Chương 2: Anh trai là Sadist
Xe dừng lại trước căn biệt thự ảm đạm lạnh lẽo, cậu thấy ở với mẹ tại nhà trọ nhỏ nghèo túng vẫn sướng hơn.
Gin đi sát bên cậu ân cần dìu đỡ, vẻ dịu dàng đó sẽ chẳng thể duy trì được lâu, cậu lo sẽ chết ở nơi hiu quạnh kia.
- Prudent (cẩn thận tiếng Pháp)!
Đối với người khác dù có cạy miệng hắn cũng chẳng nói nhưng riêng với cậu hắn nói đủ thứ không hiểu.
Nhìn bát cháo khói bay nghi ngút mà cậu sợ, cậu ghét thứ này, thà ăn cơm trắng uống nước đường còn hơn.
- Manger (ăn đi)!
Cậu chỉ khẽ lắc đầu mặc dù không hiểu. Hắn nghĩ người mất trí nhớ thì biết mọi ngôn ngữ hay muốn dạy cậu rồi cao chạy xa bay. Lúc này cậu rất khó chịu, đầu đau nhói quấn băng trắng, tay trái thì gãy mà khắp người râm ran thuốc bôi nhớp nháp.
- Bon (ngoan)!
Hắn cầm thìa dịu giọng bón, cậu cúi gằm mặt tránh né. May mà hắn không nổi giận, lúc này cơ thể tàn tạ không thể nhận thêm đau đớn. Bỗng hắn nâng cằm tặng một nụ hôn kiểu Pháp, răng hắn đã có ý định cắn nhưng kìm nén được. Hắn biết kiềm chế đó là điều không tưởng.
Cậu nghiêng đầu khước từ, môi hắn chỉ khiến cậu thêm buồn nôn. Hắn ôm vai kéo cậu vào lòng thủ thỉ thân mật.
- Je te aime (anh yêu em tiếng Pháp)!
Đau đầu mà cứ lải nhải mấy câu vô nghĩa mãi. Dứt ra khỏi lồng ngực hắn không chút lưu luyến. Tay phải chỉ vào phòng tắm ra hiệu, chỉ có kẻ ngốc mới tin cậu mất trí. Dẫu hắn cái gì cũng đã nhìn thấy nhưng cậu dứt khoát tắm một mình.
Ngâm trong bồn nước mà váng thuốc nổi lềnh phềnh. Mắt cậu thẫn thờ ngắm nhìn bóng đèn rồi liếc qua dao cạo. Không thể tự tử, mọi đau khổ đều trải qua cả rồi giờ phải kiên cường. Nghĩ lan man cậu thiếp đi. Tiếng đạp cửa mạnh khiến cậu giật mình tỉnh dậy. Hắn bế cậu ra khỏi bồn lo lắng, rất nhanh ánh mắt hắn dồn lên những dòng chữ trên cơ thể cậu trỗi dậy khoái cảm. Su kéo vạt áo tắm che lại ngăn thứ bệnh hoạn phát tác.
Gin leo lên giường cởi dây áo lụa của cậu. Hắn không giống muốn bôi thuốc mà đang sàm sỡ cậu. Không hiểu một cơ thể con trai giống hắn thì có thể sinh ra ham muốn gì mà hắn hứng thú đến vậy, tất nhiên họ khác nhau về kích thước.
Su ghét sự đụng chạm này, ghét đôi tay đánh đàn lại vuốt ve cơ thể cậu một cách dâm đãng, ghét môi lưỡi hắn mân mê hôn rồi cắn. Da cậu giờ đâu còn láng mịn mà chi chít vết cào cứa khắc dòng chữ "Su yêu Gin" điên hết sức. Cậu thấy mình thật xấu xí, bật cười chua xót. Vậy mà trong mắt hắn lại biến thành cử chỉ hứng tình. Giọng hắn khàn đục trong dục vọng.
- Aromatique trop (thơm quá)!
Nếu cậu phản kháng chỉ thêm khiến máu bạo dâm của hắn thức dậy. Su nắm chặt nệm kìm nén, mi mắt nheo lại không muốn đối diện, mặc hắn thích làm gì thì làm. Hắn mỉm cười thoả mãn ngỡ rằng cậu nổi hứng mà không biết vết thương bị chà rất đau. Hắn đang quá trớn kéo quần, cậu không nhịn được theo phản xạ đạp. Mắt lại căng ra lo sợ thở dồn, bàn tay phải sờ soạng đầu giường tìm con dao.
- Sorry!
Cậu ngỡ ngàng thu tay về, không tin vào tai mình, hắn cũng biết nói lời đó sao. Giờ hắn đoàng hoàng bôi thuốc rồi kéo chăn đắp ngang vai. Bàn tay ấm áp vuốt má cậu rồi cúi đầu hôn nhẹ.
- Bonne nuit (chúc ngủ ngon)!
Cậu liếc theo bóng hắn khuất sau cánh cửa mới thở phào nhẹ nhõm. Thực ra hắn chưa đi mà dựa cánh cửa gỗ tụt dần. Gương mặt vặn vẹo khó chịu với ham muốn cồn cào, tay trái luồn vào trong lớp áo sơ mi tự dày xéo đầu ti, tay phải lới lỏng dây lưng tự xử. Hơi thở gấp dồn dập hứng tình, đôi mắt mờ sương ướt át, hắn cố cắn môi ngăn tiếng nhục dục thoát ra. Hắn phải nhịn để theo đuổi tình yêu. Gò má đỏ lựng ghé sát mép cửa cố hít hà thêm mùi hương của cậu, nó khiến hắn điên dại thèm khát, ham muốn phát tiết đày đọa đến thống khổ.
- Ư ưm ư!
Tiếng rên rỉ phát ra từ trong phòng không phải âm ái tình, hắn vội vã đẩy cửa. Su nằm vặn vẹo trên nệm, tay chân co quắp đẫm mồ hôi, thân thể nóng sừng sực như lửa đốt, miệng vẫn không ngừng ú ớ rên vô nghĩa. Hắn vội vội vàng vàng móc điện thoại mà trượt tay đến mấy lần, gầm hét dữ tợn không giống cách nhờ vả.
- Dépêchez! Ưm quickly! Ây nhanh lên!
Đã loạn ngôn, hắn lúng túng nhúng khăn ấm lau mặt mũi cho cậu. Su nhăn mày lại đấu tranh với cơn ác mộng dai dẳng, cậu không muốn tỉnh để lại thấy gương mặt đó như trước đây.
Mùi khói thuốc nồng nặc đến khó thở, cậu lim dim mở mắt húng hắng ho. Chợt phát hiện cổ tay bị còng lên đầu giường, ra sức giật đáp lại là tiếng leng keng va đập của kim loại cùng cảm giác đau thắt nơi cổ tay. Tay không thể bị thương được cậu còn phải chơi đàn, dương mắt thấp thỏm lo âu nhìn người anh ngồi bên giường đốt thuốc. Bàn tay thon dài vuốt má cậu âu yếm, khói thuốc cay xè phả vào mặt.
- Ngay từ ngày đầu tiên gặp em, anh đã biết em là món quà ông trời tặng rồi!
Ghé sát má cậu hôn đem theo hơi thuốc hăng hắc, hắn thì thầm thổi vào tai.
- Anh yêu em, em hệt như anh trước kia vậy, anh sẽ cùng em hưởng những khoái cảm tuyệt vời!
Đối với một đứa trẻ 16 tuổi đây là việc vô cùng kinh dị. Cậu run rẩy cánh môi nói không lên lời. Nhìn chằm chằm vào còng tay cứng rắn bất lực, cậu không muốn ở một chỗ với tên biến thái này. Muốn gọi mẹ cầu cứu nhưng chẳng có ai đáp lại.
- Anh sẽ kể em nghe câu chuyện của mình!
Hắn nhếch môi cười, ngón tay thon dài sạch sẽ cởi nút áo.
- Em có biết cái giá lạnh của Bắc Mỹ nó thế nào không? Ở những khu nhà ổ chuột dơ bẩn và đói rét. Anh không có cha, anh chỉ mơ ước tìm thấy cha, anh muốn có cha ôm anh bảo vệ khỏi những đứa trẻ hư, khỏi những người đàn ông thú tính.
Vạt áo sơ mi bung ra cậu giật nảy mình lại co ro, trái với gương mặt đẹp không tì vết trên ngực hắn không giấu được chi chít vết sẹo mờ. Hắn ghé sát thân bên mắt cậu nhìn cho rõ những kỷ niệm đẹp đẽ.
- Anh đã học nhiều thứ tiếng mong muốn tìm thấy người cha yêu dấu. Mẹ đã tìm cho anh một người cha giàu có thoát khỏi khu ổ chuột. Nhưng dượng lại rất "yêu" anh!
Gin kéo tay áo lên nhẹ nhàng kể lể.
- Em biết tại sao anh chơi đàn không tốt?
Trên cổ tay vẫn hằn lên những vết sẹo như con giun bò. Môi anh đào nhếch cười tự hào.
- Dượng không lấy vợ mà lấy nô lệ để ông ấy "yêu". Mẹ anh bà làm sao chịu nổi, rất may còn có anh, anh làm tốt hơn cả! Dượng "yêu" anh ngay trước khuôn mặt gào thét thống khổ của mẹ!
Gin cụp mắt vẫn không giấu được ý cười, lại thong thả cởi nút áo cậu.
- Mẹ anh bà thật ngốc khi tự sát, anh hoàn toàn không hề sao! Sau những cái roi da nhức nhối, điếu thuốc nóng, ngọn nến nhỏ giọt... tận cùng của cơn đau là khoái cảm mê hoặc. Ngay đám tang của mẹ ông ta "yêu" anh. Khi ông ta dần đuối sức anh phải gào lên đòi hỏi, ông ta là một kẻ vô dụng, anh không cần cha thế. Anh đã giết ông ta không đắn đo. Trại giáo dưỡng là thiên đường của anh, những đứa trẻ khóc lóc van xin, những trò chơi đầy tình thú. Khi anh sang tuổi 15 họ lại tống cổ đi bơ vơ khắp chợ đen, anh biến thành sủng vật cao cấp. Sang tuổi 16 cuối cùng đã tìm được cha nhưng ông ấy khác quá, cha lại có mẹ em. Anh hiểu ra thứ anh tìm khi gặp em!
Su gầm gừ hét cắt đứt câu chuyện bệnh hoạn kia, cậu không muốn hiểu. Bên vai truyền đến cảm giác ê buốt cùng mùi máu tanh nồng, hắn lại cắn nữa rồi.
- Giọng của em gợi cảm quá! Sẽ rất nhanh sung sướng!
Đầu thuốc đỏ rực chấm lên da viết chữ, miệng hắn lẩm bẩm đánh vần. Cái nóng cháy bỏng dày xéo dây thần kinh rung loạn muốn ngừng lại. Dần mất ý thức cậu ra sức giật cổ tay, cổ họng khô khan khàn đi rát.
- Em đẹp quá! Em là của anh thôi!
Bàn tay chà xát mạnh trên ngực cậu khao khát, môi hắn di trên da tham lam mút đến hằn đỏ, chạm đến đầu ti ửng hồng hắn phấn khích cắn.
Su giãy giụa gào thét, thà đánh cậu bầm dập còn hơn thế này, ớn lạnh từ đầu ngón chân xông lên tận não, cảm giác nhục nhã như trần trụi phơi bày trên phố trước bao ánh mắt kinh tởm. Không tự chủ được cậu nức nở khóc.
- Em xin anh tha cho em! Anh là anh trai em cơ mà! Em xin lỗi, van cầu anh thả em!
Gin nhếch môi cười, lòng mắt xanh mở rộng phấn khởi gặp người quen cũ.
- Exactement (chính xác)!
Hắn không dừng lại mà phấn khích hơn kéo quần. Cậu dùng hết sức giãy nảy lên hét, khuôn mặt đỏ bừng tức giận.
- Đồ bệnh hoạn tôi ghét anh!
Nụ cười trên môi hắn tắt lịm, ngón tay kẹp điếu thuốc rơi xuống da thở khói. Hắn giật tóc cậu ngửa mặt lên nghiến răng.
- Bitch (chó cái dùng chửi phụ nữ)! You dare!
Cậu không sợ hãi trừng mắt lại.
- Anh thì biết yêu ai chứ, anh chỉ biết dày vò người khác lấy khoái cảm bệnh hoạn, cha yêu mẹ nên anh muốn trút giận lên tôi chứ gì, chẳng ai yêu đồ ích kỷ như anh!
"Bốp" mặt cậu nghiêng đi, lực đạo không nhỏ khiến tai inh lên nhói buốt, điếc tạm thời cậu không nghe rõ hắn nói gì. Mắt lờ mờ thấy hắn nắm lấy con dao gọt hoa quả nhắm vào ngực cậu. Su sợ hãi giật mạnh còng leng keng trong vô vọng. Nước mắt nước mũi quyện nhau thành dòng.
- Damno (chửi thề tiếng Latinh)! Nolite menriti me (đừng nói dối tôi tiếng Latinh)! Em là của anh! Không phải anh thì cũng không là ai khác!
Ngực cậu run rẩy theo nhịp nấc làm mũi dao cứa vào da sâu hơn. Mắt hắn trợn lên điên dại, ngón tay tỉ mẩn khắc trổ trên da cậu nhiều ngôn ngữ với một nội dung "Su yêu Gin". Máu theo vết cắt rướm ra chói mắt, dường như cậu mặc thêm chiếc áo lưới đỏ rực. Hết trên ngực hắn thô bạo lật lưng tiếp tục khắc. Cảm giác nhức nhối tê dại khiến dây thần kinh co giật dữ dội phản kháng, cho đến khi thần kinh cũng tê liệt vô cảm. Mắt cậu thẫn thờ nhìn khoảng không vô định. Máu nhuộm đỏ vải trắng loang lổ như rong huyết Bắc Cực. Cậu không ngờ mình có nhiều máu như vậy. Khi bàn tay nắm con dao trơn trượt máu hắn mới ngừng lại.
Đôi mắt liếc qua đám chữ dịu đi cơn cuồng loạn. Cậu nằm như xác chết dưới thân hắn, bỏ mặc tất cả cảm xúc. Biểu hiện này làm hắn mất hứng.
- Nếu không phải em thì sẽ là người khác!
"Leng keng" con dao va chạm nền nhà lạnh lẽo đơn độc. Hắn rời khỏi cơ thể cậu lững thững bước xuống nền như người mộng du.
Cứ tưởng hắn đã buông tha cho cậu nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Cậu đã nuôi ý định chạy trốn nhưng dường như trên người gắn thiết bị định vị đi đâu cũng bị tóm lại.
Ngày đông cây cối trở lên xơ xác tiêu điều. Hắn ngồi bên bồn cá cảnh lạnh nhạt yêu cầu một bản nhạc. Đôi mắt hắn chứa đựng toàn màu sắc u ám. Cậu thấy hắn đã run lấy đâu dũng khí chơi đàn nên từ chối. Giữa thời tiết giá lạnh vẫn cảm nhận rõ hơi nóng hắn bức người.
Khi cậu đang cặm cụi với mớ bài tập chồng chất thì nghe thấy tiếng thét thất thanh của phụ nữ. Cậu vội vàng kéo một đống bàn ghế chắn cửa lao ra ngoài. Hơi thở dồn dập chưa kịp định thần thì chiếc máy quay dúi vào tay cậu. Giọng hắn lạnh nhạt ra lệnh.
- Quay cho rõ vào, nếu em bỏ việc thì sẽ thế thân ả cave kia!
Nói rồi trước mắt cậu hắn bạo dâm cô gái bán hoa. Tiếng la khóc cầu cứu, những âm thanh tục tĩu thô bạo. Bàn tay cậu run run giữ không nổi máy quay. Hắn thật đê tiện khốn nạn, đây không phải hành vi của con người. Căn phòng ngột ngạt trong khói thuốc lá và mùi tanh tưởi. Những điếu thuốc đỏ rực châm lên làn da trắng trẻo của cô gái hằn lên vết xém. Cô gái há hốc miệng thét gào vô vọng, nước miếng chảy đẫm mép, đôi mắt tha thiết nhìn hướng cậu. Hắn quất roi da "chan chát" kích động, toàn thân hưng phấn với biểu hiện đau đớn kia.
- La nữa đi, to tiếng lên!
Cậu đỏ ngầu mắt phẫn uất, không kiềm chế được cầm máy quay đánh vào ngực hắn. Bàn tay cố xô đẩy ghét bỏ, nước mắt nhoè nhoẹt trên gương mặt non nớt khàn giọng.
- Súc sinh, anh là đồ không bằng cầm thú!
Gin nhếch môi, một bàn tay gọng kìm giữ chắc cậu cố định. Tay còn lại cầm xấp tiền ném vào mặt cô gái đuổi.
- Cút!
Cô gái vội vã nhặt đồ chạy như ma đuổi khỏi nơi địa ngục này. Tay trái hắn luồn vào túi quần lấy ra chiếc còng số 8 cắm vào cổ tay cậu. Giọng lẳng lơ ghé sát tai thổi hơi nóng.
- Em nóng lòng muốn được anh "yêu" đến vậy à! Anh cũng không chịu thêm được nữa.
Chuyện sau đó cả đời này cậu không muốn nhớ. Chỉ cần làm đối phương đau đớn thì đàn ông hay đàn bà hắn đều có thể động dục được. Hắn đã xâm phạm cậu như hắn từng bị trước đây để trả nợ đời. Cậu vùng vẫy muốn thoát khỏi cơn ác mộng dai dẳng này.
Ngay cả đang hôn mê cậu ấy cũng rơi lệ được. Gin quỳ bên mép giường khẽ lau viền mắt cậu. Bác sĩ lắc đầu ngao ngán, những nếp nhăn xếp lại thêm não nề, ông trầm giọng khuyên can.
- Cậu ấy bị nhiễm trùng nên sốt. Với thể trạng yếu thế này tôi nghĩ nên đưa cậu ấy nhập viện! Nếu tiếp tục nhiễm trùng sẽ gây nhiều biến chứng nặng nề!
Hắn lơ đễnh trước tính nghiêm trọng của vấn đề. Cánh tay ôm cậu khư khư không muốn kẻ nào đó cướp đi. Mắt vô hồn nhìn tập tiền trên kệ cao ngạo, giọng trầm xuống lạnh nhạt.
- Su ghét bệnh viện lắm! Em ấy chỉ muốn ở đây với tôi thôi! Tôi sẽ trả nhiều tiền, các người đến đây truyền thuốc!
Cậu nhíu mi nhìn cảnh lờ mờ phủ sương xung quanh. Thân thể chấn động trước màu áo blu trắng. Cậu ú ớ gọi, cầu xin đưa đi khỏi đây nhưng cổ họng bỏng rát không lên lời. Bóng trắng blu hiền hoà lắc đầu rời đi trong bất lực. Ông không phải bác sĩ tâm lý rất khó để nói hắn hiểu, hơn nữa hắn vốn không để ai trong mắt.
Bác sĩ vừa rời đi hắn nhổ nước bọt, nghiến răng căm hận.
- Lũ đạo đức giả, đến trẻ con cũng nổi hứng được!
Hắn là đang nói về quá khứ xa xôi của mình. Hắn ghét bị ốm, ghét bệnh viện. Cũng như sự nghèo túng khi ở khu ổ chuột, không có tiền mà hắn lại ốm, tên bác sĩ đạo đức giả đã xâm phạm cơ thể non nớt của hắn khi đó. Chỉ vài viên thuốc rẻ tiền lão ta đổi được cơ thể bé nam xinh đẹp mang dòng máu lai, đúng là lãi hơn tiền mua hoa. Hắn chỉ có hai lựa chọn "một là chết, hai là sống không bằng chết" mà hắn chưa muốn chết.