Bảy
2006
Những ngày tiếp theo, rồi tiếp theo nữa trôi qua một cách êm ả. Êm ả đến nỗi khiến người ta bất giác liên tưởng đến khoảng lặng bình yên trước một cơn bão kinh hoàng.
Sáu giờ hai mươi phút tối, trời đầy sao, không khí lành lạnh dễ chịu, Ý Khanh khoác lên mình chiếc áo măng tô dài gần đến đầu gối, cẩn thận trang điểm một chút rồi dặn dò Vạn Quân:
- Giờ tôi đi nhậu với mấy người bạn cũ. Anh ở nhà ăn cơm nhé, có bánh gối anh thích trong tủ đấy. À, nhớ phải cho Đậu Đỏ ăn nữa đấy, anh mà bỏ đói nó là chết với tôi.
Đậu Đỏ là tên chú chuột hamster mà Ý Khanh nuôi, vì ở mông nó có một cái mụn be bé màu đỏ nên cô mới đặt như vậy. Vạn Quân ghét Đậu Đỏ thậm tệ, ghét đến nỗi đã mấy lần cố tình mở cửa lồng để Đậu Đỏ đi lạc ra ngoài. May mà Ý Khanh luôn phát hiện kịp thời để giải cứu Đậu Đỏ, thành ra anh càng ghét nó hơn nữa.
- Cô thích thì đi mà cho nó.
Vạn Quân xì một tiếng rõ to, Ý Khanh chỉ nhướng mày kiểu “tôi nói rồi đấy nhé” rồi xoay gót rời khỏi nhà.
Cuộc nhậu với bạn cũ của Ý Khanh thực ra chỉ gồm ba người là cô, Phong Lan và Đại. Họ đều là bạn thân thời cấp ba của cô, khi lớn lên thì mất liên lạc, không ngờ hôm qua cô lại nhận được điện thoại của họ mời tụ họp. Phong Lan vẫn là cô nàng bùng nổ như xưa với đôi bông tai to bản và chiếc váy ngắn, Đại thì cũng giống ngày nào, hiền lành, trầm tĩnh, chỉ có điều béo ra thấy rõ.
- Các con của mẹ. - Vừa thấy hai đứa bạn trong quán thịt nướng, Ý Khanh liền bước đến, cười hì hì.
- Ối, Khanh! Mau lại đây!
Thì ra Phong Lan và Đại sắp kết hôn, hôm nay đưa thiệp cưới cho Ý Khanh thì tiện thể nhậu nhẹt luôn. Nhìn cặp tình nhân cứ một là bánh ngọt của anh, hai là bánh kem của em, Ý Khanh thực không thể nhận ra hai đứa bạn từng ngồi chồm hổm ăn bánh tráng trộn của mình ngày xưa nữa.
Đã năm năm không gặp nhau, chuyện để nói cũng cứ thế như nước tuôn chảy. Từ chuyện ngày xưa Ý Khanh đánh bóng chuyền bị gãy mất cái răng cửa, đến chuyện Đại thua cược phải mang giày cao gót đến trường. Kỉ niệm là thế, ta cứ tưởng ta đã lãng quên nó, nhưng thực ra nó chỉ bị khóa trong tủ chờ ngày ta mở ra mà thôi.
Cứ thế, rượu vào một chai, lại một chai, cả ba người nhanh chóng say mềm.
- Đúng rồi… - Phong Lan vừa lướt khướt nốc rượu vừa chỉ mặt Ý Khanh - Mày cũng hai mấy tuổi đầu rồi, có tính đến chuyện kết hôn chưa?
Ý Khanh lè nhè trả lời:
- Cưới hỏi gì, tao còn xanh lắm, chưa dại đâm đầu vào rọ như bọn mày đâu.
- Há, hay là tại không có ai thèm rước?
- Tào lao! Có người…
Còn đòi bán thân cho tao đấy. Lời này đã ra đến miệng, rốt cục lại bị nuốt vào. Ý Khanh ngẩn người nghĩ đến Vạn Quân, bất giác thấy tim mình đập thình thịch.
Chưa bao giờ cô suy nghĩ sâu về việc này. Vạn Quân thì sao? Anh nói anh sẽ hầu hạ cô, trước đây cô chỉ coi đó như trò đùa, nhưng càng về sau cô càng thấy anh thực sự nghiêm túc muốn chăm sóc cô. Lấy anh thì sao? Cô cũng qua cái tuổi mơ mộng về bạch mã hoàng tử rồi, Vạn Quân lại biết nấu ăn, ngày nào cũng pha trà cho cô uống, đấm lưng cho cô, còn giúp cô đắp mặt nạ…
Ý Khanh cười khùng khục, chết rồi, hình như cô yêu thật rồi.
Sau một két bia, tiệc tàn, Phong Lan và Đại quay về nhà ở Sài Gòn, Ý Khanh thì ngật ngưỡng bước ra khỏi quán thịt nướng. Gió đêm thốc vào người lạnh buốt, cô rụt cổ lại, bỗng thấy đầu mình đau như búa bổ. Khuya thế này rồi còn chưa về chắc Vạn Quân lo lắm, cô liền móc điện thoại ra gọi cho anh.
- A lô.
Khi giọng nói trầm thấp của anh vừa vang lên ở đầu dây bên kia, Ý Khanh liền thấy ấm cả người. Cô mơ hồ nở nụ cười:
- Phải con mèo nhà tôi đấy không?
Đối phương im lặng một chút rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
- Cô say rồi.
- Anh đã cho Đậu Đỏ ăn chưa đấy? Ha ha, hay là anh ăn luôn Đậu Đỏ rồi? Bản tính nguyên thủy của động vật hoang dã trỗi dậy nhỉ, ha ha, anh đúng là…
Và Ý Khanh lè nhè một mạch mười lăm phút đồng hồ, toàn mấy chuyện đâu đâu, từ việc cô thấy mũi anh đẹp thế nào đến chuyện thời tiết ở Nha Trang nóng ra sao. Suốt thời gian đó Vạn Quân không nói nửa lời. Ý Khanh thấy vui vui, không ngờ anh ta lại kiên nhẫn lắng nghe cô như vậy.
Nhưng đến lúc kiểm tra lại điện thoại thì mới thấy nó đã cúp từ khi nào, cuộc gọi chỉ kéo dài vẻn vẹn hai phút. Ý Khanh tức đến đỏ mắt, lòng lẩm bẩm nguyền rủa Vạn Quân rồi khập khiễng bước ra đường bắt taxi về nhà. Mắt cô nhập nhòe đến mức nhìn một thành hai, chiếc xe tải đang phóng đến cũng không để ý. Đúng lúc sắp bị nó đụng rồi, bỗng nhiên có một cánh tay mạnh mẽ từ đâu giật ngược cô trở lại.
Ý Khanh ngã vào một vòng ôm ấm áp quen thuộc, cô nhoẻn miệng cười, nghe trên đỉnh đầu mình có giọng nói giận dữ cất lên:
- Cô điên à, thích chết lắm sao!
Vốn đã say đến mất hết lí trí, Ý Khanh chỉ cười hì hì xoay người lại rồi bất ngờ ôm chầm lấy anh ta. Thân mình ai đó cứng đờ, bối rối định đẩy cô ra, nhưng cô đã lên tiếng bằng thứ giọng nũng nịu sởn da gà:
- Vạn Quân này… Gả cho tôi đi.
Cô nghe ai đó bị sặc nước miếng ho khụ khụ một tràng:
- Cô say rồi.
- Tôi không có say, tôi nói thẳng với anh này, tôi thích anh! Anh thì sao hả? Luôn miệng nói muốn bán thân cho tôi, nhưng thực ra anh có thích tôi không? Hay anh chỉ muốn báo đáp gì đó thôi, hả, hả?
Đối phương không trả lời. Ý Khanh coi đó là sự sỉ nhục tấm lòng chân thành của cô, bèn hừ một tiếng rồi kiễng chân hôn lên môi anh.
Bị tập kích bất ngờ, Vạn Quân liền trợn mắt há mồm nghiêng đầu tránh nụ hôn của cô. Nhưng cô vẫn như cái dây leo ngoan cố cuốn lấy, còn to gan gặm gặm môi anh, mùi rượu nồng nặc phả vào miệng anh vừa khó chịu, lại vừa mê hoặc đến không ngờ.
Sau cùng ai đó thở dài một tiếng, rồi bất thình lình cúi xuống hôn Ý Khanh ngấu nghiến. Nụ hôn mạnh mẽ như mang theo chút hương vị trừng phạt, Ý Khanh nheo mắt cười, vòng tay ôm lấy cổ anh đáp lại. Nhưng rồi có lẽ vì say quá nên cô vô lực ngất đi, trước khi mất hoàn toàn ý thức, cô còn loáng thoáng nghe giọng ai vang lên đầy dịu dàng, lại như tràn ngập sự bất lực đến khó hiểu:
- Rốt cuộc em muốn anh phải thế nào đây…
Mùi rượu phảng phất tựa như ngọt, lại tựa như đắng, vô hình trung làm mê đắm lòng người.
2006
Những ngày tiếp theo, rồi tiếp theo nữa trôi qua một cách êm ả. Êm ả đến nỗi khiến người ta bất giác liên tưởng đến khoảng lặng bình yên trước một cơn bão kinh hoàng.
Sáu giờ hai mươi phút tối, trời đầy sao, không khí lành lạnh dễ chịu, Ý Khanh khoác lên mình chiếc áo măng tô dài gần đến đầu gối, cẩn thận trang điểm một chút rồi dặn dò Vạn Quân:
- Giờ tôi đi nhậu với mấy người bạn cũ. Anh ở nhà ăn cơm nhé, có bánh gối anh thích trong tủ đấy. À, nhớ phải cho Đậu Đỏ ăn nữa đấy, anh mà bỏ đói nó là chết với tôi.
Đậu Đỏ là tên chú chuột hamster mà Ý Khanh nuôi, vì ở mông nó có một cái mụn be bé màu đỏ nên cô mới đặt như vậy. Vạn Quân ghét Đậu Đỏ thậm tệ, ghét đến nỗi đã mấy lần cố tình mở cửa lồng để Đậu Đỏ đi lạc ra ngoài. May mà Ý Khanh luôn phát hiện kịp thời để giải cứu Đậu Đỏ, thành ra anh càng ghét nó hơn nữa.
- Cô thích thì đi mà cho nó.
Vạn Quân xì một tiếng rõ to, Ý Khanh chỉ nhướng mày kiểu “tôi nói rồi đấy nhé” rồi xoay gót rời khỏi nhà.
Cuộc nhậu với bạn cũ của Ý Khanh thực ra chỉ gồm ba người là cô, Phong Lan và Đại. Họ đều là bạn thân thời cấp ba của cô, khi lớn lên thì mất liên lạc, không ngờ hôm qua cô lại nhận được điện thoại của họ mời tụ họp. Phong Lan vẫn là cô nàng bùng nổ như xưa với đôi bông tai to bản và chiếc váy ngắn, Đại thì cũng giống ngày nào, hiền lành, trầm tĩnh, chỉ có điều béo ra thấy rõ.
- Các con của mẹ. - Vừa thấy hai đứa bạn trong quán thịt nướng, Ý Khanh liền bước đến, cười hì hì.
- Ối, Khanh! Mau lại đây!
Thì ra Phong Lan và Đại sắp kết hôn, hôm nay đưa thiệp cưới cho Ý Khanh thì tiện thể nhậu nhẹt luôn. Nhìn cặp tình nhân cứ một là bánh ngọt của anh, hai là bánh kem của em, Ý Khanh thực không thể nhận ra hai đứa bạn từng ngồi chồm hổm ăn bánh tráng trộn của mình ngày xưa nữa.
Đã năm năm không gặp nhau, chuyện để nói cũng cứ thế như nước tuôn chảy. Từ chuyện ngày xưa Ý Khanh đánh bóng chuyền bị gãy mất cái răng cửa, đến chuyện Đại thua cược phải mang giày cao gót đến trường. Kỉ niệm là thế, ta cứ tưởng ta đã lãng quên nó, nhưng thực ra nó chỉ bị khóa trong tủ chờ ngày ta mở ra mà thôi.
Cứ thế, rượu vào một chai, lại một chai, cả ba người nhanh chóng say mềm.
- Đúng rồi… - Phong Lan vừa lướt khướt nốc rượu vừa chỉ mặt Ý Khanh - Mày cũng hai mấy tuổi đầu rồi, có tính đến chuyện kết hôn chưa?
Ý Khanh lè nhè trả lời:
- Cưới hỏi gì, tao còn xanh lắm, chưa dại đâm đầu vào rọ như bọn mày đâu.
- Há, hay là tại không có ai thèm rước?
- Tào lao! Có người…
Còn đòi bán thân cho tao đấy. Lời này đã ra đến miệng, rốt cục lại bị nuốt vào. Ý Khanh ngẩn người nghĩ đến Vạn Quân, bất giác thấy tim mình đập thình thịch.
Chưa bao giờ cô suy nghĩ sâu về việc này. Vạn Quân thì sao? Anh nói anh sẽ hầu hạ cô, trước đây cô chỉ coi đó như trò đùa, nhưng càng về sau cô càng thấy anh thực sự nghiêm túc muốn chăm sóc cô. Lấy anh thì sao? Cô cũng qua cái tuổi mơ mộng về bạch mã hoàng tử rồi, Vạn Quân lại biết nấu ăn, ngày nào cũng pha trà cho cô uống, đấm lưng cho cô, còn giúp cô đắp mặt nạ…
Ý Khanh cười khùng khục, chết rồi, hình như cô yêu thật rồi.
Sau một két bia, tiệc tàn, Phong Lan và Đại quay về nhà ở Sài Gòn, Ý Khanh thì ngật ngưỡng bước ra khỏi quán thịt nướng. Gió đêm thốc vào người lạnh buốt, cô rụt cổ lại, bỗng thấy đầu mình đau như búa bổ. Khuya thế này rồi còn chưa về chắc Vạn Quân lo lắm, cô liền móc điện thoại ra gọi cho anh.
- A lô.
Khi giọng nói trầm thấp của anh vừa vang lên ở đầu dây bên kia, Ý Khanh liền thấy ấm cả người. Cô mơ hồ nở nụ cười:
- Phải con mèo nhà tôi đấy không?
Đối phương im lặng một chút rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
- Cô say rồi.
- Anh đã cho Đậu Đỏ ăn chưa đấy? Ha ha, hay là anh ăn luôn Đậu Đỏ rồi? Bản tính nguyên thủy của động vật hoang dã trỗi dậy nhỉ, ha ha, anh đúng là…
Và Ý Khanh lè nhè một mạch mười lăm phút đồng hồ, toàn mấy chuyện đâu đâu, từ việc cô thấy mũi anh đẹp thế nào đến chuyện thời tiết ở Nha Trang nóng ra sao. Suốt thời gian đó Vạn Quân không nói nửa lời. Ý Khanh thấy vui vui, không ngờ anh ta lại kiên nhẫn lắng nghe cô như vậy.
Nhưng đến lúc kiểm tra lại điện thoại thì mới thấy nó đã cúp từ khi nào, cuộc gọi chỉ kéo dài vẻn vẹn hai phút. Ý Khanh tức đến đỏ mắt, lòng lẩm bẩm nguyền rủa Vạn Quân rồi khập khiễng bước ra đường bắt taxi về nhà. Mắt cô nhập nhòe đến mức nhìn một thành hai, chiếc xe tải đang phóng đến cũng không để ý. Đúng lúc sắp bị nó đụng rồi, bỗng nhiên có một cánh tay mạnh mẽ từ đâu giật ngược cô trở lại.
Ý Khanh ngã vào một vòng ôm ấm áp quen thuộc, cô nhoẻn miệng cười, nghe trên đỉnh đầu mình có giọng nói giận dữ cất lên:
- Cô điên à, thích chết lắm sao!
Vốn đã say đến mất hết lí trí, Ý Khanh chỉ cười hì hì xoay người lại rồi bất ngờ ôm chầm lấy anh ta. Thân mình ai đó cứng đờ, bối rối định đẩy cô ra, nhưng cô đã lên tiếng bằng thứ giọng nũng nịu sởn da gà:
- Vạn Quân này… Gả cho tôi đi.
Cô nghe ai đó bị sặc nước miếng ho khụ khụ một tràng:
- Cô say rồi.
- Tôi không có say, tôi nói thẳng với anh này, tôi thích anh! Anh thì sao hả? Luôn miệng nói muốn bán thân cho tôi, nhưng thực ra anh có thích tôi không? Hay anh chỉ muốn báo đáp gì đó thôi, hả, hả?
Đối phương không trả lời. Ý Khanh coi đó là sự sỉ nhục tấm lòng chân thành của cô, bèn hừ một tiếng rồi kiễng chân hôn lên môi anh.
Bị tập kích bất ngờ, Vạn Quân liền trợn mắt há mồm nghiêng đầu tránh nụ hôn của cô. Nhưng cô vẫn như cái dây leo ngoan cố cuốn lấy, còn to gan gặm gặm môi anh, mùi rượu nồng nặc phả vào miệng anh vừa khó chịu, lại vừa mê hoặc đến không ngờ.
Sau cùng ai đó thở dài một tiếng, rồi bất thình lình cúi xuống hôn Ý Khanh ngấu nghiến. Nụ hôn mạnh mẽ như mang theo chút hương vị trừng phạt, Ý Khanh nheo mắt cười, vòng tay ôm lấy cổ anh đáp lại. Nhưng rồi có lẽ vì say quá nên cô vô lực ngất đi, trước khi mất hoàn toàn ý thức, cô còn loáng thoáng nghe giọng ai vang lên đầy dịu dàng, lại như tràn ngập sự bất lực đến khó hiểu:
- Rốt cuộc em muốn anh phải thế nào đây…
Mùi rượu phảng phất tựa như ngọt, lại tựa như đắng, vô hình trung làm mê đắm lòng người.