Song và Ngôn Vương Kỳ gần đây có thay đổi, mọi chuyện xuất phát từ một lần anh dẫn cô cùng đi dự tiệc cách đây hai tuần. Hôm đó trợ lý của anh xin nghỉ mà Cao Ngữ Thuần đi công tác Hồng Kông cả tuần cũng không dẫn Hàn Kỳ Song theo vì vậy mà cô trở thành người rảnh rỗi nhất ở đây. Ngôn Vương Kỳ tất nhiên biết, anh gọi cô lên phòng làm việc:

“Mấy ngày này em không có nhiều việc lắm đúng không?”

Cô không hiểu anh muốn nói gì: “Giám đốc Cao không bàn giao việc gì cho em cả.”

Anh cười như không cười nói: “Tuần này trợ lý của anh xin nghỉ. Em làm trợ lý cho anh.”

Hàn Kỳ Song bị bất ngờ: “Không được. Em là trợ lý thiết kế không thể làm thay việc cho trợ lý tổng tài.”

Ngôn Vương Kỳ buông cây bút trong tay xuống, dứng dậy đến gần cô: “Hửm? Em nói gì anh không nghe rõ.”

Nhìn ở khoảng cách gần như vậy cả lông mi còn có thể thấy rõ, anh đúng thật là rất đẹp trai, nước da bây giờ còn tốt hơn lúc gặp nhau hai năm trước. Hàn Kỳ Song cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Anh thật sự muốn em làm trợ lý?”

Ngôn Vương Kỳ cũng mất tập trung khi đứng gần cô, anh liền cười: “Chỉ là đi dự tiệc cùng anh thôi.”

Cô có ý đùa anh: “Vậy tiền mua trang phục, trang điểm, làm tóc thì sao? Lương trợ lý như em không chi nổi nhiều như vậy.”

Anh biết nhà cô không thiếu quần áo dự tiệc nhưng vẫn chiều ý cô: “Chiều nay tan làm sớm nửa tiếng.”

“Hôm nay đi luôn sao?” Ngôn Vương Kỳ nhìn cô, cô lại không nói được lý do gì, đành nói: “Em về làm việc trước.”

Buổi chiều Ngôn Vương Kỳ lái xe chờ cô dưới lầu, anh dẫn cô đi chọn quần áo, sau đó dẫn đến chỗ chuyên viên nổi tiếng trang điểm. Thật ra Hàn Kỳ Song ít khi trang điểm kỹ, cô cảm thấy việc tẩy trang sau đó còn phiền phức hơn nhiều nên cũng lười. Cô nói với thợ trang điểm: “Đơn giản một chút là được rồi.”

Người thợ có vẻ rất tán thành, vốn dĩ cô không cần trang điểm cũng rất xinh đẹp. Nhưng cũng không thể để mặt mộc đi dự tiệc.

Hàn Kỳ Song mặc một bộ váy hở vai, bình thường tóc cũng khá thẳng cứ để xõa tự nhiên, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế. Ngôn Vương Kỳ thì cũng không cần làm gì nhiều, vì bình thường những bộ vest anh mặc rất vừa vặn lại được đặt may riêng. Hai người bước vào buổi tiệc thu hút rất nhiều ánh mắt. Người nam anh tuấn, lịch lãm, người nữ xinh đẹp, thanh nhã, nhìn vào thật xứng đôi.

Có vài người bước đến chào hỏi: “Ngôn tổng thật có mắt nhìn, vị tiểu thư này rất có khí chất.”

Ngôn Vương Kỳ chỉ nói vài câu theo phép lịch sự, anh cũng không nói cô là trợ lý hay nhân viên của anh. Hàn Kỳ Song rất biết phép tắc, anh đã không nhắc đến thì cô chỉ cần im lặng là được.

Nhân lúc Ngôn Vương Kỳ đang bàn công việc cùng đối tác, Hàn Kỳ Song liền ngồi xuống sô pha gần đó nghỉ ngơi. Không bao lâu có người ngồi xuống bên cạnh, đưa cho cô ly rượu: “Uống với tôi một ly nhé!”

Hàn Kỳ Song uống rượu mặt không bị đỏ nhưng tửu lượng không cao, nãy giờ đi cùng Ngôn Vương Kỳ bị mời rượu rất nhiều, cô hơi nhíu mày: “Tôi không quen anh.”

Người kia đang định nói gì thì Ngôn Vương Kỳ bước đến, kéo Hàn Kỳ Song đứng dậy, còn cố ý ôm eo cô, cười lịch sự với người kia: “Để tôi mời Tôn thiếu một ly vậy.”

Tôn thiếu kia tất nhiên nể mặt Ngôn Vương Kỳ, nhưng vẫn cố ý đùa xen chút bất mãn nhìn Hàn Kỳ Song: “Xin hỏi đây là gì của Ngôn tổng?”

Ngôn Vương Kỳ thái độ bình thản, chậm rãi trả lời: “Cô ấy là bạn gái tôi.”

Người kia liền cười, ý không chịu thua: “Vậy chắc tôi vẫn còn cơ hội.”

Câu trước đã không đỡ nổi câu sau lại càng khó đỡ hơn, Hàn Kỳ Song bất đắc dĩ tươi cười, xưng hô theo cách gọi của Ngôn Vương Kỳ: “Tôn thiếu, lúc nãy thất lễ rồi.”

Tôn Thịnh cười kiểu lãng tử: “Không biết không có lỗi. Tôi vẫn chưa biết tên em?”

“Tôi tên Hàn Kỳ Song.” Vừa nói cô vừa lay khẽ cánh tay đang để hờ trên eo mình.

Ngôn Vương Kỳ lúc này mới lãnh đạm: “Tôn thiếu, ngại quá, lúc nãy cô ấy nói không được khỏe, bây giờ chúng tôi phải đi trước.” Nói rồi ôm Hàn Kỳ Song rời khỏi buổi tiệc.

Người kia vẫn đứng ở đó, nhìn bóng lưng người vừa rời khỏi, mở nụ cười ma mỵ, cũng không rõ hàm ý gì.

Ngồi vào xe Hàn Kỳ Song cũng không nói gì, cô chếch choáng say, cảm thấy rất buồn ngủ nhưng vẫn còn khá tỉnh táo. Không khí trong xe hơi kỳ lạ, cô đành lên tiếng trước:

“Tôn thiếu lúc nãy là ai vậy?” Cô không tham gia kinh doanh nên tất nhiên không biết.

“Tôn Thịnh, thiếu gia của tập đoàn Thịnh Thế.” Anh chậm rãi nói.

“Anh ta có vẻ rất đào hoa, còn có chút hiếu thắng. Nhưng anh cũng không cần viện cớ giúp em.” Hàn Kỳ Song nghiêm túc nhận xét.

Anh nhìn sang cô, đôi mắt anh rất đẹp.

“Anh không viện cớ.”

Hàn Kỳ Song ngạc nhiên: “Hửm?”

Đột nhiên Ngôn Vương Kỳ thắng xe vào bên đường, anh nhìn cô hơi lâu, sau đó cô nghe giọng trầm ấm của anh, anh nói rất chậm như muốn cô nghe rõ từng chữ: “Kỳ Song, làm bạn gái anh.”
 

Nynhy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/15
Bài viết
25
Gạo
0,0
Chương 8. Buông xuống được (1)

“Kỳ Song, làm bạn gái anh.”

Hàn Kỳ Song mở to mắt, đôi đồng tử đen láy nhìn người trước mặt, không ngờ trong một buổi tối lại nhận nhiều câu nói khó tiếp thu như vậy.

“Anh…” tiếp theo cũng không biết phải nói thế nào.

Đây không phải lần đầu tiên được người khác tỏ tình, cũng không phải chưa từng có người nói với cô những câu tương tự. Nhưng họ không giống anh, Ngôn Vương Kỳ, người mà thời đại học cô chỉ được nghe nhắc tên, anh giống như một câu chuyện không thật.

Hàn Kỳ Song mơ hồ nhớ đến lần gặp mặt hai năm trước. Không phải cô muốn quên lãng nó nhưng thực chất sau đó họ không gặp lại nhau nữa. “Gặp gỡ là duyên nhưng không gặp cũng là duyên”, có lẽ câu nói ấy đúng, chí ít ngay thời điểm đó hoặc cả về sau này.

Ngôn Vương Kỳ chầm chậm nở nụ cười: “Có thể hơi sớm nhưng anh sẽ chờ em.”

Hàn Kỳ Song phản ứng: “Thật ra là em cảm thấy có chút không thực.”

Anh nghe xong liền cười, nụ cười thật sự rất thu hút ánh nhìn của người khác. Hàn Kỳ Song một khắc ấy rung động, tim cũng đập thiếu đi một nhịp.

Trong lúc Kỳ Song còn thẩn thờ, anh rất nhanh đặt lên môi cô một nụ hôn, nhẹ nhưng đủ biết nó thật sự tồn tại.

“Ở bên anh, được không?”

Hàn Kỳ Song không biết từ ngưỡng mộ đến yêu là bao xa, nhưng cô biết từ rung động đến yêu khoảng cách rất gần. Giờ phút này cô thật sự rung động!

Kỳ Song gật đầu, bỗng dưng cô nở nụ cười xinh đẹp làm người đối diện không kịp trở tay gần như bị thu hút triệt để. Cô đùa anh: “Ngôn tổng, anh thích em từ lúc nào?”

“Từ lúc nào?” anh hơi nghiêng đầu nhìn lại cô, “Có lẽ là từ khi ánh nhìn của em còn chưa hướng về anh.”

Câu trả lời ngoài dự đoán, mang theo dư vị nhàn nhạt của người chờ đợi đã lâu. Hàn Kỳ Song nghĩ kỹ lại thấy có gì đó không đúng.

Bất chợt nghe anh nói, “Anh đưa em về.”

“Anh còn chưa biết nhà em nhỉ?” Cô tinh nghịch hỏi. Anh chỉ cười không đáp, tay đặt trên vô lăng tiếp tục lái xe đi.

Xe dừng trước cổng một ngôi biệt thự khá đẹp, cổng rào màu xanh nhạt, màu này là do Hàn Kỳ Song đề nghị Hàn Nguyên sơn lên, cô nói như vậy từ xa cô sẽ dễ dàng nhận ra nhà của mình.

Hàn Kỳ Song giả vờ dỗi: “Anh không sai người điều tra em chứ?”

Ngôn Vương Kỳ nhéo nhẹ mũi cô: “Hàn tiều thư, người ngoài không biết em nhưng không có nghĩa là không ai biết.”

Ngôn Vương Kỳ từng nghe Hàn Vân nhắc về cái tên này, chính là lúc anh vừa về nước, cha anh là Ngôn Khanh dẫn anh đến chào hỏi ông cụ Hàn. Cha anh chính là người được Hàn Vân dẫn dắt, ông rất tôn trọng Hàn Vân nhưng chung quy từ trước đến nay người nhà hai bên không tiếp xúc nhiều.

“Haiz… được rồi nhưng em vẫn không muốn người trong công ty biết.”

Anh cười an ủi: “Yên tâm, sau này mọi người sẽ gọi em là Ngôn phu nhân.”

“Anh tự tin quá đó.” Cô bước xuống xe cố tình làm ra vẻ cao ngạo, sau đó mở cổng đi vào còn không quên nói “tạm biệt” với anh.

Ngôn Vương Kỳ chờ cô vào nhà rồi mới lái xe đi. Anh nhớ hôm đó lái xe đến công ty, lúc gần tới lại nhận một cuộc gọi quan trọng, phải dừng xe lại để nghe. Trong lúc đang nói chuyện điện thoại anh thấy một bóng người rất quen bước ra từ chiếc xe đậu phía trước. Tiếp theo là Hàn Nhất Phong cũng mở cửa xe đưa món đồ gì đó cho cô. Ngôn Vương Kỳ không ngốc, nghĩ một chút là biết ngay giữa họ là quan hệ gì.

Hai anh em nhà họ Hàn đi cùng nhau người không biết sẽ nghĩ giữa họ là quan hệ khác, người quen biết đều trầm trồ gen nhà này thật tốt.


Cũng không cần đoán, ngày đầu tiên của tháng Âu Dương Nhi liền có mặt tại tập đoàn Ngôn Thượng.

Sáng nay, Ngôn Vương Kỳ đến đón Hàn Kỳ Song đi làm, dạo này mỗi ngày đều như vậy. Lúc hai người đến nơi, mọi người đang chào đón nhân vật mới, Âu Dương là đối tác lớn của Ngôn Thượng nên người đại diện cho Âu Dương cần được tiếp đón đúng nghi thức.

Âu Dương Nhi mỉm cười bước vào cổng chào, cô ta mặc một bộ váy công sở sang trọng, vừa vào liền làm nổi bật khí chất của người có quyền hành.

Cô ta đảo mắt nhìn xung quanh đến cuối hàng người liền thấy Ngôn Vương Kỳ, bên cạnh còn có Cao Triển Bằng. Bước nhanh về phía ấy liền thấy Hàn Kỳ Song đứng bên cạnh Cao Ngữ Thuần, trong ngực lại thấy khó thở.

“Hoan nghênh em đến Ngôn Thượng.” Cao Triển Bằng vui vẻ bắt tay cô.

Ngôn Vương Kỳ cũng bước tới, “Hợp tác vui vẻ.”

Câu nói nghe có chút máy móc làm Âu Dương Nhi cảm thấy không vui. Không gặp nhau mấy tháng nhưng lúc gặp lại anh vẫn không mặn cũng không nhạt, không gần cũng không xa, anh vẫn đứng ở đó nhưng cô lại không cách nào tới gần được.

Mọi người ai cũng tươi cười chỉ có một người từ nãy đến giờ vẫn giữ thái độ bình thường, không tức giận cũng không buồn bực. Âu Dương Nhi bước đến trước mặt Hàn Kỳ Song giơ tay ra, “Rất vui được làm đồng nghiệp với bạn.”

Hàn Kỳ Song cười nhẹ, cũng không biết có ý gì, sau đó điềm tĩnh nói, “Giám đốc Âu không cần khách sáo, tôi chỉ là một trợ lý nhỏ.” Nói rồi cũng không bắt tay với Âu Dương Nhi.

Cao Ngữ Thuần tuy không biết giữa họ có vấn đề gì nhưng cũng không nên để Âu Dương Nhi mất mặt, liền bắt tay với Âu Dương Nhi, chủ động dẫn cô đi tham quan các phòng.

Hàn Kỳ Song theo mọi người trở về phòng làm việc, cũng không có gì đáng nói, vốn dĩ họ không cùng bộ phận nên cũng không cần gặp nhau hàng ngày. Vậy thì cứ trực tiếp cho qua.


Âu Dương Nhi ngày đầu tiên trở lại liền nghe mọi người thì thầm to nhỏ là Ngôn tổng đã có bạn gái. Muốn biết cũng không khó, cô liền thăm dò trợ lý công ty phân cho mình. Nguyên văn câu trả lời là “Ngại quá giám đốc Âu, tôi thực sự không biết cô gái đó là ai. À, tôi nghe nói đến buổi lễ kỷ niệm thành lập ba mươi năm của Ngôn Thượng, tổng giám đốc sẽ giới thiệu với mọi người.”

Âu Dương Nhi nghe xong liền cảm thấy không cam tâm, cô ở bên anh lâu như vậy anh cũng coi như không có gì. Không ngờ sau vài tháng trở về anh đã có bạn gái. Đã vậy còn không biết người đó là ai.


Lâu lắm rồi Hàn Kỳ Song mới nhận điện thoại của Niên Minh Minh, từ lúc tốt nghiệp xong ai cũng bận, hiện giờ công việc ổn thỏa mới có thời gian nghĩ tới nhau.

Buổi chiều Ngôn Vương Kỳ phải họp nên cô cùng Niên Minh Minh đi ăn, đối với người có sở thích ăn uống như cô và Niên Minh Minh thì nhà hàng là nơi gặp mặt thích hợp nhất. Vừa ăn vừa nói chuyện, Niên Minh Minh rất hào hứng: “Dạo này cậu sao rồi? Lâu quá chúng ta không gặp nhau.”

“Câu này phải hỏi cậu mới đúng, gọi điện cũng không bắt máy?”

“Mình làm việc ở Thịnh Thế. Cậu biết tập đoàn đó không?”

Hàn Kỳ Song vui vẻ gắp thức ăn: “Biết chứ, có lần mình đã gặp Tôn Thịnh nữa.”

Niên Minh nghe cô nói thấy rất thú vị: “Wow, nghe nói anh ta là “soái ca” đó, tuần sau chính thức vào Thịnh Thế làm việc.”

“Không ngờ cậu vẫn còn mê trai như vậy.” Nói xong liền cười thoải mái.

Niên Minh Minh nói điều tất nhiên: “Trai đẹp ai mà không thích ngắm. Lúc này cậu sao rồi, có bạn trai chưa vậy?”

Hàn Kỳ Song không định giấu nhưng nói ra chắc bạn cô sẽ làm ầm lên: “Làm trợ lý thiết kế trong Ngôn Thượng. Còn bạn trai thì cũng có rồi.”

Niên Minh Minh làm vẻ mặt không thể tin: “Cậu mà có bạn trai à? Ai? Tên gì? Chức vụ? Nghề nghiệp? Còn có gi…”

Hàn Kỳ Song cắt lời cô: “Nè nè, đừng kích động, người đó mọi người đều biết. À thì… chính là cái người các cậu hay gọi Vương Tử ấy.”

“Cái gì?” Niên Minh Minh giống như đang gào thét: “Không thể nào. Tại sao cậu lại tốt số như vậy chứ? À không tại sao Vương Tử lại xui xẻo như vậy chứ?”

Hàn Kỳ Song liền phẫn nộ: “Ý cậu là gì hả? Mình cũng đâu có kém sắc kém tài. Sao cậu không nói anh ấy may mắn mới gặp lại mình?”

Niên Minh Minh cười hì hì: “Đùa cậu thôi. Hai người cũng có duyên nhỉ? Ngôn Vương Kỳ, Ngôn… A, chẳng lẽ Ngôn Thượng là của anh ấy?”

Hàn Kỳ Song gật đầu tiếp tục ăn, Niên Minh Minh lại lên cơn: “Trời không công bằng mà, tại sao nữ chính không phải mình chứ?”

“Từ từ sẽ đến lượt cậu mà.” Hàn Kỳ Song an ủi cô.

Đột nhiên Niên Minh Minh nhớ ra điều gì, muốn nói lại không, sắc mặt cũng thay đổi, Hàn Kỳ Song lo lắng: “Cậu có gì muốn nói à?”

Cô hơi ấp úng: “Thật ra mình… mình gặp Trác Quân… cậu ấy cũng về rồi.”

Cuối cùng cũng về rồi, Trác Quân thi vào trường chuyên không bao lâu thì di cư sang Nhật. Thực chất Hàn Kỳ Song cũng không hiểu tại sao hai trường trung học nổi tiếng một chuyên, một không chuyên luôn có sự đấu đá ngầm mà mỗi năm đều tổ chức giao lưu văn nghệ?

Lần cuối cùng gặp Trác Quân là trong buổi giao lưu đó. Không có trò chuyện, chỉ có mình cô đứng trên lan can dãy lầu nhìn anh.

Hàn Kỳ Song cười, nụ cười nhàn nhạt: “Minh Minh, thật ra tình đầu rất khó quên, lúc đó chỉ đơn giản là thích thôi, nhiều hơn chút là yêu… nhưng là đơn phương.”

Niên Minh Minh nghe hiểu gật gật đầu.

Đột nhiên Hàn Kỳ Song cười thoải mái: “Bây giờ tuy mình không quên nhưng cũng chẳng nhớ về đoạn tình cảm đó nữa. Cậu không cần ngại khi nhắc tới.”
 

Nynhy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/9/15
Bài viết
25
Gạo
0,0
Chương 9. Buông xuống được (2)

Niên Minh Minh nói: “Kỳ Song, đôi lúc thấy cậu thật tốt, cầm lên được thì buông xuống được.”

Thật ra giọng của Hàn Kỳ Song cũng rất dễ nghe: “Buông bỏ không dễ dàng nhưng vẫn phải buông. Mình ghét nhất là níu kéo những thứ không thuộc về mình.”

Niên Minh Minh gật đầu đồng ý với cô.

Có một chuyện Niên Minh Minh còn chưa biết, Âu Dương Nhi cũng đã trở về, đang làm việc ở Ngôn Thượng. Hàn Kỳ Song cũng không định nói làm cô nàng mất vui.

Người không cần về đều đã về.

Điện thoại reo, vẫn bài nhạc cũ mà Hàn Kỳ Song dùng rất lâu rồi, có một số thứ cần thay đổi nhưng một số thứ khác vẫn có thể giữ lại.

Giọng Ngôn Vương Kỳ hơi mệt mỏi: “Em đang ở đâu? Anh đến đón em.”

Niên Minh Minh nhìn cô biết ngay là người yêu gọi, cười khúc khích trêu chọc, bị cô lườm một cái: “Em đón taxi về cũng được.”

Bên kia vẫn kiên trì: “Anh vẫn chưa ăn tối.” Nói xong còn nghe tiếng cười nhẹ của anh.

Thật ra Ngôn Vương Kỳ là muốn gặp cô, hôm nay họ chỉ gặp nhau vào buổi sáng, buổi trưa lại bị Âu Dương Nhi mời đi ăn, cô lại có ý không muốn đi nên anh cũng không ép.

Cô đành cười nói: “Em đang ở Green Restaurant.”

“Mười phút nữa anh tới.”

Niên Minh Minh đang gọi phục vụ tính tiền, lúc sau liền hỏi: “Vương Tử sắp đến đây à?”

“Ừ. Cậu có muốn về chung không?” Câu hỏi rất thật lòng nhưng người nghe không nghĩ như vậy.

“Giá của mình phải cao hơn giá cái bóng đèn chứ.” Niên Minh Minh hất hàm nói.

Ngôn Vương Kỳ chờ cô trước cửa nhà hàng, đợi cô ngồi vào xe sau đó từ từ lái xe đi.

“Anh muốn ăn ở đâu?” Anh liền hiểu ý cô là anh muốn ăn món gì.

Ngôn Vương Kỳ cười cười: “Anh nhớ em vừa mới ăn xong.”

Hàn Kỳ Song bất mãn: “Không phải anh vẫn chưa ăn sao?”

Nói xong điện thoại lại reo. Hôm nay cô nhận được nhiều sự quan tâm thật. Hai chữ “Anh trai” nhấp nháy trên màn hình, tất nhiên người ngồi bên cạnh cũng thấy.

“Anh. Có chuyện gì sao?” Bình thường không có việc Hàn Nhất Phong ít khi gọi cho cô.

Không cần vòng vo, bên kia nói luôn: “Anh muốn mời bạn trai em cùng ăn tối.”

Hàn Kỳ Song liền nhìn sang Ngôn Vương Kỳ, cô bịt loa thoại, nói, “Anh trai em muốn mời anh ăn tối?”

Ngôn Vương Kỳ chỉ gật đầu, không biết anh đang nghĩ gì.

“Được. Anh muốn khi nào để em hỏi anh ấy.”

Hàn Nhất Phong thẳng thắn: “Hôm nay đi.”

Hàn Kỳ Song ra hiệu với người bên cạnh, anh mỉm cười gật đầu lần nữa. Cô vui vẻ đáp: “Lát nữa em và anh ấy sẽ đến.”

------------------

Trên bàn ăn có rất nhiều món Hàn Kỳ Song thích nhưng lúc nãy cô vừa mới ăn xong. Hàn Nhất Phong thấy lạ: “Em không muốn ăn sao?”

“Không phải. Em hơi no.” Cô cười hì hì gắp đồ ăn cho hai người, “Hai anh ăn đi.”

Giữa Ngôn Vương Kỳ và Hàn Nhất Phong không thể nói là không quen biết. Tiệc rượu gặp nhau vài lần, mấy năm gần đây hai nhà cũng có hợp tác qua lại, chỉ là hôm nay ngồi cùng bàn với tư cách khác.

“Giữa chúng ta thật ra cũng không xa lạ, nếu hai người đã hẹn hò thì sau này nhờ cậu chăm sóc Kỳ Song.”

Ngôn Vương Kỳ vui vẻ mời rượu “anh vợ”: “Anh yên tâm. Em sẽ chăm sóc cô ấy.”

Hàn Kỳ Song ngồi bên cạnh cảm thấy không quen, hai cái người này nhiễm tác phong của thương trường nhiều quá rồi. Rất lâu về sau cô mới nhận ra mình sai lầm, hai người họ không như vẻ bề ngoài khách sáo như vậy.

Cô đứng lên đi vào nhà vệ sinh, sẵn dịp để hai người có thể nói chuyện riêng với nhau.

Hàn Nhất Phong vừa ăn vừa trò chuyện: “Tính cách của Kỳ Song hồi nhỏ không như vậy. Sau có một vài chuyện xảy ra nên có một chút thay đổi.”

Ngôn Vương Kỳ dừng đũa, rất từ tốn nói, “Yêu một người thì nên chấp nhận cả ưu khuyết điểm của người đó.”

“Khuyết điểm lớn nhất là không chịu giải thích với người khác.” Hình như anh nhớ tới chuyện gì đó, vẻ mặt hơi âm trầm.

Ngôn Vương Kỳ gật đầu. Anh hiểu những gì Hàn Nhất Phong nói.

------------------

Âu Dương Nhi tuy là ở bộ phận khác nhưng vẫn rất thích chạy đến “thăm hỏi” Hàn Kỳ Song, điều này làm cô không dễ chịu chút nào. Vừa ngồi vào chiếc bàn mây đặt phía ngoài phòng trà thì đã nghe tiếng Âu Dương Nhi.

“Tâm trạng không tốt à?”

Âu Dương Nhi cầm một cái tách đi đến, cũng ngồi vào bàn. Đối phương không trả lời, cô lại vui vẻ nói tiếp: “Chúng ta không thể như ngày xưa sao? Chuyện cũ qua lâu lắm rồi?”

Hớp một ngụm trà nóng, giọng Hàn Kỳ Song nhàn nhạt: “Có lẽ. Chuyện cũ tôi đã bỏ xuống rồi. Chỉ là, ngày xưa không thể quay lại.”

Âu Dương Nhi vẻ mặt hơi mất mát: “Lâu như vậy vẫn chưa quên được Trác Quân sao?”

Hàn Kỳ Song không trả lời. Im lặng không phải vì chưa quên được. Cô tự nhận mình rất nhẫn tâm. Khi thích một thứ gì đó thì rất thật lòng nhưng đến lúc phải buông bỏ thì tuyệt đối không lưu tâm.

“Thật ra giữa mình và Trác Quân không có gì. Lúc đó mình rất thích Trác Quân nhưng không được đáp lại. Nghĩ lại tình cảm lúc đó bồng bột quá, bây giờ thật lòng yêu một người rồi mình mới hiểu.”

Cô quá hiểu Âu Dương Nhi, tự động đến nói với cô những lời này nhất định là có dụng ý. Kỳ Song cười nhẹ: “Giữa chúng ta không cần vòng vo. Rất mất thời gian.”

------------------

Trong phòng tổng giám đốc, Kỳ Song ngồi trên ghế sô pha quan sát xung quanh, ngoại trừ không gian rộng hơn văn phòng của Hàn Nhất Phong thì cũng không có gì thú vị.

Cô nhìn người ngồi sau cái bàn lớn màu đen đặt cạnh cửa kính sát đất, anh cầm bút ký vài văn kiện, vẻ mặt chuyên tâm, hàng lông mi dài hơi cụp xuống. Ngôn Vương Kỳ lúc đi họp về cảm thấy mệt mỏi liền cởi áo vest bên ngoài vắt lên ghế, ánh nắng buổi chiều màu vàng cam hắt nhẹ lên áo sơ mi màu trắng lại tạo cho anh thần thái khác hẳn mọi ngày.

Hàn Kỳ Song thầm thở dài, anh là nỗi niềm của rất nhiều cô gái. Cô nhớ có lần nghe một nữ sinh ngồi bên cạnh bàn tán:

“Sau này có lấy chồng phải chọn người như Vương Tử, vừa đẹp trai lại tài giỏi. Vẫn là thích nhất khí chất của anh ấy.”

Một nữ sinh khác chen vào: “Cô á, cô đừng mơ nữa, người ta điều kiện tốt như vậy, chúng ta không có cơ hội đâu.”

Thật tình, lúc đó cô nghĩ họ thật rảnh rỗi, anh đi du học không biết có quay về hay không, tài khoản trên diễn đàn vẫn sử dụng nhưng đó chỉ là thế giới ảo.

Lúc mới vào Ngôn Thượng, mấy nữ nhân viên cũng thầm cảm thán nhưng đa phần không dám nói lung tung sợ cấp trên nghe được sẽ bị dạy dỗ.

Chỗ ngồi bên cạnh hơi lún xuống, anh quàng tay ôm eo cô, “Đang nghĩ gì vậy?”

Hàn Kỳ Song hơi bất ngờ trả lời: “Em đang nghĩ sao mình lại nhiều tình địch như vậy?”

Đột nhiên anh cười thoải mái, đưa tay vén tóc bên tai cô: “Em ghen sao?”

“Ghen nhiều quá sẽ hại não lắm, em không dại như vậy.”

Ngôn Vương Kỳ hơi siết nhẹ vòng tay, ôm cô vào trong ngực: “Có chuyện gì, nói anh nghe?”

Vừa chơi với mấy ngón tay anh cô vừa nói: “Giám đốc Âu hỏi em bạn gái của anh là ai?”

“Ừm, em trả lời thế nào?”

“Em nói không biết.” Cô cười vui vẻ. Bị anh nhìn liền nói: “Thêm một tình địch không bằng bớt đi một người.”

“Em nói lung tung gì vậy?”

Hàn Kỳ Song ngồi thẳng dậy, cô cười hì hì, “Anh đừng nói không biết người ta yêu anh nha?”

Anh kéo cô lại, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ nói, “Chuyện này anh không quản được.”
 
Bên trên