Truyện dựa trên tình sử của thủy tướng Yết Kiêu
Dự định của ta còn chưa làm được thì quân Mông Nguyên khai chiến, không kiêng nể gì vào cướp nước ta. Nhìn bọn chúng diễu võ giương oai, khinh thường Đại Việt, ta không thể nào nhát gan chaỵ trốn. Ta tuy chẳng có tài cán gì, nhưng lớn lên ở vùng sóng nước nên cũng có chút khả năng bơi lội. Ta muốn tòng quân ra trận, đánh đuổi giặc Nguyên. Nhưng điều mà ta vướng bận nhất, chính là Vân. Nàng đáng yêu như thế, yếu ớt như thế, sao ta có thể để nàng lại được. Lão Lý cũng muốn cùng ta ra trận, vậy Vân phải làm sao? Ta cố thuyết phục lão bá ở lại, cùng Vân di tản, đợi ngày ta chiến thắng trở về nhưng lão không đồng ý, Vân mặc dù lo lắng cho cha, nhưng nàng vẫn ủng hộ cha mình lên đường chống giặc. Lão Lý xưa kia vốn là cựu tướng, đã vào sinh ra tử, vậy mà giờ sao có thể ngồi yên nhìn quân cướp nước ngang nhiên hống hách? Ngày tòng quân, Vân khóc rất nhiều, hai mắt đỏ ửng đầy tơ máu, chứng tỏ đêm qua nàng không ngủ được. Ta ôm lấy nàng, an ủi nàng, thì thầm vào tai nàng: "Vân, đợi ta. Ta nhất định sẽ trở về!". Không kịp để nàng lên tiếng, ta quay lưng đi ngay. Hai tay ta siết chặt, lồng ngực đau nhức khi nghe tiếng nàng gọi tên ta thổn thức chìm trong những tiếng nấc nghẹn ngào. Ta thầm nhủ với lòng mình, chỉ cần Yết Kiêu ta liều mạng chống giặc, liều mạng giữ nước, mau chóng đuổi lũ khốn Mông Nguyên ra khỏi nước ta, ta sẽ lại được trở về gặp nàng.
Ta được Hưng Đạo vương Trần Quốc Tuấn thu nhận làm gia nô. Được đi theo Hưng Đạo Đại Vương danh tiếng lẫy lừng, ta cảm thấy rất mãn nguyện. Thân phận ta thấp kém, làm gia nô cho đại vương cũng không có gì ủy khuất, ngài lại đối xử với chúng ta rất tốt, ta đi theo ngài học cách dùng bình. Trận chiến kéo dài hơn ta tưởng tượng, cũng khốc liệt hơn ta tưởng tượng. Ta đi theo chủ soái, chỉ đâu đánh đó, một mực tuân theo quên lệnh. Thế giặc hùng mạnh, thuyền chiến lớn gấp mấy lần của ta. Chúng ỷ thế nước lớn, mấy lần đứng trên thuyền kiêu ngạo. Ta nuốt không trôi cục tức này, suy nghĩ mãi liền nghĩ được một kế, liền đi nói với chủ tướng, xin cho ta lặn xuống lòng sông, đục thủng thân thuyền. Chủ soái nhìn ta tán thưởng. Ta vốn chỉ là một gia nô, liều phen này mà có thể thành công giết địch, cũng đỡ tốn quân tốn tốt. Kinh nghiệm sông nước giúp ta thực hiện được kế hoạch một cách trót lọt. Ta không ngờ nhờ chút tài vặt vãnh ấy mà ta lập được công lớn, còn được ban thưởng. Ta không nghĩ gì nhiều, chỉ lập tức quỳ xuống xin cho ấp Hạ Bì quê ta, xin cho những người dân làm nghê chài lưới ba thước đất hai bên bờ sông để người dân phơi phóng, không cần phải đóng thuế, hào lí cũng không được ngáng trở. Thỉnh cầu của ta đã được chấp thuận. Ta thấp thỏm, vui mừng khôn xiết. Từ nay người dân trong ấp không phải lo nghĩ nữa rồi. Chủ soái cho phép ta về trướng nghỉ ngơi, ta cũng không khách khí, tuân mệnh trở về. Vừa bước vào, ta đã ngỡ ngàng như không tin vào mắt mình. Nàng đứng đó chờ ta, đôi mắt nàng vẫn sáng như sao băng, nhìn ta cười khúc khích. Ta chạy vội đến nắm lấy tay nàng, hỏi dồn dập: "Vân? Là nàng đấy ư? Nàng vào đây bằng cách gì? Cha nàng đâu? Sao nàng đến đây một mình?". Nàng ngượng ngùng nhìn ta, giọng đầy trách móc nhưng vẫn nũng nịu khiến ta mềm nhũn. "Chàng hỏi nhiều thế, sao ta trả lời được". Ta lại rối rít xin lỗi nàng, đứng trước nàng, ta lại như cậu thiếu niên năm đó, lúng túng đến mức thấy tay chân mình thừa thãi. Nàng bảo cha nàng là tướng cũ dưới trướng tướng quân, ông sợ nàng một mình không có ai chăm sóc nên xin đưa nàng theo. Nàng lại biết một chút cách cầm máu, băng bó vết thương nên chủ soái đặc cách cho nàng đi theo doanh, chỉ là không được tiết lộ thân phận nữ nhi của mình. Ta vui mừng khôn xiết vì từ nay đã có thể thường xuyên gặp nàng, không cần phải gặm nhấm nỗi nhớ nàng da diết hằng đêm nữa, nhưng ta cũng lo lắng cho nàng, đao kiếm không có mắt, lỡ như nàng có mệnh hệ gì, làm sao ta sống nổi?
Trận chiến đến hồi gay cấn, thời gian ta gặp nàng cũng càng ngày càng ít đi. Ta phải đi theo bảo vệ chủ thượng mọi nơi mọi lúc. Sát khí ngày càng nặng, tình thế hỗn loạn khó kiểm soát. Binh lính thương vong nhiều vô kể. Ta vừa phải bảo vệ chủ thượng, vừa chăm chăm nhìn cái bóng bé nhỉ thoăn thoắt trên chiến trường. Nàng không màng sinh mệnh, không màng thân thể nữ nhi yếu đuối, nàng luôn tay cứu chữa cho những binh sĩ bị thương. Chủ thượng biết ta tâm tình bất ổn, liền cho ta một canh giờ đi lo liệu việc nhà, xong xuôi rồi phải chuyên tâm vì nghĩa lớn. Ta cảm kích tạ ân chủ thượng rồi mau chóng len lỏi đuổi theo bóng dáng nhỏ bé ấy. Ta hét lớn "Vân!". Tay nàng ngưng lại một nhịp, rồi vẫn như cũ nhanh chóng giúp đưa những binh sĩ bị thương trở về. Ta bắt vội lấy tay nàng, quát lớn, chưa bao giờ ta lớn tiếng với nàng đến vậy, cũng chưa bao giờ lòng ta lại run sợ đến vậy. "Nàng quay trở về cho ta! Không được ở đây nữa, quá nguy hiểm, tất cả đã có ta thu xếp!". Nàng một mực không chịu, chúng ta giằng co, không ai chịu nhượng bộ. Đột ngột nàng thét lớn: "Cẩn thận!". Ta còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã lao đến ôm chầm lấy ta, dùng lực xô ta ngã trên mặt đất. Nàng nằm bất động trên người ta, tấm lưng mảnh khảnh của nàng không che khuất được chiếc lông gắn trên đuôi mũi tên vẫn đang rung nhè nhẹ. Ta chỉ ước mình đang nằm mơ, vội trở mình ôm lấy nàng, ta thấy tay mình ươn ướt. Ta thét gọi một cách đầy hoảng loạn. "Người đâu! Đại phu! Mau cứu người! Cứu Vân! Vân, nàng cố lên, ta đưa nàng về...đưa nàng về...". Vân mấp máy môi, tay nàng run rẩy chạm vào má ta, lau đi những giọt nước mắt mà ta không biết đã rơi từ lúc nào. Nàng thì thào gọi tên ta, Yết Kiêu...Yết Kiêu... Nàng lại nói không được gặp chàng nữa rồi... Ta sợ hãi áp trán nàng lên má. Ta nói không được, nàng không được chết, nàng mà chết thì ta sẽ đi cùng nàng. Nàng ngăn ta nói tiếp. Nàng bảo ta không được, ta phải sống để báo thù cho nàng. Ta sững sờ, gật đầu trong vô thức. Đúng thế, ta phải báo thù cho nàng. Đợi báo thù xong, ta theo nàng cũng chưa muộn. Vân, nàng đừng đi, ta sợ lắm. Lồng ngực ta như thít lại, khoảnh khắc Vân ngã xuống, khoảnh khắc máu nàng loang ra cả một vùng trên chiếc áo vải bố cũ kĩ, khoảnh khắc ánh mắt nàng lưu luyến nhìn ta, cả đời này ta cũng không bao giờ muốn nhớ lại. Vân của ta, nàng ngây thơ biết bao, cũng dũng cảm biết bao. Nàng vì ta mà đỡ một tên, nhưng nàng vì Đại Việt mà chết. Đối với ta, nàng vĩ đại biết bao. Ta gật đầu kiên định với nàng, ta sẽ giết sạch lũ Mông Nguyên, báo thù cho nàng. Nàng mỉm cười, môi nàng lại mấp máy, ta vội vàng ghé tai nghe. Nàng nói, Yết Kiêu, ta yêu chàng. Nước mắt ta càng tuôn ra, rơi cả xuống gò má bị bụi bám đầy nhưng vẫn trắng nõn, rơi xuống đôi mắt đã nhắm nghiền của nàng. Ta muốn gào khóc, nhưng cổ họng ta tắc nghẹn, ta cúi xuống run rẩy tìm kiếm môi nàng. Ta chỉ là chàng trai nghèo sống bên sông, ta ngây ngô không hiểu tâm tình nhi nữ, ta hay chọc ghẹo khiến nàng tức giận, ta ngốc nghếch không biết bày tỏ tình cảm, nắm tay nàng cũng phải hạ quyết tâm thật nhiều, nhưng nàng vẫn bao dung ta, lo lắng cho ta, vẫn...yêu ta. Bờ môi nàng lạnh lẽo, liệu nàng có kịp cảm nhận được nụ hôn ta dành cho nàng hay không? Hay nàng đang đứng ở một nơi nào đó, cười nhạo ta đang ôm lấy thân xác nàng mà tuyệt vọng? Ta ôm nàng lên, chạy thật nhanh. Ta không bận tâm đến thời hạn một canh giờ kia nữa, nếu nàng không còn, đối với ta chẳng có gì là quan trọng.
Nhiều năm sau, ta đã được cất nhắc lên hàng tướng. Ta vẫn miệt mài với việc dùng binh, nhưng ta nhớ nàng. Không có nàng, kiếp này ta đã không còn vui vẻ. Ta đã trả được thù cho nàng, nhưng nàng cũng đâu thể lại mỉm cười với ta, cũng đâu thể tán thưởng rằng ta thật tốt. Quận chúa đòi ta cưới nàng ta, công chúa cũng đòi ta cưới nàng ta. Nhưng đối với ta, bọn họ đều không bằng nàng. Chém đầu cũng được, lưu đày cũng chẳng sao, mất nàng, ta cũng không còn sợ hãi. Đời này kiếp này, Vân, nàng vĩnh viễn là thê tử duy nhất của Yết Kiêu ta. Ta không được học hành nhiều, nhưng ta biết, chung thủy với nàng, ở bên nàng chính là ước vọng lớn nhất cuộc đời ta. Không cần tước vị, chẳng cần quyền thế, ta chỉ mãi canh giữ bên nàng, tưởng tượng khuôn mặt nàng trên bầu trời xanh thẳm kia, cùng trò chuyện với nàng, đối với ta...đã là quá đủ.
----------------------------------------
Chương 1: Yết Kiêu
Lần đầu tiên ta gặp Vân là vào một buổi chiều muộn, khi cả người ta đầy mùi mồ hôi sau một buổi đánh cá trở về. Lúc đó, ta theo lão Lý trở về nhà, chỉ định bụng nghỉ lại một bữa, sửa giúp căn nhà đã có nhiều chỗ dột. Ta nhìn thấy nàng chạy vội ra đón, đứng sau lưng lão Lý, đôi mắt tròn lúng liếng nhìn ta tò mò. Mặt ta lúc đó nóng ran, tay chân thừa thãi chẳng biết làm gì, cứ đưa lên đầu mà gãi. Nàng bật cười khanh khách. Lão Lý cau mày mắng con gái: "Đi vào nhà nấu cơm đi! Con gái con đứa ra ngoài làm gì!". Nàng bĩu môi, kéo dài giọng kêu cha một tiếng, rồi quay người đi thẳng. Lão Lý vẻ ái ngại, lắc lắc đầu: "Nhà có mỗi mụn con, cưng chiều quá nên sinh hư rồi, cháu đừng để bụng!". Ta cười cười tỏ vẻ không sao, nhưng mắt thì lại vô thức lướt vòng ra sau lão Lý, thầm ngắm nàng một cái. Ta theo lão bá đi vào, mắt không khỏi đánh vòng, tò mò nhìn ngắm xung quanh. Căn nhà gỗ đơn giản, đồ đạc không có gì nhiều, ngước mắt lên có thể thấy những lỗ to nhỏ trên mái. Lão Lý vội giục ta đi tắm rửa, cơm sắp chín rồi. Mùi thức ăn thơm nức xộc vào mũi ta, làm bụng ta càng đói. Ta tắm qua loa một chút liền đến ngồi vào bàn ăn. Thức ăn thanh đạm, chủ yếu là rau cỏ cùng ít cá. Chỗ ta làm nghề chài lưới, trên bàn ăn có cá cũng không phải có gì là lạ. Vân xới cơm ra bát, tay nàng thoăn thoắt, khuôn mặt nàng bị hơi bốc lên hong đỏ ửng, trông như chiếc bánh bao vừa ra khỏi lồng hấp, trắng mịn, lại hơi ươn ướt. Ta nhìn nàng đến mê mẩn, đến mức lão Lý hải ho khan ra chiều nhắc nhở. Tai ta nóng ran, vội giả vờ cắm mặt vào bát ăn cơm. Từ hôm đó, ta càng hay kiếm cớ đến nhà lão Lý để được gặp Vân, khi thì mang biếu con cá to vừa đánh được, khi thì lại sang ngủ nhờ một hôm vì trời tối không tiện trở về. Vân dần dà cũng thân với ta hơn. Nàng hoạt bát, thoải mái, còn có chút đanh đá, không giống như những tiểu thư khuê các ba bước đi một bước nghỉ. Nàng hay cười, tiếng cười của nàng tươi sáng như tiếng vỏ ốc va vào nhau, giọng nói nàng lại nghe rì rào như sóng biển. Ta càng ngày càng mê đắm nàng, không sao dứt ra được. Ta định qua vài năm nữa, khi ta dành dụm được chút vốn rồi, nhất định sẽ cưới nàng về làm vợ.Chương 1: Yết Kiêu
Dự định của ta còn chưa làm được thì quân Mông Nguyên khai chiến, không kiêng nể gì vào cướp nước ta. Nhìn bọn chúng diễu võ giương oai, khinh thường Đại Việt, ta không thể nào nhát gan chaỵ trốn. Ta tuy chẳng có tài cán gì, nhưng lớn lên ở vùng sóng nước nên cũng có chút khả năng bơi lội. Ta muốn tòng quân ra trận, đánh đuổi giặc Nguyên. Nhưng điều mà ta vướng bận nhất, chính là Vân. Nàng đáng yêu như thế, yếu ớt như thế, sao ta có thể để nàng lại được. Lão Lý cũng muốn cùng ta ra trận, vậy Vân phải làm sao? Ta cố thuyết phục lão bá ở lại, cùng Vân di tản, đợi ngày ta chiến thắng trở về nhưng lão không đồng ý, Vân mặc dù lo lắng cho cha, nhưng nàng vẫn ủng hộ cha mình lên đường chống giặc. Lão Lý xưa kia vốn là cựu tướng, đã vào sinh ra tử, vậy mà giờ sao có thể ngồi yên nhìn quân cướp nước ngang nhiên hống hách? Ngày tòng quân, Vân khóc rất nhiều, hai mắt đỏ ửng đầy tơ máu, chứng tỏ đêm qua nàng không ngủ được. Ta ôm lấy nàng, an ủi nàng, thì thầm vào tai nàng: "Vân, đợi ta. Ta nhất định sẽ trở về!". Không kịp để nàng lên tiếng, ta quay lưng đi ngay. Hai tay ta siết chặt, lồng ngực đau nhức khi nghe tiếng nàng gọi tên ta thổn thức chìm trong những tiếng nấc nghẹn ngào. Ta thầm nhủ với lòng mình, chỉ cần Yết Kiêu ta liều mạng chống giặc, liều mạng giữ nước, mau chóng đuổi lũ khốn Mông Nguyên ra khỏi nước ta, ta sẽ lại được trở về gặp nàng.
Ta được Hưng Đạo vương Trần Quốc Tuấn thu nhận làm gia nô. Được đi theo Hưng Đạo Đại Vương danh tiếng lẫy lừng, ta cảm thấy rất mãn nguyện. Thân phận ta thấp kém, làm gia nô cho đại vương cũng không có gì ủy khuất, ngài lại đối xử với chúng ta rất tốt, ta đi theo ngài học cách dùng bình. Trận chiến kéo dài hơn ta tưởng tượng, cũng khốc liệt hơn ta tưởng tượng. Ta đi theo chủ soái, chỉ đâu đánh đó, một mực tuân theo quên lệnh. Thế giặc hùng mạnh, thuyền chiến lớn gấp mấy lần của ta. Chúng ỷ thế nước lớn, mấy lần đứng trên thuyền kiêu ngạo. Ta nuốt không trôi cục tức này, suy nghĩ mãi liền nghĩ được một kế, liền đi nói với chủ tướng, xin cho ta lặn xuống lòng sông, đục thủng thân thuyền. Chủ soái nhìn ta tán thưởng. Ta vốn chỉ là một gia nô, liều phen này mà có thể thành công giết địch, cũng đỡ tốn quân tốn tốt. Kinh nghiệm sông nước giúp ta thực hiện được kế hoạch một cách trót lọt. Ta không ngờ nhờ chút tài vặt vãnh ấy mà ta lập được công lớn, còn được ban thưởng. Ta không nghĩ gì nhiều, chỉ lập tức quỳ xuống xin cho ấp Hạ Bì quê ta, xin cho những người dân làm nghê chài lưới ba thước đất hai bên bờ sông để người dân phơi phóng, không cần phải đóng thuế, hào lí cũng không được ngáng trở. Thỉnh cầu của ta đã được chấp thuận. Ta thấp thỏm, vui mừng khôn xiết. Từ nay người dân trong ấp không phải lo nghĩ nữa rồi. Chủ soái cho phép ta về trướng nghỉ ngơi, ta cũng không khách khí, tuân mệnh trở về. Vừa bước vào, ta đã ngỡ ngàng như không tin vào mắt mình. Nàng đứng đó chờ ta, đôi mắt nàng vẫn sáng như sao băng, nhìn ta cười khúc khích. Ta chạy vội đến nắm lấy tay nàng, hỏi dồn dập: "Vân? Là nàng đấy ư? Nàng vào đây bằng cách gì? Cha nàng đâu? Sao nàng đến đây một mình?". Nàng ngượng ngùng nhìn ta, giọng đầy trách móc nhưng vẫn nũng nịu khiến ta mềm nhũn. "Chàng hỏi nhiều thế, sao ta trả lời được". Ta lại rối rít xin lỗi nàng, đứng trước nàng, ta lại như cậu thiếu niên năm đó, lúng túng đến mức thấy tay chân mình thừa thãi. Nàng bảo cha nàng là tướng cũ dưới trướng tướng quân, ông sợ nàng một mình không có ai chăm sóc nên xin đưa nàng theo. Nàng lại biết một chút cách cầm máu, băng bó vết thương nên chủ soái đặc cách cho nàng đi theo doanh, chỉ là không được tiết lộ thân phận nữ nhi của mình. Ta vui mừng khôn xiết vì từ nay đã có thể thường xuyên gặp nàng, không cần phải gặm nhấm nỗi nhớ nàng da diết hằng đêm nữa, nhưng ta cũng lo lắng cho nàng, đao kiếm không có mắt, lỡ như nàng có mệnh hệ gì, làm sao ta sống nổi?
Trận chiến đến hồi gay cấn, thời gian ta gặp nàng cũng càng ngày càng ít đi. Ta phải đi theo bảo vệ chủ thượng mọi nơi mọi lúc. Sát khí ngày càng nặng, tình thế hỗn loạn khó kiểm soát. Binh lính thương vong nhiều vô kể. Ta vừa phải bảo vệ chủ thượng, vừa chăm chăm nhìn cái bóng bé nhỉ thoăn thoắt trên chiến trường. Nàng không màng sinh mệnh, không màng thân thể nữ nhi yếu đuối, nàng luôn tay cứu chữa cho những binh sĩ bị thương. Chủ thượng biết ta tâm tình bất ổn, liền cho ta một canh giờ đi lo liệu việc nhà, xong xuôi rồi phải chuyên tâm vì nghĩa lớn. Ta cảm kích tạ ân chủ thượng rồi mau chóng len lỏi đuổi theo bóng dáng nhỏ bé ấy. Ta hét lớn "Vân!". Tay nàng ngưng lại một nhịp, rồi vẫn như cũ nhanh chóng giúp đưa những binh sĩ bị thương trở về. Ta bắt vội lấy tay nàng, quát lớn, chưa bao giờ ta lớn tiếng với nàng đến vậy, cũng chưa bao giờ lòng ta lại run sợ đến vậy. "Nàng quay trở về cho ta! Không được ở đây nữa, quá nguy hiểm, tất cả đã có ta thu xếp!". Nàng một mực không chịu, chúng ta giằng co, không ai chịu nhượng bộ. Đột ngột nàng thét lớn: "Cẩn thận!". Ta còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã lao đến ôm chầm lấy ta, dùng lực xô ta ngã trên mặt đất. Nàng nằm bất động trên người ta, tấm lưng mảnh khảnh của nàng không che khuất được chiếc lông gắn trên đuôi mũi tên vẫn đang rung nhè nhẹ. Ta chỉ ước mình đang nằm mơ, vội trở mình ôm lấy nàng, ta thấy tay mình ươn ướt. Ta thét gọi một cách đầy hoảng loạn. "Người đâu! Đại phu! Mau cứu người! Cứu Vân! Vân, nàng cố lên, ta đưa nàng về...đưa nàng về...". Vân mấp máy môi, tay nàng run rẩy chạm vào má ta, lau đi những giọt nước mắt mà ta không biết đã rơi từ lúc nào. Nàng thì thào gọi tên ta, Yết Kiêu...Yết Kiêu... Nàng lại nói không được gặp chàng nữa rồi... Ta sợ hãi áp trán nàng lên má. Ta nói không được, nàng không được chết, nàng mà chết thì ta sẽ đi cùng nàng. Nàng ngăn ta nói tiếp. Nàng bảo ta không được, ta phải sống để báo thù cho nàng. Ta sững sờ, gật đầu trong vô thức. Đúng thế, ta phải báo thù cho nàng. Đợi báo thù xong, ta theo nàng cũng chưa muộn. Vân, nàng đừng đi, ta sợ lắm. Lồng ngực ta như thít lại, khoảnh khắc Vân ngã xuống, khoảnh khắc máu nàng loang ra cả một vùng trên chiếc áo vải bố cũ kĩ, khoảnh khắc ánh mắt nàng lưu luyến nhìn ta, cả đời này ta cũng không bao giờ muốn nhớ lại. Vân của ta, nàng ngây thơ biết bao, cũng dũng cảm biết bao. Nàng vì ta mà đỡ một tên, nhưng nàng vì Đại Việt mà chết. Đối với ta, nàng vĩ đại biết bao. Ta gật đầu kiên định với nàng, ta sẽ giết sạch lũ Mông Nguyên, báo thù cho nàng. Nàng mỉm cười, môi nàng lại mấp máy, ta vội vàng ghé tai nghe. Nàng nói, Yết Kiêu, ta yêu chàng. Nước mắt ta càng tuôn ra, rơi cả xuống gò má bị bụi bám đầy nhưng vẫn trắng nõn, rơi xuống đôi mắt đã nhắm nghiền của nàng. Ta muốn gào khóc, nhưng cổ họng ta tắc nghẹn, ta cúi xuống run rẩy tìm kiếm môi nàng. Ta chỉ là chàng trai nghèo sống bên sông, ta ngây ngô không hiểu tâm tình nhi nữ, ta hay chọc ghẹo khiến nàng tức giận, ta ngốc nghếch không biết bày tỏ tình cảm, nắm tay nàng cũng phải hạ quyết tâm thật nhiều, nhưng nàng vẫn bao dung ta, lo lắng cho ta, vẫn...yêu ta. Bờ môi nàng lạnh lẽo, liệu nàng có kịp cảm nhận được nụ hôn ta dành cho nàng hay không? Hay nàng đang đứng ở một nơi nào đó, cười nhạo ta đang ôm lấy thân xác nàng mà tuyệt vọng? Ta ôm nàng lên, chạy thật nhanh. Ta không bận tâm đến thời hạn một canh giờ kia nữa, nếu nàng không còn, đối với ta chẳng có gì là quan trọng.
Nhiều năm sau, ta đã được cất nhắc lên hàng tướng. Ta vẫn miệt mài với việc dùng binh, nhưng ta nhớ nàng. Không có nàng, kiếp này ta đã không còn vui vẻ. Ta đã trả được thù cho nàng, nhưng nàng cũng đâu thể lại mỉm cười với ta, cũng đâu thể tán thưởng rằng ta thật tốt. Quận chúa đòi ta cưới nàng ta, công chúa cũng đòi ta cưới nàng ta. Nhưng đối với ta, bọn họ đều không bằng nàng. Chém đầu cũng được, lưu đày cũng chẳng sao, mất nàng, ta cũng không còn sợ hãi. Đời này kiếp này, Vân, nàng vĩnh viễn là thê tử duy nhất của Yết Kiêu ta. Ta không được học hành nhiều, nhưng ta biết, chung thủy với nàng, ở bên nàng chính là ước vọng lớn nhất cuộc đời ta. Không cần tước vị, chẳng cần quyền thế, ta chỉ mãi canh giữ bên nàng, tưởng tượng khuôn mặt nàng trên bầu trời xanh thẳm kia, cùng trò chuyện với nàng, đối với ta...đã là quá đủ.
Chỉnh sửa lần cuối: