Những chuyện tình - Cập nhật - U Huyễn

U Huyễn

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/4/14
Bài viết
909
Gạo
900,0
10524704_266550030201437_7636443550795990814_n.jpg

13533346_1689173774681277_5981225407809069966_n.jpg



NHỮNG CHUYỆN TÌNH

.:. Tác giả: U Huyễn
.:. Thể loại: Diễm tình hai xu
.:. Tình trạng: Đang sáng tác
.:. Lời cảnh báo: Vẫn theo phong cách quen thuộc của người viết, truyện không dành cho những bạn yêu thích văn phong nhẹ nhàng, câu từ chuẩn mực và nội dung trong sáng. Mọi tình tiết, địa điểm, hoàn cảnh trong truyền đề là hư cấu, không phản ánh hiện tại.
.:. Lời nói đầu:

Chiều hững hờ mưa buồn ướt tháng năm
Mây rất thấp phủ mờ song cửa hẹp
Âm u quá hay bởi hồn côi khép?
Nên nắng về chẳng đủ ấm hanh hao


Mang đêm đến trong hối hả cồn cào
Như ngái ngủ trăng sao còn im tiếng
Như tuyết phơi khoảng lặng bóng đổ nghiêng
Vang trong gió... phong linh... ta và em...


Thoảng bên tai... những thét gào ấm êm
Dư hương ấy có máu tanh thương nuối
Ta với em... ai - á thần ngu muội...
Ai vật vờ trong thân xác nghiệt oan?


Em cho ta đớn đau chẳng vẹn toàn
Ta trao em lưng chừng lửa điên mê
Em và ta... hai nửa khúc kịch hề
Phù phiếm chăng... câu hẹn hứa ngày mai


Em xa vợi... ta vẫn níu tay hoài
Sợ tan phai dẫu là cơn mộng hối
Sợ Nại Hà em thả hận dòng trôi
Em quên ta... quên Bỉ Ngạn bồng bềnh


Ôi... sắc đỏ... đỏ ối lần mông mênh...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

U Huyễn

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/4/14
Bài viết
909
Gạo
900,0
Tản văn dẫn:

Forever and one

... Sinh nhật nàng!
Đà Lạt lạnh... bốn giờ sáng...

Nàng ngồi uống rượu một mình, khói thuốc đặc quánh căn phòng khách sạn bé xíu.

Cũng chính cái ngày oan nghiệt này ba năm về trước nàng mất người đàn ông của đời mình.

Nàng mong manh, mong manh như lời một nhạc sĩ nào đó đã bất giác bật lên thành âm điệu “... dáng em gầy mong manh như lá cỏ...”. Đêm nay, nàng ngồi một mình với đôi vai run run trong quán rượu ồn ào ngày cuối tuần, nơi người đàn ông ấy và nàng quen nhau - chứng kiến giây phút chiếc nhẫn được đeo vào ngón tay áp út xanh xao của nàng. Nó cũng là nơi nàng tổ chức sinh nhật mình - lễ giỗ người đàn ông ấy đã nhiều năm qua. Dù xa xôi hay khó khăn đến nhường nào cũng không thể cản trở nàng quay về đây. Một năm với bao vất vả lo toan, dành dụm từng đồng bạc lẻ... nàng chuẩn bị cho ngày hôm nay. Với nàng, sống và chờ đợi ngày này dường như là tất cả, là mục đích, là ý nghĩa để tiếp tục tồn tại.

Chiếc nhẫn cưới nơi ngón áp út dù nó trở nên khá lỏng lẻo, như chờ đợi rơi xuống và biến mất. Nàng đã phải dán một lớp băng vải khá dày bên trong để mong nó đừng ra đi như người trao gửi. Chiếc nhẫn to hơn là của người đàn ông ấy, nàng đeo trong lồng ngực mình...

Chọn một chỗ trong góc khuất, gọi ly rượu... nàng viết lên tờ giấy yêu cầu bài hát ngày xưa và chờ đợi những nốt hạnh phúc lẫn đau thương...

What can I do?
Will I be getting through?
Now that I must try to leave it all behind
Did you see what you have done to me?
So hard to justify
Slowly it's passing by... (1)


Giọng nam vang lên, khàn đục xen lẫn chua chát, cái cảm giác này nàng chỉ cảm nhận được sau ngày người đàn ông ấy đi... Trước kia, nó lại rất ngọt ngào... dù bài hát không vui...

Nàng mâm mê chiếc nhẫn trong tay... đôi mắt cay cay... bờ vai càng run rẩy... Đưa chiếc nhẫn lên môi, nàng đặt một nụ hôn... Nụ hôn cho những tháng ngày hạnh phúc nhất, nụ hôn cho người đàn ông của đời nàng, nụ hôn tiễn người đàn ông ấy đi, nụ hôn cho chính bản thân nàng, nụ hôn để cảm giác người đàn ông ấy còn hiện diện nơi này... Để nàng biết là mình đang sống.

Forever and one I will miss you
However, I kiss you yet again
Way down in Neverland
So hard I was trying
Tomorrow I'll still be crying
How could you hide your lies
Your lies... (2)


Những giọt nước mắt nuốt ngược vào trong, mặn đắng... Nàng nửa mếu nửa cười... Hình bóng người đàn ông ấy trở về bên cạnh, bao phủ lấy con tim quặn thắt lên từng hồi của người góa phụ. Nàng siết chặt chiếc nhẫn như đang âu yếm người đàn ông của mình.

Nàng vẫn tưởng mình sẽ cô độc đến trọn đời cho đến lúc quen anh, yêu anh và làm vợ anh. Hơn hai mươi năm lạc loài, tủi nhục nơi xứ người, nàng như chai sạn. Cuộc sống hai người, sự chia sẻ dường như là bài học rất khó với nàng. Anh là người thầy tuyệt vời, tận tâm mang đến cho cô học trò bé nhỏ của mình từng chút hơi ấm, ý nghĩa của hạnh phúc. Ngày cưới, trước bàn thờ Chúa; anh hãnh diện tuyên thệ lời thề. Nàng muốn hét lên rằng: tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất cõi trần! Thế mà... bài học chưa kịp hoàn tất, anh đã bỏ lại nàng bơ vơ. Chông chênh, liêu xiêu nàng học cách sống một mình, cách chấp nhận mất mát lại từ đầu.

Nàng từng trách anh không giữ lời, gào thét đến điên loạn ngày anh ra đi. Và sau lần ấy, nước mắt chưa thêm một lần nào có cơ hội rơi. Nụ cười tươi như nắng mai, ngày xưa anh yêu thích cũng tắt lịm. Còn chăng là kiểu cười rất “kịch”. Anh ra đi, mang theo tất cả hạnh phúc, nỗi đau còn lại... âm ỉ nhưng mãnh liệt.

Bài hát chấm dứt... Nàng lặng lẽ rời pub, bơ vơ giữa dòng người xa lạ...

What can I do?

(1) và (2): Trích dẫn lời bài hát “Forever and One”, sáng tác bởi Andi Deris - ca sĩ chính của nhóm nhạc Helloween.


 
Chỉnh sửa lần cuối:

U Huyễn

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/4/14
Bài viết
909
Gạo
900,0
Chương 1: “CHÂN NGẮN”



“Chân ngắn”, chả đơn thuần chỉ để nói là cặp chân ngắn đâu nhé. Nếu tính ngay từ đỉnh đầu đến tận gót chân thì cũng ngót nghét một trăm sáu mươi ba xen ti mét. Ai dám bảo là không cao nhỉ?

Đàn bà bước qua ngưỡng cửa đôi mươi, đúng hơn là sắp chạm ngõ bốn mươi; Cái tuổi của sự trưởng thành thực thụ, từng trải đôi chút, cao ngạo lẫn tự ti đối với cuộc đời của cô. Vẫn là vẻ mong manh như thời con gái, cái dáng mà thời nay người đời vẫn gọi là “mong manh như lá cỏ” với làn da nâu nhợt. Gương mặt lạnh lùng pha chút buồn lẫn vào vẻ góc cạnh. Mẹ cô ngày xưa vẫn bảo “Con gái mặt chữ điền khó mà ngoan được...”. Chỉ thế thôi thì không thể nào là mỹ nhân được rồi. Buồn! Nhưng... cô lại có sự kết hợp rất độc đáo với những gì mình đang có; cũng như trang phục mà cô diện lên khi muốn ra phố, đủ cho ai đó phải nhìn.

- - - - - - - - - - - o0o- - - - - - - - - - -​

Ngày thứ nhất...

Hai giờ chiều, cô lang thang ra phố. Sài Gòn gần Tết rồi mà sao vẫn oi ả, chả bù cho bên kia; nếu là bây giờ thì chỉ muốn ủ mình trong cái chăn to sụ. Cô diện cho mình cái áo tím được cắt may điệu đàng với cái quần trắng ống đứng. Ái chà! Trông cũng lịch lãm đấy cộng với đôi mắt màu tím khói thì quả thật cũng đáng để cho người ta ngắm. Xoay qua rồi xoay lại trước gương như vẫn còn thiếu điều gì, cô chợt tự cười thói điệu đàng của bản thân mình. Có sắc rồi thì phải có hương chứ nhỉ? Phân vân mãi, cuối cùng cô chọn cho mình YSL(1) tím thơm nồng nhưng không quá sực nức. Thế đấy, một lần muốn ra phố của cô cũng chẳng phải dễ dàng chi.

Loanh quanh khắp phố phường, ngang qua một quán cà-phê trông rất ấn tượng với chiếc cổng bằng gạch thô và những dãi tầm gửi li ti, xanh thẫm - quả là một cảnh hiếm có giữa thành phố bộn bề này - cô nghĩ ngợi rồi ghé vào, gọi cho mình ly Cappuccino. Ngồi lọt thỏm vào chiếc ghế bành, cô chợt sáng mắt vì góc trái của quán là kệ sách, điều này hấp dẫn hơn một gã trai đẹp đến vạn lần. Chọn được một quyển sách hay giữa một rừng sách hay quả thật khó, cô với tay lấy cuốn “Đỉnh gió hú” - tác phẩm kinh điển đồng thời là tiểu thuyết duy nhất của nữ văn sĩ Emily Brontë. Vừa nhâm nhi cà-phê vừa đọc sách, nghe nhạc giữa tiết cuối Đông - đầu Xuân thì còn gì thú vị bằng. Tiết tấu một khúc nhạc bất chợt vang lên, bài hay mà cô rất thích, thích từ khi còn là cô bé. Giọng nữ à...? - cô hơi nhăn mặt. Phiên bản mới này không cho cô cảm giác hư vô như trước, giọng nữ có phần hơi yếu ở những nốt cao.

...

- Nhạc gì nghe ghê quá à! Lần sau đi The Mode nha anh.
Giọng nhõng nhẽo đến giả tạo của một con bé bàn bên cạnh.

Người đàn ông bàn bên ấy nói gằn như ra lệnh trong cổ họng mà giọng vẫn đệm theo nhạc:
- Tôi thích bài này. Im lặng đi!
Nói đoạn, ngón trỏ anh ta gõ nhẹ vào thái dương, miệng lẩm nhẩm:
- Tên gì nhỉ?

Cô không mấy thuận tai với cái từ cảm thán “ghê” nhưng chưa vội nhìn xem đối tượng ấy là ai cho đến khi nghe được những lời của người đàn ông. Hớ hớ... Thế mới không phí bài nhạc hay và công sức của chủ quán chứ! - Cô một mình tự đắc. Rời một con mắt khỏi trang sách đọc dở, cô quay sang nhìn. Anh chàng kia trạc tuổi cô, có vẻ bảnh bao với bộ âu phục hàng hiệu trên người và chiếc máy tính trước mặt. Bên cạnh, em “chân dài” đang ngả ngớn nửa tựa vào thành ghế nửa vào vai anh ta. Cô nàng tầm hai mươi hai mấy mà có lẽ còn trẻ hơn thế với chiếc váy đỏ choét không thể ngắn hơn nữa để khoe đôi chân trắng ngần, miên man dài. Trông cũng xinh xắn nhưng sao cảm nhận kém thế nhễ? - Cô thầm bĩu môi, rồi bỗng thấy thương thương nét mặt đăm chiêu của anh chàng, nửa muốn dằn mặt em “chân dài”. Cô nói trổng, đủ lớn cho riêng bàn bên cạnh nghe được:
- “Gloomy Sunday”, phiên bản tiếng Anh mới được phối lại!

Anh ta quay sang nhìn cô, hạ cằm như tán thưởng:
- Cảm ơn cô rất nhiều! Tôi thật đãng trí, đến độ quên tên bài hát yêu thích.
Dứt lời, anh ta khẽ tặc lưỡi tự thán:
- Âm nhạc trực tuyến lên ngôi, cái gì cũng chạy theo tân thời nên muốn tìm một CD cũ quả thật khó...

Cô cười nhạt, tiếp tục với quyển sách trên tay bởi thừa hiểu rằng lời nói kia không dành cho mình. Dù thế nhưng với trực giác đàn bà, cô biết “chân dài” kia đang liếc xéo cô và õng ẹo gì đó với anh chàng để rồi sau đó cô được “chân dài” khen “truyền thống, cổ điển”. Kệ! Hơi bực vì bị “khen” nhưng cô vốn ít bận tâm chuyện người ta nghĩ gì về mình nên nhanh chóng quên sự hiện diện của đôi tình nhân kia. Tuy nhiên không gian đọc êm ả đã tiêu biến khi những hồi chuông điện thoại vang lên, không phải một mà là ba chiếc luân phiên nhau. Anh chàng kia liên tục nhận cuộc gọi, âm giọng tương đối uy quyền. Cô gấp quyển sách lại, ra hiệu thanh toán với người phục vụ và đưa mắt tìm nhà vệ sinh. Đang trên đường trốn chạy cuộc sống vội vã, những lo toan nên cô thật sự mất cảm hứng khi phải nghe những điều như công việc, hợp đồng. Khi rời đi, bất chợt gặp ánh mắt của anh chàng bàn bên cạnh, cô cười như một cách đáp lễ tự nhiên.

......

- Chân không dài, tuổi không trẻ thì nên an phận!
Em “chân dài” kia cạnh khóe khi đang đứng dặm lại phấn trước tấm kính nơi bồn rửa tay, ngay thời điểm nó vừa mở vòi nước rửa tay. Kèm theo đó là cái nhìn khinh khỉnh trên gương mặt dương dương tự mãn được trang điểm kỹ càng; mà đến giờ, cô mới kịp nhìn kỹ.

Á à! Chọc đến sự đanh đá của bà rồi đấy. Hơn hai mươi lăm năm lạc loài nơi xứ người, có cái gì chưa từng nếm trải thì tại sao lại để một con bé vắt mũi chưa sạch như thế này lên mặt với mình nhỉ? Chân bà không dài, bà có tuổi thì ảnh hưởng đến hòa bình thế giới há? Để xem ai kiêu hãnh hơn ai. - Một bản ngã khác trong cô trỗi dậy mạnh mẽ. Cô nhếch môi, quay lại nhìn “chân dài” đầy thách thức trước khi khuất bóng sau cánh cửa.

Cô đang tận hưởng hơn bảy tuần phép cộng dồn từ ba năm, trừ hai ngày đã ở Sài Gòn và thời gian đi về, cô còn bốn mươi tư ngày để thực hiện kế hoạch ngắn, như một cách giải tỏa căng thẳng cùng em “chân dài” kia. Cái đầu be bé của cô bắt đầu chớp nháy, bảy năm hôn nhân viên mãn thêm vài mối tình không ngắn, sự chỉn chu cộng với những trải nghiệm đường đời sẽ được vận dụng triệt để. Mười phút, chỉ cần mười phút là một cuộc chiến tranh của đàn bà đã được thiết lập. Ngồi nhẹ nhàng xuống ghế, cô quay sang bàn bên cạnh, giọng trong trẻo:
- Tôi biết cửa hàng có bán CD “Gloomy Sunday” với năm phiên bản hòa âm. Nếu anh quan tâm, tôi sẽ giới thiệu địa chỉ hoặc sẽ mua hộ anh một chiếc, dẫu sao tôi cũng đang muốn mua mà anh lại có vẻ khá thiếu thời gian.

Cô nhìn anh chàng với nụ cười và ánh mắt rất vô tư. Cách nhìn khiến người đối diện cảm nhận được cô chỉ đang tiện thể giúp người. Nhưng đúng là có một nửa sự thật, cô dự định sẽ mua CD ấy khi về Sài Gòn, ngoài ra còn vì cảm giác thích thú khi gặp được người có sở thích tương đồng. Nhận ra sự phân vân trong mắt “đại gia”, cô quyết không thể để mất cơ hội này nên tiếp tục chất giọng trong trẻo hiếm khi sử dụng đến của mình:
- Anh đừng ngại phiền! Thật ra, tôi đang tìm thêm cơ hội để mặc cả, mua nhiều tất nhiên sẽ có ưu đãi tốt.

Có vẻ sự chân thành kia đã có tác dụng, anh chàng gật đầu, môi nở nụ cười hài lòng. Anh ta rút tấm danh thiếp từ chiếc hộp kim loại ánh bạc và lịch thiệp hướng về phía cô:
- Vậy cảm ơn cô trước!

Cô nhận danh thiếp từ “đại gia” bằng hai tay, lướt mắt nhanh trước khi cất vào ví đúng theo phép tắc. Ái chà! Cái ấn tượng đầu tiên quan trọng lắm chứ chẳng phải chơi, chân không dài thì phải lấy cái khác bù vào thôi - Ý nghĩ ấy thoáng qua trong cô. Bước một đã xong, cô loay hoay ghi lại số thứ tự trang đã đọc vào sổ tay và đứng lên cáo từ trước. Thứ nhất, cô không thuận mắt với “chân dài”. Thứ hai, cô cần tạo ấn tượng “chỉ là sự giúp đỡ đơn thuần” với “đại gia”. Quan trọng hơn, quán bắt đầu đông khách, cảm giác an bình đã mất nên chẳng còn lí do gì giữ chân cô ở lại thêm giây khắc nào nữa.

Cô rời khỏi quán trong tư thế dứt khoát, không buồn quẳng ánh mắt còm về phía “đại gia” thêm lần nào khác. Bao nhiêu trí lực, cô dồn cả vào việc lên phương án tác chiến cho những ngày tiếp theo...

(1): Yves Saint Laurent - thương hiệu dầu thơm danh tiếng.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Triêu Nhan

Gà BT
Tham gia
7/7/14
Bài viết
1.267
Gạo
100,0
Tản văn dẫn:

Forever and one

...Sinh nhật nàng!

Đà Lạt lạnh... bốn giờ sáng...

Nàng ngồi uống rượu một mình, khói thuốc đặc quánh căn phòng khách sạn bé xíu.

Cũng chính cái ngày oan nghiệt này ba năm về trước nàng mất người đàn ông của đời mình.

Nàng mong manh, mong manh như lời một nhạc sĩ nào đó đã bất giác bật lên thành âm điệu “...dáng em gầy mong manh như lá cỏ...”. Đêm nay, nàng ngồi một mình với đôi vai run run trong quán rượu ồn ào ngày cuối tuần, nơi người đàn ông ấy và nàng quen nhau - chứng kiến giây phút chiếc nhẫn được đeo vào ngón tay áp út xanh xao của nàng. Nó cũng là nơi nàng tổ chức sinh nhật mình - lễ giỗ người đàn ông ấy đã nhiều năm qua. Dù xa xôi hay khó khăn đến nhường nào cũng không thể cản trở nàng quay về đây. Một năm với bao vất vả lo toan, dành dụm từng đồng bạc lẻ... nàng chuẩn bị cho ngày hôm nay. Với nàng, sống và chờ đợi ngày này dường như là tất cả, là mục đích, là ý nghĩa để tiếp tục tồn tại.

Chiếc nhẫn cưới nơi ngón áp út dù nó trở nên khá lỏng lẻo, như chờ đợi rơi xuống và biến mất. Nàng đã phải dán một lớp băng vải khá dày bên trong để mong nó đừng ra đi như người trao gửi. Chiếc nhẫn to hơn là của người đàn ông ấy, nàng đeo trong lồng ngực mình...

Chọn một chỗ trong góc khuất, gọi ly rượu... nàng viết lên tờ giấy yêu cầu bài hát ngày xưa và chờ đợi những nốt hạnh phúc lẫn đau thương...

What can I do?
Will I be getting through?
Now that I must try to leave it all behind
Did you see what you have done to me?
So hard to justify
Slowly it's passing by... (1)


Giọng nam vang lên, khàn đục xen lẫn chua chát, cái cảm giác này nàng chỉ cảm nhận được sau ngày người đàn ông ấy đi... Trước kia, nó lại rất ngọt ngào... dù bài hát không vui...

Nàng mâm mê chiếc nhẫn trong tay... đôi mắt cay cay... bờ vai càng run rẩy... Đưa chiếc nhẫn lên môi, nàng đặt một nụ hôn... Nụ hôn cho những tháng ngày hạnh phúc nhất, nụ hôn cho người đàn ông của đời nàng, nụ hôn tiễn người đàn ông ấy đi, nụ hôn cho chính bản thân nàng, nụ hôn để cảm giác người đàn ông ấy còn hiện diện nơi này... Để nàng biết là mình đang sống.

Forever and one I will miss you
However, I kiss you yet again
Way down in Neverland
So hard I was trying
Tomorrow I'll still be crying
How could you hide your lies
Your lies... (2)


Những giọt nước mắt nuốt ngược vào trong, mặn đắng... Nàng nửa mếu nửa cười... Hình bóng người đàn ông ấy trở về bên cạnh, bao phủ lấy con tim quặn thắt lên từng hồi của người góa phụ. Nàng siết chặt chiếc nhẫn như đang âu yếm người đàn ông của mình.

Nàng vẫn tưởng mình sẽ cô độc đến trọn đời cho đến lúc quen anh, yêu anh và làm vợ anh. Hơn hai mươi năm lạc loài, tủi nhục nơi xứ người, nàng như chai sạn. Cuộc sống hai người, sự chia sẻ dường như là bài học rất khó với nàng. Anh là người thầy tuyệt vời, tận tâm mang đến cho cô học trò bé nhỏ của mình từng chút hơi ấm, ý nghĩa của hạnh phúc. Ngày cưới, trước bàn thờ Chúa; anh hãnh diện tuyên thệ lời thề. Nàng muốn hét lên rằng: tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất cõi trần! Thế mà... bài học chưa kịp hoàn tất, anh đã bỏ lại nàng bơ vơ. Chông chênh, liêu xiêu nàng học cách sống một mình, cách chấp nhận mất mát lại từ đầu.

Nàng từng trách anh không giữ lời, gào thét đến điên loạn ngày anh ra đi. Và sau lần ấy, nước mắt chưa thêm một lần nào có cơ hội rơi. Nụ cười tươi như nắng mai, ngày xưa anh yêu thích cũng tắt lịm. Còn chăng là kiểu cười rất “kịch”. Anh ra đi, mang theo tất cả hạnh phúc, nỗi đau còn lại... âm ỉ nhưng mãnh liệt.

Bài hát chấm dứt... Nàng lặng lẽ rời pub, bơ vơ giữa dòng người xa lạ...

What can I do?

(1) và (2): Trích dẫn lời bài hát “Forever and One”, sáng tác bởi Andi Deris - ca sĩ chính của nhóm nhạc Helloween.

Đoạn đầu của chap này làm con liên tưởng tới Trò chơi xúc xắc (?) o_O .
 

U Huyễn

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/4/14
Bài viết
909
Gạo
900,0
Đoạn đầu của chap này làm con liên tưởng tới Trò chơi xúc xắc (?) o_O .
Là nó đó Quăn. Nhưng chỉ giống mấy chương đầu vì sau đó U sẽ một tay phá nát phần còn lại. :v
 

U Huyễn

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/4/14
Bài viết
909
Gạo
900,0
Chương 2: NHẬP CUỘC...

Ngay hôm sau, cô đã săn lùng được CD “mồi câu”. Tự tin nói với “đại gia” thế thôi chứ thời điểm mà cô bảo mình biết chỗ nào bán ấy thì lại hoàn toàn “mù đường”. Một bài hát đã có từ những tám mươi năm trước, âm điệu hay nhưng mang đầy bí ẩn chết chóc thì liệu còn mấy ai biết? Hơn nữa, đúng như lời “đại gia” nói, thời buổi công nghệ đi trước định liệu của con người, mọi thứ đều nằm trọn trong một cú nhấp chuột nên CD đã trở thành thời hoang vắng xa xăm. Người mua không còn - người bán còn mấy ai...

Thế đấy! Thế mà cô vẫn moi ra cho bằng được, một khi đã muốn. Vì cô có một người trợ lý rất trung tín, chính là internet. Đúng là thời đại tân tiến có khác, chả bù cho cái tuổi thơ còm cõi của mình. Muốn gửi một lá thư cũng sao mà khó khăn đến tận cùng... - cô chợt miên man về ngày xưa. Những tưởng trong cô không bao giờ có chỗ cho sự nhìn lại, đấy là cái cảm nhận trăm người như một khi tiếp xúc lần đầu bởi cô kiêu hãnh, kiêu hãnh đến độ khinh mạn mọi điều đang diễn ra xung quanh.

Có tiếng chân bước đến rồi dừng lại...

- Sao bà biết lão này?
Giọng nữ lạnh lùng hỏi, cắt ngang dòng suy tư của cô. Em gái cô đứng cạnh bên tự bao giờ, tay đang phe phảy tấm danh thiếp của “đại gia”, nhướng nhướng đôi mày như đang cố đoán già đoán non.

Cô đáp lời cùng với cái nháy mắt:
- Em biết hắn à? Thú vui tao nhã mới của chị mày đấy!

Cô em dài giọng cay nghiệt:
- Ai ở cái đất này mà chả biết quý ông họ Hoàng hay còn gọi là Đại Hoàng nổi tiếng tiền nhiều mà gái cũng nhiều không kém. Ngon lành gì cái ngữ đàn ông lang chạ? Xin chị!

Đó là Thụy Yên, em gái cô. Con bé luôn như vậy, động đến đàn ông nhất là đàn ông đa tình chính là động đến tử huyệt cấm kỵ. Chả biết tự bao giờ, danh xưng “đàn ông” đã được Thụy Yên xóa sạch trong từ điển sống của mình. Thụy Yên nhạy cảm hay nói đúng hơn là con bé đã từng sống quá thật với cảm xúc nên đã yêu và yêu rất mãnh liệt, rất chân thành nhưng những điều ấy dường như không đủ với người đàn ông kia. Anh ta đã dứt bỏ con bé như bỏ một chiếc áo cũ, khi bên cạnh anh ta có quá nhiều những chiếc áo xinh đẹp đầy hấp dẫn khác để chọn lựa, chưng diện. Sau lần yêu ấy, Thụy Yên chưa bao giờ than khóc hay tỏ ra bi thương, tuy nhiên nỗi đau ấy đeo đuổi dai dẳng con bé cho đến tận giờ. Đối mặt với nỗi đau, nếu ta có thể khóc, âu cũng là một loại hạnh phúc, còn em gái cô đã không khóc mà chỉ luôn cười. Dẫu nụ cười ấy gượng lắm!

.......

- Sao mày cứ phải khổ vì cái thằng “điếm” ấy?
Cô bất giác buột miệng rồi vội vàng im bặt, có vẻ muốn kéo lại lời nói nhưng đã muộn. Có những điều chỉ nên hiểu là đủ.

Thụy Yên nói như hét rồi vùng vằng bỏ vào phòng, theo sau là tiếng “rầm” đầy giận dữ:
- Em chẳng khổ vì ai cả... Chị muốn chơi thì mặc xác chị!

Nhìn sững theo Thụy Yên, cô im lặng ngả người ra sô-pha. Kim đồng hồ chỉ gần số mười, Thụy Yên không đi làm có nghĩa là hôm nay thứ Bảy. Khua tay tìm gói thuốc, cô châm lửa, làn khói trắng mong manh làm cho cái nắng đầu Xuân thêm hư ảo. Hư ảo! Đời này có cái gì rõ ràng đâu kia chứ?! - cô tự ta thán với chính mình để bỗng nhiên cảm thấy thương cho Thụy Yên, thương cho cả bản thân mình. Chị em cô khá giống nhau, giống cả dáng người lẫn số phận, có lẽ giống nhất là đôi mắt. Cô và Thụy Yên cùng có đôi mắt màu hạt dẻ, buồn vời vợi và luôn cho người khác cảm giác bơ vơ, tựa hồ trong đôi mắt ấy là hình ảnh chiếc ghe nhỏ tròng trành giữa biển Đông dữ tợn. Đối mắt ấy ám vào đời thật, chị em cô bơ vơ từ thuở bé thơ, thời cuộc ly loạn đẩy tất thẩy phận người vào hoàn cảnh “tự sinh tự diệt”. Cô ra đi khi không biết mình đang đi mà chỉ nghĩ biển sẽ đẹp lắm - Thụy Yên vào trại mồ côi. Hơn mười lăm năm sau chị em cô mới tìm lại được nhau, cái gì đã mất thì vĩnh viễn không trở về nguyên vẹn được nữa. Cả hai đều trưởng thành trong dông bão, trong hờn tủi nên từ “chia sẻ” luôn là điều khó khăn nhất để có được giữa chị em cô.


Boong boong...

Chiếc đồng hồ kéo cô ra khỏi dòng hồi tưởng. Tìm hiểu về “đại gia” đi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa chân ngắn ạ! - Lý trí thúc bách cô, cùng với hình ảnh con bé “chân dài” hiện ra. Chín ngón tay làm việc hết công suất trên bàn phím, cô đọc và ghi nhớ tất cả những tin tức có liên quan đến quý ngài Hoàng Thiên Trình - tên của “đại gia”. Muốn thắng địch thì phải hiểu địch, chả phải binh pháp ngày xưa cũng nói thế đấy sao? Đôi môi hơi tái sắc của cô nở nụ cười tự tán thưởng.

Với tay tìm chiếc điện thoại nằm lẫn trong mớ giấy tờ, cô ấn số, chờ đợi và từ tốn lên tiếng bằng cái giọng nhẹ nhàng như gió thoảng:
- Xin chào! Anh là Hoàng Thiên Trình? Chúng ta đã gặp nhau ở quán cà- phê, chiều qua.

Giọng anh chàng thoáng nhạc nhiên:
- À! Chào cô. Đã có CD?

Vừa nói cô vừa cười nhẹ, đủ gây thiện cảm với người nghe:
- Vâng! Anh có thể tự nhận CD hoặc tôi có thể chuyển đến địa chỉ trên danh thiếp. Phương thức nào tiện nhất cho anh?

Thiên Trình nói nhanh, tỏ vẻ ái ngại:
- Khoảng bảy giờ tối, tôi sẽ liên lạc lại. Chiều nay, tôi có cuộc họp đột xuất nên chưa biết công việc sẽ ra sao. Mong cô không phiền!

- Không sao, tôi biết anh rất bận! Chào anh nhé. - Cô nhẹ giọng rồi gác máy.

......

Nhưng cô đâu biết rằng ở một sân Golf nọ, với ba người đàn ông...

Một anh chàng vô vùng điển trai đang nhìn với “đại gia” với ánh mắt tò mò:
- Em gái nào khiến anh trai tôi phải đối đáp nhã nhặn đặc biệt thế này?

Thiên Trình nhún vai, môi khẽ vẽ nên nụ cười thi vị:
- Một cô nàng vừa tình cờ biết, chiều qua.

Ngồi cùng bàn, một anh chàng khác với thân hình lực lưỡng, có vẻ đứng tuổi hơn hai người vừa cười vừa nói bằng ngôn ngữ hình thể rằng: Chắc là chân dài lắm?

Thiên Trình vẫn cười cười, vỗ vai anh chàng nọ, điệu bộ làm ra vẻ như thất vọng lắm:
- Thật tiếc, chân nàng không dài!

Hai người kia đồng thời đưa mắt nhìn Thiên Trình, bán tín bán nghi. Anh chàng béo cười khanh khách:
- Cậu tin không Thiên Kiến? Thiên Trình tôi quen biết hơn ba mươi năm qua sẽ không trao số điện thoại cho một em gái chân không đủ dài.

Cả ba gã đàn ông cùng bật cười sảng khoái. Thiên Trình dường như không muốn tiếp tục đề tài nên đứng lên bước ra bãi cỏ trước mặt:
- Chơi xong lổ này, đi ăn rồi quay về văn phòng, chắc kịp!

Anh chàng lực lưỡng cũng đứng lên và theo sau Thiên Trình. Thiên Kiến đỏm dáng thoa thêm lớp kem chống nắng, trước khi đến lượt đánh của anh ta.


Trong lúc ấy, cô ngồi tư lự khá lâu sau cuộc gọi với Thiên Trình. Anh chàng này nói chuyện cũng khéo lắm đây, lại thêm nhãn hiệu thành đạt sáng bóng. Khối em xin chết, âu là hợp lý! - cô cân nhắc đánh giá đối phương. Lẽ thường, với địch thủ càng khó đối phó lại càng làm người ta hứng thú và điều này đương nhiên càng chính xác với típ người kiêu hãnh như cô.

Cô nhoẻn cười hứng khởi rồi đứng lên, hướng chân tiến đến phòng ngủ có cánh cửa gỗ đang đóng im lìm bên trái. Cô gõ cửa, mở lời như muốn xoa dịu đứa em gái:
- Yên, đi ăn nem nướng Đà Lạt không? Chị đói quá!

Nem nướng Đà Lạt là món mà Thụy Yên rất thích. Dù không ở bên nhau nhiều nhưng chị em cô vẫn luôn thấu hiểu nhau, Thụy Yên không bao giờ giận cô quá lâu dù con bé thuộc típ không dễ lãng quên. Cô chầm chậm xoay tay nắm cửa, Thụy Yên đang nằm queo trên giường mà ngủ khò, nét mặt vẫn còn xịu xuống. Mày có lớn thể nào thì cũng là em gái bé bỏng của chị thôi em ạ! - cô mỉm cười âu yếm khi kéo chăn đắp cho em gái.

Thụy Yên đương say ngủ, cô không nỡ đánh thức em nên lọ mọ xuống bếp tìm mì ăn liền. Những tháng ngày một mình vất vả trên xứ người, đây là món ăn quen thuộc và tốt nhất đối với cô. Đến tận bây giờ, dẫu ăn qua bao nhiêu món ngon thì thi thoảng cô vẫn muốn ăn lại mì ăn liền, mà cô vẫn hay hay đùa rằng, đó là cách tri ân các công ty sản xuất. Nạp năng lượng tạm đủ, cô vừa thiền định vừa làm đắp mặt nạ dưỡng da để chuẩn bị cho lần đầu “ra mắt” chính thức. Mẹ cô luôn dạy rằng, ấn tượng đầu tiên bao giờ cũng là quan trọng nhất, diện mạo không nhất định phải xinh đẹp bẩm sinh, quan trọng nhất là điều mong muốn để lại trong mắt đối phương. Làm đàn bà “đẹp” đã không dễ mà muốn là người đàn bà kiêu hãnh thì lại càng khó. Cô không muốn đơn thuần là một người đàn bà đẹp dẫu cô biết bản thân không xinh đẹp.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Triêu Nhan

Gà BT
Tham gia
7/7/14
Bài viết
1.267
Gạo
100,0
Là nó đó Quăn. Nhưng chỉ giống mấy chương đầu vì sau đó U sẽ một tay phá nát phần còn lại. :v
Truyện nào của U cũng có chút liên kết với nhau làm con không biết nên đọc cái nào trước luôn TTvTT .
 

U Huyễn

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/4/14
Bài viết
909
Gạo
900,0
Truyện nào của U cũng có chút liên kết với nhau làm con không biết nên đọc cái nào trước luôn TTvTT .
Truyện này độc lập hoàn toàn, không liên kết với bất kỳ truyện nào khác của U nên Quăn cứ nhảy hố thoải mái đi con. :3
Không phải U dụ đâu, truyện này rất hường phấn, rất ngọt ngào lại HE nữa đó.
 

U Huyễn

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/4/14
Bài viết
909
Gạo
900,0
Chương 3: CHỊ VÀ EM!

Ái à! Sài Gòn hôm nay mới bốn giờ chiếu mà đã hơi lành lạnh. Cô làm động tác thở sâu, thả lỏng cơ để kết thúc bài thiền rồi lục tục vào bếp pha cho mình ấm trà. Cái thú uống trà đã được truyền vào máu từ những ngày thơ khi chị em cô vây quanh ông cụ mỗi lần ông về phép. Khoảng thời gian êm đềm hiếm hoi của ngày thơ bỗng hồi khứ, cô ôm gối ngồi bệt trên sàn nhà, ngây ngô nhìn ra cửa sổ. Ngoài kia vài cơn gió đang ve vuốt những cánh mai vàng nở sớm mong manh, cô lại với tay tìm gói thuốc. Bật lửa, rít một hơi dài, mùi Salem thơm nhẹ hơi the the khiến lòng cô nghe nao nao. Một mùa Xuân nữa lại về, cô bước quá nửa đời người và vẫn đang cố gắng làm quen với cuộc sống có người thân. Trong dòng trầm tư ấy kéo dài đến hơn ba mươi phút, hai điếu thuốc khác đã được giải phóng thành những làn khói mỏng lơ lửng, trước khi cô quyết định vào phòng đánh thức Thụy Yên lần nữa.

Cô nhỏ nhẹ như người mẹ đang dỗ dành đứa con gái nhỏ:
- Thức dậy mèo lười!

Thụy Yên vươn vai, dụi mắt ngái ngủ:
- Lâu lắm rồi em mới ngủ trưa, cảm giác thật tuyệt!

Cô bẹo má em gái:
- Thôi nào, dậy, tắm rồi ra ngoài ăn. Đừng phí hoài một chiều thứ Bảy đẹp trời thế này!

Nguýt dài cô, giọng Thụy Yên kéo dài đến buồn cười:
- Tưởng chị ra ngoài với “trai” rồi ấy chứ!

Nheo mắt trêu em, cô lên giọng trưởng thượng khi chân di chuyển đến chiếc bàn làm việc đặt gần cửa sổ lớn trong phòng khách:
- Chỉ mới bước đầu, gấp gáp quá làm gì? Chàng ta lại tưởng chị mày hám cái chức “Đổng sự trưởng” thì toi công.

Rời khỏi phòng ngủ, Thụy Yên ghé mắt nhìn xem chị mình đang làm gì rồi bước về phía phòng tắm:
- Kệ chị, em đi tắm đây. Tối nay không đi đâu thì lên Block ngồi tí.

Cô trả lời với theo từ bàn làm việc:
- Được! Chị cũng nghe mấy người khen Block chơi nhạc rất ổn.

Cô đang in bìa mới cho chiếc CD của Thiên Trình. Người bán hàng chỉ giao vỏn vẹn cái CD và vỏ hộp đựng trơn. Giờ đây, cô trang điểm thêm cảnh hoàng hôn với những chiếc lá vàng lãng đãng lên chiếc bìa. Anh ta là người luôn bận rộn với công việc với những mối quan hệ, vì thế sẽ cần lắm những điều gì đó bình yên. Dẫu chỉ là tiểu tiết, cô vẫn mong muốn để lại cho đối phương cảm giác mơ ảo nhưng mãnh liệt.

........

Lát sau, Thụy Yên đứng ở cửa phòng tắm, vừa lau mái tóc ướt vừa chế giễu cô:
- Ai không biết thì tưởng chị đang chuẩn bị quà tặng cho người yêu đấy. Gớm chưa?

Với đôi môi cong nửa vời, cô vừa le lưỡi vừa nheo mắt:
- Người yêu thì chưa chắc đã được chị “chăm” như thế này đâu, thưa cô!

Cả hai chị em cùng cười, nụ cười rất thật và hình như chẳng mấy khi được xuất hiện trên môi họ kể từ sau ngày ấy...

Hơn sáu giờ...

Màn hình điện thoại nhấp nháy sáng, báo hiệu có cuộc gọi đến. Cô buông cây chì kẻ mày, từ tốn trả lời máy:
- Vâng! Tôi nghe.

Đầu dây bên kia, giọng đàn ông có phần khó xử:
- Tôi là Thiên Trình! Xin lỗi cô vì tôi còn việc chưa giải quyết xong. Có thể gặp nhau muộn hơn không?

Cô nói nhanh, không chút giận dỗi:
- Vâng, không sao! Muộn hơn là mấy giờ vậy anh?

Giọng đàn ông đáp lời:
- Khoảng mười giờ, tôi sẽ cố gắng kết thúc công việc sớm hơn nếu được.

Vài suy tính thoáng qua nhanh, giọng cô ôn hòa như nước:
- Công việc cần được ưu tiên, anh cứ giải quyết cho xong trước đi đã. Đừng bận tâm, ngày mai hoặc lúc nào anh có nhiều thời gian thì ta gặp nhau sau cũng không muộn. Vả lại anh cũng cần nghỉ ngơi sau một ngày bận rộn, thế nhé!?

Có tiếng cười khẽ bật ra, trong lời nói có chút gì như hài lòng của Thiên Trình:
- Vậy cảm ơn cô! Tôi sẽ liên lạc lại, vào ngày mai.

Với đàn ông nhất là đàn ông thành đạt cần phải học cách thông cảm và thỏa hiệp với quỹ thời gian của họ. Có thể họ không bận thật đấy nhưng cứ nhắm mắt để đó, tuy nhiên đừng bao giờ trao quyền quyết định hoàn toàn vào tay họ. Đấy là điều cô rút kết được qua những mối quan hệ xã hội. Biết đâu đối phương có việc thật mà cũng có thể không, điều đó vốn không quan trọng; điều quan trọng hơn, cô đã cho đối phương thấy rằng thế nào là người phụ nữ biết cảm thông. Ơ! Mà hình như mình quá tự tin rồi thì phải, biết đâu “đại gia” này lại là “đại gia dỏm” thì cái chuyện lịch thiệp hay cảm thông đến mấy cũng chả bằng cái đùi thon thả, trắng ngần của mấy em “chân dài” - cô tiếp tục trang điểm và tự cười thầm bản thân đã già nên sanh thói lẩm cẩm, dẫu vậy nếu đó là sự thật thì cũng đáng để cô kết thúc “chiến tranh”. Cô khanh khách cười một mình với tấm kính trước mặt và nheo mắt ngắm nhìn bản thân từ đầu đến chân. Chiếc váy lụa màu tím đậm trông khá hợp vơi dáng người dong dỏng của cô. Đôi mắt cô biết nói, một đôi mắt mà khi đàn ông nhìn vào luôn cảm thấy họ như thể là anh hùng. Thế đấy, chia ra từng nét thì luôn mỏng manh nhưng kết hợp lại với nhau tất cả thành nên gai góc. Một sự trái ngược khó hiểu. Đôi khi cô còn không thể hiểu được chính bản thân mình.

- Đàn bà độc thân ấy thế mà sướng thật!
Cô tưng tửng tự tán dương bản thân trong lúc chải lại mái tóc màu nâu đỏ hợp thời do chính cô tạo kiểu. Kể từ sau người đàn ông ấy ra đi, hình như chưa người đàn ông nào khác có thể ảnh hưởng được đến cuộc sống của cô. Phóng túng không phóng đãng, hầu hết mọi người đều nhận xét cô như thế. Đúng, “Quý bà một mình” là biệt danh mà đám đàn ông trong quán rượu gần nhà bên kia đã luôn gọi khi nhắc đến cô. Cô thích một mình ở những nơi đông người, tạo sự nổi bật để người khác phải chú ý nhưng bản thân luôn xù lông lên để cảnh báo: Chiêm ngưỡng thôi, đừng dại dột mà tiến đến gần đấy. Trừ khi cô có mục đích hoặc giả dụ tâm trạng hân hoan tột cùng, không thì đừng mong thấy được nụ cười thân thiện trên vành môi.

Trong chiếc váy ngắn màu kem sữa, Thụy Yên đứng tựa cửa, đắc ý nhìn cô:
- Anh ta bận hay đang vui vẻ với em nào?

Cô nhanh nhảu đáp trả:
- Biết đâu! Nhưng thế thật thì có làm sao? Em được người đẹp như chị tháp tùng còn gì?

Thụy Yên kéo dài giọng, đành hanh:
- Em đẹp hơn!

Chị em cô đôi khi như hai người xa lạ nhưng đôi lúc lại như đôi bạn thân, hồn nhiên và đáng yêu xiết bao.

------*------​

Sáng hôm sau, đúng tám giờ sáng, Thiên Trình giữ đúng lời hứa liêc lạc. Khốn khổ chưa? Gọi lúc nào không gọi lại nhằm ngay cái lúc người ta còn đang quấn kén trong chăn, cô thích sự ấm áp này vô cùng. Một thói quen của tất cả trẻ con Tuyên Đức ngày trước đều có, đến tận bây giờ, mỗi khi giấu mình trong chăn cô vẫn cảm nhận được hơi ấm gia đình vẫn còn đâu đây, như chưa hề tan tác và luôn là cảm giác an toàn nhất. Kệ! Mặc cho điện thoại kêu toáng lên, cô đủng đỉnh đằng hắng và với tay lấy chiếc cốc đặt trên bàn trang điểm, hớp ngụm nước lấy giọng. Ai lại để nguyên cái giọng ngái ngủ mà nói chuyện cơ chứ, nhất là với một đối tượng đang muốn gây chú ý. Từ việc bé đến việc lớn, cô luôn tinh quái để tạo cho mình một hình tượng “đẹp”.

Ngay sau cô lên tiếng, Thiên Trình đáp lời một cách hòa nhã:
- Sáng Chúa Nhật, cô đã có kế hoạch gì chưa? Tôi muốn mời cô dùng bữa sáng, sẵn tiện xin lỗi chuyện thất lễ tối qua.

Cô cũng vừa đáp lời “đại gia” vừa cười, điệu bộ bình thản mà hứng khởi:
- Tôi cũng vừa thức dậy được một lát nên chưa có dự định gì. Anh không cần khách sáo như thế, tôi sẽ rất ngại.

Mà thật ra cô nào có quan tâm chuyện cuối tuần hay không, chỉ do tối qua chị em cô uống hơi nhiều, tâm trạng rất tốt nên đến gần hai giờ sáng mới về đến nhà. Tất nhiên, sáng nay cô sẽ còn quấn kén ngủ nướng đến tận trưa nếu không có cuộc điện đàm này.

Thiên Trình hỏi nhanh:
- Cô cho tôi địa chỉ nhà. Tôi sẽ đón cô.

Ngay lập tức, cô khéo léo chối từ:
- Không dám phiền anh như thế! Anh cho tôi địa điểm cuộc hẹn, tôi sẽ tự đến đó.

Cô chẳng bao giờ cho người khác biết nhiều về bản thân khi chưa cần thiết, địa chỉ nhà thì càng không và hơn hết, đây không phải là nhà của cô. Người thân là một cái gì đó bất khả xâm phạm, cô đối với Thụy Yên có thể chưa đủ tốt nhưng tuyệt đối không để con bé ảnh hưởng vì cô.

Tất nhiên Thiên Trình không hiểu được những gì cô nghĩ. Anh đưa ra phương án khác:
- Vậy cô chọn địa điểm - tôi sẽ đến ngay, nơi nào tiện cho cô?

Cô vẫn cương quyết:
- Anh hãy chọn hộ tôi, vì tôi thực sự rất ít ra ngoài dùng bữa sáng. Ba mươi phút nữa, tôi sẽ gọi lại, thế nhé!

Cô cúp máy thật nhanh, không cho đối phương kéo dài vấn đề địa điểm thêm nữa. Chỉ mới gặp anh ta một lần duy nhất và chưa hiểu đủ nên cô muốn đánh giá thêm, thông qua địa điểm anh ta chọn lựa. Dù với bất kỳ mục đích gì, cô cũng sẽ không phí thời gian với một người đàn ông “nhạt”.

Mặc đời bảo già mà kiêu, cô vẫn luôn kiêu ngạo. Kế hoạch thực sự ẩn sau cuộc hẹn này không đơn thuần như lời hứa, cô cần biết tình trạng hôn nhân lẫn mối quan hệ giữa đối phương và “chân dài” kia để quyết định nên làm gì tiếp theo. Nếu đối phương đã có gia đình hoặc “chân dài” chỉ là mua vui qua đường, trò chơi sẽ kết thúc. Thứ nhất, cô biết mình không nghiêm túc nhưng cũng không vì thế mà khuyến khích cho việc ngoại tình. Không có cô, đối phương còn vô số những em khác nhưng đó là chuyện của anh ta, cô sẽ không bao giờ tham gia vào trò vụng trộm. Gia đình cô tuy không trọn vẹn hai chữ “hạnh phúc”, cô vẫn luôn thần tượng bố mẹ mình. Bố - người suốt cuộc đời mà cô gặp không quá mười lần nhưng trong tâm khảm cô, ông là mẫu đàn ông trung nghĩa vẹn toàn. Mẹ - tình cảm của mẹ con cô không có cơ hội thân thiết như bao người khác, tuy nhiên bà vẫn là hình mẫu người mẹ thiêng liêng nhất, người đàn bà vì chồng vì con đến tận khi nhắm mắt, sẵn sàng chết để con mình được sống. Thứ hai, nếu đối phương và “chân dài” chỉ là qua đường thì “chân dài” sẽ chẳng đáng để cô bỏ thời gian và công sức nhằm hạ bệ. Ý nghĩ ấy luôn xuất hiện trong cô từ giây phút “trò chơi” bắt đầu. Qua lời của giới truyền thông, “đại gia” vẫn độc thân, tuy nhiên tất cả chỉ thông tin bề nổi bởi người có vai vế xã hội như “đại gia” thì luôn biết cách ẩn thân rất tốt nên cô sẽ chú tâm hơn đến tình trạng hôn nhân và mối quan hệ với “chân dài”.

Cô vội vàng xuống giường, vươn vai chuẩn bị cho một cuộc hẹn mang tính chất bản lề. Chỉ có ba mươi phút cho tất cả, cô không muốn tạo ấn tượng “tiểu thư” với bất kỳ ai và hơn nữa đấy không là bản chất thật của cô. Trong cuộc hẹn đầu tiên, cho dù là mục đích gì thì cô cũng quyết không đến muộn. Nếu với đàn ông thì càng nên tránh, đừng nghĩ để họ chờ thì họ sẽ cần mình hơn. Độc lập, dứt khoát và tính toán, những tính cách đã giúp cô tồn tại trước khi được sống. Mười lăm phút cho các công việc cá nhân và mưới lăm phút cho làm đẹp, luôn luôn phải “đẹp” khi ra khỏi cửa nên thời gian ít cũng không làm khó được cô.

Trang điểm thật nhẹ nhàng theo phong cách ban ngày, cô chọn màu nâu ấm cho đôi gò má, môi với son hồng cam. Tiết trời se se, trông cô hồng hào và tươi tắn hơn ngày thường, thêm dải khăn sa-tanh hoa văn vân gỗ choàng hờ qua cổ cùng chiếc váy màu vàng nắng. Cô tự biết dáng mình không chuẩn, chính vì thế nhờ chiếc khăn vừa che khiếm khuyết vừa tạo phong cách riêng.

Đúng ba mươi phút sau, cô đã chỉn chu và sẵn sàng. Yên vị trên taxi, cô bấm máy gọi cho Thiên Trình...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Triêu Nhan

Gà BT
Tham gia
7/7/14
Bài viết
1.267
Gạo
100,0
Truyện này độc lập hoàn toàn, không liên kết với bất kỳ truyện nào khác của U nên Quăn cứ nhảy hố thoải mái đi con. :3
Không phải U dụ đâu, truyện này rất hường phấn, rất ngọt ngào lại HE nữa đó.
Con cũng thích giọng văn của truyện này :3 . U để SE con cũng không ý kiến gì đâu ạ :)) .
 
Bên trên