4. Lớp học
Hà Thái
------------
Trường của Lan nằm tựa vào một quả đồi. Từ trong lớp học, nhìn ra cửa sổ thấy sườn đồi dốc đứng, nhuộm hoa vàng rực. Một cửa sổ khác nhìn ra chỗ không có hoa, chỉ có sườn đồi xanh mướt. Bóng đèn trong lớp phản chiếu ra kính cửa sổ thành những hình khum khum như những cái bát tô vàng vàng treo lơ lửng trên sườn đồi đó.
Thanh, đứa bạn cùng quê ngồi bàn trên nó, thi thoảng lại thốt lên đầy xúc cảm: “Tiên cảnh!”.
Lớp Lan có chừng một nửa lớp là người thị xã. Còn lại là từ các huyện khác trong tỉnh đổ về. Những đứa ở thị xã trước kia đều học ở trường cấp hai chọn của tỉnh, vừa năng nổ lại học giỏi. Những đứa đó phần nhiều được bầu vào ban cán sự lớp.
Lan không là đứa nào thuộc trong cái đám đó. Nhưng học được chừng một tháng, nó phát hiện ra so với chúng bạn, việc học hành của nó không đến nỗi tệ. Nó hai lần đạt điểm cao nhất lớp.
Một lần là bài kiểm tra Tiếng Anh đầu năm. Cả lớp rên rẩm rầm trời, những đứa kha khá cũng chỉ được năm với sáu. Riêng Lan được điểm chín. Lọt luôn vào mắt xanh của cô giáo.
Lần thứ hai là môn Lịch sử - kiểm tra một tiết.
Cô giáo dạy môn Lịch sử tuổi trung niên, trông đanh đá, nhưng giảng rất hay với một giọng trầm hùng. Hôm trả bài kiểm tra, cô gọi tên Lan để tuyên dương người được điểm cao nhất lớp. Lan đứng lên, cô bảo.
- Tôi cứ tưởng em là con trai. Tại nhìn chữ cứng cáp và lập luận rất chặt chẽ.
Không hiểu sao Lan cảm thấy hình như cô hơi thất vọng.
Một lần, trong bài giảng cô có nói đến mối quan hệ “dòng máu”. Hải và Oanh đều đứng lên tranh luận. Cô nói rằng quan hệ “dòng máu” là mối quan hệ cực kì gần gũi, vì thế chỉ có những người là anh em của bố là thuộc vào đó, còn anh em bên mẹ là không được.
Lan không hiểu nổi tại sao cái gì thuộc về “dòng máu” mà lại loại mẹ đi được. Nó cũng đứng lên tranh luận. Nhưng nó chưa kịp nói gì nhiều, bởi vì cô đã chốt lại cuộc tranh luận bằng câu nói.
- Thế nên không có con trai người ta mới nói là mất giống. Không tin các em cứ đi hỏi cô giáo môn Sinh xem.
Lan cứng họng. Nó nhìn Hải và Oanh miễn cưỡng ngồi xuống.
Lan không tranh luận tiếp không phải vì nó thấy cô giáo đúng. Nó đã học về di truyền học năm ngoái. Nó biết nếu đã càng đưa môn Sinh học vào, thì càng không thể xem nhẹ vai trò của người mẹ. Nó không nói được gì nữa bởi vì nó vốn chẳng phải là đứa tranh luận giỏi giang gì. Lại càng hay im tịt khi đang choáng váng.
Không phải là lần đầu tiên Lan nghe thấy người ta nói về cái chuyện “mất giống” kiểu như thế. Nhưng nó choáng bởi nó chưa từng nghĩ đến việc điều đó lại được đưa ra để minh chứng cho một luận điểm khoa học. Và lại do cô giáo nói.
Không nói được gì, Lan lặng lẽ ngồi xuống.
Nó thấy mất cảm tình với cô giáo. Nó bực bội với chính bản thân mình. Nó chán ghét luôn cả cái điểm chín kiểm tra một tiết hôm nọ. Nếu như nó không viết tắt tên mình trong bài kiểm tra. Nếu như cô giáo biết nó là con gái…
Lan ngờ rằng có lẽ nó đã chẳng được điểm cao đến thế.
//Máy tính không vào được Gác, đành phải đăng bằng điện thoại. Các bạn thông cảm nếu có gì sơ suất nhé.
Hà Thái
------------
Trường của Lan nằm tựa vào một quả đồi. Từ trong lớp học, nhìn ra cửa sổ thấy sườn đồi dốc đứng, nhuộm hoa vàng rực. Một cửa sổ khác nhìn ra chỗ không có hoa, chỉ có sườn đồi xanh mướt. Bóng đèn trong lớp phản chiếu ra kính cửa sổ thành những hình khum khum như những cái bát tô vàng vàng treo lơ lửng trên sườn đồi đó.
Thanh, đứa bạn cùng quê ngồi bàn trên nó, thi thoảng lại thốt lên đầy xúc cảm: “Tiên cảnh!”.
Lớp Lan có chừng một nửa lớp là người thị xã. Còn lại là từ các huyện khác trong tỉnh đổ về. Những đứa ở thị xã trước kia đều học ở trường cấp hai chọn của tỉnh, vừa năng nổ lại học giỏi. Những đứa đó phần nhiều được bầu vào ban cán sự lớp.
Lan không là đứa nào thuộc trong cái đám đó. Nhưng học được chừng một tháng, nó phát hiện ra so với chúng bạn, việc học hành của nó không đến nỗi tệ. Nó hai lần đạt điểm cao nhất lớp.
Một lần là bài kiểm tra Tiếng Anh đầu năm. Cả lớp rên rẩm rầm trời, những đứa kha khá cũng chỉ được năm với sáu. Riêng Lan được điểm chín. Lọt luôn vào mắt xanh của cô giáo.
Lần thứ hai là môn Lịch sử - kiểm tra một tiết.
Cô giáo dạy môn Lịch sử tuổi trung niên, trông đanh đá, nhưng giảng rất hay với một giọng trầm hùng. Hôm trả bài kiểm tra, cô gọi tên Lan để tuyên dương người được điểm cao nhất lớp. Lan đứng lên, cô bảo.
- Tôi cứ tưởng em là con trai. Tại nhìn chữ cứng cáp và lập luận rất chặt chẽ.
Không hiểu sao Lan cảm thấy hình như cô hơi thất vọng.
Một lần, trong bài giảng cô có nói đến mối quan hệ “dòng máu”. Hải và Oanh đều đứng lên tranh luận. Cô nói rằng quan hệ “dòng máu” là mối quan hệ cực kì gần gũi, vì thế chỉ có những người là anh em của bố là thuộc vào đó, còn anh em bên mẹ là không được.
Lan không hiểu nổi tại sao cái gì thuộc về “dòng máu” mà lại loại mẹ đi được. Nó cũng đứng lên tranh luận. Nhưng nó chưa kịp nói gì nhiều, bởi vì cô đã chốt lại cuộc tranh luận bằng câu nói.
- Thế nên không có con trai người ta mới nói là mất giống. Không tin các em cứ đi hỏi cô giáo môn Sinh xem.
Lan cứng họng. Nó nhìn Hải và Oanh miễn cưỡng ngồi xuống.
Lan không tranh luận tiếp không phải vì nó thấy cô giáo đúng. Nó đã học về di truyền học năm ngoái. Nó biết nếu đã càng đưa môn Sinh học vào, thì càng không thể xem nhẹ vai trò của người mẹ. Nó không nói được gì nữa bởi vì nó vốn chẳng phải là đứa tranh luận giỏi giang gì. Lại càng hay im tịt khi đang choáng váng.
Không phải là lần đầu tiên Lan nghe thấy người ta nói về cái chuyện “mất giống” kiểu như thế. Nhưng nó choáng bởi nó chưa từng nghĩ đến việc điều đó lại được đưa ra để minh chứng cho một luận điểm khoa học. Và lại do cô giáo nói.
Không nói được gì, Lan lặng lẽ ngồi xuống.
Nó thấy mất cảm tình với cô giáo. Nó bực bội với chính bản thân mình. Nó chán ghét luôn cả cái điểm chín kiểm tra một tiết hôm nọ. Nếu như nó không viết tắt tên mình trong bài kiểm tra. Nếu như cô giáo biết nó là con gái…
Lan ngờ rằng có lẽ nó đã chẳng được điểm cao đến thế.
//Máy tính không vào được Gác, đành phải đăng bằng điện thoại. Các bạn thông cảm nếu có gì sơ suất nhé.
Chỉnh sửa lần cuối: