Nhìn lại thanh xuân của chúng ta - Tạm dừng - Phương Thảo

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Thảo Little

-Incredible-
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/4/14
Bài viết
1.571
Gạo
2.000,0

Thảo Little

-Incredible-
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/4/14
Bài viết
1.571
Gạo
2.000,0
02.
Tôi thích nằm ườn ở nhà cậu, nghe vài bài nhạc Country cũ, lắc lắc con thuyền cậu làm bằng vỏ sò và tự hỏi rằng nếu thả ra biển thì nó sẽ trôi về đâu? Cậu luôn ở bên cạnh, cốc đầu tôi, cười hiền và nói nó sẽ chìm ngay, chẳng trôi về đâu cả, đừng có hâm nữa. Nhưng tôi vẫn thích lắc con thuyền mỗi lần tôi đến, lắc nhiều đến nỗi bong cả một con sò ở đáy. Tất nhiên là tôi giấu nhẹm đi chẳng dám thú nhận, vậy mà chẳng hiểu sao, bằng cách nào đó cậu vẫn biết. Lúc ấy cậu chỉ cười thôi, trong mắt tràn vẻ bất lực. Tôi biết, cậu có thể làm gì được tôi nào? Vậy là tôi cứ mặc sức hoành hành, phá phách cậu mà chẳng cần suy nghĩ.
Nhà cậu có một gác xép nhỏ, trèo lên đó có thể nhìn thấy toàn bộ con đường Tôn Đức Thắng. Tôi và cậu thường trèo lên gác xép, ngắm những người và người, những ô tô và xe máy nườm nượp từng giờ từng giờ đi qua. Cậu nấu ăn rất ngon, luôn nấu vài món nho nhỏ và mang cho tôi nếm thử. Chúng tôi cứ nằm mãi ở gác xép như thế, như những con mèo lười vậy. Mà có khi mèo còn chăm chỉ hơn! Có lẽ...
Tôi thích đến nhà cậu làm bài tập. Cảm giác có ai đó cùng tuổi làm bài tập chung thực sự rất tuyệt vời. Ví dụ như tôi dốt đặc tiếng Anh còn cậu lại siêu giỏi, tôi sẽ hỏi cậu vài câu, cậu bảo trật tự và tự làm đi, đừng có hỏi trước khi làm xong. Vậy là tôi đổi câu hỏi, rằng "Khiêm nè, kiểu như gặp động từ ABC thì mình phải chia thì XYZ đúng không?", cậu sẽ lập tức chỉnh lại, không phải, phải là thì MPQ mới đúng, và tôi hí hửng chép vào vở bài tập của mình.
Hoặc ví dụ như cậu ghét môn Văn, ghét đặc môn Văn, tôi sẽ lôi vài cuốn ngôn tình ra dụ dỗ cậu, cậu nhăn mày bảo chẳng thèm đọc đâu, truyện của con gái! Tôi cười phá lên và bảo nếu không làm xong bài tập Văn thì tôi sẽ không chơi với cậu nữa, hoặc sẽ bắt cậu đọc ngôn tình, khoảng... vài chục cuốn. Cậu im lặng vài giây, rồi giơ tay lên "đầu hàng, chịu thua".
Bắt nạt con trai rất vui, tôi nghĩ rằng có thể đó là bản năng của con gái, biết "hành hạ" và "bắt người ta phải theo ý mình" ngay từ khi vừa mới thân thiết. Còn cậu giống như một người anh trai không thèm chấp cô em gái nghịch ngợm, chấp nhận hầu hết mọi tật xấu của tôi mà chẳng thèm kêu ca một tiếng...
Cứ như vậy, tôi càng lấn tới, bắt nạt cậu hoài...
Cậu cũng cứ cười hiền hoài.
Hiền như một tia nắng cuối hạ, đầu thu. Hiền đến mức khi cậu làm bài tập và tôi ngắm nghía cậu từ góc nghiêng sáu mươi độ, đột nhiên tôi phát hiện, có những giọt nắng đang bình thản nằm ngoan trong đáy mắt...
 

Thảo Little

-Incredible-
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/4/14
Bài viết
1.571
Gạo
2.000,0
03.
Phòng cậu có một cây piano hiệu Yamaha, để quanh chiếm hết 1/4 diện tích. Cậu cũng có một cây guitar Taylor và một cây violin hiệu gì đó tôi không còn nhớ rõ.
Nói thế để biết rằng cậu yêu âm nhạc đến thế nào.
Khi không nằm trên gác xép, tôi luôn vào phòng cậu, chọn một cuốn sách bất kỳ nào đó trên giá sách khổng lồ và ngồi đọc. Cậu sẽ ôm guitar hát vài câu, hoặc biểu diễn một bài finger style, hoặc đàn vài bản piano yêu thích, như River flows in you, Kiss the rain, Passion, đôi khi còn là nhiều bản sonata nữa.
Cậu rất giỏi, rất toàn năng, giống như một thiên sứ hiền hòa lỡ "ngã" xuống từ bầu trời.
Ngược lại với cậu, tôi thực sự rất dở. Tiếng Anh dở, Toán bết bát, Lý tàm tạm còn Hóa thì... thôi khỏi nói. Tôi chỉ có một ưu điểm, ưu điểm duy nhất, ấy là ăn được ngủ được.
- Ăn được ngủ được là tiên mà, đừng buồn! Dù sao cậu vẫn sẽ có một ưu điểm mà không phải ai cũng có. Đúng không? Dễ nuôi thì người ta mới thích chứ!
- Khônggggggg!! - Tôi gào lên - Cậu có thấy đứa con gái nào thích ăn và ngủ? Ăn rồi ngủ lại béo như heo vậy, sau này làm sao kiếm "gấu" đây?
- Ha, đừng đùa, dễ thương đáng yêu thế này thì chẳng cần gầy cũng khối chàng "xin chết". Ha ha.
Cậu bẹo má tôi một cái, cười tươi thật tươi, Tôi vẫn thấy những tia nắng rớt trong đáy mắt cậu, lần này còn có cả vài vệt phớt hồng trên gò má nữa.
Tôi ngẩn người ngắm những vệt hồng ấy, thật lâu.
- Khiêm này, đã ai bảo với cậu rằng cậu rất đẹp trai chưa nhỉ?
- Cậu là người đầu tiên á An!
- Chả tin!!
- Ơ, thật mà, những người khác toàn bảo tớ rất rất đẹp trai thôi. Muahahaha.
Cậu lại trở về với điệu cười "man rợ" thường ngày. Tôi nhìn cậu: Vệt hồng đã biến mất rất nhanh.
Tôi tự hỏi vệt hồng ấy có từng tồn tại không? Hay là do tôi ảo giác? Tôi tự hỏi có ai thấy một chàng trai đẹp trai chỉ vì vệt phớt hồng trên má cậu ấy không?
Ngày hè hôm ấy, lần đầu tiên tôi thấy Khiêm - một Khiêm khác - đẹp trai vô cùng.
Tuổi mười sáu đầy những mộng mơ của tôi đã xuất hiện một chàng trai đẹp-trai-như-thế!
 

Thảo Little

-Incredible-
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/4/14
Bài viết
1.571
Gạo
2.000,0
04.
Cậu quyết định đi du lịch dài ngày.
Một tháng tròn trịa là thời gian cậu chọn. Cậu đi Đà Lạt. Cậu sẽ thành người nông dân trồng dâu và dạy kỹ năng mềm miễn phí. Cậu chia sẻ với tôi về chuyến đi với giọng đầy hào hứng. Tôi nghe, chỉ biết gật, trong đầu đang vang vọng những thông tin nguy hiểm trong chuyến đi.
- Này nhé, cậu không được đến thác này đâu đấy, thấy bảo chưa được đầu tư, đường vào khó đi lắm. Nhớ chưa?
- Rồi rồi, bà cụ non quá thể.
Cậu xoa đầu tôi cười xòa.
Tôi nhìn trong nụ cười của cậu những lắng lo của chính tôi...
Tôi không rõ cảm giác lo lắng ấy của cậu là gì? Chỉ là thấy lo vô hạn. Cứ như chuyện gì đó sắp xảy đến, và có thể cướp mất Khiêm của tôi. Tôi nói điều ấy với cậu, nhưng đáp lại chỉ là những câu trấn an thường tình. Tôi hiểu, ai mà muốn nói gở mãi trước chuyến đi?
Ngày Khiêm bay, tôi không tiễn. Tôi nằm rúc trong chăn, bật khóc. Nước mắt cứ thế rơi xuống. Rơi xuống. Mẹ hỏi tôi không ra sân bay chào tạm biệt Khiêm hay sao? "Dù gì hai đứa chơi cũng thân, nó đi một tháng mà chẳng tiễn nó à? Nhân tiện nhờ nó mua hộ mẹ vài cân dâu, dâu tây Đà Lạt rẻ cả ngon lắm nhé. Mày cũng thích còn gì nữa! Ơ kìa! Sao lại cáu với mẹ?..."
Tôi vùng ra khỏi phòng, nhảy lên xe máy và chạy thẳng đến sân bay. Dẫu vậy, khi tôi đến, chỉ còn thấy chuyến bay chở cậu tan vào những đám mây dập dềnh.
Tin nhắn cậu gửi trước giờ bay vẫn còn nhấp nháy. "Tớ đi nhé, ở nhà ngoan, đừng lo lắng! Tớ hứa, sẽ trở về an toàn". Tôi buông thõng tay xuống đất. Đôi khi, cảm giác này quả thật rất kỳ cục. Đúng không?
**
Vậy mà buồn là cậu chẳng hiểu gì hết. Sau này khi tôi kể lại, cậu vẫn cứ cười ngặt nghẽo mãi:
- Ha ha, lúc ấy tớ đã quyết định chẳng đi cái thác ấy rồi, mà tại nhìn mặt cậu lo lắng hay quá, nên cứ làm quá vậy thôi!
- ...
- Nghe mẹ cậu kể có người lo lắng cho tớ đến nỗi bật khóc đúng không? Đồ ngốc, chỉ là du lịch một tháng thôi mà, đâu có đến nỗi nghiêm trọng vậy chứ?
- ...
Tôi quay đi, chẳng thèm nói nữa. Đồ Khiêm ngố, không phải vì người ta lo lắng cho cậu hay sao? Khiêm dễ thương đáng yêu tinh tế hàng ngày đâu mất rồi?
Bọn con trai đôi khi, thật ngốc trong một vấn đề nào đó!
**
Khiêm reply: Cậu mới là đồ ngố, ngố cực ngố An ạ! Tớ biết An lo lắng, vậy nên tớ mới tỏ vẻ chẳng-thèm-quan-tâm như vậy đó. Nên là, hm, bớt ngố đi cho tớ nhờ! Cứ ngố vậy, ai mà chịu nổi chứ, tim sắp mềm đến chết rồi đó, biết không?

 

Nhật Giao

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
19/4/15
Bài viết
655
Gạo
10.000,0
04.
Cậu quyết định đi du lịch dài ngày.
Một tháng tròn trịa là thời gian cậu chọn. Cậu đi Đà Lạt. Cậu sẽ thành người nông dân trồng dâu và dạy kỹ năng mềm miễn phí. Cậu chia sẻ với tôi về chuyến đi với giọng đầy hào hứng. Tôi nghe, chỉ biết gật, trong đầu đang vang vọng những thông tin nguy hiểm trong chuyến đi.
- Này nhé, cậu không được đến thác này đâu đấy, thấy bảo chưa được đầu tư, đường vào khó đi lắm. Nhớ chưa?
- Rồi rồi, bà cụ non quá thể.
Cậu xoa đầu tôi cười xòa.
Tôi nhìn trong nụ cười của cậu những lắng lo của chính tôi...
Tôi không rõ cảm giác lo lắng ấy của cậu là gì? Chỉ là thấy lo vô hạn. Cứ như chuyện gì đó sắp xảy đến, và có thể cướp mất Khiêm của tôi. Tôi nói điều ấy với cậu, nhưng đáp lại chỉ là những câu trấn an thường tình. Tôi hiểu, ai mà muốn nói gở mãi trước chuyến đi?
Ngày Khiêm bay, tôi không tiễn. Tôi nằm rúc trong chăn, bật khóc. Nước mắt cứ thế rơi xuống. Rơi xuống. Mẹ hỏi tôi không ra sân bay chào tạm biệt Khiêm hay sao? "Dù gì hai đứa chơi cũng thân, nó đi một tháng mà chẳng tiễn nó à? Nhân tiện nhờ nó mua hộ mẹ vài cân dâu, dâu tây Đà Lạt rẻ cả ngon lắm nhé. Mày cũng thích còn gì nữa! Ơ kìa! Sao lại cáu với mẹ?..."
Tôi vùng ra khỏi phòng, nhảy lên xe máy và chạy thẳng đến sân bay. Dẫu vậy, khi tôi đến, chỉ còn thấy chuyến bay chở cậu tan vào những đám mây dập dềnh.
Tin nhắn cậu gửi trước giờ bay vẫn còn nhấp nháy. "Tớ đi nhé, ở nhà ngoan, đừng lo lắng! Tớ hứa, sẽ trở về an toàn". Tôi buông thõng tay xuống đất. Đôi khi, cảm giác này quả thật rất kỳ cục. Đúng không?
**
Vậy mà buồn là cậu chẳng hiểu gì hết. Sau này khi tôi kể lại, cậu vẫn cứ cười ngặt nghẽo mãi:
- Ha ha, lúc ấy tớ đã quyết định chẳng đi cái thác ấy rồi, mà tại nhìn mặt cậu lo lắng hay quá, nên cứ làm quá vậy thôi!
- ...
- Nghe mẹ cậu kể có người lo lắng cho tớ đến nỗi bật khóc đúng không? Đồ ngốc, chỉ là du lịch một tháng thôi mà, đâu có đến nỗi nghiêm trọng vậy chứ?
- ...
Tôi quay đi, chẳng thèm nói nữa. Đồ Khiêm ngố, không phải vì người ta lo lắng cho cậu hay sao? Khiêm dễ thương đáng yêu tinh tế hàng ngày đâu mất rồi?
Bọn con trai đôi khi, thật ngốc trong một vấn đề nào đó!
**
Khiêm reply: Cậu mới là đồ ngố, ngố cực ngố An ạ! Tớ biết An lo lắng, vậy nên tớ mới tỏ vẻ chẳng-thèm-quan-tâm như vậy đó. Nên là, hm, bớt ngố đi cho tớ nhờ! Cứ ngố vậy, ai mà chịu nổi chứ, tim sắp mềm đến chết rồi đó, biết không?
Đọc đoạn đầu, buồn thiu à. :(
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên