Nora - Cập nhật - Hàm Thuỷ

Hàm Thủy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/8/14
Bài viết
74
Gạo
0,0
Chương trước ~
♦ II.a ♦ Oài, hôm nay là chủ nhật

03:26. Gã ngủ quên trên bàn, dưới quầng sáng nhỏ bé của chụp đèn Pixar, tiếng ro ro từ thùng máy tính và sự chờ đợi ngoan ngoãn của hàng chục dòng code đang neo lại trên màn hình.

Gã mơ một giấc mơ kì quặc - bị kẹt giữa những thước phim đen trắng. Trong đoạn phim ấy gã vừa đi vừa đếm bước giữa vô số con người mơ hồ khác, ở một con phố có vẻ quen quen. Những toà nhà lặng ngắt, những bức tường xám xịt. Gã chẳng đụng vào ai và từng người lướt qua gã theo các hướng khác nhau, dửng dưng và lạnh lẽo như những bóng ma bị nhốt lại trong kí ức tẻ nhạt, vụn vặt của chúng. Gã thấy có nhiều cái bóng cử động miệng, hoặc cười hoặc nói nhưng không hề có âm thanh nào phát ra. Kể cả những con số mà gã đếm được, chúng không vang ra khỏi miệng mà vọng trong đầu gã. Rồi ngẫu nhiên gã dừng lại và nhìn xung quanh. Ấy, cái sự kì quặc nhất xuất hiện ở chỗ này! Mọi thứ giật lùi đột ngột tại một thời điểm - gã ở ngã tư đường và cái đèn giao thông chuyển màu, màu trắng nhảy từ ô thứ ba lên ô thứ hai và màu đen nhảy từ ô thứ hai xuống ô thứ ba. Gã không biết việc chuyển màu đó có ý nghĩa gì khi đám người vẫn dọc ngang hỗn loạn, dưới đường chỉ toàn người chẳng có xe. Nhưng gã lại bị kẹt vô số lần ở điểm này, giống như có ai đó rảnh rỗi thích click chuột quay lại đúng cái giây cái phút đó trong đoạn phim. Gã chẳng tức giận, chẳng ngạc nhiên. Gã cũng muốn đi đến kết nhưng gã chẳng ngăn được mình dừng đếm số, gã đang tìm kiếm gì đó và sẽ luôn giật lùi thời gian như vậy cho đến khi tìm được thì thôi.

Mà gã đang tìm gì? Một màu sắc đặc biệt lọt xuống thế giới đen trắng này? Cái váy trắng tinh khôi? Dáng lưng mềm mại quen thuộc?

Gã ngẩn người. Cô đứng ở bên kia đường, đôi mắt xanh biếc nhìn gã nửa thờ ơ nửa chờ đợi. Cô nghiêng đầu suy nghĩ gì đó, tay đưa lên, ngón nhẫn vuốt nhẹ đuôi mày phải. Trái tim gã căng thẳng như đang treo dưới sợi chỉ mảnh, chỉ đứt tim gã cũng đứt. Rồi cô đột ngột quay lưng rời đi. Gã hoảng hốt với tay đuổi theo, nhưng vô số cái bóng xẹt qua che mất cô trong tầm mắt gã, đẩy cô trôi xa khỏi tầm tay gã.

"Đừng! Đừng đi!"

Gã gào lên đau đớn và mở mắt.

03:47. Gã ngồi im như tượng, tim vẫn đang nhói đau, trán đổ mồ hôi lạnh lẽo. Cảm giác chân thật kia đọng lại khiến gã muốn rên lên, vày vò mớ tóc rồi bù của gã. Cuối cùng gã thở dài, kéo ghế đứng dậy và cầm theo cốc cafe nguội ngắt từ bao giờ vào bếp. Gã không bật đèn. Đun ấm nước nhỏ, tráng cặn, xé gói G7 mới. Thìa chạm vào thành cốc lanh canh. Mùi cafe nhè nhẹ lẫn gió đêm khiến từng lỗ chân lông của gã dãn ra mệt mỏi nhưng phấn khích.

03:56. Gã rời bóng tối về bàn làm việc. Cái bóng cô đơn hắt lên tường. Chỉ có chụp đèn và tiếng gõ bàn phím lách cách đều đặn làm bạn.

07:06. Tính toong! Tính toong!!...

Đèn bàn đã tắt, luồng khí sớm xộc qua cửa sổ mở rộng se se lạnh. Gã gỡ kính, day sống mũi trong tiếng chuông cửa không ngừng và hoàn toàn không có ý nhấc mông khỏi ghế. Module đã xong code, còn bước chạy thử dò lỗi thôi. Gã mở gmail tìm đọc những thư nhận được trong ngày hôm qua.

Tiếng bịch bịch ngoài hành lang với giọng cằn nhằn ồm ồm của thằng nhóc Vĩ.

"Mẹ nó, không biết hôm nay là chủ nhật à."

Lạch cạch mở cửa.

"Hả, chị Hằng. Sao sang sớm vậy?"

"Ờ sớm, tôi mua đồ ăn sáng cho mấy anh nè."

Tiếng cười lanh lảnh của cô gái trẻ vang lên mặc kệ bất mãn yếu ớt của Vĩ.

"Giời ơi. Chưa đến 7 giờ. Sáng trưa gộp một có chết người đâu. Ủa ai đây?"

"Bạn cùng lớp chị mày. Qua giúp một tay, gọi mấy người kia dậy nhanh đi."

Gã ngửi thấy mùi bánh cuốn thoang thoảng, không biết là ngửi thật hay ảo tưởng vì bụng rỗng, liền mò ra ngoài. Hành lang sàn đá cẩm thạch mát lạnh, phía cuối là phòng khách, gian bếp ở ngay cạnh. Hai cô gái, một trong đó áo phông tím, tóc đuôi ngựa, nốt ruồi chấm khoé miệng đang toe toét là Hằng - bạn gái tên Hải vẫn đều đặn ghé qua chơi. Cô còn lại áo cầu vai bồng, tóc xoăn ngang vai bẽn lẽn gã chưa thấy bao giờ. Thằng nhóc Vĩ xoắn xít trước ba túi nilon xanh to kềnh đầy đồ trên bàn bếp, miệng nhanh nhảu.

"Bạn chị tên là gì thế? Hồng hồng dễ thương như cún con ấy."

"Nó tên là Nhung. Hoa khôi của lớp chị mà lị."

Hằng vểnh mũi đắc ý cười, với tay lên chạn bếp lấy một đống bát đĩa. Gã bĩu môi thấy hai mắt Vĩ nháy như đèn pha, nào có nửa phần khó chịu như mấy phút trước.

"Công nhận luôn, xinh hơn chị cả chục lần ấy chứ bà la sát hai lưng. Oái oái! Đau!" Vĩ ré lên thất thanh, cố gỡ cái tay véo xoắn lấy tai hắn không thương tiếc. "Chị dâu tha mạng! Chị là hiện thân của xu thế mới, là tiêu biểu của vẻ đẹp thời đại số. Ai ui, tha mạng!"

Hằng hừ một tiếng, lườm ngọt. Vĩ nhăn nhó cố nhếch miệng cười hì hì.

"Nhung à, mình cùng tuổi với nhau nên xưng hô cậu tớ đi. Ô, không cần phải ngại đâu, cứ tự nhiên như ở nhà mình í."

"Sao cậu lại gọi Hằng là chị thế?" Cô gái trẻ bẽn lẽn cười, hai má hồng hồng hỏi.

"Bà í là chị dâu tương lai của tớ nên mới được đặc cách. Nếu không với cái nhân cách lồi lõm kia... Ai ui!" Cái miệng làm khổ cái thân!

Hải đứng sau lưng gã, cũng rình xem từ lúc nào, khi nghe xong hắn nhún vai mặc kệ vào nhà vệ sinh. Gã cười cười, chạy ra sopha ngồi.

"Hằng hả em. Thằng Hải vừa mới dậy."

"A, chào ông chủ. Báo với ông chủ hôm nay bạn em cùng qua. Ông chủ đừng có đuổi người lạ nhé." Hằng nháy mắt mau miệng thông báo. Gã rung đùi cười, cầm điều khiển bật tivi.

"Cấm người đẹp, thằng Vĩ nó xù tiền nhà của anh hả em. Đâu dại. Chào bạn của Hằng nhé!"

"Mà ông chủ lại cú đêm đúng không? Hai cái bọng mắt của anh thâm xì xì rồi đấy." Bà la sát Hằng vừa cười thân với gã xong đã trợn mắt đẩy em chồng tương lai ra ngoài. "Còn không mau đi gọi mấy người kia dậy."

"Anh đi gọi hộ cái đi, không thấy em đang bận tiếp khách à?" Vĩ ì một chỗ chả xi nhê gì như dính keo con voi ở lòng bàn chân.

"Khỏi cần chú lo, tiếp khách vốn là việc của chủ nhà. Bạn Hằng ra đây ngồi nè em, đứng lâu nó mỏi. Kệ con bé Hằng, lát thằng chồng nó ra giúp nó." Gã vẫy tay phía bàn bếp, tỏ vẻ "ông già đạo mạo".

Cô gái trẻ ngẩn người dừng gọt táo, mặt lại đỏ lên cúi xuống. Gã chậc lưỡi trong bụng nghĩ thầm, "Giữa thời bọn trẻ loạn lạc thế này mà cũng có đứa mặt mỏng vậy! Không biết từ hành tinh nào rơi xuống trái đất."

Gã xem VTV1, kệ ba người líu ríu sau lưng. Cái mùi kia chuẩn là bánh cuốn rồi, còn cả mùi nước mắm đặc trưng. Lục tục một lúc, Hải cũng chạy ra phòng bếp, "cười e" với vợ nó, Quân ngáp dài theo sau, mắt lèm nhèm đo đỏ, hắn nhìn lướt thấy người lạ, gật đầu chào hỏi rồi cũng khoanh tay ngả đầu lên sopha tiếp tục... ngủ.

07:18. "Ê, ra ăn đi nè!" Hải vỗ vỗ tay hô. Nó với vợ nó một chỗ, Vĩ thì vẫn luẩn quẩn gần Nhung. Bàn ăn kê giữa phòng khách và kệ bếp vốn có năm ghế giờ đã đầy bốn. Quân lững thững đẩy thêm cái ghế đệm thấp tịt ra để ngồi. Cũng hên hắn cao nên mặt bàn còn ngang ngực chứ để một, hai cô kia ngồi chắc bàn ngang cổ, chẳng làm ăn gì được.

"Còn thiếu anh Minh nữa." Hằng hích tay chồng hỏi.

"Kệ em, phần nó canh thừa là được. Nó vẫn đang ngái ngủ mà gọi có mà bị tắm mưa xuân. Thằng này tật ngủ xấu tệ." Hải trả lời, không quên kèm theo "cười e" buồn nôn. Bà la sát Hằng cũng "cười e" đáp lại. Vĩ nhếch môi làm bộ bóp cổ thè lưỡi với Nhung. Tay Quân chả để ý xung quanh, gắp lia lịa, ăn lia lịa tuân theo quy tắc duy nhất "Với của chùa mà đỏng đảnh là bị trời đánh!"

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hàm Thủy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/8/14
Bài viết
74
Gạo
0,0
Lạc Tâm Vũ An Áng Mây Lập Dị : hì hì, tốc độ của mình hơi chậm tí. :">

Mèo Lười : tớ tự tin bài này không có lỗi chính tả. :))

Uta : ban đầu nó là truyện ngắn ấy chứ em, cơ mà quy định box truyện ngắn là mỗi truyện chỉ cho tối đa 3 phần, mỗi phần 10.000 kí tự. Kí tự đấy, không phải chữ đâu. Nên giờ mới phải xoay xoay nắn nắn cho dài thêm. Năm chương chắc kịch kim với mình rồi. =))

Ring : cảm ơn nàng :x. Không cần tiết kiệm bình luận đâu, tới đi ta đỡ hết.
 

Hoạ sĩ

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/14
Bài viết
105
Gạo
408,0
Ôi tôi thích mấy cái chỉ chừng 5 chương thế này lắm. Đọc cái này cậu viết vui ghê. :))
 

Hàm Thủy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/8/14
Bài viết
74
Gạo
0,0
Chương trước
♦ II.b ♦ Oài, hôm nay là chủ nhật

07: 34. Gã đặt đũa, kéo ghế đứng dậy. "Mấy đứa cứ từ từ nhé!"

"Ơ, ăn thêm đi ông chủ!" Hằng nhăn mày nói. "Em mua dư hai suất, không sợ bị anh Quân giành ăn đâu."

Quân khựng đũa trong tích tắc, liếc lạnh tanh rồi lại cúi xuống gắp lia lịa. Hải ngó đồng hồ hỏi.

"Đến giờ bay đi tìm bồ câu bé nhỏ rồi à?"

"Bồ câu? Bồ câu nào?" Hằng ngơ ngác, cảm thấy đã bỏ lỡ chuyện hay ho nào đó.

"Ừ, gần tháng nay rồi em. Bồ câu mắt xanh."

Gã không để ý thêm liền rời bàn. Cô bé Nhung kia vẫn trợn tròn mắt, nhìn gã với vẻ khó tưởng tượng nổi - cái anh trông như xác chết biết đi ấy, vừa là sinh viên năm thứ tư khoa công nghệ thông tin vừa là chủ căn hộ chung cư 120m2 gần khu trung tâm thủ đô. Ba phòng ngủ, hai phòng tắm, thảm nhung lót sàn, đồng hồ quả lắc mạ vàng... Ôi mẹ ơi! Có lẽ kinh nghiệm của cô chưa đủ, mới thấy qua vài vị "thiếu gia" trong lớp mình, mà chẳng vị nào trong số đó có phong cách "dị" được như vậy. Tuỳ ý, bừa bộn và... xa cách. Phải rồi, khi anh ta liếc đến chỗ cô, tuy tiếng cười nghe dễ chịu nhưng khiến cô thấy chột dạ, cảm giác bị xuyên thấu rồi bị bỏ qua.

07:43. Gã ăn mặc chỉnh tề, sơ mi tối màu, quần jean với thắt lưng to bản. Tóc mới gội mềm rũ nhỏ giọt xuống bờ má gã, lướt qua xương hàm rồi chui tọt sau cổ áo. Nước da gã trắng tái nên thấy rõ quầng thâm đậm chỗ bọng mắt, nhưng vì thế cũng khiến cái nhìn của gã thêm sâu thẳm và bí ẩn.

Nhung tròn mắt lần nữa trước sự biến hoá của xác sống lôi thôi tối tăm khi nãy. Hải phẩy tay, "May mắn nhé!"

Gã mỉm cười, tâm trạng lâng lâng có chút mong đợi.

"A!! Thằng nào? Thằng nào làm vỡ cốc của ông rồi?!"

Tiếng rống ghê gớm cắt phựt nụ cười của gã.

"Thằng nào làm lăn ra đây!" Minh chạy xộc ra phòng khách, tay lăng lăng cái cốc đánh răng thường ngày của hắn nay đã vỡ nửa. "Đã làm vỡ còn không biết phi tang, giữ lại mấy cái mảnh này để ông chơi xếp hình à?"

Nhung đỏ mặt xấu hổ trước tám cái xương sườn lộ thiên của nhân vật mới đột ngột xuất hiện. Hằng thì thản nhiên đã quen cảnh này rồi. Quân nhàn nhạt mở miệng câu đầu tiên trong ngày.

"Thằng Hải làm đấy!"

"Không phải tao." Hải lắc đầu quầy quậy. "Tao không dùng phòng tắm bên đó. À, Vĩ làm phải không? Chỉ có thể là thằng Vĩ thôi."

Hắn gật đầu mạnh mẽ, ánh mắt mạnh mẽ, khẳng định mạnh mẽ. Gã vừa xỏ vội giày vừa rướn cổ kêu lên.

"Chuẩn đấy, trót lỡ thì mau nhận đi em. Còn được khoan hồng."

Vĩ đang ngơ ngác trước tội danh từ trên trời rơi xuống thì bị người ta trừng mắt xách cổ.

"Mày có biết cái cốc đó là kỉ vật tình yêu của ông không? Mày có biết mày vừa làm tan nát kí ức đẹp đẽ của ông không? Hôm nay không híp trết mày ông tuyệt thực."

Huỵch! Một cú ném qua vai chuẩn xác.

Huỵch! Thế khoá chữ thập hoàn hảo.

Gã toát mồ hôi hột, vội vàng đẩy cửa chạy ra. Tiếng Vĩ thảm thiết khép lại sau cánh cửa.

"Oan quá! Cứu tôi với! Á, bớ người ta!!"

Đứng trong thang máy, gã thầm thở phào. Tật xấu của thằng Minh lúc mới ngủ dậy chính là đây, vừa bạo ngôn vừa bạo lực, không lý lẽ. Suýt chút nữa thì tính mạng gã bị lay lắt trong cơn giông kia rồi, may mà có người thế tội.

08:05. Gã ngồi ở băng ghế chờ xe buýt. Đám sinh viên ít hơn thường ngày một tẹo. Có tên lùn cứ nhìn gã hằm hằm như thể bị gã quỵt tiền vậy. Gã hừ lạnh rồi lấy điện thoại ra đọc tin nhắn mới nhận. Một là của bí thư.

"Lên hội trường mau. Thầy cố vấn đến điểm danh."

Một còn lại của trưởng nhóm.

"Êu cu làm ăn đến đâu rồi? Lịch thay đổi, thứ sáu phải hoàn chỉnh project. Từ mai lên công ty bắt đầu ráp module duyệt thử nhé."

Gã không trả lời lại tin nào, nhét điện thoại vào túi quần và trầm ngâm. Bầu trời xanh xám, luồng khí ẩm lạnh như đợi mưa về. Tự dưng tâm trạng gã chùng xuống khó hiểu. Thời gian của gã vô vị và đằng đẵng như giấc mơ kia vậy.

16:17. Gã vào nhà, đá đôi giày dính bùn vào góc. Trong phòng khách mọi người đang tụ lại xem phim. Hằng co chân rúc vào lòng Hải trên ghế sopha, thân mật thế kia làm gã nhồn nhột khó chịu. Ngay cạnh chân ghế, Nhung ôm gối trước ngực và dán cằm mình vào đó, nhìn màn hình chăm chú. Vĩ lọ mọ lục tủ lạnh trong bếp, thấy gã liền nhe răng cười.

"Về muộn thế anh." Ở cánh tay nó có vệt dài đo đỏ, hẳn là di chứng của bạo lực gia đình.

"Vui vẻ chứ?" Hải ngoái đầu hỏi.

"Bình thường, sáu con phố, một viện bảo tàng. Lạc trước quảng trường." Gã đáp qua loa, mở tủ lạnh lấy chai nước rồi dốc lên tu ừng ực.

"Đi cũng sướng chân phết."

"Ừ, mệt một tí nhưng ra ngoài hít thở đầu óc cũng dễ chịu hơn. Mọi người ở nhà thế nào?"

"Anh Minh đang vẽ trong phòng. Anh Quân sang nhà chị gái. Bọn em tổng vệ sinh cả nhà rồi. Tất cả vỏ chăn, gối đều gửi tiệm giặt, chừng tám rưỡi thì đến lấy. À, mới mua hai chậu xương rồng để ngoài ban công phòng anh đấy. Chăm sóc cẩn thận nhé!"

Hằng nháy mắt vui vẻ trả lời. Vĩ chìa hộp sữa chua "khoét dở" cho gã, cảm thán nói.

"Ông Hải sướng thật đấy. Cứ đến ngày dọn dẹp của ông ấy là lại kéo bạn gái đến làm hộ."

"Mày cũng có đâu phải không. Dẫn đến đi ai cấm." Hải nói với ra, tay vẫn vòng qua vai vợ yêu. Vĩ bĩu môi.

"Anh biết người yêu em để ý nhất ở điểm nào không? Ở bộ móng nghệ thuật đấy. Giữ gìn kĩ lắm, đi ăn ốc với em còn bắt em khều hộ. Chắc ở nhà cũng chẳng dám vo gạo nói gì đến đây làm nhân công."

"Anh cũng chẳng hiểu con gái thấy đẹp chỗ nào, vừa dài vừa loè loẹt như quỷ ấy." Gã làm bộ thông cảm nói. "Bỏ đi, kiếm cô nào vừa ngoan vừa đảm như cái Hằng xem."

Vĩ lắc đầu.

"Anh xui dại em à? Biết đâu có lúc cô ấy lại đổi sang thích cái khác, chia tay vì mấy cái móng tay nghe dở hơi bỏ xừ."

"Móng của cô ấy cũng như cái cốc của ông Minh thôi. Thề là ông ấy không nhớ nổi cái cốc là kỉ vật của người yêu thứ sáu hay người yêu thứ bảy. Nhưng khi nó vỡ, ông ấy vẫn nổi điên ầm ầm... Mà em cũng gắn bó với bộ móng đó gần hai năm rồi."

"Ồ, chị không nghĩ chú có lúc tha thiết thế đấy." Hằng gật gù rồi mắt sáng rỡ gọi gã.

"Này, anh vừa đi gặp người ta phải không? Mau kể đi."

"Có gì mà kể hả em. Thằng Hải biết hết đấy, hỏi nó là được." Gã cười nhàn nhạt ngồi xuống ghế xếp ở bàn ăn.

"Em muốn chính thân chủ nói cơ. Người ta trông thế nào?"

Nhung cũng ngước mắt lên, vẻ tò mò.

"Ừm, cô ấy có mái tóc của Anna Hathaway, chiếc cằm duyên dáng của Scarlett Johanson và đôi mắt lạnh lùng của Nicolas Kidman. Nhưng khi mỉm cười, cô ấy phóng khoáng và ấm áp như Meryl Streep."

"Woa!" Hằng ngẩn người kêu lên. "Thật đẹp. Đẹp đến khó tưởng tượng. Em chỉ biết mỗi Scarlett thôi. Hai người đã gặp nhau như thế nào?"

"Trên xe buýt, cách đây ba năm."

"Sao nữa anh?"

"Thế thôi."

"Ặc, vậy tại sao anh kiên trì bám đuôi người ta ghê vậy?"

"Vì nó vốn là đồ biến thái thích theo dõi cô gái trẻ đẹp mờ em." Hải cười, dẩu môi trêu chọc.

"Sớm muộn cô bồ câu kia cũng phát hiện hành vi bệnh hoạn của mày và gọi cho công an. Ngay sau đó mày sẽ được PR miễn phí trên mương 14 dài dài. Ha ha."

Hắn đắc ý, cười rung người, cô bạn gái bên cạnh cũng bụm miệng nhìn gã.

"Eo, em là đực mà cũng nổi hết gai ốc rồi. Này có khi nào anh nhìn cô ấy như khi nhìn em tắm không?"

Vĩ uốn éo, hai tay ôm ngực như gái nhà lành bị trai dê hoảng hốt thốt lên. Gã tức giận quát.

"Nói thêm câu nữa hai thằng gấp rưỡi tiền nhà nhé."

"Người anh em, đừng nóng thế!" Hải nín cười đỏ gay mặt.

Không giống với con người bình tĩnh đến gần như thờ ơ hàng ngày, gã xiết tay thành nắm đấm, gân xanh hằn lên khó kiềm chế.

"Biến thái chỗ nào? Hành động của tao đơn giản, suy nghĩ cũng thế. Tao không hề muốn làm hại cô ấy và cũng cho phép ai làm hại cô ấy. Chỉ là quan sát cô ấy từ phía sau."

Phải rồi, gã muốn nhìn những thứ mà cô nhìn, muốn chạm tay đến những thứ mà cô để ý. Gã quan tâm đến những cảm nhận của cô, cùng bước đi trên con đường ấy khiến gã thấy sự kết nối mơ hồ với cô.

"Tên biến thái nào cũng nói thế với bác sĩ tâm lý." Vĩ lầm bầm không phục.

"Được rồi, mày tức giận vì cảm thấy bị hạ thấp nhân phẩm chứ gì. Nhưng sao mày không đường đường chính chính mà đứng cạnh người ta mà cứ giả vờ làm ninja."

Hải thôi cười, nghiêm túc hỏi gã. Nhưng gã không trả lời được, gã chột dạ. Mỗi khi lạc mất dấu cô trở về nhà, gã hối hận vì bản thân chùn chân đến không ngủ được. Dáng lưng cô xoay vòng vòng trong tâm trí gã, khiến gã đâm đầu vào viết code, đâm đầu đi gia sư, làm bất cứ việc gì để bận rộn. Gã tự nhủ không biết bao nhiêu lần phải tiến lên nói xin chào, nhưng đến lúc gặp cô, chân gã lại tự động lùi lại.

Nhung cất tiếng sau hồi lâu im lặng.

"Anh với người ấy vẫn là hai người xa lạ với nhau. Anh có muốn thử bắt đầu lại với một cô gái lạ khác không? Đơn giản hơn và không cần phải đắn đo."

Cô bé hơi nghiêng người ra trước, đôi mắt chờ đợi. Gã chần chừ rồi lắc đầu.

"Không. Chưa kết thúc sao có thể bắt đầu."

Có lẽ gã ngu ngốc và biến thái nhưng gã không thể từ bỏ. Con tim gã cũng không đồng ý từ bỏ. Nó có sự bướng bỉnh khó giải thích nhưng làm gã tin tưởng. Sự tồn tại của cô giống như món quà của thượng đế vậy, neo lại tâm hồn gã trong bóng tối mệt mỏi. Cô không biết điều đó, không phải, là chưa biết mới đúng. Ngày nào đó, dù với tư cách gì, chắc chắn gã sẽ nói với cô.

Tiếp theo ~​
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên