Ranh giới tình thù - Cập nhật - Chim Cánh Cụt Bắc Cực

Chim Cánh Cụt Bắc Cực

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/9/14
Bài viết
14
Gạo
0,0
Chương 4: Cuộc gặp gỡ… đầy nguy hiểm

Sau một thời gian bám theo thì đã ra vùng ngoại ô và đang ở trong một khu rừng cao su bị bỏ hoang.

- Bọn mày dám theo đuôi bọn tao? – Tên Đoàn Tiến vô cùng tức giận nói.

- Mày đừng tưởng có thể dễ dàng bắt chị tao đi như vậy! – Văn Kiệt cũng tức giận quát.

- Khốn kiếp! Lên! – Đoàn Tiến tức giận ra lệnh cho bọn đàn em.

Bọn chúng liền tiến lên. Ngay sau đó, Bảo Ngọc, Hồng Nhi cùng Thiên Vương cũng tiến lên. Đối với bọn đánh theo kiểu mèo cào thì không thể gây khó dễ cho cả ba.

- Công an đến! – Lúc này. Ngọc Hân bỗng la toáng lên. Bọn chúng nghe đến công an thì lộ ra sơ hở. Đặc biệt là Đoàn Tiến, vì vậy, chớp thời cơ, Bảo Ngọc liền cho hắn một cú vào đầu, giải thoát được Ngọc Uyển.

- Văn Kiệt! – Đã thoát, Ngọc Uyển liền chạy đến chỗ Văn Kiệt, ôm anh mà khóc. Văn Kiệt ôm chị mình vỗ về. Bọn Đoàn Tiến thì đang lăn lộn trên mặt đất.

- Để tớ báo công an! – Ngọc Hân liền lấy điện thoại ra nói.

- Không cần đâu Ngọc Hân! Kết quả hôm nay là bài học cho bọn chúng! Chúng ta cũng nên chừa đường sống cho bọn chúng! – Văn Kiệt liền lên tiếng cản lại.

- Thôi được! Tớ nghe lời cậu!

- Đoàn Tiến! Đây chỉ là cảnh cáo! Nếu mày còn đến tìm và quấy rầy chị tao thì lúc đó bọn mày sẽ không được như thế này đâu! – Văn Kiệt lên tiếng cảnh cáo.

- Được rồi! Chúng ta về thôi! – Thiên Vương lên tiếng nói.

Nhưng khi mọi người chuẩn bị bỏ đi thì đúng lúc này có một luồng khí lạnh thổi qua. Tiếp theo đó là một đám khói màu đen xuất hiện bao trùm lấy bọn Đoàn Tiến. Cả nhóm vô cùng ngạc nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra. Một lúc sau, đám khói màu đen tan ra, bọn Đoàn Tiến từ từ đứng dậy và trong mắt bọn chúng bây giờ chỉ là một màu đỏ.

- Bọn… bọn họ làm sao vậy? – Ngọc Hân sợ hãi ấp úng nói.

- Grừ! Đi sớm vậy sao? – Đoàn Tiến lên tiếng nói. Giọng nói đã không còn như lúc nãy. Ngay sau đó, hắn liền chạy đến chỗ Văn Kiệt và Ngọc Uyển. Thiên Vương thấy vậy liền đứng ra ngăn cản.

Bọn đàn em cũng tiến lên. Bảo Ngọc và Hồng Nhi liền ra hỗ trợ cho Thiên Vương. Nhìn bọn chúng lúc này vô cùng dữ tợn.

- Bọn họ sao thế nhỉ? Không giống như lúc nãy? – Thanh Phong có vẻ sợ nói.

- Tớ cũng chẳng biết bọn họ bị sao nữa! – Văn Kiệt cũng chẳng biết gì.

- Lúc nãy, đột nhiên có một luồng khí lạnh và một đám khói đen! Chẳng lẽ họ bị… ma nhập? – Ngọc Hân sợ hãi nói.

- Cũng đúng! Nhưng nếu là như vậy thì làm sao các cậu ấy đối phó được? – Thanh Phong lo lắng nói.

Còn Thiên Kỳ thì chau mày suy nghĩ. Nhưng chỉ được một lúc, sau một hồi đánh nhau quyết liệt thì…

- Á!

- Bảo Ngọc! Hồng Nhi! – Ngọc Hân vô cùng hoảng sợ khi cả hai đã bị bọn chúng bắt giữ.

- Thiên Vương! – Anh cũng chung số phận.

Nhưng bọn chúng không thèm để ý tới mà chỉ cười. Thiên Kỳ lúc này đang chuẩn bị ra tay một cách bí mật thì một tiếng tiêu vang lên khiến cho anh vô cùng đau đầu. Chung cảnh ngộ với anh chính là bọn Đoàn Tiến, thậm chí là bọn chúng còn đau kinh khủng hơn cả anh. Chính vì vậy, Bảo Ngọc, Hồng Nhi và Thiên Vương đã được giải thoát.

Tiếng tiêu vẫn tiếp tục, Thiên Kỳ thì còn cố gắng để không để lộ cơn đau. Còn bọn chúng thì đau đến quằn quại mà lăn bò dưới đất.

- Tiếng tiêu phát ra từ trên cây! – Ngọc Uyển nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên cây thổi tiêu thì liền lên tiếng nói. Mọi người nhìn theo thì vô cùng kinh ngạc.

- Thu Thủy? - Đúng vậy, cô gái đó là Nguyễn Lê Khánh Băng, người có gương mặt giống hệt Thu Thủy.

Lúc này, từ trong người của bọn Đoàn Tiến có cái gì đó màu đen nhô lên. Cái thứ đó từ từ to lên và bắt đầu có hình dạng. Một lúc sau, nó tách ra khỏi người của bọn Đoàn Tiến và đã có một hình dạng rõ ràng, một hình dạng vô cùng kinh tởm và gớm ghiếc. Tiếng tiêu lúc này cũng dừng hẳn.

- Ngươi! Thần thánh phương nào? Mau báo danh! – Tên đại ca tức giận nói.

- Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ! Nguyễn Lê Khánh Băng! Thánh Cô của Nhật Nguyệt cung! – Ngồi trên cây, Khánh Băng nói vọng xuống.

- Là ngươi! Ta đã nghe danh ngươi từ lâu! Bây giờ mới biết, hóa ra Thánh Cô chỉ là một con nhãi ranh! – Tên đại ca cười khinh bỉ nói.

- Ây da! Làm ngươi thất vọng rồi? – Khánh Băng giọng châm chọc nói.

- Nếu ngươi đúng là Thánh Cô thì mau xuống đây đánh tay đôi với ta! Để xem ngươi có giỏi như lời đồn đại hay không? Sao? Ngươi có dám không?

- Không thành vấn đề! Nếu ngươi đã có nhã ý như vậy thì làm sao mà ta từ chối được! – Khánh Băng cười tinh nghịch nói. Ngay sau đó, cô từ trên cây bay xuống trước sự ngạc nhiên của mọi người. Nhìn cô lúc này toát lên một vẻ đẹp làm say lòng người. Một trong số đó là Thiên Kỳ.

- Ngươi cũng gan lắm!... Nhưng ngươi phải cất cây tiêu của ngươi đi! Nếu không ta sẽ không tập trung được, lúc đó ngươi thắng ta cũng chẳng vẻ vang gì! Đã thế, nếu bị đồn ra ngoài thì người cũng chẳng còn chỗ đứng trong tam giới!

- Ừm!... Ngươi nói cũng có lý! – Khánh Băng gật gù vẻ đồng ý.

- Đừng nghe lời hắn! Hắn chỉ đang dụ cô thôi! – Ngọc Hân lúc này lên tiếng.

- Câm miệng! – Tên đại ca tức giận quát.

- Cảm ơn đã nhắc nhở! – Khánh Băng quay sang Ngọc Hân khẽ gật đầu cảm ơn. Ngay sau đó, cây tiêu biến mất. Mọi người đang lo lắng cho cô. Lúc này, tên đại ca đưa hai tay lên trước ngực, một cây thương sau đó xuất hiện trên tay của hắn.

- Mau lấy vũ khí của ngươi ra đi!

- Chờ ta một chút! – Khánh Băng nói rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Chẳng ai biết cô đang làm gì cả. Một lúc sau, cô cầm lên một cành cây và nói. – Đây là vũ khí của ta!

- Ngươi! Ngươi dám sỉ nhục ta! – Tên đại ca vô cùng tức giận nói.

- Cô ta điên rồi! Một cành cây mà muốn đấu với một cây thương sao? – Thiên Vương hơi có chút khinh thường nói.

- Sỉ nhục? Thông tin của ngươi đúng là kém quá đấy! Ngươi không nghe rằng, ta thường dùng cành cây làm vũ khí sao?

- Được lắm! Nếu ngươi đã muốn chết thì ta sẽ toại nguyện cho ngươi! Xuất chiêu đi! – Vừa dứt lời hắn liền xông tới chỗ Khánh Băng.

Khánh Băng nhẹ nhàng tránh sang một bên, đã thế còn đánh vào lưng của hắn, khiến hắn mất thăng bằng lao về phía trước. Hắn tức giận, quay lại đưa thương tấn công cô một lần nữa. Tên đại ca cứ liên tục tấn công, còn Khánh Băng thì bình thản mà đánh trả lại. Bên ngoài, nhóm Thiên Kỳ tương đối lo cho cô, Thiên Kỳ luôn quan sát mọi hành động của Khánh Băng. Bọn thuộc hạ của tên kia thì cứ hô hoán, cổ vũ cho hắn liên tục.

Một lúc sau, Khánh Băng tấn công hắn thì hắn liền bay lên cao rồi lại từ trên cao dùng thương chém xuống, Khánh Băng liền dùng cành cây cản đường đi của cây thương lại.

- Quái lạ! Cành cây không hề bị chém đứt? – Văn Kiệt ngạc nhiên thốt lên.

Lúc đó, Khánh Băng dùng sức đẩy cây thương ra rồi nhảy lên, dùng hai chân đá vào hắn, khiến hắn văn ra xa. Hắn ta cũng không chịu thua, bị đá văng ra nhưng hắn đã mượn sức đó, đạp vào một cái cây rồi bật ngược trở lại. Hơi có chút khinh địch nên Khánh Băng đã gặp bất ngờ và tiếp theo đó là một nhát vào tay. Mọi người thấy thế thì vô cùng lo lắng, bọn thuộc hạ của tên kia thì lại hò reo vui mừng.

- Hưm! Ngươi cũng chỉ đến đó mà thôi! – Hắn ta cười đắc ý nói.

- Hư! Ta đã quá khinh địch thì phải? – Khánh Băng nhìn vết thương rồi khẽ cười nhìn đến chỗ hắn. Ngay lúc đó, vết chém từ từ liền lại và biến mất không còn một dấu tích.

- Vết… vết thương có thể tự liền lại sao? – Mọi người vô cùng kinh ngạc thốt lên.

- Ngươi?.... – Cả hắn cũng thế.

Khánh Băng ném cành cây đi, ngay sau đó, một vệt sáng dài xuất hiện trong tay cô, khi nó đã đạt đến độ dài vừa phải thì ánh sáng tắt dần, để lộ ra một thanh kiếm. Một mặt của lưỡi kiếm có hình phượng hoàng lửa được chạm nổi, mặt bên kia là hình một con rồng. Cán kiếm có hình đôi cánh và chín cái tua giữ cán và lưỡi kiếm, giữa đôi cánh là hình bông hoa mẫu đơn.

- Ngũ… Ngũ… Linh… Kiếm? – Tên kia khi nhìn thấy cây kiếm đó thì sợ hãi, ấp úng thốt lên.

Ngay lúc này, Khánh Băng vừa xoay người, vừa đưa kiếm lên đỉnh đầu rồi chém vào không khí. Một đường cong hình lưỡi liềm phát ra uy lực rất mạnh lao đến tên kia. Khi đường cong đó tới gần thì hắn dùng cây thương của mình cản lại, nhưng ngay lập tức nó bị đứt làm đôi, đường cong đó thì xuyên qua người hắn rồi lao đi làm gãy một cái cây phía sau.

- Ngươi… ư… ngươi là truyền nhân của… Nhật Nguyệt Thánh Mẫu? – Hắn cố lấy hơi sức của mình để hỏi.

- Nhật Nguyệt Thánh Mẫu là mẹ ta! – Khánh Băng thản nhiên trả lời.

- Thì ra là vậy! – Nói xong lời cuối cùng thì cơ thể hắn nổ tung thành trăm mảnh, hồn phi phách tán.

- Chủ nhân! – Bọn thuộc hạ vô cùng sợ hãi và hoang mang thốt lên.

- Còn các ngươi! – Khánh Băng quay sang bọn chúng lạnh lùng lên tiếng.

- Hả? Xin Thánh Cô tha mạng! Xin Thánh Cô tha mạng! – Bọn chúng nghe gọi thì ngay lập tức sợ hãi quỳ xuống van xin.

- Nếu muốn sống thì hãy làm cho ta một việc!

- Dạ! Dạ! Dù mười việc bọn tôi cũng làm!

- Tốt lắm! Hãy đi lan truyền trong yêu ma giới! Thánh Cô đứng ra khiêu chiến với Hắc Ma! Bảo hắn chuẩn bị chịu chết đi! – Khánh Băng gằn giọng nói.

- Vâng! Chúng tôi sẽ làm ngay! Cảm ơn Thánh Cô đã tha mạng! – Vừa nói xong thì bọn chúng liền biến mất trong đám khói đen.

Khánh Băng thu hồi kiếm rồi đi đến nhóm người Thiên Kỳ., cả bọn có hơi sợ nên lùi về sau mấy bước. Trong khi đó thì Khánh Băng chỉ đi đến chỗ bọn Đoàn Tiến, phất tay một cái liền xuất hiện một luồng khí lạnh bao trùm bọn Đoàn Tiến rồi dần dần biến mất. Sau đó cô nhìn một lượt nhóm người Thiên Kỳ.

- Các người mau đưa bọn họ đi đi! Nửa tiếng nữa thì họ sẽ tỉnh?

- Chính xác thì cô là ai? – Văn Kiệt đề phòng lên tiếng hỏi.

- Nguyễn Lê Khánh Băng, sinh viên năm hai trường đại học A ngành thiết kế thời trang! Thuộc dòng dõi địa tiên, là Thánh Cô của Nhật Nguyệt cung! – Khánh Băng khẽ cười nói.

- Có phải là cô gái mà các cậu đã nói lúc nãy không? – Khi nghe Khánh Băng giới thiệu thì Ngọc Hân nhớ lại người mà cả nhóm đã nhắc tới.

- Phải!

- Anh! – Khánh Băng nhìn Thiên Kỳ lên tiếng. Mọi người ngạc nhiên nên cũng nhìn Thiên Kỳ, anh cũng có chút giật mình. – Nếu anh làm bất cứ điều gì sai trái mà bị tôi bắt gặp thì anh cũng thấy kết quả của tên lúc nãy rồi đấy! – Nói xong thì cô xoay người biến mất.

-Sao cô ta biết?– Thiên Kỳ kinh ngạc nhìn theo hình bóng đã biến mất của Khánh Băng.

- Thiên Kỳ! Lời cô ta nói là có ý gì? – Thanh Phong nhìn nét mặt kinh ngạc của Thiên Kỳ thì tò mò hỏi.

- Tớ không biết! Tớ cũng không hiểu cô ta đang nói cái gì!... Thôi! Chúng ta mau đưa bọn họ trở về! Tớ thấy hơi sợ chỗ này! – Thiên Kỳ giả vờ không biết lên tiếng nói.

- Ừ! Bọn mình mau về thôi! Tớ cũng thấy rờn rợn thế nào ấy! – Thiên Vương trưng ra vẻ mặt sợ ma nói.

Mọi người liền cùng nhau đưa bọn Đoàn Tiến lên xe, còn Ngọc Hân thì đang suy nghĩ gì đó rồi cười một cách hứng thú.
Chương 3 << >> Chương 5.1
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Thảo Little

-Incredible-
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/4/14
Bài viết
1.571
Gạo
2.000,0

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0

JuBy Wind

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/4/14
Bài viết
509
Gạo
300,0
Hey nhìn tên tác giả mình nhớ đến truyện Giá lại có một người như em. Tên truyện của nữ chính cũng gần giống với tên bạn. :)
 

Chim Cánh Cụt Bắc Cực

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/9/14
Bài viết
14
Gạo
0,0
Chương 5.1: Quá khứ và thân phận thật sự

Tối hôm đó, tại hang ổ của Hắc Ma.

- Chủ nhân! – Một tên thuộc hạ đi vào một căn phòng với bốn bức tường được xây bằng đá và được thấp sáng bằng những ngọn đuốc treo trên tường. Hắn cung kính nói với Hắc Ma.

- Có chuyện gì? – Hắc Ma vừa ngắm nhìn bức tranh một người phụ nữ trên tường vừa hỏi.

- Tiểu chủ nhân muốn gặp người!

- Vậy sao?... Mau gọi nó vào! – Khi nghe đến con trai mình thì Hắc Ma liền dời mắt khỏi bức tranh nói.

- Dạ!

Tên thuộc hạ cuối người nói rồi đi ra ngoài. Mấy giây sau thì có một người thanh niên bước vào.

- Sao? Bây giờ mới nhớ đến ta mà đến đấy à? – Hắc Ma tỏ vẻ giận nói.

- Cha thông cảm! Lúc mới về nước, có nhiều việc phải làm nên không đến thăm cha được! Chứ có phải con quên cha đâu! – Người thanh niên khẽ cười, vừa đi đến ghế ngồi xuống vừa nói. Nhưng điều quan trọng, người thanh niên đó… chính là… Ngô Thiên Kỳ.

Mấy năm trước, tại nhà của Ngô Thiên Kỳ, mấy ngày sau lễ tang của Thu Thủy.

- Ngô Thiên Kỳ! Con đứng lại cho ba! – Ông Ngô Thiên Hòa, ba của Ngô Thiên Kỳ tức giận quát khi thấy con trai mình đang mang vali đi ra khỏi nhà. Ngô Thiên Kỳ nghe vậy thì đứng lại nhưng không quay mặt về phía ba mình. – Con xem lại con đi! Đường đường là nam nhi mà chỉ vì một đứa con gái không ra gì mà bỏ ba bỏ mẹ đi như vậy sao?

- Điều đó cũng là do ba mẹ ép con! Ngay từ đầu con đã nói hạnh phúc của con, con sẽ tự quyết định! Nhưng ba mẹ lại cứ can thiệp vào! Rồi sao? Bây giờ cô ấy vì ba mẹ mà chết! Ba mẹ đã cảm thấy hài lòng chưa? – Thiên Kỳ lạnh nhạt nói.

- Mày… - Ông Thiên Hòa tức giận không thể nói thêm được gì nữa.

- Thiên Kỳ, con đừng nói vậy! Ba mẹ đã cảm thấy hối hận lắm rồi! Con đừng đi nữa được không? – Bà Đỗ Hạnh Thy, mẹ của Thiên Kỳ vừa khóc vừa nói.

- Mẹ! Con xin lỗi! Nhưng hiện giờ tâm trạng con không được tốt! Con muốn đi đâu đó một thời gian để bình tâm trở lại! – Thiên Kỳ nắm lấy tay mẹ mình nói.

- Nhưng mà… con muốn đi đâu? Nói cho mẹ biết được không?

- Con sẽ sang Ý học và sống ở đó một thời gian! Mẹ không cần lo cho con! – Nói rồi, Thiên Kỳ xoay người kéo va-li bước đi. Bà Hạnh Thy thì đi theo cố gắng khuyên nhủ anh, ông Thiên Hòa thì đau khổ ngồi trên ghế sofa mà không thể nói thêm được gì.

Sau khi ra khỏi nhà, anh lên xe rồi phóng đi. Chiếc xe lao đi rất nhanh, những cơn gió lạnh không ngừng thổi khiến cho mắt anh cay xè, gió lạnh giống như lòng anh bây giờ. Thu Thủy mất cũng như trái tim anh bị người khác cắt đi một mảng lớn, đau đến không thở nổi. Mang tâm trạng ấy, anh chạy xe đến nơi xảy ra tai nạn một lần cuối trước khi đến sân bay.

Khi đến nơi, màn đêm lạnh lẽo bao trùm khắp không gian, im lặng. Anh bước xuống xe đến gần chỗ mà anh đã ôm lấy thân thể đầy máu của Thu Thủy, từng hình ảnh của ngày hôm đó lại dần hiện ra trước mắt anh cứ như nó chỉ vừa mới xảy ra khiến tim anh không ngừng co rút, nước mắt cũng không thể khống chế được nữa mà trào ra khỏi mắt lăn dài trên gương mặt đầy thống khổ của anh.

- Thu Thủy! Dù em có đi đâu! Dù chúng ta có cách xa bao nhiêu! Anh sẽ vẫn mãi nhớ đến em! Suốt cả đời!

- Hay! Nói rất hay! – Ngay lúc đó, trong màn đêm lạnh lẽo có một giọng nói vang lên.

- Ai đấy? – Thiên Kỳ kinh ngạc lên tiếng hỏi. Ngay sau đó, trong ánh sáng của đèn ô tô xuất hiện một bóng người cao lớn đang đi về phía anh. Vì anh đứng ngược với ánh đèn ô tô nên tới khi người nọ bước đến gần thì anh mới nhìn rõ được gương mặt của người đó. – Ông là ai?

- Ta là ai? – Người kia chính là Hắc Ma, khi nghe Thiên Kỳ hỏi thì nhếch môi tự hỏi. – Đợi một lát nữa, con sẽ nhớ ra ta là ai! – Sau khi dứt lời, trong tay hắn liền xuất hiện một quả cầu màu đỏ đang phát sáng.

- Ông… ông muốn làm gì tôi? – Thiên Kỳ thấy thế thì sợ hãi lùi về sau, nhưng chỉ mới một bước đã bị hai bóng đen ở phía sau giữ lại. – Mau thả tôi ra! Ông là ai? Ông muốn làm gì tôi? – Thiên Kỳ vừa ra sức giãy dụa vừa lớn tiếng quát.

Hắc Ma không nói lời nào mà dùng một tay giữ chặt Thiên Kỳ, tay kia thì đẩy quả cầu màu đỏ vào cơ thể của anh. Khi quả cầu từ từ được đẩy vào, một sự khó chịu ngay lập tức lan tỏa khắp cơ thể anh khiến anh đau đớn ngã quỵ xuống, tay gắt gao siết chặt ngực mình, toàn cơ thể như đang bị lửa đốt, nóng vô cùng. Sau một hồi, cuối cùng cơn đau và sự khó chịu cũng dần biến mất. Lúc này, khi Thiên Kỳ mở mắt ra thì có một ánh sáng đỏ lóe lên trong mắt rồi biến mất.

- Bây giờ thì biết ta là ai rồi chứ? – Hắc Ma nở một nụ cười hài lòng hỏi.

- Cha?
Chương 4 << >> Chương 5.2
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chim Cánh Cụt Bắc Cực

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/9/14
Bài viết
14
Gạo
0,0
Chương 5.2: Quá khứ và thân phận thật sự

Thiên Kỳ từ mặt đất đứng dậy thì kinh ngạc thốt lên khi nhìn thấy Hắc Ma đang nở nụ cười thỏa mãn nhìn mình. – Sao con…?

- Không cần phải ngạc nhiên như thế! Năm đó, vì ta không thể để cho con lại giống như mẹ của con vì cứu ta mà không thể siêu sinh nên đã lấy đi toàn bộ trí nhớ và sức mạnh của con! Cũng may, con có một nửa là người nên mới không bị phát hiện và vẫn được đầu thai! Và đây chính là thân xác của con sau mấy kiếp được đầu thai!

- Vậy mẹ đang ở đâu?

- Ta xin lỗi! Vì để cứu ta mà mẹ của con đã bị Nhật Nguyệt Thánh Mẫu giết chết! Nếu không có mẹ của con thì đã không thể đứng đây mà nói chuyện với con! – Hắc Ma vẻ mặt đau lòng nói.

- Mẹ đã chết rồi sao? – Thiên Kỳ nghe thế cũng bàng hoàng, tim cũng đau nhói lên. – Nhưng tại sao? Tại sao Nhật Nguyệt Thánh Mẫu lại muốn giết cha? Rồi lại hại chết mẹ?

- Vì lúc bấy giờ, ta đang là người đứng đầu trong ma giới! Trong khi đó, ma giới và tiên giới đang có sự tranh chấp về việc cai quản tam giới nên đã có rất nhiều cuộc chiến diễn ra! – Hắc Ma hồi tưởng lại quá khứ nói. – Ta vì không muốn mẹ con và con bị liên lụy nên đã để hai mẹ con sống cùng với người trần gian và thường xuyên bí mật lui tới chăm sóc! Lúc đó con còn nhỏ nên đã không cho con biết ta là ai! Về sau, cuộc chiến ngày càng gay gắt và khi đến hồi cao trào, đã có một cuộc chiến đẫm máu diễn ra, ma giới vì yếu thế nên đã thất bại, lại còn bị tiên giới truy đuổi rất gắt gao! Đến lúc này, ta đã lấy đi trí nhớ và sức mạnh của con rồi đưa hai mẹ con đến một nơi an toàn, còn ta thì tạm thời tránh đi để trị thương! Nhưng cuối cùng cũng bị tiên giới phát hiện! Khi ta đang giao đấu cùng Nhật Nguyệt Thánh Mẫu thì ta vì vết thương cũ mà thất thế, mẹ con lúc này bỗng xuất hiện che chắn cho ta, vì thế ta vẫn còn sống còn mẹ con thì…

- Không... – Thiên Kỳ đau khổ thốt lên đau đớn.

- Về sau, ta đã âm thầm quan tâm con nhưng lại không thể ra mặt, chỉ sợ con sẽ giống với mẹ con! Con và mẹ con là chỗ dựa của ta, mẹ con đã mất, nếu con cũng bỏ ta đi thì ta biết phải làm sao? – Hắc Ma đau lòng nói. – Ôm mối hận đó, ta cố gắng ẩn nắp và ra sức trị thương để chờ ngày trả thù! Ha ha! Chờ đợi mấy trăm năm, cuối cùng Nhật Nguyệt Thánh Mẫu và phu quân của ả cũng đã chết dưới tay ta! – Từ vẻ mặt đau khổ, khi nhắc đến kẻ thù thì vẻ mặt hắn thay đổi hẳn, tràn đầy sự thù hận, sau đó lại cười thõa mãn vì đã trả được thù.

- Vậy là thù giết mẹ đã được báo? – Thiên Kỳ vẻ vui mửng hỏi lại.

- Phải! Nhưng đáng tiếc, vẫn còn một điều khiến ta vẫn không an tâm! – Hắc Ma tỏ vẻ lo lắng nói.

- Là điều gì?

- Năm đó, ta đã quá sơ suất khi vẫn chưa giết được con gái của Nhật Nguyệt Thánh Mẫu!

- Con gái của Nhật Nguyệt Thánh Mẫu? Chẳng lẽ cô ta lợi hại đến mức cha phải lo sợ như vậy sao?

- Phải! Cô ta hiện đang nắm giữ “Trái tim thiên nhiên” là thứ mang sức mạnh của thiên nhiên, một sức mạnh rất lớn! Cô ta chính là mối họa sau này của cha con ta!

- Vậy, cha hồi phục trí nhớ và sức mạnh cho con cũng là vì muốn con đối phó với cô ta?

- Đúng vậy! Vì con là kết quả của người và ma nên sức mạnh của con cũng không kém gì cô ta nên chỉ có con mới có thể đối phó được cô ta!

- Được! Cha nói con biết cô ta đang ở đâu, con sẽ đi giết cô ta!

- Khoan đã! Bây giờ chưa phải lúc! Hiện giờ sức mạnh của con chỉ mới hồi phục được một nữa, vẫn chưa phải là đối thủ của cô ta!

- Vậy bây giờ con phải làm gì?

- Ta biết tâm trạng hiên giờ của con không được tốt! Vì thế cứ đi cho khoay khỏa một thời gian! Sau đó, ta sẽ giúp con luyện tập để có một nữa sức mạnh còn lại!

- Dạ! Con đã hiểu!

Mấy năm sau, tại hang ổ của Hắc Ma.

- Ta biết mà! Ta làm sao có thể trách được con! Hầy! Thấy con, ta lại nhớ mẹ của con!

- Chuyện qua cũng lâu rồi! Cha cũng đừng quá đau lòng! – Thiên Kỳ có vẻ buồn bước tới an ủi Hắc Ma.

- Cảm ơn con! – Hắc Ma vẻ mặt đau lòng nhẹ nhàng nói.

- Cha! Thật lòng thì trong suốt mấy năm qua con đã suy nghĩ! Mẹ đã mất, Nhật Nguyệt Thánh Mẫu cũa đã chết dưới tay cha! Như vậy cũng đã đủ rồi! Tại soa cha lại cứ theo đuổi mối thù đó với con gái của bà ta? Con nghĩ, mẹ cũng không muốn cha như vậy đâu! – Thiên Kỳ nhẹ nhàng khuyên nhủ, trong giọng nói mang một chút dè chừng.

- Con với mẹ con giống nhau ở chỗ, đó là sự hiện lành và lương thiện! Nhưng cha không thể tha thứ cho bà ta, cha muốn bà ta phải trả lại gắp đôi những gì bà ta đã làm với ta! Hơn nữa, cô ta cũng biết và ôm mối hận với ta! Nếu ta không ra tay trước, chẳng lẽ lại ngồi đây chờ cô ta đến giết ta sao? – Hắc Ma bỗng chốc nổi giận nói.

- Thôi được, con sẽ không tranh cãi về vấn đề này nữa! Nếu như cha muốn con ngăn cô ta giết cha thì bây giờ con phải làm gì? – Thiên Kỳ thấy Hắc Ma nổi giận thì dịu giọng nói.

- Tiếp cận và lấy “Trái tim thiên nhiên”!

- Sao con có thể? Cô ta là địa tiên, còn con là ma! Chắc chắn con tới gần, cô ta sẽ biết! – Thiên Kỳ e ngại nói.

- Con không cần phải lo! Vì thật chất con chỉ có một nữa là ma nên cô ta sẽ ít nghi ngờ! Hơn nữa, chuyện con là con của ta thì không một ai biết ngoài người của ta nên con có thể yên tâm! – Hắc Ma nghe thế thì liền lên tiếng giải thích. – Chỉ có điều, ta sợ con sẽ không nỡ xuống tay với cô ta! – Đang nói thì hắn có vẻ e ngại nói.

- Cha nói vậy là có ý gì? – Thiên Kỳ khó hiểu hỏi.

- Con xem rồi sẽ hiểu! – Hắc Ma nói xong thì phất ống tay áo, ngay lập tức hình ảnh của một cô gái hiện ra.

- Đây... – Hình ảnh cô gái đó đã khiến cho Thiên Kỳ phải kinh hoàng trợn to mắt, vì đó là... – Thu Thủy?

- Không! Đây chỉ là người giống người! Cô ta là Nguyễn Lê Khánh Băng! Là Thánh Cô của Nhật Nguyệt Cung! – Hắc Ma không có gì ngạc nhiên trước thái độ của Thiên Kỳ mà chỉ nhẹ nhàng giải thích.

- Là sinh viên năm thứ hai ngành thiết kế thời trang trường đại học A!

- Con biết cô ta sao? – Hắc Ma có vẻ ngạc nhiên hỏi.

- Phải! Lúc trưa nay con đã gặp cô ta! Lúc đó, chỉ cần nhìn lướt qua, cô ta đã biết con không phải là người! Và mấy ngày nữa, con sẽ là giảng viên trong trường của cô ta!

- Vậy thì tốt, đó là bước khởi đầu tốt! Con có thể từ đây mà tiếp cận cô ta! – Hắc Ma tỏ ra vui mừng nói.

- Nhưng cô ta...

- Ta hiểu! Vì thế, ta sẽ cho con một khoảng thời gian! Nếu không được, ta sẽ nghĩ cách khác!

- Cảm ơn cha! Con xin phép! – Thiên Kỳ vẻ mặt buồn rầu nói, cuối đầu với Hắc Ma rồi xoay người bỏ đi.

- Được rồi! Con về đi! – Hắc Ma hiểu ý nên đã để cho anh trở về.

Hắc Ma cũng có vẻ buồn và đau xót nhưng theo bóng lưng anh. Một lúc lâu sau, tại căn hộ của Thiên Kỳ.

- Thu Thủy! Anh phải làm sao khi cô ta lại giống em từ ánh mắt cho đến nụ cười! Làm sao anh có thể ra tay khi nhìn thấy cô ta anh lại nhớ đến em? – Anh nhìn tấm hình của Thu Thủy mà đau lòng nói.
Chương 5.1 <<>> Chương 6
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chim Cánh Cụt Bắc Cực

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/9/14
Bài viết
14
Gạo
0,0
Chương 6: Cô là Thu Thủy sao?

Đang chìm đắm trong sự nhớ nhung và đau xót thì Thiên Vương gọi điện đến để hẹn anh đi ăn tối. Vì tâm trạng không được tốt nên anh đã từ chối. Tuy nhiên, Ngọc Hân lại xen vào và năn nĩ anh, khiến anh không còn cách nào khác là đành phải nhận lời.

Sáu giờ hai mươi hai phút, tại nhà hàng Phượng Vĩ. Cả nhóm sau khi đỗ xe vào bãi thì đi vào trong và đến bàn đã được đặt sẵn. Không lâu sau, một phục vụ bàn nữ mang theo menu đi đến.

- Mời quý khách chọn món! – Một giọng nói trong trẻo mang theo một chút tinh nghịch vang lên.

Nhưng chính giọng nói đó đã kéo cả nhóm ra khỏi cuộc nói chuyện.

- Là cô? – Thiên Vương ngạc nhiên thốt lên đầu tiên. Cả nhóm hết sức kinh ngạc nhìn Khánh Băng trong bộ đồng phục của nhà hàng và người kinh ngạc nhất là Thiên Kỳ.

- Là mọi người sao? – Khánh Băng cũng hơi ngạc nhiên lên tiếng.

- Cô làm việc ở đây sao? – Ngọc Hân vui vẻ hỏi.

- Phải! Đây là công việc làm thêm của tôi! – Khánh Băng cũng tươi cười trả lời.

- Gặp nhau hai lần, đã thế lúc trưa cô lại còn ra tay cứu chúng tôi, thật là có duyên a! Tôi là Ngọc Hân, sinh viên năm thứ tư trường đại học B! Hân hạnh được làm quen! – Ngọc Hân tươi cười nói đồng thời đưa tay ra muốn bắt tay làm quen với Khánh Băng.

- Vậy phải gọi là chị rồi! Em là Nguyễn Lê Khánh Băng, sinh viên năm hai trường đại học A! – Khánh Băng không ngần ngại mà lên tiếng làm quen.

- Còn đây là Lý Thiên Vương, là thằng em họ trời đánh của chị, đang học ngành công nghệ thông tin trường đại học C! Đây là Trần Văn Kiệt đang học thiết kế thời trang trường đại học A! Đây là Vương Thanh Phong đang học ngành quản trị khách sạn trường đại học D! Cả ba đều đang là sinh viên năm tư!

- A! Hóa ra là đàn anh khóa trên! Mong sau này được anh chỉ dẫn thêm! – Khánh Băng có vẻ ngạc nhiên, vui vẻ nói.

- Anh tài nghệ kém cỏi, không dám chắc có thể chỉ dẫn được điều gì cho em! – Văn Kiệt khiêm tốn, vui vẻ nói.

- Còn nữa! Hai chị này vừa là vệ sĩ vừa là hai người bạn thân thiết của chị! Lý Uyên Bảo Ngọc và Phương Dương Hồng Nhi! – Ngọc Hân vui vẻ kéo Bảo Ngọc và Hồng Nhi qua giới thiệu.

- Chào em!

- Chào hai chị!

- Còn đây, người này là...

- Xin lỗi! Tớ thấy trong người không được khỏe nên tớ về trước đây! – Không để Ngọc Hân được nói hết câu, Thiên Kỳ đã đứng dậy nói rồi bỏ đi. Nhưng chỉ bước được một bước đã bị câu nói của Khánh Băng làm khựng lại.

- Anh đâu cần phải sợ tôi như vậy? Anh cũng đâu có làm gì sai! Phải không, người đã lấy được bằng xuất sắc của trường đại học E - trường đại học nổi tiếng của Ý trước thời hạn. Và hiện giờ đang là giảng viên của trường đại học A, Ngô Thiên Kỳ!

- Hừm! Thông tin của cô cũng nhạy lắm đấy! Phải, tôi chẳng làm gì để gì để sợ cô! – Thiên Kỳ cười nói rồi quay trở lại bàn. – Các cậu mau gọi món đi! Tớ đói bụng lắm rồi!

Mọi người thì lại chẳng hiểu gì trước đoạn đối thoại của cả hai nên phải mất hết mấy giây mới bình thường trở lại mà gọi món.

Còn Thiên Kỳ thì ngoài cười nhưng trong không cười. Anh đang cảm thấy rất khó khăn trong việc tiếp cận Khánh Băng cũng bởi lẽ, cô quá giống với người con gái mà anh yêu sâu đậm mấy năm nay, và cũng có thể là vì anh không cảm thấy một sự nguy hiểm nào ở cô, anh chỉ thấy được sự vui vẻ, lạc quan và thân thiện nơi cô.

Mấy ngày sau, tại trường đại học A. Tiếp tục công việc hằng ngày của mình, Thiên Kỳ bước vào giảng đường, khi đang chuẩn bị giới thiệu bản thân với lớp thì anh chợt khựng lại khi nhìn thấy Khánh Băng. Còn Khánh Băng khi nhìn thấy anh nhìn mình thì chỉ nở một nụ cười tinh nghịch đáp lại. Điều này khiến anh có chút không được tự nhiên nên ho khan hai tiếng mới mở miệng nói.

- Chào các bạn! Tôi tên là Ngô Thiên Kỳ, sẽ là người dạy thay cô Yến Mai môn này cho đến khi kết thúc môn này!

Và sau đó là một tràng pháo tay nồng nhiệt của cả lớp kèm theo những ánh mắt say mê của những sinh viên nữ (trừ Khánh Băng).

Cũng không dài dòng gì nhiều nên ngay sau đó anh đã bắt đầu bài giảng của mình. Nhưng cứ mỗi khi quay xuống lớp, bắt gặp gương mặt và ánh mắt của Khánh Băng là anh lại cảm thấy có chút không thoải mái. Và thế là anh cứ mang tâm trạng đó đến hết buổi học.
Chương 5.2 <<>> Chương 7
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên