Quy khứ - Cập nhật - Lam

Lâm Diệu Anh

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.705
Gạo
600,0
Tên truyện: Quy Khứ
Tác giả: Nguyệt Lam/ Lâm Diệu Anh
Thể loại: Fanfic, cổ đại


188090577_1429674500723702_6149576387055659058_n.jpg

Văn án:

Người từng cười, cũng đã từng khóc

Ta từng tuyệt vọng, cũng từng ôm ấp hy vọng

Mưa xuân rơi, ve hạ kêu

Gió thu nổi, hoa tuyết bay

Hoá ra ngàn năm trông đợi, y đã lịch kiếp rồi.

Vẫn là hắn không đợi được

Vẫn là hắn không kịp

Không kịp nói một lời vĩnh viễn với y.

Mở đầu (1)
Mở đầu (2)
Chương 1 - Chương 2
 
Chỉnh sửa lần cuối:

lâm băng1997

Gà cận
Tham gia
17/4/20
Bài viết
502
Gạo
0,0
Sơn Nhân đây rồi, lạy trời! Đồng chí! Đồng minh! Vui quá xá!
 

Lâm Diệu Anh

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.705
Gạo
600,0
Mở đầu (1):
188556109_1430689450622207_291680319460933961_n.jpg

TRƯỜNG MINH SƠN

Chu Tử Thư nhoài người khụy gối, một tay nắm lấy vai Ôn Khách Hành, một tay vòng ra phía sau lưng hắn, chầm chậm kéo về phía mình. Những lọn tóc trắng của Ôn Khách Hành phủ loạn trên y phục Tử Thư, tựa hồ vấn vít, lại buông lơi không nơi bám víu. Những ngón tay Chu Tử Thư run rẩy, từng chút siết chặt lấy thân thể Ôn Khách Hành.

Võ khố tĩnh lặng, nhịp tim dường như cũng chẳng thể nghe thấy nữa rồi.

-----------

Trường Minh sơn năm thứ nhất, Chu Tử Thư mang một Ôn Khách Hành kinh mạch đứt đoạn, tàn hơi không còn, chọn nơi tuyết phủ trăm trượng, băng dày tựa sông, dùng linh dược Trường Minh lưu giữ thi thể của hắn. Diệp Bạch Y nói: hắn vẫn còn có hy vọng, y liền mỗi ngày đều kề cận cạnh bên.

Trường Minh Sơn năm thứ hai, Chu Tử Thư nhận tin hỷ của Cao Tiểu Liên.

Trường Minh Sơn năm thứ ba, y sáng đến thăm lão Ôn, trưa luyện công, tối về khắc băng.

Trường Minh Sơn năm thứ tư, Thành Lĩnh sở học vượt trội, Tứ Quý Sơn Trang dần có chỗ đứng trên giang hồ. Hắn vẫn sáng đến gặp tri kỉ, trưa luyện kiếm, tối nghỉ bên cạnh Ôn Khách Hành.

Trường Minh Sơn năm thứ năm, con đầu Cao Tiểu Liên chào đời.

Trường Minh Sơn năm thứ sáu, Thành Lĩnh bị ám sát, một phen suýt mất mạng, đệ tử Tứ Quý Sơn Trang liền đưa hắn lên núi. Một năm này Chu Tử Thư ngoài thói quen hàng ngày, còn lại đều dành thời gian chữa trị cho đồ đệ.

Trường Minh Sơn năm thứ bảy, Thành Lĩnh xuất quan, đoạt vị trí đầu đại hội tỉ võ. Tứ Quý Sơn Trang, đệ tử đã vài trăm, nổi danh giang hồ.

Trường Minh Sơn năm thứ tám, Diệp Bạch Y qua đời. Chu Tử Thư quỳ trên tuyết, hướng nhân gian lạy ba lạy, tiễn cố nhân.

Thành Lĩnh kính người, tang trắng ba năm.

Trường Minh Sơn năm thứ mười hai, Chu Tử Thư được đồ đệ báo tin hỷ. Vui mừng khôn xiết, y tự tay viết một bộ kiếm pháp, làm quà hỷ sự.

Trường Minh Sơn năm thứ mười ba, chỉ có gió và tuyết làm bạn cùng Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành.

Trường Minh Sơn năm thứ mười bốn, Thành Lĩnh đón con trai đầu lòng, đem Tứ Quý Sơn Trang phát dương quang đại, hành hiệp cứu người.

Thắm thoắt thoi đưa.

Trường Minh Sơn năm thứ hai mươi tám, Cao Tiểu Liên qua đời vì bạo bệnh, phu quân đau lòng, một năm sau cũng từ giã dương gian.

Trường Minh Sơn năm thứ ba mươi lăm. Chu Tử Thư dung mạo không đổi, dáng dấp không thay, lần đầu tiên xuống núi, vừa kịp nắm tay đồ đệ chân truyền trước khi hắn ra đi.

"Sư phụ, con không nỡ."

Trường Minh Sơn năm thứ năm mươi hai, con trai Thành Lĩnh qua đời, trước đó theo lời phụ thân, đem kết giới tứ tượng, bao bọc toàn bộ Trường Minh, tách biệt nhân gian.

Trường Minh Sơn năm thứ.... Chu Tử Thư đã không còn để tâm nữa. Ngày Thành Lĩnh mất, y liền vứt bỏ thời gian, cũng buông xuống hết thảy chuyện nhân gian bên ngoài.

Thế gian này, ngoài Ôn Khách Hành đang ngủ say, y đã không còn ai nữa rồi.

"Lão Ôn, người đi nhà trống, huynh vẫn còn muốn ngủ sao?"

Bàn tay y tìm bàn tay Ôn Khách Hành, lồng ngón tay mình vào ngón tay y, siết chặt. Thiên sơn mộ tuyết, người không còn, ta là vì ai.
Mở đầu (2) < > Văn Án
 
Chỉnh sửa lần cuối:

lâm băng1997

Gà cận
Tham gia
17/4/20
Bài viết
502
Gạo
0,0
Mở đầu (1):
188556109_1430689450622207_291680319460933961_n.jpg

TRƯỜNG MINH SƠN

Chu Tử Thư nhoài người khụy gối, một tay nắm lấy vai Ôn Khách Hành, một tay vòng ra phía sau lưng hắn, chầm chậm kéo về phía mình. Những lọn tóc trắng của Ôn Khách Hành phủ loạn trên y phục Tử Thư, tựa hồ vấn vít, lại buông lơi không nơi bám víu. Những ngón tay Chu Tử Thư run rẩy, từng chút siết chặt lấy thân thể Ôn Khách Hành.

Võ khố tĩnh lặng, nhịp tim dường như cũng chẳng thể nghe thấy nữa rồi.

-----------

Trường Minh sơn năm thứ nhất, Chu Tử Thư mang một Ôn Khách Hành kinh mạch đứt đoạn, tàn hơi không còn, chọn nơi tuyết phủ trăm trượng, băng dày tựa sông, dùng linh dược Trường Minh lưu giữ thi thể của hắn. Diệp Bạch Y nói: hắn vẫn còn có hy vọng, y liền mỗi ngày đều kề cận cạnh bên.

Trường Minh Sơn năm thứ hai, Chu Tử Thư nhận tin hỷ của Cao Tiểu Liên.

Trường Minh Sơn năm thứ ba, y sáng đến thăm lão Ôn, trưa luyện công, tối về khắc băng.

Trường Minh Sơn năm thứ tư, Thành Lĩnh sở học vượt trội, Tứ Quý Sơn Trang dần có chỗ đứng trên giang hồ. Hắn vẫn sáng đến gặp tri kỉ, trưa luyện kiếm, tối nghỉ bên cạnh Ôn Khách Hành.

Trường Minh Sơn năm thứ năm, con đầu Cao Tiểu Liên chào đời.

Trường Minh Sơn năm thứ sáu, Thành Lĩnh bị ám sát, một phen suýt mất mạng, đệ tử Tứ Quý Sơn Trang liền đưa hắn lên núi. Một năm này Chu Tử Thư ngoài thói quen hàng ngày, còn lại đều dành thời gian chữa trị cho đồ đệ.

Trường Minh Sơn năm thứ bảy, Thành Lĩnh xuất quan, đoạt vị trí đầu đại hội tỉ võ. Tứ Quý Sơn Trang, đệ tử đã vài trăm, nổi danh giang hồ.

Trường Minh Sơn năm thứ tám, Diệp Bạch Y qua đời. Chu Tử Thư quỳ trên tuyết, hướng nhân gian lạy ba lạy, tiễn cố nhân.

Thành Lĩnh kính người, tang trắng ba năm.

Trường Minh Sơn năm thứ mười hai, Chu Tử Thư được đồ đệ báo tin hỷ. Vui mừng khôn xiết, y tự tay viết một bộ kiếm pháp, làm quà hỷ sự.

Trường Minh Sơn năm thứ mười ba, chỉ có gió và tuyết làm bạn cùng Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành.

Trường Minh Sơn năm thứ mười bốn, Thành Lĩnh đón con trai đầu lòng, đem Tứ Quý Sơn Trang phát dương quang đại, hành hiệp cứu người.

Thắm thoắt thoi đưa.

Trường Minh Sơn năm thứ hai mươi tám, Cao Tiểu Liên qua đời vì bạo bệnh, phu quân đau lòng, một năm sau cũng từ giã dương gian.

Trường Minh Sơn năm thứ ba mươi lăm. Chu Tử Thư dung mạo không đổi, dáng dấp không thay, lần đầu tiên xuống núi, vừa kịp nắm tay đồ đệ chân truyền trước khi hắn ra đi.

"Sư phụ, con không nỡ."

Trường Minh Sơn năm thứ năm mươi hai, con trai Thành Lĩnh qua đời, trước đó theo lời phụ thân, đem kết giới tứ tượng, bao bọc toàn bộ Trường Minh, tách biệt nhân gian.

Trường Minh Sơn năm thứ.... Chu Tử Thư đã không còn để tâm nữa. Ngày Thành Lĩnh mất, y liền vứt bỏ thời gian, cũng buông xuống hết thảy chuyện nhân gian bên ngoài.

Thế gian này, ngoài Ôn Khách Hành đang ngủ say, y đã không còn ai nữa rồi.

"Lão Ôn, người đi nhà trống, huynh vẫn còn muốn ngủ sao?"

Bàn tay y tìm bàn tay Ôn Khách Hành, lồng ngón tay mình vào ngón tay y, siết chặt. Thiên sơn mộ tuyết, người không còn, ta là vì ai.
Đau lòng quá! Chờ phần sau ạ! Gặp Sơn Nhân là mừng lắm rùi!
 

Lâm Diệu Anh

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.705
Gạo
600,0
Mở đầu(2):

NẠI HÀ KIỀU
Ba hồn sáu phách rời khỏi thực thể, nhìn người trước mắt hoảng lọan nắm lấy tay mình, hắn không nhịn được mà gọi tên y.

Ôn Khách Hành - Cuộc đời hắn rốt cuộc đi đi về về vẫn là chưa từng đúng lúc. Lúc muốn chơi, không được chơi. Lúc muốn luyện võ lại không ai dạy, thứ muốn có lại không có được, giữ được người lại chẳng giữ được thân.

“A Nhứ, xin lỗi.”

Ngón tay hắn chạm khẽ lên tóc Chu Tử Thư, lại chỉ chạm được hư không. Ôn Khách Hành chua xót, muốn khóc lại không khóc được. Hắn và y, từ nay âm dương ngược lối, một cái chạm tay cũng chẳng thể nữa rồi.

Hắc Bạch Vô Thường cuối cùng cũng xuất hiện, không nói không rằng, phất tay một cái, fdã mang hắn đến trước cửa hoàng tuyền.

“Đưa hắn đi diện kiến Diêm Vương luận tội.”

Hai tên quỷ sai toan kéo Ôn Khách Hành đi như đã từng làm với vô số vong hồn khác, liền bị ánh mắt sắc lẹm pha chút tà ác của hắn ngăn lại. Ôn Khách Hành chỉ chờ một khắc này liền cao giọng:

“Quỷ chủ như ta lại cần bọn tiểu yêu các ngươi động tay?”

Khóe môi Ôn Khách Hành cong lên mị hoặc. Hắn lách người, thẳng lưng, nhàn nhã chấp tay phía sau bước đi. Trong tịch mịch bóng tối, tiếng của hắn đánh động đến chúng quỷ, vong hồn gần đó. Xung quanh không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn.

Ôn Khách Hành một thân áo đỏ, sải bước giữa biển hoa nhuốm màu của máu, tinh linh lập lòe vây lấy thân hắn. Ma chướng từ Vong Xuyên từng đợt cuồn cuộn len lỏi giữa cánh đồng hoa, Bỉ Ngạn dập dìu như trêu như ghẹo níu kéo vạt áo hắn. Khoảng không u tối bất giác đẹp tựa tranh.

Trên người hắn, chấp chới ánh sáng.

Vạn năm U Minh, biết bao vong hồn đến đến đi đi, lại chỉ có hắn một thân cao ngạo dứt khoát bước vào.

Hắc Bạch Vô Thường bị hắn vô hình ghim một chiêu, lại không thể trút giận với vong hồn mới đến chưa được luận tội, quay sang 2 tên tiểu quỷ gằn giọng:

“Còn không mau đi theo hắn!”

Hai tên quỷ sai lúc này mới cuốn quýt đuổi theo bước chân Ôn Khách Hành, dẫn đường đưa hắn đến thẳng Diêm Vương Điện. Hắn mang theo khí thế bức người không khác gì lúc còn sống đối diện Diêm Vương mà Diêm Vương vừa nhìn thấy hắn đã giật mình lớn tiếng gọi Hắc Bạch Vô Thường từ dương gian trở về. Diêm Vương chỉ về phía Ôn Khách Hành trước điện hỏi Hắc Bạch Vô Thường:

“Người này tại sao chỉ có ba hồn, sáu phách? Một phách còn lại ở đâu?”

Vừa nghe xong, không chỉ có hắc Bạch Vô Thường hoảng hốt, mà bản thân Ôn Khách Hành cũng có chút giật mình, tròng mắt hắn hơi đảo, rồi như chợt hiểu ra, nét mặt hắn dịu lại, khóe môi vô thức vẽ một nụ cười. Nơi trái tim đã không còn đập, dường như có một dòng nước mát len lỏi chảy qua. Ôn Khách Hành chìm đắm trong suy tư của mình, lời của Diêm Vương và chúng quỷ hoàn toàn không lọt vào tai. Đến sau cùng, Diêm Vương tức giận, chỉ tay về phía hắn mà phán:

“Ôn Khách Hành, ngươi lúc còn sống sát nghiệp nặng như núi. Chu Tử Thư số đã tận, ngươi lại dùng Lục Hợp Tâm Pháp nghịch thiên cải mệnh, thay đổi sinh tử. Hắn ở trên nhân giới, dùng linh dược Trường Minh giữ lại một phách của ngươi. Hai người các ngươi đều là những kẻ ngông cuồng, coi thường sinh lão bệnh tử. Nếu không trừng phạt các ngươi làm gương, há thiên địa tất loạn. Ôn Khách Hành, ta phạt ngươi ở lại âm tào một nghìn năm, chịu đủ khổ hình mới được luân hồi chuyển thế. Còn Chu Tử Thư, nếu hắn không rời Trường Minh Sơn, hắn vĩnh viễn không già, không chết.”

Ôn Khách Hành chấn kinh.

Không phải hắn sợ nghìn năm đày ải, không phải hắn e dè biển lửa dầu sôi. Là hắn không ngăn được hoảng loạn khi nghĩ đến A Nhứ của hắn.

Nghìn năm đằng đẵng, nước chảy đá mòn.

Phàm là người đều đến lúc phải chết. Nhưng A Nhứ của hắn lại đang giữ một phách kia. Nếu hắn không thực sự chết, A Nhứ của hắn, thiên hoang địa lão cũng sẽ không rời Trường Minh.
Nghĩ đến đây, Ôn Khách Hành lảo đảo.

"Thà phóng khoáng sống mười ngày, còn hơn làm trái lòng mình sống 10 năm."

Hắn thời khắc này thật sự thấu hiểu A Nhứ của hắn rồi.

Quỷ sai nhận lệnh từ Diêm Vương, nhanh chóng đưa Ôn Khách Hành đi chấp pháp.

Mười tầng địa ngục, dày vò luân chuyển.

Lột da rút gân, lên núi đao, xuống chảo dầu.

Ôn Khách Hành nghìn năm đoạ kiếp.

Trường Minh sơn - Chu Tử Thư cô tịch một đời.

Vì đối phương mà tính trăm phương ngàn kế, cũng vì người mà chịu tội thiên thu.

Nhân gian bao mùa lá rụng, hoàng tuyền mấy mùa Bỉ Ngạn khai hoa.

Nại Hà kiều không đếm xuể vong linh chuyển thế.

Một ngày tiết mùa hạ, Ôn Khách Hành cũng hoàn thành tội hình. Mê mê tỉnh tỉnh, bị bọn quỷ sai kéo lê đến bên chân cầu. Mạnh Bà trông thấy hắn, liền thở dài, nói với quỷ sai:

"Để hắn tỉnh táo một chút, rồi hãy đưa đi."

"Đến giờ khép cửa luân hồi rồi. Bọn ta đã chịu đựng hắn một nghìn năm, không muốn nhìn thấy tên quỷ chủ này thêm một khắc nào nữa đâu. Mau cho hắn uống canh rồi để ta ném hắn đi nhanh."

Mạnh Bà nhìn hắn nửa mê nửa tỉnh chần chừ không nỡ. Quỷ sai thấy vậy, giật phăng chén canh, quay sang bóp mạnh miệng hắn, một phát đổ vào. Ôn Khách Hành chịu hình nghìn năm, yếu ớt chống trả.

Nghìn năm đau đớn, hắn từng giờ từng khắc đều gọi tên của Chu Tử Thư, hắn sợ nghìn năm trôi, hắn sẽ quên mất tên người đó.

Bao năm hoài niệm, bao năm gìn giữ, một bát canh liền đem phần tình cảm hắn nuôi dưỡng xoá sạch.

Quỷ sai vứt chiếc chén đã trống trơn sang một bên, kéo lê Ôn Khách Hành bước qua cầu, vừa vặn trước lúc cửa luân hồi đóng lại, dứt khoát ném hắn vào trong.

Một tiếng "A Nhứ" vang vọng Vong Xuyên rồi mất hút chẳng lưu lại vết tích.

Tam Sinh thạch ai đề tên lưu giữ
Mạnh Bà thang ai nguyện cạn cùng ai
Nại Hà kiều ai tương tư không nỡ
Cửa luân hồi khép lại một lần duyên

Mở đầu(1) < > Chương 1
 
Chỉnh sửa lần cuối:

lâm băng1997

Gà cận
Tham gia
17/4/20
Bài viết
502
Gạo
0,0
Mở đầu(2):

NẠI HÀ KIỀU
Ba hồn sáu phách rời khỏi thực thể, nhìn người trước mắt hoảng lọan nắm lấy tay mình, hắn không nhịn được mà gọi tên y.

Ôn Khách Hành - Cuộc đời hắn rốt cuộc đi đi về về vẫn là chưa từng đúng lúc. Lúc muốn chơi, không được chơi. Lúc muốn luyện võ lại không ai dạy, thứ muốn có lại không có được, giữ được người lại chẳng giữ được thân.

“A Nhứ, xin lỗi.”

Ngón tay hắn chạm khẽ lên tóc Chu Tử Thư, lại chỉ chạm được hư không. Ôn Khách Hành chua xót, muốn khóc lại không khóc được. Hắn và y, từ nay âm dương ngược lối, một cái chạm tay cũng chẳng thể nữa rồi.

Hắc Bạch Vô Thường cuối cùng cũng xuất hiện, không nói không rằng, phất tay một cái, fdã mang hắn đến trước cửa hoàng tuyền.

“Đưa hắn đi diện kiến Diêm Vương luận tội.”

Hai tên quỷ sai toan kéo Ôn Khách Hành đi như đã từng làm với vô số vong hồn khác, liền bị ánh mắt sắc lẹm pha chút tà ác của hắn ngăn lại. Ôn Khách Hành chỉ chờ một khắc này liền cao giọng:

“Quỷ chủ như ta lại cần bọn tiểu yêu các ngươi động tay?”

Khóe môi Ôn Khách Hành cong lên mị hoặc. Hắn lách người, thẳng lưng, nhàn nhã chấp tay phía sau bước đi. Trong tịch mịch bóng tối, tiếng của hắn đánh động đến chúng quỷ, vong hồn gần đó. Xung quanh không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn.

Ôn Khách Hành một thân áo đỏ, sải bước giữa biển hoa nhuốm màu của máu, tinh linh lập lòe vây lấy thân hắn. Ma chướng từ Vong Xuyên từng đợt cuồn cuộn len lỏi giữa cánh đồng hoa, Bỉ Ngạn dập dìu như trêu như ghẹo níu kéo vạt áo hắn. Khoảng không u tối bất giác đẹp tựa tranh.

Trên người hắn, chấp chới ánh sáng.

Vạn năm U Minh, biết bao vong hồn đến đến đi đi, lại chỉ có hắn một thân cao ngạo dứt khoát bước vào.

Hắc Bạch Vô Thường bị hắn vô hình ghim một chiêu, lại không thể trút giận với vong hồn mới đến chưa được luận tội, quay sang 2 tên tiểu quỷ gằn giọng:

“Còn không mau đi theo hắn!”

Hai tên quỷ sai lúc này mới cuốn quýt đuổi theo bước chân Ôn Khách Hành, dẫn đường đưa hắn đến thẳng Diêm Vương Điện. Hắn mang theo khí thế bức người không khác gì lúc còn sống đối diện Diêm Vương mà Diêm Vương vừa nhìn thấy hắn đã giật mình lớn tiếng gọi Hắc Bạch Vô Thường từ dương gian trở về. Diêm Vương chỉ về phía Ôn Khách Hành trước điện hỏi Hắc Bạch Vô Thường:

“Người này tại sao chỉ có ba hồn, sáu phách? Một phách còn lại ở đâu?”

Vừa nghe xong, không chỉ có hắc Bạch Vô Thường hoảng hốt, mà bản thân Ôn Khách Hành cũng có chút giật mình, tròng mắt hắn hơi đảo, rồi như chợt hiểu ra, nét mặt hắn dịu lại, khóe môi vô thức vẽ một nụ cười. Nơi trái tim đã không còn đập, dường như có một dòng nước mát len lỏi chảy qua. Ôn Khách Hành chìm đắm trong suy tư của mình, lời của Diêm Vương và chúng quỷ hoàn toàn không lọt vào tai. Đến sau cùng, Diêm Vương tức giận, chỉ tay về phía hắn mà phán:

“Ôn Khách Hành, ngươi lúc còn sống sát nghiệp nặng như núi. Chu Tử Thư số đã tận, ngươi lại dùng Lục Hợp Tâm Pháp nghịch thiên cải mệnh, thay đổi sinh tử. Hắn ở trên nhân giới, dùng linh dược Trường Minh giữ lại một phách của ngươi. Hai người các ngươi đều là những kẻ ngông cuồng, coi thường sinh lão bệnh tử. Nếu không trừng phạt các ngươi làm gương, há thiên địa tất loạn. Ôn Khách Hành, ta phạt ngươi ở lại âm tào một nghìn năm, chịu đủ khổ hình mới được luân hồi chuyển thế. Còn Chu Tử Thư, nếu hắn không rời Trường Minh Sơn, hắn vĩnh viễn không già, không chết.”

Ôn Khách Hành chấn kinh.

Không phải hắn sợ nghìn năm đày ải, không phải hắn e dè biển lửa dầu sôi. Là hắn không ngăn được hoảng loạn khi nghĩ đến A Nhứ của hắn.

Nghìn năm đằng đẵng, nước chảy đá mòn.

Phàm là người đều đến lúc phải chết. Nhưng A Nhứ của hắn lại đang giữ một phách kia. Nếu hắn không thực sự chết, A Nhứ của hắn, thiên hoang địa lão cũng sẽ không rời Trường Minh.
Nghĩ đến đây, Ôn Khách Hành lảo đảo.

"Thà phóng khoáng sống mười ngày, còn hơn làm trái lòng mình sống 10 năm."

Hắn thời khắc này thật sự thấu hiểu A Nhứ của hắn rồi.

Quỷ sai nhận lệnh từ Diêm Vương, nhanh chóng đưa Ôn Khách Hành đi chấp pháp.

Mười tầng địa ngục, dày vò luân chuyển.

Lột da rút gân, lên núi đao, xuống chảo dầu.

Ôn Khách Hành nghìn năm đoạ kiếp.

Trường Minh sơn - Chu Tử Thư cô tịch một đời.

Vì đối phương mà tính trăm phương ngàn kế, cũng vì người mà chịu tội thiên thu.

Nhân gian bao mùa lá rụng, hoàng tuyền mấy mùa Bỉ Ngạn khai hoa.

Nại Hà kiều không đếm xuể vong linh chuyển thế.

Một ngày tiết mùa hạ, Ôn Khách Hành cũng hoàn thành tội hình. Mê mê tỉnh tỉnh, bị bọn quỷ sai kéo lê đến bên chân cầu. Mạnh Bà trông thấy hắn, liền thở dài, nói với quỷ sai:

"Để hắn tỉnh táo một chút, rồi hãy đưa đi."

"Đến giờ khép cửa luân hồi rồi. Bọn ta đã chịu đựng hắn một nghìn năm, không muốn nhìn thấy tên quỷ chủ này thêm một khắc nào nữa đâu. Mau cho hắn uống canh rồi để ta ném hắn đi nhanh."

Mạnh Bà nhìn hắn nửa mê nửa tỉnh chần chừ không nỡ. Quỷ sai thấy vậy, giật phăng chén canh, quay sang bóp mạnh miệng hắn, một phát đổ vào. Ôn Khách Hành chịu hình nghìn năm, yếu ớt chống trả.

Nghìn năm đau đớn, hắn từng giờ từng khắc đều gọi tên của Chu Tử Thư, hắn sợ nghìn năm trôi, hắn sẽ quên mất tên người đó.

Bao năm hoài niệm, bao năm gìn giữ, một bát canh liền đem phần tình cảm hắn nuôi dưỡng xoá sạch.

Quỷ sai vứt chiếc chén đã trống trơn sang một bên, kéo lê Ôn Khách Hành bước qua cầu, vừa vặn trước lúc cửa luân hồi đóng lại, dứt khoát ném hắn vào trong.

Một tiếng "A Nhứ" vang vọng Vong Xuyên rồi mất hút chẳng lưu lại vết tích.

Tam Sinh thạch ai đề tên lưu giữ
Mạnh Bà thang ai nguyện cạn cùng ai
Nại Hà kiều ai tương tư không nỡ
Cửa luân hồi khép lại một lần duyên
Còn phần sau nữa không Sơn Nhân tỷ?
 

Lâm Diệu Anh

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.705
Gạo
600,0
CHƯƠNG 1:
190733698_1432426633781822_8486219558672545352_n.jpg

Thành phố Tân Vỹ một ngày tháng sáu.
Trương Lĩnh Nam run rẩy dụi mắt mấy lần hết nhìn tấm vé trên tay, lại nhìn kết quả trên điện thoại. Sau vàu phút choáng váng, xác định đây không phải là mơ, cậu liền nhảy tưng tưng khắp phòng, vừa cười loạn vừa la lên:
"Trúng rồi! Ôi mẹ ơi, thật sự trúng rồi!"
Cậu cuống cuồng mặc vội áo khoác, với tay lấy túi sách, quàng lên người. Chân trái đá chân phải, suýt chút thì ngã sấp mặt. Cậu đóng cửa, lao ra khỏi nhà với nụ cười ngoác tới mang tai.
Trương Lĩnh Nam leo lên chiếc xe máy cũ phóng như bay đến tiệm tranh cách đó vài kilomet. Nhân viên ở cửa trông thấy cậu, vừa cúi người ngẩng đầu lên còn chưa kịp chào hỏi đã không thấy cậu đâu nữa.
Dường như nhân viên ở tiệm tranh không lạ gì Trương Lĩnh Nam. Bọn họ vừa nhác thấy bộ dạng không màng xung quanh một đường thẳng tiến của cậu liền dạt ra xa, chỉ sợ chậm một giây liền bị cậu hất văng như mọi lần.
Trương Lĩnh Nam leo lên lầu hai, chẳng thèm gõ cửa, trực tiếp mở căn phòng "Chân Diễn", la lớn:
" Chân Diễn, tớ trúng rồi, tớ trúng rồi. Tớ..."
Căn phòng đột nhiên lặng ngắt. Lời đã lên đến cổ nhưng Trương Lĩnh Nam bằng một sức mạnh phi thường ngậm chặt miệng, nuốt xuống. Cổ họng như có cục xương to bằng nắm tay chặn lại, trầy trật mãi mới không bị nghẹn.
Người bên trong phòng nhìn vết màu quệt một đường trên bức tranh sắp hoàn thành, hít lấy một luồng hơi lạnh. Cả người run lên vì đè nén, cuối cùng không nhịn được mà hét lên:
"Trương Lĩnh Nam, cậu cút ngay cho tôi."
Một màn gà bay chó nhảy từ trên lầu vọng xuống, toàn bộ nhân viên bên dưới lầu không hẹn mà cùng lắc đầu cảm thán:
"Chuyến này chúng ta lại xong đời nữa rồi."
-----------------
Trương Lĩnh Nam ngồi co ro trên sopha, mặt mày méo sệch, trên trán lồi lên một cục to bằng đầu ngón cái. Hậu quả của việc bấp dây giày tiếp đó dầu đập vào cạnh bàn làm việc của Chân Diễn.
"Tớ xin lỗi, tớ chỉ muốn báo tin vui cho cậu." Trương Lĩnh Nam hốc mắt đo đỏ, nũng nịu nói.
Nhìn một.màn này, cả người Chân Diễn liền nổi gai, anh xua tay chào thua.
"Được rồi, được rồi. Cậu thu lại cái bản mặt kinh khiếp kia đi. Nhìn một hồi nữa là tôi ói luôn đó."
"Cậu không giận tớ nữa chứ?"
"Không giận."
"Cậu không bắt tớ bồi thường chứ?"
"Không bồi thường."
"Cậu không tuyệt giao với tớ chứ?"
"Cái tên điên này! Thế nãy giờ ma nói chuyện với cậu hả?"
Trương Lĩnh Nam chỉ chờ có thế liền sáp lại gần cậu bạn thân, đôi mắt cong cong nhoẻn miệng nói:
"Tớ trúng thưởng rồi, lần này để tớ khao cậu nhé. Cậu muốn tớ dẫn đi đâu? Nhà hàng cao cấp? Nghỉ dưỡng năm sao? Hay du lịch nước ngoài?"
Chân Diễn đưa ngón tay day nhẹ mi tâm, bày ra nét mặt bất lực đáp lời:
"Cậu nói xem."
"Ờ."
Trương Lĩnh Nam trề môi, giọng chùng xuống:
"Tớ quên mất, mấy cái đó đâu có xa lạ gì với cậu."
"Cậu có dẹp ngay cái diễn xuất tệ hại kia không thì bảo. Lần trước cậu bảo sẽ dẫn tôi về quê, đến Tứ Quý Sơn Trang nhà cậu. Sẵn mấy ngày tới tôi cũng không bận lắm, cậu dẫn tôi đi đi."
"Đưa cậu về Tứ Quý Sơn Trang không thành vấn đề. Nhưng tớ nói trước, từ xưa tổ tông nhà tớ đã có quy tắc bất di bất dịch là không được thay đổi bất cứ thứ gì ở đó, thậm chí đến nhà vệ sinh cũng là dùng kiểu của nghìn năm trước. Phú nhị đại như cậu, chịu được không?"
Chân Diễn đứng lên, cầm lấy bảng màu, mắt không nhìn Trương Lĩnh Nam, thong thả đáp.
"Cậu về chuẩn bị đi, sáng mai tôi ghé chỗ cậu."
"Ok!"
Trương Lĩnh Nam chỉ chờ câu chốt hạ từ Chân Diễn, liền không nói thêm câu nào phóng ra khỏi phòng. Chân phải đá chân trái, hệt như lúc cậu ta đến tiệm tranh.
Chân Diễn lắc đầu bất lực. Chiếc cọ màu vừa nhấn nhá vài nét tiếp tục bị tiến chuông điên thoại cắt ngang. Anh chậm rãi đặt hoạ cụ lên bàn bên cạnh, rút điện thoại. Vừa nhìn thấy số máy, nét mặt anh đanh hẳn lại. Vẻ tươi sáng, ngọt ngào biến mất không vết tích.
---------------
Trời tờ mờ sáng, Chân Diễn đã đến gõ cửa phòng Trương Lĩnh Nam.
"Cậu làm gì mà nôn nóng dữ vậy? Còn chưa tới 6 giờ."
"Tôi không qua đây hối thúc cậu, chắc đến giờ máy bay cất cánh, cậu vẫn còn nướng trên giường. Nhanh đi, hôm nay cuối tuần, sân bay đông lắm đó, làm thủ tục không kịp, tôi xử cậu."
"Được rồi, tớ xong ngay. Cậu ngồi đó đi. À, trong nồi có cháo đậu đỏ tớ hầm từ tối đó, cậu tự lấy ăn nha."
Trương Lĩnh Nam nói xong, chui vào nhà vệ sinh. Chân Diễn đảo mắt một lượt, nhìn đống lộn xộn bày khắp phòng, lầm bầm:
"Rốt cuộc cậu ta sống thế nào với cái mớ bồng bông này không biết nữa."
Chân Diễn vốn ưa sạch sẽ, càng thích sự ngăn nắp gọn gàng, không chịu nổi bèn xăn tay áo dọn dẹp. Lúc Trương Lĩnh Nam từ nhà vệ sinh đi ra, mọi thứ đã xong, cháo cũng được Chân Diễn hâm nóng, múc ra bát, còn làm thêm hai món ăn kèm. Mang hai ly sữa đặt lên bàn ăn, Chân Diễn kéo ghế, nói:
"Cậu còn đứng đấy làm gì. Chúng ta còn phải ra sân bay đó."
Trương Lĩnh Nam nhanh chóng ngồi xuống phía đối diện. Nhìn đống đồ ăn trên bàn, rồi đảo mắt một lượt quanh phòng, không nhịn được liền đề nghị:
"Chân Diễn, hay tớ dọn tới nhà cậu nha. Vừa tiết kiệm được một khoản, lại có tớ chăm lo cậu lúc ốm đau."
Chân Diễn không ngẩn đầu, đáp cụt lủn:
"Miễn."
Trương Lĩnh Nam cười hì hì, đem phần ăn của mình một loáng xử sạch.
---------------------
"Phía bên kia rừng sương mù này chính là Tứ Quý Sơn Trang."
Chân Diễn sốc lại balo trên vai, đảo mắt một lượt. Nhìn trái nhìn phải vẫn chỉ thấy một màn trắng xoá. Trương Lĩnh Nam bên cạnh, quan sát biểu tình trên mặt Chân Diễn, không giấu chút tự hào, nói:
"Cậu khỏi phải cố làm gì. Rừng sương mù này dày cả vài kilomet, mắt thần cũng không nhìn xuyên qua được đâu. Không có người sơn trang dẫn đường, người bình thường không ai vào được bên trong."
"Vậy tại sao cậu lại chủ động muốn dẫn tôi đến đây?"
Trương Lĩnh Nam quay sang nhìn Chân Diễn, biểu thị trở nên nghiêm túc nhưng lại rất ôn hoà, khoé miệng hơi cong lên, đáp:
"Bởi vì cậu là người bạn đặc biệt của tôi."
Chân Diễn có chút không quen nhìn người trước mặt cười như vậy, liền lảng tránh:
"Đi bộ nãy giờ tôi đói sắp xỉu rồi đây, cậu mau mau dẫn đường để tôi kiếm cái gì bỏ bụng coi."
"Đựơc, được, đươc. Chúng ta đi."
Hai người tiến bước, Trương Lĩnh Nam dẫn đường. Chân Diễn phát hiện, càng đi sâu vào bên trong, không khí càng có chút lạnh nhưng lớp sương phía bên trong lại mỏng dần. Anh còn nhận thấy, dù lớp sương có mỏng đi nhưng tầm nhìn xa không hề thay đổi. Khoảng cách giữa anh và Trương Lĩnh Nam luôn duy trì ở một sải tay, bước ra khỏi vùng an toàn liền ngay lập tức không trông thấy nữa. Chân Diễn thầm nghĩ:
"Thánh địa này cẩn mật như vậy, chẳng trách Triệu Triệt không cách gì do thám được."
Trương Lĩnh Nam dẫn Chân Diễn di lòng vòng một hồi, cuối cùng cũng ra khỏi rừng sương.
"Đến rồi."
Chân Diễn nhìn cánh cổng và bức tường gỗ cao chắc cũng hơn mười mét sừng sững trước mắt, cổ họng nuốt khan.
" Một rừng sương mù, một lớp phòng vệ cao ngất ngưỡng bao bọc lấy nơi này. Rốt cuộc bên trong đó là nơi như thế nào?" - Chân Diễn mắt không rời khỏi người Trương Lĩnh Nam, trong đầu chạy nhanh những suy nghĩ.
Trương Lĩnh Nam bước về phía trước, đặt nhẹ bàn tay lên cánh cửa, đầu hơi cúi, miệng lẩm bẩm điều gì không rõ. Chân Diễn chỉ nghe thấy một tiếng "cạch", cánh cổng nặng nề cựa mình kêu rin rít, từng chút từng chút mở ra.
"Đào hoa Tứ Quý thiên niên khai
Bạch tuyết Trường Minh nhất dạ đề"
Chân Diễn lần này thật sự hoá đá luôn rồi.

Mở đầu (2) < > Chương 2
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên