IV
Theo kinh nghiệm của Lưu Bội, điều tối kị trong việc đi học là không bao giờ được tới trễ. Nhưng vì sáng nay khách mua bánh phồng quá đông, cô không sao rời tay sớm mà đi được. Thành thử đến trường thì cổng trường không còn bóng dáng học sinh nào. “Học sinh mới phỏng?” Thầy giám thị nhíu mày đọc giấy nhập học của Lưu Bội. Giọng thầy tựa sung liên thanh. “Vì em mới tới nên tôi tự giới thiệu luôn cho em khỏi bỡ ngỡ. Tôi tên là Trần Tâm. Em có thể gọi tôi là thầy Tâm. Tôi khét tiếng là ác thú, tốt nhất em đừng để tôi bắt được lỗi, nếu không những ngày tháng sau này của em sẽ thực sự là ác mộng.”
Lưu Bội cúi mặt. Thầy Tâm lại đằng hắng giọng. “Em là học sinh mới, chưa rõ nội quy trường, lại là lần đầu phạm lỗi. Tôi sẽ xử nhẹ nhàng để răn đe em.”
“Chàng đẹp trai vô tâm là anh, vẫn chẳng biết chi hết, đã chiếm lấy tim của bao người…”
Tiếng hát xen lẫn huýt sáo thể hiện tâm trạng cực kì vui vẻ của chủ nhân bên bên kia bức tường thành công lôi kéo sự chú ý của thầy giám thị.
Bịch!
Một cái cặp sách đeo chéo hông của nam từ bên ngoài tường bay thẳng tới chân thầy giám thị. Phía bức tường sơn vàng, một bàn tay thò lên, rồi một bàn tay nữa. Kế đến là khuôn mặt đẹp như hoàng tử trong truyện cổ tích xuất hiện. Loáng cái đem cả thân người cao ráo tiếp đất nhẹ nhàng.
“Minh Triết, hát hay lắm.” Thầy giám thị vỗ tay khen.
Khuôn mặt đẹp trai đông lại trong tích tắc rồi bối rối gãi đầu. “Đổi địa điểm rồi mà vẫn gặp thầy.”
Nói xong tự động cởi cúc tay áo, xắn lên. “Hít đất một trăm cái, em thực hiện đây thưa thầy.”
“Đừng vội!”. Thầy Tâm cười cười. “Ngày nào cũng hít đất em không thấy chán à? Dù gì từ giờ tới tiết kế tiếp cũng còn hơn ba mươi phút…Hừm, em chạy hai mươi vòng quanh sân bóng cho tôi.”
Lưu Bội nghe xong choáng váng. Không chừng cô cũng sẽ phải chạy hai mươi vòng như cậu ta mất. Minh Triết liếc nhìn bộ dạng run như cầy sấy của Lưu Bội, điềm tĩnh hỏi thầy giám thị. “Còn bạn ấy thì sao thầy?”
“Năm vòng.” Thầy Tâm may sao cũng thuộc dạng thương hoa tiếc ngọc nên gợi ý. “ Nếu muốn chạy giùm, gấp đôi của em.”
Lưu Bội tròn mắt. Cô tự chạy thì năm vòng, còn Minh Triết nếu muốn giúp cô thì sẽ phải chạy bốn mươi vòng, tương đương mười hai ngàn mét. Giết người sao?
Thầy Tâm khoái trá nhìn Minh Triết. Sao hả? Muốn diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân trước mặt tôi ư? Tôi xem em đủ sức không.
“Bạn học, xem ra không giúp cậu được.” Minh Triết đã chuẩn bị xong, tiếc nuối vỗ vai Lưu Bội an ủi.
“Thầy Tâm, hẹn ngày tái nạm, í em lộn thưa thầy, hẹn ngày tái ngộ!” Minh Triết đưa tay chào, nhìn sao cũng thấy vô cùng cợt nhả.
“Tôi hi vọng ngày đó không quá gần. Nếu không tôi sẽ vì cảm động mà không biết nên giành cho cậu loại ưu ái nào.” Thầy Tâm cũng không vừa. “Gần đây khu vệ sinh nam cũng đang thiếu người dọn dẹp.”
