Nhĩ hảo mỹ nhân! Thân thể... đủ cường! (Hiếm khi làm thanh thủy văn nha)
----------------------------------------------
Dưới âm tào địa phủ,
Tiểu diêm vương tâm cao ngạo cuồng không xem ai ra gì, nhưng mặt đang sệt ra nghe chửi:
- Ngươi làm ăn cái kiểu gì mà lại bắt nhầm hồn của nam nhân, khiến hắn đi đầu thai lộn!- Diêm vương đại nhân hung tợn nói
- Ta mới không biết đâu hu hu không biết đâu, hắn cũng đầu thai tốt rồi, nhân quả tuần hồi, ta đâu làm gì lớn chỉ là lỡ ngủ gật thôi mà!- Tiểu diêm la vẫn mờ mịt nói!
- Cái gì? To gan chỉ ngủ gật thôi cũng khiến hắn thiếu một phách, chỉ ngủ gật thôi mà có thể khiến hắn thành long chi phích, không thích nữ nhân! Chỉ một lần thôi mà có thể khiến hắn nhất định phi thăng làm tiên lại phải ở dưới nhân gian làm hạ nhân. Hự! Ngươi thật coi ta là tiểu tử ba tuổi đấy à! Ta sao có một đứa con ngốc thế này?- Diêm vương hận không thể bóp chết tên siêu quậy, nghịch tử , aizz trách sao được dưới gối hắn cũng chỉ có một tiểu tử mà phu nhân hắn cũng không nguyện hắn sinh thêm một đứa, bi ai a!
- Chuyện đã lỡ rồi làm sao? - Lâm suy sướt mướt nói, hắn thật sự sợ phải vào lại 18 tầng địa ngục đâu lắm a! Hắn từ nhỏ độc sủng diêm hậu liền bị cha hắn lén quăng xuống nó rất đâu nha, hắn mới một 1250 tuổi thôi mà, ngược đãi trẻ con a!
- Haizz! HỪ, còn làm gì nữa lập tức xuống cửu tiên đi đầu thai cho ta, trong kiếp này nhất định phải trả lại phách cho hắn, phải hoàn thành nguyện vọng hắn để hắn có thể làm tiên, không hoàn thành được thì đi luôn đi đừng có về!- Nhất thời, sấm chớp ngũ lôi oanh liệt, ầm một cái ngay đỉnh đầu tiểu diêm la, diêm la ngơ ngẩn, chỉ thấy diêm vương phất tay, hắn tiểu diêm vương này, liền hóa cho bụi, nhờ thiên kiếp đầu thai!
Dưới nhân gian!
Thiên lôi địa kiếp oanh đình, chân long giáng thế, phượng hoàng uống quanh, một tiểu diêm vương được ra đời, hiệu một hồi tàn mưa máu!
Thắm thoát mười hai năm trôi qua!
- Thiếu gia, người đừng như vậy lộng hành được không? Lão gia đã nổi điên lật tung cái phủ rồi đấy!- Một nha đầu thoạt nhìn khá thanh tú nói.
- Hì hì, ta đây mới không sợ đâu, bất quá chỉ là diện bích tư quá thôi, trò cũ trò cũ!- Một thiếu niên xinh đẹp khả ái, yêu mị động lòng người, hắc hắc nói, hắn là tiểu diêm vương, kiếp trước còn bị quăng vào mười tám tầng địa ngục, cái gì diện bích tư quá, treo ngược cành cây, dùng roi đánh, trò mèo! Hắn kiếp này đại danh kêu Tôn Nghi, nhũ danh gọi là hắc nhi. Tên hay gọi là: Tiểu quỷ!
Hắn phóng nhanh ra ngoài, khinh công trác tuyệt, một phát leo ngược cành cây phóng trăm dặm lưu lại một bức thư: Hành hiệp cứu người, mẫu thân phụ thân chớ giận đi, học hành mười năm sau, tiểu nghi sẽ về!
Đi được đoạn được khá xa, lại gặp phải một cái tên ăn hiếp con gái nhà lành, máu nóng và háu thắng của Tôn Nghi nổi lên:
- Ê! Lũ kia, ban ngày ban mặt mà, ăn hiếp con gái nhà lành như vậy hả?- Giọng nói trong trẻo như suối rách, ngọt ngào khiến lòng người ngơ ngẩn!
- Thằng nào đây? Hóa ra là một tiểu tử cút!- Nhìn thấy hắn một tiểu tử mặt nạ khí thế vương gia ra vẻ phách lối tên côn đồ nhíu mày, bất quá hắn đang làm đại sự!
- Cái gì tiểu tử ông đây bây giờ đã được mười hai, mười hai tuổi đấy, không nói nhiều thả cô nương đằng sau các người ra, bổn gia tha cho ngươi một mạng!
Không khí âm trầm người đàn ông nổ ra sát khí, đem phất tay lên, hàng loạt thân thủ áo đen lộ ra, kiếm khí xông lên, trong miệng người đàn ông vang lên một chữ: Giết! Thấy tình hình không ổn Tiểu Nghi toát mồ hôi, cười cười, aiz, anh hùng cứu mĩ nhân không thành lại mang họa vào thân, bất quá không chết được nhưng vẫn không nên mang họa vào thân, mấy tên này lai lịch phi phàm, mặt liền đảo 360 độ cười cười, lưu manh nói:
- Aizz. lộ tiểu gia có mắt không tròng, tựa hồ không thấy thái sơn, tiểu gia còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, đại ca phong lưu tuấn dật đừng giết ta! Chuyện này cứ bỏ qua kết thêm một mối minh hữu hà không làm!- Hắn vô sỉ hề hề nói, vừa nói vừa lách tôi lách lui né tới hơn mấy chục cây cung, mấy trăm cây đao phóng tới, chỗ nào chỗ nấy đều là tử điểm. Liền tính khinh công trốn đi, bỗng hồn bay phách tán, giọng nói nhẹ nhàng lại khó tí mệt mỏi, giọng nói như tuyết hoa ngàn dặm, lạnh lùng nhưng... câu hồn, khắc lên như tiếng chuông bạc, lại có tí rung động nói:
- Tiểu ca, đừng bỏ muội họ giết muội mất!- Khụ khụ, nói rồi ho ra máu, trông thật đáng thương, tuy không thấy sắc mặt nhưng nghe ra giọng nói ắt hẳn là tuyệt sắc nữ nhân phong hoa tuyết nguyệt nghiêng nước đổ thành, nói rồi chí nổi lên, máu anh hùng sùng sục, phách lối nói:
- Các ngươi đừng có ỷ đông hiếp yêu ta đây không sợ đâu, nói rồi đem cái đai quần phanh ra, kiếm khí lao vun vút,
Đùng! Bột mì bay đầy trời
Vị tiểu gia nhà ta đã đắt thủ ôm được mĩ nhân!
Ở đâu đó trên đồi, gió lồng lộng, trời tỏng mây trắng, mặt của vị tiểu gia nhà nào đó đen thui hơn cả than, miệng tựa hồ há to nhét được cả quả trứng, mắt trợn tròn, một bộ dáng chật vật không chịu nổi, tay run run chỉ về hướng "mỹ nhân":
- Ngươi là nam nhân?
- Phải!- Mỹ nhân khẳng định bộ dáng!
- Thật đáng sợ thật ngu ngốc, aiz, mắt ta quả là vẫn phải đi khám mắt thôi, chết tiệt! Thế nhưng đắc tội thế lớn, trời ạ! Cái tội mê gái, đánh chết cũng không chừa, tức chết tức chết- Tiểu diêm vương tức đến dậm chân hồng hộc nói, cũng không thể trách hắn được, nam nhân gì đâu xinh đẹp thế,ngọt ngào thế, cư nhiên đẹp hơn cả hắn, cư nhiên hoặc hơn hắn lại mặc nữ trang đẹp hơn cả tiên nữ nếu... không phải người ta có hầu kết, ở dưới cũng có cái này loại thì có đánh chết hắn cũng không tin "nàng" là nam nhân! Chắc ai giờ người ta đúng là nghiêng nước đổ thành bất quá là ánh mắt của hắn vẫn là quá tệ nam nhân mà cũng không biết, còn hủy hoại người ta, aiz, sống 1267 năm rồi, aiz thật ngại với chúng yêu mà, aiz thiên lôi đánh chết nhân gia đi!
Nói qua nói lại tức cũng đã tức rồi, nhân gia khảng khái ngồi xuống chu chu môi phệ xuống, tay phất phất bất mãn nói:
- Đi đi! Haiz, tiểu ca định cưới ngươi về làm nương tử, nhưng ngươi lại là nam nhân khẳng định đem về lão nhân gia sẽ thiến ta! Ngươi đi di, ta cứu mạng ngươi nhưng cũng chiếm ngươi... khụ khụ tiện gì ta không nhớ! Nói chung ta bắt tay huề, hề hề, nữ nhân nhầm, đại nhân đừng tính toán với tiểu tử!
- Ngươi khẳng định! Nhưng ta là long dương chi phích nha! Tiểu đệ xinh đẹp như vậy, khả ái như vậy, yêu mị như vậy, dũng cảm như vậy, chuẩn gu của ca rồi, theo ca đi, làm phu nhân cung chủ ta sẽ sủng ngươi đến tận trời muốn gì có này, khẳng định còn có thể làm công!
- Khụ khụ ngươi đừng có như vậy vô sỉ!- Bước chân của một thiếu niên nào đó chợt dựng lại chẳng may vấp phải một cục đá té loạn đầu, thẹn quá hóa giận nói, tay vừa xoa cục u sưng to! Khoan, long dương chi phích, yêu nghiệt động lòng người, băng lãnh siêu phàm không lẽ... ấu mòa móa ơi so với tưởng tượng còn đáng sợ hơn nha, đây chẳng lẽ là thiên băng thần vì cái tính ngỗ nghịch mình cho ăn trúng đoạn tụ chi phích mà sinh ra dị ứng với nữ nhân sao? Mô phật!
Thấy mắt hắn tròn xoe như rơi vào miền cực nào! Băng vương hảo tâm nhắc nhở, nhưng chưa kịp lên tiếng bèn nhận lấy cái ngón tay trắng nõn run run, giọng nói có tí nấc cụt, lặp lặp từ:
- Ngươi... là ai?- cái giọng nói muốn khẳng định nhưng không dám bèn quay phắc sang nghi vấn khiến Tô Lâm có tí lạ, không lẽ nhóc con này biết thân phận của hắn, không thể nào!!
- Ta là cung chủ của Đà Sơn Trang, hay cũng gọi cách khác là Vạn Hòa sát thủ lớn nhất ngũ thành!- Hắn cũng không hiểu sao mình lại nói thật chỉ là không muốn nói dối ánh mắt ngây thơ trong suốt ấy, tuy nhiên họa này là phải diệt rồi, vì một tí lỡ lời mà phải làm hư mầm non nhỏ
- Ta ngất ta ngất! ngươi thế nhưng lại! Đại hỉ nha!- Bỗng hắn cầm trong miệng một viên đan, đan dược bao bọc bởi băng nhìn vô cùng kiểu diễm, tay có thoát do dự, mặt đỏ hồng, tâm không ngừng chửi diêm vương lão, nụ hôn đầu của ta oa oa! Hắn ăn viên đan dược xinh đẹp kia! Nhai nhuyễn, bỗng chốc hướng đến mỹ nam! Mỹ nam bất ngờ, ngã xuống, ánh mắt dần trở nên u mờ
Lưỡi quấn lưỡi! Nụ hôn rất vụng về, hương thơm như trúc như hoa thơm ngát của người nào trong miệng, cái lưỡi hư hỏng chạm phải mảy răng, hương thơm của dược thật mê người, hắn cũng không quản tiểu quỷ kia cho hắn ăn cái gì "chết dưới hoa oải hương thành quỷ cũng phong lưu"
Hắn cảm thấy trong người hắn trở nên lành lạnh một tràng khí thế xông lên tại nội đan, nội công tăng lên cuồng cuộng, lúc này nụ hôn chấm dứt, hắn có tí luyến tiếc, bỗng
Bốp!
Hắn bất tỉnh!
- Ngươi thật là nam nhân hôn mà còn ra được cái vẻ mặt hưởng thụ nữa! Tức thật ta về nhà hảo hảo tắm rửa, oa nụ hôn đầu ta lại dành cho nam nhân, lão diêm vương chết tiệt thế cư nhiên phải có nước miếng của ta trực tiếp động vào nước miếng của hắn mới thành công đưa dược thành đan, thế nhưng sao hắn còn chưa thành tiên a? Ta quên mất cái gì a.- Tự lẩm bẩm phẫn nộ cuối cùng quay phát đi (Ca à anh quên đáp ứng huynh ấy một nguyện vọng)
Chắp tay đi, tình cũng đã lưu xuống
Ngàn kiếp không thoát, tiểu diêm vương! Ngươi chờ đó!