Chương 2: NHẬP CUỘC...
Ngay hôm sau, cô đã săn lùng được CD “mồi câu”. Tự tin nói với “đại gia” thế thôi chứ thời điểm mà cô bảo mình biết chỗ nào bán ấy thì lại hoàn toàn “mù đường”. Một bài hát đã có từ những tám mươi năm trước, âm điệu hay nhưng mang đầy bí ẩn chết chóc thì liệu còn mấy ai biết? Hơn nữa, đúng như lời “đại gia” nói, thời buổi công nghệ đi trước định liệu của con người, mọi thứ đều nằm trọn trong một cú nhấp chuột nên CD đã trở thành thời hoang vắng xa xăm. Người mua không còn - người bán còn mấy ai...
Thế đấy! Thế mà cô vẫn moi ra cho bằng được, một khi đã muốn. Vì cô có một người trợ lý rất trung tín, chính là internet. Đúng là thời đại tân tiến có khác, chả bù cho cái tuổi thơ còm cõi của mình. Muốn gửi một lá thư cũng sao mà khó khăn đến tận cùng... - cô chợt miên man về ngày xưa. Những tưởng trong cô không bao giờ có chỗ cho sự nhìn lại, đấy là cái cảm nhận trăm người như một khi tiếp xúc lần đầu bởi cô kiêu hãnh, kiêu hãnh đến độ khinh mạn mọi điều đang diễn ra xung quanh.
Có tiếng chân bước đến rồi dừng lại...
- Sao bà biết lão này?
Giọng nữ lạnh lùng hỏi, cắt ngang dòng suy tư của cô. Em gái cô đứng cạnh bên tự bao giờ, tay đang phe phảy tấm danh thiếp của “đại gia”, nhướng nhướng đôi mày như đang cố đoán già đoán non.
Cô đáp lời cùng với cái nháy mắt:
- Em biết hắn à? Thú vui tao nhã mới của chị mày đấy!
Cô em dài giọng cay nghiệt:
- Ai ở cái đất này mà chả biết quý ông họ Hoàng hay còn gọi là Đại Hoàng nổi tiếng tiền nhiều mà gái cũng nhiều không kém. Ngon lành gì cái ngữ đàn ông lang chạ? Xin chị!
Đó là Thụy Yên, em gái cô. Con bé luôn như vậy, động đến đàn ông nhất là đàn ông đa tình chính là động đến tử huyệt cấm kỵ. Chả biết tự bao giờ, danh xưng “đàn ông” đã được Thụy Yên xóa sạch trong từ điển sống của mình. Thụy Yên nhạy cảm hay nói đúng hơn là con bé đã từng sống quá thật với cảm xúc nên đã yêu và yêu rất mãnh liệt, rất chân thành nhưng những điều ấy dường như không đủ với người đàn ông kia. Anh ta đã dứt bỏ con bé như bỏ một chiếc áo cũ, khi bên cạnh anh ta có quá nhiều những chiếc áo xinh đẹp đầy hấp dẫn khác để chọn lựa, chưng diện. Sau lần yêu ấy, Thụy Yên chưa bao giờ than khóc hay tỏ ra bi thương, tuy nhiên nỗi đau ấy đeo đuổi dai dẳng con bé cho đến tận giờ. Đối mặt với nỗi đau, nếu ta có thể khóc, âu cũng là một loại hạnh phúc, còn em gái cô đã không khóc mà chỉ luôn cười. Dẫu nụ cười ấy gượng lắm!
.......
- Sao mày cứ phải khổ vì cái thằng “điếm” ấy?
Cô bất giác buột miệng rồi vội vàng im bặt, có vẻ muốn kéo lại lời nói nhưng đã muộn. Có những điều chỉ nên hiểu là đủ.
Thụy Yên nói như hét rồi vùng vằng bỏ vào phòng, theo sau là tiếng “rầm” đầy giận dữ:
- Em chẳng khổ vì ai cả... Chị muốn chơi thì mặc xác chị!
Nhìn sững theo Thụy Yên, cô im lặng ngả người ra sô-pha. Kim đồng hồ chỉ gần số mười, Thụy Yên không đi làm có nghĩa là hôm nay thứ Bảy. Khua tay tìm gói thuốc, cô châm lửa, làn khói trắng mong manh làm cho cái nắng đầu Xuân thêm hư ảo. Hư ảo! Đời này có cái gì rõ ràng đâu kia chứ?! - cô tự ta thán với chính mình để bỗng nhiên cảm thấy thương cho Thụy Yên, thương cho cả bản thân mình. Chị em cô khá giống nhau, giống cả dáng người lẫn số phận, có lẽ giống nhất là đôi mắt. Cô và Thụy Yên cùng có đôi mắt màu hạt dẻ, buồn vời vợi và luôn cho người khác cảm giác bơ vơ, tựa hồ trong đôi mắt ấy là hình ảnh chiếc ghe nhỏ tròng trành giữa biển Đông dữ tợn. Đối mắt ấy ám vào đời thật, chị em cô bơ vơ từ thuở bé thơ, thời cuộc ly loạn đẩy tất thẩy phận người vào hoàn cảnh “tự sinh tự diệt”. Cô ra đi khi không biết mình đang đi mà chỉ nghĩ biển sẽ đẹp lắm - Thụy Yên vào trại mồ côi. Hơn mười lăm năm sau chị em cô mới tìm lại được nhau, cái gì đã mất thì vĩnh viễn không trở về nguyên vẹn được nữa. Cả hai đều trưởng thành trong dông bão, trong hờn tủi nên từ “chia sẻ” luôn là điều khó khăn nhất để có được giữa chị em cô.
Boong boong...
Chiếc đồng hồ kéo cô ra khỏi dòng hồi tưởng. Tìm hiểu về “đại gia” đi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa chân ngắn ạ! - Lý trí thúc bách cô, cùng với hình ảnh con bé “chân dài” hiện ra. Chín ngón tay làm việc hết công suất trên bàn phím, cô đọc và ghi nhớ tất cả những tin tức có liên quan đến quý ngài Hoàng Thiên Trình - tên của “đại gia”. Muốn thắng địch thì phải hiểu địch, chả phải binh pháp ngày xưa cũng nói thế đấy sao? Đôi môi hơi tái sắc của cô nở nụ cười tự tán thưởng.
Với tay tìm chiếc điện thoại nằm lẫn trong mớ giấy tờ, cô ấn số, chờ đợi và từ tốn lên tiếng bằng cái giọng nhẹ nhàng như gió thoảng:
- Xin chào! Anh là Hoàng Thiên Trình? Chúng ta đã gặp nhau ở quán cà- phê, chiều qua.
Giọng anh chàng thoáng nhạc nhiên:
- À! Chào cô. Đã có CD?
Vừa nói cô vừa cười nhẹ, đủ gây thiện cảm với người nghe:
- Vâng! Anh có thể tự nhận CD hoặc tôi có thể chuyển đến địa chỉ trên danh thiếp. Phương thức nào tiện nhất cho anh?
Thiên Trình nói nhanh, tỏ vẻ ái ngại:
- Khoảng bảy giờ tối, tôi sẽ liên lạc lại. Chiều nay, tôi có cuộc họp đột xuất nên chưa biết công việc sẽ ra sao. Mong cô không phiền!
- Không sao, tôi biết anh rất bận! Chào anh nhé. - Cô nhẹ giọng rồi gác máy.
......
Nhưng cô đâu biết rằng ở một sân Golf nọ, với ba người đàn ông...
Một anh chàng vô vùng điển trai đang nhìn với “đại gia” với ánh mắt tò mò:
- Em gái nào khiến anh trai tôi phải đối đáp nhã nhặn đặc biệt thế này?
Thiên Trình nhún vai, môi khẽ vẽ nên nụ cười thi vị:
- Một cô nàng vừa tình cờ biết, chiều qua.
Ngồi cùng bàn, một anh chàng khác với thân hình lực lưỡng, có vẻ đứng tuổi hơn hai người vừa cười vừa nói bằng ngôn ngữ hình thể rằng: Chắc là chân dài lắm?
Thiên Trình vẫn cười cười, vỗ vai anh chàng nọ, điệu bộ làm ra vẻ như thất vọng lắm:
- Thật tiếc, chân nàng không dài!
Hai người kia đồng thời đưa mắt nhìn Thiên Trình, bán tín bán nghi. Anh chàng béo cười khanh khách:
- Cậu tin không Thiên Kiến? Thiên Trình tôi quen biết hơn ba mươi năm qua sẽ không trao số điện thoại cho một em gái chân không đủ dài.
Cả ba gã đàn ông cùng bật cười sảng khoái. Thiên Trình dường như không muốn tiếp tục đề tài nên đứng lên bước ra bãi cỏ trước mặt:
- Chơi xong lổ này, đi ăn rồi quay về văn phòng, chắc kịp!
Anh chàng lực lưỡng cũng đứng lên và theo sau Thiên Trình. Thiên Kiến đỏm dáng thoa thêm lớp kem chống nắng, trước khi đến lượt đánh của anh ta.
Trong lúc ấy, cô ngồi tư lự khá lâu sau cuộc gọi với Thiên Trình. Anh chàng này nói chuyện cũng khéo lắm đây, lại thêm nhãn hiệu thành đạt sáng bóng. Khối em xin chết, âu là hợp lý! - cô cân nhắc đánh giá đối phương. Lẽ thường, với địch thủ càng khó đối phó lại càng làm người ta hứng thú và điều này đương nhiên càng chính xác với típ người kiêu hãnh như cô.
Cô nhoẻn cười hứng khởi rồi đứng lên, hướng chân tiến đến phòng ngủ có cánh cửa gỗ đang đóng im lìm bên trái. Cô gõ cửa, mở lời như muốn xoa dịu đứa em gái:
- Yên, đi ăn nem nướng Đà Lạt không? Chị đói quá!
Nem nướng Đà Lạt là món mà Thụy Yên rất thích. Dù không ở bên nhau nhiều nhưng chị em cô vẫn luôn thấu hiểu nhau, Thụy Yên không bao giờ giận cô quá lâu dù con bé thuộc típ không dễ lãng quên. Cô chầm chậm xoay tay nắm cửa, Thụy Yên đang nằm queo trên giường mà ngủ khò, nét mặt vẫn còn xịu xuống. Mày có lớn thể nào thì cũng là em gái bé bỏng của chị thôi em ạ! - cô mỉm cười âu yếm khi kéo chăn đắp cho em gái.
Thụy Yên đương say ngủ, cô không nỡ đánh thức em nên lọ mọ xuống bếp tìm mì ăn liền. Những tháng ngày một mình vất vả trên xứ người, đây là món ăn quen thuộc và tốt nhất đối với cô. Đến tận bây giờ, dẫu ăn qua bao nhiêu món ngon thì thi thoảng cô vẫn muốn ăn lại mì ăn liền, mà cô vẫn hay hay đùa rằng, đó là cách tri ân các công ty sản xuất. Nạp năng lượng tạm đủ, cô vừa thiền định vừa làm đắp mặt nạ dưỡng da để chuẩn bị cho lần đầu “ra mắt” chính thức. Mẹ cô luôn dạy rằng, ấn tượng đầu tiên bao giờ cũng là quan trọng nhất, diện mạo không nhất định phải xinh đẹp bẩm sinh, quan trọng nhất là điều mong muốn để lại trong mắt đối phương. Làm đàn bà “đẹp” đã không dễ mà muốn là người đàn bà kiêu hãnh thì lại càng khó. Cô không muốn đơn thuần là một người đàn bà đẹp dẫu cô biết bản thân không xinh đẹp.