[PHÓNG TÁC: Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi]-Bồ công anh bay trong gió- Cập nhật-Băng Tâm Tuyết

Băng Tâm Tuyết

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/8/15
Bài viết
28
Gạo
0,0
Tác phẩm gốc: Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi - Hân Như

Tác phẩm phóng tác: Bồ công anh bay trong gió - Băng Tâm Tuyết

Tình trạng sáng tác: Cập nhật

Tình trạng đăng: 1 chương/ tuần

Lịch đăng: Chưa rõ

Thể loại: Tình cảm, lãng mạng

Độ dài: 35 chương

Giới hạn độ tuổi đọc: Không

Cảnh báo về nội dung: Không

Tóm tắt nội dung tác phẩm gốc:

“Anh ghét nhìn thấy em trong vong tay người khác vì khi đó họ đang ôm cả thế giới của anh”

“Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi” là cuốn tiểu thuyết chính thức đóng lại series tiểu thuyết “Chỉ có thể là yêu”, đây là câu chuyện viết ngược về quá khứ của “Chỉ có thể là yêu”.

Nhân vật chính trong câu chuyện là Hạ Chi một cô gái bình thường như bao cô gái khác. Rồi, cô dính vào một vụ thủ tiêu để bịt đầu mối. Sau khi được cứu thoát, cô bị mất trí nhớ. Từ đây câu chuyện tình lãng mạng nảy nở...

Giới thiệu về tác phẩm phóng tác:

Đây là câu chuyện được dựa trên cốt truyện của “Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi”. Nhân vật chính trong truyện là Bạch Thiên Ân (con trai của Thiên Anh) và Vũ Lam Thiên. Trong truyện sẽ có những tình tiết khá giống với Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi nhưng cũng hoàn toàn khác lạ với nội dung cốt truyện. Truyện kể về thân thế của Lam Thiên - cô gái xa quê bảy năm, nay trở về để tìm lại người thân bị thất lạc. Cô vô tình vướng vào truyện tình với Thiên Ân, và từ đây những bí mật được phơi bầy...
Mục lục
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Băng Tâm Tuyết

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/8/15
Bài viết
28
Gạo
0,0
Chương 1: Quê hương ngày trở về
Kiểm tra lại mọi thứ lần cuối, Lam Thiên đóng chiếc vali lại. Nhìn ngắm căn nhà cô đã ở trong bảy năm một lần nữa. Khẽ cười, cô xách vali ra khỏi nhà. Vẫy một chiếc taxi, cô đi thẳng tới sân bay.Chuyến bay của cô sẽ bay vào lúc 9h30 phút. Trong lúc chờ lên máy bay, Thiên mang điện thoại ra kiểm tra tin nhắn đến từ mail.

Bỗng, một hộp quà xuất hiện trước mắt Thiên. Ngước mắt lên nhìn, Thiên khẽ cười nhận lấy hộp quà.

- Lên đường bình an nhé! - Minh Hoàng lên tiếng.

Thiên cười nhẹ:

- Ừ! Ở lại mạnh khỏe nhé.

Liên xụt xịt đi tới ôm lấy cô

- Tớ sẽ rất nhớ cậu, khi nào về đến nơi nhớ gọi điện cho tớ yên tâm nhé.

Lam Thiên ôm chặt cô bạn. Giọng nghẹn ngào.

- Cảm ơn. Tớ sẽ rất nhớ cậu, khi nào mọi việc xong xuôi tớ sẽ trở lại.

- Nhớ nhé!

Thiên gật đầu:

-Ừ! Khi nào rảnh thì về Việt Nam thăm tớ. Địa chỉ thì cậu biết rồi đó.

- Tớ nhất định sẽ về quậy cho cậu khổ sở.

Thiên cười với hai người bạn một lúc rồi lên máy bay. Nhìn qua cửa kính, bầu trời London thật trong xanh, nhưng ở bên đó quê hương cô nó có như vậy không? Là trời cao mây tạnh hay mưa gió bão bùng? Nuối tiếc nhìn nơi đã cứu vớt cuộc đời mình lần cuối, cô quay người bước lên máy bay. Lần này trở về không biết có còn cơ hội quay lại đây hay không? Nhưng cho dù có cho cô thêm cơ hội lựa chọn, cô vẫn chọn sẽ trở về.

- Tạm biệt.

Chiếc máy bay bay vút lên tầng mây...

***

Sân bay Nội Bài.

Cuối cùng sau bảy năm tha hương Lam Thiên cũng đã trở về. Cô nhắm đôi mắt lại cảm nhận cơn gió vừa thổi qua.

- Cuối cùng tôi đã trở về. Mẹ! Con gái về rồi.

Một giọt lệ trào my. Lam Thiên đưa tay lau đi, vẫy một chiếc taxi cô đi đến khách sạn Oải Hương nghỉ ngơi.

***

- Xin giới thiệu với mọi người đây là Lam Thiên. Cô Lam Thiên đây từ giờ sẽ làm việc với mọi người.

Những chàng pháo tay nổ lên. Thiên khẽ cười, lên tiếng:

- Xin chào mọi người, tôi rất vui khi được làm việc chung với mọi người. Mong mọi người giúp đỡ.

- ...

Màn chào hỏi nhàm chán cuối cùng cũng kết thúc. Thiên mệt mỏi ngồi xuống trước máy tính bắt đầu công việc của mình. Có ai nói chuyện thì cô bắt chuyện lại, cười thì cười, vui thì vui. Cứ như vậy, cô đóng kịch với bọn họ cho đến khi hoàn thành xong kịch bản cho bộ phim dài tập với tên gọi Phím đàn theo dĩ vãng. Cô sẽ là đạo diễn và nhà chỉ đạo sản xuất của bộ phim này luôn.

- Giám đốc, em muốn xin nghỉ một vài hôm. - Cô lên tiếng khi cuộc họp gần kết thúc.

Giám đốc Triệu trần ngâm một lúc rồi cũng đồng ý. Lam Thiên xin phép nghỉ một tuần về nhà. Về lại ngôi nhà mà cô đã từng sinh ra và lớn lên. Khoác lên vai chiếc balô, cô khóa cửa nhà lại rồi đi. Thiên đi xe buýt ra ga Gia Lâm rồi mua vé lên tàu. Chuyến tàu đêm cuối cùng trong ngày. Cũng như bảy năm trước, cô rời đi trên chuyến tàu đêm này thì nay cô lại trở về trên chuyến tàu đêm này.

Tiếng còi tàu kêu vang báo hiệu đoàn tàu sắp rời ga. Tiếng bánh xe lăn trên đường ray đã đưa cô trở về kí ức tuổi thơ của những ngày bé. Một ga tàu nhỏ đìu hiu, sơ xác, nhưng lại rất bình yên. Một ngôi nhà nhỏ trên ngọn đồi cao, một gia đình nhỏ có ba mẹ cô và chị gái, một làng quê nghèo nàn nằm cạnh đường ray tàu...
 

TheMoon._-

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/3/16
Bài viết
81
Gạo
0,0
Nhân vật chính trong truyện là Bạch Thiên Ân - con trai của Thiên Anh và Vũ Lam Thiên
Ở đây mình không hiểu lắm, Bạch Thiên Ân là con ruột hay con nuôi của Thiên Anh và Vũ Lam Thiên vậy? Nếu là con nuôi thì mình không có ý kiến, còn con ruột thì phải cùng họ mới phải. :-?
Tại chưa đọc truyện đó nên không rõ cho lắm, đâm ra thắc mắc.
 
Tham gia
30/5/16
Bài viết
17
Gạo
0,0
Tôi đã đọc Giấu anh vào nỗi nhớ của em đi, nhưng vẫn chưa hiểu lắm tác phẩm này.
À mà tôi thắc mắc chút, phóng tác là gì vậy?
Còn nữa, bạn đừng dùng nhiều dấu chấm quá, đọc câu văn cứ như bị gãy, làm người đọc hụt hẫng lắm!
Chúc bạn viết tốt nhé!
 

Suzuki Eiko

Gà con
Tham gia
1/1/16
Bài viết
18
Gạo
0,0
Tôi đã đọc Giấu anh vào nỗi nhớ của em đi, nhưng vẫn chưa hiểu lắm tác phẩm này.
À mà tôi thắc mắc chút, phóng tác là gì vậy?
Còn nữa, bạn đừng dùng nhiều dấu chấm quá, đọc câu văn cứ như bị gãy, làm người đọc hụt hẫng lắm!
Chúc bạn viết tốt nhé!
Đang có cuộc thi nhé bạn. Mời bạn xem link này sẽ hiểu rõ hơn nè:
https://gacsach.com/diendan/threads/cuoc-thi-phong-tac.12773/
 

Chân Nguyên

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/6/16
Bài viết
212
Gạo
0,0
Tôi đã đọc Giấu anh vào nỗi nhớ của em đi, nhưng vẫn chưa hiểu lắm tác phẩm này.
À mà tôi thắc mắc chút, phóng tác là gì vậy?
Còn nữa, bạn đừng dùng nhiều dấu chấm quá, đọc câu văn cứ như bị gãy, làm người đọc hụt hẫng lắm!
Chúc bạn viết tốt nhé!
https://gacsach.com/diendan/threads/cuoc-thi-phong-tac.12773/
Bạn vô đây để biết thêm chi tiết nè !
 

Băng Tâm Tuyết

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/8/15
Bài viết
28
Gạo
0,0
Ở đây mình không hiểu lắm, Bạch Thiên Ân là con ruột hay con nuôi của Thiên Anh và Vũ Lam Thiên vậy? Nếu là con nuôi thì mình không có ý kiến, còn con ruột thì phải cùng họ mới phải. :-?
Tại chưa đọc truyện đó nên không rõ cho lắm, đâm ra thắc mắc.
Bạch Thiên Ân là con trai ruột của Thiên Anh còn Vũ Lam Thiên là nhân Vật chính còn lại. Có lẽ do mình viết chưa rõ nên các bạn chưa hiểu lắm
 

TheMoon._-

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/3/16
Bài viết
81
Gạo
0,0
Bạch Thiên Ân là con trai ruột của Thiên Anh còn Vũ Lam Thiên là nhân Vật chính còn lại. Có lẽ do mình viết chưa rõ nên các bạn chưa hiểu lắm
Oh, thì ra là vậy. Dù sao cũng đã ghé qua, vậy thì chúc bạn thi tốt!:)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Băng Tâm Tuyết

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/8/15
Bài viết
28
Gạo
0,0
Chương 2: Bị lừa

Đoàn tàu dừng lại trong đêm tối, Lam Thiên khoắc balô lên vai xuống tàu, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Bên ngoài toàn một màu đen, cô lặng lẽ nhìn đoàn tàu lướt qua rồi bắt đầu đi về phía trước. Đêm đen dài đằng đẵng ôm lấy bóng dáng mảnh khảnh của cô, ngắm nhìn nơi này trong đêm, cô nhớ tới mẹ, chị gái. Nơi này đã thay đổi, thay đổi rất nhiều, hai bên đương ray tàu nhà cửa san sát, không còn những đồng ruộng mênh mông, những đồi cây rậm rạp, những lũy tre già nua cổ kính. Tất cả đã thay đổi theo thời gian, bảy năm trôi qua cô cũng không còn là cô bé ngốc nghếch không hiểu chuyện của xưa kia nữa.

***

Lam Thiên mệt mỏi ngả người nằm xuống giường, đôi mắt cô thất thần nhìn trần nhà, rất lâu sau cô từ từ đi vào giấc ngủ. Cô nằm mơ, mơ thấy mẹ, chị gái cô - Lam Ngọc. Tình cảm chị em của hai người rất tốt, Lam Ngọc hơn Lam Thiên năm tuổi, cô luôn luôn là một người chị hết mực yêu thương em gái. Năm Lam Thiên mười ba tuổi ba mẹ cô bị tai nạn lao động mà qua đời, từ đó gắng nặng gia đình đè nặng lên vai chị gái cô. Lam Ngọc vừa đi học đại học vừa đi làm thêm kiếm tiền nuôi em gái ăn học. Sau khi tốt nghiệp đại học, Lam Ngọc xin vào làm việc trong một công ty khá lớn ở Hà Nội. Hai chị em cô không có thời gian gặp mặt, Lam Ngọc cũng không thường xuyên về nhà, hai chị em chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại. Rồi một hôm, Lam Ngọc kể với em gái mình đã yêu một anh chàng và hứa sẽ dẫn về ra mắt cô. Thời gian cứ lặng lẽ qua đi, Lam Ngọc bỗng nhiên mất tích. Lúc Lam Thiên nhận được tin tức của Lam Ngọc là lúc Lam Ngọc đang sinh con ở trong bệnh viện. Ngỡ ngàng ôm đứa nhỏ trên tay, Lam Thiên nhìn chị gái đang mê man trên giường bệnh.

- Sao lại thế này? - Cô đang tự hỏi chính mình. Cô không biết thời gian qua chị cô đã chải qua những chuyện gì, nhưng cô biết nó rất kinh khủng.

- Oe... oe... - Đứa bé trong lòng Lam Thiên bỗng khóc, có vẻ như thằng bé đã đói bụng. Lam Thiên cẩn thận pha sữa cho bé rồi đút cho bé uống.

- Bảo bối ngoan nhé, dì thương.

- Thiên Thiên.

Tiếng nói yếu ớt từ phía sau truyền đến, Lam Thiên qua lại nhìn thấy Lam Ngọc đã tỉnh lại, cô đi đến bên chị, trên môi nở nụ cười:

- Chị, chị xem thằng bé đáng yêu chưa?

Lam Ngọc khẽ cựa mình, đưa tay ra vuốt khuân mặt của con trai, rồi cô bật khóc:

- Con trai bé nhỏ đáng thương của mẹ.

Lam Thiên đau lòng, cô đặt đứa bé xuống cạnh chị gái rồi ôm chị gái vào lòng an ủi:

- Chị không sao đâu mà, chị phải mạnh mẽ lên vì con trai của chị.

Lam Ngọc khẽ gật đầu. Lam Thiên nhìn chị gái vẻ mặt muốn hỏi lại thôi. Đọc được suy nghĩ của em gái, Lam Ngọc chua xót bật cười:

- Thiên Thiên, chị bị người ta lừa. Hắn ta vốn không có yêu chị, hắn chỉ lợi dụng chị xong rồi đá chị đi, bỏ mặc chị đi cưới người phụ nữ khác. Bạn bè, tất cả bọn họ đều là kẻ phản bội.

Lam Thiên đau lòng nhìn chị gái, cô vẫn không sao tiếp nhận nổi cái thông tin khủng khiếp này. Thời gian cứ tiếp tục lặng lẽ trôi đi cho đến khi bên ngoài sắc trời chuyển sang màu đen. Lam Thiên ra ngoài cổng viện mua một ít đồ. Đang trên đường trở về cô nhận được điện thoại của Lam Ngọc.

- Thiên Thiên, bọn chúng cướp con của chị rồi, chúng cướp con của chị rồi...

Tiếng khóc của Lam Ngọc vẫn vang lên trong điện thoại, nhưng Lam Thiên không con nghe thấy gì nữa, đôi mắt cô mở lớn hết cỡ nhìn tòa nhà bảy tầng đối diện, Lam Ngọc đang đứng ở trên đó...

- Aaaaaaaaaaaaaaa....

Những tiếng thét trói tai vang lên, bất chợt trời đổ xuống một trận mưa. Lam Thiên đứng đó nhìn cô gái đang nằm trong vũng máu, đôi chân cô như đeo chì nặng nề tiến từng bước, từng bước lại gần.

- Chị, chị mau mở mắt ra nhìn em đi chị, chị mở mắt ra nhìn em đi, chị...

Lam Thiên ôm chặt chị gái trong lòng, máu hòa cùng nước mưa nhuộn đỏ chiếc áo sơ mi trắng cô mặc trên người. Người qua kẻ lại vội vã trong trời mưa...

***

- Choảng. - Tiếng đổ vỗ dưới nhà vang lên khiến Lam Thiên giật mình thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ, cô vội vàng bật dậy khỏi giường chạy xuống nhà.

- Aaaaaaaaaaaaa.... - Tiếng thét trói tai của cả hai ngươi cùng vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của căn nhà. Lam Thiên mở to đôi mắt ra nhìn người ở trước mặt mà người kia cũng không kém phần cô.

- Anh là ai? Sao ở trong nhà tôi?

- Cô là ai? Sao ở trong nhà tôi?

Cả hai đồng thanh cùng một câu hỏi. Lúc sau Lam Thiên hoàn hồn, cô vớ lấy cây chổi đánh túi tụi vào người hắn.

- Anh là ăn chộm đúng không? Cút ra khỏi nhà tôi ngay.

Hắn ta nhanh tay giữ lấy cây chổi của cô, gằn giọng:

- Nhà của cô? Cô đang nói nhăng nói quậy cái gì vậy? Đây là nhà của tôi.

- Cái gì nhà của anh, anh có bị bệnh không đó ? Đây là nhà của tôi.

Lam Thiên nhấn mạnh ba chữ nhà của tôi, anh chàng kia cũng không kém phần. Hai người cãi nhau om xòm, hàng xóm xung quanh xúm lại xem cuối cùng hai người kéo nhau lên công an.

***

- Cái gì? Bị lừa? - Hai người đồng thanh nhìn anh công an trước mặt.

- Đúng vậy. Hai người là những người thứ ba, thứ tư bị lừa bởi căn nhà đó. Chủ cũ của căn nhà đó vốn không có giấy tờ nhà hợp lệ, bọn họ chỉ là người được nhờ chông coi căn nhà đó vì quá túng tiền nên làm giả giấy tờ nhà đi lừa đảo bán nhà khắp nơi. Ba năm trước cũng có hai người bị lừa như cô, cậu đây.

- Choảng. - Lam Thiên tức giận vung tay hất chén trà trên bàn xuống nền, cái chén vỡ tan những người ở trong phòng trố mắt lên nhìn cô.

- Này - Anh chàng kia bỗng lên tiếng - Cô tức giận gì mà tức giận, người tức giận nên là tôi đây này.

- Anh tức gì mà tức, căn nhà đó đâu phải của anh, nó là nhà của tôi.

- Đâu là nhà của cô? Đấy là nhà của tôi, tôi đã bỏ ra cả một khoản tiền lớn để mua được căn nhà đó.

- Thế anh nghĩ tôi thì không à ? Người gì đâu mà chi li, soi mói như đàn bà thế không biết nữa.

- Cô nói gì ? Ai là đàn bà ?

- Tôi nói anh chứ ai, đồ đàn bà, đàn bà...

Cuối cùng trụ sở công an cũng được yên tĩnh. Anh công an kia toát mồ hôi sau khi giải quyết xong vụ này. Căn nhà đó bị tịch thu để điều tra, hai người kia thì dọn ra ngoài khách sạn ở. Không thể làm gì hơn, Lam Thiên đành ôm một bụng tức cùng ấm ức dọn đồ ra khách sạn ở.
 
Bên trên