Cô chủ nhiệm tươi cười nói với cả lớp.
“Các em, đây là bạn Lưu Bội. Từ giờ bạn ấy sẽ học cùng chúng ta.”
Bạn học bên dưới đều trố mắt nhìn Lưu Bội. Sau đó bắt đầu xuất hiện những tiếng xì xầm.
“Ôi trời ơi, cậu ta từ đâu đến vậy? Ăn mặc quê mùa quá.”
“Cậu ta chắc chắn sống ở cái khu ổ chuột rồi, tớ có thể ngửi thấy mùi rác quanh đây.”
“E hèm! Các em trật tự.” Cô giáo xấu hổ thay Lưu Bội, lớn giọng dẹp loạn.
Lưu Bội đứng im, những ngón tay rời rạc vội níu vào nhau, khép chặt. Lòng cô đang dậy sóng. Nhưng môi cô vẫn nở nụ cười tươi rói thân thiện.
“Chào các bạn. Mình là học sinh mới, rất vui vì được học cùng mọi người.”
Có tiếng nguýt rõ dài, cố ý để Lưu Bội nghe thấy. Cô cũng nghe cả tiếng cười phá lên một cách thô thiển. Lưu Bội khóe miệng hơi nhếch, nửa như cười nửa như mỉa mai. Tưởng dân nội thành như thế nào, nếu trăm người đều như thế này, thì đúng là hão danh mà thôi.
“Lớp trật tự.” Một giọng trong trẻo mà uy nghiêm hô to.
Lạ thay cả lớp lập tức im phăng phắc. Ai đang há miệng liền ngậm lại. Ai đang chuẩn bị mở miệng cũng ngậm chặt. Lưu Bội đưa mắt liếc về phía xuất phát ra tiếng nói đó.
“Tuấn Khải.” Lưu Bội khẽ thốt lên.
Cô giáo thở phào. “Được rồi, chào hỏi như vậy coi như xong rồi. Giờ… xem nào. Ừm, chỗ nào trống thì em cứ ngồi vào hen.” Sau đó dời mắt qua Tuấn Khải, dặn dò. “Lớp trưởng, tiết sau tự quản. Thầy Toán bận họp, có thể không tới lớp.”
“Hu ra!” Ai nấy mừng rỡ tung tập sách lên không trung, luôn miệng hò hét.
“Trật tự!”
Một lần nữa, lớp lại im phăng phắc sau tiếng hô của Tuấn Khải. Cô chủ nhiệm hài lòng ra khỏi lớp. Chỉ còn Lưu Bội đứng trên bục giảng.
“Lưu Bội, cậu ngồi ở đây đi.” Tuấn Khải chỉ vào chỗ trống sau lưng mình.
Lưu Bội gật đầu định bước tới nhưng một nữ sinh khác nhanh tay ức đùn đống sách vở ra, một mình chiếm dụng luôn hai chỗ.
“Ngô Yến, cậu có thể gom sách vở của cậu lại được không?” Tuấn Khải đề nghị.
“Tại sao?” Ngô Yến lừ mắt với Lưu Bội, còn cái miệng thì hướng Tuấn Khải thẽ thọt giải thích. “Tớ phải nghiên cứu nhiều lắm, cậu biết đợt hùng biện về môi trường sắp tới giữa các trường mà? Nếu có người ngồi cạnh, tớ không tập trung được.”
“Đằng kia còn chỗ trống, sao cậu ta cứ chọn chỗ này?” Nữ sinh khác ngồi sau Ngô Yến lên tiếng. “Hay là có ý đồ với Tuấn Khải” Vẫn giọng của nữ sinh đó, có điều tông giọng được hạ xuống đủ cho mỗi Lưu Bội đứng ngay đó nghe được.
“Nguyệt Lam, chỗ đó… không ngồi được…” Tuấn Khải đột nhiên ấp úng.
Lưu Bội theo ánh mắt của Ngô Yến, lập tức nhận ra “đằng kia” mà Nguyệt Lam nói đến chính là cái bàn phía sau Minh Triết.
Minh Triết lập tức khoác ba lô đứng dậy. “Đằng kia” mà theo Tuấn Khải là không thể ngồi được lập tức bị Minh Triết chiếm dụng. Cậu ta dùng chân đạp vào chân ghế phía trước, mắt liếc về chỗ cũ của mình ra dấu cho Lưu Bội. “Cậu còn không mau ngồi?”.
Lúc Lưu Bội ngồi xuống, cô không quên quay lại mỉm cười nói với Minh Triết. “Cảm ơn cậu.”
“Không có gì, cậu nợ tôi hai lần.” Minh Triết hào hứng nhắc.
Lưu Bội cười cười. “Được, sẽ từ từ trả nợ cho cậu.”
“Các em, đây là bạn Lưu Bội. Từ giờ bạn ấy sẽ học cùng chúng ta.”
Bạn học bên dưới đều trố mắt nhìn Lưu Bội. Sau đó bắt đầu xuất hiện những tiếng xì xầm.
“Ôi trời ơi, cậu ta từ đâu đến vậy? Ăn mặc quê mùa quá.”
“Cậu ta chắc chắn sống ở cái khu ổ chuột rồi, tớ có thể ngửi thấy mùi rác quanh đây.”
“E hèm! Các em trật tự.” Cô giáo xấu hổ thay Lưu Bội, lớn giọng dẹp loạn.
Lưu Bội đứng im, những ngón tay rời rạc vội níu vào nhau, khép chặt. Lòng cô đang dậy sóng. Nhưng môi cô vẫn nở nụ cười tươi rói thân thiện.
“Chào các bạn. Mình là học sinh mới, rất vui vì được học cùng mọi người.”
Có tiếng nguýt rõ dài, cố ý để Lưu Bội nghe thấy. Cô cũng nghe cả tiếng cười phá lên một cách thô thiển. Lưu Bội khóe miệng hơi nhếch, nửa như cười nửa như mỉa mai. Tưởng dân nội thành như thế nào, nếu trăm người đều như thế này, thì đúng là hão danh mà thôi.
“Lớp trật tự.” Một giọng trong trẻo mà uy nghiêm hô to.
Lạ thay cả lớp lập tức im phăng phắc. Ai đang há miệng liền ngậm lại. Ai đang chuẩn bị mở miệng cũng ngậm chặt. Lưu Bội đưa mắt liếc về phía xuất phát ra tiếng nói đó.
“Tuấn Khải.” Lưu Bội khẽ thốt lên.
Cô giáo thở phào. “Được rồi, chào hỏi như vậy coi như xong rồi. Giờ… xem nào. Ừm, chỗ nào trống thì em cứ ngồi vào hen.” Sau đó dời mắt qua Tuấn Khải, dặn dò. “Lớp trưởng, tiết sau tự quản. Thầy Toán bận họp, có thể không tới lớp.”
“Hu ra!” Ai nấy mừng rỡ tung tập sách lên không trung, luôn miệng hò hét.
“Trật tự!”
Một lần nữa, lớp lại im phăng phắc sau tiếng hô của Tuấn Khải. Cô chủ nhiệm hài lòng ra khỏi lớp. Chỉ còn Lưu Bội đứng trên bục giảng.
“Lưu Bội, cậu ngồi ở đây đi.” Tuấn Khải chỉ vào chỗ trống sau lưng mình.
Lưu Bội gật đầu định bước tới nhưng một nữ sinh khác nhanh tay ức đùn đống sách vở ra, một mình chiếm dụng luôn hai chỗ.
“Ngô Yến, cậu có thể gom sách vở của cậu lại được không?” Tuấn Khải đề nghị.
“Tại sao?” Ngô Yến lừ mắt với Lưu Bội, còn cái miệng thì hướng Tuấn Khải thẽ thọt giải thích. “Tớ phải nghiên cứu nhiều lắm, cậu biết đợt hùng biện về môi trường sắp tới giữa các trường mà? Nếu có người ngồi cạnh, tớ không tập trung được.”
“Đằng kia còn chỗ trống, sao cậu ta cứ chọn chỗ này?” Nữ sinh khác ngồi sau Ngô Yến lên tiếng. “Hay là có ý đồ với Tuấn Khải” Vẫn giọng của nữ sinh đó, có điều tông giọng được hạ xuống đủ cho mỗi Lưu Bội đứng ngay đó nghe được.
“Nguyệt Lam, chỗ đó… không ngồi được…” Tuấn Khải đột nhiên ấp úng.
Lưu Bội theo ánh mắt của Ngô Yến, lập tức nhận ra “đằng kia” mà Nguyệt Lam nói đến chính là cái bàn phía sau Minh Triết.
Minh Triết lập tức khoác ba lô đứng dậy. “Đằng kia” mà theo Tuấn Khải là không thể ngồi được lập tức bị Minh Triết chiếm dụng. Cậu ta dùng chân đạp vào chân ghế phía trước, mắt liếc về chỗ cũ của mình ra dấu cho Lưu Bội. “Cậu còn không mau ngồi?”.
Lúc Lưu Bội ngồi xuống, cô không quên quay lại mỉm cười nói với Minh Triết. “Cảm ơn cậu.”
“Không có gì, cậu nợ tôi hai lần.” Minh Triết hào hứng nhắc.
Lưu Bội cười cười. “Được, sẽ từ từ trả nợ cho cậu.”