Phía bên kia thế giới - Cập nhật - Hawren

Hawren

Gà con
Tham gia
25/6/21
Bài viết
11
Gạo
0,0
Tên truyện: Phía bên kia thế giới
Tác giả: Hawren
Tình trạng sáng tác: Đang ra
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: 1 chương/2 ngày. (Nếu rảnh mình sẽ viết 1 chương/ngày, nếu mình bận thì mỗi tuần mình sẽ cố gắng 2 - 3 chương)
Thể loại: Phiêu lưu, giả tưởng, lãng mạn, tương lai
Độ dài: 300 chương (~1500 từ/chương)
Giới hạn độ tuổi đọc: 16+
Cảnh báo về nội dung: Không
Giới thiệu
Đã bao giờ bạn tự hỏi, vũ trụ này là từ đâu mà ra? Sẽ thế nào nếu một ngày Trái Đất bị hút vào một hố đen sâu thẳm? Và phía bên kia là một thế giới hoàn toàn mới với những người hàng xóm từ hành tinh khác chỉ cách vài ngày bay? Thế giới liệu có chấm dứt khi trái đất bị hố đen khổng lồ nuốt chửng? Hồng Du nhận được một miếng ngọc trên đó có khắc hình chữ Hoang, cuộc đời của cô hoàn toàn thay đổi từ khi miếng ngọc được kích hoạt bằng chính máu của mình!
Mục lục
Chương 1 - Chương 2 - Chương 3 - Chương 4 - Chương 5 - Chương 6 - Chương 7 - Chương 8 - Chương 9​
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hawren

Gà con
Tham gia
25/6/21
Bài viết
11
Gạo
0,0
Chương 1: Ký ức

Thành phố D, tháng 1 năm 2044

Hồng Du bàng hoàng giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng. Đã là lần thứ 5 trong tháng cô mơ thấy giấc mơ đáng sợ đó. Cảm giác bị hút sâu vào một lỗ đen vô tận quỷ dị khiến cơ thể cô hoàn toàn bất lực và đau đớn. Sau một cú xoay như nứt toác cả vùng trời là một khoảng tối đen vô tận, chìm mãi vào khoảng không gian đó, chung quanh chỉ còn lại những bóng đèn leo lét, bầu trời tối sầm suốt từ ngày này sang tháng nọ. Hồng Du vỗ ngực, nỗ lực trấn an bản thân rằng đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà thôi. Căn hộ yên ắng với tiếng điều hòa phả ra hơi lạnh chạy đều, nhìn ra bên ngoài, trời vẫn còn tối. Nhìn đồng hồ đang hiển thị trên màn hình điện thoại, cô lại thoáng giật mình. lại là con số 4:04. Mỗi lần cô mơ thấy giấc mơ đó và bất lực tỉnh lại thì màn hình điện thoại đều chỉ đúng vào lúc 4 giờ 4 phút. Cô nằm xuống, suy nghĩ vẩn vơ, không thể ngủ lại được nữa. Thực ra, suốt mấy ngày nay cô chỉ ở nhà ăn và ngủ. Cô đã xin nghỉ việc tuần trước bởi vì không thể chấp nhận được cuộc sống công sở bon chen đầy miệng lưỡi thị phi. Một cô gái lớn lên ở vùng nông thôn miền núi nhưng trời phú cho trí thông minh tuyệt đỉnh cùng sắc vóc xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi. Khuôn mặt thon thả, đôi mắt đen tuyền như nhung khiến bất kỳ ai nhìn vào mắt cô đều không thể cưỡng lại được. Con ngươi màu đen sắc nét và bờ mi dài cong vút như cánh bướm, đôi mắt khiến cô gặp không ít rắc rối khi giao tiếp bởi người nghe không thể để ý lời cô nói mỗi khi nhìn vào mắt cô, dần dà, đôi mắt đẹp học được cách cụp xuống để có thể giao tiếp hiệu quả với người khác. Cánh mũi nhỏ nhắn, thẳng tắp và đôi môi tròn đầy màu hồng phớt nhơ cánh đào ngày Tết. Thân hình thon gọn 1m65 khiến mỗi bước đi của cô thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn. Cô có trí nhớ và sự thông minh cũng khiến người khác ghen tỵ không khác gì vẻ đẹp của cô. Suốt quãng thời gian đi học, cô tận lực che giấu sự thông minh tuyệt đỉnh đó. Tất cả các bài thi của cô đều chỉ dừng lại ở mức trung bình khá. Cô biết, chỉ mới vẻ đẹp lồ lộ ra bên ngoài của cô cũng đủ khiến cô kéo về bao nhiêu thị phi và rắc rối. nếu cô bộc lộ cả sự giỏi giang nữa thì không biết sẽ có bao nhiêu lời đồn đại. Những câu nói kiểu như “con đó ngủ với thầy abc nên mới qua môn” hay “quyến rũ thầy để được điểm cao” hoặc “con nhà nghèo xuất thân từ một tỉnh miền Trung nghèo nàn thì lấy tiền đâu ra mà ăn học, toàn đại gia bao nuôi không à” cô đã nghe không biết bao nhiêu lần kể từ thời bước vào cánh cổng trường đại học. Người ta nói quá xinh đẹp và giỏi giang thì trời đố kỵ. Quả thực, cuộc đời của cô chính là như vậy. Năm cô 13 tuổi, bắt đầu lộ ra vẻ đẹp như vầng hào quang của một thiếu nữ thì thật không may, cả ba và mẹ cô trong một buổi đi làm trên đồng về đã bị tai nạn và qua đời một cách đột ngột. Một đứa trẻ cứ thế cầm con gấu bông mẹ tặng lặng lẽ rơi nước mắt bên hai cỗ quan tài lạnh ngắt. Cả dòng họ đẩy đưa nhau việc nuôi cô, bởi gia cảnh cô không giàu, cả gia tài chỉ có mấy mẫu ruộng và căn nhà cấp 4 đủ 3 người sống. Vì mẹ cô lúc sinh cô gặp chút vấn đề nên không thể có con tiếp, nên cô chỉ có một mình. Cuộc cãi vã giữa những người cô, người cậu xem ai sẽ nuôi cô chỉ kết thúc khi bà nội cô lên tiếng sẽ chăm lo cho cô mà không cần bất kỳ ai chu cấp. Từ đó, bà nội chuyển từ nhà chú út về căn nhà cấp 4 của ba mẹ cô để lại. Hồi đó, bà đã già, lưng đã còng lại ngày ngày quay quắt trong khu vườn quanh nhà và mấy mẫu hoa màu cha mẹ cô để lại. Cuộc sống cứ thế trôi đi, cô cùng bà cô nương tựa lẫn nhau, trồng rau, bắt ốc, đào hàu. Cứ chiều chiều cô lại ôm một rổ lớn đầy rau, ốc và hàu ra cái chợ xổm xiêu vẹo đầu xóm bán lấy tiền ăn học. Cái khổ cực, cái lam lũ không ngăn được vẻ đẹp rực rỡ của cô. Càng lớn, cô lại càng xinh đẹp. Năm cô 18 tuổi, gồng gắng được mấy năm ăn học, bà cô đã gầy yếu tới mức không thể bước xuống giường. Mấy người trong xóm đánh tiếng mai mối với bà cô về việc gả cô cho nhà họ, dù gì cũng cùng làng cùng xóm, cô sẽ được qua lại chăm sóc bà mỗi ngày. Thế nhưng, nhìn cô, nhìn cuộc sống nghèo nàn ở cái vùng đất này, bà cô lại không đồng ý. Hơn ai hết, bà biết cháu gái của mình muốn vươn lên để thoát khỏi cuộc sống này. Bà đã dạy cô phải mạnh mẽ và ngẩng cao đầu để sống, để không hổ thẹn với bạn thân mình.Bà từ chối tất cả những lời đề nghị và khuyên cô nên tập trung để thi vào đại học. và rồi, không phụ sự kỳ vọng, một ngày hè cách đây 9 năm, cô đã khăn gói lên thành phố trọ học. Trước khi đi, bà cô nắm lấy tay cô, trao cho cô sợ dây chuyền bằng ngọc màu trắng cũ kỹ, phía trên khắc một chữ Hoang và dặn dò cô giữ gìn cẩn thận bởi nó là kỷ vật từ thời ông cố. Bà nội mất chỉ sau chín tháng cô nhập học, vào ngày 4 tháng 4. Trên đời này, người thân duy nhất còn lại của cô cũng đã bỏ cô mà đi. Sau khi bà mất, căn nhà của cô cũng im ắng phủ bụi. Cô ít khi về nhà bởi đến hè cô lại lao vào làm thêm cả ngày lẫn đêm để có thêm tiền trang trải học phí và cuộc sống. Những đêm đi làm về muộn bị nhốt ngoài ký túc xá, cô thẫn thờ ngồi nhìn bầu trời đêm và những vì sao lấp lánh để nhớ về ba mẹ và bà nội của cô. Sau khi ra trường, cô làm việc ở nhiều công ty khác nhau. Cùng với sự thông minh và nhanh nhạy của mình, cô thăng tiến một cách nhanh chóng với mức lương khủng bởi vì trong suốt bốn năm đại học, cô lăn lộn với đủ nghề nghiệp, học hỏi được nhiều kinh nghiệm trong khi bạn bè của cô chỉ xoay quanh nào quần áo, tóc tai, bạn trai và làm thế nào để thi học kỳ tốt. Thế nhưng, trong suốt quá trình làm việc, cô gặp không biết bao nhiêu lần chơi xấu nhau, vu oan và đổ lỗi vì bị ganh tị, thù ghét và chia rẽ. Khi cô báo lên cấp trên để giải quyết, những vị cấp trên cao cao tại thượng đó lại đề nghị gặp mặt giải quyết trên giường. Cô cười mỉa mai và gửi đơn xin thôi việc ngay lập tức. Đáp trả cô là câu nói “vì cô nghỉ việc đột ngột công ty chưa có người phù hợp để tiếp quản gây nên các bất lợi và khiến các đơn hàng chậm trễ nên toàn bộ lương cùng với hoa hồng trong tháng sẽ không được chi trả”. Cô mỉm cười chua chát. Cũng như công ty lần này, cô bị một đồng nghiệp chơi xấu, ngáng chân cô trong hợp đồng với khách hàng giá trị hàng trăm triệu khiến cô bị buộc phải chịu trách nhiệm vì lỗi chậm trễ. Cái giá cô phải bỏ ra lên đến hơn trăm triệu khiến khoản nợ mua nhà của cô bị gặp trục trặc lớn. Sau 5 năm ra trường, ở độ tuổi 26, cô đã sở hữu riêng cho mình một căn hộ 70m2 nho nhỏ trong lòng thành phố D. Mặc dù với số tiền bán mảnh vườn và căn nhà cấp 4 ở quê cùng với số tiền cô kiếm được trong 5 năm qua, cô vẫn còn khoản nợ ngân hàng vài trăm triệu. Nếu không phải đền bù hợp đồng lần này thì cô đã có thể giải quyết món nợ này trong vài tháng tới mà không cần phải chờ thêm mấy tháng rồi trả lãi định kỳ. Cứ mỗi lần nghĩ tới việc này, lồng ngực cô lại như muốn vỡ tung. Nhưng rồi lời của bà nội lại văng vẳng trong đầu cô “Đừng để những tức giận làm mất đi sự thanh thản trong tâm hồn con”. Cô lại thở đều. Đặt tay lên miếng ngọc chữ Hoang trên cổ. Miếng ngọc lóe lên một vầng sáng nhẹ mà cô không nhìn thấy.
 

Hawren

Gà con
Tham gia
25/6/21
Bài viết
11
Gạo
0,0
Chương 2: Người lạ

Trời sáng nhanh, hôm nay lại là một ngày đầu tuần đầy trong trẻo, tiết trời tháng Một luôn như thế, nhẹ nhàng và đầy tinh tế. Những cơn gió lạnh vẫn vụt qua nhưng mặt trời đã nhô lên đầy rực rỡ. Ngoài đường, những chiếc xe chở đầy quất, cúc, mai vàng đào đỏ tập kết lại trên những bãi đất trống để bán. Lại sắp tết rồi đây! Hôm qua cô đã nhận được tin nhắn từ chú Út trong nhà, bảo cô về quê ăn Tết và tảo mộ cho ba mẹ cùng ông bà nội. Đã mấy cái Tết cô không về. Có về thì cũng không còn nhà, không còn người thân. những người ở quê chỉ chầu chực để xâu xé tài sản, vay mượn tiền của cô nhưng thực chất là không bao giờ trả. Không một chút tình cảm giống như đợt vừa rồi cô quyết định bán căn nhà và mảnh vườn ở quê. Chú thím, các bác, cậu mợ đều chạy tới ngăn cản và nói phải chia tiền cho tất cả. Thật nực cười, họ vẫn tưởng Hồng Du là cô gái không biết gì khi rời nhà đi học năm đó, 9 năm tự bươn chải đã giúp cô nhìn thấu mọi thứ và trang bị đủ kiến thức để tự bảo vệ mình và tài sản mà ba mẹ để lại. Sau khi nhận thấy không làm gì được, họ lại tới năn nỉ, nhờ vả để vay mượn tiền. Vì vẫn còn chút tình, cô cho họ vay vài chục triệu nhưng đến giờ họ vẫn chưa lần nào đề cập tới việc trả tiền. Nghĩ tới đây, cô không muốn mất quá nhiều thời gian nữa, tung chăn và sửa soạn để tới công ty của cô, à không, bây giờ phải nói là công ty cũ để dọn hết toàn bộ đồ đạc của cô còn để trên công ty.

Vì không muốn quá phô trương vẻ đẹp để thu hút quá nhiều ánh nhìn, gu thời trang của cô luôn nghiêm túc hoặc kín cổng cao tường. Vận một đôi giày thể thao, chiếc quần dài thụng màu đen có đầu chun bo lại phía trên mắt cá chân và chiếc áo phông rộng rãi màu đen. Cô đeo khẩu trang và ra khỏi nhà. Công ty cũ của cô không cách quá xa nhà cô thế nên cô quyết định đi bộ dọc trên vỉa hè, vừa để nhìn ngắm phố phường và vận động tay chân sau mấy ngày lười biếng ăn và ngủ ở nhà. Thực ra, cô là người yêu thích hoạt động và thể thao, cô đến phòng gym mỗi tuần 4 lần để đảm bảo sức khỏe và sự dẻo dai cho cơ thể, bởi vì cô chỉ sống một mình, những lúc đau ốm sẽ thực sự khó khăn nên cô luôn chú ý bảo đảm sức khỏe của bản thân.

Vỉa hè rộng và thông thoáng, lát đá cẩm thạch tuyệt đẹp, cứ cách 10m lại có một cây hoa sưa nở vàng rực. Thành phố D đã thay da đổi thịt rất nhiều sau chủ trương phát triển toàn diện năm 2030. Các tuyến đường được quy hoạch lại, mỗi con đường được trồng một loại cây đặc trưng tạo vẻ đẹp riêng cho mỗi con đường. Kể từ năm 2025, thời tiết của Trái đất ngày càng bất ổn nên toàn bộ đất nước Việt Nam cũng có những mùa đông đầy tuyết và những mùa thu se se lạnh. Hồng Du thích nhất con đường T với hai hàng cây phong lá đỏ tuyệt đẹp mỗi độ thu về. Hồng Du vừa đi vừa ngắm nghía hai bên đường thì nhìn thấy từ xa một người đàn ông gầy gò ngồi dựa vào bức tường của một tòa nhà chọc trời gần đó. Đây không phải là cảnh xa lạ gì. Thành phố thay đổi, chủ trương thay đổi, những con người từ sinh ra từ cuối thế kỷ 20 không có học thức, không theo nổi với cuộc cách mạng tri thức như vũ bão, những công việc tay chân đã có máy móc hoặc robot đảm nhận, họ trở thành người vô dụng, chỉ có thể sống lay lắt giữa những tòa nhà chọc trời. Giấc mơ của những con người sống ở quê lên thành phố đổi đời bị thay đổi, đành quay về lam lũ bám với ruộng nương và rùi gắng bảo những đứa con cố gắng học hành. Cô bước tới, đặt vào tay người đàn ông già yếu đó gói xôi tinh xảo cô vừa mua đầu phố để ăn sáng. Người đàn ông ngước mắt nhìn cô với lời cảm tạ chân thành, khóe mắt tối đen rỉ ra hai dòng nước mắt, đôi môi khô nứt nẻ mấp máy cám ơn.

Xã hội ngày nay thay đổi quá nhiều, con người gần như chỉ sống trên mạng xã hội, họ cập nhật cảm xúc, cuộc sống, khoe những mặt sáng lên trên mạng xã hội và vui vẻ với những nút like, nút yêu thích. Nhà nước không thể nuôi nổi số lượng lớn người thất nghiệp sau giai đoạn bùng nổ khủng khiếp về công nghệ năm 2030 nên mặc kệ những người nghèo khổ không có tri thức và những người ở những vùng nông thôn nghèo khó để họ tự cung tự cấp. Nếu có người chết thì những robot dọn dẹp sẽ thu dọn họ và đưa vào lò đốt như những đống rác. Cuộc sống hiện đại khiến tình cảm con người thối tha và biến chất một cách khủng khiếp.

Hồng Du nhìn trời, thật may vì mình được bà nuôi dưỡng ở một vùng quê và tiếp nhận tri thức của một thành phố xa hoa tráng lệ. nếu không, cô không biết cuộc đời của mình sẽ bi đát đến thế nào nữa.

Công ty cũ nằm trong một tòa cao ốc 100 tầng đầy xa hoa và tráng lệ. Bước vào thang máy, ấn tầng 57, cửa thang máy chuẩn bị đóng lại thì bị một bàn tay thon thả chặn lại. Cô giật mình bấm vào nút mở cửa để giữ thang máy. Một người đàn ông cao lớn bước vào. Dù rất nhanh nhưng cô vẫn quan sát được anh ta đã sững sờ trong giây lát và nhìn vào miếng ngọc trên cổ cô. Cô đứng lùi lại phía sau và nhường phần phía trước cho hắn. Hắn gật đầu tỏ ý cảm ơn và bấm nút thang máy. Tầng số 44! Cô nhớ rất rõ tầng làm việc này, bởi một lần thang máy dừng lại ở tầng 44, cô nhìn thấy khung cảnh với bài trí vô cùng lạ mắt với hình ảnh của những đôi mắt kỳ quái khắp nơi. Cô ngẩng đầu, liếc mắt nhìn người đàn ông phía trước. Chiều cao khoảng 1m8, bộ vest đen bó sát cơ thể đầy quyến rũ. Cúi đầu xuống, cô nhìn thấy một hình xăm lộ ra từ bàn tay. Cô chỉ nhìn thấy một nửa hình xăm nhưng lại vô cùng quen mắt. Mải mê suy nghĩ về hình xăm, cửa thang máy đã ting một tiếng, người đàn ông bước ra khỏi thang máy. Khi cửa thang máy dần đóng lại, người đàn ông bỗng quay lại, nhìn thẳng vào cô rồi dời tầm mắt xuống sợi dây đeo ngọc bội trên cổ cô. Cô giật mình hoảng hốt không hiểu sao người đàn ông đó lại kỳ quái như vậy.
 

Hawren

Gà con
Tham gia
25/6/21
Bài viết
11
Gạo
0,0
Chương 3: Đối đầu

Thang máy mở ra, đã tới công ty của cô. Cô bước ra và tiến vào quầy lễ tân, Yến Nhi mỉm cười, gật đầu chào cô và bảo: Chị đến lấy đồ dùng cá nhân ạ?

Cô khẽ gật đầu và đi thẳng vào phía bên trong, ngay khi cô vừa biến mất khỏi bức tường phía sau lưng, Yến Nhi nở một nụ cười quái dị và quay sang cô gái bên cạnh “giả bộ thanh cao làm gì không biết, cứ như không ai biết cô ta lên giường với đối tác để có hợp đồng không bằng”. Cô gái bên cạnh cũng phụ họa “Tôi còn nghe cô ta quyến rũ cả sếp tổng rồi bị phu nhân phát hiện nên mới bị đuổi việc”. Hai cô gái hí hửng bịa chuyện rồi cười khoái trá. Phía sau bức tường, Hồng Du lẳng lặng đứng nghe và mỉm cười. Bà nội đã nói “Dù cả thể giới đều nói con làm. Chỉ cần con biết rằng con không làm là đủ”

Cô quay gót, bước vào phòng kinh doanh 4. Trong phòng đã có 2 người đang ngồi. Cô đã cố gắng đi thật sớm để tránh gặp mặt họ nhưng vẫn có người đến sớm hơn cô. Cô gái quay lưng lại với cánh cửa nghe tiếng động thì quay lại. Nhìn thấy cô, Minh Thảo đứng dậy xô đổ cả ghế lao tới ôm cô rồi cứ thế khóc nức nở. Cô vỗ vai và an ủi: “Làm gì mà như cháy nhà tới nơi vậy, con nít khóc nhè không tốt đâu”

“Chị Du, chị còn trêu em!”

Cậu trai còn lại cùng đứng lên và kêu lên “chị Du”

Hồng Du chỉ đứng đó vuốt ve Minh Thảo và nói “Chị đi rồi, nhớ chăm sóc Minh Thảo”

Cậu nhóc gật đầu. Hai cô cậu này chỉ mới tốt nghiệp đại học, vào thực tập tại công ty và được phân vào phòng kinh doanh của cô. Cô bước tới bàn làm việc của mình, vuốt lên tấm bảng trên bàn “Giám đốc kinh doanh - Nguyễn Hồng Du”. Cô thở dài, lấy ra thùng carton trong tủ đồ và sắp xếp lại những giấy tờ cá nhân, đồ dùng làm việc, bức ảnh của bà nội và ba mẹ, những cúp giải thưởng từ những đợt tuyên dương cá nhân xuất sắc. Thu dọn hết những thứ quan trọng, cô gật đầu và nói với Minh Thảo và Tinh Đạt:

“Hai đứa ở lại nhớ cố gắng, nếu có gì khó khăn hay muốn hỏi thì cứ gọi điện cho chị”

Hai người trong phòng cùng gật đầu. “để em bê đồ ra thang máy giúp chị”

“Thôi, nhẹ hều à, để chị tự bưng, hai đứa tiếp tục làm việc đi”

Vừa định bước ra khỏi cửa một bóng người tiến vào. Trang phục công sở, váy đen ngắn trên đầu gối, đôi bốt đen, chiếc áo sơ mi hờ hững mở ba hàng cúc áo, khoe bộ ngực căng đầy. Mái tóc nhuộm màu tím biếc thời thượng cùng khuôn mặt được trang điểm tinh tế bước vào phòng.

“Yo, xem khách quý nào tới phòng chúng ta kìa, vẫn còn mặt mũi tới đây cơ đấy”. Giọng nói cao vút đầy sự khiêu khích.

Hồng Du lướt qua cô ta chỉ để lại một câu “Tôi không tính toán với cô thì tốt nhất cô nên im miệng lại và cun cút theo đuôi hắn ta đi”

“Cô…” Tố Nữ trợn mắt và quay lại trừng cô đầy hung hăng. Sau đó, cô ta nở một nụ cười “Cô nên biết là tôi và Thẩm Nam đang hẹn hò nhau, anh ấy cũng là người sẽ thay cô lên vị trí Giám đốc kinh doanh phòng 4 này đấy”. Nói xong cô ta nở một nụ cười giễu cợt và nhìn cô đầy thách thức.

“Hai người hợp nhau đấy, chúc cô hạnh phúc” Hồng Du mỉm cười đáp trả và quay người đi thẳng. Phía sau lưng tiếng của cô ả vọng theo đầy tức tối “Đồ nhà quê nghèo nàn như cô sẽ mãi mãi không ngóc đầu lên nổi”.

Ra tới thang máy, cô đụng độ với một nhóm người bước ra từ thang máy. Trong số đó, có admin phòng kinh doanh tổng - Tuyết Nguyệt - người ngáng chân cô trong lần thực hiện hợp đồng này khiến cô phải bồi thường hơn trăm triệu. Cô ta lẽ ra phải báo cáo cho Tổng giám đốc bộ phận kinh doanh về hợp đồng nhưng sau đó đã giấu nhẹm hợp đồng và đến nửa tháng sau, khi đến ngày giao hàng cho khách hàng mới báo rằng Hồng Du đã giao bản hợp đồng chỉ mới cách đây 1 ngày nên không kịp sản xuất. Cộng thêm phó phòng kinh doanh phòng 4 - Thẩm Nam và trợ lý giám đốc kinh doanh của cô - Tố Nữ đứng ra làm chứng cho việc cô chậm trễ trong việc gửi hợp đồng cho phòng admin gây ra lỗi. Quả nhiên trình độ đổi trắng thay đen, lật mặt nhanh như chảo chớp. Chỉ trách cô đã quá tin tưởng Thẩm Nam, giao cho anh ta xử lý hợp đồng. Cũng chỉ bởi vì cô mù mắt tin tưởng vào thứ tình cảm mơ hồ mà cô dành cho hắn chỉ vì những sự quan tâm giả dối. Quả nhiên, mềm lòng và nhường nhịn chỉ khiến cô thêm đáng thương mà thôi. Trong xã hội này, chắc chỉ có cô mới giữ suy nghĩ ngây thơ rằng chỉ cần chân thành đối xử với người khác thì sẽ nhận được sự đáp lại đầy chân thành. Tuyết Nguyệt nhìn cô bằng ánh mắt khiêu khích nhưng cô không thèm bận tâm bởi hiện tại, cô cần sự tĩnh tâm hơn là phải tức giận vì những thứ không xứng đáng.

Vào thang máy, cô bấm tầng hầm rồi vô thức liếc về con số 44. Trong thời gian gần đây, con số 4 xuất hiện rất nhiều trong cuộc sống của cô nhưng cho tới giờ, cô vẫn chưa thực sự có ấn tượng gì về nó ngoại trừ cho rằng đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Rảo bước trên vỉa hè lối về căn hộ, cô chợt sững lại khi con robot dọn dẹp đang bế người đàn ông lớn tuổi ngồi trước tòa nhà khi nãy, bàn tay buông thõng và lồng ngực không còn phập phồng cho thấy người đàn ông đã chết. Số phận của họ sẽ là những lò thiêu và nắm tro tàn nằm lại trong gốc cây nào đó. Cuộc sống vô thường cứ tiếp diễn, sẽ không bao giờ có thể ngờ được người vừa gặp bạn lúc nãy, chỉ ngoảnh đầu đi là vĩnh viễn không thể gặp lại được nữa.
 

Hawren

Gà con
Tham gia
25/6/21
Bài viết
11
Gạo
0,0
Chương 4: Về nhà

Dịp gần tết, cô tất bật chuẩn bị một ít đồ đạc và vài món quà lấy lệ cho những người họ hàng ở quê rồi lái chiếc xe oto cũ kỹ của mình tiến về con đường cao tốc hướng về vùng quê của cô. Xung quanh cô là những hàng ô tô nối đuôi nhau chạy trên hàng ngàn cung đường. Cuộc sống thay đổi khiến những con đường không còn rộng rãi và một lớp như trước đó mà thay vào đó là hàng chục lớp đường xây chồng lên nhau rẽ về hàng trăm hướng khác nhau như những sợi dây thần kinh liên kết với nhau một cách chặt chẽ. Vượt qua bức tường to lớn chắn ngang ở rìa thành phố là tới vùng công viên cây côi được xây dựng trên một khu đồi khi trước, chủ trương quy hoạch thành phố do trí tuệ nhân tạo tạo ra nên mỗi khu vực đều được thiết kế hết sức tỉ mỉ để tận dụng tối đa không gian trồng cây ở khu vực sát mặt đất và những con đường lơ lửng trên không tránh những tán cây, việc đi trên con đường và nhìn ngắm những mảng cây đủ màu sắc ở phía dưới là một niềm vui thú của Hồng Du. Sau khi lập trình con đường cần đi để về tới quê và đặt chế độ tự động lái, cô nằm nhoài ra ghế, bật nhạc và thưởng thức phong cảnh hai bên đường đi. Khoảng ba giờ đồng hồ sau, khoảng không gian mênh mông một màu xanh xen lẫn màu vàng của đất phía xa trải ra một khung cảnh đầy quen thuộc trong trí nhớ của cô. Vùng nông thôn nào cũng mang dáng vẻ này, chỉ có điều lạ là con người ở đó ngày một ít đi, những người trẻ bươn chải ăn học và tiến về các thành phố lớn, những người ở lại đều là những người không có tri thức, bị đào thải ra từ thành phố sau cuộc cách mạng công nghệ bùng nổ. Rẽ vào cung đường sau hình xuyến, từ đây, sự thay đổi rõ rệt cho thấy sự phân hóa của thành thị và nông thôn. Những cung đường không nhận được sự hỗ trợ từ thiết bị thông minh nữa, mà con người phải tự lái xe.

Đứng trước cửa căn nhà cấp 4 của chú út, Hồng Du quyết định quay người, rẽ vào khách sạn gần đó, thực sự mà nói, cô không muốn ăn Tết trong căn nhà của những người khắc nghiệt đó.

Sau khi thay đồ, tắm rửa qua loa, cô xách túi lớn túi nhỏ nào quà nào bánh sang nhà chú út để gửi biếu và chào hỏi. Bà thím của cô thấy cô từ xa thì mỉa mai:

“Dân thành phố về quê có khác nhỉ” rồi bĩu môi “đi biền biệt suốt mấy năm trời cũng không thèm về thăm mộ ba mẹ, đúng là có hiếu”.

Hồng Du chẳng buồn đáp lại, đi thẳng vào trong nhà đặt quà bánh lên bàn rồi chào chú út đang đứng trong vườn cà chua tươi rói. Chú cô đáp lại “Về rồi hử, dọn đồ vào phòng con gái chú đi. cháu có thể ngủ cùng nó”

“Cháu sẽ ở lại trong khách sạn gần đây để tránh làm phiền gia đình chú”

“Tùy cháu, sáng mai nhớ qua sớm đi tảo mộ”.

Cô đáp vâng rồi dợm bước quay đi. bà thím bỗng cất tiếng: Miếng ngọc bội bà nội cho cô đâu? Có mang về không?”

Cô thắc mắc đó là miếng ngọc của cô, tự dưng sao lại nhắc tới nó. Suốt mấy năm nay cô đeo nó trên người chưa từng có một ai trong gia đình hỏi về nó mảy may. Vậy mà đột nhiên bà thím cay nghiệt này lại hỏi về nó. “Cháu cất nó cẩn thận rồi, thím không cần lo lắng. Đó là di vật của bà nội. Thím hỏi nó làm gì vậy?”

Bà thím lảng tránh ánh mắt của cô rồi nói “Tự nhiên nhớ tới nên hỏi thôi”.

Cô nghi ngờ nhưng biết chẳng thể hỏi ra được thông tin gì nên đành ôm túi quà lỉnh kinh quay đi. Đích đến của cô là những gia đình cô bác cậu mợ khác của cô.

Phía sau lưng, chú út trừng bà thím “sao bà nhiều chuyện vậy? lỡ nó nghi ngờ gì thì sao? Có phải hỏng việc không?”

“Nhưng mà tôi sợ nó không mang về, làm sao mình ra tay được”

“Có thế đi nữa thì cũng không cần hỏi bây giờ, nếu nó nghi ngờ, rồi ngày mai bảo không mang theo người thì bà lên trên thành phố đấy mà đòi hả. Đó là vật quan trọng, mấy lần trước nó về tôi đều thấy nó mang theo hết”.

“Vậy tối nay mình có cần ra tay trước không”

Thấy chú út lườm lườm ra chiều suy nghĩ mà không nói gì. Bà thím lại lên tiếng: “Không biết nó có biết giá trị của miếng ngọc đó không. Mẹ cũng thật bất công, của quý không để lại cho cháu trai, lại trao lại cho cháu gái. Cũng may ông tìm được quyển sổ kia, nếu không chắc còn không biết nhà mình mất cái thứ quý báu gì đâu. Miếng ngọc đó mà đem bán được giá, tôi với ông và hai đứa con mình khỏi cần chịu cảnh sống ở cái nơi cò gáy này nữa.”

“Bà bớt nói mấy lời đi” Chú út sa sầm mặt nhìn quanh như thể lo lắng sẽ có người nghe được rồi thấp giọng bảo. “Bà vào gọi thằng Vĩnh ra đây, theo tôi một chuyến.”

Bà thím nghe vậy, khấp khởi trong lòng “được rồi, được rồi, tôi biết rồi”.

Nói xong thì tất tả bước ra phía sau nhà. Lát sau, Thi Vĩnh bước ra từ trong nhà, thân hình cao lớn, khuôn mặt hung dữ vuông vuông với gò má vuông bạnh ra. Cả người mang khí thế hung sát bước ra, cùng với ba của hắn biến mất sau ngõ nhỏ.

Cuộc viếng thăm của Hồng Du với những gia đình bên ngoại mặc dù không có quá nhiều đặc sắc như nhà chú út nhưng cũng không tâm giao gì, chỉ hỏi thăm xã giao vài câu rồi cũng ngượng ngùng mà kết thúc.

Cô thả bộ dọc theo con đường trải nhựa cạnh hồ nước ngọt duy nhất trong làng. Hồi tưởng về những ngày thơ ấu khổ cực cùng bà nội. Những ký ức của cô với ba mẹ không còn rõ ràng, chỉ còn lại những đoạn phim ngắn lướt nhanh. Cô thở dài rồi dời bước chân về phía đập nước cạnh hồ. Từ xa, cô nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Cô cất tiếng gọi “Bình” rồi giơ tay vẫy vẫy. Bình là người bạn thân nhất của cô hồi cô học cấp 3. Gia đình Bình cách nhà cô một con ngõ nhỏ. Ngày đó, cô thường hay đi bắt ốc, bắt hàu đi bán cùng Bình trong những ngày cơ cực. Bình không được trời phú cho đầu óc thông minh. Hoàn toàn là một cậu nhóc trì độn, suốt ngày bị bạn bè bắt nạt mặc dù sức lực của Bình không ai bì kịp nhưng vì quá hiền lành nên bị bắt nạt suốt.

Thấy có người gọi, Bình ngẩng đầu lên rồi nghiêng đầu qua một bên không nhớ ra nổi người gọi mình là ai. Mấy năm xa cách, Hồng Du không còn là cô bé nhóc lam lũ ngày ngày mặc chiếc quần thun rộng thùng thình chân thấp chân cao bê rổ rau ra chợ để bán nữa mà đã trở thành một cô gái xinh đẹp, cao ráo và nước da trắng không tì vết. quần áo trên người mặc dù không phải là thứ gì quý giá lộng lẫy nhưng cũng mang trong mình khí chất thanh thoát và tinh tế.

Thấy Bình không nhận ra mình, Hồng Du tiền tới gần rồi cười lớn “Sao, không nhận ra người thương cũ nữa rồi hở”

Bình thấy người nọ trêu chọc mình thì lại ngượng ngùng gãi đầu rồi như chợt nhớ điều gì đó. Anh la lên khiến mấy con cò trắng muốt đang mò cá kiếm ăn gần đó phải giật mình vung cánh. “A, DU!”

Hồng Du mỉm cười. Hai người gặp nhau như tìm được sóng điện, Hồng Du hoàn toàn buông bỏ những phòng bị cuộc sống, thoải mái cười nói, kể cho Bình nghe những gì mình gặp gần đây. Bình cũng kể cho cô nghe về cuộc sống ở nông thôn của mình. Hai người cứ thế vung tay cười nói quên thời gian. Đến khi mặt trời hoàn toàn khuất sau núi Hồng Du mới nhắc nhở Bình trở về và không quên hẹn ngày mai lại gặp mặt.

Sau khi chia tay Bình, Hồng Du thả cước bộ quay lại khách sạn. Mặc dù là vùng nông thôn, nhưng hiện tại toàn bộ khu vực cũng đã có hệ thống đèn đường áp dụng công nghệ thông minh. Vừa mở cửa bước vào phòng, Hồng Du hốt hoảng kinh hãi khi nhìn thấy đồ đạc của mình bị ai đó lục tung lên.
 

Bánh cuốn

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/2/17
Bài viết
209
Gạo
0,0
Đọc xong C1 thấy hay phải kéo suống bình luận trước đã. Kiểu này phải đào hố ở đây rồi.
 

Hawren

Gà con
Tham gia
25/6/21
Bài viết
11
Gạo
0,0
Chương 5: Tranh chấp

Hồng Du chạy vội vào phòng, kiểm tra tất cả mọi thứ và bật toàn bộ đèn trong căn phòng. Sau khi kiểm tra không có bất kỳ ai trong phòng, cô cẩn thận kiểm tra từng món đồ. Cô bò sát sàn nhà để soi những dấu chân mờ mờ trên sàn. Có tổng cộng ba người đã vào căn phòng. Cô thực sự không hiểu, cô chỉ mới về đây được mấy tiếng đồng hồ, không có nhiều người biết việc cô có mặt ở vùng này, cô cũng không có thứ gì quý giá để bọn đạo chích phải viếng thăm. Trong phòng, ngoài dấu chân chồng chéo của ba người đi lại trong lúc lục lọi, hoàn toàn không có dấu về gì rõ ràng. Căn phòng được khóa cẩn thận cửa sổ, chìa khóa phòng được gửi ở quầy lễ tân. Cô ngẫm nghĩ về người lễ tân. Một cô gái xinh xắn, nước da ngăm chứng tỏ cô bé không có cuộc sống nhẹ nhàng. Nhưng đó hẳn cũng không phải là lý do để cô bé lục tung căn phòng của cô. Ngoài ra những dấu chân cho thấy họ cùng mang một loại dép. Cô nhìn xuống, nhấc chân lên. Đôi dép của khách sạn có đường vân dưới dép hoàn toàn trùng khớp với những dấu chân trên sàn. Vậy là chúng không phải những đạo chích lẻn từ ngoài vào mà đường đường chính chính bước vào từ cửa trước của khách sạn, lại có chìa khóa của khách sạn. Cô không biết tối nay bọn chúng có quay lại không. Tất cả mọi thứ của cô đều không mất một thứ gì, chứng tỏ chúng đang tìm kiếm một thứ gì đó của cô mà chưa tìm được. Trong đầu cô bỗng xẹt ngang qua, là câu hỏi hồi chiều của bà thím, bà ta hỏi về miếng ngọc bội của cô. Bàn tay cô run lên, vô thức sờ lên miếng ngọc bội trên cổ. Tại sao họ lại nhắm vào miếng ngọc? Cô sở hữu miếng ngọc đã chín năm, họ cũng chưa từng để ý tới nó. Thực sự kỳ lạ! Bỗng dưng, cô nghe thấy tiếng động cực nhỏ ở ngoài cửa. Giật thót mình, cô đứng dậy, nhẹ nhàng bước về phía cánh cửa. Nhẹ nhàng áp tai lên cửa, cô nghe thấy tiếng bước chân cực nhẹ nhàng đang rời ra, mở miếng mắt mèo trên cửa, cô nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé biến mất sau cánh cửa. Sau khi đẩy chiếc ghế lớn trong phòng chặn cánh cửa lại, cô kiểm tra lại toàn bộ cửa sổ trong phòng. Bật điện và lo lắng suốt đêm. Cô xâu chuỗi toàn bộ dữ liệu mà cô có hiện tại, nhưng vẫn không thể tin nổi việc chú thím út của cô lại làm điều này, cũng không nghĩ ra được lý do họ làm như vậy. Qua một đêm đầy căng thẳng, gần sáng, Hồng Du ngủ thiếp đi trong mộng mị và mệt mỏi. Sáng sớm, cô giật mình tỉnh dậy, đã gần sáu giờ sáng. Cô vào phòng tắm rửa mặt. Lắc đầu, cơn buồn ngủ và mệt mỏi tan đi một nửa. Cô xốc lại tinh thần, tự nhủ ngay sau khi tảo mộ sẽ rời khỏi đây ngay lập tức. Thay một bộ đồ thể thao đơn giản, cô ra khỏi khách sạn. Lần này, cô không gửi lại chìa khóa ở phòng lễ tân mà cầm theo luôn, đồng thời dặn dò lễ tân không dọn phòng của cô. Người trực hôm nay không phải người đón tiếp cô hôm qua, cô đã để ý nhưng không gặp lại cô gái đó. Trực tiếp đến nhà chú út, cô chào hỏi họ như không có chuyện gì xảy ra. Chú út của cô khẽ liếc mắt nhìn cô thật nhanh rồi quay sang nói chuyện với bác hai. Chỉ một lúc, trong nhà đã chật ních những anh chị, họ hàng nhà nội của cô. Một số họ cũng trở về từ thành phố, một số thì sinh sống ngay tại đây. Họ phân chia thành từng nhóm đảm nhận riêng từng nhiệm vụ. Vì cô là con một nên việc cô phải ra nghĩa trang tảo mộ cho ba mẹ là bắt buộc. Cô đứng lên, bước ra phía trước cổng để cùng mọi người ra nghĩa trang. Bỗng, một bóng dáng quen thuộc xẹt qua tâm mắt cô. Là bóng của cô gái tối qua nghe lén trước cửa phòng khách sạn của cô. Không sai, hình bóng đó dù cô chỉ mới nhìn thấy một lần nhưng cô không thể quên được. Cô gái không quay đầu lại mà đi thẳng vào trong nhà chú út. Cô nhớ lại khuôn mặt của cô bé lễ tân hôm qua, khuôn mặt trái xoan thanh tú, mắt tròn môi đỏ. Đôi môi đào màu đỏ! Quả thực có vài phần tương tự cô. Trong đầu cô bỗng hiện ra khuôn mặt của một đứa bé chín tuổi. Thi Hạnh! con gái của chú út, em gái của Thi Vĩnh. Vậy là tất cả đã rõ. Ba người vào phòng cô hôm qua chắc chắn là ba cha con chú út. Họ cần tìm thứ gì, trong đầu cô đã rõ mười mươi. Cô lặng lẽ quay bước đi theo khoảng năm người, phía sau cô, chú út và Thi Vĩnh vừa đi vừa thì thầm với nhau.

Nghĩa trang ngay gần hồ nước ngọt hôm qua cô gặp Bình, cách một hàng cây phong cao vút, thẳng tắp. Mộ của ba mẹ cô nằm bên cạnh mộ của ông bà nội, cỏ mọc um tùm. Cô không dọn cỏ cho ba mẹ. Cô biết ba mẹ thích màu xanh, thích cả những cây cỏ mọc dại dọc đường. Cô dùng chiếc khăn mềm lau tấm bia mộ đã cũ, gương mặt ba mẹ cười tươi rạng rỡ hiện lên. Cô nhớ họ! Tuổi thơ của cô trôi qua êm đềm và đẹp đẽ đều có họ. Dù không khá giả nhưng họ luôn dành những thứ tốt nhất cho cô, bao bọc cô trong hạnh phúc và vui vẻ. Ngồi bệt bên cạnh mộ ba mẹ, cô khẽ mỉm cười “Ba mẹ, con gái về thăm ba mẹ đây. Ba mẹ yên tâm nhé, con gái đã lớn và tự lo cho bản thân mình được rồi”.

“Du!”

Mải trầm mê thầm thì cũng ba mẹ, cô không hề để ý thấy tất cả mọi người đã lau xong tất cả các ngôi mô và rời khỏi. Chỉ còn lại chú út và Thi Vĩnh. Người vừa cất tiếng gọi là chú út.

Cô quay đầu và đáp lại: “Chú gọi cháu ạ?” Cô xốc lại tinh thần, họ sẽ chẳng có lòng tốt nán lại đây trong khi tất cả mọi người đã rời khỏi để hàn thuyên với cô.

“Miếng ngọc bội bà nội trao lại cho cháu đâu?” Quả nhiên là có chuyện mới nán lại.

“Cháu đang giữ nó. Hôm qua thím cũng hỏi câu này. Không phải là nhớ tới nên hỏi chứ chú út?” Cô đáp lại.

“Đưa cho ta. Ta cần nó”

“Không có lý do gì để cháu phải đưa nó cho chú cả. Bà nội đã trao nó cho cháu, lúc đó và cả chín năm nay chú đều không nhắc tới. Chú có thể nói lý do chú cần nó cho cháu biết. Nếu được, cháu có thể giúp chú”.

“Đừng lằng nhằng nói nhiều với nó. Ba, con giữ nó lại, ba soát người nó. Nó không để trong phòng khách sạn, chắc hẳn mang theo người.” Thi Vĩnh la lên mất kiên nhẫn. Vừa nói xong, không để Hồng Du kịp phản ứng, hắn dợm bước lên định nắm lấy tay cô. Hồng Du lùi lại một bước, nắm lấy tay của hắn, xoay người quật ngã hắn xuống nền đất.

“Đừng hòng lấy được thứ gì từ tôi”. Sau khi quật ngã Thi Vĩnh, Hồng Du lùi lại một bước và hét lên. Thi Vĩnh lồm cồm bò dậy, hắn không ngờ Hồng Du lại biết võ. Ba năm trước, Hồng Du đã bái sư học nghệ tại một võ đường hiện đại và luyện tập thực chiến cùng lão sư. Một mình Thi Vĩnh đừng hòng chạm được vào cô. Bỗng nhiên, từ phía sau một khúc gỗ lớn lao vụt về phía Hồng Du, cô nhanh chóng né sang bên phải nhưng khúc gỗ vẫn kịp bổ vào phía sau tai cô. Một dòng máu rỉ xuống, cảm nhận được điều đó, Hồng Du đưa tay nắm chặt vết thương và lùi ra phía sau tấm bia mộ của ba mẹ. Quả nhiên là Thi Hạnh - cô ả lễ tân hôm qua. Thi Vĩnh thấy Hồng Du đã bị thương thì chạy vụt lên tiếp tục tấn công, Hồng Du vụt chạy ra phía bia mộ của bà nội, vì vận động mạnh, miếng ngọc bội trên cổ cô rơi ra khỏi cổ áo, dưới ánh mặt trời, nó ánh lên một ánh sáng huyền ảo. Nhìn thấy miếng ngọc bội, chú út vẫn bất động từ nãy giờ bỗng hét lên: “Miếng ngọc trên cổ nó, nhanh khống chế nó lại”.

Nghe thấy vậy, Hồng Du đưa tay lên nắm chặt miếng ngọc trong tay, Thi Vĩnh cùng Thi Hạnh lao lên cùng đẩy ngã Hồng Du xuống nền đất. Cô thét lên “KHÔNGGGGGG, CỨU TÔI. CÓ AI KHÔNG?”

Hồng Du liều chết nắm chặt miếng ngọc, trong chốc lát không thể làm gì được Hồng Du, Thi Vĩnh bồi thêm cho cô một cái tát. “Nhanh bỏ tay ra cho ông, con khốn này”. Hồng Du nằm co quắp, tay vẫn nắm chặt miếng ngọc. Miếng ngọc trong tay cô, sau khi hút toàn bộ máu trên tay cô thì sáng bừng lên và chuyển thành màu đỏ, những vết nứt li ti trên bề mặt miếng ngọc liền khít trở lại. Cả miếng ngọc trở nên hoàn mỹ và bất ngờ tan vào lòng bàn tay Hồng Du. Cảm nhận được sự biến mất của miếng ngọc, Hồng Du cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay. Giọt nước mắt đọng dưới cằm cô rớt lên bàn tay. Thi Vĩnh đang cố gắng lật người Hồng Du thì phát hiện Hồng Du bỗng nhiên không kháng cự nữa, hắn mừng thầm định lật cô lại.

“Du?” Bình từ phía sau hàng cây phong ló đầu nhìn qua bốn người đang tranh chấp.
 

Hawren

Gà con
Tham gia
25/6/21
Bài viết
11
Gạo
0,0
Chương 6: Rời đi

Nghe thấy tiếng của Bình, Hồng Du tỉnh táo hẳn, cô vung người, đẩy Thi Vĩnh ra, cúi đầu vén tóc tìm kiếm xung quanh. Không nhìn thấy miếng ngọc, sợi dây đeo miếng ngọc vẫn còn trên cổ. Nước mắt cô làm nhòa đi tầm nhìn, máu và tóc lẫn lộn. Cô hốt hoảng dùng tay xoa mắt để nhìn cho rõ ràng nhưng vẫn không tìm thấy miếng ngọc đâu.

Sau khi xác nhận người tóc tai rối bù ngồi đó là Hồng Du, Bình nhanh chóng chạy lại, đỡ cô ngồi dậy. Anh đang câu cá ở phía sau hàng cây phong, lúc nghe tiếng cô lần đầu, anh cứ tưởng mình nghe nhầm, nhưng lần thứ hai khi nghe tiếng hét của cô thì anh chắc chắn mình đã không nghe nhầm. Thật may là anh đến kịp.

“Các người định làm gì?” Bình quát lên.

Hồng Du vỗ vai Bình và nói “Đưa Du về khách sạn”.

Bình nghe thấy vậy thì bế Hồng Du lên và bước đi. Ba cha con chú út vẫn đứng đó nhìn nhau. Thi Vĩnh vẫn dợm bước lên định giữ Bình lại thì Thi Hạnh đã kéo tay hắn lại.

“Miếng ngọc vẫn ở đâu đây, tìm đi. Sợi dây chuyền trên cổ cô ta không còn miếng ngọc nữa. Lúc nãy em đã nhìn thấy cô ta bỏ tay ra và nhìn xung quanh, có lẽ trong lúc kháng cự quá mạnh, cô ta đã làm rơi nó”.

Hai người nghe vậy thì nhìn nhau rồi gật đầu. Cả ba cùng ngồi xổm xuống và tìm kiếm chung quanh. Hồng Du được Bình bế ra khỏi nghĩa trang, lúc đi cô cũng không quên quay đầu, nhìn thấy ba người phía ra đang tìm kiếm. Cô nhắm mắt, không nghĩ nữa, miếng ngọc ở bên cô đã lâu, cứ vậy mà biến mất khỏi thế giới này.

Bình bế cô không vội về khách sạn mà ghé vội vào bệnh viện gần đó để băng bó vết thương trên đầu của cô. Hai người ngồi bên cạnh nhau, Bình không hỏi, cô cũng không nói gì. Cả hai cứ thế ngồi nhìn cô y tá lau vết thương, băng bó. Sau khi băng bó xong, Hồng Du và Bình cùng sánh bước về phía khách sạn. Bình muốn bế Hồng Du nhưng cô từ chối, cô vẫn có thể đi được, vết thương trên đầu chỉ hơi rách ra một chút. Cô chỉ bị choáng váng trong phút chốc. Sau khi nghỉ ngơi tại bệnh viện, cô đã khá hơn rất nhiều. Với lại từ bệnh viện về khách sạn của cô chỉ mất hai, ba phút đi bộ. Mấy lần Bình quay sang cô định hỏi, nhưng thấy Hồng Du cứ trầm mặc bước đi anh lại chần chừ. Vậy là hai người cứ sánh bước như vậy về tới khách sạn. Hồng Du khéo léo đuổi Bình rằng cô muốn nghỉ ngơi đôi chút. Bước vào phòng, cô chốt cửa lại rồi nằm trên giường. Bình nhìn theo bóng cô biến mất sau cánh cửa, anh không về nhà mà ngồi ngay ở sảnh khách sạn đợi cô. Anh vẫn không thể yên tâm để cô ở một mình.

Gần trưa, Hồng Du ngồi dậy, sau khi nghỉ ngơi, cô quyết định phải rời khỏi đây. Sau khi không tìm thấy miếng ngọc ở nghĩa trang, không biết ba người đó có quay lại khách sạn không. Bọn họ vì miếng ngọc đã trở mặt hoàn toàn, không biết họ còn có thể làm ra chuyện gì. Sau khi thu dọn toàn bộ đồ đạc, Hồng Du bước ra cửa và tiến về phía quầy lễ tân. Sau khi ra sảnh, cô nhìn thấy Bình đang ngồi trên ghế. Hồng Du tiến về phía Bình và nói “Sao Bình còn ở đây, Du sẽ quay lại thành phố.. Bình yên tâm, vết thương nhỏ chưa làm gì được Du đâu”. Bình nhìn cô, lắc đầu “Du vẫn bướng bỉnh như thế, không bao giờ nhờ ai làm gì”. Hồng Du mỉm cười trấn an Bình “Đây, Bình xách hành lý ra xe giúp Du”.

Sau khi làm thủ tục trả phòng, cô ra xe, chào Bình rồi lái xe quay trở lại con đường hôm qua cô đã đến, thật không ngờ chỉ trong vòng chưa tới một ngày, cô đã phải rời đi. Hết con đường tự lái của vùng không hỗ trợ, cô đánh lái lên cung đường tầng thứ 6, lập trình đường đi về địa chỉ nhà cô ở thành phố D với tốc độ tối đa rồi dựa vào ghế nằm nghỉ. Giờ đây, cô không còn tâm trạng để nhìn phong cảnh hai bên đường nữa. Khung cảnh hai bên đường vun vút vụt qua tầm mắt. Cô nhắm mắt lại suy nghĩ về những việc đã diễn ra trong ngày hôm nay. Lý do mà chú út phải trở mặt để giành lại bằng được miếng ngọc là gì? Có điều gì bí mật mà cô không biết sao?

Sau khi mất cả buổi sáng lật từng tấc đất quanh khu mộ mà vẫn không thể tìm thấy miếng ngọc, Thi Hạnh cắn răng giậm chân “Có lẽ chúng ta đã mắc lừa cô ta rồi”. Cả ba rời nghĩa trang rồi tức tốc chạy đến khách sạn, thấy Bình đứng tần ngần giữa đường trước cổng khách sạn, cả ba cùng liếc nhìn rồi chạy vào trong.

Thấy họ, Bình cũng chẳng buồn cản. Gia đình họ sống ở đây tham lam và ích kỷ không ai không biết, Bình cũng không thèm quan tâm đến họ, dù sao Hồng Du cũng đã rời đi. Bình không muốn trêu chọc đề nhà chú út một phần cũng nghi kỵ Thi Hạnh, cô ả thông minh hơn người anh trai Thi Vĩnh nhiều. Hồi đó nếu không phải vì quá nghèo, không kham nổi toàn bộ chi phí học hành và sinh hoạt ở thành phố B thì Thi Hạnh cũng đã có thể rứt ra khỏi vùng nông thôn này. Cô ả không muốn chạy vạy mưu sinh và đi làm thêm nên quay về tiếp tục để ba mẹ cưng nựng và biến anh trai thành tay sai cho mình. Cô ả quay lại, một phần cũng vì đã nhắm trúng được con mồi béo bở là một sinh viên xuất sắc tại một trường đại học danh giá, chưa tốt nghiệp mà đã có hàng chục công ty muốn mời về làm việc. Anh ta là thanh mai trúc mã của Thi Hạnh và hai người đã xác định mối quan hệ yêu đương ngay từ những năm cấp ba. Một kẻ thông minh như vậy mà Thi Hạnh cũng có thể nắm trong tay thì người như Bình cô ta chỉ chơi chút chiêu trò cũng khiến Bình phải nếm khổ.

Cả ba người sau khi được lễ tân xác nhận rằng Hồng Du đã rời khỏi cách đây mấy phút thì tức giận gầm lên.

“Vậy mà lại để con khốn đó thoát khỏi tay” Thi Vĩnh rít lên “Ba, ba có biết địa chỉ của con khốn đó trên thành phố không?”

“Đừng manh động, thành phố là nơi hoàn toàn khác xa chỗ này. Đó là vùng được hỗ trợ, không dễ dàng ra tay như ở đây đâu” Thi Hạnh đáp.

“Vậy không lẽ để cho nó thoát? Đó là miếng ngọc cực kỳ quý hiếm mà em rể phát hiện ra mà” Thi Vĩnh tức tối nói.

“Im ngay” Cả chú út và Thi Hạnh cùng gắt lên

“Về nhà rồi nói tiếp” Thi Hạnh liếc nhìn Bình còn đang đứng gần đó.

Bình giả ngó lơ ngóng nhìn về phía cuối đường rồi thở dài quay đi như thể chưa nghe thấy gì. Vừa thoát khỏi tầm mắt của ba người họ, Bình đưa tay vỗ vỗ lên ngực, may mà không để họ nghi ngờ về việc mình nghe lén họ nói chuyện. Sau đó anh vừa gãi tai rồi đi thẳng “Mà mình sợ cái gì nhỉ”

Tại một góc văn phòng tầng thứ 44 tòa nhà công ty của Hồng Du, Tinh Quân đọc tin nhắn từ Thi Hạnh “Thất bại”. Hắn nắm tay rít qua kẽ răng “Vô dụng!”
 

Hawren

Gà con
Tham gia
25/6/21
Bài viết
11
Gạo
0,0
Chương 7: Tinh Quân

Một tháng trước, Tinh Quân được công ty X mời tới làm việc. Với mức lương vượt quá mức mong đợi, hắn không có lý do gì để từ chối. Mặc dù chỉ là nhân viên mới, nhưng với sự nhạy bén, hắn có thể biết được rằng công ty X hoàn toàn chẳng kinh doanh điều gì, tất cả những nhân viên đều chỉ có một nhiệm vụ là nhìn những bức hình mờ ảo của một thứ gì đó và cố gắng phác thảo cũng như giải nghĩa nó. Là sinh viên của ngành ngôn ngữ cổ học, Tinh Quân lại chưa từng nhìn thấy một ngôn ngữ nào khác lạ như vậy. Tuy nhiên hắn có thiên phú trong việc phục dựng và trí tưởng tượng tốt nên chỉ sau hai tuần, hắn đã phác thảo được hai hình ảnh. Sau khi cấp trên nhìn thấy kết quả của hắn thì vô cùng giật mình. Hắn ngay lập tức được triệu tập vào phòng của sếp tổng và trình bày những nhận định mà hắn có thể nghĩ ra về hai bức hình mà hắn đã phác thảo. Sau hôm đó, hắn được nâng mức lương và có một phòng làm việc yên tĩnh riêng biệt.

Hai tuần trước, Thi Hạnh gửi cho hắn một tin nhắn về quyển sổ cũ kỳ của ông nội để lại trong nhà. Trên đó có hình vẽ của miếng ngọc mà Hồng Du sở hữu khiến Tinh Quân phải nhảy dựng lên. Đó chính là phiên bản hoàn chỉnh nhất của một trong những bức hình mà hắn đang phục dựng. Mặc dù nhưng trang giấy đã cũ và mục đôi chút nhưng hình vẽ trên đó vẫn vô cũng rõ ràng. Ngay lập tức, Tinh Quân gọi điện cho Thi Hạnh và bảo cô chụp toàn bộ quyển sổ gửi cho hắn. Sau một đêm thức trắng và phục dựng. Hắn đã có một sản phẩm hoàn hảo của bức ảnh số ba hắn đang phụ trách phục dựng. Không những vậy, những thông tin mà cuốn sổ cung cấp đủ khiến cho hắn phải sướng run lên. Cuốn sổ khoảng hơn hai mươi trang, được viết bằng chữ Nôm cổ, có lẽ được ghi lại từ khoảng thế kỷ 19. Với một sinh viên xuất sắc ngành ngôn ngữ cổ như hắn, việc giải mã cuốn sổ không có gì khó. Cuốn sổ là bản chép tay của ông cụ cố Thi Hạnh, trên đó ghi chép đầy đủ về lai lịch của miếng ngọc. Vốn là của một người bạn chuyên làm nghề phong thủy vào thời kỳ phong kiến nhà Nguyễn, lão Kiệt. Lão Kiệt trong một lần đi bốc mộ cho một quý tộc có tiếng trong vùng thì thấy sót lại miếng ngọc cũ nát này trong một ô mật thất nhỏ phía sau quan tài của người chết, ngay phía dưới vị trí đầu của quan tài.

Ngay cả người nhà cũng không để ý tới chi tiết này nên khi soát lại xem thử còn thiếu thứ gì không thì lão Kiệt phát hiện thứ này. Bởi tất cả mọi người đã rời đi nên lão tiện tay cầm luôn miếng ngọc. Sau đó, lão đã tìm kiếm rất nhiều tư liệu để tìm manh mối về miếng ngọc nhưng không có quá nhiều kết quả. Sau đó mấy ngày, người nhà của ngôi mộ cũ quay trở lại làng tìm lão để hỏi xem có sót miếng ngọc nào trong mộ không. Lão chưa kịp trả lời thì đã bị một tên nhóc con trong nhóm người đó đổ oan là lấy trộm, với tính cách ngang bướng, lão quyết định ỉm luôn miếng ngọc mà không thèm giải thích hay nói một câu nào với gia đình nhà nọ. Sau đó, lão Kiệt bị đánh một trận nhừ tử và bị ném ra cổng thành. Toàn bộ căn nhà của lão bị bới tung lên nhưng họ không tìm kiếm được tung tích miếng ngọc cần tìm nên đành bỏ đi. Trước đó, lão Kiệt đã gặp mặt với ông cụ cố của nhà Thi Hạnh để trao đổi và đàm đạo về miếng ngọc, bởi nét khắc chữ Hoang sinh động và sắc nét trên miếng ngọc thực sự làm lão ta vô cùng hứng thú. Chưa kể trải qua rất nhiều năm nằm trong một ô nhỏ của ngôi mộ, miếng ngọc hoàn toàn không nhiễm một hạt bụi, sáng loáng như miếng ngọc mới. Lão cũng trao đổi về những thông tin mà lão đoán ra được khi nhìn miếng ngọc. Chữ Hoang trên miếng ngọc rất có thể là chữ Hoang trong câu Thiên Hoang Địa Châu. Sau hôm đó, miếng ngọc vẫn được ông cụ cố của Thi Hạnh giữ lại để tìm hiểu nên người nhà nọ không tìm thấy trên người lão Kiệt. Lão Kiệt sau thời điểm bị đánh thì sức khỏe ngày một kém đi. Lão cả đời bôn ba khắp mọi nẻo đường cũng không có vợ con gì. Lúc lâm chung chỉ có ông cụ cố bên cạnh. Lão Kiệt ra đi sau lời căn dặn đừng để bất kỳ ai có dã tâm độc ác có được miếng ngọc. Lão không nói rõ tại sao nhưng dường như trước lúc lão nhắm mắt đã nhìn thấy một điều gì đó vô cùng đáng sợ rồi từ từ nỗi sợ đó tan đi trên khuôn mặt lão. Lão nhắm mắt rồi từ từ nở một nụ cười và buông tay. Cho tới lúc ông cụ cố của Thi Hạnh viết lại quyển sổ này, ông cụ cố vẫn không thể hiểu được huyền diệu trong miếng ngọc. Chỉ biết, gia đình nhà nọ dốc hết toàn bộ của cải trong nhà để tìm kiếm một miếng ngọc. Họ hứa trao toàn bộ gia tài làm phần thưởng cho bất kỳ ai đưa miếng ngọc đó đến nhà họ. Gia đình kia là một gia đình quý tộc lâu đời, không biết miếng ngọc đó có gì quý giá mà không tiếc giá nào để tìm kiếm. Mặc dù trong cuốn sổ không nhắc về gia đình quý tộc đó một cách rõ ràng, thế nhưng Tinh Quân lờ mờ nhận ra một vài sợi dây liên hệ giữa gia đình đó với ông chủ của công ty này. Hắn không biết rõ những người này đang âm mưu điều gì và mục đích là gì, nhưng rõ ràng những việc họ làm hoàn toàn không hề bình thường. Và việc một trong những hình vẽ mờ nhạt họ đang phục dựng lại hoàn toàn giống miếng ngọc mà cụ cố nhà Thi Hạnh để lại cho con cháu có mối liên hệ vô cùng kỳ diệu. Lần đầu tiên trong đời, Tinh Quân cảm thấy thực sự hứng thú vì một điều gì đó. Cả cuộc đời hắn, từ bé lớn lên ở một vùng nông thôn ngay phía sau bức tường chắn xa hoa của thành phố, ngày ngày nhìn rõ những nhộn nhịp, hấp dẫn của thành phố nhưng lại phải sống trong môi trường thiếu thốn của vùng không hỗ trợ. Hắn uất nghẹn và dồn toàn bộ nỗ lực để bứt ra khỏi cuộc sống đó. Và miếng ngọc mà Thi Hạnh nhắc tới không ngoa chính là chìa khóa để hắn bứt ra hoàn toàn khỏi cái mác của một thanh niên sống ở vùng không hỗ trợ (từ nay, vùng nông thôn mình sẽ gọi là vùng không hỗ trợ còn thành phố nói chung sẽ gọi là vùng hỗ trợ nhé).

Sau khi cẩn thận xem lại toàn bộ tư liệu hắn dịch được và bản vẽ chi tiết về miếng ngọc, hắn không vội giao cho cấp trên như lần trước mà giấu toàn bộ thông tin đi, đồng thời chỉ phục dựng một phần nhỏ theo đúng tiến độ nên có của hắn.

Ngoài Tinh Quân, tầng thứ 44 cũng có một người đang âm thầm tìm hiểu các thông tin của Hồng Du, gã đàn ông lạ mặt ngày đó gặp Hồng Du trong thang máy. Hắn cũng là một thành viên chủ chốt của tầng 44, đã làm việc và nghiên cứu gần năm năm. Và cũng như Tinh Quân, thành tựu của hắn cũng là bức đồ án miếng ngọc chữ Hoang của Hồng Du. Hắn đã mơ hồ nhìn thấy gần nhất hình dáng thực sự của bức tranh đó. Đặc biệt là sau ngày hắn tình cờ chạm trán Hồng Du trong thang máy, ngay khi liếc mắt thấy miếng ngọc bội, hắn đã bị chấn động mạnh. Từng đường nét của miếng ngọc như những nét vẽ hoàn chỉnh, nối lại những rời rạc của bức đồ án hắn đang nghiên cứu. Hoàn hảo đến mức hắn run lên vì kích động. Hắn muốn gặp lại Hồng Du để xác nhận nhưng đã bao lần hắn cố ý chờ trước thang máy hay thậm chí lên tầng 57 nơi công ty Hồng Du đặt trụ sở. Thế nhưng sau này hôm đó, cô gái kia cứ như biến mất hoàn toàn trên thế giới này. Cả tòa nhà không thể tìm thấy bóng dáng đó nữa.

Trong sự điên cuồng như thế, mọi thứ bắt đầu trỗi dậy, những bí mật to lớn bắt đầu bủa vây những thanh niên trẻ tuổi trong thành phố D - nơi vùng hỗ trợ được ưu tiên hàng đầu trong cả đất nước này.
 
Bên trên