2.
Họ thường ngồi bên đình hàn huyên chuyện đã qua. Mấy cánh sen cuối hạ dần rơi xuống mặt hồ, mùi hương thanh tao vấng vươn mái tóc mượt mà tựa mối tình đầu nhớ mãi khôn nguôi.
"Tính tình em Vân điềm đạm, vốn không thích tranh với đời nhưng điều đó đâu đồng nghĩa sự kiệm lời, trầm lặng như bây giờ?" Kiều nén tiếng thở dài đẩy chén trà về phía Kim, đoạn như nhìn vào quá khứ.
"Em Vân luôn tỏ vẻ xa cách ta. Ngần ấy năm chung chăn gối ta mới phát hiện bản thân chẳng thể hiểu nỗi lòng nàng. Hay từ đầu em ấy vốn không muốn gả cho ta?"
Nghe trong giọng chàng Kim phản phất sự bất lực. Kiều im lặng. Bởi lẽ trước kia nàng chưa kịp hiểu tâm tư em đã vội buộc sợi chỉ tơ duyên, đem Vân trả tình Kim Trọng. Với chuyện trọng đại nhất đời con gái, Vân chưa từng được ý kiến thì nay ai dám mở miệng hỏi cảm giác trong lòng nàng.
"Dạ... bẩm đại nhân... phu nhân..."
Lúc Kim - Kiều ngồi bên nhau, gia nhân được lệnh của Vân phải tránh xa. Nay vì chuyện hệ trọng nên tên đầy tớ vội xông vào, song gã vẫn run rẩy nói năng lộn xộn. Chàng Kim dạ khẽ bồn chồn liền đứng dậy.
"Em Vân thế nào?"
"Phu nhân... ngã... ngã xuống hồ."
Mấy chữ ngắn gọn như thau nước tát vào mặt, Kim vội rời khỏi đình chạy nhanh về phòng. Giữa trưa hè gió rít qua tai chàng như hơi thở của ai yếu dần theo năm tháng. Từ thuở lấy nhau Vân luôn đi sau chàng, lặng yên tựa cái bóng. Lâu dần Kim nghĩ chỉ khi mình chết bóng mới mất. Nào ngờ sự đời vô thường, trong sự bảo bọc của chàng, nàng vẫn gặp nguy hiểm.
"Sao em Vân lại rơi xuống hồ?" Kim Trọng chưa bao giờ đem nét mặt đại quan uy nghiêm về nhà. Bởi chàng từng nghe Vân nói nàng luôn nhớ hình ảnh cậu thư sinh nho nhã đứng giữa cái lạnh của tháng ba.
"Dạ... do phu nhân đánh rơi một chiếc thoa."
"Thoa?" Kiều đến sau thấy Vân mê man trên giường lại nghe nhắc "chiếc thoa" nên sửng sốt. Nhớ lại lời nàng dặn dò em gái năm nào mà chua xót:
"Chiếc thoa với bức tờ mây
Duyên này thì giữ, vật này của chung." (**)
"Khi ấy, các ngươi ở đâu mà cứu phu nhân muộn vậy?" Bàn tay chàng Kim rắn chắc bao mấy ngón tay lạnh lẽo của Vân. Nàng thêm thếp, hàng mi dày không còn lay động. Bình thường Vân ít nói song đôi mắt có thần thái, nay im lặng thật khiến người sợ hãi.
"Em còn nhiều chiếc thoa khác, tội tình chi vì vật vô tri kia mà..."
"Nó là chiếc thoa mắc trên cành cây năm ấy." Kiều ngập ngừng đáp thay Vân.
Kim nghe xong chết lặng. Rõ ràng chàng sợ Vân đau lòng nên giấu thật kỹ vật này, không hiểu sao nàng có thể tìm thấy. Phải chăng do đêm đó chàng say định mang trả cho Kiều, lại mơ màng ngủ quên bên án thư.
"Kiều nương nói xem, em Vân ngủ một chốc sẽ dậy nhỉ?" Giọng chàng Kim tha thiết chờ đợi cái gật đầu.
Song, Kiều chỉ đứng đấy và im lặng.
*
Vân tỉnh vào ngày gió thu bay qua mái hiên thổi vài chiếc lá khô rơi xuống đất. Mấy cánh hoa cúc trắng khẽ lung lay tỏa mùi hương ly biệt.
Hơn một tuần trăng, Kim Trọng đệ thư lên triều đình xin từ quan. Chàng không rời phòng vợ nửa bước, tâm trạng rối bời sao còn tâm trí lo chuyện quốc gia. Thúy Kiều vẫn đi đi lại lại lo việc thuốc than. Song sức khỏe Vân ngày càng yếu tựa đèn hao dầu cạn. Những khi tỉnh táo, Vân đều nhìn cành lê lưa thưa lá hỏi:
"Được yêu là cảm giác thế nào chị nhỉ? Bao giờ em mới được quyền yêu?"
Kiều im lặng.
"Dưới cành lê ngậm gió xuân, trong tiết thanh minh năm sau. Ta sẽ cho em nếm mùi vị của hẹn hò. Vì vậy em phải mau mau khỏe lại." Chàng Kim vừa đến, mỉm cười trìu mến nhìn Vân.
Nhưng nàng không còn thấy chàng nữa. Lần đầu tao ngộ, trong mắt chàng chỉ tồn tại Thúy Kiều. Lần thứ hai gặp lại, lòng chàng luôn tưởng nhớ Kiều nương. Lần ba là đêm động phòng, chàng Kim say khước đến quên gỡ khăn che mặt của Vân. Cả đêm nàng ngồi đấy nghe chồng gọi mãi tên của chị mình. Kể từ dạo ấy, nàng không bao giờ nhìn thẳng mặt chàng.
"Em chọn lãng quên ta như một cách trả hận sao?" Chàng Kim bi ai định cầm tay Vân hỏi.
Nàng thờ ơ tiếp tục nói với Kiều: "Em thấy thanh minh, hoa lê đang bay cùng gió. Hoa đi tìm người yêu. Đến vật vô tri còn biết mùi của hẹn hò. Còn người yêu em ở đâu vậy chị?"
Kiều im lặng.
"Vân nương..." Mặc cho nàng không để ý mình, Kim vẫn ôm chầm vợ. Chua xót trào dâng khiến tim người thắt lại.
Vân giờ yếu ớt mong manh tựa làn sương sẽ tan biến bất cứ lúc nào. Kim Trọng nâng nàng như viên ngọc quý, dù Vân bây giờ hay nói vô số câu kỳ lạ. Phải chăng đây là điều nàng kìm nén trong lòng suốt mười mấy năm qua.
"Em ước mình được một lần hờn dỗi, ghen tuông như bao cô gái ngoài kia. Nhưng em biết cuộc đời này em đâu sống cho mình. Nếu có kiếp sau, em hy vọng không gặp chàng."
Lời nàng đâm nát trái tim chàng. Kim đâu nghĩ mình đã làm Vân đau đớn vậy: "Em chán ghét ta vậy ư? Dù kiếp sau em chẳng cho ta bù dấp ta cũng nguyện đi theo để bảo vệ cho em..."
Giọng chàng chân thành. Song đây là lần cuối Vân đáp lời Kim, gương mặt nàng tha thiết van nài: "Chàng buông tha trái tim ta đi."
Cõi lòng sầu muộn, bàn tay dần lạnh ngắt. Kể từ giờ khắc ấy, nàng sẽ không gượng ép bản thân làm vị phu nhân cao quý phải cam chịu số phận. Nàng không là người con ngoan sống thay đời chị gái. Tâm hồn đòi yêu đã mang Vân rời xa nhân thế vốn phũ phàng.
Gió mùa thu mơn man nỗi sầu thiên cổ. Đâu đó ngoài xa, cái lạnh sẽ hòa tiếng than khóc chàng Kim, day dẳng một đời người. Vân đã đợi chàng nhưng lỡ nhịp yêu đương. Kiếp sau gặp lại, chắc gì nàng vẫn là Vân của thời hoa mộng ấy...
Chú thích:
(**) Trích Truyện Kiều của Nguyễn Du.