Nhất minh kinh nhân - Cập nhật - Melancholy

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

melancholy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/7/14
Bài viết
44
Gạo
0,0
929ea829tw1edkecnp2fkj20sz19oqdq.jpg

Tên tác phẩm
: Nhất minh kinh nhân
Tác giả: Melancholy
Thể loại: quan trường, phá án, giang hồ, cung đấu
Tình trạng: đang sáng tác
Cảnh báo:
- Tình yêu nam nam, dùng khá nhiều điển cố và thành ngữ được chú giải đầy đủ ở cuối mỗi chương.
- Truyện đi theo hướng phá án nhưng không đặt nặng vấn đề phá án mà là lựa chọn mỗi nhân vật giữa tình bằng hữu cố gắng xây dựng với thù hận không thể xóa nhòa, có kẻ buông xuôi lại có người cố chấp.
Giới thiệu tác phẩm: "Vì nụ cười của ngươi, ta cam nguyện bị giam cầm giữa bao xiềng xích..."
Mục lục
~ Quyển 1: Xuất nhân đầu địa ~

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
 
Chỉnh sửa lần cuối:

melancholy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/7/14
Bài viết
44
Gạo
0,0
929ea829gw1efiva1dtfrj20fe0oogrn.jpg

Quyển 1: Xuất nhân đầu địa


Chương 1:

“Hí….”

Hai cỗ xe ngựa sang trọng dừng trước cổng huyện nha Liêu Minh.

Người đánh ngựa cỗ xe phía trước là chàng trai trẻ đeo mặt nạ bạc che đi phân nửa gương mặt của mình, chỉ lộ đôi mắt sáng ngời nhưng lạnh lùng.

“Công tử, đến nơi rồi.” Hắn đánh tiếng cho người bên trong hay.

Mành vén lên, lộ ra góc tay áo trắng tuyết của người bên trong đưa ra bái thiếp hướng đến hắn, cất thanh âm từ tính dễ nghe: “Thủy Ngạn, gõ cửa thông cáo.”

“Vâng, công tử.” Thủy Ngạn nhận lấy bái thiếp, nhảy xuống mặt đường làm tấm áo đen tuyền phất phơ trong làn gió nhẹ tôn lên nước da trắng hồng sáng lên dưới nắng mai.

“Tiểu Mặc, huynh nghĩ người bên trong sẽ ra tiếp đón với thái độ gì?” Người đánh cỗ xe ngựa phía sau quay đầu hướng vào trong, nét mặt anh tuấn rắn rỏi toát ra khí phách của giang hồ chính đạo.

“Mọi chuyện phải chờ xem mới hay được, việc gì phải đoán mò nhọc thân.” Thanh âm của người mà chàng gọi là Tiểu Mặc có chút phớt lờ không quan tâm.

Nghe thế, chàng bất đắc dĩ cười, im lặng không hỏi nữa.

“Két!”

Tiếng cửa lớn nặng nề được đẩy ra, đứng ở bậc cửa hiện có ba người, một trong trang phục bộ khoái và hai người nha dịch, nhìn thấy tình cảnh trước mặt, có chút khó hiểu nheo mắt.

Thủy Ngạn đưa lên bái thiếp của công tử nhà mình cho vị bộ khoái nét mặt sáng sủa kia, trao đổi đôi câu qua lại. Cả ba người liền thay đổi sắc mặt, trưng ra tươi cười lấy lòng, bước vội đến cỗ xe phía trước theo chân Thủy Ngạn.

Bộ khoái chắp tay cúi nhẹ đầu: “Lý đại nhân, không nghênh đón từ xa quả thật thất lễ, mừng ngài đến nhậm chức ở huyện Liêu Minh.”

“Không cần phải cầu kì hình thức như vậy.” Người bên trong cất tiếng cười sảng khoái, vén mành lên bước xuống xe ngựa, một thân trắng tuyết ôn hòa, ngũ quan chính trực, Lý Khắc Bằng tao nhã đưa tay làm tư thế đỡ ra hiệu cho ba người ngẩng đầu lên.

Trẻ quá. Trông chỉ tầm hai mươi lăm trở lại là cùng.

“Không biết xưng hô sao?” Lý Khắc Bằng hỏi vị bộ khoái.

“A, tiểu nhân là bộ khoái A Phúc, hai người này là nha dịch A Cửu, A Lân.” Bộ khoái vội chắp tay nói.

Khắc Bằng mỉm cười tỏ vẻ đã rõ, lại thấy có điểm gì không ổn, y khẽ nhíu mày: “Ta có nghe qua sư gia ở đây danh tự Kình Anh, vậy Kình sư gia đâu?”

A Phúc gãi đầu khó xử, nhìn hai nha dịch một lượt, rồi ngập ngừng đáp lời Lý Khắc Bằng: “Lúc huyện thái gia trước qua đời, Kình sư gia chỉ bảo chủ nhân của ngài không còn nữa, tự khắc không thể ở lại, trao lại cho tiểu nhân một bức thư rồi ra đi.” Nói rồi, A Phúc lấy ra một phong thư kính cẩn trình lên Lý Khắc Bằng.

Sự thật lại là, Kình sư gia nghe nói huyện thái gia mới là một kẻ vô danh tiểu tốt, bỏ năm nghìn lượng ra mua chức, hẳn chẳng làm nên được trò trống gì, nên khinh thường không muốn nhìn mặt, mới có hành động thất lễ như thế.

Bộ khoái thầm nghĩ, hẳn Kình sư gia đang làm ra vẻ chờ người ta đến tận cửa mời về thôi.

Nói gì thì nói, vị huyện thái gia này tuy chưa rõ được y ra sao, nhưng niệm tình dù gì cũng là người xứ khác còn nhiều bỡ ngỡ, việc trong huyện nha hiện chỉ có Kình sư gia rõ nhất, làm vậy quả thật rất không phải đạo.

Vị huyện thái gia trước cũng chẳng giỏi giang gì, được cái hiền lành phúc hậu, đối nhân xử thế vừa lòng người, thế yếu tài hèn bị quan trên chèn ép không thể làm gì mà uất hận đến chết.

Còn vị huyện thái gia mới này…

A Phúc cẩn thận đánh giá Lý Khắc Bằng đang cầm phong thư lên đọc một lượt, mày kiếm mắt phượng anh tuấn hào hoa, khí độ bất phàm, chẳng lẽ dùng những điều này để che mắt sự ngu dốt của bản thân, không đậu nổi một chức danh nhỏ đành phải đi mua chức như vậy?

A Phúc chớp chớp mắt, bày ra tư thế đẹp mắt đến vậy, nhưng có thật sự biết chữ không?

Mà thôi, đừng yêu cầu quá cao làm gì. Chỉ mong sao vị này không đục khoét của dân khiến bách tính lầm than đã là cầu trời khấn phật rồi.

Lý Khắc Bằng kín đáo quan sát biểu tình của ba người, lại soi một lượt từng con chữ trên giấy, môi hơi cong lên nhạo báng, nét bút mềm yếu không đủ lực, câu cú bình thường cường điệu đến trịch thượng, vậy mà làm cao nhỉ, những người như thế này hẳn đang chờ kẻ khác đến hạ thấp lưng mời về.

Thật tiếc, huyện thái gia bây giờ là Lý Khắc Bằng y, đành để vị Kình sư gia “kiên trung” này thất vọng một phen.

“Quả là đáng tiếc, nhưng Kình sư gia đã quyết tâm dứt áo ra đi như vậy, ta cũng không nỡ ép.” Lý Khắc Bằng mỉm cười ra vẻ tiếc rẻ cũng như cảm thông cho thái độ cao ngạo của vị Kình sư gia kia, ngón tay thon dài gấp thư lại đưa cho Thủy Ngạn cầm lấy.

Vậy là không đi mời Kình sư gia về ư?

A Phúc có hơi ngoài ý muốn.

“Vậy… chuyện sư gia…” A Phúc dè dặt mở lời.

“Dù sao hiện cũng có một người phù hợp thay thế chỗ Kình sư gia mà ta đã mời về.” Lý Khắc Bằng nói.

Hả? Có chuẩn bị sẵn người thay thế luôn rồi ư?

Vị huyện thái gia này không phải có phần nóng vội cho người của mình vào hay sao?

“Lan Lan, đi ngựa đường xa đã nghỉ ngơi đủ rồi chứ, huynh mau đến ra mắt huynh đệ trong huyện nha Liêu Minh.” Lý Khắc Bằng biết họ nghĩ gì, cũng không quan tâm, mà sảng khoái búng ngón tay cố ý hơi nghiêng ra đằng sau, ba người trong huyện nha giờ mới chú ý đến còn một cỗ xe ngựa nữa có một người vóc dáng cao lớn, tuy cũng anh tuấn bất phàm nhưng lại giống một võ sĩ giang hồ hơn là sư gia huyện nha, có phần bất đắc dĩ nhìn nhau khó hiểu.

“Còn không phải tại đại nhân quá vòng vo hay sao?” Tiếng cười trong trẻo từ trong xe phát ra, người đánh xe nhảy xuống xe ngựa đỡ lấy người mà chàng gọi là Tiểu Mặc, cũng là Lan Lan trong lời của Lý Khắc Bằng.

Lan Lan có mái tóc hơi xoăn thả bồng bềnh theo làn gió cuốn, mắt phượng dài cong cong động lòng người, làn da trắng như tuyết tinh khôi nổi bật trên cẩm y thượng hạng màu vàng nhạt đính dây kim tuyến bên hông. Hắn bước đi chậm rãi, xòe quạt ra thật tao nhã, trên môi luôn nhoẻn một nụ cười yêu diễm không thể nói thành lời.

Ba người trong nha dịch nuốt nước miếng, ra đây là sư gia mới của họ, trên đời còn có người đẹp như vậy sao? Nếu không phải nhờ vào giọng nói hơi trầm kia, hẳn ai cũng nhầm đây chính là đệ nhất mĩ nhân, các cô nương bài danh hạng đầu ở Phiêu Hương Viện chỉ có thể ôm mặt hổ thẹn.

“Tại hạ Mặc Lan.” Mặc Lan đưa tay gập quạt lại thành một đường trăng khuyết, sóng mắt hơi chuyển lấp lánh như sương mai. “Mong chư vị chiếu cố nhiều thêm.”

“Không… Không dám.” Ba người lắp bắp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn không thể dời đi được.

Lý Khắc Bằng thương cảm nhìn ba người, còn nhìn nữa là Lan Lan cho biết tay đó.

“Còn đây là sư huynh Vũ Nhất Xuân của ta.” Lý Khắc Bằng giới thiệu chàng trai cao lớn đi phía sau Mặc Lan.

“Tại hạ Vũ Nhất Xuân, tham kiến ba vị quan sai.” Vũ Nhất Xuân mỉm cười lễ độ, so với ba người kia chàng có làn da ngăm đen khỏe mạnh, nụ cười mộc mạc chân thành dễ gây thiện cảm cho người khác.

“Không dám.” A Phúc vội dời tấm mắt khỏi người Mặc Lan, đáp lại.

Sư huynh của Lý đại nhân ư, sao lại trông giống giang hồ hiệp khách vậy, rốt cuộc vị huyện thái gia mới này là văn nhân hay võ nhân, nếu đã là võ nhân sao lại muốn đi làm quan huyện, thật khó hiểu.

Mà huyện thái gia này mang cả sư huynh của mình đến huyện nha làm gì?

Thôi, không phải việc của gã, quan tâm làm chi cho mệt thân.

A Phúc sai hai tên nha dịch đi dắt cỗ xe ngựa, bản thân trưng ra nụ cười phải phép, đưa tay mời vào trong: “Thỉnh đại nhân vào nhận ấn tín của huyện thái gia.”

Chú thích:

Nhất minh kinh nhân
( 一鸣惊人) Ví von người bình thường không có biểu hiện nổi trội, thoáng cái làm ra thành tích kinh người.

Xuất xứ : Trong《 sử ký • hoạt kê liệt truyện 》của Tây Hán • Tư Mã thiên: “Thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi trùng thiên; bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân.”

Từ gần nghĩa: Nhất cử thành danh, nhất bộ đăng thiên, danh mãn thiên hạ. (Một hành động mà nên danh , một bước lên trời , danh khắp thiên hạ.)

Cố sự : Tề Uyvương sa vào tửu sắc, ba năm không để ý tới triều chính, quốc nội hỗn loạn bất kham. Tài tử Thuần Vu Khôn biết Tề Uy vương thích chơi đoán chữ, lúc yết kiến nói rằng trong vương cung có một con chim ba năm rồi chưa cất tiếng. Tề Uy vương nói : “Thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi trùng thiên; bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân.” (Con chim ấy không bay thì thôi, bay rồi thì vút tận trời xanh , hót rồi thì làm người kinh ngạc.). Từ nay về sau Tề Uy vương cần vu triều chính, chăm lo việc nước, quốc uy đại chấn.

Xuất nhân đầu địa: Ý của câu thành ngữ này là tài năng vượt xa hơn người.

Câu thành ngữ này có xuất xứ “Tống sử - truyện Tô Thức”. Tô Thức còn gọi là Tô Đông Pha, cùng Âu Dương Tu trong truyện này là văn hào triều nhà Tống.

Khi tô thức lên 10 tuổi thì cha đi du học xa, mẹ là Trịnh thị đã dạy cho con biết đọc biết viết. Đến năm 20 tuổi, Tô Thức thông cổ trí kim đã đến kinh thành tham gi khoa cử.

Bấy giờ, hàn lâm tú tài Âu Dương Tu làm quan chủ khảo, trên văn đàn thời bấy giờ người ta rất tôn sùng Bát Cổ Văn, một loại văn chương có phong cách quái gở và khó hiểu, Âu Dương Tu cũng bất mãn vì việc này, nên khi ông duyệt qua bài thi "Hình thưởng trung hậu luận" thì trong lòng vô cùng phấn khởi. Ông vốn định chấm bài thi này đỗ bậc tú tài, nhưng lại tưởng đây là bài của Tăng Củng học trò ông, nên chỉ phê đỗ bảng nhãn để khỏi mang tai tiếng.

Kỳ thực bài thi này là của Tô Thức, tài năng của Tô Thức đã bắt đầu hé nở trong cuộc thi làn này, về sau ông còn đỗ thi điện. Tô Thức rất khâm phục chủ khảo Âu Dương Tu, nên đã nhờ ông phê duyệt hộ mấy bài viết của mình.

Sau khi biết tác giả "Hình thưởng trung hậu luận" không phải là Tăng Củng mà là Tô Thức, một người chưa hề có tên tuổi trên văn đàn, Âu Dương Tu cảm thấy rất hối hận.

Về sau, Âu Dương Tu xem qua mấy bài viết của Tô Thức, thấy bài nào cũng tràn ngập tài năng, mới viết thư cho Mai Nghiêu Thần, một danh nhân trên văn đàn thời bấy giờ rằng: "Văn chương của Tô Thức quả là tuyệt diệu, tôi muốn nhường lối để anh ta cao hơn tôi một bậc". Mọi người nghe vậy đều cho Âu Dương Tu đã quá khen, nhưng sau khi xem qua mấy bài viết của Tô Thức họ mới thật sự khâm phục.

Về sau, dưới sự hướng dẫn của các nhà văn nổi tiếng trên văn đàn thời đó như Âu Dương Tu,… văn chương của Tô Thức càng thêm tuyệt diệu và trở thành nhân vật nổi tiếng trên văn đàn.
 

melancholy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/7/14
Bài viết
44
Gạo
0,0
929ea829gw1ef0g1m3n2bj20js0xyahi.jpg


Chương 2:


“Lão gia, huyện lệnh mới hôm nay đã đến nhậm chức.”

“Y trông như thế nào?”

“Điềm đạm, học thức, thanh cao.”

“Học thức?”

“Vâng, trông rất trẻ, chỉ hơn hai mươi mà thôi, đúng là nhìn người không thể trông vẻ ngoài, nếu không phải người đều hay chuyện chức quan là bỏ bạc ra mua, hẳn đều bị y lừa.”

“Các ngươi có tra ra thêm gì nữa không?”

“… Dạ không. Bao nhiêu ngày nay, ngoài cái tên Lý Khắc Bằng và có họ hàng ở kinh thành, không thể tra ra được gì nữa.”

“Có trá. Cứ tiếp tục điều tra.”

“À… lão gia… có chuyện này.”

“Nói đi.”

“Kình sư gia bỏ đi, hiện muốn cầu cạnh lão gia, Lý Khắc Bằng không hề nghĩ đến chuyện cân nhắc mời lại người về, mà vốn dĩ đã mang theo vị sư gia mới bên mình, tên là Mặc Lan.”

“Mặc Lan?”

“Thân thế tên này bí ấn hơn cả Lý Khắc Bằng, có điều… hắn còn đẹp hơn cả đệ nhất mỹ nhân các kỹ viện quanh đây.”

“Ừm…”

~*~​

Sắc trời tối như mực tàu, nổi bật vầng trăng khuyết như lưỡi móc bàng bạc.

Đêm lạnh như nước.

Từng đợt gió xào xạc như rít qua tán cây.

Cánh hoa tàn, lìa cành, rơi xuống mặt đất.

Phố xá heo hút người qua lại, hai bên đường chỉ leo lét vài ánh đèn dầu của những nhà chưa ngủ.

Bóng áo trắng nhạt nhòa lướt trên mặt đường, hư hư thực thực, y phục trên người lấm tấm vết đỏ, mái tóc bết dính rũ xuống che khuất gương mặt rơi trên hõm cổ.

“Tiểu thư… tiểu thư…”

Tiếng gọi quỷ dị mang theo tiếng khóc nức nở méo mó, có thể khiến cho những người nghe thấy phải dựng tóc gáy.

“Tiểu thư… thả tiểu thư ra…”

~*~​

Mất cả một ngày để làm quen với nơi ở mới, khi đêm đã buông xuống, bốn người vào thư phòng của huyện lệnh.

“Làm quan huyện thì yêu cầu tiên quyết là phải nhớ danh sách những kẻ không nên đắc tội để an phận giữ chức?” Lý Khắc Bằng ngồi vào bàn, nhìn tờ danh sách trước khi đi Kình Anh sư gia đã có lòng để lại nhắc nhở y cẩn trọng, xem như ông đối với huyện nha đã là có tình có nghĩa, vậy mà y hờ hững lướt qua một lượt, đến cái nhíu mày cũng tiếc, Lý Khắc Bằng tì thái dương lên khớp tay, cười khẩy khinh miệt vất hẳn qua một bên.

Mặc Lan trong hoa phục kim tuyến ung dung tiến tới, một tay tao nhã vén góc áo, tay còn lại nhặt nó lên xem qua rồi đặt trước ánh nến đốt đi, hắn mỉm cười với y: “Người ta trước khi dứt áo còn để lại mảnh gương làm tin, sao ngươi nỡ lòng ném qua cửa như vậy?” (1)

Lý Khắc Bằng gõ nhịp lên bàn, nhìn mảnh giấy phút chốc chỉ còn lại nắm tro tàn, cũng cười lại với Mặc Lan, khinh miệt trong mắt giờ chuyển thành trêu chọc: “Ta đây ném qua cửa, còn nhân tình hơn là Lan Lan hủy thi diệt tích nó.”

Mặc Lan xòe quạt ra một vòng bán nguyệt tuyệt đẹp, híp lại mắt phượng, khí chất tao nhã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Chướng mắt, để làm gì? Tính ra ta cũng chỉ là dọn dẹp thay ngươi thôi. Nhưng lỡ như sau này, quả thật ngươi đắc tội người ta, chỉ cần chịu khổ một mình là được, chớ kéo ta vào.”

Lý Khắc Bằng chuyển tư thế, đan chéo hai tay rồi tựa cằm lên, mày kiếm cong cong mê người, mỉm cười gian xảo: “Ấy, đã có Lan Lan bên cạnh, ta còn cần gì lo họ là ai, Lan Lan vừa rồi có lướt qua xem, thế là được rồi. Ta mà nếm mật nằm gai (2) thì Lan Lan đau lòng ai dỗ dành đây.”

Mặc Lan nhẹ lắc đầu, cười ra tiếng: “Miệng lưỡi ngươi thế này, ta thấy ngay từ đầu ngươi đã nhắm đến chức thiên hạ đệ nhất quan liêu rồi.”

Y còn rất không biết liêm sỉ đắc chí cười: “Trên đời này thương ta nhất là Thủy Ngạn nhưng hiểu ta quả chỉ có Lan Lan.”

Hở?

Thủy Ngạn đứng một bên làm bình phong nãy giờ cùng Vũ Nhất Xuân tự dưng bị điểm danh, gương mặt ẩn dưới mặt nạ chỉ lộ ra đôi mắt sáng cùng gò má phải với làn môi mềm mại của Thủy Ngạn chợt hơi đỏ lên trong một thoáng, bất đắc dĩ nhìn sang liền thấy bộ dạng dở khóc dở cười của Vũ Nhất Xuân đang nhìn mình ý bảo “Đệ vất vả rồi, phải hầu hạ tên công tử bệnh hoạn như vậy.”

Vũ Nhất Xuân không phải lần đầu chứng kiến khả năng lượn lẹo ngọt xớt của Lý Khắc Bằng, liền bất đắc dĩ đằng hắng một tiếng: “Làm ơn nói chuyện bằng tiếng phổ thông đi, đều xem qua tờ danh sách cả rồi, vậy hai người thấy sao?”

Lý Khắc Bằng và Mặc Lan hợp ý nhìn nhau, nét cười trong mắt càng sâu theo đuổi cùng suy nghĩ, cả hai tuy không để ý lắm, nhưng họ là những người chỉ cần nhìn qua thứ gì một lần đều sẽ không quên.

Lý Khắc Bằng nằm ngả ngửa ra sau ghế, đan chéo ngón tay vào nhau đặt trước ngực, bày ra bộ dạng lười biếng: “Thái thú cơ đấy, bảo sao lắm kẻ hạ mình trước lão đến thế, thông tin lúc trước chúng ta thu được xem ra còn thiếu sót.”

Mặc Lan thì nghiêng đầu chống thái dương lên khớp tay, tóc mai khẽ lay theo quạt giấy đung đưa, quyến rũ cực kì, hắn cười nhạt thếch: “Toàn gian thương gạo muối cả, Lý đại nhân ngài đây nên cầu phúc cho huyện Liêu Minh này tránh hạn hán lũ lụt, nếu không bị toán người đó bắt chẹt thì đầu dời chỗ là vừa.”

Lý Khắc Bằng giả bộ nhấc tay áo chấm chấm viền mắt: “Lan Lan suy tính lâu dài cho ta như vậy, thật làm ta cảm động phát khóc.”

Mặc Lan rất vô tình lắc lắc ngón trỏ: “Một câu như cũ, đừng kéo ta xuống nước theo ngươi là được.”

Thật chẳng vui gì cả.

Lý Khắc Bằng cụt hứng bĩu môi, đánh mắt hướng đến Thủy Ngạn cầu tình: “Thủy Ngạn, Lan Lan bắt nạt ta nè, ngươi phải bênh vực cho ta đó.”

Thủy Ngạn dở khóc dở cười: “…” Sao hắn chẳng làm gì mà cứ bị lôi vào vậy.

Vũ Nhất Xuân lại một lần nữa nỗ lực kéo trọng tâm câu chuyện về theo hướng có thể lọt lỗ tai được: “Có khi nào vị quan huyện trước đây là vì bọn họ chèn ép đến uất hận mà chết? Cả danh sách như vậy, thái thú và phú thương là những kẻ đáng để mắt đến ư?”

Mặc Lan lắc đầu phản bác nhưng không mở miệng mà dùng ánh mắt đùn đẩy cho Lý Khắc Bằng, y cười cười: “Quan huyện trước đây chết ra sao chẳng phải chuyện chúng ta quan tâm. Còn về danh sách này, không phải chúng ta phải để mắt đến họ, mà là họ ngay từ đầu đã chú ý đến chúng ta.”

Vũ Nhất Xuân càng không hiểu ra sao, nhìn sang chỉ thấy Thủy Ngạn từ chối cho ý kiến, nhưng nhìn ánh mắt của hắn, hẳn cũng hiểu được trọng tâm rồi.

Lý Khắc Bằng kiên nhẫn giải thích cho chàng hay: “Một tên tiểu địa chủ như ta ở xứ vốn đã chia rõ hết tầng lớp đại địa chủ và nông dân, điều kiện thứ hai để tồn tại là dựa hơi. Vị thái thú nào đó đang rung đùi uống trà chờ ta đến bái phỏng cầu tình.”

Ra là vậy.

Vũ Nhất Xuân khi hiểu ra, chàng lại nghĩ đến điều gì đó.

Mặc Lan biết chàng thắc mắc chuyện gì, hắn liền cất lời đá đểu Lý Khắc Bằng: “Vị Kình sư gia đó quả thật tốt bụng, tốt bụng đến mức vạch rõ bụng dạ cho người ta hay, gã thấy theo tiểu địa chủ này không thể kiếm ăn được nên về làm trâu ngựa cho đại địa chủ quyền thế kia rồi.” Rồi hắn đánh ánh mắt thách thức, “Đi bái phỏng chứ, Lý đại nhân?”

Lý Khắc Bằng nhướn mi, tiện thể đánh cái ngáp dài: “Ta thương Lan Lan nhà ta như vậy, sao Lan Lan đành lòng nghi ngờ ta, khiến ta thật thương tâm.”

Bộ dạng đó dùng hai thương tâm để biểu đạt, quỷ mới tin.

Cả ba người ngán ngẩm nhìn y.

Mặc Lan nói: “Ta nghĩ ngươi chẳng qua sợ chết danh thiên hạ đệ nhất quan liêu mà thôi.”

Thủy Ngạn đến giờ mới tham dự vào, hắn nhỏ giọng nghiêm túc: “Thế công tử dự tính ra sao?”

Lý Khắc Bằng như chỉ chờ đến đó, môi khẽ nhếch lên: “Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng. (3) Để xem là ta đến cầu tình lão, hay đến một lúc nào đó, chính lão phải đến đây mở miệng trước, khi mà lão có thằng quý tử đích đáng như vậy.”

Quý tử của thái thú đại nhân, tiếng dâm loạn vang danh gần xa, đúng là làm cho người ta mở tầm mắt. Cả ba nghe thế cũng đồng loạt bật cười.

“Xoạc!”

Bất chợt, bên ngoài một cơn gió thổi mạnh một đợt lá rụng, nghe tiếng mèo hoang gào rú, âm thanh rờn rợn như tiếng gào khóc ai oán.

Cửa sổ bật tung, nến trong phòng vụt tắt.

Trăng soi sự kinh ngạc len trong mắt bốn người. Lý Khắc Bằng cười ha ha nhưng tiếng cười lại lạnh ghê người: “Mới ngày đầu tiên thôi, đừng nói rằng quỷ hồn đến đòi nợ máu nhầm chứ?”

Mặc Lan cất lời ngán ngẩm: “Xem ra đến khí chất quan liêu của ngươi mà oan hồn cũng không chịu nổi một đêm.”

Vũ Nhất Xuân cùng Thủy Ngạn chỉ nhẹ giọng: “Âm khí rất nặng.”

Chú thích:

(1)
gợi nhắc đến điển tích “Phá kính trùng viên”. Một viên quan thị tùng của vua lấy được công chúa em gái vua làm vợ, hai người rất yêu thương nhau. Nhưng giữa lúc ấy, triều đình hủ bại, nước nhà sắp đến hồi diệt vong, người chồng lường trước được thiên hạ tất loạn, vợ chồng tất phải ly tán, bèn lấy chiếc gương đồng đem đập làm hai nửa, một nửa mình giữ, một nửa đưa cho vợ, dặn rằng: Nếu một ngày vợ chồng ly tán, nàng hãy đem nửa chiếc gương này ra chợ rao bán. Nếu ta còn sống, ta sẽ đi dò la tin tức của nàng, lấy nửa cái gương còn lại này làm chứng, cùng đoàn tụ với nàng.

Ở đây Mặc Lan nhạo rằng Kình Anh đã dùng tờ danh sách nhắc nhở Lý Khắc Bằng nên đi tìm ông ta mà y lại vứt đi chẳng đoái hoài.

(2) "Nằm gai nếm mật" do chữ "Ngọa tân thường đảm". Đời Xuân Thu (722-479 trước D.L.), hai nước Ngô và Việt đánh nhau. Sau trận đại bại tại Cối Kê, vua Việt là Câu Tiễn phải mình trần sang lạy vua Ngô là Phù Sai xin hàng. Ngô vương bắt vợ chồng Câu Tiễn phải sang Ngô làm con tin, có quan Tướng Quốc là Phạm Lãi theo hầu. Cả ba đều bị giam trong ngục đá. Hằng ngày vợ chồng Câu Tiễn và Phạm Lãi phải cắt cỏ, hốt phân ngựa, gánh nước rửa dọn chuồng ngựa, kiếm củi nấu cơm... Suốt thời gian ba năm, chúa tôi sống một cách vô cùng vất vả cực nhọc, những vẫn bền chí đợi thời. Một hôm vua Ngô đau, Câu Tiễn nghe theo lời của Phạm Lãi là chịu nếm phân của vua Ngô để được vua Ngô tin kẻ hàng giữ dạ trung thành. Nhờ đó mà cả ba được phóng thích về nước. Được trở về cố quốc, nhớ đến nỗi thất bại nhục nhã và bị giam cầm làm nô lệ, Câu Tiễn vô cùng căm uất, lòng canh cánh mưu toan báo thù. Tướng quốc Phạm Lãi nói: - Chúa công chớ lúc nào quên cái nhục ở ngục đá thì mới có cơ báo thù được nước Ngô. Câu Tiễn đáp: - Xin vâng lời dạy bảo! Bấy giờ giao quốc chính cho Văn Chủng, giao quân chính cho Phạm Lãi, nhà vua tôn hiền đãi sĩ, kính người già, thương kẻ nghèo, đối xử trăm họ như anh em nên được mọi người mến phục. Đến mùa làm ruộng, Câu Tiễn cũng vác cày đi cày. Vương phi Câu Tiễn cũng chăm việc dệt cửi. Cùng đám dân chia sự lao khổ, ăn mặc rất tiết kiệm. Muốn gấp báo thù, Câu Tiễn cố sức chăm chỉ làm việc suốt ngày đêm. Khi nào buồn ngủ thì lấy cỏ lục (rau răm) xoa vào mắt cho cay làm mắt phải mở. Chân lạnh muốn co thì dầm nước lạnh. Mùa đông lạnh thì ôm giá. Mùa hè nóng nực thì ngồi bên lửa. Bỏ cả giường nệm, lấy gai lấy củi lót nằm. Quả mật luôn luôn treo ở chỗ ngồi, chỗ nằm, thỉnh thoảng lại nếm một ít như để nhắc lại nỗi tủi nhục, khổ đau. Đêm nào cũng sùi sụt khóc. Khóc chán lại thở dài. Hai chữ "Cối Kê" lúc nào cũng lẩm nhẩm ở miệng. Theo 7 kế phá Ngô của Văn Chủng, mới thi hành được 3 thì nước Việt hưng thịnh, nước Ngô suy. Cuối cùng nước Việt báo được thù, thôn tính nước Ngô, và vua Ngô tự tử. Trong bài "Văn tế trận vong tướng sĩ" của Nguyễn Văn Thành đời vua Gia Long, có câu: "Nằm gai nếm mật chung nỗi ân ưu; mở suối bắc cầu riêng phần lao khổ". "Nằm gai nếm mật" có nghĩa chịu những việc lao khổ để trả thù cho kỳ được là do điển tích trên.

Nếm mật nằm gai: được sử dụng trong thời gian cuộc sống đang có những khó khăn vất vả và đòi hỏi sự chịu đựng để chờ ngày tươi sáng sẽ đến.

(3) Trung Quốc có câu : “Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng”, cũng tương đương với một câu ở ViệtNam: “Trăng đến rằm thì trăng tròn”, nói nôm na có nghĩa là, chuyện gì cũng thế, cái gì đến thì nó sẽ đến, gấp cũng không được, mà kệ cũng không xong.
 

melancholy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/7/14
Bài viết
44
Gạo
0,0
929ea829gw1eeglv7p888j20b20crtaa.jpg

Chương 3:


Trời vừa hửng sáng cũng là lúc người trong huyện nha thức dậy bắt đầu công việc một ngày mới. A Phúc thường là người thức dậy sớm nhất, gã đánh ngáp mở cửa ra ngoài rửa mặt, nhìn thấy Lý Khắc Bằng cùng Mặc Lan ăn mặc chỉnh tề ngồi bên thành lan can tán gẫu, mỗi người thanh cao quý phái theo một cách riêng, mà cách đó không xa là Vũ Nhất Xuân đang luyện kiếm gỗ cùng Thủy Ngạn với những chiêu thức uy lực vô cùng đẹp mắt, những điều này khiến gã bị giật mình.

“A Phúc! Ngươi dậy rồi à, ta có chuyện muốn hỏi.” Lý Khắc Bằng nhìn thấy A Phúc đang tròn mắt trông bọn họ, liền bật cười, bày ra thái độ bình ổn gọi gã lại hỏi chuyện, nét mặt hắt những ánh sáng đầu tiên anh tuấn mê người.

A Phúc dè chừng đánh giá.

Ngài là huyện thái gia, có cần phải dậy sớm đến dọa người kinh sợ thế không? Đừng nói ngài muốn gọi ta đến trách tội tại sao lại dậy quá trễ đấy nhé!

Mặc Lan nhìn bộ dạng con ngươi lờ đờ đầu tóc rối tung nội y xộc xệch của A Phúc, chỉ mị mắt cười nhẹ với Lý Khắc Bằng: “Đại nhân muốn hỏi gì thì ít nhất cũng phải đợi người ta tỉnh ngủ đã, ta thấy gã dậy sớm nhất huyện nha xem ra cũng tốt lắm rồi.”

Lan Lan đại mỹ nhân… à không Mặc sư gia, ngài đừng tưởng A Phúc này ít học nghe không ra mỉa mai trong câu nói của ngài nhá, dậy sớm như bốn người mới đúng là kì quái đó.

Lý Khắc Bằng nhìn bộ dạng bất phục của A Phúc quay đi sau khi cúi đầu chào mình, chỉ lắc đầu cười với Mặc Lan: “Là do chúng ta không quen chỗ nên mới thức dậy sớm, Lan Lan còn nỡ nói móc người khác.”

Mặc Lan vuốt nhẹ mái tóc thanh mảnh hơi xoăn, vung tay xòe quạt thành đường vòng cung tuyệt đẹp, híp mắt đá đểu: “Chứ không phải đại nhân sợ ma đến đòi nợ nên mới không ngủ được hành hạ ba người bọn ta cũng phải dậy theo sao?”

Lý Khắc Bằng thế mà còn rất vô sỉ trưng ra vẻ mặt vô cùng tội nghiệp kể khổ với Mặc Lan: “Phải đó, đêm hôm qua đợi mãi mà chẳng thấy ma hiện, ta thật sợ ma muốn chết à, cứ lo lắng nửa đêm có biến, thế mà kêu Thủy Ngạn lên giường ngủ chung với ta, hắn lại một nháo hai khóc ba thắt cổ, sống chết cũng không chịu, thật vô lương tâm a.”

Ai một nháo hai khóc ba thắt cổ?

“…” Thủy Ngạn đang so kiếm với Vũ Nhất Xuân cũng bị câu nói vu khống trắng trợn của Lý Khắc Bằng làm run tay rơi kiếm, vất vả nghiêng người lách khỏi đường kiếm mạnh mẽ mà Vũ Nhất Xuân vung tới, sau đó hướng đến vẻ mặt vô cùng muốn ăn đập của Lý Khắc Bằng mà méo mặt dở khóc dở cười.

Lúc trước luôn là ai cứ nghe ở đâu rộ lên tin đồn có ma là háo hức bắt hắn thức đêm cùng đi bắt cho biết, giờ lật lọng sao mà nhanh thế không biết.

Nhiều khi hắn luôn tự hỏi có phải nhìn nhận nhầm chủ nhân rồi chăng? Y tự nhận mình mặt dày thứ hai thì chắc chắn trong thiên hạ không ai dám tranh thứ nhất.

Vũ Nhất Xuân cũng thu kiếm về, vô cùng cảm thông nhìn Thủy Ngạn, khóe miệng giật giật mấy hồi mới lên tiếng: “Là Thủy Ngạn vô lương tâm hay do đại nhân ngài muốn dùng uy quyền ép thiếu nam nhà lành đi làm kĩ?”

Lý Khắc Bằng cười cười, nhếch môi vô cùng gian trá: “Ta chỉ là muốn hắn-cam-nguyện-lên-giường-với-ta, đêm qua hẳn là đêm động phòng.”

Thủy Ngạn: “…”

Mặc Lan phẩy quạt cười to: “Ồ. Chúc mừng đại nhân hồng phúc tề thiên vừa mới nhậm chức đã có thể nạp ngay quý phu nhân về cửa. Chức danh thiên hạ đệ nhất quan liêu quả không ngoa.”

Vũ Nhất Xuân: “…” Hai câu nói đối chọi nhau chan chát vậy cũng có thể nói đến hài hòa âm sắc thế sao?

Thủy Ngạn bẻ cổ tay, cười hắc hắc, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu công tử còn muốn tiểu nhân chung phòng để bảo vệ ngài thì ngài hãy ăn nói và hành động có tính người hơn.”

Mặc Lan lắc đầu, trông như đã ngộ được chân lý: “Người ta thường nói đêm động phòng phu nhân e thẹn khiến trượng phu hóa cầm thú, quả không sai.”

Thủy Ngạn, Vũ Nhất Xuân: “…”

Lý Khắc Bằng được thể dùng ánh mắt u buồn uất ức tố cáo với Mặc Lan: “Phu nhân có được thân xác của ta rồi nên không cần ta nữa, quân sư quạt mo của ta, huynh bảo ta phải làm sao đây?”

Mặc Lan ghé đầu qua, mỉm cười đầy tàn ác: “Có trách thì trách lần đầu của người ta mà kỹ thuật của đại nhân tệ quá lại không biết kiềm chế bản thân lại khiến quý phu nhân không hài lòng sinh ra chán ghét, theo ta thấy, cứ làm càng nhiều càng tốt là mọi chuyện vào khuôn phép cả thôi.”

Hai mắt Lý Khắc Bằng như người mù lâu ngày lại chợt thấy được ánh mắt trời, y chắp tay cung kính: “Lan Lan chí phải.”

Vũ Nhất Xuân: “…” Cứ làm càng nhiều là ý gì?

Rốt cuộc hai người này bao giờ mới trao đổi với nhau bằng tiếng phổ thông cho người khác hiểu, hay chí ít là tiếng người cũng được.

Chàng luôn luôn có cảm giác mình kết giao nhầm bằng hữu rồi, chỉ so với miệng lưỡi thôi đã không cùng một đẳng cấp.

Thủy Ngạn chỉ thấy cả người vô lực, như mọi khi đánh mắt sang hướng khác giả vờ câm điếc. Càng tranh luận, người chịu nhục cũng chỉ có bản thân hắn mà thôi.

Lý Khắc Bằng liếc mắt nhìn bộ dạng giả ngu của Thủy Ngạn, lại chú ý đến vành tai hơi đỏ của người kia, trong mắt y hiện lên dịu dàng vô hạn.

Mà sự thật tối hôm qua là…

~*~​

“Chờ mãi cũng chẳng có động tĩnh gì khác, về phòng nghỉ ngơi thôi.” Vũ Nhất Xuân là người đi ra sau cùng, chàng khép cửa phòng lại rồi phất tay dẫn đường bảo vệ Mặc Lan về hai phòng cuối hành lang của họ.

“Thủy Ngạn, bên này.” Lý Khắc Bằng vô cùng tự nhiên nắm tay Thủy Ngạn khiến hắn rõ ràng mấy ngón tay y hơi run rẩy. Thủy Ngạn vội lo lắng hỏi. “Công tử, sao vậy?”

Lý Khắc Bằng nén cười, quay đầu nhìn hắn với nét mặt ủ dột: “Thủy Ngạn, có ma đó.”

Có ma thì thế nào? Thủy Ngạn chẳng hiểu ra sao, chẳng phải mỗi lần nghe ở đâu có quỷ hồn ngài đều hí hửng góp vui cho được? Tự dưng giờ lại chưng ra bộ dạng này?

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Thủy Ngạn, tự trong đáy lòng Lý Khắc Bằng thở dài, đúng là đứa ngốc chẳng hiểu tình thú gì cả, ta ra ám hiệu như vậy còn chưa rõ ràng sao.

Lý Khắc Bằng đột ngột rút tay ra, Thủy Ngạn còn chưa kịp giật mình, đã thấy y xoay người từ đằng sau ôm hắn, tựa cằm lên vai hắn, lại nghe y phả hơi nóng bên tai: “Thủy Ngạn, nói thật nhé, ta sợ ma lắm đó. ~”

Thủy Ngạn: “…” Ngài còn có lí do nào nghe dối trá hơn nữa không?

Còn nữa, hai chàng trai độc thân tự dưng đêm thanh lại ôm nhau giữa hành lang vắng là loại tình cảnh máu chó gì?

Lý Khắc Bằng thấy người của Thủy Ngạn run lên nhè nhẹ như muốn hất y ra, lại chú ý gò má đã hơi đỏ lên của hắn, y càng lấn tới: “Cho nên, ngươi ngủ cùng giường với ta đi.”

Thủy Ngạn đờ người ra như bị sét đánh. Công tử mới nói gì đó?

Lý Khắc Bằng cười rất bất đắc dĩ, nhưng đôi tay vô lại siết chặt thắt lưng của Thủy Ngạn hơn: “Chỗ lạ, còn có ma rình rập, Thủy Ngạn ngươi ngủ cùng ta đi. ~”

“…”

“Ta biết ngươi thương ta nhất mà, sao đành lòng nhìn ta mất ngủ phải không?”

“…”

“Nghe đâu giường của huyện thái gia cũng rộng lắm đó, hai người ngủ vẫn còn dư chỗ. ~”

“…”

“Ngươi đồng ý nha. ~”

“… Không.”

“Thủy Ngạn. ~”

“… Vậy tiểu nhân ngủ dưới sàn được rồi.”

“Thủy Ngạn. ~”

“ Không thì tiểu nhân sang phòng bên.”

“… Xem như ngươi lợi hại.”

~*~​

Trong khi Lý Khắc Bằng đang bận suy suy tính tính đêm nay nên tung ra chiêu gì dụ dỗ “quý phu nhân” của y lên giường, thì A Phúc đã ăn mặc tươm tất đứng trước mặt họ kính chào, mà những người khác trong huyện nha cũng lục tục thức dậy.

“Đại nhân mới sáng sớm đã có gì sai bảo? A Phúc tôi nhất định sẽ bẩm báo đầy đủ.”

Lý Khắc Bằng mỉm cười ôn hòa: “Thường thì các ngươi đi tuần thế nào?”

A Phúc gãi đầu: “Giờ Mão mọi người thức dậy, thì giờ Mão ba khắc sẽ bắt đầu đi tuần, hai mươi nha dịch cùng năm bộ khoái luân phiên cho nhau, một tốp năm người gồm bốn nha dịch và một bộ khoái.”

Y gật đầu tiếp nhận sau lại nói: “Từ giờ bảy người.”

“Hả?” A Phúc ngạc nhiên. “Bảy người thì biết chia thế nào? Với lại huyện nha nào cũng thường chia như vậy?”

Lý Khắc Bằng lý giải: “Bảy người gồm bốn người bọn ta sẽ chia hai tốp nhập bọn với năm người các ngươi. Hôm nay ta cùng Lan Lan, hôm sau là sư huynh cùng Thủy Ngạn, sau nữa là ta cùng Thủy Ngạn rồi cứ liên tục như thế.”

A Phúc trố mắt nhìn Lý Khắc Bằng rồi lại nhìn ba người kia, thấy họ không bày ra thái độ gì xem như là đồng ý với đề xuất của y, gã thật sự không hiểu được, lần đầu tiên gã nghe đến huyện thái gia đi tuần, có phải gã còn trong chiêm bao chưa tỉnh ngủ không nhỉ?

Lý Khắc Bằng nhìn biểu tình như gặp quỷ của gã, tiếp tục nói: “Bọn ta nhờ thế nắm được tình hình dân chúng trong Liêu Minh huyện, cũng thân thiết hơn với mọi người, nếu có án oan gì cũng dễ bề điều tra hơn, không phải sao?”

A Phúc nhìn y bằng ánh mắt thân thiện hơn lúc trước, lại liếc qua Mặc Lan, quả thật là nhìn gần thế này lại càng đẹp tuyệt trần, gã bất đắc dĩ nói: “Tâm tư của đại nhân là phúc của dân chúng Liêu Minh huyện nha, điều này tất nhiên có thể, nhưng mà Mặc sư gia dung mạo thế này, ra ngoài có phải khiến cho kẻ oán hận đến chết người lại si mê đến cuồng không?”

“…”

Đây gọi là hồng nhan họa thủy sao?
 

Vì Em Là Nắng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/12/13
Bài viết
909
Gạo
2.000,0
Thật ra cũng ít khi đọc thể loại truyện này. Cũng có chỗ khó hiểu.
Nhưng ba chương đầu của bạn viết rất tốt. Xét về chính tả thì không có lỗi sai nào cả. Tiếp tục cố gắng nhé.
 

melancholy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/7/14
Bài viết
44
Gạo
0,0
Thật ra cũng ít khi đọc thể loại truyện này. Cũng có chỗ khó hiểu.
Nhưng ba chương đầu của bạn viết rất tốt. Xét về chính tả thì không có lỗi sai nào cả. Tiếp tục cố gắng nhé.

Ý, khó hiểu là chỗ nào khó hiểu hả bạn? ;___;
 

melancholy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/7/14
Bài viết
44
Gạo
0,0

melancholy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/7/14
Bài viết
44
Gạo
0,0
929ea829gw1eii0vqalz2j20gk0rs426.jpg


Chương 4:


“Nghe nói huyện thái gia đã đến nhậm chức hôm qua.”

“Biết rồi, hôm qua tôi có thấy hai cỗ xe ngựa đậu trước nha môn.”

“Đẹp hay xấu?”

“… Đẹp hay xấu quan trọng sao?”

“Nếu kiện cáo gì gặp một vị quan có dung nhan đoan chính vẫn tốt hơn.”

“Hừ, cũng chỉ là một tên bỏ tiền ra mua chức, kiện cáo được quái gì?”

“Nói vậy cũng phải.”

“Không chừng cũng sắp đầu nhập cho thái thú rồi, ở đây thử hỏi có ai dám chống lại ông ta?”

“Phải, huyện lệnh thì có thể đổi người nhưng có bao giờ đổi lòng tham và kiêng dè kẻ trên đâu?”

“Chỉ cầu vị huyện thái gia này đừng làm ra chuyện gì tày đình bức bách dân chúng ta đã tạ trời tạ đất rồi.”

“Nghe nói Kình sư gia cũng bỏ đi.”

“Chuyện đó ai chẳng biết, tôi còn nghe nói ông ta đi ăn máng khác ở chỗ thái thú rồi.”

“Thật thế chăng? Sao tôi lại nghe nói vì ông ta phật ý với huyện thái gia mới dốt nát không học hành gì.”

“Sự thật mười phần. Dường như huyện lệnh mới đã đoán trước nên đã tuyển sư gia mới, nghe đâu là một người đẹp.”

“Sư gia ngoài mấy lão già thâm niên còn có thể là ai, đẹp ở chỗ nào?”

“…”

“…”

“Quả như lời A Phúc nói, tiểu thực quán này tập trung nhiều người đến nhất Liêu Minh huyện, cũng là nơi tốt nhất để thăm dò tin tức.” Lý Khắc Bằng ngồi ở góc khuất của quán, y trong trang phục trắng tuyết toát lên phong thái tao nhã bất phàm nhấp một ly rượu, thật thỏa mãn với vò rượu được ủ mười năm này, mỉm cười nhìn người bên cạnh.

“Ngươi không nghe ra ai cũng mong huynh đến bái phỏng thái thú đại nhân sớm một chút sao?” Mặc Lan vận cẩm y hoa lệ trên mặt đeo mạo sa che đi dung mạo tuyệt diễm của mình, hướng ánh mắt chế nhạo của mình đáp lại Lý Khắc Bằng.

“Không vội không vội.” Lý Khắc Bằng xua tay. “Dân chúng ở đây còn chưa kịp biết mặt ta, giờ ta đi, họ biết hình dung ta ra sao để khinh bỉ?”

“Kể ra ảnh hưởng của thái thú đến huyện Liêu Minh thật rất lớn.” Mặc Lan nhấc lên ngón tay trắng nõn nà thanh mảnh của mình miết nhẹ môi mềm cách một làn vải như nhẹ cười, Lý Khắc Bằng hiểu ý tứ qua thói quen này của hắn là gì, hắn không phải đang lo ngại mà là phấn khích, kiểu như một con mèo vuốt sắc đang suy tính nên cào con chuột như thế nào cho nó sống không được, chết không xong.

Mặc Lan à, nếu huynh bỏ mạo sa ra, ta chắc chắn ngoài ta ra ai cũng bị vẻ mặt của huynh hù dọa một phen.

Đối phương dù gì cũng là thái thú đó, huynh có thể tỏ thái độ tôn trọng một chút được không? Như ta nè, có phỉ nhổ người ta cũng ngậm ở trong miệng để nước miếng dội trôi đi thôi.

“Trước mắt, vẫn là đừng động vào thái thú chi cho rách việc.” Lý Khắc Bằng chống cằm. “Ta mới đến nhậm chức, hẳn cũng không có vụ án nào quá lớn giao cho ta đâu, cùng lắm là vài tên trộm vặt hay gây nhau ngoài chợ búa.”

Mặc Lan mị mắt: “Đừng quên có một hồn ma đang nhớ thương ngài đấy, Lý đại nhân.”

Nghĩ đến tình cảnh bất thường tối hôm qua, Lý Khắc Bằng càng thêm chán nản mà thở dài: “Bắt ta chờ cả đêm, cũng chẳng xuất hiện lần nữa.”

Mặc Lan gắp một miếng cá hấp cho vào miệng rồi nói: “Giờ đang là ban ngày, quỷ hồn làm sao lại xuất hiện được? Với lại, quỷ hồn căn bản không thể xuất hiện ở huyện nha vốn là nơi lúc nào cũng toát ra hạo nhiên chính khí. Nói việc hôm qua hồn ma đi ngang qua gây chấn động chúng ta, cũng đủ hiểu những vị quan trước đó ‘chính trực liêm minh’ cỡ nào rồi.”

Lý Khắc Bằng gặm cái màn thầu: “Lan Lan, huynh tin trên đời này có quỷ thật sao?”

Mặc Lan đặt đũa xuống, mỉm cười: “Chuyện kì quái trên đời này làm sao lường hết được, thà tin là có còn hơn đến lúc lại bị dọa đến sùi bọt mép chết điếng.”

Này, đang ăn sáng, huynh có thể dùng những lời nói hoa mỹ để uyển chuyển phát ngôn ra suy nghĩ của mình được không?

Biết là tin có ma quỷ trên đời chẳng mất mác cọng lông nào, thậm chí khiến cho người ta cảm thấy phấn khởi lạ kì, nhưng huynh làm ta chẳng nuốt nổi nữa rồi.

Người ta nói hồng nhan họa thủy, ta thấy là mỹ nam họa khẩu mới đúng.

Đúng! Lan Lan nhà y chính là như vậy!

Lý Khắc Bằng bĩu môi nhai nhồm nhoàm mất sạch hình tượng cố nuốt hết cái màn thầu.

Mặc Lan lười nhác đánh mắt với Lý Khắc Bằng: “Ta thấy là huynh quá rỗi rồi, muốn có việc làm để người người biết đến uy danh của huynh không?”

Lý Khắc Bằng nghe thế liền hí hửng hỏi: “Uy danh thì thôi khỏi, chỉ sợ là cẩu danh, nhưng có việc cho ta duỗi thắt lưng cũng được, huynh bày ra trò gì rồi?”

“Bày trò thì không có.” Mặc Lan đánh mắt ra ngoài cửa, Lý Khắc Bằng bày ra vẻ rướn cổ liền thấy cái đầu lấp ló sau cột, ánh mắt thèm thuồng nhìn vào bên trong hau háu vào hầu bao treo bên thắt lưng của khách.

Bắt trộm?

“Sao?” Mặc Lan cười gian xảo. “Có hợp ý huyện thái gia không?”

“Biết Lan Lan lo lắng tìm mọi cách để thỏa mãn khao khát khôn cùng của ta lúc này như vậy, ta thật sự là không thể chờ thêm chút nào nữa.” Lý Khắc Bằng trưng vẻ mặt cảm động nhưng lời nói lại nghe dâm dâm như chuẩn bị cưỡng hiếp gái nhà lành, Mặc Lan lắc đầu mặc kệ gọi tiểu nhị lại tính tiền rồi kêu Lý Khắc Bằng thong dong rời khỏi quán, còn không quên nhắc nhở y đi trước nhớ buộc lỏng hầu bao một chút ở nơi dễ bị cướp nhất.

Không hổ là Lan Lan nhà y!

Đúng là làm ác phải tính toán kĩ lưỡng đến từng chi tiết!

“Nhưng ta nghĩ Lan Lan muốn ta xây dựng hình tượng huyện thái gia văn nhược yếu ớt bị người ức hiếp, sau đó quật cường trong khi đang hấp hối bên giường bệnh quyết đứng lên đánh đuổi ác bá chứ? Muốn ta bắt trộm, chẳng phải lại thành huyện thái gia bạo ngược hung tàn sao?” Lý Khắc Bằng thắc mắc.

Đi bắt trộm cũng bị cho là hung tàn vậy triều đình ban bố luật pháp ra để bạo ngược nhau sao?

Thật sự là chẳng có lí lẽ gì cả!

Mặc Lan khinh bỉ: “Ngay từ khoảnh khắc ngươi bỏ bạc mua chức thì hai chữ văn nhược đó đáng bị dội đi trong nhà xí rồi, đã thế còn dắt theo Vũ Nhất Xuân hùng dũng khỏe như trâu đó nhìn đã thấy là dân giang hồ bụi bặm giới thiệu là sư huynh, ngươi cảm thấy bản thân nên sắm vai nào mới đúng đây?”

Lý Khắc Bằng nghe mà toát mồ hôi hột.

Lan Lan yêu dấu à, huynh thật sự là cần phải nói chuyện mềm mỏng hơn nữa mới cưới… à không… mới gả đi được.

Nhân danh huyện lệnh yêu dân như con nhất thiên hạ, Lý Khắc Bằng ta thật sự rất muộn phiền vì nguy cơ tương lai ế dài của huynh đó.

Đúng là mỹ nam họa khẩu mà.

Thật sự là vô cùng đáng lo. Cứ đà này đến ta cũng không dám chứa chấp huynh đâu!

Lý Khắc Bằng đoán chuẩn xác vị trí đứng và hướng di chuyển của tên trộm nhóc con cỡ mười hai mười ba để làm ra vẻ hai người tình cờ va chạm theo đúng như mong muốn của nó, tiếp đó nhóc ắt sẽ chuyền cho một nam một nữ đứng cách đó không xa kia bằng những kiểu va chạm tương tự chẳng hạn.

Quả nhiên, hệt như y nghĩ, sau khi nó lém lỉnh giật lấy hầu bao của y, cuống quýt xin lỗi rồi ù té chạy đi, nó chạy về hướng hai người kia, Lý Khắc Bằng y cũng rất hợp tình hợp lý hét toáng lên có trộm, có kẻ trộm hầu bao, sau đó chạy đi thả đúng cước bộ hòng tóm gọn cả lũ.

Mặc Lan gọi với theo với giọng điệu như ngái ngủ: “Nhớ diễn chân thật một chút.”

Lý Khắc Bằng y biết, Mặc Lan đã vẽ đường cho y chạy tất nhiên đã có tính toán của riêng mình vô cùng chuẩn xác, nhiều khi y thật sự muốn ngắt cái vẻ mặt yêu nghiệt kia một phát.

“Có trộm! Mau bắt trộm!” Lý Khắc Bằng trưng ra vẻ mặt hoảng hốt khiến mọi người nhìn vào tưởng như y hụt hơi gắng đuổi rát phía sau đứa bé mà thực chất y lại đang thầm oán, đúng là con nít mà, chạy chậm như vậy làm cho y muốn điều tiết cước bộ cho phù hợp cũng thấy lao lực vô cùng.

Đúng rồi! Phải thế chứ!

Chuyền hầu bao của gia cho người đàn ông đó đi!

Đứa bé giả vờ va vào người đàn ông để chuyền hầu bao, Lý Khắc Bằng y hí hửng lướt nhanh qua người đứa bé tiện thời điểm huyệt khiến nó giật mình đứng bất động nhận ra nụ cười lấp lửng bên môi của Lý Khắc Bằng đang đuổi theo người đàn ông.

Người đàn ông cũng khó hiểu tại sao y bỏ qua đứa bé dễ dàng để đuổi theo mình, đành chạy thật nhanh để nhờ va chạm đưa tiền cho người đàn bà đang đứng chờ tiếp ứng, rồi sau đó, gã cũng cứng đờ ngay khoảnh khắc Lý Khắc Bằng điểm nhẹ trên người mình, chẳng rõ tại sao mình lại không thể cử động.

Lý Khắc Bằng âm thầm thở dài thườn thượt, chuyền nhau đến mấy lượt mà một chút sáng tạo cũng không có.

Cứ va vấp kiểu này, thể nào cũng có lúc va phải họa sát thân.

Người đàn bà thoáng nhìn ra sau thấy đồng bọn mình không nhúc nhích đương nhiên lấy làm lạ, nhưng trước việc đuổi theo sát sao của Lý Khắc Bằng, ả không còn cách nào khác ngoài việc bỏ chạy thục mạng.

Đúng như y đoán, bọn trộm vặt này chỉ có ba người, trông như một gia đình vậy. Phụ mẫu lại không lo làm ăn kiếm tiền tử tế đi dạy con cái làm chuyện xấu, thật sự không thể bỏ qua.

Thôi chán rồi, kết thúc nào.

Lý Khắc Bằng cọ mũi chân tiến sát đến chỗ người đàn bà khiến ả hoảng hốt vấp phải làn váy của chính mình ngã chúi nhủi và cỗ kiệu bốn người khiêng phía trước.

“Á!” Mấy gã khiêng kiệu bị bất ngờ nên không tránh kịp khiến kiệu bị chênh, người đàn bà lại va vào hông kiệu nên kiệu bị lắc lư dữ dội hơn, nghe tiếng người bên trong la oai oái. “Chuyện gì vậy! Bọn vô dụng! Có cái kiệu cũng khiêng không xong!”

“Là kiệu của Lã công tử!”

“Là Lã công tử, con trai thái thú đó!”

“Phen này phiền rồi!”

“…”

“…”

Người bên trong kiệu chính là tên quý tử của thái thú ư?

Lý Khắc Bằng nghe tiếng bàn tán xôn xao của dân tình hóng chuyện, nhếch môi cười lạnh, đưa mắt đánh giá người mang vẻ mặt cau có bước ra khỏi kiệu đứng đối diện với mình.

“Có chuyện gì?” Lã công tử Lã Khiêm gắt gỏng.

Người đàn bà biết rõ Lã Khiêm là tên háo sắc có tiếng ở Liêu Minh huyện nên dựa vào mình cũng có vẻ ngoài hấp dẫn, ả đứng dậy õng ẹo chỉ chực đổ vào người Lã Khiêm, cất giọng ủy mị: “Lã công tử, xin hãy làm chủ cho thiếp.”

Lã Khiêm vừa thấy rõ ả, liền giãn chân mày đỡ lấy: “An tâm, nàng đẹp thế này, ta sẽ làm chủ cho nàng.” Nói rồi gã quay sang Lý Khắc Bằng quát tháo. “Này tên điêu dân kia, giữa thanh thiên bạch nhật lại muốn đùa giỡn dân nữ ư?”

Chính khí quá nhỉ?

Lý Khắc Bằng bĩu môi không vội trả lời vì y đã nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn ở đằng sau.

“Lý đại nhân! Có chuyện gì sao?”

“Lý đại nhân? Xảy ra chuyện gì?”

“Sao lại có cả Lã công tử?”

“…”

“…”

Là tiếng của người trong huyện nha.

Lý Khắc Bằng cong môi, hẳn đây là trò của Mặc Lan.

Xem ra tính toán thời gian của Mặc Lan rất chuẩn xác thời gian sai nha đi một vòng Liêu Minh huyện rồi trở về. Đáng lẽ đây là một vở diễn mở đầu rất êm đẹp, có Mặc Lan viết kịch, Lý Khắc Bằng y diễn chính, sai nha đến dọn tàn cục, đáng tiếc, nửa đường lại bị tên họ Lã này phá hỏng.

Mặc Lan đã tháo mạo sa ra nhưng lại xòe quạt che đi dung mạo của mình chỉ lộ đôi mắt biết cười, hắn ung dung tiến đến bên cạnh Lý Khắc Bằng, nhẹ giọng: “Huyện thái gia của ta, trong lúc ngài bắt trộm, lại chạm phải quý nhân nào đây?”
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên