Những cái bẫy chết người - Cập nhật - Ngọc nữ Ngọc nữ

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0
Hông biết chị có giấu gì bí ẩn ở cái cô cuối cùng không đây? Em thấy cô đó có nhiều cái khai thác á mà chưa thấy chị mở nút, đã vậy còn thắt thêm cái nút to đùng chỗ nạn nhân duy nhất không còn sống á. Hay là hai cái nút đó có liên quan mật thiết tới nhau ta? Cô gái kia có thực sự cũng là một người đang theo điều tra vụ mất tích hàng loạt này không hay lại có một ẩn tình gì khác? Mức tò mò của em lại tăng thêm mấy bậc rồi, sắp chuyển qua giai đoạn bức bối. :tho7:
Rốt cuộc là tại sao??? :tho128:
Cái vụ này thật ra mà nói có cả một hội kín thảo luận ngầm từ gân tháng trước rồi mà hổng biết triển khai nên đành để xó đó em. Giờ mới dám viết mà chả biết thế nào. :P
 

Ring

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/8/14
Bài viết
479
Gạo
300,0
ngocnungocnu Giống như có cái bánh kem to đùng mà nàng mới quẹt ít kem lên cái tăm tre rồi đưa cho ta nếm vậy! Sao ngắn thế hở trời? :tho10:
 

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Thế này đọc mới bõ chứ. Hóng quá ko biết rốt cuộc là chuyện gì đang nằm sau tấm màn bí mật.
 

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0
***CHƯƠNG 6***
Ở bên bàn ăn phía đối diện, cả Lí Lâm và Vương Húc đều chăm chú quan sát mọi động tĩnh đang xảy ra.

Bên bàn ăn phía cô gái, có một gã đàn ông thân hình to lớn từ từ tiến lại. Hắn nhìn ngó xung quanh, quan sát mọi thứ rất cẩn thận rồi mới kéo ghế ngồi xuống.

Người đàn ông và cô gái thì thầm khá nhỏ. Có vẻ như họ không muốn để cho một người thứ ba nghe thấy. Một lát sau, người đàn ông rút trong túi áo khoác ra một bọc giấy, đưa cho cô gái rồi bỏ đi.

Đội trưởng Lí ra hiệu cho Vương Húc quay đi chỗ khác, tránh cái nhìn của gã đàn ông đang bước ra phía cửa.

Sau khi người đàn ông đi khỏi, họ thấy cô gái có những hành động vô cùng nghi vấn. Cô ta rút ra từ bọc giấy một xấp tiền ngồi đếm, sau đó thì cất vào túi xách rồi vội vàng rời khỏi quán ăn.

Hai người họ đều nhanh chóng bám theo sau. Cô ta bắt một chiếc taxi đến đầu đường, xuống xe và đi vào một siêu thị. Hai người cố gắng bám sát đối tượng nhưng đến khi cô ta xen lẫn vào đám đông thì mất dấu.

Trở về nhà, trong đầu Lí Lâm lại xuất hiện hàng trăm câu hỏi. Anh thật sự cảm thấy vô cùng mệt mỏi và căng thẳng. Lần đầu tiên trong đầu anh nảy lên suy nghĩ: Giá mà mình đừng làm nghề này. Đội trưởng Lí bất lực ném thân thể nặng nhọc của mình xuống đệm, miên man chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, tổ điều tra đã có kết quả mới.

Sau ngày làm việc thứ nhất, bác sĩ tâm lí đã có những kết luận ban đầu về tình trạng của các nạn nhân. Anh ta khẳng định họ đều có những triệu chứng rối loạn tâm lí do cùng một nguyên nhân. Chắc chắn họ đã phải trải qua một chuyện hết sức kinh khủng mà không dám nói ra. Lí Lâm và tổ điều tra nghe xong đều cảm thấy hài lòng về kết luận này. Ít ra thì làm rõ được nguyên nhân rồi sẽ định hướng được cách giải quyết.

Việc điều trị cho những bệnh nhân mắc bệnh tâm lí có thể chỉ trong một sớm một chiều. Nhưng cũng có thể là mãi mãi không điều trị được. Tất cả phụ thuộc vào bản thân bệnh nhân và cú sốc họ đã phải trải qua lớn như thế nào.

Vị bác sĩ đó bắt đầu với ngày làm việc thứ hai không mấy suôn sẻ. Thái độ bất hợp tác của bệnh nhân thật sự là một trở ngại quá lớn.

Lí Lâm sắp xếp lại giấy tờ, anh tập trung lật lại hồ sơ về vụ án của Lưu Tỉnh.

“Lưu Tỉnh, hai mươi hai tuổi, sinh viên đại học X, tử vong do chấn thương sọ não…”

Nếu cô ta cũng là một nạn nhân trong vụ bắt cóc, có lẽ bọn họ đã từng gặp…

Lí Lâm lại quyết định gặp mặt các nạn nhân lần nữa.

Anh đem theo bức ảnh của Lưu Tỉnh, độc lập hỏi từng nạn nhân xem có ai từng gặp qua cô gái ấy không?

Quả nhiên kết quả đúng như anh dự đoán. Bọn họ đều phủ nhận, không ai nhận là đã từng gặp qua Lưu Tỉnh.

Nếu vậy Lưu Tỉnh rõ ràng là nạn nhân của một vụ mưu sát khác, thật quá sơ suất khi cho rằng vụ án đó với vụ án này là một. Lí Lâm thầm nghĩ.

Anh và Vương Húc chuẩn bị gặp gỡ với nạn nhân cuối cùng Lưu Đào.

Cô gái có nét mặt sợ sệt nhìn lên anh rồi thoáng chốc cúi xuống.

Lí Lâm lại hỏi câu hỏi tương tự. Lưu Đào một lần nữa phủ nhận thông tin anh đưa ra. Lí Lâm nhìn Lưu Đào hỏi tiếp:

- Rốt cuộc tại sao cô lại không nói cho chúng tôi biết hết sự thật. Mọi người có thể không nhìn ra, nhưng tôi có thể nhìn ra cô, mất bao nhiêu thời gian và công sức như vậy để điều tra lẽ nào cô lại muốn nhìn thấy chúng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Lưu Đào giật mình nhìn lên Lí Lâm. Cô gái thoáng chút bối rối rồi lại cúi đầu im lặng.

- Cô có phải là Hạt Tiêu.

Vương Húc nãy giờ chỉ chết lặng nhìn cô gái mới chợt lên tiếng:

- Anh là…

- Tôi là Áo Xanh. Có phải cô là Hạt Tiêu không?

Cô gái sững sờ nhìn lên Vương Húc, ánh mắt thoáng buồn:

- Anh là Áo Xanh thật sao?

Lí Lâm ngạc nhiên nhìn hai người họ. Vương Húc hiểu ý nói tiếp:
- Anh Lâm, cô gái ấy là bạn thuở nhỏ của em. Ngày trước nhà em gần nhà cô ấy.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0
*** CHƯƠNG 7***
Lí Lâm chợt hiểu ra. Anh cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều. Vậy thì, biết đâu mối quan hệ thân thiết giữa hai người này lại giúp anh tìm ra được manh mối.

Lưu Đào nhìn Vương Húc, mắt chợt rơi lệ.

- Hạt Tiêu, sao vậy? Tại sao lại khóc?

Lí Lâm tinh ý ra ngoài, dành lại không gian riêng cho hai người họ.

- Đã mười mấy năm rồi, nhanh thật đấy. Ra tên thật của em là Lưu Đào.

Vương Húc nhìn người con gái trước mặt với ánh mắt trìu mến. Trong kí ức của anh chợt hiện lên bóng dáng của cô bé tết bím tóc đuôi sam ngày nào.

- Thì ra anh là một cảnh sát.

- Anh đã nói với em, anh sẽ trở thành cảnh sát rồi mà.

Lưu Đào thổn thức. Đôi bờ mi cong vút khẽ nhíu lại. Hai hàng nước mắt chảy dài trên má.

- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với em, nói anh nghe đi.

- Không, không. Em không thể nói ra được. Anh nhất định sẽ không còn muốn thấy em nữa.

Lưu Đào càng khóc to hơn. Vương Húc lo lắng nhìn cô, anh chợt nhỏ nhẹ:

- Không sao đâu em. Chẳng phải em cũng từng mơ ước trở thành cảnh sát sao? Em cũng không muốn thấy chúng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đúng không?

- Em không thể trở thành cảnh sát được nữa rồi. Em… em…

Lưu Đào nấc nghẹn không thể bật nổi thành tiếng. Dường như mọi uất ức, đau đớn của cô đều đổ về.

- Thôi được rồi, anh sẽ không làm khó em nữa. Nín đi, Hạt Tiêu. Nhưng anh nhất định sẽ điều tra ra được lũ khốn kiếp ấy đòi lại công bằng cho em.

- Anh đừng điều tra nữa. Nếu không, em cũng không thể nhìn mặt anh đâu.

Vương Húc giật mình nhìn cô gái, trong lòng trăm nỗi đau xót khôn tả.

Anh ra ngoài căn phòng, trong lòng giống như có một tảng đá đè nặng.

- Thế nào, Vương Húc? Mọi chuyện ổn chứ?

- Không ổn lắm anh ạ. Em xin phép về trước.

**

Trong gian phòng nhỏ của mình, Vương Húc bồi hồi, lật giở lại từng mảng kí ức từ lâu đã lắng dịu.

Đó là hình ảnh một cậu bé chừng mười hai, mười ba, mặc một chiếc áo màu xanh lá. Cậu bé lanh lợi, hiếu động dắt theo một chú chó có bộ lông đen tuyền chạy đến bên bờ sông.

Có một cô bé kháu khỉnh đang đứng đó. Cô bé có bím tóc đuôi sam đen mượt, khuôn mặt xinh xắn. Cô đứng bên bờ sông giận dữ lớn tiếng:

- Nhất định sau này ta sẽ bắt hết các người. Lũ người xấu!

Nói rồi, cô ôm mặt khóc. Cậu bé chạy lại gần hỏi:

- Sao em lại khóc?

Cô bé thút thít nói không nên lời. Chỉ ôm lấy chú chó đen đầy âu yếm.

Sau này, Vương Húc mới biết được, bố của cô bé bị người khác hại chết.

Cô bé đó đã thề lớn lên sẽ trở thành một cảnh sát, bắt hết tất cả những kẻ xấu xa đưa vào tù.

Vương Húc miên man trong dòng hồi ức. Lòng anh chợt đau thắt.

Cô bé đó thật sự là một người quan trọng trong lòng anh.

Ngày đó, hai người họ sớm đã trở nên thân thiết. Cậu bé cũng không hỏi tên cô bé đó là gì, chỉ gọi cô là Hạt Tiêu. Cô bé ngược lại, gọi cậu là Áo Xanh vì lần đầu tiên gặp mặt cậu mặc một chiếc áo có màu xanh. Sau đó, gia đình cô bé đột ngột chuyển đi. Vương Húc rất buồn. Nhớ đến ước mơ trở thành cảnh sát của cô, anh cũng quyết tâm thi vào ngành ấy. Vương Húc vẫn mong một ngày có thể gặp lại cô, nhưng anh không ngờ rằng hoàn cảnh gặp cô lại trớ trêu đến vậy.

**

Ngày hôm sau, Vương Húc vừa đến, đã nhận được thông báo. Lưu Đào muốn gặp anh.

Anh bước vào gian phòng mà cô đang đợi anh trong đó với đôi chân nặng nề. Đầu óc anh trăm mớ hỗn độn, ngổn ngang.

- Em sẽ nói cho anh biết tất cả mọi chuyện

Lưu Đào cố gắng trấn tĩnh. Cô nhìn Vương Húc bằng ánh mắt đau đớn, tê dại:

- Bọn em…bọn em… bọn em đã… ăn thịt một đứa bé.

Cô gái sau khi thốt ra xong những lời đó giống như phát điên, hai ta ôm lấy đầu vò xé. Vương Húc sửng sốt khi nghe thấy những điều Lưu Đào vừa nói. Mặt anh tái nhợt, toàn thân run rẩy.

- Không thể nào, không thể nào… Nói cho anh biết đi Lưu Đào. Không phải như vậy. Tuyệt đối không phải như vậy. Tại sao?

 
Chỉnh sửa lần cuối:

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
muốn nhin thấy chúng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luậ

không ngờ rằng hoàn cảnh gặp cô lại trớ trêu đến vậy
=> Thiếu chấm cuối câu.
Ế em còn đang tưởng mấy người này ko chịu nói là do bị quay lại clip lúc bị cưỡng hiếp. Thế mà lòi đâu ra ăn thịt đứa bé rầu. Kiểu này chắc mấy cô này bị lừa thôi.
 

Shakunage

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/10/14
Bài viết
872
Gạo
130,0
Sao lại có ăn thịt người ở đây hả chị Ngọc, giống truyện kinh dị quá :((. Chị cho cái chương mới lẹ đi, rốt cuộc sự thật là như thế nào? :tho7:
 

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0
=> Thiếu chấm cuối câu.
Ế em còn đang tưởng mấy người này ko chịu nói là do bị quay lại clip lúc bị cưỡng hiếp. Thế mà lòi đâu ra ăn thịt đứa bé rầu. Kiểu này chắc mấy cô này bị lừa thôi.
Clip sex thì bình thường quá em ạ. Cái này nó mang tính đe dọa lớn hơn nè. Cám ơn bupbe nhé. :)
 
Bên trên