CHƯƠNG 10: LƯU MANH ĐỐI ĐẦU MỌT SÁCH
Sau sự việc này, Trần Nam Phong mới nghiệm ra một chân lý: giữa người với người, thực sự không mấy ai giống nhau đến vậy.
Phương Du dường như cảm nhận có điều gì đó kì quặc, khi "bạn trai" mình cứ giương mắt nhìn đối tương xem mắt kia không chớp. Cô thò tay giật giật gấu áo Trần Nam Phong.
Bất đắc dĩ Trần Nam Phong ngồi xuống cạnh Phương Du, nhuệ khí khi đã bay hết. Cậu ta vỗ đôp đốp xuống nệm ghế da, phán một câu xanh rờn: "Ghế tốt, hì hì, ghế tốt!"
Phương Du nhíu mày, vẫn không tìm ra được điểm gì không đúng.
"Vậy đây là bạn trai của cô?" Đỗ Nam Hải nheo mắt đánh giá nét mặt của Phương Du. Anh không thèm để ý đến kẻ vừa trấn lột quần áo của mình nửa tiếng trước.
"Đúng! Anh ấy chính là bạn trai của tôi." Phương Du không do dự, nghiêm mặt trả lời. Sau đó cô quay sang gọi Trần Nam Phong, bằng một tiếng "anh yêu" ngọt xớt.
Nghe thấy tiếng "anh yêu" này, Trần Nam Phong rùng mình, da gà nổi hết lên.
Chương 9 << >> Chương 11
Sau sự việc này, Trần Nam Phong mới nghiệm ra một chân lý: giữa người với người, thực sự không mấy ai giống nhau đến vậy.
Phương Du dường như cảm nhận có điều gì đó kì quặc, khi "bạn trai" mình cứ giương mắt nhìn đối tương xem mắt kia không chớp. Cô thò tay giật giật gấu áo Trần Nam Phong.
Bất đắc dĩ Trần Nam Phong ngồi xuống cạnh Phương Du, nhuệ khí khi đã bay hết. Cậu ta vỗ đôp đốp xuống nệm ghế da, phán một câu xanh rờn: "Ghế tốt, hì hì, ghế tốt!"
Phương Du nhíu mày, vẫn không tìm ra được điểm gì không đúng.
"Vậy đây là bạn trai của cô?" Đỗ Nam Hải nheo mắt đánh giá nét mặt của Phương Du. Anh không thèm để ý đến kẻ vừa trấn lột quần áo của mình nửa tiếng trước.
"Đúng! Anh ấy chính là bạn trai của tôi." Phương Du không do dự, nghiêm mặt trả lời. Sau đó cô quay sang gọi Trần Nam Phong, bằng một tiếng "anh yêu" ngọt xớt.
Nghe thấy tiếng "anh yêu" này, Trần Nam Phong rùng mình, da gà nổi hết lên.
"Bạn trai cô có vẻ ít nói nhỉ?" Đỗ Nam Hải nhếch mép cười, lại quay sang bên kia giơ tay ra: "Xin chào, tôi là Đỗ Nam Hải."
Người bạn trai kia vẫn nhất quyết không cử động, ngồi im như pho tượng. Đến khi Phương Du cấu lên lưng cậu ta một cái mới có phản ứng đáp lại:
"À. Ha ha. Chào...chào, tôi là Nam Phong, Trần Nam Phong."
Sau đó là cuộc đối thoại lạ lẫm giữa hai người đàn ông, khiến cho Phương Du cảm thấy trời đất đảo lộn.
"Cái tên nghe quen nhỉ? Tôi cũng có một cậu bạn tên Phong."
"Thế à? Phong thì nhiều nhưng Nam Phong hơi hiếm đấy!"
Đỗ Nam Hải bật cười: "Ồ! Đúng là hiếm thật. Nghĩ ra thì tên anh có một chữ giống tên tôi."
"Chắc chắn là bố mẹ tôi đặt tên trước bố mẹ anh."
"Vì sao anh lại nghĩ như thế? Vừa sinh ra tôi đã có chữ 'Nam' này!"
"Tôi cứ thích nghĩ thế đây!"
"Ngày tháng năm sinh anh là bao nhiêu?"
"Sao tôi phải nói cho anh biết?" Trần Nam Phong phản bác.
Đỗ Nam Hải phát điên: "Áo với đồng hồ của anh đẹp đấy. Là hiệu gì thế?"
"Tôi thấy áo của anh còn đẹp hơn đấy. Hình như là của Burberry, cũng không rẻ đâu. Trắng như thế, mặc nó phải cẩn thận. Chẳng may dính một vết bẩn thì phí hoài lắm!"
"Tôi cũng nhận ra áo anh của D&G, đồng hồ Tag Hauer, tổng cộng cả cây xấp xỉ trăm triệu rồi. Chẳng may mà bị xước một vệt thì..."
Phương Du trợn tròn mắt quay sang nhìn Trần Nam Phong.
"Xước thì xước, đã có gan dùng thì có gan chịu." Trần Nam Phong vênh mặt thách thức, cố tình ma xát chiếc đồng hồ lên thành ghế.
"Rầm!!!" Cả hai người đồng loạt đập bàn đứng phắt dậy. Âm thanh thu hút sự chú ý của toàn bộ khách hàng có mặt trong quán cà phê.
"Hai người..." Phương Du ngơ ngác: "Hai người đang làm cái gì thế hả?"
"Trần Nam Phong, hôm nay anh mắc bệnh gì thế?" Phương Du nghiến răng nghiến lợi, đứng lên thì thầm vào tai cậu ta rồi ấn cậu ta xuống ghế.
Có ai nào ngờ, Trần Nam Phong đột nhiên quay ngoắt sang, lớn tiếng mắng cô: "Anh mới là người phải hỏi em câu đấy, dám đến đây gặp gỡ tên mặt búng ra sữa kia, chán sống rồi hả?"
Nói xong thì cậu ta ra sức nháy mắt: diễn thôi. Nhanh chóng kết thúc vở kịch này đi. Quá tổn thương lòng tự trọng rồi.
"Em...em xin lỗi!" Phương Du đột nhiên chuyển giọng ngọt ngào. Cô khoác tay Trần Nam Phong, chỉnh lại cổ áo cho cậu ta, sau rồi mới quay sang phía Đỗ Nam Hải.
Với vẻ mặt rất ái ngại, cô nói: "Bạn trai tôi tức giận rồi. Tôi không muốn anh ấy hiểu nhầm."
"Hừ!" Trần Nam Phong phối hợp nhuần nhuyễn.
Phương Du nói tiếp: "Anh thấy rồi đó. Người tôi yêu và anh phong cách hoàn toàn đối lập. Kiểu thư sinh mặt búng ra sữa, suốt ngày chỉ biết đọc sách, không hiểu sự đời... Phương Du tôi căn bản không có hứng thú." Cô âm thầm cười nham hiểm trong lòng.
Đỗ Nam Hải vẫn không mở miệng, chỉ nhíu mày quan sát sự biến đổi trên khuôn mặt cô gái này. Sắc mặt tuy vẫn cứng nhắc kiên định như trước, nhưng đôi mắt to tròn của cô lại thấp thoáng nét cười đắc ý.
"Nếu anh chưa muốn đi, mời anh uống nốt ly cà phê kia. Chúng tôi xin phép về trước." Cô đẩy đẩy tay Trần Nam Phong.
Cậu ta vênh váo tặng Đỗ Nam Hải một cái nhìn khinh khỉnh, xoay người dắt Phương Du ra ngoài.
"Khoan đã!" Đỗ Nam Hải lên tiếng ngăn cản.
Cả Phương Du và Trần Nam Phong đều ngoái lại, thấy đối tượng khó nhằn kia thoải mái ngồi dựa lưng xuống ghế, ngón tay thon dài cầm cốc cà phê đã nguội thổi một hơi. Rõ là đang cố tình làm trò.
Giây phút anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu hut hún chiếu tướng thẳng vào cô, thản nhiên nói một câu:
"Tôi thấy cô và tên lưu manh kia không hợp đâu. Chia tay đi!"
Nói hết câu, anh ta đưa ly cà phê lên miệng uống một hụm, sau đó đưa mắt nhìn ra bên ngoài ngắm trời ngắm đất, mặc kệ khuôn mắt tím tái vì giận dữ của Trần Nam Phong đằng xa.
Tiếng nhạc cũng nổi lên to hơn, lại còn rất hợp phong cảnh. Khoé môi Phương Du hơi cong lên như móc câu. Nhìn thoáng qua, chẳng ai nhận ra là cô đang cười.
Tất cả khách khứa trong quán cà phê cũng quay lại chú tấm vào câu chuyện của mình, chẳng ai để ý đến ba người bên kia nữa.
Rất nhiều năm về sau, Phương Du không thể nào quên được hình ảnh Đỗ Nam Hải nhàn nhã ung dung ngồi bên cửa kính. Ánh nắng len vào, phản quang lên đôi mắt của anh, khiến nó phát sáng, như những dềnh sóng trên biển đêm pha lẫn ánh trăng bàng bạc.
Cũng rất nhiều năm sau nữa, cô mới hiểu, định mệnh đôi khi luôn rình rập lúc người ta không để ý nhất mà đánh mạnh một cú. Để người ta nhận ra rằng, tất cả nỗ lực trước đây đều uổng phí. Đánh xong cú đánh ấy, định mệnh lại để mặc chúng ta quanh quẩn với nội thương. Nếu chữa lành thì sẽ sống tiếp, nếu không chữa được, chỉ có thể nhận duy nhất một kết quả.
Lần đầu tiên, sau một buổi xem mắt mà Trần Nam Phong và Phương Du không đi ăn mừng.
Trần Nam Phong lếch tha lếch thếch lết về nhà. Vừa đến đầu ngõ, anh đã thấy thằng bạn cùng lớp đứng dựa vào tường thả dáng trước cửa nhà mình, dưới giàn hoa giấy đang nở rộ. Anh chẳng nói chẳng rằng, mở khoá bước thẳng vào trong nhà. Tuy nhiên, vẫn để nguyên cửa, tỏ ý mặc ai đó muốn vào thì vào.
"Tên lưu manh?" Bước tới bậc tam cấp vào nhà, Trần Nam Phong hậm hực.
"Ông cũng có kém cạnh gì đâu. Tên mặt búng ra sữa là cái quái quỷ gì?"
"Hừm!"
"Không có điều gì muốn giải thích à?" Đỗ Nam Hải đút tay vào túi quần, ung dung theo sau Trần Nam Phong.
"Sao tôi lại phải giải thích với ông?" Trần Nam Phong vặc lại, tiến đến chiếc tủ lạnh to đùng trong phòng khách, bật một lon coca, ngồi lên kệ bếp uống một hụm.
"Ông nhìn lại ông, sao tự dưng đi xem mắt với cô ấy?" Đột nhiên anh ta lại lớn tiếng trách móc.
Đỗ Nam Hải ngồi xuống ghế sô pha, vắt chân chéo nhau, dựa vào thành ghế, nhún vai nói: "Chẳng có cách gì từ chối. Không đi ông già tôi cắt cơm."
"Sao các bố mẹ thích xen vào chuyện của mấy đứa chúng ta thế không biết?" Trần Nam Phong bất bình, đặt mạnh lon cô ca xuống.
"Cô ấy là bạn gái ông à? Công chúa gì đó?"
"Tôi không điên như thế. Ai thèm yêu cái con dở hơi ấy!" Cậu ta cởi phăng chiếc áo phông trên người, ném sang chỗ Đỗ Nam Hải. Bồi thêm một câu: "Bạn thân của tôi đấy!"
"À. Cô ấy trông cũng được đấy chứ. Khoa nào thế?" Đỗ Nam Hải bắt lấy chiếc áo, lại nheo mắt hồi tưởng nụ cười của cô gái kia.
"Ông đừng có mơ tưởng hão huyền. Tôi và cô ấy tống cổ không biết bao nhiêu người giống ông rồi đấy." Trần Nam Phong bước đến ngồi vắt vẻo trên thành ghế, vừa cười vừa khoác vai cậu bạn.
"Là thế nào?" Đỗ Nam Hải ngơ ngác.
Trần Nam Phong đột nhiên cười ngặt nghẽo: "Ghét đàn ông. Thích sống một mình. Đại loại có thể gói gọn trong mấy chữ này!"
"Ờ. Cổ quái thật!"
Khi nãy, Đỗ Nam Hải cứ suy nghĩ mãi: Xinh đẹp, thông minh lại hoạt bát như vậy mà phải nhờ đến xem mắt để tìm bạn trai? Hoá ra là không muốn có bạn trai. Anh lại liên tưởng đến thái độ của cô gái này lúc chạm mặt nhau trong nhà vệ sinh Ciao. Anh còn tưởng cô cố ý muốn làm quen với mình, lên tiếng chọc ghẹo. Thảo nảo cô lại bảo: "Lần đầu gặp đã có ấn tượng xấu về đối phương."
"Ngẩn ngơ cái gì thế? Đừng nói là trúng tiếng sét ái tình rồi nhé!" Trần Nam Phong cười khẽ.
Chẳng ai ngờ Đỗ Nam Hải cũng mỉm cười, trầm ngâm không nói gì.
"Này này này! Tôi khuyên ông tỉnh táo lại ngay. Nếu không sau này sẽ..." Đột nhiên Trần Nam Phong ngừng lại, vỗ vai Đỗ Nam Hải đứng dậy đi lên phòng mình.
"Sẽ thế nào?" Đỗ Nam Hải tò mò.
Người bạn trai kia vẫn nhất quyết không cử động, ngồi im như pho tượng. Đến khi Phương Du cấu lên lưng cậu ta một cái mới có phản ứng đáp lại:
"À. Ha ha. Chào...chào, tôi là Nam Phong, Trần Nam Phong."
Sau đó là cuộc đối thoại lạ lẫm giữa hai người đàn ông, khiến cho Phương Du cảm thấy trời đất đảo lộn.
"Cái tên nghe quen nhỉ? Tôi cũng có một cậu bạn tên Phong."
"Thế à? Phong thì nhiều nhưng Nam Phong hơi hiếm đấy!"
Đỗ Nam Hải bật cười: "Ồ! Đúng là hiếm thật. Nghĩ ra thì tên anh có một chữ giống tên tôi."
"Chắc chắn là bố mẹ tôi đặt tên trước bố mẹ anh."
"Vì sao anh lại nghĩ như thế? Vừa sinh ra tôi đã có chữ 'Nam' này!"
"Tôi cứ thích nghĩ thế đây!"
"Ngày tháng năm sinh anh là bao nhiêu?"
"Sao tôi phải nói cho anh biết?" Trần Nam Phong phản bác.
Đỗ Nam Hải phát điên: "Áo với đồng hồ của anh đẹp đấy. Là hiệu gì thế?"
"Tôi thấy áo của anh còn đẹp hơn đấy. Hình như là của Burberry, cũng không rẻ đâu. Trắng như thế, mặc nó phải cẩn thận. Chẳng may dính một vết bẩn thì phí hoài lắm!"
"Tôi cũng nhận ra áo anh của D&G, đồng hồ Tag Hauer, tổng cộng cả cây xấp xỉ trăm triệu rồi. Chẳng may mà bị xước một vệt thì..."
Phương Du trợn tròn mắt quay sang nhìn Trần Nam Phong.
"Xước thì xước, đã có gan dùng thì có gan chịu." Trần Nam Phong vênh mặt thách thức, cố tình ma xát chiếc đồng hồ lên thành ghế.
"Rầm!!!" Cả hai người đồng loạt đập bàn đứng phắt dậy. Âm thanh thu hút sự chú ý của toàn bộ khách hàng có mặt trong quán cà phê.
"Hai người..." Phương Du ngơ ngác: "Hai người đang làm cái gì thế hả?"
"Trần Nam Phong, hôm nay anh mắc bệnh gì thế?" Phương Du nghiến răng nghiến lợi, đứng lên thì thầm vào tai cậu ta rồi ấn cậu ta xuống ghế.
Có ai nào ngờ, Trần Nam Phong đột nhiên quay ngoắt sang, lớn tiếng mắng cô: "Anh mới là người phải hỏi em câu đấy, dám đến đây gặp gỡ tên mặt búng ra sữa kia, chán sống rồi hả?"
Nói xong thì cậu ta ra sức nháy mắt: diễn thôi. Nhanh chóng kết thúc vở kịch này đi. Quá tổn thương lòng tự trọng rồi.
"Em...em xin lỗi!" Phương Du đột nhiên chuyển giọng ngọt ngào. Cô khoác tay Trần Nam Phong, chỉnh lại cổ áo cho cậu ta, sau rồi mới quay sang phía Đỗ Nam Hải.
Với vẻ mặt rất ái ngại, cô nói: "Bạn trai tôi tức giận rồi. Tôi không muốn anh ấy hiểu nhầm."
"Hừ!" Trần Nam Phong phối hợp nhuần nhuyễn.
Phương Du nói tiếp: "Anh thấy rồi đó. Người tôi yêu và anh phong cách hoàn toàn đối lập. Kiểu thư sinh mặt búng ra sữa, suốt ngày chỉ biết đọc sách, không hiểu sự đời... Phương Du tôi căn bản không có hứng thú." Cô âm thầm cười nham hiểm trong lòng.
Đỗ Nam Hải vẫn không mở miệng, chỉ nhíu mày quan sát sự biến đổi trên khuôn mặt cô gái này. Sắc mặt tuy vẫn cứng nhắc kiên định như trước, nhưng đôi mắt to tròn của cô lại thấp thoáng nét cười đắc ý.
"Nếu anh chưa muốn đi, mời anh uống nốt ly cà phê kia. Chúng tôi xin phép về trước." Cô đẩy đẩy tay Trần Nam Phong.
Cậu ta vênh váo tặng Đỗ Nam Hải một cái nhìn khinh khỉnh, xoay người dắt Phương Du ra ngoài.
"Khoan đã!" Đỗ Nam Hải lên tiếng ngăn cản.
Cả Phương Du và Trần Nam Phong đều ngoái lại, thấy đối tượng khó nhằn kia thoải mái ngồi dựa lưng xuống ghế, ngón tay thon dài cầm cốc cà phê đã nguội thổi một hơi. Rõ là đang cố tình làm trò.
Giây phút anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu hut hún chiếu tướng thẳng vào cô, thản nhiên nói một câu:
"Tôi thấy cô và tên lưu manh kia không hợp đâu. Chia tay đi!"
Nói hết câu, anh ta đưa ly cà phê lên miệng uống một hụm, sau đó đưa mắt nhìn ra bên ngoài ngắm trời ngắm đất, mặc kệ khuôn mắt tím tái vì giận dữ của Trần Nam Phong đằng xa.
"Would you run and never look back?
...
I can be your hero, baby. I can kiss away the pain.
I will stand by you forever. You can take my breath away."
...
I can be your hero, baby. I can kiss away the pain.
I will stand by you forever. You can take my breath away."
Tiếng nhạc cũng nổi lên to hơn, lại còn rất hợp phong cảnh. Khoé môi Phương Du hơi cong lên như móc câu. Nhìn thoáng qua, chẳng ai nhận ra là cô đang cười.
Tất cả khách khứa trong quán cà phê cũng quay lại chú tấm vào câu chuyện của mình, chẳng ai để ý đến ba người bên kia nữa.
Rất nhiều năm về sau, Phương Du không thể nào quên được hình ảnh Đỗ Nam Hải nhàn nhã ung dung ngồi bên cửa kính. Ánh nắng len vào, phản quang lên đôi mắt của anh, khiến nó phát sáng, như những dềnh sóng trên biển đêm pha lẫn ánh trăng bàng bạc.
Cũng rất nhiều năm sau nữa, cô mới hiểu, định mệnh đôi khi luôn rình rập lúc người ta không để ý nhất mà đánh mạnh một cú. Để người ta nhận ra rằng, tất cả nỗ lực trước đây đều uổng phí. Đánh xong cú đánh ấy, định mệnh lại để mặc chúng ta quanh quẩn với nội thương. Nếu chữa lành thì sẽ sống tiếp, nếu không chữa được, chỉ có thể nhận duy nhất một kết quả.
Lần đầu tiên, sau một buổi xem mắt mà Trần Nam Phong và Phương Du không đi ăn mừng.
Trần Nam Phong lếch tha lếch thếch lết về nhà. Vừa đến đầu ngõ, anh đã thấy thằng bạn cùng lớp đứng dựa vào tường thả dáng trước cửa nhà mình, dưới giàn hoa giấy đang nở rộ. Anh chẳng nói chẳng rằng, mở khoá bước thẳng vào trong nhà. Tuy nhiên, vẫn để nguyên cửa, tỏ ý mặc ai đó muốn vào thì vào.
"Tên lưu manh?" Bước tới bậc tam cấp vào nhà, Trần Nam Phong hậm hực.
"Ông cũng có kém cạnh gì đâu. Tên mặt búng ra sữa là cái quái quỷ gì?"
"Hừm!"
"Không có điều gì muốn giải thích à?" Đỗ Nam Hải đút tay vào túi quần, ung dung theo sau Trần Nam Phong.
"Sao tôi lại phải giải thích với ông?" Trần Nam Phong vặc lại, tiến đến chiếc tủ lạnh to đùng trong phòng khách, bật một lon coca, ngồi lên kệ bếp uống một hụm.
"Ông nhìn lại ông, sao tự dưng đi xem mắt với cô ấy?" Đột nhiên anh ta lại lớn tiếng trách móc.
Đỗ Nam Hải ngồi xuống ghế sô pha, vắt chân chéo nhau, dựa vào thành ghế, nhún vai nói: "Chẳng có cách gì từ chối. Không đi ông già tôi cắt cơm."
"Sao các bố mẹ thích xen vào chuyện của mấy đứa chúng ta thế không biết?" Trần Nam Phong bất bình, đặt mạnh lon cô ca xuống.
"Cô ấy là bạn gái ông à? Công chúa gì đó?"
"Tôi không điên như thế. Ai thèm yêu cái con dở hơi ấy!" Cậu ta cởi phăng chiếc áo phông trên người, ném sang chỗ Đỗ Nam Hải. Bồi thêm một câu: "Bạn thân của tôi đấy!"
"À. Cô ấy trông cũng được đấy chứ. Khoa nào thế?" Đỗ Nam Hải bắt lấy chiếc áo, lại nheo mắt hồi tưởng nụ cười của cô gái kia.
"Ông đừng có mơ tưởng hão huyền. Tôi và cô ấy tống cổ không biết bao nhiêu người giống ông rồi đấy." Trần Nam Phong bước đến ngồi vắt vẻo trên thành ghế, vừa cười vừa khoác vai cậu bạn.
"Là thế nào?" Đỗ Nam Hải ngơ ngác.
Trần Nam Phong đột nhiên cười ngặt nghẽo: "Ghét đàn ông. Thích sống một mình. Đại loại có thể gói gọn trong mấy chữ này!"
"Ờ. Cổ quái thật!"
Khi nãy, Đỗ Nam Hải cứ suy nghĩ mãi: Xinh đẹp, thông minh lại hoạt bát như vậy mà phải nhờ đến xem mắt để tìm bạn trai? Hoá ra là không muốn có bạn trai. Anh lại liên tưởng đến thái độ của cô gái này lúc chạm mặt nhau trong nhà vệ sinh Ciao. Anh còn tưởng cô cố ý muốn làm quen với mình, lên tiếng chọc ghẹo. Thảo nảo cô lại bảo: "Lần đầu gặp đã có ấn tượng xấu về đối phương."
"Ngẩn ngơ cái gì thế? Đừng nói là trúng tiếng sét ái tình rồi nhé!" Trần Nam Phong cười khẽ.
Chẳng ai ngờ Đỗ Nam Hải cũng mỉm cười, trầm ngâm không nói gì.
"Này này này! Tôi khuyên ông tỉnh táo lại ngay. Nếu không sau này sẽ..." Đột nhiên Trần Nam Phong ngừng lại, vỗ vai Đỗ Nam Hải đứng dậy đi lên phòng mình.
"Sẽ thế nào?" Đỗ Nam Hải tò mò.
Chương 9 << >> Chương 11
Chỉnh sửa lần cuối: