CHƯƠNG 1:
Thành phố Tân Vỹ một ngày tháng sáu.
Trương Lĩnh Nam run rẩy dụi mắt mấy lần hết nhìn tấm vé trên tay, lại nhìn kết quả trên điện thoại. Sau vàu phút choáng váng, xác định đây không phải là mơ, cậu liền nhảy tưng tưng khắp phòng, vừa cười loạn vừa la lên:
"Trúng rồi! Ôi mẹ ơi, thật sự trúng rồi!"
Cậu cuống cuồng mặc vội áo khoác, với tay lấy túi sách, quàng lên người. Chân trái đá chân phải, suýt chút thì ngã sấp mặt. Cậu đóng cửa, lao ra khỏi nhà với nụ cười ngoác tới mang tai.
Trương Lĩnh Nam leo lên chiếc xe máy cũ phóng như bay đến tiệm tranh cách đó vài kilomet. Nhân viên ở cửa trông thấy cậu, vừa cúi người ngẩng đầu lên còn chưa kịp chào hỏi đã không thấy cậu đâu nữa.
Dường như nhân viên ở tiệm tranh không lạ gì Trương Lĩnh Nam. Bọn họ vừa nhác thấy bộ dạng không màng xung quanh một đường thẳng tiến của cậu liền dạt ra xa, chỉ sợ chậm một giây liền bị cậu hất văng như mọi lần.
Trương Lĩnh Nam leo lên lầu hai, chẳng thèm gõ cửa, trực tiếp mở căn phòng "Chân Diễn", la lớn:
" Chân Diễn, tớ trúng rồi, tớ trúng rồi. Tớ..."
Căn phòng đột nhiên lặng ngắt. Lời đã lên đến cổ nhưng Trương Lĩnh Nam bằng một sức mạnh phi thường ngậm chặt miệng, nuốt xuống. Cổ họng như có cục xương to bằng nắm tay chặn lại, trầy trật mãi mới không bị nghẹn.
Người bên trong phòng nhìn vết màu quệt một đường trên bức tranh sắp hoàn thành, hít lấy một luồng hơi lạnh. Cả người run lên vì đè nén, cuối cùng không nhịn được mà hét lên:
"Trương Lĩnh Nam, cậu cút ngay cho tôi."
Một màn gà bay chó nhảy từ trên lầu vọng xuống, toàn bộ nhân viên bên dưới lầu không hẹn mà cùng lắc đầu cảm thán:
"Chuyến này chúng ta lại xong đời nữa rồi."
-----------------
Trương Lĩnh Nam ngồi co ro trên sopha, mặt mày méo sệch, trên trán lồi lên một cục to bằng đầu ngón cái. Hậu quả của việc bấp dây giày tiếp đó dầu đập vào cạnh bàn làm việc của Chân Diễn.
"Tớ xin lỗi, tớ chỉ muốn báo tin vui cho cậu." Trương Lĩnh Nam hốc mắt đo đỏ, nũng nịu nói.
Nhìn một.màn này, cả người Chân Diễn liền nổi gai, anh xua tay chào thua.
"Được rồi, được rồi. Cậu thu lại cái bản mặt kinh khiếp kia đi. Nhìn một hồi nữa là tôi ói luôn đó."
"Cậu không giận tớ nữa chứ?"
"Không giận."
"Cậu không bắt tớ bồi thường chứ?"
"Không bồi thường."
"Cậu không tuyệt giao với tớ chứ?"
"Cái tên điên này! Thế nãy giờ ma nói chuyện với cậu hả?"
Trương Lĩnh Nam chỉ chờ có thế liền sáp lại gần cậu bạn thân, đôi mắt cong cong nhoẻn miệng nói:
"Tớ trúng thưởng rồi, lần này để tớ khao cậu nhé. Cậu muốn tớ dẫn đi đâu? Nhà hàng cao cấp? Nghỉ dưỡng năm sao? Hay du lịch nước ngoài?"
Chân Diễn đưa ngón tay day nhẹ mi tâm, bày ra nét mặt bất lực đáp lời:
"Cậu nói xem."
"Ờ."
Trương Lĩnh Nam trề môi, giọng chùng xuống:
"Tớ quên mất, mấy cái đó đâu có xa lạ gì với cậu."
"Cậu có dẹp ngay cái diễn xuất tệ hại kia không thì bảo. Lần trước cậu bảo sẽ dẫn tôi về quê, đến Tứ Quý Sơn Trang nhà cậu. Sẵn mấy ngày tới tôi cũng không bận lắm, cậu dẫn tôi đi đi."
"Đưa cậu về Tứ Quý Sơn Trang không thành vấn đề. Nhưng tớ nói trước, từ xưa tổ tông nhà tớ đã có quy tắc bất di bất dịch là không được thay đổi bất cứ thứ gì ở đó, thậm chí đến nhà vệ sinh cũng là dùng kiểu của nghìn năm trước. Phú nhị đại như cậu, chịu được không?"
Chân Diễn đứng lên, cầm lấy bảng màu, mắt không nhìn Trương Lĩnh Nam, thong thả đáp.
"Cậu về chuẩn bị đi, sáng mai tôi ghé chỗ cậu."
"Ok!"
Trương Lĩnh Nam chỉ chờ câu chốt hạ từ Chân Diễn, liền không nói thêm câu nào phóng ra khỏi phòng. Chân phải đá chân trái, hệt như lúc cậu ta đến tiệm tranh.
Chân Diễn lắc đầu bất lực. Chiếc cọ màu vừa nhấn nhá vài nét tiếp tục bị tiến chuông điên thoại cắt ngang. Anh chậm rãi đặt hoạ cụ lên bàn bên cạnh, rút điện thoại. Vừa nhìn thấy số máy, nét mặt anh đanh hẳn lại. Vẻ tươi sáng, ngọt ngào biến mất không vết tích.
---------------
Trời tờ mờ sáng, Chân Diễn đã đến gõ cửa phòng Trương Lĩnh Nam.
"Cậu làm gì mà nôn nóng dữ vậy? Còn chưa tới 6 giờ."
"Tôi không qua đây hối thúc cậu, chắc đến giờ máy bay cất cánh, cậu vẫn còn nướng trên giường. Nhanh đi, hôm nay cuối tuần, sân bay đông lắm đó, làm thủ tục không kịp, tôi xử cậu."
"Được rồi, tớ xong ngay. Cậu ngồi đó đi. À, trong nồi có cháo đậu đỏ tớ hầm từ tối đó, cậu tự lấy ăn nha."
Trương Lĩnh Nam nói xong, chui vào nhà vệ sinh. Chân Diễn đảo mắt một lượt, nhìn đống lộn xộn bày khắp phòng, lầm bầm:
"Rốt cuộc cậu ta sống thế nào với cái mớ bồng bông này không biết nữa."
Chân Diễn vốn ưa sạch sẽ, càng thích sự ngăn nắp gọn gàng, không chịu nổi bèn xăn tay áo dọn dẹp. Lúc Trương Lĩnh Nam từ nhà vệ sinh đi ra, mọi thứ đã xong, cháo cũng được Chân Diễn hâm nóng, múc ra bát, còn làm thêm hai món ăn kèm. Mang hai ly sữa đặt lên bàn ăn, Chân Diễn kéo ghế, nói:
"Cậu còn đứng đấy làm gì. Chúng ta còn phải ra sân bay đó."
Trương Lĩnh Nam nhanh chóng ngồi xuống phía đối diện. Nhìn đống đồ ăn trên bàn, rồi đảo mắt một lượt quanh phòng, không nhịn được liền đề nghị:
"Chân Diễn, hay tớ dọn tới nhà cậu nha. Vừa tiết kiệm được một khoản, lại có tớ chăm lo cậu lúc ốm đau."
Chân Diễn không ngẩn đầu, đáp cụt lủn:
"Miễn."
Trương Lĩnh Nam cười hì hì, đem phần ăn của mình một loáng xử sạch.
---------------------
"Phía bên kia rừng sương mù này chính là Tứ Quý Sơn Trang."
Chân Diễn sốc lại balo trên vai, đảo mắt một lượt. Nhìn trái nhìn phải vẫn chỉ thấy một màn trắng xoá. Trương Lĩnh Nam bên cạnh, quan sát biểu tình trên mặt Chân Diễn, không giấu chút tự hào, nói:
"Cậu khỏi phải cố làm gì. Rừng sương mù này dày cả vài kilomet, mắt thần cũng không nhìn xuyên qua được đâu. Không có người sơn trang dẫn đường, người bình thường không ai vào được bên trong."
"Vậy tại sao cậu lại chủ động muốn dẫn tôi đến đây?"
Trương Lĩnh Nam quay sang nhìn Chân Diễn, biểu thị trở nên nghiêm túc nhưng lại rất ôn hoà, khoé miệng hơi cong lên, đáp:
"Bởi vì cậu là người bạn đặc biệt của tôi."
Chân Diễn có chút không quen nhìn người trước mặt cười như vậy, liền lảng tránh:
"Đi bộ nãy giờ tôi đói sắp xỉu rồi đây, cậu mau mau dẫn đường để tôi kiếm cái gì bỏ bụng coi."
"Đựơc, được, đươc. Chúng ta đi."
Hai người tiến bước, Trương Lĩnh Nam dẫn đường. Chân Diễn phát hiện, càng đi sâu vào bên trong, không khí càng có chút lạnh nhưng lớp sương phía bên trong lại mỏng dần. Anh còn nhận thấy, dù lớp sương có mỏng đi nhưng tầm nhìn xa không hề thay đổi. Khoảng cách giữa anh và Trương Lĩnh Nam luôn duy trì ở một sải tay, bước ra khỏi vùng an toàn liền ngay lập tức không trông thấy nữa. Chân Diễn thầm nghĩ:
"Thánh địa này cẩn mật như vậy, chẳng trách Triệu Triệt không cách gì do thám được."
Trương Lĩnh Nam dẫn Chân Diễn di lòng vòng một hồi, cuối cùng cũng ra khỏi rừng sương.
"Đến rồi."
Chân Diễn nhìn cánh cổng và bức tường gỗ cao chắc cũng hơn mười mét sừng sững trước mắt, cổ họng nuốt khan.
" Một rừng sương mù, một lớp phòng vệ cao ngất ngưỡng bao bọc lấy nơi này. Rốt cuộc bên trong đó là nơi như thế nào?" - Chân Diễn mắt không rời khỏi người Trương Lĩnh Nam, trong đầu chạy nhanh những suy nghĩ.
Trương Lĩnh Nam bước về phía trước, đặt nhẹ bàn tay lên cánh cửa, đầu hơi cúi, miệng lẩm bẩm điều gì không rõ. Chân Diễn chỉ nghe thấy một tiếng "cạch", cánh cổng nặng nề cựa mình kêu rin rít, từng chút từng chút mở ra.
"Đào hoa Tứ Quý thiên niên khai
Bạch tuyết Trường Minh nhất dạ đề"
Chân Diễn lần này thật sự hoá đá luôn rồi.
Mở đầu (2) < >
Chương 2