Nỗi khổ khi bạn theo đuổi nghiệp viết văn

Tắt Nắng

Gà cận
Tham gia
20/9/14
Bài viết
690
Gạo
1.000,0
Re: Nỗi khổ khi bạn theo đuổi nghiệp viết văn
Hi mọi người!

Hôm nay mò vào chủ đề này vì thấy tò mò. Nói thật là mình đọc lướt qua thôi chứ không nghiền ngẫm gì. Mình rất lười và thường thiếu tập trung. Trước mình cũng có thời gian hay viết thơ, nhiều nhất là thơ và chỉ có hình như 2 truyện ngắn cỏn con. Chia sẻ một chút về việc viết của mình.

- Mình thường tìm cách kết thúc bài thơ khi thấy nó dài dài khoảng 4 khổ. :D
- Mình sẽ viết trong khoảng 30 phút, nếu sau 30 phút viết không xong là không viết nữa.
- Mình viết khi vui, hoặc buồn, tâm trạng bình thường không viết. =))
- Mình viết xong ít khi đọc lại, cực kì ngại đọc lại.

Có dạo, mình cũng mơ mộng linh tinh, xác định không thể sống bằng việc viết vì năng lực có hạn nhưng cũng muốn in tên lên trang bìa. Phải công nhận một điều rằng nghề viết rất vất vả. Có đôi khi viết thơ, mình cũng phải check lại thông tin mình đưa vào thơ. Nhất là những khi buồn, viết thơ nó như tự làm tổn thương bản thân. Bởi vậy khi cái thời mơ mộng nó đi qua, mình tập trung vào công việc. Tới nay coi như có chút thành quả, từ hai bàn tay trắng mình đã làm nên một con số nợ. =))

Thật ra mình nghĩ nếu có sự quyết tâm cao, chiến đấu đến cùng vì cái nghiệp, có lẽ không ít người sẽ thành công. Bạn nào đang viết hãy cố gắng lên nhé!
 

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Re: Nỗi khổ khi bạn theo đuổi nghiệp viết văn
Đọc bài viết của chủ thớt và mấy bạn làm mình thấy có chút đồng cảm muốn tâm sự.
Tôi viết thuần tuý chỉ là thích, chưa từng có ý nghĩ kiếm tiền hay nổi tiếng vì viết lách, đó là lý do tại sao tôi không bao giờ PR truyện của mình ở bất cứ đâu, ngoài đời còn không ai biết tôi viết.
Thế nhưng, tới một thời điểm, thời gian không còn là một món đồ thừa thãi nữa thì chuyện viết lách không còn đơn giản như vậy. Thế giới tôi sống là nơi thời gian quý hơn vàng, những người xung quanh tôi tận dụng từng phút một để kiếm tiền, làm việc, trau dồi, lên kế hoạch, học chuyên môn thì việc dành ra quá nhiều thời gian và tâm sức cho việc viết lách - một việc xác định ngay từ đầu chỉ là để vui chứ không mang lại tiền bạc hay danh vọng - trở nên cực kỳ ngớ ngẩn. Mỗi lần tôi bắt đầu gõ những dòng đầu tiên của truyện là lúc tôi đã bước chân vào thế giới của nhân vật, sống và trải nghiệm cùng nhân vật. Và tôi có cảm giác cuộc sống như bị phân đôi. Một mặt vẫn phải làm việc, một mặt khác tranh thủ chui vào cái thế giới kia để tiếp tục hành trình của cái nhân vật do mình tạo ra. Có đáng không? Không hề bởi ít nhất là công việc của tôi không liên quan tý gì đến lĩnh vực viết lách này. Nhưng có bỏ được không? Cũng không bỏ được. Trong tất cả các thú vui tôi từng trải qua, cuối cùng tôi chỉ còn thích thú mỗi việc viết lách. Tôi từng viết rồi bỏ, bỏ rồi lại viết, cuối cùng thì tặc lưỡi, cuộc sống có là mấy đâu, cứ làm điều mình thích là hơn.
Nhưng nói thì luôn dễ hơn làm, bởi ngay cả đến bây giờ, tôi vẫn luôn bị cảm giác tội lỗi đè nặng mỗi khi mở file truyện ra viết. Tôi không thể phủ nhận cảm giác bản thân đang làm một việc quá sức vô bổ trong khi nếu tận dụng cùng chỗ thời gian đó sẽ làm được nhiều việc có ích hơn. Mỗi người nên có đam mê hay sở thích, nghe có vẻ hay nhưng sẽ thế nào nếu cái sở thích đó chẳng giúp ích gì hay ngược lại tiêu tốn của bạn quá nhiều thứ?
 
Bên trên