Mặt Minh Triết hơi tái. Dọn vệ sinh không nặng nhọc gì, nhưng với một thủ lĩnh như cậu, thì việc đó còn nhục nhã hơn là thua trận.
Lưu Bội cột lại dây giày thật chặt, chưa gì mồ hôi đã lấm tấm đầy trán. Cô nhanh chóng khởi động tay chân, lại ngẫm nghĩ không biết từ khi cô có mặt trên thế gian này, có từng đắc tội với người nào họ Trần không.
Chuẩn bị xong, Lưu Bội định bắt đầu chạy thì thấy Minh Triết với dáng vẻ vô cùng thư thái chạy tới, miệng huýt sáo líu lo. Lưu Bội phát hoảng, mới đó cậu ta đã hoàn thành một vòng rồi sao?
“Thầy Tâm, em suy nghĩ kĩ rồi, em sẽ chạy bốn mươi vòng.” Minh Triết sảng khoái cười lớn. “Bạn học, cậu nợ tôi đấy.”
Lưu Bội liếc thầy giám thị, không rõ như vậy có phải là cô không cần chạy thật không.
“Được rồi, em không cần phải chạy nữa.” Thầy nói mà không nhìn Lưu Bội, mắt dán vào bóng lưng rắn rỏi của Minh Triết, buột miệng. “Cậu trai này thân thể dẻo dai đáng ngưỡng mộ.”
Lưu Bội nhìn thầy giám thị, rõ ràng trong nụ cười của thầy chứa đầy tự hào, khác hẳn bộ dạng sắt đá khi nói chuyện với Minh Triết ban nãy.
Minh Triết chạy năm vòng không mỏi chân, nhưng thầy giám thị lại mỏi mắt. Nhìn một đứa con trai chạy qua chạy lại cũng chả có gì thú vị, vậy nên thầy giám thị bỏ đi. Trước khi đi còn giao nhiệm vụ giám sát cho Lưu Bội. “Kia, kia và kia đều có gắn camera. Nếu tôi phát hiện cả hai gian lận…” Thầy Tâm dừng lại một chút, sau đó nói tiếp. “Em đoán xem tôi sẽ xử lí thế nào?”
Lưu Bội rùng mình. Cô dùng đôi mắt thỏ ngây thơ, chớp chớp mà hứa với thầy. “Em sẽ đếm thật chính xác ạ”.
“Tốt.” Thầy Tâm đặt tay lên vài Lưu Bội vỗ mạnh, khiến nửa người cô đổ sụp xuống, thiếu điều nghe mấy tiếng răng rắc nữa là gãy vụn xương.
Thầy giám thị đi rồi Lưu Bội liền nhìn quanh quất, chẳng có chỗ nào mát mẻ để ngồi cả. Cô đành ngồi đại xuống đất, cách đường biên dọc vài mét, theo dõi Minh Triết đang miệt mài chạy.
Nắng bắt đầu gay gắt chiếu xuống sân bóng, phủ hơi nóng lên dáng chạy cô độc của Minh Triết. Mỗi khi cậu chạy ngang qua chỗ Lưu Bội ngồi, cô ấy sẽ nhoẻn cười, vẫy tay với cậu. Minh Triết cảm thấy hơi dị ứng vì hành động làm lố của Lưu Bội.
“Cố lên! Cố lên!” Lưu Bội đều giọng cổ vũ.
Nếu được vào đội cổ vũ của trường, chắc hẳn cô sẽ là thành viên cổ vũ có tâm nhất, luôn tận tụy trong mọi tình huống.
“Làm ơn đi, tôi là đang bị phạt. Ai nhìn vào còn tưởng tôi đang thi đấu.” Minh Triết nhẹ giọng nhắc nhở.
“Trong vòng bán kính năm mươi mét, tôi đố cậu nhìn thấy người thứ ba.” Lưu Bội từ lúc nào đã đeo ba lô chạy song song với Minh Triết.
Minh Triết nhìn đôi mắt mở to bướng bỉnh của Lưu Bội, lại nhìn thấy bên hông ba lô có bình nước, liền giơ tay làm động tác muốn uống nước. Minh Triết quả thực rất khát, sáng nay ăn phở quên không uống trà đá, vị mì chính vương ở cổ họng khiến cậu khó chịu vô cùng.
“Này, nước chanh muối…” Lưu Bội lắc lắc bình nước màu hồng trong tay, bổ sung thêm. “Có đá, có đá bên trong…” Chân bắt đầu thấm mỏi, bươc chân xiêu vẹo.
Minh Triết giơ ngón cái lên, tán dương. “Good!” Rồi cầm lấy bình nước, mở nắp tu một hơi. Lưu Bội thộn mặt nhìn yết hầu của Minh Triết cử động lên xuống. Hậu quả chân sau vấp chân trước, hiên ngang ngã xuống. Tiêu rồi tiêu rồi, phen này nát mặt rồi, cái mặt xinh đẹp của mình, không thể đi câu dẫn công tử nhà giàu nào đó theo ý cha được nữa. Cha ơi, con gái có lỗi với cha. Òa!
Khoan đã! Cô đưa tay sờ sờ nắn nắn, bên dưới là một vùng không cứng không mềm, lại còn phập phồng… Chắc chắn không phải đất, cũng không phải cỏ. Lưu Bội mở mắt, mở rồi lập tức nhắm tịt lại như cũ. Không biết đâu, không biết đâu.
“Cậu mở mắt ra đi, cũng thấy cả rồi.” Minh Triết búng lên trán Lưu Bội, buộc cô phải mở mắt tức thì.
Lưu Bội mở mắt, nhưng xấu hổ nhìn mông lung ra chỗ khác.
“Cậu cũng lấy tay ra khỏi… giùm.” Minh Triết nhướng mắt.
Lưu Bội nhìn xuống, ui da, tay cô vẫn đang bóp chặt cơ ngực của Minh Triết.
Bàn tay hư hỏng này… Lưu Bội khóc thầm trong lòng. Không được, trong trường hợp này, mặt phải dày lên, dày lên.
“Ai da… kể từ khi được ba tuổi, tôi đi đứng chưa tự té ngã bào giờ. Vậy mà vừa mới gặp cậu chưa đầy nửa tiếng, mình mẩy đã bầm dập thế này đây.” Minh Triết nhổm dậy, để lộ vết trầy dài có dính cả đất lẫn máu trên khuỷu tay, luôn miệng kêu ca.
Lưu Bội dĩ nhiên nhìn thấy cánh tay rướm máu tươi của Minh Triết, da mặt cô lập tức mỏng trở lại. “Xin lỗi… tay cậu… để tôi giúp cậu.”
“Cậu định giúp thế nào?” Minh Triết nheo mắt, thích thú nhìn bộ dạng luống cuống của Lưu Bội.
“Định dùng nước chanh muối rửa vết thương cho tớ, hay là chạy nốt mười vòng còn lại?”. Minh Triết chậm rãi phủi đất cát dính quanh miệng vết thương, hỏi xoáy.
Lưu Bội cười cười, đồ nham hiểm, đồ cáo già, tôi mà có sức thì đã không cần cậu chạy giùm. “Dùng nước chanh muối, dù gì cũng có muối bên trong, sát trùng tốt.” Lưu Bội miễn cưỡng biến mình thành đầu heo.
“Ha ha… sau này giờ Y tế, cậu nhất định phải nói phương pháp rửa vết thương này với cô giáo đó!” Minh Triết ôm bụng cười.
Hoàn thành bốn mươi vòng, Minh Triết cũng thở dốc. Lúc này mới thấm mệt. Liếc đồng hồ, cậu nói.
“Còn mười phút mới chuyển tiết. Cậu đứng đây đợi tớ.”
“Cậu đi đâu?”
Minh Triết kéo lớp áo đẫm mồ hôi dính chặt vào khuôn ngực rộng của mình, làu bàu. “Cậu nhìn xem, tớ không thể vào lớp với bộ dạng này được. Tớ cần tắm và thay đồ.”
“Lâu không?”
“Nếu cậu cứ hỏi và tớ cứ phải trả lời thì nhất định sẽ trễ tiết thứ hai, và phải chờ tới tiết thứ ba mới được vào.” Minh Triết mở hộc tủ cá nhân, lấy ra một bộ đồ thể dục.
“Được rồi, mình không hỏi nữa. Cậu nhanh lên nha.”
Minh Triết lười biếng gật đầu.