Hoàn thành Nhật ký cầu vồng - Hoàn thành - An Nguyên

jonigrace

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/3/16
Bài viết
48
Gạo
0,0
Tên truyện: Nhật ký cầu vồng
Tác giả: An Nguyên
Tình trạng sáng tác: hoàn thành. Tình trạng đăng: hoàn thành.
Lịch đăng: trong một tuần. Thể loại: tùy bút
Độ dài: Mười hai chương
Giới hạn độ tuổi đọc: không. Cảnh báo về nội dung: không

GIỚI THIỆU
Truyện nói về Happy Club, một câu lạc bộ tiếng Anh với một số sinh hoạt của nhóm trong khoảng bốn tháng hoạt động. Cũng như bất cứ môn học nào, sự khởi đầu trong việc học ngoại ngữ rất quan trọng để chúng ta từ đó có thể phát triển những kỹ năng của mình. Để học giỏi ngoại ngữ, người học cần có sự đam mê, hứng thú và trên hết là phải biết mục tiêu của mình là gì.Và một điều không thể thiếu đó là cơ hội tiếp xúc với cộng đồng sử dụng ngoại ngữ đó. Qua câu chuyện tác giả muốn khuyến khích sự thành lập những sân chơi, những câu lạc bộ để học sinh rèn luyện sử dụng tiếng Anh, thay vì học theo kiểu lối mòn và toàn là văn phạm, ngữ pháp như hiện tại.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

jonigrace

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/3/16
Bài viết
48
Gạo
0,0
1. CON SỐ TRỌN VẸN

Happy English Club là một câu lạc bộ tiếng Anh được thành lập khoảng hơn năm năm về trước. Mục đích của nhóm là để tạo sân chơi cho những học sinh và sinh viên trong khu vực cùng nhau luyện tập nói tiếng Anh. Nhóm được tổ chức và hướng dẫn bởi bốn người phụ trách chính là Mr John, Ms Rhea, cùng vợ chồng Mr Daniel và Ms Nancy.

Mỗi tuần vào chiều Chủ nhật, những người yêu thích tiếng Anh đều tập trung để thuyết trình, thảo luận, tập hát, tập múa ... cùng nhau. Có những buổi liên hoan, ăn uống, picnic cũng được tổ chức trong tình bạn bè vui vẻ và ấm áp. Nhưng theo lẽ thường tình, hễ có sinh thì có tận. Sau khi cùng nhóm tổ chức Noel năm đó thì vợ chồng Mr Daniel phải về nước. Vì thiếu người phụ trách nên câu lạc bộ cũng ngưng hoạt động trong sự tiếc nuối của tất cả mọi người.

Tuy nhiên nhóm Facebook dùng để trao đổi giữa những người phụ trách vẫn còn để đó mà chưa bị xóa sổ, chẳng vì một lý do nào cả. Và hoạt động của nhóm được hồi sinh vì một nguyên nhân cũng quá đỗi tình cờ: khoảng đầu tháng ba, có hai học sinh lớp 12 là Allen và Nicole muốn nhờ Mr John dạy kèm tiếng Anh cho kỳ thi tốt nghiệp.

Thật sự thì kỳ thi không liên quan đến kỹ năng nói, nhưng Mr John đã mời họ vào nhóm để có thể tập luyện trao đổi bằng tiếng Anh với nhau cho quen. Rồi cũng do ngẫu nhiên (hay định mệnh?), nhóm Happy Club lần lượt góp mặt thêm năm thành viên nữa bao gồm: Mongro, Lavender, Lili, Maria và Cactus để nâng tổng số thành viên mới lên con số bảy.

Về mặt toán học, số bảy là một số nguyên tố. Trong hệ nhị phân nó được viết là 111 (những ba con số một!). Trong hóa học, 7 là số hiệu nguyên tử của nguyên tốNitơ, vốn chiếm 78% không khí – nhiều nhất trong tất cả các khí. Theo thang độ pH thì nước là chất trung tính có pH bằng 7, có thể giữ nguyên màu của quỳ tím – và màu tím vốn tượng trưng cho sự thơ mộng, cho sự lãng mạn, là màu đại diện cho tuổi học trò vô tư, trong sáng và hồn nhiên.

Về khía cạnh vật lý, khi mặt trời chiếu qua một bầu khí quyển trong sạch, ánh sáng có sắc trắng – màu biểu tượng cho sự giản dị và tinh khiết tuyệt đối. Khi mặt trời chiếu qua nước mưa, nó phân ánh sáng trắng ra thành 7 màu của cầu vồng: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Như vậy cầu vồng chỉ có được với hai điều kiện: có mưa và có ánh sáng mặt trời, hoặc ánh sáng của mặt trăng.

Theo Kinh Thánh, Chúa tạo nên vạn vật trong sáu ngày và nghỉ ngày thứ bảy, vì thế một tuần lễ có 7 ngày. Âm nhạc có 7 nốt: do, re, mi, fa, sol, la, si, và từ đó người ta có thể soạn ra biết bao nhiêu là bản nhạc du dương trầm bổng. Nghệ thuật cũngcó 7 ngành: hội họa, điêu khắc, chạm trổ, kiến trúc, sân khấu, âm nhạc và điện ảnh (từ đó điện ảnh được xem là môn nghệ thuật thứ bảy).

Người Do thái xem số 7 là con số trọn vẹn. Người Nhật bản xem số 7 là con số may mắn. Còn với người Trung hoa, số 7 còn là biểu tượng của sự gắn bó, là dấu hiệu cho một mối quan hệ tốt đẹp.

Số 7 cũng là con số của các trạng thái cảm xúc: vui, giận, buồn, thương, sợ, ghét và muốn. Có 7 vị chính mà trong cuộc đời ai ai cũng ít nhất một lần được nếm trải qua là chua, cay, mặn, ngọt, đắng, chát, nồng. Và 7 giác quan của con người bao gồm nhìn, cảm, nếm, ngửi, sờ, thở và yêu.

Và có một điều mà bạn cũng nên thử một lần trong đời: chúng ta không bao giờ gập đôi được một mảnh giấy bất kỳ nào quá bảy lần!
 

jonigrace

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/3/16
Bài viết
48
Gạo
0,0
2.THẤT TIÊN NỮ

Thất công chúa Tử Nhi là con gái út của bà Vương Mẫu, vì yêu Đổng Vĩnh nhân hậu thật thà mà đã chịu bỏ cốt tiên, chấp nhận tuổi thọ chỉ còn ba năm trên trần thế. Đã vậy, nàng còn bị Sao Chổi và đồng bọn hãm hại. Sáu nàng tiên còn lại vì thương em mà cũng hạ phàm để giúp Tử Nhi vượt qua khó khăn và cùng nhau chống lại những âm mưu, cạm bẫy của những kẻ thù gian manh, nguy hiểm.[1]

Happy Club cũng có bảy cô bé xinh như những nàng tiên nơi thượng giới. Và như bất kỳ một câu lạc bộ nào khác, việc đầu tiên để các thành viên biết nhau là phần tự giới thiệu. Một cô tiên với trang phục màu đỏ đã viết vào trang riêng của nhóm Happy những dòng như sau:

- Tên tôi là Allen, mười tám tuổi. Tôi chẳng thích rắn vì nó rất nguy hiểm. Sở thích của tôi là đọc sách, nghe nhạc, và đôi khi chỉ là ở một mình. Trong tương lai, tôi muốn trở thành một tác giả để chia sẻ với mọi người những gì tôi thấy được. Tôi sẽ viết một tiểu thuyết về chính cuộc đời tôi và nó sẽ được xuất bản trong mười năm tới.

Tiếp theo là phần giới thiệu của Nicole, nàng tiên nhỏ xinh đẹp trong chiếc áo đầm màu cam:

- Tôi là Nicole, mười bảy tuổi rưỡi. Sở thích của tôi là nghe nhạc, đọc sách, chơi game online, và đi ra ngoài cùng gia đình và bè bạn. Tôi ghét những điều xấu, tức là ghét tệ nạn xã hội. Vì vậy tôi muốn trở thành một nữ cảnh sát.

Lần lượt các nàng tiên còn lại cũng đăng những dòng giới thiệu bằng tiếng Anh về chính mình. Mỗi người theo thứ tự đều trang phục theo những màu sắc còn lại của cầu vồng là vàng, lục, lam, chàm và tím.

- Chào mọi người! Tôi là Lili, một cái tên trong phim Đan Mạch. Sở thích của tôi là nghe nhạc, nhảy múa một mình, xem phim hoạt hình và phim tình cảm, hành động. Tôi chỉ muốn trở thành một người tốt trong tương lai.

- Tên tôi là Lavender Island Ambition, nhưng cứ gọi tôi là Lavender. Tôi thích xem tivi, nghe nhạc, du lịch và đọc truyện trinh thám. Tôi thường đi xem phim với bạn bè vào ngày cuối tuần, và đi du lịch với gia đình vào những kỳ lễ. Tôi thích học Toán, Lý và tiếng Anh. Tôi mơ ước thành một thương gia để giúp đỡ nhiều người.

- Tên đầy đủ của tôi là MariLienMongro. Đời tôi có nhiều cái để nói. Tôi thích thức dậy sớm để đi học với Nicole. Nhiều lúc tôi chỉ ngủ trong lớp. Tôi có những người bạn xinh đẹp. Tôi thích mèo và thỏ, thích nghe nhạc, thích ngắm sao, và … thích ngủ. Tôi thích ngành công an, nhưng có lẽ tôi chọn làm thông dịch viên tiếng Hàn vì tôi lùn tịt!

- Hôm nay tôi muốn giới thiệu về mình. Tên tôi là Cactus, tôi yêu xương rồng vì nó mạnh mẽ, xinh đẹp và năng động. Tôi thích học Toán và tiếng Anh. Toán thì logic còn tiếng Anh thì thú vị. Tôi thích nghe nhạc, đọc truyện (ngôn tình), và xem phim hoạt hình (Doraemon).

Sau này, nhóm có thêm Maria, một cô bé trầm tính, dễ thương và học giỏi, cũng thích đọc truyện, nghe nhạc, xem phim. Maria là cặp bài trùng với Cactus, vì họ đi đâu hoặc làm gì cũng không thể thiếu nhau.

Và như vậy đã đủ số diễn viên thủ vai cho bảy nàng tiên xinh đẹp, ngoan hiền của bộ phim dã sử thần thoại như trên đã nói.


[1] Phim Thất tiên nữ được chiếu trên đài truyền hình VTV3 năm 2014.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

jonigrace

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/3/16
Bài viết
48
Gạo
0,0
3.MS RHEA

Ms Rhea là một giáo viên tiếng Anh người Phi-líp-pin đã làm việc tại Việt Nam hơn năm năm qua, và cũng từng cộng tác với nhóm Happy English. Bẵng đi một thời gian, cô quay lại khu vực này và lập gia đình, cư ngụ luôn ở đây. Do đó Mr John có dịp liên lạc lại với cô.

Hôm đó cô Rhea tập một bài múa ở nhà thờ, và nhờ Mr John chuẩn bị dùm phần âm thanh và nhạc nền. Nhân cơ hội này, nhóm Happy đến làm quen và dự định ghé thăm nhà của cô. Họ cũng muốn tham quan vườn xương rồng nhỏ mà gia đình cô trồng. Nhưng vì một vài lý do riêng mà chuyến đi đầu tiên này chỉ có năm thành viên sắp xếp tham gia được.

Giờ hẹn là ba giờ chiều tại nhà thờ, vậy mà mãi đến ba giờ rưỡi vẫn chưa thấy Ms Rhea đâu cả. Trong khi đó, Mr John chỉ liên hệ với cô qua Facebook chứ không có số điện thoại của cô ấy. May mắn thay, vào Facebook thì thấy cô đang nhắn tin hỏi mọi người đến nơi hẹn chưa. Cô cho biết rằng vì không có xe nên có nhờ một chị người quen đến chở dùm, nhưng mãi đến giờ chưa thấy ai đón. Mr John hỏi đường đến nhà cô và phải mất một lúc lâu mới đưa được cô đến nơi tập múa. Cuối cùng cũng biết được lý do: Ms Rhea hẹn qua điện thoại là ba giờ, nhưng người quen của cô nghe ra là “bảy giờ”. Thật là một lỗi truyền thông đáng tiếc chỉ do bất đồng ngôn ngữ mà ra!

Vì không muốn phải gặp những rắc rối tương tự với vốn ngoại ngữ quá ít ỏi của mình, Ms Rhea rất hạn chế nói tiếng Việt. Trong khi đó năm cô bé có lẽ lần đầu tiên tiếp xúc với người nước ngoài nên có vẻ hơi lúng túng. Cactus thì chỉ có thể nói liên tục được hai chữ Yes và No, còn Lavender mặt cứ ngơ ra tỏ vẻ tiếng Anh chẳng có dính dáng gì đến mình. Mongro thì đỡ hơn một chút, và theo như Ms Rhea nhận xét thì Allen với Nicole có vẻ khá tiếng Anh nhất nhóm.

- Can you tell me something about yourselves? – Ms Rhea bắt đầu cuộc nói chuyện.

Từng cô bé bắt đầu giới thiệu tên, tuổi, sở thích của mình theo như bài mẫu đã học thuộc lòng từ trước. Nhưng đến khi Ms Rhea hỏi câu thứ hai thì tất cả đều ú ớ:

- Which is your English favorite song?

Mr John phải ra tay ứng cứu khi nhận thấy cả bọn học sinh đều ngẩn ngơ:

- Cô ấy hỏi các em thích hát bài hát tiếng Anh nào nhất?

Bây giờ thì chúng bắt đầu hiểu ra. Và buổi nói chuyện tiếp tục với sự trợ giúp của thông dịch viên bất đắc dĩ.

Sau cùng, vì đã tới giờ đi học thêm, nên buổi ghé thăm nhà Ms Rhea đành hoãn lại. Trước khi từ biệt, Ms Rhea mời cả nhóm đến nhà thờ nhân dịp lễ Phục sinh, và cũng để xem cô biểu diễn bài múa:

- Would you like to come to see me dancing on that day?

Cả bọn ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, ngoại trừ Allen:

- Of course I will come!

- You promise! Please remember to come! – Ms Rhea nhắc lại.

- She may not understand what you say! – Mr John cảnh báo.

Và đúng như vậy, Allen đã không đến như lời hứa của mình, vì thật ra nó có hiểu Ms Rhea đã nói gì đâu.
 

jonigrace

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/3/16
Bài viết
48
Gạo
0,0
4.TÔI YÊU THỂ THAO

Cactus chính là người khởi xướng phong trào khi một ngày nọ nó nhắn tin cho Mr John qua Facebook:

- Thầy ơi thầy có chơi môn thể thao nào không ạ, cho em tham gia với!

- Can you play badminton? – Mr John hỏi nó có chơi được cầu lông không.

- I can run, swim, play badminton and volleyball, everything just a little.

Đây thật là một điều bất ngờ, vì nhìn Cactus có vẻ không ưa thể thao cho lắm, Vậy mà bây giờ nghe chính miệng nó nói là có thể chơi cả cầu lông, bóng chuyền và còn biết bơi nữa.

- Hôm nào mình đánh cầu lông nhé! – Mr John gợi ý.

- Yes, I like it. Only you and me?

- Nếu em có bạn nào thì mời cả đến đây, thầy chấp hết.

- Hi, vậy khi nào mình có thể bắt đầu ạ?

- Sáng mai, hay là thứ năm.

- Em sẽ xem lại rồi nhắn cho thầy sau ạ!

Dầu vậy, Mr John vẫn còn một chút nghi ngờ:

- Thật ngạc nhiên là em lại có thể bơi và đánh cầu lông!

- Em cũng nghĩ vậy, ai cũng ngạc nhiên khi nghe em nói thế ạ. Because I look thin and short!

- You are not so sportive, and a bit of lazy! – Trông em chẳng có vẻ gì là thể thao cả.

Và buổi đánh cầu đầu tiên được lên kế hoạch lúc ba giờ chiều ngày thứ tư tuần đó. Khi Mr John đến nơi đã thấy Cactus và Maria ngồi đợi. Điều này hơi bất ngờ vì hiếm khi có đứa con gái nào lại đến đúng giờ hẹn, đừng nói chi lại là đến sớm.

Nhìn chung thì hai đứa cũng biết đánh chút chút, vì nghe nói trước đây cũng đã tập đánh với nhau trong một khoảng sân dài chừng ba mét trong nhà của Maria. Chỉ có điều là chúng chỉ biết đánh qua lại ở tầm cao chứ chưa bao giờ vô đánh ở sân có lưới nên chẳng biết giao cầu, cũng chẳng biết tính điểm. Mr John phải mất rất nhiều thời gian hướng dẫn nhưng cuối cùng buộc phải chấp nhận kết quả là một con số không.

Tuần sau đó, Mr John ra thông báo trong nhóm để mời thêm các thành viên khác cùng tham gia vào chiều thứ ba:

- Tomorrow afternoon, I will be waiting for you to play badminton from 3 p.m at school. Just come to meet me after you finish your class.

Hầu như đứa nào cũng tích cực hưởng ứng khi chúng phản hồi bằng những biểu tượng vô cùng phấn khích. Hôm đó cả năm cô bé còn lại đều tham gia đánh cầu cho đến tận năm giờ chiều, ngoại trừ Cactus và Maria có việc bận phải ra về sớm mà chưa kịp đánh quả nào. Nhìn lại mà nói, đây là một khởi đầu không thể tốt hơn.

Thế như đến tuần thứ ba thì đã có chút trục trặc ngoài ý muốn.

-How about playing badminton on Tuesday? Does anyone join me? - Mr John lại đề nghị trong nhóm Facebook.

Nicole là người đầu tiên đồng ý:

- Me, at 4pm. I think I don't have to study at this time.

- Ok, meet all of you at 4 pm at the court. – Mr John chốt lại thời gian.

- I want to take part in after I learn gymnastics!With Maria, Ok? – Cactus cũng hứa hẹn sẽ đến.

Người cuối cùng tỏ vẻ muốn chơi đó là Lavender, nhưng nó hơi do dự:

- I want to play badminton but I am busy on Tuesday!

Trước giờ hẹn chừng mười lăm phút, Mr John đến nơi và nhận ra chỉ có Lavender ở đó và nó cho biết Cactus đã về nhà. Có vài học sinh và cả cô giáo thể dục đến rủ Mr John đánh cầu chung, nhưng vì đã lỡ hẹn với nhóm nên Mr John đều từ chối tất cả. Đợi mãi cho đến 4h30 thì Nicole quay lại bảo rằng không có ai chơi, nên thôi giờ nó cũng đi về. Thế là mất một buổi chiều ngồi không vô ích. Những gì có được chỉ là giận, buồn, và tức vì đã bị tụi nhỏ cho leo cây.

Về nhà thì nhận Mr John được tin nhắn Facebook từ Cactus:

- Em đợi mãi không thấy thầy nên về rồi ạ. Tụi em học xong 2h30, đợi đến ba giờ thì bạn Lavender nói chắc thầy không lên rồi, thế là em đi về. Em tính kêu tụi nó qua kêu thầy, mà nghĩ thầy dạy thì sao, nên thôi ạ.

Hai bạn còn lại thì đăng trên nhóm:

- Hôm nay em là kẻ thất hứa. Em làm thầy thất vọng rồi, mong thầy không buồn và giận ạ. Em sẽ đi đánh cầu vào sáng thứ bảy này ạ. – Nicole có vẻ thật lòng.

Lavender cũng tỏ ra hối hận:

- Thầy ơi, hồi chiều này thầy giận em với bạn Nicole hả thầy, em xin lỗi thầy nhiều nhiều!

Vậy là không ai có lỗi, đó chỉ là kết quả của sự hiểu lầm và sự mất liên lạc với nhau mà ra. Cuối cùng, Mr John lại viết ra một thông báo mới:

- Continue playing badminton at school on Saturday at exactly 6h15 a.m. See you!
 

jonigrace

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/3/16
Bài viết
48
Gạo
0,0
5.HỘI SÁCH

Hội sách năm nay tổ chức ở Tp Hồ Chí Minh, và cả nhóm Happy quyết định sẽ đi tham quan hội sách vào buổi sáng thứ bảy ngày hai mươi sáu tháng ba. Vì Mr John có một chiếc xe ô-tô nhỏ chỉ có thể chở tối đa năm người, nên Nicole dự tính sẽ đi bằng xe máy. Thế nhưng đến sát ngày đi thì kế hoạch có chút thay đổi.

Sáng thứ bảy hôm đó tất cả đều phải học bù môn thể dục. Thêm vào đó, gia đình của Nicole vì sợ không an toàn nên không cho nó đi xa. Lavender thì lo bị say xe nên cuối cùng năm cô bé còn lại cùng Mr John đi chung với nhau trên chiếc xe bốn chỗ cũ kỹ bé xíu. Giờ xuất phát cũng buộc phải trễ hơn dự tính vì phải chờ tụi nó hoàn thành bài thi môn chạy bộ của mình.

Trên đường đi chẳng ai nói gì với ai. Mỗi người ai nấy đều gắn tai nghe vào điện thoại để nghe nhạc làm cho bầu không khí trên xe thật là buồn chán. Mr John đề nghị ai đó hãy hát một bài để phá tan sự im lặng nặng nề. Thế là các cô bé bắt đầu chia ra làm hai nhóm để thi nhau hát nối, và đội nào thua sẽ phải trả tiền ăn kem khi đến nơi. Sau hơn nửa tiếng đồng hồ bất phân thắng bại thì đã đến công viên nơi diễn ra hội sách. Thêm gần nửa tiếng đồng hồ di chuyển trong dòng xe nối đuôi nhau bò như những con rùa thì tất cả cũng đã đến cổng vào. Ngoại trừ Cactus có hơi mệt một tí, thì đứa nào cũng hào hứng như thể lần đầu tiên đi hội sách vậy.

Trước tiên họ cố tìm cho được cô M.P, một giáo viên Anh văn khá nổi tiếng trên mạng, từ Hà Nội vào để giao lưu với người hâm mộ. Đi bộ mỏi cả chân, vòng qua vòng lại coi như hầu hết các gian hàng rồi quay lại cổng chính thì mới gặp người cần tìm đang bị đám đông vây quanh. Thế là chỉ có thể đứng nhìn cô ấy từ xa, chứ không thể chen vào để đặt câu hỏi hay xin chụp một tấm hình chung được. Rồi đến giờ giải lao, tất cả cũng giải tán để đi chọn mua sách. Vì mỗi người thích một thể loại khác nhau nên họ hẹn sẽ gặp lại tại quầy sách của Tiki ở đầu đường bên kia trong vòng một tiếng đồng hồ nữa.

Monroe thì đi chung với Lili, còn Maria dĩ nhiên đi cùng Cactus. Chỉ có Allen nằng nặc đòi xếp hàng để xin cho bằng được chữ ký của những tác giả mà nó mến mộ. Còn lại một mình Mr John cũng đi tìm xem những quyển sách đã dự định mua và không mất nhiều thời gian để mua hết số tiền đã chuẩn bị. Khi đến Tiki thì Mr John chỉ gặp có Maria và Cactus ở đó, còn ba đứa kia đã đi biệt không thấy tăm hơi.

Rồi Maria cũng bước vào khu vực chọn sách của Tiki vốn dày đặc người đến nỗi phải ai cũng phải chen lấn nhau khi di chuyển. Một mình Cactus ngồi tựa trên những chồng sách cao ngất để đọc quyển sách yêu thích của mình. Nó ngồi đọc say mê đến nỗi không để ý chuyện gì xảy ra xung quanh. Tay chống cằm, mắt không rời trang sách, có vẻ như Cactus đang mơ một giấc mơ trưa thanh bình giữa những ồn ào của hội chợ, giữa những dòng người đông đúc đang chen lấn, trao đổi và mua bán.

Mr John lặng lẽ đứng nấp phía sau đám đông trong khi mắt vẫn dõi theo Cactus. Sau một lúc lâu, Cactus mới choàng tỉnh và ngơ ngác nhìn quanh như gà con lạc mẹ. Nó đứng lên, mắt nhìn dáo dác, vẻ mặt thất thần tỏ vẻ lo lắng, hoang mang.

Từ phía sau, Mr John bước đến bên Cactus. Với vẻ mặt mừng rỡ, nó thốt lên:

- Thầy đừng đi đâu hết nhé. Có đi đâu thì nói để em cùng đi.

Giờ thì mới biết có đứa gần mười tám tuổi đầu vẫn sợ bị lạc. Nửa tiếng sau thì Maria và Mongro quay lại chỗ hẹn. Trong khi đó thì Allen vẫn biệt tăm, không gọi điện thoại được, cũng không ai thấy nó ở đâu. Đã quá trưa mà vẫn chưa tìm được Allen với Lili, mọi người chia nhau ra tìm. Cuối cùng thì cũng thấy Lili ngồi phía ngoài góc sân vì ngộp thở quá, còn Allen vẫn còn đang chụp ảnh chung với tác giả duy nhất mà nó có thể tiếp cận được từ sáng đến giờ.

Đến khi tập hợp đông đủ rồi, chỉ còn chờ Maria tính tiền sách thì tất cả mới phát hiện ra rằng Tiki sẽ giảm giá sách cho những người mặc áo xanh. Đáng tiếc thay, cả nhóm hôm nay cùng mặc áo đồng phục màu cà rốt. Chợt nhớ ra Maria có một chiếc áo thể dục màu xanh mang theo trong cặp, thế là Cactus choàng vào chiếc áo màu xanh để đi cùng Maria đến quầy tính tiền. Sau khi tính tiền xong, không biết nghĩ sao Cactus lại mua thêm một quyển sách, nhưng người thu ngân không đồng ý giảm giá. Thế là tới lượt Maria phải choàng chiếc áo màu xanh để đi thanh toán cho Cactus.

Ai cũng đã mua hết những quyển sách mình thích. Allen cũng đã chụp được tấm hình chung với tác giả hot boy. Tất cả đều hài lòng với những gì mình nhận được từ hội sách và mong có một ngày lại được hòa mình cùng dòng người đang chen lấn để tìm được một giây phút thảnh thơi – một giây phút yên bình không phải lo nghĩ hay vướng bận vì bất cứ điều gì đi chăng nữa.

Hai năm sau, tại thành phố Hồ Chí Minh sẽ lại diễn ra hội sách – nhưng liệu trong số những con người này, còn ai có thể đi chung với nhau không?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

jonigrace

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/3/16
Bài viết
48
Gạo
0,0
6.SÀI GÒN CHẲNG NHƯ XƯA

Cuối cùng thì tất cả cũng đã đói và mệt lả. Mr John nhớ rằng gần đây có một quán kem tươi rất ngon, thế là cả nhóm đi bộ qua đó. Nhưng Mr John đã tính sai, vì họ phải đi bộ gần hai cây số mới đến được quán. Vả lại, ngoài kem tươi và gỏi khô bò ra thì quán không bán gì có thể ăn cho no được.

Thật ra thì cũng đã lâu Mr John không ghé lại Sài Gòn. Điểm dừng kế tiếp của nhóm là trường Đại học Sư phạm. Khi vừa đến đó thì Cactus có vẻ muốn xỉu, không nói không rằng, cũng không chịu uống nước. Đi băng qua Đại học Sài Gòn để tìm quán ăn trưa, nhưng đáng tiếc hôm ấy là thứ bảy và sinh viên đang tổ chức cắm trại nhân ngày thành lập Đoàn nên cổng sau bị đóng.

Thế là cả nhóm đành quay lại và tham quan khu thể thao của Đại học Sài Gòn. Sân bóng đá ngày xưa giờ đã bị chia ra thành từng khu nhỏ phân cho các môn thể thao khác. Cactus có vẻ thích bóng rổ, vì nó cứ dừng lại nhìn người ta chơi không muốn bước đi, và còn thắc mắc tại sao hôm nay không thấy các vận động viên nữ chơi nữa.

Cũng đã hơn hai giờ chiều khi nhóm đến chỗ quán bò bía. Ở nông thôn, chưa bao giờ tụi nhỏ nghe được hai từ này nên nghĩ ít nhiều nó cũng liên quan đến bò như các món bò né, bò lụi, bò lúc lắc hay thậm chí là … bò cụng. Thật ra, bò bía là một món ăn của người Triều Châu, được làm bằng các nguyên liệu gồm lạp xưởng, trứng gà tráng, cà rốt, rau xà lách, củ sắn, tôm khô, rau thơm... tất cả thái nhỏ và cuộn trong bánh tráng làm từ bột mì. Gia vị dùng kèm là tương ớt trộn với lạc rang giã nhỏ phi bằng dầu ăn với hành khô.

Khi còn là sinh viên ở đây, Mr John và bạn bè đều xem bò bía là món đặc sản không thể thiếu trong những buổi sinh nhật, liên hoan hay trong những cuộc hẹn hò với người đặc biệt. Cầm lấy một cuốn bò bía chấm vào chén tương đậu phộng pha ớt xay và đưa lên miệng cắn một miếng để từ từ cảm nhận vị ngọt đặc trưng của củ sắn, vị bùi bùi của trứng, và vị đậm đà của tôm. Nhai chầm chậm để nghe vị béo của lạp xưởng tan dần trong miệng và hít hà với vị cay nồng của ớt nghe tê tê trên đầu lưỡi. Uống một ngụm nước mía nữa mới là đúng điệu cho món ăn dân dã đến từ Trung hoa này.

Vì thế, Mr John nhất định phải đãi tụi nó món bò bía để ôn lại những chuỗi ngày sinh viên tươi đẹp đó. Tuy nhiên, món bò bía ở đây bây giờ chẳng còn được như xưa. Có thể một phần là do người chế biến chưa đủ thành thạo, một phần khác là do nguyên liệu bây giờ không được chất lượng và đầy đủ như trước đây.

Cầm lấy cuốn bò bía đang cắn dở, Mr John không thể nào không bùi ngùi tiếc cho một món ăn đặc biệt đã hóa tầm thường chỉ vì người ta thương mại hóa nó. Thay vì mang lại khẩu vị ngon ngọt cho mọi người, thì người bán giờ chỉ tính toán làm sao để có lãi lời càng nhiều càng tốt. Đời bây giờ là thế, ai cũng chỉ muốn lấy đi, chứ chẳng hề muốn ban cho. Ngậm mãi miếng bò bía trong miệng, Mr John chỉ cảm thấy cay đắng cho lòng dạ của con người thật hẹp hòi, chỉ nghĩ đến chính mình, còn ai thế nào cũng mặc kệ.

Lại là Cactus luôn luôn gây chuyện chú ý. Nó bỏ gần hết hũ ớt xay vào chén tương chấm của mình. Cứ theo một báo cáo khoa học thì “Con người thích cảm giác sợ hãi và kích thích do chơi tàu lượn cao tốc, nhảy dù, hoặc xem phim kinh dị. Điều này cũng tương tự như việc ăn ớt, nhảy vào nước đá.” Từ đó suy ra rằng Cactus là một đứa thích mạo hiểm khi nó ăn ớt quá nhiều. Mọi người nhìn nó cầm cuốn bò bía chấm ớt ăn ngon lành mà lắc đầu lè lưỡi, ai cũng muốn tặng cho nó thêm vài muỗng ớt nữa. Nhưng dầu sau thì sở thích ăn cay là duy nhất chỉ có ở con người, và Cactus có quyền tự hào về điều đó: nó có tình yêu với vị cay!

Quay lại trường Đại học Sư phạm ở phía đối diện, Mr John hỏi tụi nó có muốn vào căn-tin ăn cơm hay không. Mặt mũi đứa nào cũng hân hoan hẳn lên, mắt thì sáng rỡ. Thì ra là tụi nó đói vì từ sáng đến giờ mỗi đứa chỉ được ăn một cây kem, vài gắp gỏi đu đủ và hai, ba cuốn bò bía chấm tương dở ẹc. Chỉ là những phần cơm đơn giản nhất đúng kiểu sinh viên, nhưng với tụi nó bây giờ cũng ngang với nem cuốn, bún chả, phở bò hoặc thậm chí là vịt quay Bắc Kinh! Và đúng là có thực mới vực được đạo, ông bà ta nói chẳng bao giờ sai. Sau khi ăn cơm xong thì Cactus lại nói huyên thuyên đủ chuyện ở trên đời, không như lúc mới xuống xe nữa.

Thế nhưng chuyến đi về mới thật sự là lãng mạn nhất trong ngày. Ánh nắng chiều đỏ quạch chiếu những vệt dài trên con đường cao tốc vắng vẻ không một bóng xe. Hai bên đường là những lùm cây dại, thỉnh thoảng có một khúc sông vắng lặng chảy ngang qua trong im ắng và tĩnh mịch. Chỉ một mình Mr John vừa lái xe vừa chiêm ngưỡng cảnh đẹp tuyệt vời của khung cảnh hoàng hôn dần buông xuống vì năm nàng công chúa đều đang ngủ say quên trời quên đất.

Và khi xe dừng lại trước cổng trường, cũng là nơi xuất phát, thì Cactus bắt đầu nôn ọe. Trước giờ nó có tật say xe, nhưng hôm nay vì nghe Mr John nói rằng uống thuốc chống say xe là không tốt nên nó đã thôi không uống. Mọi người xúm lại thoa dầu, bắt gió cho nó. Và cuối cùng, nó nằm gục trên lưng của Maria khi hai đứa cùng về nhà trên chiếc xe đạp của Cactus.

What a happy weekend!
 

jonigrace

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/3/16
Bài viết
48
Gạo
0,0
7.BÀI HỌC ĐẮT GIÁ

Mr John bắt đầu tháng tư bằng một kế hoạch đi thăm nhà Ms Rhea:

- Would you like to visit Ms Rhea’s home in this week?

Thế nhưng mãi đến giữa tháng, sau khi thi xong học kỳ 2 thì tất cả mới thu xếp được. Đó là lần đầu tiên mọi thành viên của nhóm đều có mặt. Ban đầu Ms Rhea định nấu món ăn nhẹ nào đó để đãi nhóm, nhưng cuối cùng vì quá bận rộn nên cô mua cho mỗi người một ly trà sữa bỏ sẵn trong tủ đá. Cộng thêm mớ xoài cóc ổi mang theo cũng đủ thành một bữa tiệc không đến nỗi tệ.

Ms Rhea tặng nhóm một bài hát tiếng Anh do chính cô tự đệm ghi-ta. Nhưng vì kiến thức ngoại ngữ và âm nhạc hạn chế, đến bây giờ cả nhóm cũng chẳng ai còn nhớ đó là bài gì, chỉ có nhận xét là nó hay hay, vậy thôi. Đáp lại, Mr John cũng hát bài “Lời thầy cô” để góp vui cho tất cả.

Lần đầu tiên bao giờ cũng thú vị và để lại những kỷ niệm đẹp. Nhân vật được chụp hình nhiều nhất, và cũng là nhân vật có vẻ vui nhất bữa hôm ấy là bé Nami chưa đầy một tuổi – con gái của Ms Rhea. Bé được chuyển từ tay của người này sang tay của người khác mà vẫn nhăn mặt rất tươi, còn làm những điệu bộ kỳ lạ mà chắc chỉ có bé mới hiểu mình muốn thể hiện điều gì.

Đến cuối tháng đó, nhóm quyết định sẽ làm bánh xèo tại nhà Ms Rhea. Allen sẽ là người chịu trách nhiệm chính vì sáu cô gái còn lại dầu rất thích ăn bánh xèo, nhưng cũng chưa bao giờ làm thử. Lên kế hoạch, rồi đổi kế hoạch, cuối cùng thì Lili cũng không thể tham gia được vì rất nhiều lý do cá nhân.

Vậy là chiều hôm đó họ đến nhà Ms Rhea rất sớm. Theo như phân công, Nicole sẽ pha chế món Lipton chanh, Lavender và Mongro phụ trách phần trái cây tráng miệng. Cactus và Maria sẽ giúp lặt rau, bày biện và dọn dẹp cho buổi tiệc.

Một mình Allen đổ hết một ký bột bánh xèo mất cả hai tiếng đồng hồ, nhưng phải nói bánh xèo ngày hôm đó là ngon nhất. Ngược lại, món trà Lipton chanh vì pha đến hai ký đường cho một lít nước nên không có mùi trà, mà cũng chẳng có vị chanh, được xếp hạng chót. Trái dưa hấu dành làm món tráng miệng càng to và đẹp chừng nào thì càng nhạt nhẽo chừng ấy và đồng vị trí bét bảng. Bộ phận phục vụ và dọn dẹp làm rất tốt nhưng chỉ được hạng ba vì Cactus trong lúc hứng chí lại đi diễn cảnh đổ bánh xèo và còn ôm cây đàn để chụp hình như thể mình biết đàn thật vậy.

Ms Rhea cũng rất thích món bánh xèo mà Allen đã làm. Cô ấy cứ mãi nhắc về ngày hôm đó, và mong có một ngày Allen sẽ … mở quán bán bánh xèo để cô lại được một lần nếm lại hương vị của ngày xưa. Tưởng tượng nếu như Allen trở thành một nhà báo và mở quán bánh xèo thì chắc cũng đông khách không kém quán Đo Đo của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh chuyên bán món ăn xứ Quảng vậy.

Ngay khi mọi người ra về, Ms Rhea đăng lời cảm ơn Allen trên trang Facebook của mình:

- Thank you for visiting me and cooking ‘banh xeo’, Ms Allen. I love the way you cook my favourite Vietnamese food.

Nhưng có lẽ khi Allen chưa kịp nhận được lời cảm ơn này từ Ms Rhea, thì nó đã nhận được một thứ khác đáng đồng tiền hơn. Chỉ sau buổi học ngoại ngữ – ăn bánh xèo hôm đó một chút, Allen đã bị cảnh sát thổi phạt trên đường đi học thêm vì đi xe máy không có giấy tờ và không có bằng lái, đèn đuôi xe lại không sáng. Anh cảnh sát trẻ, đẹp trai như diễn viên nhất quyết đòi giam xe chứ không nhận hai trăm ngàn đồng tụi nó đưa cho để xin anh thông cảm.

Allen buộc phải dùng quyền gọi điện cho người thân. Tính đi tính lại một hồi thì anh cảnh sát chốt giá phạt tại chỗ chừng triệu ba hay triệu tư gì đó. Số tiền thật quá sức tưởng tượng với một đứa học trò lần đầu mượn xe của chị gái để đi học. Lại kỳ kèo, ngã giá như thể mua bán mớ rau, con cá, cuối cùng Allen mượn thêm năm trăm ngàn đồng thêm vào với số tiền hai trăm ngàn lúc nãy để năn nỉ anh cảnh sát bỏ qua cho.

Anh cảnh sát giờ đây tỏ ra là một người thật sự vì nước quên thân, vì dân phục vụ. Anh cầm ngay một trăm ngàn để thối lại cho Allen như kiểu người ta trả tiền hoa hồng khi có được một món lãi to. Anh chỉ nhận tạm sáu trăm ngàn và hỏi tên người thân của Allen để ghi vào phiếu phạt, mà theo anh giải thích là nhằm cứu Allen khỏi những rắc rối khác. Thế là hôm đó Allen phải mắc nợ một số tiền không nhỏ chỉ cho một bài học mà có lẽ học sinh nào cũng từng học qua, nhưng ít khi nào áp dụng.

Tội nghiệp Allen!
 

jonigrace

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/3/16
Bài viết
48
Gạo
0,0
8.NHỮNG CHẬU CÂY XƯƠNG RỒNG

Dầu chẳng ai bảo ai, tất cả các thành viên của Happy Club đều thích hoa xương rồng.

Xương rồng tượng trưng cho sự tường tồn và chịu đựng. Nó có bề ngoài gai góc, mạnh mẽ, nhưng thật ra rất nhạy cảm nhưng không bao giờ để lộ ra bên ngoài. Về tình yêu, người ta nói nó đại diện cho một thứ tình yêu nồng nàn, mãnh liệt, thủy chung nhưng lại thầm kín, lặng lẽ chưa dám thổ lộ.

Thường nói đến xương rồng thì người ta nghĩ ngay đến những sa mạc nắng nóng và gió cát. Giữa những vùng đầy sỏi đá khô cằn bỗng đâu vươn lên những thân cây mọng nước, trên đó nở ra những bông hoa đủ màu sặc sỡ có thể làm dịu mát cả một vùng bầu trời.

Xương rồng hiếm khi ra hoa và hoa cũng rất ít, nhưng khi đã có hoa thì đó là những bông hoa rất đẹp, rực rỡ và lộng lẫy. Tùy theo loại xương rồng mà hoa có thể nở lâu trong vòng một ngày, hai ba ngày, và tối đa là bảy ngày. Dĩ nhiên cũng tùy theo đó mà những người bán xương rồng cảnh sẽ tăng thêm giá tiền: từ vài chục ngàn, vài trăm, thậm chí cho đến vài triệu cho những cây xương rồng hiếm nhập khẩu từ ngoại quốc.

Trong khi xương rồng dại có thể sống vững vàng giữa một môi trường nắng nóng khắc nghiệt và thậm chí trên một vùng đất thiếu chất dinh dưỡng, thì xương rồng cảnh cần sự chăm sóc cẩn thận hơn. Xương rồng nếu bị tổn thương, hay trầy xước sẽ không liền sẹo, và rất dễ bị vi trùng xâm nhập gây hại cho cây.

Vào mùa mưa, để xương rồng trực tiếp ngoài trời lâu ngày có thể bị mưa làm úng nước dễ dẫn đến thối và chết. Còn đem cây phơi nắng trực tiếp quá lâu có thể bị hiện tượng cháy da cây, thân bị nám vàng nâu hoặc đen. Ngoài ra nhiệt độ quá cao hoặc quá thấp có thể làm cho cây ngừng phát triển và suy yếu.

Vì thế Mr John chỉ chọn mua đúng bảy cây xương rồng từ khu vườn xương rồng được xem là to nhất khu vực, đặt chúng vào bảy cái chậu nhỏ sau khi nhổ chúng lên, cắt rễ và chờ ba ngày cho ráo nhựa. Chồng của Ms Rhea thấy thế cũng tặng thêm một số cây con mà anh đã ươm bấy lâu để góp thêm hy vọng về một vườn hoa xương rồng có đầy đủ mọi loại trong tương lai. Bảy cây xương rồng lấy từ phương xa về đã được đặt tên theo tên của bảy cô bé và được xếp thành một hàng ngang trên chiếc kệ gỗ ở ngoài hàng hiên, nơi có mái che để tránh mưa, và cũng là nơi mà chúng có thể nhận được ánh nắng buổi sáng nhiều nhất.

Trong những cây xương rồng đem về thì một số cây đã có nụ, chỉ cần vài ba bữa nữa thì sẽ có thể nhìn thấy chúng nở hoa. Mr John chụp hình các chậu xương rồng và đăng trong Club với dòng gửi gắm:

- I want to see your flowers. Try to live and grow up!

Chỉ đúng hai hôm sau thì cây Nicole nở ra hai bông hoa màu cam vô cùng rực rỡ. Cô bé Nicole thích lắm, vào bình luận ngay:

- Beautiful flowers!

Rồi ngày hôm sau thì cả cây của Lili và Lavender cùng trổ. Hai bông hoa vàng nằm bên cạnh một bông hoa đỏ tươi đã làm tăng số lượng hoa lên đến năm bông trong ngày hôm đó. Mr John rất vui vì chỉ trong ba ngày đã nhìn được hoa của ba cây:

- These beautiful flowers make me happy, as if you are present.

Allen có vẻ sốt ruột khi nhìn cây của bạn bè đã cho hoa. Nó thắc mắc:

- Where is Allen’s flower?

- We have to wait. – Mr John hồi đáp, vì không thể nào biết trước được. Cây xương rồng của Allen khá to, có nhiều chồi con bao phủ, nhưng chưa có nụ hoa.

Cactus nhìn cây xương rồng của mình thật nhỏ bé và dường như không còn sức sống, nó buồn bã nhận xét:

- Sorry, it was died!

- That small one has the most beautiful flower, in my view! – Mr John trả lời nó.

Cactus đâu biết rằng sáu cây xương rồng kia được người ta ghép trên những gốc xương rồng dại nên có vẻ to lớn, còn cây xương rồng mang tên Cactus được trồng trực tiếp xuống đất. Và cây của nó không những sẽ cho hoa đẹp hơn, mà còn bền hơn vì có thể nở được đến bảy ngày. Đó cũng là cây xương rồng đắt giá nhất so với các cây còn lại. Người trong nghề gọi nó là xương rồng Gymno.

Không đầy một tháng sau, hoa của cây Nicole lại nở. Trong khi đó những cây còn lại vẫn chưa thấy xuất hiện dầu chỉ một dấu hiệu nhỏ của một nụ xương rồng. Dầu vậy, từng ngày, từng ngày chúng vẫn lớn lên với sự quan tâm thường xuyên của Mr John.

Rồi một ngày Cactus mang một chậu xương rồng về trồng ở nhà mình. Allen, Lavender và Nicole cũng muốn thế, nhưng Mr John chỉ cho tụi nó mang về những cây chưa được đặt tên. Bảy cây còn lại cần luôn được ở cạnh nhau cho đến ngày chúng cùng ra hoa, và đều sinh ra những cây xương rồng mới.

Khi đó chắc sẽ có rất nhiều cầu vồng, và ước mơ về một vườn xương rồng đầy đủ các loại cũng sẽ thực hiện được. Và Mr John biết chắc rằng, ngày đó sẽ không còn xa.
 

jonigrace

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/3/16
Bài viết
48
Gạo
0,0
9.LẦN CUỐI CÙNG PHẢI ĐỢI

Tưởng chừng sau khi thi học kỳ thì việc học sẽ thảnh thơi hơn, nhưng không ngờ tháng Năm bước qua mang theo nó những lịch học ôn tập và học thêm dày đặc hơn trước. Đứa nào cũng học ngày học đêm, học quên ăn quên ngủ, học quên mất chính mình và quên cả những người xung quanh. Mỗi ngày thức giấc đầy căng thẳng và mệt mỏi, chẳng gương mặt nào tìm được nụ cười, thay vào đó thường trực nỗi âu lo về một kỳ thi được xem như là định mệnh.

Mr John vẫn nỗ lực để tụi nó bớt căng thẳng bằng cách hẹn tiếp tục đánh cầu vào 6 giờ 30 sáng ngày thứ bảy tuần này, vì hôm đó cả khối 12 được nghỉ dành chỗ cho khối mười thi học kỳ. Tuy nhiên, đến tối thứ năm thì Cactus và Maria báo rằng hôm đó phải học thêm từ bảy giờ cho đến chín giờ kém thì mới có thể tham gia.

Thật ra thì Mr John cũng đã hơi ngán ngẩm với những đứa học trò còn lại cứ hẹn rồi lại không đến một cách vô tư, và đã không dưới ba lần trong vòng một tháng bị đợi đến dài cổ như vậy. Ngoại trừ Cactus luôn luôn là người đúng hẹn, chỉ có một lần duy nhất nó bỏ về là vì lớp thể dục ra sớm. Cho nên Cactus cùng Maria luôn là thành phần chính cho những buổi chơi thể thao. Lần này cũng thế, Cactus còn đề nghị mượn trái bóng rổ vào để chơi cả hai môn. Vậy mà đến sát giờ thì nó lại nhắn tin inbox:

- Xin lỗi thầy ạ, ngày mai bạn Maria không đi được ạ, có lẽ em cũng sẽ không tham gia được, thầy chơi với các bạn khác vui ạ! Em xin lỗi!

Thôi thì đành vậy - Mr John nghĩ bụng. Vả lại nếu bắt đầu từ sáu giờ rưỡi thì đến tám giờ đã xong rồi. Nếu chờ Cactus đi học về thì đã chín giờ. Thời tiết nắng nóng cũng không phù hợp để chơi thể thao vào giờ đó.

- Vậy thì thứ 7 tuần sau, hoặc tuần sau nữa, hoặc tuần cuối cùng ... – Mr John hồi đáp.

- Ôi, em sẽ bắt nó đi!

- Thường thì thứ ba và thứ bảy các em đều rảnh từ 8g30 phải không? Rảnh khi nào mình chơi khi đó, không sao đâu em. – Mr John thật tình nói.

- Mai 6 giờ kém 10 được không ạ?

- Ừ, nếu tụi em thu xếp được thì thầy qua.

- Em sẽ đi mà. Em không trễ đâu, thật ạ! – Cactus hứa. Và Mr John luôn tin lời nó hứa.

- Thanks!

- Tự nhiên sao lại cảm ơn em?

- Vì đợi cũng là một nỗi sợ. Cảm ơn em đã chưa bao giờ bắt thầy phải đợi.

- Hi, mai sẽ không sợ đâu ạ!

Sáu giờ kém mười lăm, sáng thứ bảy, Mr John mang quả bóng rổ bước vào sân trường thì đã thấy Cactus một mình ngồi đó. Hai người ném bóng vào rổ chừng được năm phút thì Maria cũng đến. Họ chơi bóng, rồi đánh cầu đến tận sáu giờ ba mươi thì hai cô bé từ biệt để chuẩn bị đi học thêm.

Và cũng như nhiều lần trước, Mr John ngóng dài cả cổ cũng chẳng thấy đứa nào trong đám còn lại, mặc dầu tụi nó hứa hôm nay đánh cầu xong sẽ cùng nhau đi ăn sáng.

Bảy giờ năm phút. Mongro chạy vào bảo nó đã đến đúng giờ, nhưng đứng chờ Nicole ở cổng trường.

Bảy giờ hai mươi, Allen vội vã chạy đến bảo rằng vì không có xe, phải quá giang bạn nên giờ mới đến được. Nó bảo nếu có xe thì nó sẽ có mặt sáu giờ cũng được. Thật sự nhà Allen rất xa, cách trường gần hai mươi cây số, chứ không như những đứa còn lại chỉ phải đi khoảng vài ba cây.

Mongro đã nhận được tin nhắn của slow girl Lavender bảo là nó đang trên đường đến. Nhưng giờ thì Mr John quyết định không chơi thể thao nữa, vì đã đợi gần một tiếng đồng hồ rồi. Thay vào đó, kế hoạch mới là đi ăn sáng ở thị trấn. Tất cả đi bộ về nhà Mr John để lấy xe thì gặp ngay Lavender đang băng qua đường để đi vào cổng. Thế là gọi luôn nó về để cùng đi.

Về phần Nicole, vì phải trông nhà cho mẹ đi họp nên đã nhắn tin báo cho Mr John từ sớm rằng nó sẽ không đến, nhưng vì không mang theo điện thoại nên Mr John không đọc được tin. Vì vậy chỉ có bốn thầy trò cùng nhau đi ăn sáng.

Sau khi ăn sáng, bốn người đi qua nhà văn hóa thiếu nhi để chụp hình với những phong cảnh đẹp tuyệt vời. Từ cảnh leo cây cổ thụ cho đến những chiếc đu quay, tàu lượn đủ màu sắc của bọn thiếu nhi. Họ còn muốn vào sân thi đấu cầu lông và hồ bơi bên cạnh để chụp hình nữa. Sân cầu lông thì dễ vào vì có một số người đang thuê đánh ở đó, nhưng hồ bơi thì có cổng có rào, chả lẽ vào xin chụp hình khơi khơi?

Thế là Lavender bị dụ làm chim mồi vào để hỏi thăm giá cả, giờ giấc của dịch vụ bơi. Trong khi đó những người còn lại đi ra phía hồ bơi để chụp hình. Slow girl quay lại nói y như lời của người quản lý hồ bơi làm cho mọi người cứ bụm miệng không dám cười lớn tiếng. Mãi cho đến khi ra khỏi đó một quãng xa thì nó mới biết rằng hỏi là để hỏi thôi, chứ nhóm không bao giờ có kế hoạch đi bơi ở chỗ này, nếu có thì cũng là một chỗ khác.

Những người đi trễ hẹn phải bị phạt. Vì vậy hôm nay Allen cùng Lavender phải dắt nhóm đi ăn món sương sa. Thật là may mắn cho hai đứa nó vì bốn người vừa ăn, vừa mang về chỉ tốn tổng cộng có bốn mươi ngàn đồng cho những ly sương sa mát lạnh, ngon lành của cô bán hàng đã gần ba mươi năm bán cho học trò thị trấn.
 
Bên trên