Quạ Đen - Tạm dừng - Elluka

Elluka

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/9/15
Bài viết
46
Gạo
0,0
Tên truyện: Quạ Đen
Tác giả: Elluka

Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: Không xác định
Thể loại: Viễn tưởng, hành động, kinh dị
Độ dài: Chưa xác định
Giới hạn độ tuổi đọc: 13+
Cảnh báo về nội dung: Không
Giới thiệu: Một cô bé mang hai dòng máu trái ngược, tính cách mạnh mẽ, tàn nhẫn, lạnh lẽo nhưng cũng đa cảm, tốt bụng, hiền lành. Khao khát tự do, luôn hướng về tương lai, tìm kiếm sức mạnh cũng như quyền lực. Và giống như một con quạ đen - thích nữ trang.
Mục lục:
Chương 1 - Chương 2 - Chương 3 - Chương 4 - Chương 5 - Chương 6 - Chương 7

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0

Elluka

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/9/15
Bài viết
46
Gạo
0,0
Truyện này bạn có đăng tiếp nữa không?
Có nhưng mình sẽ thay đổi lại tên truyện, giới thiệu truyện. Trước đây mình có đăng vài chương và báo danh rồi nhưng bây giờ mình đã xóa các chương đó đi, từ giờ mới đăng lại. Như vậy thì mình có cần sửa chỗ nào nữa không? (Vì lúc mình đăng kí dùng tên truyện khác).
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Elluka

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/9/15
Bài viết
46
Gạo
0,0
Chương 1: Khởi đầu
*Con người – loài động vật cấp cao nhất, thống trị thế giới. Nhưng con người cũng chỉ là con mồi đối với hai loài sinh vật: Ma cà rồng và ác quỷ.*

Nó là một đứa trẻ đang lớn, vừa sang mười hai tuổi, thuộc tầng lớp gần như thấp kém nhất của xã hội này – một nô lệ. Đây không phải thế giới của con người, mà là một không gian khác tồn tại song song với thế giới đó, nơi này có cái gọi là ma thuật – nơi trú ngụ của nhưng sinh vật bóng tối.

- Kẻ thấp hèn kia, trà đâu?

Nó uất hận nhìn kẻ mà nó phải gọi là “chủ nhân” nhưng vẫn buộc phải làm theo lời hắn. Từ khi tới đây nó đã lãnh đủ đòn đau để không còn dám kháng lệnh. Từng là một con người, nhưng tuổi thơ khó khăn với những kí ức đau thương đã được nó chôn sâu. Quá khứ đã cho nó một khuynh hướng phát triển tâm lí đặc biệt.
Mới chỉ vài tháng trước, một ma cà rồng bước vào cuộc sống của nó và nói trong máu nó ẩn chứa sức mạnh, bày tỏ mong muốn đưa nó đi. Đứa trẻ lúc ấy gần như không do dự, chấp nhận trở thành ma cà rồng nửa máu, quay lưng rời xa con người. Cô gái kia dạy nó uống máu, chỉ dẫn những khả năng trở thành mà cà rồng và đôi lúc đã thực sự cho nó cảm giác ấm áp trong lòng. Nhưng khoảng thời gian yên bình đó không kéo dài, hai tháng sau, ma cà rồng tốt bụng ấy bỏ nó lại một mình. Chiến tranh giữa ác quỷ và ma cà rồng đã nhấn cô trong biển máu, còn nó thì bị xích lại và bán đi làm nô lệ. Chủ nhân hiện giờ là một gã quỷ Tiền Tài tham lam tên Stefan, với sở thích đánh đập kẻ khác. Dù bây giờ hai loài đã đạt được thỏa thuận hòa bình nhưng một ma cà rồng nửa máu non nớt không người bảo hộ thì buộc phải cam chịu phận nô lệ thấp kém.
Nó chậm chạp bưng thứ trà sánh đen như bùn tới rồi vôi vàng lùi ra xa, cách tốt nhất hạn chế bị đòn là tránh xa tầm mắt và tầm tay hắn. Đột nhiên có tiếng ồn ào bên ngoài, Stefan bật dậy chạy ra cửa. Chưa từng thấy gã kích động như vậy nên nó cũng tò mò lén ra theo và nghe thấy loáng thoáng những tiếng hét:

- A! Ngài ấy đang tới!

- Cuối cùng ngài ấy cũng tới rồi!.

Các loài quỷ tụ tập lại mỗi lúc một đông và bắt đầu xô đẩy nhau. Cơ thể nó nhỏ hơn hẳn nên dễ dàng len lách qua đám đông để nhìn rõ người đang làm bầy quỷ phấn khích. Vừa nhìn, nó mở to mắt kinh ngạc.Một người đàn ông cao lớn với ba cặp cánh trắng muốt trên lưng. Hắn mặc một bộ Âu phục, sải từng bước chân dài vững vàng đầy kiêu hãnh. Gương mặt điển trai nhưng tóc mái hơi dài, gần như che hết mắt trái. Cái nhếch môi cười nửa miệng khiến hắn có vẻ ma mị gian xảo. Chỉ nhìn vào ba đôi cánh, nó lập tức nhận ra thân phận người này. Chính là chúa tể của loài quỷ - Lucifer trong truyền thuyết.

Trong thế giới này, ác quỷ và ma cà rồng chia nhau phần đất sống. Mỗi loài đều phân chia giai cấp và có một người đứng đầu. Quyền lực nhất trong giới quỷ là Lucifer, dưới hắn là những kẻ dòng dõi hoàng gia, tiếp đến là quỷ quý tộc. Dưới các thành phần quý tộc, đại bộ phận là quỷ Đại Tội. Dòng Đại Tội chia làm bảy nhánh tượng trưng cho bảy tội lỗi lớn nhất của con người : kiêu căng, tham lam (vật chất), tham ăn, ghen tị, dục vọng, lười biếng, phẫn nộ. Cấp thấp nhất là những con quái vật, chúng hầu như không có suy nghĩ hay ngôn ngữ riêng, có chủ thì biết làm theo lời sai bảo, vô chủ thì lang thang chỉ biết cắn xé.
Những nô lệ sau chiến tranh như cô bé của chúng ta không nhiều mà địa vị cũng chỉ hơn quái vật một chút.
Trong xã hội ma cà rồng, người đứng đầu gia tộc có dòng máu thuần chủng nhất từ xa xưa chính là chúa tể. Gia tộc của người đó là hoàng gia, luôn nghiêm ngặt giữ cho thuần huyết không chút lai tạp. Thấp hơn một chút là ma cà rồng quý tộc, những người mà trong máu đã pha trộn phần nào. Chiếm phần lớn trong loài là ma cà rồng bình thường – những người biến đổi từ con người và những kẻ nửa người nửa ma cà rồng.

Những kẻ địa vị thấp thì luôn phải tôn kính với người cao hơn, đám quỷ Đại Tội đối với Lucifer có lẽ đã tới mức sùng bái. Đúng lúc Lucifer tới gần, một làn sóng quỷ xô mạnh tới khiến nó không kịp đề phòng, bị xô ngã chắn ngay đường đi của hắn. Nó nhăn nhó bò dậy, hai cánh tay đã xước đỏ, cả người bám đầy bụi đất. Lòng thoáng sợ, nó cuống quít bật dậy bỏ chạy nhưng chưa đi được hai bước đã bị túm chặt cánh tay. Vội vàng quay lại, nó bắt gặp đôi mắt đen huyền chất chứa ngạc nhiên của Lucifer. Hắn mấp máy môi, chỉ thốt ra một từ nhưng lại kéo dài giọng như định hỏi gì:

- Ngươi…

Vẻ mặt đó của hắn chỉ tồn tại trong nửa giây, nhanh chóng được thay thế bằng cái nhếch cười nửa miệng. Bị bất ngờ, nó mở to mắt ngơ người. Lucifer điềm tĩnh kéo nó lại, nắm cằm đưa qua đưa lại như đang săm soi một món đồ. Điều này khiến nó từ hơi sợ chuyển thành khó chịu, khẽ nhíu mày nhìn hắn. Lucifer nhìn xích ở tay chân nó rồi cao giọng hướng về phía đám đông:

- Ai là chủ nhân con bé này?

Stefan vội vàng bước ra:

- Là tôi thưa ngài.

- Được rồi, bây giờ con bé này là của ta.

Cả nó và Stefan sửng sốt nhìn Lucifer, Stefan ấp úng:

- Nhưng… thưa ngài, tôi đã… mua nó mà.

Giọng Lucifer nhẹ tênh:

- Ngươi muốn giữ nó hơn hay giữ mạng ngươi hơn?

Stefan lập tức im bặt, không dám thở mạnh, cúi đầu lùi lại. Lucifer hài lòng quay sang nó: “Đi thôi”, nhưng cô bé vẫn chôn chân tại chỗ, im lặng nhìn. Hắn không cười nữa, nhìn thẳng vào mắt nó một cách ngạo mạn, lạnh lẽo, đe dọa, đó là ánh mắt của kẻ đã luôn nhìn từ trên cao xuống, không quen với sự bất tuân lệnh, buộc nó phải đi theo. Không chịu nổi áp lực vô hình tỏa ra từ Lucifer, nó bèn cúi đầu bước tới, nhưng tới gần hắn còn lẩm bẩm: “Cướp người trắng trợn”. Lucifer quay phắt lại trừng nó, nhưng không còn vẻ đáng sợ mà thay vào đó là sự ngạc nhiên. Hắn nhanh chóng dẫn nó đi xa khỏi khu nhà của quỷ Đại Tội, vừa đi vừa hỏi:

- Ngươi tên là gì?

- …

- Ta hỏi ngươi tên gì?

- Irina.

- Tên đầy đủ?

- Chỉ thế thôi.

Lucifer cười khẩy: “Thật xấc xược”, nhưng không hỏi gì thêm, chỉ hơi quay đầu quan sát nó. “Irina” vốn không phải tên thật nhưng từ khi mang nửa dòng máu ma cà rồng nó đã quyết định đổi cả tên. Bước theo Lucifer nhưng Irina vô cùng hoang mang, nó nhận thức rõ rằng mình chỉ là một nô lệ, không chút sức mạnh. Tương lai mờ mịt khiến nó không cam lòng, vô thức hơi cau mày, cắn môi, mắt dán xuống đất. Biểu cảm này lại khiến Lucifer hứng thú. Irina có một mái tóc rất dài, suôn mượt, đen như trời đêm không sao, dưới ánh nắng, tóc còn ánh lên màu lam sẫm. Một đôi mắt sắc sảo vẫn có nét ngây thơ và bờ môi trái tim đỏ mọng mềm mại. Irina không phải là cô gái có sắc đẹp quyến rũ lộng lẫy cũng không phải là đứa trẻ hồn nhiên trong sáng, trên khuôn mặt còn vài nét trẻ con ấy lại có sức thu hút ánh nhìn của người khác: vừa dễ thương vừa trưởng thành, vừa hiền lành đáng tin vừa lạnh nhạt đáng sợ. Và đặc biệt nhất là từ Irina cũng toát ra khí chất kiêu ngạo cao quý pha nét lãnh đạm thờ ơ khiến người ta gặp một lần mà khó quên.

Lucifer dẫn nó về lâu đài của hắn. Một lâu đài cổ kính u ám, dây leo đỏ tía bám trên tường ngoằn ngoèo, phập phồng có nhịp đập như những mạch máu. Trên tường đầy rêu phong và những vệt màu đen như vết máu khô, thân cây quanh đó có hình thù quái dị, trơ trụi Khẳng khiu. Irina hơi rùng mình nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên bước theo. Bên trong lâu đài hoàn toàn khác hẳn với sự hoang tàn bên ngoài, nội thất được thiết rất đẹp, tráng lệ tinh tế và quý phái khiến nó choáng ngợp. Nơi này cũng sạch sẽ đến mức dường như không có một hạt bụi, khiến Irina cảm thấy nó là thứ duy nhất bẩn ở đây. Lucifer dẫn đường tới phòng khách, chỉ xuống một chiếc ghế sô – pha và ngồi xuống đối diện, ở giữa là một bàn kính lớn hình chữ nhật có đủ bộ ấm trà quý phái. Sau khi nhìn xoáy vào Irina, soi xét, đánh giá, hắn nói:

- Không phải tự nhiên mà ngươi được đi theo ta đâu. Ngươi có biết mình sở hữu thứ gì không?

Irina không biểu cảm nhìn lại hắn, một lúc sau mới hỏi:

- Là thứ gì?

Lucifer lại nở nụ cười nửa miệng quyến rũ:

- Hiểu một cách đơn giản là sức mạnh đặc biệt. Hừm, giá mà ta tìm thấy ngươi sớm hơn, ngươi thành ma cà rồng từ khi nào?

- Từ ba tháng trước, tôi chỉ có nửa máu ma cà rồng, nhưng sao ngài biết?

- Ngu ngốc, đương nhiên ta phân biệt được kẻ nào cũng loài với mình, kẻ nào không. Nhưng ngươi chỉ có nửa máu nên không phân biệt được cũng phải.

Hắn gõ gõ những ngón tay thong dài với móng tay nhọn hoắt xuống mặt bàn, nói tiếp:

- Ngươi không nhận thức được giá trị của mình, không biết sử dụng những thứ ngươi sở hữu. Nếu ta bỏ mặc ngươi, ngươi có thể phải sống cả đời nô lệ, là thứ thấp hèn mạt hạng phụ thuộc vào kẻ khác. Ngươi không muốn như vậy phải không?

Irina cắn răng, đáy mắt thoáng qua tia giận dữ nhìn Lucifer, nó biết bản thân bây giờ không thể tự định đoạt cho tương lai nhưng thà chết còn hơn phải sống như thế. Nhìn thẳng vào mắt hắn, lắc nhẹ đầu:

- Không muốn...

Tròng mắt Irina rất đen, nhưng tăm tối, nhìn lâu sẽ có cảm giác như vô hồn. Lucifer mỉm cười, dùng hai ngón tay nâng cằm nó lên:

- Vậy thì ta sẽ cứu ngươi khỏi viễn cảnh đó. Ta sẽ cho ngươi những thứ ngươi muốn, sẽ dạy ngươi sử dụng sức mạnh, đưa ngươi lên địa vị cao quý. Chỉ cần ngươi đồng ý điều kiện.

Nhìn nụ cười gian xảo của chúa quỷ, Irina chần chừ trước khi thỏa hiệp:

- Điều kiện là gì?

- Không quá khó đâu cô bé. Chỉ là ngươi phải trở thành thuộc hạ trung thành tuyệt đối của ta, không bao giờ nói dối, phản bội hay kháng lệnh ta, cho dù ta bảo ngươi tự tử ngươi cũng phải làm.

Irina mở to mắt, nó không sợ chết, suýt chút nữa đã lập tức đồng ý. Chợt nhớ lời đã được dạy: “Ác quỷ rất nguy hiểm, phải luôn cẩn thận khi đối diện với chúng, lời nói của quỷ chính là vũ khí đáng sợ nhất.” Irina nhắm mắt, hít thở sâu, làm mình bình tĩnh lại để xem xét lời đề nghị của chúa quỷ.Thoạt nghe có vẻ rất có lợi nhưng thực chất chẳng khác nào biến nó thành nô lệ cấp cao hơn. Irina không muốn phải hối hận điều gì, hàng mi cong khẽ chớp, nói dứt khoát:

- Có ba thứ tôi sợ và ghét nhất là sự nhục nhã, sự phản bội và bị lừa dối. Nếu việc ngài yêu cầu không phạm vào những điều đó, thì tôi sẽ làm thuộc hạ của ngài

Ánh mắt Lucifer hơi tối đi:

- Ngươi đang đòi hỏi nhiều đấy.

- Tôi làm thuộc hạ trung thành bán mạng vì ngài, ngài nghĩ rằng như thế là đòi hỏi nhiều à?

Đôi mắt vốn vẫn đen láy của hắn hơi trừng lên, tròng mắt vụt biến thành màu tím sẫm ma quái, đồng tử thoắt co lại thành một đường dọc nhỏ hẹp như mắt rắn độc. Irina giật mình, hơi thở ngưng trệ. Lucifer chậm rãi khép mắt lại, khi mở ra đôi mắt đã trở lại bình thường, hắn nhếch môi:

- Đừng sợ hãi, cô bé. Ngươi nói đúng, thông minh lắm, cuộc trao đổi như vậy là được rồi. Từ bây giờ ngươi là thuộc hạ của ta…

- Khoan đã. – Irina ngắt lời hắn – Làm sao tôi chắc chắn ngài sẽ giữ lời?

Lucifer khựng lại rồi mỉm cười:

- Ngươi có thể tin và bắt buộc phải tin, vì ta là ác quỷ. Không giống như con người hay ma cà rồng, bọn ta không bao giờ nói dối. Bây giờ ngươi có mong muốn nào không?

Irina nhớ lại những gì đã trải qua và thốt lên: “Địa vị và sức mạnh”. Hắn gật đầu, lấy một chén trà, dùng móng tay tự rạch một đường lên cổ tay, nhỏ máu vào chén và đưa cho nó:

- Một ma cà rồng nửa máu không thể có địa vị trong thế giới quỷ.

Irina nhận lấy và không ngần ngại uống sạch nhưng ngay lập tức nhăn mặt, máu người rất ngon nhưng máu Lucifer thì tanh tưởi. Ngay sau đó tim nó đập “thịch” một tiếng, thắt lại rồi bắt đầu đập dồn dập. Nó ôm ngực, cúi gập người, máu Lucifer như thứ thuốc độc dần ngấm vào và lan tỏa khắp từng mạch máu. Irina trở nên hoảng hốt, đầu óc quay cuồng, cơ thể đau đớn như đang bị giằng xé. Nó chợt nhận ra phần ma cà rồng đang cố đẩy máu Lucifer ra. Hắn ngồi đối diện, nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn Irina chật vật đau đớn đến ngất đi.

-----------Hết chương 1------------
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Elluka

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/9/15
Bài viết
46
Gạo
0,0
Chương 2: Trường học

Irina mở bừng mắt, nó đang nằm trên một chiếc giường lớn trắng toát, trong một căn phòng bài trí kiểu quý tộc cổ điển. Tấm rèm dày xanh lơ trên cửa sổ lớn hình vòm đã được kéo lên. Nó dụi mắt ngồi dậy ngơ ngác quan sát căn phòng. Bỗng một giọng nói nhỏ nhẹ như gió thoảng vang lên từ đầu giường:

- Tiểu thư đã dậy rồi ạ.

Irina ngạc nhiên quay lại, một cô gái mặc trang phục nữ hầu đã đứng sau lưng nó từ khi nào, cạnh cô ta là một xe đẩy nhỏ hai tầng để thức ăn và quần áo. Irina cố nhìn kĩ nhưng cơ thể cô ta rất kì lạ, có thể nhìn rõ từng đường nét nhưng lại mờ mờ như ảo ảnh. Khi cô nàng đẩy xe tới gần, nó hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân hay tiếng thở, đảo mắt nhìn xuống và nhận ra cô ta không có chân. Nữ hầu cười mỉm:

- Xin đừng ngạc nhiên như thế, tôi chỉ là một con ma thôi. Bây giờ tiểu thư hãy ăn sáng, tắm rửa và tôi sẽ nói nhiệm vụ ngài Lucifer đã giao cho cô.

Irina ngồi trên giường, câm nín trước cái bánh ngọt tạo hình con gián thật hơn cả thật trên từng chi tiết nhỏ nhất. Ma nữ thấy vậy bật cười khúc khích:

- Có vấn đề gì sao ạ? Tiểu thư đang ngạc nhiên trước tay nghề của đầu bếp sao? Hay là… đang sợ?

- Thật là kì lạ. - Nó ngẩng lên.

- Kì lạ? Tiểu thư nói tôi hay cái bánh? Không phải chính tiểu thư cũng đã là một sinh vật kì lạ rồi sao?

Irina ngẩn ra rồi bật ra một tiếng cười cầm dĩa ăn bánh, phải, nó vẫn chưa quen rằng đây là thế giới quỷ, đây là lâu đài của Lucifer, phục vụ ở đây là ma, trên hết là quên mất mình đã không còn là con người nữa. Sau khi ăn xong nó đi tắm dù phần lớn bụi đất đã bám vào tấm ga giường trắng. Nữ hầu mang đến rất nhiều trang phục nhưng nó chọn một chiếc áo sơ mi trắng và quần vải đen sau khi nghe nhiệm vụ Lucifer giao: Tới trường. Khi đưa cho Irina tập sách và chiếc áo khoác giắt dao bên trong, giọng nói dịu nhẹ lại vang lên:

- Trường học này là nơi duy nhất tập hợp cả ma cà rồng và ác quỷ non trẻ, tiểu thư cũng cần tới đó để học tập. Ở đó không hề có luật lệ hay nội quy, dù học sinh có chết lúc tập luyện thì cũng chẳng phải trách nhiệm của ai, vì thế, xin hãy cẩn thận.

Irina gật đầu, khuôn mặt trở nên trầm tư, nghe lời chỉ dẫn đến ngôi trường ác quỷ. Từ khi chiến tranh kết thúc mà không loài nào giành được phần thắng, hai loài thể hiện thiện ý bằng cách để các ma cà rồng và ác quỷ trẻ cùng rèn luyện tại một nơi. Trường nằm ở vùng đất trung lập, không thuộc lãnh địa loài nào, một nơi xa xôi buộc Irina phải chạy đường trường nếu muốn đến được trong buổi sáng. Dù thể lực tốt hơn rất nhiều so với khi còn là con người nhưng cũng phải mất một tiếng nó mới tới nơi. Irina vừa thở dốc vừa quan sát xung quanh. Ngôi trường vô cùng rộng lớn, được bao quanh bởi bức tường đá sừng sững nối dài. Chỉ có hai dãy phòng học chia ra cho hai loài, phần lớn diện tích còn lại của sân trường được tách thành khu vực thi đấu, tập luyện, thực hành cho mấy trăm học sinh. Giáo viên là những ma cà rồng và quỷ quý tộc trưởng thành đều đã từng tham gia và sống sót trong chiến trận trước đây.

Irina bối rối ôm sách đi vòng quanh, không biết làm thế nào để vào học. Thấy những ánh mắt nhìn mình đều mang vẻ kì thị, nó thầm thở dài khi nhận ra, nửa ma cà rồng nửa ác quỷ sẽ chẳng được bên nào chào đón, trái lại còn bị chúng xua đuổi. Khi đi ngang qua một nhóm người, cổ áo nó đột ngột bị kéo giật lại, một giọng nói đầy khinh miệt vang lên:

- Thứ lai tạp như mày mà cũng mò tới đây à?

Irina xoa cổ tức giận quay lại nhìn. Đó là một đứa con gái, bề ngoài tầm tuổi cũng chỉ xấp xỉ mười bốn, cùng đám còn lại nhìn nó như đang nhìn thứ gì bẩn thỉu lắm. Irina nhíu mày nhìn lại, ngay lập tức đứa con gái vênh mặt lên:

- Nhìn kiểu gì đấy? Mày chán sống rồi hả?

Nó không trả lời, vẻ mặt cảnh giác nhưng tia sợ hãi chỉ vụt qua trong mắt đã bị phát hiện. Chúng đồng loạt xông tới bao vây không để nó kịp chạy.

Bốp!

Lãnh trọn một cú đá vào bụng, Irina khuỵu xuống, đau đến không kêu thành tiếng, sách vở rơi lung tung trên đất. Lũ tiểu quỷ cười ha hả, những cú đạp liên tiếp lên người khiến nó sụp xuống nền đất. Lấy tay bảo vệ đầu, cố gắng ngẩng lên, nó đưa mắt cầu cứu những người khác nhưng không một ai tỏ ý muốn giúp đỡ. Họ - cả học sinh và giáo viên – đều chỉ thờ ơ nhìn, vài kẻ còn nhếch môi cười nhạo. Irina nằm gục trong đau đớn. Sự bàng quan của những người kia làm dấy lên trong tâm sự ấm ức cùng phẫn uất. Nó đã làm gì sai? Sao chúng ngang nhiên sỉ nhục, chà đạp nó như thế? Đám tiểu quỷ đánh cho đã, cười ha hả châm chọc kẻ mà chúng cho là thấp kém hơn. Đứa con gái đạp lên vai nó, lên giọng kiêu căng:

- Ê, gọi chị là chủ nhân đi, chị sẽ bảo bọn kia không đánh mày nữa.

Irina nằm im, không cử động cũng chẳng trả lời, con quỷ nhỏ bực bội:

- Ê, mày chết rồi à? Có nghe không đấy?

Nói rồi giơ chân đạp vào đầu nó. Irina đột ngột chồm dậy, nhân lúc ả loạng choạng mà lao tới bóp cổ. Đôi mắt cô bé mở to hoang dại. Mắt trái sáng lên màu đỏ tươi – ma cà rồng, mắt phải lóe sắc tím với con ngươi dài hẹp – ác quỷ. Trong đầu nó bây giờ không còn tồn tại gì khác ngoài một giọng nói lặp đi lặp lại không ngừng: “Giết. Giết đi”. Sức mạnh trào lên bất ngờ, Irina không để kẻ trước mặt hoảng loạn lâu, những ngón tay siết thật chặt rồi đột ngột xé toạc, giật đứt cuống họng con quỷ ấy. Máu đỏ tuôn trào, bắn lên mặt nó và nhuộm màu chiếc sơ mi trắng. Nữ quỷ ôm họng, trợn mắt loạng choạng lùi lại vài bước. Irina lao theo, rút con dao trong áo ra, dồn toàn lực đâm mạnh vào ngực ả. Thân thể nữ quỷ ngả hẳn ra sau, đổ xuống đất. Ngay khoảnh khắc này Irina giật mình, thần trí quay trở lại. Nó ngẩn người nhìn bàn tay đầy máu, rồi lại nhìn đến kẻ vừa ngã xuống. Đôi mắt trở về màu đen vốn có, mũi ngửi được mùi máu tanh và cơ thể mới có lại cảm giác đau.

Thời gian như ngưng đọng, mọi người sững sờ. Irina quay lại đám trẻ đã đánh mình, bọn chúng nhìn nó chằm chằm, vẻ mặt dè chừng, sợ hãi. Chúng sợ vì hành động tàn bạo nhanh như chớp của nó. Bỗng một đứa hét lên:

- Nó giết Lisa rồi!

Như bị kích thích, Irina lại vụt trở thành kẻ khát máu, mong muốn giết những kẻ hạ nhục mình thúc giục nó tấn công. Đột nhiên lại có bàn tay tóm lấy cổ nó ghìm lại và giọng nói trầm lạnh vang lên:


- Bình tĩnh đã nào.

Lucifer đã xuất hiện từ khi nào, môi nhếch cười. Tất cả quỷ xung quanh đồng loạt quỳ gối, các ma cà rồng lập tức lảng đi. Hắn nhìn một lượt xung quanh, hỏi:

- Nhiệm vụ ta giao cho ngươi là đi học, sao vẫn còn đùa nghịch ở đây?

Irina cúi nhìn cái xác:

- Tôi không biết làm sao vào học. Bọn họ, - nó nhìn sang đám trẻ kia – gây sự với tôi nên...

- Đi vào một lớp và giới thiệu bản thân mình khó lắm à?

Irina lúng túng nhặt lại sách, vội vào một lớp học gần nhất. Khi nhìn lại thì Lucifer đã biến mất, một ác quỷ trưởng thành đang dọn dẹp hậu quả của màn “đùa nghịch”, những người khác tiếp tục công việc như hề có gì xảy ra. Nó khẽ rung mình vì sự vô cảm thấy rõ ấy, bắt đầu buổi học đầu tiên một cách kì lạ như vậy.

Những ngày sau đó không còn học sinh nào ngang ngược bắt nạt Irina. Nhưng trong những giờ học ma thuật mà nó cực kì yếu kém, – gần như không làm được gì – vẫn có những tiếng cười khúc khích mỉa mai sau lưng. Khi luyện tập chiến đấu, Irina ngày càng chứng tỏ tốc độ, sức mạnh, sự dẻo dai vượt trội mà cả những tiểu quỷ đã sống hơn trăm năm cũng không theo kịp. Nó cũng nhanh chóng nhận ra quy tắc tất yếu nơi đây: “Kẻ mạnh là kẻ nắm quyền”. “Kẻ mạnh” trong xã hội con người được định nghĩa bằng nhiều cách và dựa trên nhiều yếu tố nhưng ở thế giới này, khi thua một trận chiến có nghĩa là kẻ yếu hơn và buộc phải tôn trọng người thắng. Irina dần xác lập vị trí của mình trong trường với mỗi chiến thắng. Đối thủ càng mạnh hơn, có lần tưởng như sắp hoàn toàn thất bại nhưng ý chí lại vực nó lên với suy nghĩ thất bại đi kèm với nhục nhã sẽ đánh tan chút danh dự mới có.

Là kẻ nửa quỷ nửa ma cà rồng nhưng đối thủ của nó luôn là quỷ, người dạy nó cũng vậy. Irina bị ma cà rồng lớn nhỏ ngó lơ, bài xích, hoàn toàn không tiếp xúc. Rồi đến ngày chiến thắng tiểu quỷ mạnh nhất trường, dần dần, cả những giáo viên cũng không còn là đối thủ. Irina ngạo mạn, những chiến thắng liên tiếp làm mờ mắt, cảm thấy như mình sẽ không bao giờ bị hạ gục.

Khi nhận thấy điều đó, Lucifer nhìn nó chằm chằm rồi thở dài:

- Ôi, trẻ con lúc nào cũng thật nóng vội, thật dễ tự mãn. – Móng tay nhọn chọc nhẹ vào trán làm nó đơ ra – Bộc lộ sức mạnh của mình một cách phô trương và vội vã như vậy sẽ sớm dẫn tới rắc rối cho ngươi đấy.

Cô bé nhìn hắn khó hiểu:

- Tôi rất mạnh rồi, còn ai gây rắc rối được nữa?

Lucifer nhếch môi:

- Ngươi nghĩ đối phó được với đám trẻ con ở trường là rất mạnh rồi sao? Thật đúng là ếch ngồi đáy giếng, ngây thơ làm sao Quỷ sống rất lâu nên khoảng thời gian làm trẻ con cũng rất dài, nhiều tuổi hơn ngươi nhưng chưa chắc mạnh bằng ngươi. Nếu cứ kiêu căng như thế, ngươi sẽ không bao giờ sử dụng được sức mạnh thật sự của mình. Ta không muốn kẻ duy nhất dung hòa được hai dòng máu, điều mà trước đây chưa từng có ai làm được lại chết vì sự ngu ngốc thiếu hiểu biết của bản thân đâu.

Ngừng lại vài giây quan sát nét mặt nó, hắn tiếp:

- Một sinh vật hiếm, độc, lạ sẽ thu hút nhiều sự chú ý. Thật tò mò xem tương lai ngươi tiến được bao xa với khả năng tiềm ẩn đây?

Irina ngơ ngác, đầu óc bắt đầu hỗn loạn với nhiều thông tin và cảnh báo, muốn hỏi thêm nhưng chớp mắt một cái Lucifer đã biến mất. Đêm đó những thắc mắc cứ quẩn quanh trong đầu về sự úp mở mập mờ của chúa quỷ.

----Hết chương 2----
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Elluka

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/9/15
Bài viết
46
Gạo
0,0
Chương 3: Thú cưng của Lucifer

Sau khi hạ hết một đàn mười hai con quái vật, Irina buông kiếm, thả người xuống đất, lau máu trên mặt và cổ. Thêm hai tháng học tập đã đủ cho nó quen với lối sống ở thế giới quỷ. Không có cái gọi là bạn bè, chỉ có hợp tác và trao đổi. Tước đoạt sự sống của sinh vật vật khác cũng rất đơn giản, không phải chịu trách nhiệm, không sự ân hận hay cắn rứt lương tâm. Hơi nhíu mày nhìn vệt máu trên tay, Irina nhận thấy mình cũng chẳng khác gì những kẻ ở đây. Sinh ra là con người nhưng không lớn lên một cách bình thường. Cuộc sống của nó trước đây không có tình thân hay bất cứ tình cảm nào nên dường như thế giới quỷ mới là nơi nó thực sự thuộc về.

Irina đứng dậy, lắc mạnh đầu để rũ sạch những kí ức tồi tệ đang lởn vởn, ung dung cầm kiếm khiêu khích những con quái vật đang được thả lang thang trong sân trường. Dù từng bị đối thủ chọc giận, miệt thị nhưng Irina không phải dạng người giận quá mất khôn mà luôn bình tĩnh, gặp đối thủ mạnh thì thận trọng. Việc mất kiểm soát bản thân hoàn toàn như ngày đầu tiên không hề lặp lại.

Bầy quái vật hình dạng kì dị với hàm răng đen sắc nhọn lừ lừ tiến tới. Irina mỉm cười, vung kiếm. Chợt một tiếng gầm khủng khiếp vang dội từ phía sau, lũ quái vật lập tức chạy tán loạn. Nó hoảng hốt quay phắt lại, há hốc mồm trước con vật khổng lồ đứng sừng sững. Càng đáng sợ hơn là sinh vật này, đột ngột xuất hiện không tiếng động, đáng lẽ đã có thể cắn chết nó. Irina vội vàng bật lùi lại, nhìn rõ sáu con mắt đỏ ngầu theo sát từng chuyển động của mình. Hơi thở nóng rực, những cái răng trắng ởn, dáng vẻ hung dữ, lớp lông đen bóng – chính là chó săn ba đầu Cerberus.

Bản năng thúc giục, Irina cắm đầu chạy nhưng con chó chỉ nhún một cái đã nhảy ra chặn phía trước. Cô bé lại lùi dần về sau. Ba cái đầu cùng gầm gừ dồn ép, cuối cùng cái đầu chính của Cerberus nhe nanh ngoạm tới. Irina nhảy vụt lên cao, chớp cơ hội đáp xuống cổ chó và cắm mạnh thanh kiếm xuống. Nhưng đòn tấn công đó chẳng xi nhê gì với Cerberus mà chỉ như kiến cắn làm con vật khó chịu lắc mạnh đầu. Irina không thể ngăn mình hét ầm lên nhưng tay vẫn giữ chặt chuôi kiếm. Mỗi cú lắc khiến Irina tưởng như tay mình sắp đứt lìa, xương cốt toàn thân kêu răng rắc. Đúng lúc lưỡi kiếm tuột ra thì nó cũng tuột tay, cả người văng sang một bên. Lực hất mạnh tới mức Irina bay đi như một viên đá, không thể xoay người để tiếp đất. Đang chuẩn bị tinh thần chịu đau thì đột nhiên có hai cánh tay đỡ lấy nó một cách vững vàng. Đến khi bình tĩnh và lại cảm thấy mặt đất dưới chân, Irina nhận ra khuôn mặt quyến rũ của chúa quỷ đang có nét cười nhạo, khoái trá. Nó vừa thở dốc vừa chỉ Cerberus:

- Đó… là… con gì vậy?

Lucifer khựng lại, ngạc nhiên:

- Ngươi không biết sao?

Irina lắc đầu, Lucifer tỏ ra khinh thường:

- Chưa nhìn thấy chó bao giờ sao?

Irina vừa hơi bực bội vừa bối rối:

- Tôi thấy rồi nhưng… nhưng con chó kia không phải chó bình thường.

Lucifer nhướng mày, trả lời:

- Đó là Cerberus – chó săn của ta. Nó rất nổi tiếng, cả loài người cũng biết đến. Ngươi nhận ra ta mà không nhận ra nó sao?

Irina im lặng lắc đầu quan sát Cerberus. Khi thấy con mồi “bay” tới chỗ chủ, con chó không đuổi nữa mà ngồi vẫy đuôi. Một sinh vật cao gần chín mét, lông óng mượt uốn theo từng đường cơ bắp đang tỏ ra thân thiện đến bất ngờ. Ba cái đầu không còn vẻ hung hăng dữ tợn nữa mà le lưỡi thở như chó thường, mõm lộ răng trắng ởn và nhỏ dãi thành vũng dưới đất. Irina nhìn một lúc, chợt hỏi:

- Sao ngài và Cerberus lại ở đây? Làm thế nào nó ở ngay sau lưng tôi mà tôi không biết? Tại sao nó lại đuổi theo tôi?

Trước một loạt câu hỏi mang tính chất vấn, Lucifer nở nụ cười nửa miệng:

- Ta triệu hồi nó lên đấy, nên nó có thể đột ngột xuất hiện. Ta ra lệnh cho nó tấn công ngươi, ngươi mạnh như vậy chó cưng của ta chắc cũng chẳng làm gì được nhỉ?

Irina nghẹn lời, Lucifer đang mỉa mai đồng thời tạt gáo nước lạnh lên người nó. Dường như nó vừa được thấy cái gì mới là sức mạnh thật sự, những đối thủ từ trước tới giờ ở trường này chẳng là gì. Mới chỉ là một con chó ba đầu mà lực sát thương lại chênh lệch rõ ràng như vậy, nó lại chưa từng nghĩ rằng có những ác quỷ đáng sợ hơn. Lucifer hài lòng khi nhìn Irina hơi thẫn thờ. Hôm nay hắn xuất hiện ở đây vì muốn trực tiếp đánh giá năng lực của Irina. Không có gì đáng quan tâm ngoài việc từng đòn đánh của cô bé đều ngông cuồng, phô trương nên hắn thấy cần chấn chỉnh một chút. Lucifer dường như không nhận ra việc một kẻ nổi tiếng kiêu ngạo lại dạy người khác không được ngạo mạn là việc hài hước đến thế nào.

- Irina, ngươi kém cả kiến thức lý thuyết lẫn thực hành, đến cả thú cưng của ta cũng không biết và không đánh lại. Trong thư viện ở lâu đài có đầy đủ các loại sách, tới đó học thêm đi.

Trái với dự đoán của Lucifer, vừa nghe tới sách, mắt Irina long lanh sáng rực, vẻ mặt háo hức. Hắn không hề biết, từ bé Irina có tính ham học và thích đọc sách nhưng hiếm khi được sờ tới. Nó biết tới Lucifer là nhờ cô gái ma cà rồng trước đây đã nhắc tới khi nói sơ qua chiến tranh. Nó chỉ biết hắn là chúa quỷ chứ không hề biết hắn từng là một thiên thần cấp cao. Irina nhanh chóng đồng ý yêu cầu. Lucifer vẫy tay ra hiệu cho Cerberus, trước khi biến mất còn nhả lại một câu nhẹ nhàng: “ Cố gắng tiến bộ, đừng để ta cảm thấy phí chỗ máu đã cho ngươi”.

Lucifer đi rồi, Irina định nhặt lại kiếm thì chợt nghe tiếng hét:

- Đồ khốn! Sao ngươi dám?

Irina giật mình, quay người lại vừa kịp tránh lưỡi rìu bổ xuống sát mặt. Nó sửng sốt, người tấn công là một nữ quỷ, tầm bốn, năm tiểu quỷ khác cũng đang chĩa vũ khí vào nó. Chúng đều có vẻ vô cùng giận dữ, một đứa gào lên:

- Sao ngươi dám hút máu chúa tể!?

Rồi cả đám cùng xông tới. Đối với chúng, đột nhiên được gặp Lucifer cao quý bậc nhất là hết sức tuyệt vời nên chúng đã luôn bám sát, không ngờ kẻ lại tạp còn dám uống máu ngài nên muốn tiêu diệt kẻ đó ngay lập tức là điều dễ hiểu. Nhưng thực lực của Irina vượt xa đám tiểu quỷ, nhảy lên nhảy xuống, né trái né phải với tốc độ cực nhanh. Đánh mãi mà không chạm nổi sợi tóc của nó khiến những con quỷ trẻ tuổi càng lúc càng điên tiết, càng thêm hung hăng. Irina không còn lạ gì với “sự hâm mộ” chúng dành cho Lucifer nên chỉ hơi buồn cười vì những kẻ không biết tự lượng sức chứ không quá ngạc nhiên. Nhưng sau đó nó dần thấy khó chịu: “Chỉ là một chút máu thôi mà, sao phải hung hăng như thế chứ?”. Nó không đánh trả, vừa né vừa tìm cách nói chuyện hòa hoãn.. Nhưng rốt cuộc chúng cũng khiến Irina phát cáu. Với một cái chớp mắt, đôi đồng tử mang sắc đỏ và tím lại lóe lên Nó lao tới kẻ gần nhất, hắn chỉ vừa kịp nhìn thấy đôi mắt hai màu tiến sát ngay trước mặt thì vũ khí đã bị giật mất và hứng trọn một cước, bay cả người về sau. Tất cả khựng lại. Irina chống ngọn giáo vừa cướp được xuống đất, mặt hơi hất lên, ánh mắt lạnh lẽo đe dọa từng người một tới mức chúng phát run.

Khi thấy lũ tiểu quỷ không dám manh động nữa, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt mình, cảm giác mãn nguyện như đạt được thành tựu dậy lên trong lòng nó. Vẫn giữ vẻ ngạo nghễ trên mặt, Irina nạt chúng:

- Các ngươi quên rằng ta là người mạnh nhất rồi sao?

Tất cả tiểu quỷ đều biết sợ chết nên dù hậm hực hay nghiến răng nghiến lợi thì cũng rút lui. Irina đã cố tình tự biến đổi màu mắt để tăng sức uy hiếp. Nó không muốn chỉ vì việc nhỏ mà ra tay tàn sát một cách không đáng nên chỉ ra oai dập tắt khí thế ỷ đông của đối thủ. Lần đầu tiên bộc phát sức mạnh, nó hoàn toàn mất kiểm soát bản thân bởi vì đứa con gái đó đã sỉ nhục, công kích thẳng vào một trong ba điều cấm kị mà sâu trong tâm hồn Irina ghét nhất.

Sau một ngày dài luyện tập, Irina lững thững về lâu đài khi trời đã tối mịt. Mở cửa bước vào, không có một ai, hành lang tăm tối trải dài. Một bóng trắng lướt đến, những cây nến trên giá tự cháy lên, đã lâu Irina không tiếp xúc với đèn điện nhưng nó thích như thế này hơn, không khí trở nên ấm áp. Irina mỉm cười, cứ như nó đã sở hữu tòa lâu đài này vậy, mỗi lần về lại được cô hầu gái tươi cười chào đón:

- Mừng tiểu thư đã về.

Irina về phòng, tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ khác, ăn tối rồi nhào lên chiếc giường êm. Nó chợt chú ý tới cánh cửa sổ lớn, đêm nay trăng rất sáng. Nữ hầu thấy nó ngẩn ngơ nhìn thì cười khúc khích:

- Tiểu thư có thể lên đỉnh lâu đài, ngắm trăng thì lên đó là tuyệt nhất.

Nó lắc đầu, chợt nhận ra điều khác lạ:

- Trăng này không giống như khi ta ngắm ở thế giới con người.

Ma nữ cười càng rạng rỡ:

- Vì đây đâu phải thế giới con người thưa tiểu thư. Đó cũng không phải mặt trăng mà cô từng thấy đâu.

Irina nhìn cô ta lạ lùng, cô nàng mới cười ngại:

- Thực ra tôi cũng không rõ lắm, tiểu thư nên đến phòng thư viện tìm hiểu. Ở đó sẽ có sách giải thích thôi.

Nó tò mò:

- Thư viện có nhiều loại sách lắm à?

- Tất cả, thưa tiểu thư. Căn phòng đó chất đầy kiến thức, phần lớn do chính tay chúa tể ghi chép lại đấy.

Irina ngạc nhiên, thêm háo hức tới không buồn ngủ, bèn bò lên bệ cửa sổ ngồi ngắm trăng. Dù căn phòng ở tầng hai nhưng ngã xuống cũng không phải vấn đề đáng lo.Ngẫm lại ngày hôm nay, Irina nhận ra nếu không có câu cuối cùng của Lucifer, nó đã không bị vây đánh hội đồng. Nếu không có sự xuất hiện của Cerberus, hẳn nó vẫn đang ảo tưởng mình vô địch. Nhưng khi bong bóng tự mãn vỡ, nó lại cảm thấy mình bị kìm hãm, yếu đuối, không còn ung dung tự tại. Gió thổi vù vù trên vùng đất quỷ hoang vắng, trời không mây không sao, chỉ độc một vầng trăng sáng mờ ảo. Irina bỗng cảm thấy cô độc hơn bao giờ hết, nhưng đã quen rồi, lại cố chôn vùi quá khứ con người luôn chực chờ quay lại trong tâm trí. Irina cố nhớ về khoảng thời gian ngắn ngủi được ở cạnh cô gái ma cà rồng, ít nhất thì có lẽ khi đó nó đã có một chút hạnh phúc. Irnia hơi mỉm cười, rồi tâm trạng trở nên nuối tiếc. Hình ảnh cuối cùng mà Irina nhớ rất rõ, từng chi tiết dần tái hiện: cô gái mở to đôi mắt hoảng hốt, một bàn tay với nhưng cái móng nhọn hoắt đâm xuyên lồng ngực cô. Máu đỏ tươi trào ra, như bao phủ hết tầm nhìn của nó, môi cô mấp máy, ánh mắt vẫn hướng về nó, tuyệt vọng. Lúc đó, khuôn mặt Irina hoàn toàn vô cảm, dường như không biết phải biểu lộ cảm xúc như thế nào. Mọi việc xảy ra quá nhanh, đột ngột mất người dẫn đường, bị ép thành nô lệ. Lúc đó, nó không khóc, không vật vã đau buồn mà chỉ cảm thấy bên trong mình như có một khoảng trống. Bây giờ nó ngồi hứng gió, thẫn thờ chìm trong kí ức.

- Tiểu thư?

Irina giật mình quay sang, cô hầu ma đang nhìn nó đầy ngạc nhiên. Irina cảm thấy một giọt nước lăn trên má mình, bèn vội vàng lau đi, mỉm cười buồn. Không biết nó đã ngồi ngắm trăng bao lâu nhưng đôi mắt bắt đầu díu lại. Irina trèo lên giường ôm chăn, mặt vô cảm, nhắm mắt lại.

Tại sao tất cả những gì ta yêu quý đều biến mất nhanh chóng như thế…?


----Hết chương 3---

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Elluka

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/9/15
Bài viết
46
Gạo
0,0
Chương 4: Quỷ hoàng gia

Hôm sau, Irina bị cô hầu gái đánh thức từ rất sớm. Nó dụi mắt, ngái ngủ nhìn cô nàng tất bật chuẩn bị những món đồ kì lạ.

- Ưm... Có chuyện gì thế? Sao lại gọi ta sớm thế này?

Cô ta giục nó rửa mặt, ăn sáng. Khi Irina làm xong quay lại thì đứng hình khi thấy một bộ váy màu hồng rực trải ngay ngắn trên giường mình.

- Tiểu thư! Ngài Lucifer nói sẽ cho cô gặp tầng lớp hoàng gia hôm nay đấy. Đó là vinh dự lớn, tôi phải khiến cô trở nên thật hoàn hảo, xinh đẹp. Nhất đinh phải gây ấn tượng tốt với họ. Tiểu thư thật may mắn mà, xin đừng nhăn nhó như thế, chẳng mấy ai ở đây được gặp trực tiếp họ đâu.

Những lời này khiến Irina hơi khó chịu. Nó chẳng thấy có gì vinh dự mà phải mặc một thứ mình ghét chỉ để gây ấn tượng tốt với ai đó. Bộ váy màu hồng phấn quá nổi bật, quá lòe loẹt, trên hết là vướng víu. Nhưng thái độ của nữ hầu không có chút thỏa hiệp nào, cô ta lớn hơn nên vẫn có thể ép Irina mặc. Phần thân trên ôm sát cơ thể, các hạt đá đính quanh tạo thành hình hoa, một dải lụa chạy vòng qua eo thắt nơ sau lưng. Phần tay chỉ che hết vai, phồng lên kiểu váy công chúa. Hai tầng váy có nhiều lớp, chất liệu mượt và nhẹ, xếp nếp bồng bềnh mềm mại. Irina ghét váy vì chúng cản trờ mọi hoạt động cần sự linh hoạt, đi kèm với đôi giày gót cao ba centimet làm nó không thoải mái. Nữ hầu cười hài lòng, quay sang chải tóc nó. Mái tóc dài suôn mượt thấp thoáng ánh xanh được tết vấn gọn lên đầu, cài thêm một bông hồng đỏ. Tóc mái vốn lởm chởm che cả mắt cũng được tỉa lại, chéo theo lông mày dài dần về phía tai. Ma nữ thấy rõ Irina không hứng thú gì với việc “tân trang” này nên vừa sửa soạn vừa không ngừng giải thích về cấp bậc loài quỷ.

Quỷ của Bảy đại tội chỉ là những kẻ thấp kém, thường dụ dỗ xúi giục con người sa ngã, dẫn dắt họ vào bảy tội lỗi nặng nề nhất. Với đặc điểm là bàn chân có hình móng ngựa, chúng lập giao ước với con người, đồng ý giúp họ việc gì đó để đòi lấy linh hồn, vui sướng khi thấy con người trả giá, sụp đổ, đau khổ. Quỷ quý tộc là những kẻ không biết yêu ghét vui buồn. Đôi khi chúng như những cái bóng len lỏi trong đêm, thì thầm khắp nơi những lời tiêu cực tăm tối. Khi quỷ quý tộc về nguyên dạng thì trông không khác gì con người ngoài việc nhanh và mạnh hơn. Ác ma ở tầng lớp hoàng gia thuộc một cấp bậc hoàn toàn khác: mạnh mẽ, nhanh nhẹn nên vô cùng khó gây tổn thương hay tiêu diệt. Một số đã sống từ rất lâu nên thông thạo cả ma thuật cũng như phép thuật cổ xưa,… Đặc biệt, mỗi quỷ hoàng gia đều có một vũ khí riêng, là vật tập trung toàn bộ quyền năng của kẻ đó.

- Vậy còn Lucifer thì sao? – Irina chợt cắt ngang bài thuyết minh

Ma nữ khựng lại, lắc đầu cười trừ. Trừ vài thuộc hạ thân cận, không ai biết Lucifer thường đi đâu, làm gì. Hắn cũng rất ít khi phải động tay động chân thể hiện năng lực. “Xong rồi!” – Cô hầu nói. Irina bỏ qua sự tò mò, ngỡ ngàng khi nhìn vào gương. Cô bé trong gương dường như là một người khác, từ đầu tới chân toát lên vẻ cao sang thanh lịch, hoàn toàn không giống nó từ trước tới giờ. Dù vẫn không thích màu hồng nhưng Irina mỉm cười, vui khi thấy được vẻ đẹp của bản thân. Bỗng ngoài cửa có tiếng gõ, đồng thời một giọng nói vang lên:

- Ta vào được chứ?

Không đợi Irina trả lời, nữ hầu đã vội vã ra mở cửa. Lucifer xuất hiện với một bộ vest quý phái lịch lãm. Hắn nhướng mày nhìn nó ra vẻ ngạc nhiên, môi nhếch lên thành nụ cười gian thường thấy:

- Ồ đáng yêu quá. – Hắn quay sang nữ hầu – Làm tốt lắm, cô vừa biến một đứa trẻ bình thường thành một tiểu thư đấy.

Nghe câu đầu, Irina hơi bất ngờ, càng vui khi được khen nhưng khi nghe hết thì nó khịt mũi, liếc xéo kẻ vừa nói. Lucifer liền đưa tay ra:

- Chuẩn bị xong rồi thì đi thôi, để ta giới thiệu ngươi với vài người.

Irina đứng lên đi theo, lại thấy phiền phức khi nhận ra phải xách váy lên thì mới có thể chạy hay bước nhanh chân một chút. Chúa quỷ thong thả dẫn nó đi dọc hành lang dài tới phòng khách, vừa đi vừa nói:

- Ngươi sắp được gặp những ác quỷ mạnh nhất trong dòng dõi hoàng gia, trừ một người. Vậy nên đừng có vô lễ, và – nụ cười của hắn chợt trở nên ngọt ngào – hãy giúp ta xử lý kẻ làm nhơ bẩn hoàng tộc kia nhé.

- Nhưng đó là ai? – Irina ngơ ngác

- Ngươi sẽ biết khi ngươi tiếp xúc.

Khi người hầu mở cánh của gỗ nặng nề của phòng khách, Lucifer đột nhiên đưa tay xoa đầu Irina khiến nó kinh ngạc quay sang nhìn. Có bốn người trong phòng, nghe tiếng động liền cùng đứng dậy, hiển nhiên cũng kịp nhìn thấy hành động đó. Họ đồng loạt cúi đầu:

- Chúa tể.

- Lanas, Sena, Hanah, Stefan, đến sớm đấy, ngồi đi.

Irina đã vô thức đứng sau Lucifer một bước, quan sát. Cả bốn người – hai nam hai nữ - đều mặc trang phục sang trọng với phong cách khác nhau. Một chàng trai cao lớn mặc bộ vest trắng, khuôn mặt đẹp trai với mái tóc dài lãng tử. Chàng trai còn lại cao gầy, đôi mắt xanh biếc cùng nụ cười hờ hững trên môi khiến anh ta có vẻ hơi buồn mà bàng quan với mọi chuyện. Một cô gái trưởng thành xinh đẹp, vô cùng quyến rũ trong bộ đầm đỏ xẻ lên quá đùi, mái tóc lượn sóng bồng bềnh xõa dài sau lưng như thác đổ. Cuối cùng là một đứa trẻ, thấp và trông nhỏ hơn Irina khoảng ba, bốn tuổi. Cô bé cũng mặc bộ váy bồng, thậm chí kiểu dáng cũng tựa như bộ nó mặc nhưng lại màu đen tuyền. Tóc cắt ngắn ôm vào khuôn mặt tròn, môi anh đào chúm chím hơi chu ra, đôi mắt to đen láy với hàng mi dài cong vút cứ nhìn chằm chằm Irina. Cô gái kia cũng để ý tới nó, nghiêng người ra nhìn:

- Kìa, ngài không định giới thiệu cô em đáng yêu kia với chúng tôi sao?

Lucifer thoải mái ngồi xuống ghế:

- Đây là Irina, hẳn các người đã nghe qua rồi.

- Ồ, là Irina sao, rất vui được gặp em – Cô ta kéo nó xuống ngồi cạnh mình một cách tự nhiên – Tôi là Hanah.

- Chào chị ạ. – Nó cúi đầu

Hanah giới thiệu ba người kia, anh chàng tóc vàng là Lanas, người mắt xanh là Stefan. Irina gượng mỉm cười chào, không nói nhiều vì hoàn toàn xa lạ. Cô bé Sena lúc này mới thôi săm soi Irina, thái độ rất hồn nhiên, nói:

- Ta có nghe đến ngươi rồi, là kẻ đứng đầu ở trường học phải không? Cảm thấy thế nào? Đám hạ cấp ở đó không bõ làm bẩn tay nhỉ. Dùng chúng để thực chiến có tác dụng gì không?

Irina sững lại rồi vội lắc đầu, cười cười:

- Không, tôi không chiến đấu với họ, tôi chỉ luyện tập với quái vật thôi.

- Chán thế! – Con bé bĩu môi – Tưởng ngươi mạnh thế nào chứ.

Irina vừa mở miệng định giải thích thì bỗng nghe Lucifer gõ ngón tay lên mặt bàn, ngầm yêu cầu cho nó im lặng. Lanas chống cằm cười, tỏ ra thích thú. Stefan tự rót một tách trà, chậm rãi uống như không quan tâm chuyện gì. Chỉ có Hanah nhào sang ôm cổ Sena, cười khúc khích:

- Sao lại đả kích người ta thế? Irina sẽ tổn thương đấy.

Sena nhìn Irina, dẩu môi coi thường:

- Đứng đầu trường mà lại chỉ luyện tập với quái vật thôi sao? Vậy thì cái danh ngươi có được là ăn may à? Hay là nhờ cái bóng của chúa tể, được ngài yêu quý như thế?

- A ha, - Hanah bẹo má Sena – thì ra là cưng ghen sao?

Sena gạt tay cô: “Em mà thèm ghen tị với loại như thế à?”, vẻ mặt hơi phụng phịu nhìn Lucifer. Hắn cười thản nhiên, như cũng đồng tình. Nhưng lúc này thì Irina đã thấy vô cùng chướng tai gai mắt. Sena y như một đứa trẻ không được dạy dỗ tử tế về phép tắc. Irina không thể chấp nhận một đứa trẻ trông nhỏ hơn mình lại ăn nói với mình như vậy. Lucifer lại xoa đầu nó, tay còn hơi ấn xuống bắt nó ngồi yên:

- Irina là cô bé ngoan, sức mạnh chưa được khai thác hết, rất có tiềm năng. Ta không nói trước được điều gì đâu.

Sena lập tức nhảy xuống khỏi ghế, chay tới không ngại ngần ôm cánh tay Lucifer:

- Em chẳng thấy có gì đặc biệt mà ngài khen nó thế. Chẳng qua là dung hòa được hai loại máu thôi chứ gì.

Irina càng nghe càng tức, cách gọi người khác như thế thật hỗn xược, nhưng cũng hơi e dè. Ánh mắt Sena nhìn nó lộ rõ vẻ thù địch, tựa như muốn nói: “Biết điều thì tránh xa chúa tể ra”. Lanas khẽ bật cười thành tiếng, Stefan đặt tách trà xuống:

- Chúa tể, ngài gọi chúng tôi tới đây có việc gì vậy?

Lucifer gật đầu:

- Không có gì đặc biệt, gần đây bên đất ma và rồng xảy ra vài chuyện lộn xộn và chúng lại hướng mũi nhọn về phía chúng ta. Các ngươi để ý tình hình ở bên đó và trường học một chút. Ngoài ra, hôm nay chủ yếu ta muốn giới thiệu cô bé ta mới nhặt về này thôi.

Da đầu Irina bắt đầu ngứa râm ran, hôm nay Lucifer thật bất thường, tỏ ra thân thiết với nó một cách kì quái. Giống như ở trường hôm trước, có vẻ hắn lại muốn bày rắc rối cho nó. Lanas – người từ đầu tới giờ chưa hề mở miệng – bỗng nói bằng một ngôn ngữ lạ, âm sắc lên xuống ma quái. Những người khác thấy vậy cũng nói với anh ta bằng thứ tiếng đó, dời sự chú ý khỏi Irina. Nó cảm thấy ngôn ngữ này thật quen thuộc, như thể đã được nghe từ rất lâu nhưng không nhớ ra và cũng không hiểu gì. Chợt chú ý tới người tên Stefan, anh ta khác hẳn với tên quỷ Đại tội cùng tên, phong thái rất trang nhã. Từ giọng nói, vẻ mặt, thái độ của Stefan đều toát lên vẻ mệt mỏi u sầu – một điều thực sự kì lạ đối với ác quỷ. Stefan bỗng quay lại và bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của Irina, nó giật thót nhưng anh chỉ mỉm cười, nụ cười dịu dàng pha lẫn chút động viên. Nó hơi ngượng vì cảm thấy vô duyên nên vội nhìn sang chỗ khác, không thấy tia lạnh lẽo thoáng lộ trong mắt ác ma.

Trước khi chào tạm biệt và rời đi, ba quỷ lớn đều mời Irina tới ghé thăm lâu đài của họ, Sena thì hoàn toàn coi như nó không tồn tại. Đợi họ đi xa, Lucifer quay sang Irina nhướng mày:

- Ngươi biết là ai rồi chứ?

- Sena? – Nó thốt ra cái tên như phản xạ tự nhiên, trong đầu đã nhem nhóm ý thù ghét con bé.

- Phải thêm từ “thưa ngài” – Hắn cau mày.

Irina vẫn im lặng, không có vẻ gì định nói theo, hắn đành xua nó đi.

Rầm.

Cơ thể Irina bỗng đổ sụp xuống sàn, bất tỉnh. Gã chúa quỷ ngạc nhiên tới kiểm tra. Môi da trắng bệch, răng nanh dài hơn bình thường, dấu hiệu cho thấy một ma cà rồng đã thiếu máu người trong thời gian dài. Hắn tặc lưỡi, bế nó về phòng rồi đích thân tới thế giới loài người lấy một lượng máu lớn về dự trữ.

----- Hết chương 4 -----
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Akaihane

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/16
Bài viết
214
Gạo
100,0
Mình chỉ mới đọc chương một, nếu nhận xét cách hành văn của bạn ngay thì có vẻ chủ quan quá. Nhưng mình sẽ nói thật cảm nhận sơ lược của mình về chương này.
Mình nghĩ bạn là tuýp tác giả thiên về kể, tả hơn là viết thoại nhỉ? =W= Mình thấy bạn viết có một số đoạn rất dài mà mình nghĩ là vẫn có thể tách ra được. Đọc cứ thấy nó bị dính dính, rồi những câu miêu tả trong đoạn đó như bị lu mờ lun ấy, vì đọc một mạch rất dài. Mình nghĩ bạn cứ nên mạnh dạng tách đoạn ra cho dễ đọc. 0W0
Thêm nữa, lời thoại của nhân vật có lịch sự quá, hông bạn? Kiểu như, mình không nhìn thấy được sắc màu biểu cảm trong hội thoại ấy? Vả lại nhân vật là quỷ mà, phải hông?0.0?
Sau đây là lỗi chính tả mình lượm được trong chương 1 =W=.

bùn tới rồi vôi vàng lùi ra

-> vội vàng.

Nhưng…thưa ngài, tôi đã…mua nó mà.
-> cách sau ba chấm nha bạn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Elluka

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/9/15
Bài viết
46
Gạo
0,0
Mình chỉ mới đọc chương một, nếu nhận xét cách hành văn của bạn ngay thì có vẻ chủ quan quá. Nhưng mình sẽ nói thật cảm nhận sơ lược của mình về chương này.
Mình nghĩ bạn là tuýp tác giả thiên về kể, tả hơn là viết thoại nhỉ? =W= Mình thấy bạn viết có một số đoạn rất dài mà mình nghĩ là vẫn có thể tách ra được. Đọc cứ thấy nó bị dính dính, rồi những câu miêu tả trong đoạn đó như bị lu mờ lun ấy, vì đọc một mạch rất dài. Mình nghĩ bạn cứ nên mạnh dạng tách đoạn ra cho dễ đọc. 0W0
Thêm nữa, lời thoại của nhân vật có lịch sự quá, hông bạn? Kiểu như, mình không nhìn thấy được sắc màu biểu cảm trong hội thoại ấy? Vả lại nhân vật là quỷ mà, phải hông?0.0?
Sau đây là lỗi chính tả mình lượm được trong chương 1 =W=.



-> vội vàng.


-> cách sau ba chấm nha bạn.
Cảm ơn bạn đã đọc và nhận xét. Trong chương 1, đoạn dài nhất của mình chỉ có bảy dòng, bạn có thể nói rõ tách được ở đâu không? Hay do mình cách giữa các đoạn không đều? *đi sửa*
Chắc là mình kém hội thoại thật vì hầu như mình không viết văn có hội thoại, như các bài văn ở trường thì có bao giờ có đâu ^^'. Hôi thoại trong chương một mới chỉ là lập một giao ước, lúc viết mình cũng không cảm thấy nhân vật có hay nên có biểu cảm gì mạnh cả.
Lỗi type đấy, mình toàn đánh máy sai mà soát lại không hết :v , cảm ơn bạn, mình sẽ sửa.
Bạn có thể đọc tiếp mấy chương kia và cho mình thêm cái nhận xét nữa được không? Mình nghĩ lời thoại chương hai khá hơn chút. (có người đọc và nhận xét cho thì mừng lắm á)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Akaihane

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/16
Bài viết
214
Gạo
100,0
Này là suy nghĩ của bản thân mình thôi nha. Hồi đó mình từng có lần viết một đoạn trong truyện rất dài. Lúc mình đọc lại mình nhìn cũng thấy ngán nữa huống chi là độc giả. Mình nghĩ độc giả đọc truyện thì đa số chỉ đọc một lần mỗi chương. Thế nên chăm chút từng câu chữ khá là quan trọng.
Vì vậy, chương 1 là chương rất đặc biệt nha bạn.
Nếu nó không có nội dung sâu thì hãy tìm cách đánh bóng nó lên. ^w^
Mấy khúc mình nghĩ có thể cách.

Nhưng khoảng thời gian yên bình đó không kéo dài, hai tháng sau, ma cà rồng tốt bụng ấy bỏ nó lại một mình.

Mỗi loài dều phân chia giai cấp và

Cấp thấp nhất là những con quái vật, chúng hầu như không có suy nghĩ hay ngôn ngữ riêng, có chủ thì biết làm theo lời sai bảo, vô chủ thì lang thang chỉ biết cắn xé.

Những nô lệ sau chiến tranh như cô bé của chúng ta không nhiều và địa vị cũng chỉ hơn quái vật một chút.

Irina có một mái tóc rất dài, suôn mượt, đen như trời đêm không sao, dưới ánh nắng, tóc còn ánh lên màu lam sẫm.
 
Bên trên