2. Cám không ngạc nhiên, không bàng hoàng. Cơ thể cô bất động là do quá vui sướng.
Sắc đẹp của Tấm - gương mặt mà từng đường nét đều tinh khôi, hoàn hảo khiến bất kì ai cũng dễ sinh lòng ghen ghét, đố kị. Trái tim của Tấm - trái tim luôn đầy ắp sự bao dung, nhân hậu, nồng nhiệt cơ hồ có thể tắm dậy những vùng hoang mạc khô xơ.
Cám căm ghét không chỉ nhan sắc mà còn tâm hồn thuần khiết của Tấm, cô luôn khao khát một ngày được lột lớp mặt nạ hoàn hảo của chị, đẩy Tấm vào vũng bùn hôi thối mình đang đứng.
Ha ha, cô làm được rồi!
Nàng Tấm ngoan hiền, luôn là chuẩn mực của các gái nhà lành giờ đây đã vung tay tát cô. Cái Tấm đánh không chỉ là gương mặt đanh quoánh của Cám mà nàng còn đập tan xiềng xích kìm hãm nỗi căm giận, ai oán bấy lâu bị ém nhẹm, giấu diếm. Nàng đã không còn là Tấm của ngày trước nữa rồi! Giờ đây, tâm hồn nàng, trái tim nàng bị thù hận ăn mòn từng giờ từng phút không cách nào khống chế. Tấm luôn sợ hãi khi phải thú nhận điều đó, nàng sợ mình bị nỗi u uất vấy bẩn. Nàng sợ bản thân bị tha hóa, nàng sợ con người lương thiện ngày trước lại trở thành kẻ vạch trần sự giả dối của nàng bây giờ.
Chìm vào giấc ngủ bằng những câu chuyện cổ tích diệu kì, Tấm đã sớm ấp ủ cho mình kết thúc viên mãn của nàng lọ lem xinh đẹp. Để đạt được điều đó Tấm đương nhiên phải là gái nhà lành hoặc tự huyễn mình trong bản chất lương thiện - người luôn bị hãm hại , đày đọa trong ngơ ngác, bàng hoàng. Vừa hay, Cám lại tự nguyện đóng vai ác, ngoan ngoãn làm nền cho nàng Tấm vừa đẹp người lại đẹp nết, được nhân gian hết lòng ca ngợi. Rồi cuối cùng, kẻ trắng tay, người hạnh phúc.
Nhưng ai ngờ, lòng ghen ghét của Cám vượt quá những gì Tấm nghĩ. Và điều Tấm sợ nhất cuối cùng cũng xảy đến - trở thành con người giống em nàng, giống mẹ kế của nàng, giống cái cách mà họ dùng lời lẽ ngon ngọt để lừa phỉnh nàng rồi bóp chết hạnh phúc của nàng.
Tấm thẫn thờ, đầu lắc nguầy nguậy chối bỏ hiện thực. Nàng đau đớn như chính mình nhận cái tát ấy.
Và nàng khóc.
Chính nàng cũng không hiểu nổi bản thân mình. Sao chứ, suy xét lại thì nàng không hề sai! Với những gì mẹ con Cám đã gây ra cho nàng, cái tát này thấm vào đâu? Nhưng sao nàng lại thấy ân hận, thấy giằng xé, thấy bản thân mình đáng trách thế này? Là do bản chất của nàng vẫn luôn lương thiện hay lương tâm của một diễn viên trỗi dậy?
- Cám, chị... chị xin lỗi... chị không hề muốn đánh em đâu! Chị... chị...
Cám cười châm biếm khi nghe những lời này của Tấm. Cô thản nhiên thốt lên những lời đay nghiến tựa bàn tay ma quỷ đẩy Tấm vào vòng xoáy thù hận, tàn ác, xấu xa:
- Tấm ơi là Tấm, chị nghĩ rằng đánh tôi rồi nói những lời này có thể cứu vớt lại hình tưỡng vỡ nát của mình hay sao? Nét mặt, nụ cười của chị ngọt ngào bao nhiêu thì cái tát này cũng đau điếng bây nhiêu! Tôi cho chị hay, giờ chị với tôi, chúng ta xếp cùng một loại người!
- Không! Không phải thế!
Tấm gào lên đau đớn. Nàng đã làm gì thế này? Nàng và Cám vốn là hai sắc màu trái ngược nhau - kẻ trắng tay, người hạnh phúc và sự tồn tại của Cám định sẵn chỉ làm nổi bật nàng lên mà thôi. Sao bây giờ họ lại cùng xếp chung một hạng người được?
Cố lấy lại bình tĩnh, Tấm ngẩng đầu, đối diện vớt nét cười hả hê của Cám, nàng cũng cười:
-Em lầm rồi! Sao chúng ta lại xếp cùng một loại người được? So với những việc làm của em, chỉ cùng lắm cũng chỉ tặng em một cái tát. Một cái tát có thể nói lên được điều gì? Nhưng những việc em làm chính là bằng chứng khẳng định em là kẻ phản diện không ngại máu tanh, mà kẻ phản diện thì không có kết cục tốt đẹp đâu!
- Chị chắc chứ? – Cám cười nham hiểm, nâng chén rượu được Tấm rót lên, ánh mắt vui thích thưởng thức gương mặt nhân hậu đang từ từ tái mét - Chị dám nói với tôi đây không phải rượu độc không?
Tấm như chết ngay tại thời khắc này.
Đúng, chính nàng đã muốn dùng rượu độc giết Cám. Tấm vốn cho rằng đó là lẽ đương nhiên, là cái giá mà Cám phải trả. Nhân gian sẽ đồng tình với hành động của nàng, nàng vẫn sẽ là nàng Tấm nết na. Nhưng khi chính tay đánh Cám, nàng mới sực tỉnh. Hóa ra, chưa thực sự chứng kiến cảnh Cám bị chính mình hạ độc nàng mới có thể bình thản rót rượu như vậy. Hóa ra, nàng đã có ý nghĩ độc ác như vậy. Vừa rồi mới chỉ là một cái bạt tai đã khiến tâm nàng co rúm lại, nếu thực sự Cám uống ly rượu đó Tấm không chắc mình có hoảng loạn mà phát điên không.
Cám nói tiếp:
- Tấm, chị hãy nhớ kĩ. Ngày hôm nay là chị giết tôi, ngày hôm nay chị đã không còn là Tấm nữa rồi. Quãng đời còn lại chị đừng hòng sống hạnh phúc!
Nói đoạn, Cám ngửa cổ uống cạn ly rượu độc.
Hương sen vẫn thơm ngát.
Bánh xe thời gian vẫn tiếp tục lăn về phía trước.
Cám mỉm cười nhìn nhân gian đầy rẫy đau thương lần cuối, bên tai không còn bất cứ âm thanh nào nữa.
Rồi cô trút hơi thở cuối cùng. Trên môi nụ cười hạnh phúc lần đầu tiên nở rộ cũng là… lần cuối cùng.
Không! Là mãi mãi.
Cám sẽ mang nụ cười này xuống địa ngục.
Cuối cùng, kết cục của kẻ phản diện vẫn không thoát khỏi cái chết nhưng Cám ra đi với tất cả sự bình yên, thanh thản khi đã hoàn thành được khao khát bấy lâu thiêu đốt cơ thể mình. Cái chết của cô mãi mãi là vết đen trong bức tranh tươi sáng của Tấm, cả cuộc đời này nàng đừng hòng tẩy được nó.
Tấm ngây ngốc nhìn Cám dần dần rơi vào tay thần chết. Giây phút ấy nàng không khỏi ghen tỵ với Cám vì dù có chết nhưng có thể hạnh phúc mãi mãi. Còn nàng, đã không thể có được hạnh phúc trọn vẹn được nữa rồi.
- Không đâu Cám. Bởi chính chị cũng không biết mình là Tấm hay Cám, là kẻ phản diện hay người lương thiện, là kẻ trắng tay hay người hạnh phúc. Phải chăng, chị đã ép mình với lấy hạnh phúc mà bản thân không thuộc về. Phải chăng, ngay từ lâu chị đã chọn sai con đường, đã tự huyễn mình như thể là cô Tấm thật sự. Chị cố giam mình trong mớ câu hỏi tại sao dù đã biết sẵn đáp án. Chị luôn tỏ ra ngơ ngác sau những lần bị tước đoạt sự sống dù biết tỏng lòng hận thù của mẹ con em. Chị điên rồi phải không khi cứ buộc mình phải làm tròn vai diễn như vậy? Chị điên rồi, thật sự điên rồi...
Tấm cười, nụ cười lạ lắm, không rõ nụ cười này ẩn chứa tâm tình gì nhưng nhìn xem, nó hoàn toàn trái ngược với Cám.
-Hết-