Hoàn thành Phong lưu gặp kẻ đa tình - Hoàn thành - Miss Sun

MissSun

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
50
Gạo
0,0
Chương 13: Cô lại quên tôi rồi
Trở về khu chung cư đã hơn 9h tối, Như Kỳ có chút cảm thấy may mắn vì dạo này Nhất Long không ở nhà mà chuyển sang ở bên tu viện nghiên cứu về côn trùng. Nếu để Nhất Long nhìn thấy miếng dán trên đầu chắc cô sẽ làm con trai lo lắng mà hỏi han, tới lúc đó cô cũng chẳng biết giải thích làm sao. Chẳng lẽ lại đi nói rằng vì mẹ trêu chọc tổng biên tập nên bị đập vào đầu, quả là chỉ nghĩ thôi cũng thấy mất mặt vô cùng.

Lúc bôi thuốc lên đầu Như Kỳ, cô y tá đã dặn dò rất rõ ràng là đầu cô không sao chỉ cần bôi thuốc đều đặn, nghỉ ngơi hai ngày cuối tuần là sang đầu tuần sau là mọi thứ sẽ trở lại bình thường.Tuy nhiên cô vẫn được ưu ái mang một đống thuốc về nhà uống mà tự bổ xung vitamin. Nếu biết có nhiều thuốc uống như thế thì cô đã không dấn thân đến bệnh viện làm gì, cứ thế trườm đá nhẹ nhàng có khi chẳng chờ đến 2 ngày cuối tuần đã tan hết vết bầm trên trán.

Đứng trong thang máy nhìn ngắm cái miếng dán trắng trẻo trên đầu mình mà Như Kỳ vẫn thầm nguyền rủa Khúc Thụy, trong đầu vẫn không thoát ra 5 chữ “Khúc Thụy, anh đánh tôi”, tôi sẽ lẩm bẩm tên anh đến khi nào anh hắt hơi hỏng mũi thì tôi mới hả lòng hả dạ.

“Dinh..” tiếng cửa thang máy mở ra, Như Kỳ cũng lục đục bước ra.

Nhìn về phía căn hộ của mình, Như Kỳ thấy một người thanh niên đang đứng ngó nghiêng hết bên trái, rồi lại kiểm tra bên phải, thỉnh thoảng lại mở ổ khóa điện nhấn vài số mật khẩu rồi nắm tay vịn cửa xoay xoay vài vòng. Hành tung rất khả nghi, nhìn dáng vóc và hành động cô biết đó không phải là ngươi quen, “có khi nào đó là trộm” cô bất giác có sự liên tưởng. Phải rồi, dạo gần đây khu chung cư của cô không an toàn nên khả năng người này là trộm là rất cao. Để không bị trộm phát hiện ra mình ở phía sau, Như Kỳ nhanh chóng bước vội về phía cầu thang bộ nép mình vào sát vách tường mà quan sát. Cô không đi xa, bởi cô cần canh chừng tên trộm này, tránh tên này trốn thoát, đồng thời cũng tìm điện thoại mà liên lạc với bảo vệ của khu chung cư.

Chẳng hiểu chân tay lóng ngóng thế nào mà cô lại đánh rơi túi thuốc trên tay, chính điều đó lại thu hút ngược lại sự chú ý của “tên trộm”. Tim đập vồn vã, cô nắm chặt túi xách trên tay mà sẵn sàng động thủ nếu có bất trắc.

“Như Kỳ, là cô sao ?”

Một tiếng nói cất lên giữa không gian tĩnh mịch gọi đúng tên cô khiến cô buông lỏng túi xách trên tay mà bước ra nhìn cho rõ.

Dưới ánh sáng của đèn hành hành lang, cô thấy một thanh niên mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, trên cổ áo còn treo một cặp mắt kính chống nắng màu xanh dương, cắp mắt kính này trông rất quen thuộc. Nhưng cô chưa gọi được tên chủ nhân, nên cứ đứng im như phỗng mà nghe thanh niên này nói tiếp.

“Cô lại quên tôi rồi sao ? Tôi là Tịnh Dương, cô nhớ cái tên này chứ ?” Tịnh Dương nhếch môi cười khổ. Anh quả thật không gây được chút ấn tượng nào để cô gái này nhớ mình hay sao, lần nào cũng phải cần anh nhắc lại tên mình.

Sau vài giây dừng hình thì cuối cùng Như Kỳ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm khi biết người đang đứng trước mặt mình lúc này là ai, Như Kỳ nhìn Tịnh Dương nói

“Thì ra là cậu, vậy mà tôi cứ nghĩ là hôm nay căn hộ mình có trộm viếng thăm”

“Hì, hì… hù cô sợ rồi” Tịnh Dương gãi gãi mấy cọng tóc sau gáy rồi tỏ vẻ ái ngại nói

“Uhm, tôi rất sợ” Như Kỳ gật đầu đồng ý rồi đi về phía căn hộ của mình. Nhưng như nhớ ra điều gì, cô bèn hỏi tiếp

“Sao bảo vệ lại cho phép cậu lên đây ?” Như Kỳ có chút tò mò trong khi đang tra ổ khóa để mở cửa

“Tôi chỉ nói là lên tìm cô thế là bảo vệ đưa tôi lên đây” Tịnh Dương nhàn nhã nói

“cạch…” tiếng ổ khóa vừa được mở. Nhưng vì câu nói đơn giản của Tịnh Dương mà khiến cô phải quay mặt lại nhìn Tịnh Dương mà chờ cậu ta xác nhận lại câu nói của mình

“…” Tịnh Dương như hiểu được ý nên chỉ mỉm cười gật đầu xác nhận

Khu chung cư của cô tuy không phải là căn cứ không thể ra vào tuy nhiên đối với những người lạ muốn vào trong khu chung cư đều phải thông qua bảo vệ, hơn nữa không bao giờ có chuyện được tự mình đi như thế, tất cả đều phải chờ người trong chung cư xuống dẫn lên. Nên nhìn thấy Tịnh Dương lang thang ở trong chung cư này một mình quả là chuyện rất đáng thắc mắc

“Cô không tính mời tôi vào nhà uống một ly nước sao ?” Tịnh Dương mở lời trong khi Như Kỳ vẫn còn đang đứng im như suy nghĩ một vấn đề gì phức tạp lắm

Suy nghĩ đôi chút, cuối cùng Như Kỳ cũng chậc lưỡi mà mở cửa mời Tịnh Dương vào nhà, dù rằng cô có thể đoán được cậu ta đến nhà mình không phải để uống nước hoặc là gặp cô đàm đạo.

Bước vào nhà Tịnh Dương rất tự nhiên mà ngồi xuống ghế rồi sau đó đi lại trong phòng khách nhìn ngó mọi thứ xung quanh, tấm hình trên đầu tủ cậu ta cũng sờ một cái, cuốn sách của Nhất Long cậu ta cũng liếc mắt nhìn qua, phòng ăn cậu ta cũng ghé thăm một chút. Như Kỳ có cảm giác mình vừa mời một thám tử nào đấy vào nhà hơn là một Tịnh Dương đơn giản. Ngó nghiên một hồi cuối cùng Tịnh Dương đứng lại trước cửa hành lang dẫn vào các phòng ngủ và nhà vệ sinh, Tịnh Dương có chút trầm tư không bước vào xem xét mà cũng chẳng lên tiếng hỏi Như Kỳ. Thấy Vậy Như Kỳ mới chậm rãi mà nói tiếp

“Trong đó có 2 phòng ngủ và một phòng vệ sinh. Cậu muốn đi vệ sinh sao ?” Như Kỳ nhếch môi cười giễu Tịnh Dương về sự tự nhiên của cậu ấy

“Oh…. không, nhưng cô sống ở đây một mình hay với người nào khác?” Tịnh Dương nhìn sang Như Kỳ rồi cũng chịu bước đến bên sô pha ngồi xuống

“Tôi sống cùng một người khác” Như Kỳ nhún vai trả lời

“Là chồng hay bạn trai?” Tịnh Dương tròn mắt chờ đợi

“Không phải”

“Vậy là ai ?” Tịnh Dương dấy lên sự tò mò, liệu rằng Như Kỳ có thể sống cùng với ai có sở thích về côn trùng học, nhưng không phải là côn trùng bình thường mà đó là tìm vật chủ để nuôi dưỡng thích hợp để tạo ra biến thể, phục vụ cho mục đích nghiên cứu y học. Anh cũng có sở thích là nghiên cứu côn trùng, nên nhìn vào kệ sách với đầy những loại sách nghiên cứu về côn trùng, anh không khỏi nhiều suy đoán. Nhất là những kí hiệu rất khô cứng kia khiến anh chắc chắn rằng người đó chỉ có thể là nam.

“Cậu không cần biết” Như Kỳ nhàn nhã trả lời, vì cô chẳng muốn đi giới thiệu Nhất Long với ai cả, bởi nó sẽ kéo theo một lô những câu hỏi bất tận về xuất thân của Nhất Long, mà cô thì không muốn giải thích dài dòng với người không cần biết nhiều như Tịnh Dương

“…” Tịnh Dương im lặng gật đầu, tuy nhiên khuôn mặt chợt buồn xuống trầm trọng, như thể có ai vừa lấy mất của cậu ta một cái gì quý giá lắm. Thấy vậy Như Kỳ cũng chẳng đành lòng nhìn thêm, nên quyết định tìm một chủ đề khác trao đổi

“Thế cậu đến tìm tôi có chuyện gì ?” Như Kỳ nhìn sang Tịnh Dương dò hỏi

“À, tôi đến để mời cô ngày mai đến trường đua ngựa xem tôi thi đấu” nói tới đây mắt của Tịnh Dương đã ánh lên niềm vui hào sản, như thể lúc nảy chưa từng buồn

Vừa nghe thấy thế Như Kỳ bỗng rất buồn cười chàng trai trẻ này, chỉ vì muốn mời cô đi coi đua ngựa mà phải nhọc lòng đến đây thế sao, nghĩ thế nên cô cũng thuận miệng mà trêu chọc Tịnh Dương chút ít

“Cậu có thể điện thoại cho tôi mà, đâu cần phải vất vả đêm khuya đến đây để bị nghi ngờ là trộm” Như Kỳ vui vẻ trêu chọc Tịnh Dương

“Hì,…vì tôi biết nếu gọi điện thì cô sẽ không đến, nên tôi mới phải đến đây để mời cô” Tịnh Dương thật thà đáp trả Như Kỳ nhưng cũng không quên nở nụ cười tươi

“Tại sao cậu lại nghĩ thế?” Như Kỳ có chút tò mò nhìn Tịnh Dương chờ đợi

“Vì lần trước điện thoại tôi mời cô đi chơi không được còn gì ? Nên hôm nay tôi cần phải đến tận nhà. Hơn nữa đây là cuộc thi rất quan trong của tôi, nên tôi muốn mời bạn bè mình đến xem cổ vũ” Tịnh Dương tận tình giải thích

Mặc dù lúc đầu nghe tới việc Tịnh Dương mời cô đi đến trường đua ngựa, cô đã có ý định muốn từ chối, bởi cô không am hiểu gì về ngựa thì có xem cũng chẳng biết gì, huống hồ cô còn phải ở nhà nghỉ ngơi, cô thực không muốn mang cái đầu u của mình đi ra ngoài một chút nào cả.

Nhưng càng nghe Tịnh Dương nói cô lại càng cảm thấy cậu ta rất chân thành mời cô đến trường đua cỗ vũ cậu ta thi đấu. Điều đó khiến cô cũng lung lay đôi chút

“Cô vẫn muốn từ chối.” Tịnh Dương ngưng lại ánh cười trong mắt nhìn Như Kỳ chờ đợi

“…” Như Kỳ im lặng, cô muốn suy nghĩ thêm

“Đây là lần cuối cùng tôi được đua ngựa mà cô cũng không đến cổ vũ, đúng là cô không xem tôi là bạn rồi” Tịnh Dương không dấu bất kì nỗi buồn nào trong câu nói của mình, nói xong Tịnh Dương buông ly nước uống còn dang dở trên tay xuống mà đứng lên, cậu có chút đánh cược vào hành động rời khỏi này của mình sẽ làm Như Kỳ đổi ý

Nhìn thấy Tịnh Dương như thể sắp rời khỏi nhà cô trong trạng thái thất thiểu thế khiến Như Kỳ cũng không khỏi thấy có chút ái náy, nên cô cũng vội vã đứng dậy nói

“Khoan đã, tôi đã bảo không đi đâu. Nhưng phải có vé vào thì tôi mới biết mình ngồi chỗ nào chứ ?” Như Kỳ vui vẻ nhìn khuôn mặt Tịnh Dương mà chờ đợi

Không nằm ngoài dự đoán của Như Kỳ, ánh mắt cậu ta sáng đến bất ngờ, khuôn mặt cũng rạng ngời, môi thì không ngừng động đậy mà cười vui sáng lạng. Như Kỳ thật không hiểu cậu ta đã bao nhiêu tuổi rồi mà sao biểu hiện sắc thái trên khuôn mặt lại rõ ràng như thế, trong khi Nhất Long nhà cô nhỏ hơn nhưng biểu hiện sắc thái trên khuôn mặt lại rất cao thâm khó đoán hơn Tịnh Dương cả mấy ngàn lần

“Thật chứ ? Đây là vé mà tôi chuẩn bị cho cô” Tịnh Dương sảng khoái lấy trong túi ra một tấm vé đua ngựa đã chuẩn bị sẵn đưa cho Như Kỳ

“Ạch.. thì ra cậu ta có chuẩn bị trước” Như Kỳ thầm nghĩ khi cầm tấm vé trên tay. Tuy nhiên cô vẫn tươi cười nói

“Được rồi, mai tôi sẽ đến đúng giờ”

“No No… vì tôi mời cô nên tôi sẽ đến chở cô đi ” Tịnh Dương vội vàng khẳng định

Mặc dù Như Kỳ rất muốn từ chối, nhưng quả thực cô cũng chẳng có xe mà đi, hơn nữa cô cũng không muốn cứ từ chối hết lần này đến lần khác làm Tịnh Dương cứ phải chốc chốc lại buồn rồi một lúc lại vui. Hôm nay như thế đủ rồi, chơi giỡn cũng nên biết điểm dừng thì hơn

“Được rồi, mai tôi chờ cậu” Như Kỳ gật đầu chấp nhận

Sau đó tiễn Tịnh Dương ra cửa, cô vào nhà lục lọi tủ lạnh làm cho mình một bát mì, quả thật lúc tối mang tiếng là đi ăn ngoài cùng Đường Ngôn, nhưng thực chất ăn còn chưa no bụng thì lỗ tai đã bị lấp đầy. Cô gắp lấy một đũa mì cho vào miệng nhai, nhưng nhai tới đâu nghe da đầu mình rân rân đau đến đó, lúc này cô chỉ có thể là vừa ăn vừa nguyền rủa “Khúc Thụy, anh đánh tôi. Hãy nhớ đấy” mà cố nuốt mì chống đói.

Đôi lúc cứ nguyền rủa một người thì lại giống như thể chính mình
 

MissSun

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
50
Gạo
0,0
Chương 14: Tại nạn nhỏ ở trường đua (P1)
7h30 sáng, tại trường đua ngựa

Hôm nay Như Kỳ mặc một bộ váy xòe kiểu châu Âu, một đôi bốt cao và một chiếc mũ tương đối rộng vành vừa để che nắng vừa để che vết bầm trên trán, điểm nhấn chính là đôi mắt kiếng Thụy sĩ màu nhũ bạc. Cô đi theo Tịnh Dương vào trường đua ngựa nhưng thay vì ở bên khán đài như bao người khác thì cô lại được dẫn đến một khu cao cấp hơn.

Toàn bộ trường đua là một cấu trúc vòng tròn như thể sân vận động bóng đá, ở đây cũng bao gồm hai khán đài. Khán đài A là khán đài tự do dành cho những người khách đến xem và cá cược, trong khi khán đài B lại là khán đài dành cho khách VIP. Trong một không gian rộng rãi, người ta bố trí rãi rác một vài bàn nhỏ có ghế xung quanh, khách có thể ngồi bên trong nhìn vào màn hình tivi trực tiếp hoặc giả là có thể đứng ở cạnh cửa kính nhìn ra ngoài trường đua bằng hệ thống máy quan sát hiện đại. Cách thức người ở đây thưởng thức đua ngựa hoặc cá cược cũng chuyên nghiệp và hiện đại hơn, bởi chỉ cần ngoắc tay là sẽ có một phục vụ chạy đến ghi chép theo đúng yêu cầu rồi đi thi hành mệnh lệnh. Tất cả chỉ là nhàn nhã vậy thôi và giờ Như Kỳ cũng đang tận hưởng trọn sự nhàn nhã đó

“Đây là danh sách các cuộc đua sẽ diễn ra trong ngày hôm nay, còn có cả tên các con ngựa và dự đoán của những chuyên gia. Cô hãy xem và đặt cược thử đi” Tịnh Dương tỉ mẫn giải thích cho Như Kỳ những tờ giấy trước mặt

Cầm tờ giấy dự đoán của các chuyên gia cô thấy con Nam Tây Thi có khả năng thắng trận đầu tiên lên đến 80%, sau đó là con Huệ Bích Vân là 65%, v.v..… tiếp sau đó là một chuỗi liệt kê khả năng của từng con ngựa trong bảng so sánh khả năng chiến thắng. Mọi thứ càng đọc cô càng cảm thấy mơ hồ và còn rất nhiều từ riêng dùng cho những người đua ngựa với nhau khiến cô không tài nào hiểu nỗi

“Như Kỳ ! cô nhìn kia, bây giờ người ta cho các con ngựa đi ra biểu diễn. Cô cứ từ từ xem hết đi, thấy thích con nào cô cứ bảo tôi, tôi sẽ đặt cược dùm cô” Tịnh Dương nhiệt tình giải thích với Như Kỳ

“Thế cậu cưỡi con nào?” Như Kỳ nhìn đến chóng mặt mà vẫn thấy con nào cũng như nhau

“Con D.Shart, đó là con ngựa màu đen, đang được một người mặc đồ đỏ điều khiển đó, cô thấy không ?” Tịnh Dương chỉ tay về phía con ngựa đang hung hăng phi nước đại qua vài chướng ngại vật nho nhỏ bằng gỗ

“Vậy được rồi, tôi đặt con đó” Như Kỳ dứt khoát nhìn Tịnh Dương trả lời

Tịnh Dương nhìn cô tỏ ý vui mỉm cười rồi tươi tỉnh nói

“Cô tin tưởng tôi sẽ thắng sao ?”

“Không tôi tin tưởng con ngựa” Như Kỳ vui vẻ đáp lại Tịnh Dương

Có lẽ Tịnh Dương thích thú vì điều đó nên cứ thế sang sảng cười bất tận, đầu vẫn liên tục gật gù tỏ ý “cô thật là biết nói đùa”

Tịnh Dương nhìn đồng hồ, chỉ còn 15 phút nữa là thi đấu chính thức nhưng Khúc Thụy vẫn chưa đến, theo sắp xếp của anh là khi anh đi đua ngựa sẽ để Như Kỳ ở lại gặp Khúc Thụy. Khúc Thụy sẽ tiếp đón Như Kỳ cũng như tạo cơ hội để Khúc Thụy có thời gian đánh giá Như Kỳ. Nhưng Tịnh Dương không thể nán lại lâu hơn, nên quyết định nhắn tin cho Khúc Thụy biết số bàn của Như Kỳ đang ngồi, rồi nhanh chóng cáo từ Như Kỳ vào trong chuẩn bị. Anh vẫn là hy vọng Khúc Thụy sẽ đến sớm.

Cuộc đua diễn là theo hình thức loại trực tiếp, chỉ 1 con ngựa về nhất của mỗi bảng mới được tham gia vào vòng trong. Suốt từ sáng Như Kỳ đã được xem 8 cuộc đua vòng loại, trong đó Tịnh Dương về nhất bảng E, ngoài ra còn 4 cuộc đua vòng loại buổi chiều nữa sau đó là thi đấu bán kết và cuối cùng là chung kết. Như Kỳ có chút mệt mỏi, ngồi một mình đã đủ khiến cô chán ngán ấy vậy mà còn phải xem môn thể thao mà cô không hiểu thì chẳng mấy chốc sau khi xem xong Tịnh Dương thi đấu thì cô chỉ muốn được đi về chợp mắt nghỉ ngơi.

Vỗ vỗ hai má đôi chút, Như Kỳ đang muốn chống lại cơn buồn ngủ của mình, thì cô nghe một tiếng nói cất lên

“Cô là Như Kỳ, bạn của Tịnh Dương” một chàng trai trẻ trong trang phục cưỡi ngựa đến nói chuyện với Như Kỳ

“Đúng rồi, có chuyện gì không ?” Như Kỳ khẽ gật đầu chấp nhận

“Tôi là Diêu Hưng, cũng là bạn của Tịnh Dương, cậu ấy có chuyện bận nên nhờ tôi đến tiếp đón cô, cậu ấy sẽ trở lại sau khi xong việc và cùng chúng ta dùng bữa trưa” Diêu Hưng lịch sự giới thiệu mình, rồi từ tốn kéo ghế ngồi đối diện với Như Kỳ

Nhìn tổng thể thì Diêu Hưng là một người rất khôi ngô, khuôn mặt chữ điền, chân mày rất dày và đậm, tuy nhiên khi kết hợp với hai bát kéo dài xuống má lại tạo nên một tổ hợp nhẹ nhàng không nặng nề hoặc thô kệch. Chính điều đó lại càng khiến người đối diện cảm thấy Diêu Hưng thân thiện ngay cái nhìn đầu tiên. Cô không khỏi chậc lưỡi mà thầm khen rằng “đúng là tuấn tú à nha”

“…” Như Kỳ im lặng gật đầu, cô cảm thấy chỉ cần nghe Diêu Hưng nói là đủ rùi, quả thật giọng nói cũng không khác nhan sắc là mấy, cũng nhẹ nhàng thanh thoát dễ gây thiện cảm

“Vì bây giờ rảnh rỗi, nên cô có muốn đi một vòng xem vài chú ngựa của tôi không ? Nó khá đẹp, đảm bảo cô sẽ thích” Diêu Hưng vẫn niềm nở nói

Mặc dù Như Kỳ chỉ muốn tiếp tục gật đầu để nghe cậu ta nói, nhưng cuối cùng cô cũng mỉm cười và đáp lại

“Được vậy thì tốt quá, tôi cũng rất muốn đi xem chúng có đẹp như chủ của mình không ?” Như Kỳ chẳng hiểu sao lại trêu ghẹo Diêu Hưng. Có lẽ đó là bệnh nan y khi thấy trai đẹp cũng nên, chắc cũng là do Mi Mi làm hỏng cô rồi.

Mặt Diêu Hưng có chút biến chuyển vui vẻ mỉm cười, nhưng cũng không đến mức đỏ mặt hay ngại ngùng. Như Kỳ có chút liên tưởng đến Tịnh Dương, nếu Tịnh Dương nghe cô nói thế nhất định sẽ cười vui đến sáng lạng mặt mày, mà không cần biết là đùa hay thật

Diêu Hưng quả rất nhiệt tình giới thiệu, không những chỉ cho cô xem nhưng con ngựa quý của mình mà con hào sản dắt một con ngựa mời cô cưỡi thử. Mặc dù Như Kỳ vẫn luôn tâm niệm “ phóng đi bằng tốc độ, không bằng đi bộ cho an toàn” nhưng đứng trước một con ngựa trắng như tuyết với cái bờm rất dài và được chải mượt thế này thì cô cũng không thoát khỏi cám dỗ muốn ngồi lên mà phi nước đại như trong phim. Cô hình dung cảm giác giác được ngồi lên lưng con ngựa tuyết mà thong thả cảm nhận sự di chuyển mềm mại của cơ thể hoàn mỹ và bộ lông đan xen vào từng khẽ tay. Quả là mê hoặc lòng người, nhưng cô cũng phải chợt tỉnh lại vì thực tế trớ trêu – cô không biết cưỡi ngựa.

“Con ngựa này tên là Bạch Linh Châu, nó là loài ngựa thuần chủng được mang về từ vương quốc Anh và từng được công chúa Anh cưỡi một lần. Công chúa Anh đã từng ngỏ ý muốn mua nhưng chủ nhân con ngựa này nhất quyết không bán, sau đó do một tai nạn người chủ con ngựa này mất đi. Chính phủ Anh đã tổ chức đấu giá gây quỹ từ thiện, nhưng chỉ cho phép những người có đủ điều kiện chăm sóc mới được phép đấu giá để mua con ngựa này. Có lẽ do may mắn mà tôi đã đấu giá thành công” Diêu Hưng nhìn con vật tuyệt mỹ này mà nói tóm tắt lược sử của nó cho Như Kỳ nghe

Chỉ nghe sơ lược thôi mà Như Kỳ cũng không khỏi bất ngờ, đúng là hôm nay nhờ lộc của Tịnh Dương mà cô được nhìn và chạm vào một bảo vật sống rồi. Mân mê từng sợi lông mềm mại của con ngựa càng khiến Như Kỳ hứng thú, mắt lại càng sáng lên tia thèm thuồng được ngồi lên và cưỡi đi đôi chút

“Thế nào cô muốn lên cưỡi thử chứ ?” Diêu Hưng cầm dây cương nhìn Như Kỳ chờ đợi

Khỏi phải nói cô gật đầu chấp nhận nhanh đến mức nào, nhưng khi đã ngồi trên lưng ngựa rồi thì Như Kỳ mới lo lắng hỏi Diêu Hưng “Cậu đảm bảo tôi cưỡi được chứ ?”

“Cứ tin tôi đi, con ngựa này đã được thuần chủng, cô chỉ cần giữ chặt dây cương, thúc nhẹ vào bụng thì nó sẽ bước đi thôi, đi thong thả một đoạn đảm bảo an toàn” Diêu Hưng ngước mặt nhìn Như Kỳ trấn an

Nuốt khô lấy can đảm Như Kỳ cũng làm theo lời của Diêu Hưng. Con ngựa bước đi nhẹ nhàng, thong thả, gió thổi làm từng sợi lông trên bờm ngựa khẽ đung đưa cọ sát vào chân, một sự va chạm mềm mại khiến Như Kỳ thích thú vô cùng. Quả thật cảm giác được ngồi trên lưng của một “đại mỹ nhân” của làng ngựa dạo bước như thế này, thì đúng là hôm nay cô rất có phúc lớn rồi.

Đứng lại phía sau Diêu Hưng nhìn thấy Như Kỳ đang ngồi trên lưng con ngựa di chuyển nhẹ nhàng thướt tha trên bãi cỏ xanh rờn, một tổ hợp bắt mắt của một công chúa đang thong dong đi dạo. Diêu Hưng cảm thấy quả thật con ngựa này sinh ra là để cho những cô gái giống Như Kỳ cưỡi, những người như anh mua về chỉ để được hưởng thụ những cảnh đẹp mà chỉ trong tranh mới thấy. Thấp thoáng vài tiếng “tách tách” của máy chụp hình phía sau lưng đang chụp Như Kỳ, càng khiến Diêu Hưng như vui vẻ thêm vài phần. Anh đúng là có quyết định sáng suốt khi cho Như Kỳ cưỡi con vật quý của mình

“Hiếm thấy khi nào em cho người khác cưỡi con Bạch Linh Châu” Khúc Thụy ngồi trên ngựa trêu ghẹo Diêu Hưng

“Anh hai” Diêu Hưng ngẩn mặt mỉm cười chào Khúc Thụy

“Cô gái đó là bạn của Tịnh Dương sao ?’ Khúc Thụy chậm rãi nói

“Đúng là cô ấy đấy, cô ấy cưỡi con Bạch Linh Châu rất đẹp đúng không anh ?”

“Uhm, rất đẹp” Khúc Thụy cũng gật đầu chấp nhận, nhưng anh có chút liên tưởng nếu để Như Kỳ trong tòa soạn của anh cưỡi đảm bảo sẽ không thua kém mấy. Nhưng tại sao lại là Như Kỳ mà không phải là Mi Mi nhỉ, anh cũng chỉ biết mỉm cười trào thua, không lời giải thích như những lần trước. Có những thứ chỉ nghĩ vậy thôi chứ không phải lúc nào cũng có lời giải thích

“…” Diêu Hưng mỉm cười thoải mái hơn nhìn Khúc Thụy

Khúc Thụy cũng nhàn nhã mà nhìn theo. Cảnh như tranh nếu cứ thế diễn ra thì không có gì để nói, nhưng mọi chuyện cũng chỉ bắt đầu bằng chữ “nhưng” mà mọi thứ bỗng rắc rối hơn, cũng như rõ ràng hơn điều đó không ai biết.
 

MissSun

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
50
Gạo
0,0
Chương 14: Tai nạn nhỏ ở trường đua (P2)
Bỗng chốc con ngựa như mất đi sự kiểm soát mà liên tục hí vang. Con vật nhảy từng hồi gấp gáp trên 4 chân của mình, hai chân trước giơ cao giữa không trung, hai chân sau giậm xuống đất từng hồi. Sự vận động liên tục của con ngựa khiến cô gái trở nên hoảng loạn. Buông cả dây cương cô gái gì chặt mình ôm lấy chiếc cổ con ngựa mà thét lớn, chính hành động đó đã khiến con ngựa càng lồng lộn mà dựng đứng thân mình như vuông góc với mặt cỏ.

Thấy cảnh nguy hiểm trước mắt Khúc Thụy có phần suy đoán con ngựa vừa gặp phải thứ gì đó đáng sợ nên mới lồng lộn mà phản ứng như thế, nên sẵn ngồi trên lưng ngựa anh thúc ngựa chạy về phía trước hy vọng sẽ giúp cô gái giữ lại dây cương và trấn tĩnh lại con Bạch Linh Châu. Con ngựa vẫn liên tục hí vang giơ cả chân trước rồi đá chân sau, làm cô gái cũng ngã nghiêng mà đánh rơi cả mũ. Thấp thoáng sau vẻ hoảng hốt, Khúc Thụy thấy khuôn mặt Như Kỳ. Anh chẳng kịp nghĩ gì thêm cứ thế thúc con ngựa mình lao về phía trước, chỉ hận rằng cách một đoạn không xa nhưng sao con chiến mã của anh phi lâu như thế

“Cứu…cứu tôi với” Như Kỳ hét ầm ĩ mà hai tay vẫn ôm ghì lấy cỗ chú ngựa bỗng dưng trở chứng

“Như Kỳ, buông con ngựa ra” Khúc Thụy vừa chạy đến gần liền thét lên như ra lệnh

Như Kỳ sợ hãi nhìn sang nơi có tiếng nói vừa phát ra, là Khúc Thụy, chính xác anh vừa bảo cô buông con ngựa ra, nhưng nếu buông ra cô sẽ té mất, con ngựa cứ lồng lộn rồi dựng đứng cả cơ thể như sẽ không có gì có thể ngăn nó đứng im lại như lúc đầu. Cô thực không có can đảm buông ra, nên cứ thế mà hét lại

“Khúc…..Khúc Thụy…….Anh dừng nó lại đi” cô lắp bắp không thành tiếng

Khúc Thụy cố gắng ép sát con ngựa của mình vào con ngựa của Như Kỳ mà ghì chặt dây cương, miệng vẫn nói không ngừng

“Huơ huơ…bình tĩnh em đừng hét lên làm nó sợ ”

“……….Sao nó không dừng lại……. Anh bảo nó bình tĩnh đừng làm tôi sợ thì hơn” Như Kỳ nói trong cơn hoảng hốt mà không biết mình vừa nói những gì

“Huơ huơ….thôi nào thôi nào” Khúc Thụy dùng tay vuốt ve trấn tĩnh con ngựa của Như Kỳ

Như Kỳ khó nhọc mà thở không thành hơi, cô không còn biết gì ngoài hy vọng là Khúc Thụy sẽ trấn tĩnh được con vật hung hăng này

Vài phút trôi qua, con Bạch Linh Châu cuối cùng cũng được Khúc Thụy giữ chặt lại không lồng lộn hí vang mà đã đứng im lại, chỉ thỉnh thoảng thở hắt ra, rồi đạp đạp chân vài cái như thể nó cũng đang cố giải tỏa nỗi sợ của mình, Khúc Thụy vẫn còn luôn tay vỗ về con ngựa rồi nhẹ nhàng nói chuyện với nó

Nhìn sang Như Kỳ, anh thấy cô đang run rẩy, tay nắm chặt lấy yên ngựa, hít thở dồn dập, khuôn mặt trắng hồng của cô như thể càng lúc càng đỏ hơn vì hoảng hốt. Trong lòng có chút sót xa, anh lay lay vai Như Kỳ để cô bình tĩnh trở lại. Anh chỉ muốn truyền đi một thông điệp qua động tác của mình - “mọi chuyện đã được kiểm soát, em không sao rồi”

“Tôi….. tôi muốn xuống” Như Kỳ khó nhọc nhìn sang Khúc Thụy nước mắt như chực chào ra để nói cho anh biết mong muốn của mình

“Được rồi, anh đã giữ con ngựa, em bình tĩnh từ từ xuống” Khúc Thụy chắc chắn nhìn Như Kỳ khẳng định. Anh quả thật chẳng muốn để Như Kỳ ngồi lâu hơn trên con ngựa này nữa, điều đó chỉ làm cô thêm run rẩy hoảng loạn mà thôi, mà anh thì không đành lòng nhìn cô sợ hãi thêm nữa

“…” Như Kỳ im lặng gật đầu

Như Kỳ rút chân ra khỏi bàn đạp, rồi đưa qua lưng con ngựa định tuột xuống, nhưng chẳng hiểu con ngựa lại dở chứng thế nào lại bỗng dưng hí vang, hai chân sau bỗng chốc đá lên khiến Như Kỳ hoảng loạn mà hụt một chân xuống đất làm cơ thể cô thay vì chạm đất bằng chân thì cô đang có xu hướng đánh rơi cơ thể khỏi lưng con ngựa và tiếp đất bằng cả cơ thể.

Nhìn thấy Như Kỳ đang có xu hướng rơi tự do xuống đất, Khúc thụy hoảng loạn chẳng kịp suy nghĩ gì thêm cứ thế mà phóng theo ôm lấy cô thể Như Kỳ, rồi cả hai cùng té rồi lăn vài vòng dưới đất. Mặc dù cảnh tượng thật chẳng khác trên phim lãng mạng là mấy, nhưng kết quả thì không giống như trên phim vẫn chiếu chút nào
 

MissSun

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
50
Gạo
0,0
Chương 14: Tai nạn nhỏ ở trường đua (P3)
Lúc này Như Kỳ đang phải ngồi ngoài phòng chờ bệnh viện của trường đua, chờ y tá băng bó vai bị thương của Khúc Thụy. Vì đỡ cho cô mà khi té xuống đất vai anh vô tình rơi vào cục đá làm trấn thương. Chờ một lúc lâu cuối cùng cô y tá cũng bước ra báo với Như Kỳ rằng vai của Khúc Thụy không bị chấn thương nặng, chỉ cần bôi thuốc, uống thuốc đầy đủ và tránh va chạm vào vết thương là mọi chuyện sẽ không sao. Chỉ điều đó thôi cũng khiến Như Kỳ mừng ra trông thấy, cô thầm thở phào nhẹ nhõm “may quá anh ta không bị gãy vai”

Cô cùng Diêu Hưng bước vào trong phòng bệnh thì thấy Khúc Thụy đang khó nhọc mặc lại chiếc áo sơmi lên mình. Thấy vậy Diêu Hưng cũng là nhanh chóng mà đến giúp đỡ một tay, còn Như Kỳ thì bước lại gần bàn nước rót một ly nước mang lại cho Khúc Thụy

“Anh có muốn uống một ít nước không ?” Như Kỳ nhìn Khúc Thụy chờ đợi

Khúc Thụy chưa vội trả lời câu hỏi của Như Kỳ, anh nhìn Như Kỳ từ lúc bước vào rồi đến khi rót nước khiến anh suy đoán cô không có chấn thương gì nặng. Chỉ là miếng băng dán trên đầu là rất đáng thắc mắc.

“Vết thương trên đầu là vừa té sao ?” Khúc Thụy thầm đoán nguyên nhân của vết thương

“À… không phải, cái này do tối hôm trước anh đập…..” nói đến đây Như Kỳ bỗng nhớ ra gì đó liền mỉm cười ra hiệu tỏ ý không sao. Cô cũng là rất biết cân nhắc độ nặng của vết thương, nếu so ra thì hôm nay vì cứu cô mà vai anh ta cũng suýt bị gãy rồi còn gì. “Thôi không so đo vết thương nữa, chúng ta huề” cô có chút suy nghĩ

“Lại đây” Khúc Thụy vỗ vỗ thành giường bên cạnh mình tỏ ý muốn Như Kỳ đến và ngồi cạnh anh

Lắc đầu, rồi mỉm cười hòa hoãn Như Kỳ bày tỏ ý “không có chuyện gì đáng quan trọng đối với vết bầm đó, chỉ là ngoài da”. Nhưng Khúc Thụy vẫn giữ ánh mắt kiên định của mình mà nhìn Như Kỳ, như thể đang ra lệnh bằng chính ánh mắt. Chống không lại ánh mắt chẳng mang nhiệt độ nào của anh, Như Kỳ cũng ngoan ngoãn bước đến ngồi vào vị trí mà Khúc Thụy yêu cầu

Dùng tay còn lại không bị trấn thương, Khúc Thụy mở miếng băng trên đầu Như Kỳ ra mà nghe sao trong lòng chua sót, vết bầm tím bây giờ bị trầy một mảng da, máu cũng rơm rớm mà thấm ướt chiếc băng y tế. Anh im lặng ngồi nhìn mà hận mình không thể tiến đến xử lý vết thương hộ cô, máu chảy thế kia mà cô nàng lại không cảm nhận thấy đau gì sao mà còn mỉm cười như thể vết thương đó không phải của mình. Có lẽ do lúc ôm cổ con ngựa mà đầu cô vô tình cọ sát với dây cương bị trầy da, rồi khi té xuống bị chấn động mạnh ở đầu nên làm máu ứa ra. Nhìn xuống khuôn mặt Như Kỳ, cô vẫn bình thản, tròn đôi mắt đen lánh của mình nhìn anh chờ đợi. Có lẽ nào cô ấy vì lo cho mình mà không cảm thấy đầu mình chảy máu, chỉ là suy đoán thôi nhưng sao anh nghe lòng ấm lạ. Chưa dứt ra được một chuỗi suy nghĩ lung tung trong đầu, anh nghe tiếng mở cửa gấp gáp rồi tiếng nói của Tịnh Dương vang lên

“Anh hai, có chuyện gì xảy ra vậy ?” Tịnh Dương lo lắng nhìn Khúc Thụy, Như Kỳ rồi nhìn sang Diêu Hưng chờ đợi một câu giải thích chuyện gì đã xảy ra khi cậu đang làm việc với ban tổ chức trường đua

“Vừa rồi lúc Như Kỳ cưỡi con Bạch Linh Châu, thì con ngựa bỗng không thể kiểm soát được. Sau đó anh hai ở gần đó nên cưỡi ngựa đến giúp đỡ, không ngờ rằng cả hai đều bị té. Anh hai chỉ bị chấn thương nhẹ ở vai, còn Như Kỳ chỉ bị xây sát” Diêu Hưng nói tóm tắt tình hình cho Tịnh Dương nắm bắt vấn đề

“Nguyên nhân gì khiến con Bạch Linh Châu hoảng hốt thế ? nó là con vật thuần chủng” Tịnh Dương có chút tò mò

“Ban quản lý quan sát máy quay trên sân tập nói rằng đó là do con Bạch Linh Châu thấy rắn hổ, nên có chút sợ hãi mà hung hăng lên” Diêu Hưng trình bày mạch lạc

“Đúng là một đám vô dụng, có cái sân tập mà cũng để rắn lọt vào. Bọn họ không biết loài ngựa rất kích thích khi gặp rắn sao ?” Tịnh Dương tức giận mà quên kìm chế cả chính mình

“Mọi chuyện ổn rồi. Anh hai đã cho người đi xử lý, cậu đừng gắt lên như thế” Diêu Hưng vừa nói với Tịnh Dương vừa đưa ánh mắt về phía Như Kỳ ra hiệu Tịnh Dương kìm chế,

Như bắt được ý của Diêu Hưng mà Tịnh Dương bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, bây giờ không còn căng thẳng nữa mà niềm nở trở lại, bước đến trước mặt Như Kỳ và Khúc Thụy quan tâm hỏi han

“Anh hai và Như Kỳ có cần đi bệnh viện không ? em sẽ cho xe đến đón ngay bây giờ” giọng nói Tịnh Dương trong trẻo trở lại mà hỏi han

Khúc Thụy nhìn Tịnh Dương rồi chậm rãi nói

“Không cần đi viện, em bảo bác sĩ vừa rồi khám cho anh vào đây băng bó lại vết thương của Như Kỳ là được rồi”

“ …” Tịnh Dương nhìn sơ qua vết thương trên đầu Như Kỳ rồi cũng nhanh chóng bước đi ra ngoài gọi bác sĩ

Nhìn sang Diêu Hưng, Khúc Thụy lãnh đạm nói tiếp

“Em ra ngoài bảo nhà hàng chuẩn bị một bàn ăn, mọi người cũng mệt rồi”

“…” Diêu Hưng gật đầu đồng ý rồi cũng nhanh chóng bước ra ngoài làm theo yêu cầu của Khúc Thụy

Trong phòng chỉ còn lại Như Kỳ và Khúc Thụy. Bây giờ thì Như Kỳ cũng ý thức được đầu mình thật sự là đang chảy máu, thế mà trước đây vài phút nếu Khúc Thụy không phát hiện ra thì cô cũng không biết đau là gì. Không nhìn thấy vết thương, cô bất giác muốn đưa tay lên đầu kiểm tra xem nó đã thảm hại như thế nào rồi. Tay chưa kịp đụng vào vết thương đã bị Khúc Thụy giữ lại rồi từ tốn nói

“Đừng đụng vào, em chờ một chút bác sĩ sẽ đến băng bó ngay”

“…” mặc dù vẫn còn rất tò mò nhưng Như Kỳ cũng ngoan ngoãn mà gật đầu chấp nhận. Ngồi cạnh Khúc Thụy mà ánh mắt anh cứ nhìn cô đầy suy tư khiến cô cũng ái ngại đến cả mất tự nhiên, muốn nói gì đó để phá tan bầu không khí sượng sạo, nhưng cô cũng chẳng tìm được đề tài nào để mở lời trước, vì thế cô đành phải im lặng ngồi cùng anh mà chờ đợi bác sĩ. Im lặng một lúc sau thì Khúc thụy cũng lên tiếng nói trước

“Em thích cưỡi ngựa sao ?”

Trước câu hỏi của Khúc Thụy mà Như Kỳ cũng như mơ hồ chẳng hiểu ý của anh ta là gì, chỉ là ý muốn biết cô thích cưỡi ngựa hay là muốn biết chuyện gì khác. Nhìn sắc thái khuôn mặt và câu nói hình như chẳng liên quan gì đến nhau, cô quả thật không thể đoán được suy nghĩ của anh ngay cả câu anh vừa nói cô cũng không hiểu nghĩa nốt.

“Sao em không trả lời, vết thương trên đầu đau lắm sao ?” Khúc Thụy ân cần hỏi lại

“…” Như Kỳ gật đầu rồi lại lắc đầu, cô không biết mình vừa làm gì nữa, ý của cô là cô thích cưỡi con ngựa đó, còn vết thương trên đầu thì không đau lắm. Cô thực càng lúc càng không thể thích ứng nhanh với cách quan tâm đột ngột này của Khúc Thụy. Cô còn nhớ rằng mới tối hôm qua thôi, anh ta còn đập đầu cô đến sưng u, tím tái vậy mà bây giờ lại tỏ vẻ quan tâm với vết sây xát nhỏ trên đầu. Cô không hình dung nỗi Khúc Thụy rốt cuộc là loại người gì lạnh lùng tàn ác, hào hoa lãng tử hay là tốt bụng ân cần. Cô không hiểu.

Nhìn thấy Như Kỳ gật lắc liên tục khiến anh cũng cảm thấy có gì đó không ổn, vết thương vẫn cứ âm ỉ chảy máu, suốt từ lúc thấy vết thương anh đã không rời mắt khỏi vết thương đó một lúc nào, nhưng tại sao lâu đến vậy mà máu vẫn chưa ngưng chảy. Anh có chút suy nghĩ đến chứng bệnh máu khó đông của một vài người, đó là do trong máu của một vài người tỷ lệ huyết tương khá thấp nên không đủ kết dính các tế bào hồng cầu ngăn chặn máu tiếp tục chảy. Đối với vết thương nhỏ thì có thể xử lý nhẹ nhàng, nhưng đối với những vết thương lớn thì căn bệnh này chính là giấy báo tử gởi đến sớm. Không kìm được lòng mình, anh dùng tay kéo đầu Như Kỳ về phía mình mà dùng miệng thổi nhẹ nhẹ vào vết thương, có lẽ hành động đó không giúp máu kết tủa được ngay nhưng lại giúp anh bớt đi sự sót xa càng lúc càng lớn lên trong lòng. Không thể chỉ ngồi nhìn mà không làm gì, anh đang cố giải thích để thuyết phục chính mình tiếp tục công việc tưởng chừng như vô tác dụng đó

Như Kỳ vẫn là im lặng, cô không hiểu và bây giờ là hoàn toàn mù mịt, cô không có cách nào để lý giải được hành động này của Khúc Thụy là có ý gì, nhưng cô lại nghe tim mình đập gia tốc. Có lẽ là hồi hộp cũng có khi là bất ngờ. Một hình ảnh ôn nhu, gần gũi mà cũng hết sức dịu dàng, như thể nếu có gì đó sai sót sẽ gây hậu quả gì to lớn lắm. Cô không dám nhìn mặt Khúc Thụy, chỉ cảm nhận độ nóng từ hai bàn tay đang áp sát vào mặt mình cũng khiến khuôn mặt cô như đóng băng, giả tưởng nếu như cô không hít thở sâu thì sẽ không đủ oxi cung cấp lên não mất. Lúc này cô chỉ mong tim mình đừng phản bội chủ mà giục trống báo động khiến Khúc Thụy có thể nghe thấy

Trong khi lúc cả căn phòng dường như là thiếu oxi trầm trọng thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, bác sĩ bước vào, theo sau có Tịnh Dương và cuối cùng là Diêu Hưng và một cô y tá.

“Choang….” Như Kỳ vừa nghe có tiếng gì đó vỡ vụn trong lòng, cô không suy nghĩ gì nữa, bật ngồi dậy thoát khỏi bàn tay của Khúc Thụy

Sau đó cô bước đi ra ngồi im lặng nghiêm chỉnh ở bàn nước để bác sĩ làm việc của mình, còn những người còn lại cũng không ai nói gì thêm và cô cũng chỉ cầu họ cứ im lặng như thế.
 

MissSun

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
50
Gạo
0,0
Chương 15: Mình anh quan sát em là đủ
10h tối,

Sau khi giải quyết các công việc trường đua ngựa và đưa Như Kỳ về nhà an toàn, Diêu Hưng mới lái xe đi đến thẳng nhà Khúc Thụy để gặp Tịnh Dương. Có lẽ có chuyện gì rất gấp nên Tịnh Dương phải đành bỏ dở trận chung kết của mình để đi giải quyết vấn đề. Diêu Hưng có chút suy đoán như vẫn muốn tăng tốc đến để rõ thực hư

“Tính tong…” tiếng chuông cửa vang lên, chưa đầy 5 phút sau thì cánh cổng lớn đã tự động mở khi xác định được người đang đứng ngoài cổng là Tịnh Dương, không lãng phí phút giây nào Tịnh Dương nhanh chóng điều khiển xe tiến vào sân rồi ngạo nghễ dựng chiếc i8 Spyder ngay cửa nhà chính. Một người đàn ông trung niên bước ra đón Tịnh Dương từ cửa và niềm nở nói

“Cậu Khúc Thụy đang chờ thiếu gia ở trong phòng đọc sách” quản gia của nhà Khúc Thụy thông báo với Tịnh Dương

“Được rồi, nhưng….Hôm nay tôi ở đây, nên chiếc xe, làm phiền tổng quản” Tịnh Dương cười xuề xòa nhìn tổng quản Lý cúi đầu như ái ngại.

“Thiếu gia yên tâm, tôi sẽ cất xe và sẽ chuẩn bị phòng cho thiếu gia nghỉ ngơi” tổng quản Lý mỉm cười gần gũi với Tịnh Dương

Nếu tính ra thì tổng quản của nhà Khúc Thụy cũng chẳng khác gì nhũ mẫu của Tịnh Dương vì ngay từ nhỏ cậu đã đến đây chơi đùa rồi ở lại đây ngủ rất nhiều lần. Dần dần thành thói quen Tịnh Dương cũng coi nhà này chẳng khác nhà của mình là mấy, tuy nhiên vài năm trước khi Khúc Thụy cưới Khánh Hà thì cậu cũng ít khi đến đây. Cũng bởi Khánh Hà rất nhiều lần nói bóng gió Tịnh Dương tùy tiện, đi lại tự nhiên sống cũng thoải mái trong biệt thự, điều đó làm Khánh Hà không ngớt lời phàn nàn. Khúc Thụy không lên tiếng bênh vực Khánh Hà cũng chẳng cấm Tịnh Dương làm điều gì mà cậu thích, vì thế nghiễm nhiên cuộc chiến trong nhà của Khúc Thụy dành cho Tịnh Dương và Khánh Hà. Mặc dù thế Khúc Thụy lại có một điều cấm kị đó chính là phòng riêng của mình, không có sự cho phép của anh bất kì ai cũng không được tự ý ra vào kể cả Khánh Hà và không có ngoại lệ ít nhất là cho đến bây giờ.

Tuy nhiên điều Tịnh Dương không ngờ nhất là chỉ trong vòng chưa đầy 2 tháng sau khi cậu trở về thì Khúc Thụy đã chính thức li dị với Khánh Hà. Đây là cuộc hôn nhân mà cậu cứ nghĩ là không có khả năng li dị nhất, không phải bởi tình yêu lớn lao của hai người mà đó là sự ràng buộc của chính trị và quyền lực. Những thứ liên quan đến quyền lợi cá nhân thì đâu phải chỉ nói một câu chấm dứt là mọi chuyện đều ổn thỏa. Nhưng bây giờ thì ngôi biệt thự cũng đã được trả tự do, điều đó khiến Tịnh Dương cũng chẳng ái ngại gì mà bám rễ ở đây. Nghĩ lung tung một lúc sau thì Tịnh Dương đã có mặt trước cửa phòng đọc sách của Khúc Thụy

“Cốc cốc…. Anh hai, là em Tịnh Dương”

“Vào đi” Khúc Thụy buông tập tài liệu trên tay mình xuống, rồi đi về phía Diêu Hưng đang ngồi xem tạp chí

“Oh, cậu cũng đến rồi à ? Nhanh đấy” Tịnh Dương khá bất ngờ khi nhìn thấy Diêu Hưng đã ở sẵn trong phòng ngồi đọc tạp chí thế này

“Cậu đừng nghĩ cứ đua ngựa cậu thắng tôi thì kể cả đua xe cậu cũng thắng tôi nốt” Diêu Hưng mỉm cười đáp lại

“Tôi nào dám, nào dám. Nhưng có thật là cậu đã đưa Như Kỳ về không đấy ?” Tịnh Dương mỉm cười trêu chọc Diêu Hưng rồi vứt áo khoác trên salon, bước đến bên bàn nước rót cho mình một cốc nước lọc, cứ thế uống cạn

Vì Tịnh Dương biết rằng từ trường đua đến nhà Như Kỳ đã hơn 30 phút, hơn nữa còn phải quay ngược lại để về biệt thự của Khúc Thụy thì nhanh nhất cũng phải 45 phút, vậy mà từ lúc điện cho Diêu Hưng đến giờ chỉ tầm hơn 1 tiếng đồng hồ. Thế nên có thể suy đoán tốc độ chạy xe của Diêu Hưng là không hề nhỏ

“Tất nhiên, cả cậu và anh hai đều dặn dò tớ rất kĩ , nên tớ đâu dám tắc trách. Không tin cậu cứ điện đến kiểm tra” Diêu Hưng không khách khí mà thách thức lại Tịnh Dương

“ hì hì, tôi tin, tôi tin” Tịnh Dương cười cợt trở lại, gật đầu rồi uống thêm một ngụm nước nữa mới đi đến bên cạnh Khúc Thụy ngồi xuống sau đó nghiêm chỉnh trình bày vấn đề, trên khuôn mặt cũng hiện lên điều gì phức tạp nói

“Anh hai, người của mình bị phát hiện rồi”

Tịnh Dương chỉ nói ngắn gọn nhưng nhận lại từ phía Khúc Thụy là ánh mắt suy nghĩ xa săm, còn Diêu Hưng là ngạc nhiên đến độ khó tin.

“Bằng cách nào mà ông ta biết được ?” Diêu Hưng nhanh miệng hỏi trước

“Có vẻ như lần trước khi mình phá đường dây kinh doanh của lão, lão đã có sự nghi ngờ. Nên trong hành động lần này, anh em có chút vội vã nên bị lão đó phát hiện. Bây giờ lão đang gắt gao kiểm soát nên chúng ta không thể có thêm thông tin gì nữa về vụ vận chuyển hàng lần này của lão” Tịnh Dương nghiêm trọng trình bày tình hình

“Người bị phát hiện giờ như thế nào rồi ?” Khúc Thụy sau một hồi lâu im lặng cũng bình tĩnh lên tiếng

“Lúc đầu bọn họ đánh đập, nhưng người đó nhất quyết không khai, sau đó chúng nó quyết định chôn sống để giết người diệt khẩu” nói tới đây Tịnh Dương có chút buồn bã, nhưng sau đó cũng bình tĩnh mà nói tiếp

“Sau đó chúng em nhận được tin báo nên đã huy động lực lượng đến cứu người, nhưng không kịp vì thế chúng em chỉ có thể mang xác về cùng gia đình ang táng”

Diêu Hưng bất lực dựa vào thành ghế mà không nói nổi câu nào, Khúc Thụy trầm mặc im lặng, Tịnh Dương chỉ có thể thở dài ngao ngán. Im lặng một lúc sau Khúc Thụy bèn nói trước

“Thay anh gửi lời chia buồn đến gia đình” Khúc Thụy nhìn sang Tịnh Dương bày tỏ

“Em biết rồi anh hai” Tịnh Dương gật đầu đồng ý

“Bây giờ phải làm sao ? Chuyến hàng này rất lớn, nếu để lão trót lọt vận chuyển e rằng sắp tới chúng ta càng khó điều tra và bắt lão” Diêu Hưng lo lắng nhìn Khúc Thụy

Khúc Thụy vẫn chưa vội trả lời, anh hiểu lo lắng của Diêu Hưng bởi lẽ để cài được 2 người vào trong đường dây buôn bán hàng cấm của chủ tịch Phó Hồng đã là một việc rất khó khăn, vậy mà giờ đây lại bị phát hiện ra một người. Chỉ còn một người tất nhiên là công tác điều tra và phá án của Tịnh Dương và Diêu Hưng sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Hơn nữa nó còn ảnh hưởng rất nhiều đến kế hoạch lật đổ tập đoàn Phó Hồng của anh. Nhưng anh không thể chỉ vì mục đích của mình mà bất chấp mọi thủ đoạn. Anh cần tìm cách khác an toàn và hiệu quả hơn.

Lúc này quả không phải là lúc thích hợp để đánh trực diện vào chủ tịch Phó Hồng, có lẽ đi đường vòng với chiêu “đánh rắn động cỏ” sẽ thích hợp nhất. Nghĩ đến đây, người đầu tiên anh nghĩ đến đó là nghị trưởng Phương, một người mà khi nhắc đến thì đầy những thông tin về việc tiếp tay cho vận chuyển hàng cấm thông quan. Mặc dù nói ra ai cũng có thể biết, nhưng lại chưa ai từng bắt quả tang lão giao dịch, vì thế mà đến giờ lão vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật. Giữa nghị trưởng Phương và chủ tịch Phó Hồng luôn có một mối quan hệ làm ăn khắng khít mà chưa có mấy người được biết, có thể nói chính nghị trưởng Phương đã tiếp tay bơm tài chính hùng hậu cho chủ tịch Phó Hồng tự tung tự tác. Nếu bắt được nghị trưởng Phương thì chủ tịch Phó Hồng sẽ như bị tê liệt, phần còn lại việc đối phó không phải là một chuyện gì quá phức tạp

Anh dường như đã có quyết định của mình, tuy nhiên còn một việc mà anh không đảm bảo đó là anh đã giao bài báo viết về nghị trưởng Phương cho Như Kỳ tìm hiểu. Để lật tẩy một người của chính phủ không phải chỉ dựa vào lực lượng điều tra mà phải có sự cộng tác từ phía truyền thông đại chúng, như thế thì mới nhanh chóng thu được kết quả như mong muốn. Để đối phó với chủ tịch Phó Hồng, anh đã chuẩn bị rất nhiều mới có được như ngày hôm nay, nên không thể vì một số chuyện gọi là không yên tâm mà làm hỏng hết tất cả mọi nổ lực của anh và cả những đồng đội khác. Còn riêng Như Kỳ anh sẽ chú ý nhiều hơn.

Cứ thế Khúc Thụy cùng Tịnh Dương và Diêu Hưng lên kế hoạch tỉ mỉ cho việc điều tra về nghị trưởng Phương, duy chỉ có việc bài báo viết về nghị trưởng Phương của Như Kỳ là anh không thông báo cho Tịnh Dương và Diêu Hưng biết. Vì qua vụ việc ở trường đua, anh không đảm bảo rằng cả hai sẽ không nhảy vào tiếp tay với Như Kỳ, nếu như thế chẳng khác nào càng giúp càng rối việc. Hơn nữa để Như Kỳ ở gần hai chàng trai này đúng là anh cũng không mấy tán thành, thôi thì cứ để mình anh quan sát là đủ rồi.

5h sáng, Tịnh Dương và Diêu Hưng đang mệt mỏi sắp xếp đống tài liệu trên bàn sau một đêm vất vả bàn bạc với Khúc Thụy. Còn Khúc Thụy thì dựa vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi đôi chút trước khi đến giờ vào tòa soạn , trong lúc đó anh nghe Tịnh Dương nói chuyện với Diêu Hưng

“Ê, cậu thấy Như Kỳ thế nào ?”

“ Cô ấy lớn tuổi hơn chúng ta ?” Diêu Hưng bày tỏ thắc mắc của mình

“Uhm, năm nay cô ấy 28 tuổi, nhưng nhìn kiểu nào tôi cũng thấy cô ấy chừng 23 là cùng” Tịnh Dương vội vàng khẳng định

“Cậu định giới thiệu bà cô ấy cho tôi sao ?” Diêu Hưng tinh nghịch trêu chọc Tịnh Dương

“Tình yêu là không phân biệt tuổi tác, huống chi chỉ hơn nhau có 3 tuổi. Nếu cậu không thích thì tôi sẽ tìm hiểu cô ấy. Tôi đã nói rồi đấy, không được đổi ý đâu” Tịnh Dương nhanh nhẹn nói hết suy nghĩ của mình mà không cho Diêu Hưng bất kì cơ hội suy nghĩ nào.

“Cậu tự tin nhỉ, biết đâu cô ấy đã có bạn trai hay đã có chồng ở quê sinh vài đứa con rồi chẳng hạn, lúc đó để xem cậu còn có đủ tự tin như thế không ?” Diêu Hưng vừa nói vừa cầm đống tài liệu đứng dậy mà không chú ý tới sắc mặt suy nghĩ của Tịnh Dương

Tịnh Dương trầm mặc về những gì mà Diêu Hưng vừa nói, cậu có chút liên tưởng đến một người ở cùng với Như Kỳ mà cô không chịu nói cho cậu biết đó là ai, nhưng dù sao cậu cũng chỉ là mới tìm hiểu chưa yêu đương gì nên nhanh chóng Tịnh Dương mỉm cười đáp lại rồi cũng nối gót theo Diêu Hưng ra khỏi phòng Khúc Thụy

Sau khi xác định Tịnh Dương và Diêu Hưng đã ra khỏi phòng, lúc này Khúc Thụy mới từ từ mở mắt, anh bỗng nhếch môi cười khổ. Đúng như anh dự đoán nếu để 2 chàng trai này ở cạnh Như Kỳ thì đúng là chuyện lớn chưa xong mà rắc rối đã kéo đến đầy, hơn nữa Như Kỳ để mình anh quan sát là đủ rồi, không cần thêm 4 con mắt sát thủ của họ thêm vào nữa. Nghĩ thế xong, anh nhanh chóng bước đến bên bàn soạn thảo gấp một quyết định sẽ công bố ngay vào sáng hôm nay đi làm
 

MissSun

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
50
Gạo
0,0
Chương 16: Đi công tác
Vừa vào đến tòa soạn thì cả Như Kỳ và Mi Mi đều nhận quyết định điều đi công tác của Khúc Thụy. Mặc dù cả hai hầu như đều quen với việc đi công tác viết bài nhưng đối với quyết định gấp gáp và không có kế hoạch như bây giờ thì cô mới gặp lần đầu

Tạm gác lại những bài viết còn dang dở chưa xong Như Kỳ cùng Mi Mi lại tất tả mang dụng cụ tác nghiệp đi đến một ngôi làng hẻo lánh hoang sơ để phỏng vấn một cục đá. Vâng chính xác là một cục đá mà người dân ở đây vẫn đồn đại là có thể tiên đoán tương lai, nhiệm vụ của cô là đến để giải thích hiện tượng kì bí này. Nếu không phỏng vấn được thì cứ làm một đoạn tư liệu rồi mang về cho tổng biên tập đại nhân coi là được. Nhưng đời đâu ai nói trước được chữ ngờ, có khi thần thánh lại là những người xung quanh chứ đâu phải là một hòn đá, đó là điều cô suy ngẫm lại sau này thôi chứ bây giờ vẫn là tin vào hòn đá.

“Mi Mi cô có biết còn bao lâu nữa mới đến không?” cô mệt mỏi dựa trên ghế của xe khách mà ca thán

“Không biết, em cũng mệt chết rồi. Tổng biên tập không biết nghĩ sao lại để cho hai cô gái như chúng ta đi làm bài viết này cơ chứ. Trong tòa soạn đâu thiếu con trai” Mi Mi chán ngắt quay đầu nhìn ngó xung quanh mà vẫn luôn miệng càu nhàu

Sau vài lần đụng độ với Khúc Thụy, Như Kỳ luôn cảm thấy anh ta đang bài xích mình ra khỏi toàn thể con trai của tòa soạn. Đầu tiên là rút Đường Ngôn về nhóm của Bùi Tuấn, điều này làm Như Kỳ rất đau đầu vì bài viết về nghị trưởng Phương còn đang dang dở mà rút Đường Ngôn về thì cô biết làm sao. Điều thứ hai là đổi chỗ ngồi của cô thay vì được ngồi đối diện với Bùi Tuấn thì bây giờ phải mặt đối mặt với Mi Mi. Còn bây giờ thì chỉ cô và Mi Mi hai thân nữ nhi mà vác thiết bị đi vào nơi xa tít làm bài báo. Quả thật là bài xích mà.

“Anh nói sao anh cũng ở làng Sìn hả ? Nhìn anh trẻ thế mà chỉ mới 28 tuổi thôi sao? Anh có giỡn với em không đấy ?” tiếng Mi Mi hồ hởi như không hề có tí mệt mỏi nào khi đi xe khách mà nói chuyện với anh chàng ngồi ở hàng ghế bên cạnh

“Anh nói thật” chàng trai niềm nở nói

“Vậy chút nữa chúng em là phải nhờ anh dẫn đường đi đến đó, anh biết đấy tụi em thân là nữ nhi liễu yếu đào tơ vác mấy cái thiết bị kia đã mệt chết rồi mà còn không biết đường nữa. Chúng em còn đang tính thuê người mang lên hộ nữa đấy” Mi Mi triệt để kể khổ cũng không quên thiểu não trước mặt chàng trai

“Vậy để lát nữa anh tiếp dùm cho” chàng trai vẫn là hào phóng nói

Như bắt được vàng lòng Như Kỳ và Mi Mi như đang đốt đại pháo ăn mừng. Ai bảo nhan sắc là tai họa cơ chứ, chính là lúc này nhờ mấy khuôn mặt xinh tươi và lời nói ngọt ngào kia mà có trai tiếp cứu kịp thời đấy thôi. Như để phụ họa vào niềm vui đại thắng Như Kỳ cũng cởi mở tiếp chuyện

“Vậy anh trai tên gì để tụi em còn xưng hô, chứ không lẽ cứ gọi là anh trai này nọ sao ?” Như Kỳ nháy mắt nói vui vẻ

“À…. Anh tên A Tu” chàng trai niềm nở nói

“Em là Như Kỳ, còn đây là Mi Mi” cô cũng nhanh miệng mà đáp lại

“Chào hai em”

“Vậy bà lão ngồi cạnh anh là bà anh A Tu hả ?” Mi Mi tò mò hỏi mắt nhướng về lão bà đang ngồi nhìn về A Tu

“A…không phải” A Tu lắc đầu từ chối

“Lão già rồi không có cái tên đẹp như mấy cô kia nên cứ gọi lão là A Già cho tiện” bà lão cũng nhanh miệng nói

“Vâng cháu chào bà A Già” A Tu chân thật chào hỏi

Chỉ có Như Kỳ và Mi Mi là gần như là bật cười ra tiếng mà vẫn cố gắng không cười sang sảng vì sự chân thật quá mức của A Tu. Còn bà lão thì vẫn bình chân như vại mà nói thêm

“A Tu à, cháu có thể đổi chỗ cho bà vào trong được không, bà ngồi gần cửa sổ nhìn ra ngoài chóng mặt quá” bà lão cầm chai dầu lên xoa xoa xung quanh mũi của mình, kèm thêm một vài biểu hiện nhăn nhăn trán phụ họa, khiến mọi người xung quanh nhìn thấy đều là tin tưởng tuyệt đối

“Vâng, được ạ” A Tu vui vẻ nhận lời

Thế đấy trước đây 2 phút cả cô và Mi Mi vẫn có thể nói chuyện thoải mái với A Tu vậy mà giờ đây muốn nói chuyện với A Tu là phải nói qua bà lão. Đó không phải gọi là bị bài xích với con trai thì gọi là gì nhỉ ?

Ngồi tán dóc cả nữa ngày mà vẫn chưa đến làng Sìn, phải công nhận là làng hẻo lánh có khác. Mặc dù cũng không mấy tiện khi nói chuyện vui với A Tu nhưng vẫn là trai ở đâu thì có thể có chuyện vui ở đó. Mà chính xác là lúc này A Tu bị cả Mi Mi và Như Kỳ công kích đến mũi đỏ, mặt cũng đỏ luôn .

“Anh A Tu này, nảy giờ nói chuyện với anh vui thật đấy, chưa bao giờ em có cảm giác thú vị như ngày hôm nay” Mi Mi chân thành chia sẻ

“Uhm, nói chuyện với các em cũng vui lắm” A Tu thật thà

“Anh A Tu ơi ! nói chuyện với anh vui quá, 80% là em thích anh rồi” Mi Mi mắt chớp chớp, miệng mỉm mỉm, tay thì bối rối

“…” A Tu bất giác đỏ mặt

“Còn em thích những 90% lận anh A Tu à” Như Kỳ cũng muốn tham gia cùng Mi Mi

“…” A Tu chín đỏ tới cổ

“Còn ta chắc chắn là 100 %” bà lão bên cạnh cũng nhàn nhã góp thêm một câu

“ Hả ???? ” A Tu tím ngắt từ đầu tới chân

Còn Như Kỳ và Mi Mi thì cười phì vì độ vui nhộn tiềm ẩn của bà lão đang ngồi bên cạnh, đúng là càng ra khỏi nhà càng có điều lạ và vui vẻ

“ Ý của ta là 100 % hai cô gái này đang đùa đấy” bà lão bình tĩnh mà cứu lại ít máu cho A Tu.

Còn Như Kỳ thầm ngưỡng mộ bà lão nhanh ý lại phản ứng rất tinh tế này hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài già cỗi của mình. Càng tiếp xúc Như Kỳ càng cảm thấy đây là một bà lão không phải như vẻ bề ngoài nhìn thấy. Mặc dù nhan sắc dường như đã in hằn dấu vết của thời gian nhưng cơ thể lại như tỏa ra khí chất huyền bí, sâu thẳm mà có lẽ chỉ có ở những cao nhân đắc đạo mới thấy.

“Hì hì…” A Tu đã bắt đầu hiểu được ý của những câu nói đùa của Như Kỳ và Mi Mi. Cũng vì anh chàng này quá chân thật nên cũng nghĩ ai cũng chân thật như mình, nên có lẽ vô tình trở thành đối tượng trêu chọc của cả hai cô gái tinh nghịch này.

Im lặng chưa được bao lâu bà lão lại chậm rãi nói tiếp

“Này bà nói này, trước khi cháu giúp hai cô gái trẻ đây đi lên làng Sìn thì giúp bà cầm hành lý đi thang bộ lên tầng 7 của chung cư gần đó được chứ ?” bà lão vẫn điềm đạm nhìn A Tu mà dò hỏi

“Dạ, nếu hai cô ấy không phiền chờ cháu thì cháu sẵn lòng giúp bà ngay” A Tu vẫn thật là nhất

“Không phiền đâu, chúng tôi có thể chờ. Miễn là anh A Tu quay lại là được rồi” Mi Mi vui vẻ nói

“Chắc chắn sẽ quay lại” A Tu cười hiền hòa

Vừa nghe bà lão nhờ vả A Tu mà trong lòng Như Kỳ lại dấy lên một sự tò mò cao cao độ, nên cứ thế cướp lời hỏi ngay “Trong chung cư nào cũng có thang máy sao bà không đi thang máy cho khỏe mà lại đi thang bộ cho mệt vậy ?”

Trước thái độ tò mò tầm cỡ con sò của Như Kỳ mà lão bà chỉ phản ứng rất nhạt nhẽo mà chậm rãi hỏi phản vấn lại “Cháu chưa nghe chuyện gì sao?”

Như Kỳ lắc đầu, chân thật nói “Dạ, cháu không biết”

“Bởi vì ta đọc báo thấy có rất nhiều vụ cưỡng hiếp trong thang máy vì thế ta đi thang bộ” bà lão bình thản trả lời

“ạch…”cưỡng hiếp trong thang máy – bà lão, bà lão – cưỡng hiếp trong thang máy,mọi người nghĩ xem vế nào sẽ thực sự đúng hơn đây ? nan giải quá mà, còn ba người đang ngây ngốc thì chính thức đứng hình. Quả thật gừng càng già càng cay mà, đùa đến cả đám dừng hình là biết tài năng cỡ nào rồi. Ấy vậy mà trước khi chia tay Như Kỳ và Mi Mi tại bến xe bà lão cũng không quên để lại một câu mà cả hai chẳng hiểu mô tê gì cả.

“Phong lưu gặp kẻ đa tình. Không là định mệnh cũng là cái duyên”

Nói xong bà lão chỉ là vỗ vỗ vào vai của Như Kỳ rồi chậm rãi tiến về khu chung cư đối diện với A Tu, môi cũng bất giác nở nụ cười thâm ý.

Sau khi giúp đỡ bà lão lên khu chung cư thì A Tu quả thật đã quay trở lại giúp đỡ Như Kỳ và Mi lên làng Sìn, hơn nữa còn bố trí chỗ nghỉ ngơi thoải mái, hết mình giúp đỡ Như Kỳ và Mi Mi có thể nhanh chóng làm xong đoạn tư liệu để trở về thành phố.

Kết quả là bí mật của hòn đá chỉ qua là đồn thổi về hòn đá tiên đoán tương lai. Khi con người rơi vào ngõ cụt, thì người ta lại có khuynh hướng tâm linh. Luôn tin vào một người nào đó giúp mình tháo gỡ khúc mắc trong lòng hay cuộc sống, mà không nhận ra rằng đáp án đã có sẵn chỉ chờ mình chấp nhận và thực hiện nó.
 

MissSun

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
50
Gạo
0,0
Chúc các bạn đọc truyện vui, mà cũng vui thiệt, mình thích chương 16 này lắm nè, lúc viết cứ ngồi cười 1 mình, hơi giống người hâm hấp ý.
 

Mèo Lười

Mèo con ham chơi!
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
21/2/14
Bài viết
3.420
Gạo
1.500,0
Chúc các bạn đọc truyện vui, mà cũng vui thiệt, mình thích chương 16 này lắm nè, lúc viết cứ ngồi cười 1 mình, hơi giống người hâm hấp ý.
Hihi, ta đọc ta cũng ngồi cười một mình.
 

MissSun

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
50
Gạo
0,0
Chương 17: Ngưu lang chức nữ (P1)
Hì hục mất 1 tuần nhóm Như Kỳ cũng làm xong bài báo về hòn đá linh thiên nơi làng Sìn. Chuyện tiếp theo là giải quyết những vấn đề còn tồn đọng của cá nhân trong đó Như Kỳ là bài báo về nghị trưởng Phương, đúng là nan giải. Mặc dù lần theo rất nhiều manh mối nhưng thứ Như Kỳ cần là bắt được quả tang các phi vụ vận chuyển hàng cấm ấy. Suy nghĩ triền miên về những vấn đề của công việc mà Như Kỳ quên mất cả thời gian tan ca, đến khi Mi Mi ngồi bàn đối diện gõ gõ vào bàn ra hiệu thì Như Kỳ mới tỉnh ngộ

“Không về nhà chuẩn bị sao ? Ngồi thừ ra đó làm gì ?” Mi Mi vừa thu dọn trên bàn vừa hỏi

“Chuẩn bị gì ?” Như Kỳ như thoát khỏi cơn mê nhìn lại Mi Mi

“Thì chuẩn bị để đi đám cưới Bùi Tuấn chứ gì ?”

“ Ừ nhỉ, xém chút lại quên” Như Kỳ vỗ nhẹ lên trán vì bây giờ mới nhớ ra tối nay có đám cưới của Bùi Tuấn

Như Kỳ thiệt rất nể phục Bùi Tuấn nha, quen bạn gái lúc nào và bao lâu không ai biết, chỉ biết sau khi đi công tác về cô nhận được một tấm thiệp mời đỏ chói trên bàn ghi tên Bùi Tuấn, thì lúc đó cả cô và Mi Mi mới nhìn nhau vỡ lẽ: “à thì ra là bấy lâu nay đúng là mình trêu hoa nghẹo nguyệt thật”. haiz

“Hì…nhớ rồi thì về nhà sửa soạn thiệt đẹp lên đi, chúng ta phải cho Bùi Tuấn biết rằng hoa của tòa soạn cũng không thua kém hoa ở đâu cả” Mi Mi tà ý ra hiệu

“….” Như Kỳ mỉm cười gật đầu.

………… ^6^

6h tại một khách sạn 5 sao

Tấm hình cưới rạng ngời của Bùi Tuấn bên cạnh cô dâu xinh đẹp của mình được treo lớn nhất ngay hội trường. Có rất nhiều bóng bay, hoa, bướm tất cả tạo thành một con đường như mơ dẫn lên sân khấu. Một góc nhỏ trong phòng tiệc trưng bày rất nhiều hình của cặp đôi này từ lúc mới quen nhau cho đến khi chính thức nắm tay nhau đi đến lễ đường. Cuộc đời của người con gái chỉ mơ ước được nắm tay người mình yêu thương nhất đi trên con đường tình yêu đẹp như thế đã là quá đủ , quá mãn nguyện rồi.

Cô bất giác mỉm cười khi nhìn thấy cô dâu của Bùi Tuấn đẹp rạng ngời trong chiếc áo cưới màu trắng, hoa cưới trên tay là bó cẩm tú cầu được kết hoàn hảo. Cô dâu đang bước đi từng bước chậm rãi tiến về phía chú rể đang đứng cuối con đường. Hôm nay Bùi Tuấn đặc biệt rạng ngời hơn, đẹp hơn và trong ánh mắt không thể che giấu được sự hạnh phúc đang dâng đầy trong đó. Sau một loạt các nghi thức của đám cưới diễn ra đầy trang trọng và hạnh phúc thì bây giờ chú rể đã được phép hôn cô dâu, như một lời khẳng định cuối cùng cho tình yêu thật đẹp. Chiếc áo cưới mềm rũ tung bay trong tiếng hò hét của những người xung quanh

Mọi thứ trong đám cưới đều rất đẹp, nhưng thứ mà Như Kỳ không thể dứt mắt ra được lại là chiếc váy cưới màu trắng của cô dâu, bất kể là ai cô cũng thấy họ thật đẹp trong chiếc váy đó, nhưng cô thì sao ? Có lẽ cả đời này cô cũng không có cơ hội được mặc, ai có thể chấp nhận được một người có quá khứ như cô và ngay cả cô cũng không thể chấp nhận mình làm mất đi sự thần thánh của bộ váy cưới đó thì ước mơ chi một ngày cô được mặc.

Trầm mặc một lúc sau thì tiếng nói từ phía sân khấu rất lớn đã khiến cô giật mình mà quay lại thực tại.

“Để góp vui cho đáp cưới của đôi tân giai nhân xin mời anh Trường Phi lên góp vui bằng một bài hát” tiếng MC hồ hởi giới thiệu ca sĩ cây nhà lá vườn này

Vừa nghe thấy giới thiệu về mình, Trường Phi đã nhanh chóng đứng dậy mà vẫy tay khắp tám phương mười hướng như thể không làm vậy người ta sẽ không nhận ra Trường Phi trong chiếc áo vest đỏ đô và hoa cài áo diêm dúa của mình. Nhanh chóng bước lên hội trường, Trường Phi cầm micro cất giọng trong trẻo nói

“Vâng xin cám ơn. Vâng xin cảm ơn.” Trường Phi tiếp tục vẫy tay bên trái rồi vẫy tay bên phải sau đó lại tiếp tục luyến loắt

“Thật tình việc Bùi Tuấn đi lấy vợ là một chuyện mà Trường Phi rất buồn, vì Trường Phi bị mất đi một người chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, những gian nan vất vả…. bla bla” Trường Phi vẫn là kể khổ cho đến khi nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của cô dâu thì mới quay lại chủ đề ban đầu

“Để chúc phúc cho cô dâu chú rể, hôm nay Trường Phi xin gởi đến mọi người một bài hát đó là – Ngày xuân vui cưới. Xin mọi người vỗ tay” Trường Phi vừa cúi đầu chào, vừa hôn môi gió vừa lắc lư theo điệu nhạc bên trong tiếng huýt sao vang dậy của các thanh niên cũng là khách mời từ 2 phía gia đình.

Trước đây khi Như Kỳ vừa bước chân ra khỏi quán bar Over cô cũng rất mặc cảm, mặc cảm đến mức suốt 2 năm cô chỉ ở trong nhà giúp Trường Phi chỉnh sửa các bài báo. Cô chỉ có mỗi Trường Phi để nói chuyện để biết rằng mình có giao lưu với thế giới bên ngoài. Là Trường Phi mang cô về với ánh sáng và cũng chính anh đưa cô trở về cuộc sống bình thường, biết vui đùa chọc phá người khác. Trường Phi dạy cho cô biết rằng nếu không ai mỉm cười với mình thì chính mình hãy tự mỉm cười với mình. Chính điều đó đã tạo nên một Như Kỳ ngày hôm nay, biết đặt quá khứ sang một bên mà vui sống mỗi ngày. Đó thực sự là một người cô trân trọng.
 
Bên trên