Hoàn thành Săn Thần 1: Cuộc di tản - Hoàn thành - WinterNight529

WinterNight529

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
70
Gạo
0,0
Tên truyện: Săn Thần
Tác giả: WinterNight529
Tình trạng: Hoàn thành
Giới hạn độ tuổi: 10 tuổi trở lên
Cảnh báo: Có một số tình tiết bạo lực, máu me, một số chương chưa miêu tả cụ thể được nhân vật
Giới thiệu:
Tianka, một thế giới hỗn loạn bị ác quỷ xâm chiếm, nơi ngọn lửa chiến tranh luôn cháy là nơi con người không thống trị. Chính sự kiêu ngạo, lòng tham lam của con người đã mở đường cho những loài ác quỷ trở lại thế giới này.
Theo chân Kakaro Kaido cùng nhóm bạn vượt qua những thử thách mà cả thế giới này muốn họ vượt qua, những kẻ thù họ phải đánh bại trong đó là cả chính con dã thú trong tiềm thức sâu kín của mình và đôi khi phải đối mặt với những tình huống dở khóc dở cười. Săn Thần là bộ truyện về những chuyến phiêu lưu, tình bạn, tình yêu, sự phản bội, lòng trung thành và danh dự.
Liệu cuối cùng Kaido và các bạn có hoàn thành được nhiệm vụ của mình hay liệu họ sẽ gục ngã dần trước thử thách cuộc đời, hoặc nếu Kaido có trả thù được cho gia đình mình, anh và những người bạn của anh sẽ tìm ra được mục đích sống mới hay trở nên trống rỗng và lạc lối như tổ tiên xưa của họ?
Tập 1: Cuộc di tản sẽ nói về những hiểm họa mà Kaido cùng đồng đội phải đối mặt, họ sẽ phải đưa ra một quyết định khó khăn, rời bỏ quê hương để tiếp tục sống hay ở lại và chiến đấu đến cùng. Bên kia cánh cổng dịch chuyển, những người bạn cũ sẽ chờ đón họ cùng với những kẻ thù mới, nhưng ai là bạn ai là thù?
Mục lục:
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
 
Chỉnh sửa lần cuối:

WinterNight529

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
70
Gạo
0,0
~~Săn Thần~~

Chương 1: Thợ săn trở lại

Ánh trăng chiếu khắp ngôi làng, ánh sáng trắng bạc chết chóc đó soi rọi mọi ngõ ngách của nơi một thời huy hoàng giờ đã tàn lụi. Trong một căn nhà nhỏ bé, một anh thanh niên đang ngồi chờ, khẩu súng trường đã lên đạn, mắt anh nhìn qua ống nhắm, nhiệm vụ lần này của anh phải được tiến hành một cách cẩn thận, chỉ một sai sót nhỏ thôi cũng có thể làm con mồi của anh thoát mất. Chợt một bóng đen lọt vào tầm mắt của anh, chàng thanh niên bóp cò nhưng bóng đen đó lại chạy thoát.

“Joker! Mày làm cái quái gì thế?!” Một giọng nói từ tai nghe của anh gắt lên. “Mày để nó thoát rồi! Ông chủ muốn con thú đó nên…”

“Im đi, tên sai dịch.” Anh chàng thanh niên tên Joker nói. “Bây giờ cuộc săn mới bắt đầu đây.”

Joker lao khỏi cửa sổ và hạ cánh lên một mái nhà để tiếp tục đuổi theo bóng đen. Anh nã vài phát đạn vào nó nhưng lại hụt, cuối cùng anh cũng dồn được nó vào đường cụt, ánh trăng rọi sáng con quái thú đó, hàm răng sắc lẻm gắn vào cái đầu không có mắt, lông tua tủa như lông nhím lại còn có cánh nữa. Nhận thấy mình không thể dùng được khẩu súng trường, Joker đổi sang vũ khí thứ hai của mình, vũ khí gia truyền của gia tộc Kakaro, ngọn giáo Odin’s Spear. Mắt Joker toát lên vẻ khát máu khi anh mỉm cười trước con mồi không còn đường thoát của mình. Con thú cũng không vừa, móng vuốt của nó bê bết máu từ cuộc đi săn lần trước, một con người, trong mắt nó Joker chỉ có vậy, nó lao thẳng vào Joker, anh cũng lao thẳng vào nó và vung một cú, sườn của con thú rách toẹt ra, một dòng máu đen xịt ra từ vết thương của nó.

Đây không phải là một sinh vật của Trái Đất, nói đúng hơn nó không phải từ không gian của con người. Đầu thế kỷ 24, hội những kẻ nhà giàu Golden Members muốn sưu tầm thú quý từ những câu chuyện cổ tích đã trả tiền cho những nhà khoa học ham quyền lực để tạo một cánh cổng dẫn tới các chiều không-thời gian khác, nhưng vì phòng thí nghiệm không đủ chắc nên một lượng lớn quái thú đã xổng ra ngoài. Chỉ mất mấy tháng chúng đã tàn phá hết gần phân nửa Địa Cầu, rất nhiều người đã chết, những kẻ quý tộc và những nhà khoa học chui vào những thành phố được bảo vệ trong khi những người nghèo khổ phải luôn sống trong lo sợ, những ác quỷ tiến hóa hơn đặt tên lại Địa Cầu là Doomed. Bảy năm trước, gia đình của Joker bị giết, chỉ có anh là sống sót. Joker hận bọn quái vật đó tới tận xương tủy nhưng anh còn giận bọn quý tộc hơn, nhưng nếu không có bọn chúng, anh sẽ không thể săn lùng bọn quái vật một cách danh chính ngôn thuận.

Sau một cuộc vật lộn gay go, Joker cuối cùng cũng trói được con thú xuống và chuẩn bị kết liễu nó thì một tên áo vét đen xông tới.

“Joker! Hãy nhớ thỏa thuận với ông chủ.” Tên đó nói.

“Tôi nhớ chứ, Jason.” Joker bình thản đáp. “Ông ta nói muốn con quái vật này, hì hì.” Joker cười thầm, mặt anh bỗng đầy sát khí, Joker đâm con dao găm của mình vào đầu con quái vật, nó giãy đành đạch khi máu ứa ra.

“Mày đã làm gì vậy hả thằng nhãi?!” Gã Jason móc súng ra. “Tao tưởng bọn tao đã dặn mày ông chủ muốn nó rồi chứ!”

“Ủa, ổng đâu có nói là muốn nó còn sống hay chết đâu.” Joker lại bình thãn nhắc lại câu nói của mình. “Theo cách anh nói thì chắc tôi sẽ chỉ nhận được phân nửa tiền công thôi phải không, Jason?”

“Mơ đi thằng oắt!” Jason hét lớn. “Mày đã làm phật ý ông chủ thì mày chẳng nhận được cái… Hự!”

“Đừng có nói ông tính quỵt tiền tôi nha.” Joker đâm dao của mình vào giữa ngực của gã. “Tôi sẽ lấy tiền của tôi. Và nếu anh khôn ngoan, anh sẽ không bám theo tôi đâu.”

“Thằng… khốn… Garh!”

Joker đâm lưỡi dao của mình sâu thêm nữa để kết liễu tên Jason. Anh rút cây dao ra, máu phọt ra từ xác của gã Jason, Joker bình thản móc trong túi quần hắn ra một cọc tiền rồi cuỗm luôn cái bóp của hắn. Joker móc trong túi áo ra một cái bật lửa.

“Người chết thì đâu cần tiền đâu nhỉ, Jason?” Joker cười, anh bật bật lửa lên rồi ném vào xác của Jason. “Nếu gặp ba mẹ tôi ở dưới, gửi lời chào nhé, Jason.”

Joker treo cặp lên ngọn giáo, đội cái mũ áo khoác của mình lên, anh bước khỏi ngôi làng đổ nát khi ngọn lửa thiêu rụi cái xác của cả Jason và con thú. Joker quay đầu lại, hoảng hồn nhận ra ngọn lửa đã bén vào mấy căn nhà gỗ và đang lớn dần. Sợ nóng, sợ mất tiền và hơn thế nữa là sợ chết, Joker vắt giò lên cổ mà chạy thẳng ra khỏi ngôi làng. Anh thầm nghĩ thế là đi tong cơ hội moi mấy món đồ từ mấy căn nhà cuối ngôi làng. Nhưng ít nhất cũng moi được kha khá tiền từ cuộc đi săn này. Sau khi đã ra khỏi được phạm vi của ngọn lửa, Joker lại đút tay vào túi áo khoác, đi chầm chậm theo con đường đất dẫn tới Nơi Nào Chả Quan Tâm.

Đi được một quãng, trời đổ cơn mưa lớn khiến Joker lại phải vắt giò lên cổ mà chạy, cũng may gần đó có căn chòi nhỏ gần con đường. Joker ngồi phịch lên cái chiếu trong chòi, thở dài một cái rồi móc trong cặp ra một gói mì. Joker dở tệ trong việc bếp núc, chả biết làm gì ngoài mì gói, trong chòi chả có chỗ nào để nhóm lửa, mái chòi lủng lỗ chỗ làm nước mưa cứ rỉ rả xuống. Joker xé gói mì và ăn sống, hai ngày nay anh chả ăn gì ngoài mì gói với uống nước, cái cuộc sống bụi đời này thật vất vả làm sao. Ăn mì xong, Joker lại thở dài đầy ngao ngán, để khẩu súng trường một bên còn cái cặp kê làm gối, Joker ngã người lên chiếc chiếu, cằn nhằn việc mái nhà dột nước, quyết định mai sẽ đi tới ngôi làng gần nhất và tiêu hết số tiền vào một phòng trọ hạng sang. Joker cằn nhằn vậy thôi chứ chẳng bao lâu sao anh đã ngủ say như chết.

“Ui da, nhừ hết cả rồi.” Joker thức dậy trong cơn đau thấu xương, thời tiết thay đổi là vết thương ở mắt phải của anh lại nhức kinh khủng.

Cái vết thương đó, cái gã quái vật đó đã “tặng” nó cho Joker sau khi hắn tàn sát gia đình anh. Nếu không phải vì hắn đã kiệt sức sau khi đối đầu với cả ba lẫn mẹ của Joker thì có lẽ đòn tấn công đã chẻ anh ra làm hai rồi. Bụng Joker đánh trống tưng bừng khi anh đứng dậy, cái gói mì hôm qua đã tiêu hóa hết, Joker đói đến mức nổ đom đóm mắt. Anh bước một cách uể oải ra khỏi căn chòi, mò ra con sông gần đó để tìm cái gì đó ăn được. Cũng may là hồi đó ba mẹ anh đã dạy anh nhiều thứ về mấy loại trái cây ăn được và làm thuốc. Trèo lên một cây táo gần đó, Joker cuối cùng cũng hái được vài ba trái táo. Ngồi dựa vào gốc cây, Joker ăn điên cuồng, đây là thứ ngon nhất anh từng cho vào bụng sau hai ngày mì gói.

“Ê này!” Một giọng nói vang lên phá rối anh.

“Hở?” Joker ngước lên, một con nhỏ nông dân vác cuốc, mặt lấm lem bùn đất đang nhìn anh bằng vẻ bực bội. “Táo hông?”

“Táo gì mà táo hả?!” Câu hỏi ngờ nghệch của Joker đã kích nổ quả bom của nhỏ nông dân. “Hái trộm táo của người ta mà còn ăn ngon lành hả?!”

“Nhóc nói gì chứ?” Joker trả lời, vẻ khinh miệt. “Táo mọc dại thì ai hái chả được?”

“Cây táo đó tôi trồng chứ mọc dại cái quái gì?!” Con nhóc nông dân gầm gừ. “Khôn hồn thì trả táo đây không thì… ủa?”

“Đó, vừa lòng chưa?” Joker đưa con nhóc vài tờ tiền mệnh giá khá lớn. “Coi như trả tiền mua táo của tao trả mày. Rồi, giờ chỉ anh mày ngôi làng hay thị trấn gần nhất ở đâu vậy?”

Con nhỏ đó nhìn mấy tờ tiền rồi lại nhìn Joker. Nó chẳng nói gì, Joker cũng chả thèm hối nó, đúng là nhà quê mà. Rốt cuộc con nhóc nông dân cũng dẫn đường cho Joker, lúc sáng thì mặt hầm hầm đòi nợ tới chiều lại nhí nha nhí nhảnh, loắt cha loắt choắt hỏi Joker đủ thứ chuyện.

“Anh tên gì?”

“Joker.”

“Anh làm nghề gì?”

“Săn quỷ.”

“Đỉnh thế!”

“Ừa.”

“Anh bụi đời hả?”

“Ừa.”

“Nhà anh đâu?”

“Mất rồi.”

“Anh kiếm đâu ra nhiều tiền vậy?”

“Cướp.”

“Không phải nãy anh nói anh săn quỷ sao?”

“Săn xong cướp.”

“Anh cướp của ai vậy?”

“Im đi! Mày có biết là tao chán lắm rồi không?!” Joker gắt lên. “Cái thị trấn chết tiệt của mày đâu?!”

“Kia kìa,” Con nhóc đó chỉ về phía thị trấn trước mặt. “thị trấn Máu Quỷ đó.”

Joker liếc nhìn thị trấn Máu Quỷ, đúng là có mùi máu của quỷ ở đây thật, Joker đoán đây có lẽ là một làng thợ săn. Vẻ ảm đạm lúc nãy biến mất, Joker bước nhanh vào thị trấn, hi vọng rằng có thể gặp vài thợ săn kì cựu có thể dạy anh kinh nghiệm mới. Con nhóc khi nãy đã về với gia đình của nó, ve vẩy mấy tờ tiền nó kiếm được từ Joker trong khi anh rảo bước tới nhà trọ gần nhất, cái cảm giác nếm được mùi vị của thịt khiến anh hết sức hưng phấn. Vừa bước vào nhà trọ, Joker đã phải bịt mũi lại vì cái mùi rượu nồng nặc và cả mùi của bọn bợm nhậu nữa, rõ ràng đây là một quán rượu kết hợp với nhà trọ luôn. Joker rảo bước tới chỗ quầy tiếp tân nơi chủ quán đang ngồi đợi. Lão chủ quán già khọm với khuôn mặt hốc hác gây ác cảm, Joker thấy có một vẻ đáng nghi từ gã chủ quán.

“Quý khách cần gì?” Lão hỏi, giọng ồm ồm.

“Cho tôi một phòng trọ hạng hai.” Joker nói. “Tiện thể thực đơn có món gì vậy?”

“Tối nay khi đầu bếp chuẩn bị cậu sẽ biết.” Lão chủ quán nói rồi đưa chìa khóa cho Joker. “Đi cầu thang lên tầng hai rồi rẽ phải, phòng của cậu ở cuối dãy đó.”

Joker làm theo lời chỉ dẫn của chủ quán, đói bụng, kiệt sức, anh lết cái cơ thể của mình tới phòng. Mở cửa phòng ra, Joker choáng ngợp trước sự lộng lẫy của nó, khác hẳn với sự dơ bẩn dưới tầng trệt, lầu hai và căn phòng lại hết sức sạch sẽ và ngăn nắp. Joker ngã người lên cái giường êm ấm và mở tivi xem, tiện thể moi mấy món đồ trong cặp mình ra kiểm tra. Khẩu súng mẹ Joker tặng vẫn còn mới nhưng hộp đạn đã hết, chỉ còn lại vải cái bật lửa, mì gói cũng hết nhẵn, Joker liệt kê một danh sách những thứ cần mua để sáng ra cửa hàng nào đó mua. Joker liệt kê xong lại quay sang lau ngọn giáo của mình, ngọn giáo phải thật sắc và nhọn, bởi vì đây là di vật của ba anh và anh muốn đâm xuyên tim tên quái vật đã giết cha mẹ mình bằng ngọn giáo này.

Chợt có tiếng gõ cửa, Joker giật nảy mình, một thanh niên bước vào, Joker chả đoái hoài gì tới thanh niên đó cả.

“Chào quý khách, cậu cần gì?” Anh chàng phục vụ hỏi.

“Ngoài một bữa ăn thực sự thì tôi chả cần gì cả.” Joker thờ ơ trả lời. “Mà bữa tối có gì vậy?”

“Nhà ngươi đó!” Gã phục vụ đột nhiên lao thẳng vào Joker với cây dao phay khiến anh chỉ kịp đưa giáo lên đỡ.

Đòn đánh của gã phục vụ không chạm được tới joker nhưng cũng khiến anh phải lùi lại. Anh quay sang hỏi gã:

“Cái quái… gì thế này?” Joker nhìn lại, hoảng hồn khi thấy những cái chân nhện dài thòng sau lưng hắn.

“Vậy ra đây chính là thợ săn quỷ khét tiếng sao? Fufufufufu.” Gã phục vụ cười khinh miệt. “Joker… Thợ săn quỷ trẻ nhất thời đại này. Ta nghe nói thịt ngươi ngon lắm. Để xem tên đầu bếp sẽ chế biến ngươi thành cái gì. Hử?!”

Cánh tay trái của tên phục vụ đứt lìa ra, một người sói với đôi mắt màu máu xuất hiện phía sau hắn với hai chiếc boomerang dính máu.

“Xin lỗi, nhưng ta không thể để các ngươi ăn thịt cậu nhóc được.”

“Kh… không thể nào!” Gã phục vụ mở to mắt, miệng ngoác hết cỡ. “ Ác Thú Bathazar!?”

“Không sai.” Bathazar nói rồi quay sang Joker cười mỉm.

Joker chưa hiểu ra chuyện gì thì gã người sói đã xông vào chém tên tiểu quỷ kia bấy nhậy. Sau ít phút, cái duy nhất còn lại của tên quỷ là một mớ nhầy nhụa đỏ đỏ, gã ma sói nhấc một miếng thịt lên, đưa nó vô miệng xơi ngon lành trước sự kinh tởm của Joker. Bỗng gã ma sói quay sang Joker, chìa cánh tay cho anh, cười và bảo:

“Lâu rồi không gặp, Kaido.” Bathazar nói.

Sau một hồi suy nghĩ, cậu mới nhớ ra và đáp lại lời của gã người sói:

“Xin lỗi Bathazar, tôi không sử dụng cái tên đó nữa rồi.” Joker nắm lấy cánh tay lông lá của Bathazar đứng dậy. “Ái chà chà, anh đã thay đổi nhiều đấy.”

“Còn cậu thì sao, nhóc Kaido?” Bathazar nói rồi chỉ vào cái sẹo trên mặt Kaido. “Sau khi cả nhà bị giết sao không tới chỗ làng Băng Lang của tụi này? Làm tui lo sốt vó.”

“Tại tui muốn đi đây đi đó, muốn rèn luyện bản thân.” Kaido nói. “Mà tiện thể tại sao ngôi làng này lại có quỷ vậy?”

“Vì ngôi làng này vốn là nơi mua bán của quỷ mà.” Bathazar cười.

“Hở? Làn… Làng c… của quỷ sao?” Kaido lắp bắp nói.

“Gã phục vụ này thuộc một đường dây ăn thịt người ở chỗ này,” Bathazar giải thích. “phần lớn ác quỷ sẽ không ngần ngại xơi tái con người nhưng một số tộc quỷ như tộc người sói chúng tôi không muốn chiến tranh.”

Câu nói của Bathazar là một quả tạ giáng lên đầu Kaido, thực sự có những tộc quỷ không ăn thịt người sao? Anh đã từng nghe ba của anh giải thích về những tộc quỷ này nhưng càng bất ngờ hơn khi biết ngoài người sói còn có những tộc khác. Anh đã tưởng thế giới này đã vô vọng khi ác quỷ cứ tràn vào còn anh trai của Kaido thì lại lập giao kèo với một đội quân quỷ nổi loạn. Một tia hi vọng lóe lên trong anh, hi vọng là có thể tìm được đồng minh. Chợt anh nhớ lại con bé lúc sáng, không lẽ nó cũng là quỷ sao? Không thể nào, nó xinh thế cơ mà! Joker mặt tối sầm, chìm trong sự nghi ngờ, rõ ràng lúc sáng sau khi anh đưa tiền cho nó nó đã ôm chặt lấy anh, có lẽ nào…

“Sao thế Kaido?” Bathazar hỏi.

“Không thể nào, không đâu nhỉ? Không thể.” Kaido cứ lặp đi lặp lại một cách máy móc.

“Này Kaido, tôi đã dẫn một nhóm ma sói tới để tìm căn cứ của bọn ăn thịt nhưng không ngờ cậu lại tìm ra nó trước.” Bathazar nói.

“Một đội?” Kaido giờ mới tỉnh. “Ý anh nói là anh dẫn nhiều ma sói tới đây lắm hả?”

“Hơn chục người thôi.” Bathazar nói. “Những thợ săn và chiến binh cừ khôi nhất, được lựa chọn bởi chính các Titan.”

“Thế đã có tin tức gì từ làng Hỏa Mao chưa?” Kaido hỏi.

“Chưa, họ chưa nói gì hết ngoài việc họ đang ở thế trung lập.”

Bỗng căn phòng rung lên từng chập, giờ thì Kaido đã hiểu tại sao nhà trọ lại khác hẳn với quán rượu bên dưới. Đây không phải là một ngôi nhà, đây là bụng của một con quái thú. Giấy dán tường bong ra, để lộ nào gân, thịt, nói chung là mọi thứ mà bên trong dạ dày một con thú có. Bathazar nắm chặt tay Kaido, làm anh chỉ kịp vớ mấy thứ trên cái thứ để trên cái bàn mà chạy theo gã ma sói. Chạy được một quãng, cả hai rơi vào đường cùng. Một bức tường thịt đã chặn đường thoát của cả hai người. Đứng trước bờ vực của cái chết, Kaido rút cây dao găm của mình ra, nhớ lại một thủ thuật đã được dạy từ nhỏ, thủ thuật mạnh nhất của Huyết tộc.

Kaido dùng dao rọc vào đùi của mình, máu phụt ra từ vết thương, cơn đau và sức mạnh của loài dã thú chiếm lấy Kaido và làm anh bộc lộ sự điên dại của mình. Kaido tóm lấy hai thanh boomerang của Bathazar, chém tới tấp vào bức tường thịt trước mặt, Kaido đâm thẳng hai cây boomerang vào vết chém dùng hết sức mạnh của mình xé toạc bức tường thịt để thoát ra ngoài. Ngay khi ánh sáng tràn vào, Kaido và Bathazar nhảy ra ngoài.

Kaido ngó lên, khách sạn bay giờ là một con quái thú to tròn khổng lồ được chống bởi bốn cái chân to, thô kệch, đầy lông của nó. Vẫn trong cơn dại, sẵn có vũ khí trong tay, Kaido phóng chúng dính vào hai con mắt bé tí của con quái khổng lồ. Chưa hả hê, anh lại cầm cây giáo của mình trèo lên một cây cao rồi lao vào không trung, gầm lên tiếng gầm man rợ của loài dã thú, ngọn giáo găm thẳng vào giữa trán con quái thú, nó đổ gục xuống làm bụi tung lên mù mịt. Bathazar cùng đám thợ săn giờ mới tới kinh hãi trước cảnh tượng mình vừa thấy, một chiến binh khát máu, một Huyết Nhân. Tiếng rầm rú của Kaido, tiếng hét của con quái vật bị đâm mù mắt, tiếng rú chiến thắng của những người sói khiến cho bọn quái vật trong thị trấn ùa ra ngoài, nào là Ork, Troll, Goblin,… lập tức, chúng lao vào tấn công Kaido mà không nghĩ là người sói lại không cùng phe với mình. Bathazar cùng quân đội người sói xông lên yểm trợ cho Kaido, nhưng cũng phải từ từ lùi lại. Bị áp đảo số lượng, Kaido cùng nhóm thợ săn mở đường máu tháo chạy khỏi thị trấn.

Sau khi chạy thoát khỏi bọn quái vật Kaido nhanh chóng đi xa khỏi thị trấn, theo sau bởi những thợ săn của tộc ma sói. Họ không biết là trong khi họ đang đi về làng của mình, những bước chân của họ đang bị theo dõi bởi một con mắt có cánh. Thông tin từ con mắt được truyền lại vào trong một quả cầu thủy tinh lớn đặt chính giữa một cung điện rộng phủ hai màu đen tím, trên ngai vàng rất gần với quả cầu, một tên nhóc đang ngồi kiểu vương giả, mắt dán chặt lên quả cầu.

“Vậy là đã có thêm một kẻ nữa dám chống lại sức mạnh của Golden Members.” Tên nhóc đó nói. “Có vẻ như thời hoàng kim của Oracle ta đây sắp tới rồi.”

Oracle cười vang, tiếng cười của hắn được hàng trăm con quái thú nấp trong bóng tối gào rú trợ uy. Oracle, Prince of Claws một thời từng gieo rắc kinh hoàng cho Golden Members đã trở lại.
Chương 2 >>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0
Cảnh báo: Có một số tình tiết bạo lực, máu me, một số chương chưa miêu tả cụ thể được nhân vật
Mình thấy chỉ cần dừng ở máu me, bạo lực là được rồi. Chứ viết thêm câu cuối tự nhiên làm giảm hẳn giá trị tác phẩm á.
bộ chuyện về những chuyến phiêu lưu
Mình nghĩ là bộ truyện chứ nhỉ? ^^
mục tiêu tiếp theo của anh và những người bạn của anh sẽ tìm ra được mục đích sống mới hay trở nên trống rỗng và lạc lối như tổ tiên xưa của họ?
Câu này mình không hiểu lắm ý diễn đạt của tác giả. :-/:-/
Mừng bạn đào hố ở Gác. Chúc bạn viết truyện thật hay và có nhiều độc giả ủng hộ nha.>:D<
 

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0
Mình thấy đề tác giả mới 15 tuổi mà câu chữ viết sắc sảo lắm, giọng văn cũng mượt nữa, bạn có tố chất lắm nha. Cố lên!
Anh nã vài phát đạn vào nó nhưng lại hụt, cuối cùng anh cũng dồn được nó vào đường cụt, ánh trăng rọi sáng con quái thú đó, hàm răng sắc lẻm gắn vào cái đầu không có mắt, lông tua tủa như lông nhím(,) lại còn có cánh nữa.
sườn của con thú rách toẹt ra
=> mình nghĩ "rách toạc" thì đúng hơn.
Anh rút cây dao ra, máu phọt ra từ xác của gã Jason,
=> "phụt" nghe nó văn hơn nhỉ? ^^
“Coi như trả tiền mua táo của tao trả mày. Rồi, giờ chỉ anh mày ngôi làng hay thị trấn gần nhất ở đâu vậy?”
=> Hay là diễn đạt thành "của tao cho mày"? :) Hoặc là: Coi như tiền mua táo của tao trả mày thôi...
Joker lại bình thãn nhắc lại câu nói của mình.
Đòn đánh của gã phục vụ không chạm được tới joker nhưng cũng khiến anh phải lùi lại. Anh quay sang hỏi gã:
Lỗi chính tả tác giả ơi. Và tên riêng nhân vật phải viết hoa nhé!
 

Nhật Giao

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
19/4/15
Bài viết
655
Gạo
10.000,0
Mình đã đọc qua chương một của bạn ngay từ phần Đăng kí quyền Tác giả, ấn tượng của mình là phần giới thiệu của bạn khá hấp dẫn, văn phong chắc, nhưng bên cạnh đó bạn còn một số nhược điểm "siêu nhỏ" khi viết, đó là "hơi" trau chuốt vào câu văn, đôi khi từ ngữ nó bị dư thừ một chút nhưng hổng sao nha! :)
 

WinterNight529

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
70
Gạo
0,0
Mình thấy chỉ cần dừng ở máu me, bạo lực là được rồi. Chứ viết thêm câu cuối tự nhiên làm giảm hẳn giá trị tác phẩm á.

Mình nghĩ là bộ truyện chứ nhỉ? ^^

Câu này mình không hiểu lắm ý diễn đạt của tác giả. :-/:-/
Mừng bạn đào hố ở Gác. Chúc bạn viết truyện thật hay và có nhiều độc giả ủng hộ nha.>:D<
Hai ý đầu mình xin lỗi vì tối qua làm gấp quá nên nghĩ gì chém đó. Ý cuối cùng thì cứ bình tĩnh ngồi xuống uống miếng nước ăn miếng bánh rồi đợi một chương nào đó trong tương lai giải thích. Dù sao thì cũng xin cảm ơn các bậc tiền bối đã đóng góp ý kiến và chúc mọi người cũng gặp nhiều thành công.
 

WinterNight529

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
70
Gạo
0,0
Chương 2: Oracle

Gần chục năm trước, khi cánh cổng của Golden Members được mở ra, có một cậu bé với mái tóc màu bạc đã dược sinh ra và được đặt tên là Oracle, Oracle lớn lên và được dạy dỗ như một chiến binh, một chiến binh được các shaman của Huyết tộc tiên đoán sẽ là thủ lĩnh tối cao của một đội quân thần thánh. Tuy được tiên đoán là sẽ có tương lai đầy tươi sáng, Oracle luôn hòa đồng với mọi người. Nhưng khi chiến tranh nổ ra với bọn quỷ ở phương Bắc, Oracle và một đội quân nhỏ được cử ra tiền tuyến, không biết là Golden Members đã đẩy họ vào chỗ chết.

Nơi mà họ phải cầm cự là một ngọn núi tên là núi Achador, ngọn núi giam giữ một bí ẩn khủng khiếp từ thuở khai thiên lập địa. Khi đội quân của Oracle tới nơi, đội quân đóng ở đó đã gần như thất thủ, đối đầu trước những ác quỷ cả mắt và da đều mang màu đỏ của máu. Dù đã chiến đấu hết sức mình, nhưng đội quân của Oracle vẫn không bì lại được sức mạnh và sự khát máu của kẻ thù. Một chiến binh trung thành vì muốn bảo vệ cho tương lai của Oracle đã đánh gục cậu và giấu cậu vào một chỗ mà chắc chắn là bọn quái thú không để ý. Oracle tỉnh dậy và thấy một cảnh tượng hãi hùng, toàn bộ mọi chiến binh của mình, từng người bạn đã coi mình như thành viên của gia đình giờ chỉ là những xác chết bị quạ rỉa.

Hóa điên bởi cơn thịnh nộ và sự thèm khát trả thù, Oracle vung cây giáo của mình và đi sâu vào núi để giải phóng nguồn năng lượng ma quỷ bị phong ấn sâu trong lòng núi. Khi cậu đi tới căn phòng cuối cùng, một con rết khổng lồ đang chờ đợi, nó lao vào Oracle nhưng lại bị cậu phóng ngọn giáo đâm xuyên đầu nó. Không đoái hoài gì tới con vật đang giãy giụa bởi ngọn giáo, Oracle bước tới cái hồ chứa thứ dung dịch đen ngòm. Trút bỏ lớp áo choàng lùng thùng, Oracle để mình rơi vào thứ chất lỏng đó. Vài phút sau, một cột năng lượng phóng lên từ trong chất lỏng, với bộ áo giáp đen thế cho bộ áo giáp trắng, Oracle đã được hồi sinh.

***

Kaido thức dậy trong một căn chòi sắt, một biểu tượng của tộc ma sói. Nhóm đi săn đã rời khỏi thị trấn Máu Quỷ được một tuần và cuối cùng cũng tới được trại của tộc ma sói. Kaido nhấc ngọn giáo của mình lên và ra suối rửa mặt, đây chỉ là một trại nhỏ, đại bản doanh của bộ tộc ma sói và Bạch Trảo quân nằm ở tít phía Bắc lạnh giá, nhưng nơi này cũng có đủ hai trung đoàn. Vừa rửa mặt, Kaido vừa ngẫm nghĩ lại cái nhìn của những người trong thị trấn, anh thấy rõ sự sợ hãi trong ánh mắt của họ. Nếu họ thấy cảnh anh một mình hạ gục một con quái thú khổng lồ vậy mà mặt vẫn tỉnh bơ mới là chuyện lạ.

“Hù!”

“Ối trời ơi!”

Bathazar bất ngờ nhảy ra từ một bụi cây làm Kaido hoảng vía.

“Anh làm gì thế Bathazar?” Kaido vừa hỏi vừa thở hồng hộc.

“Đùa tí cho vui ấy mà.” Bathazar cười cười. “Mà sao cứ giữ khư khư ngọn giáo với cây dao găm bên mình thế?”

“Tôi luôn phải chuẩn bị, bất cứ khi nào, bất cứ đâu, tôi sẽ tìm và giết được tên ác quỷ đó.” Kaido gầm gừ.

Tiếng thét xung trận cùng tiếng rít phát ra từ đâu đó dưới thung lũng gần trại của họ, Kaido và Bathazar chạy ngay về phía vách núi, trong thung lũng bên dưới họ đang diễn ra một cuộc hỗn chiến giữa một bên là những chiến binh nhân mã và một bên là những con quái thú không rõ là thứ gì nhưng trong có vẻ giống côn trùng. Rất nhiều chiến binh ma sói đứng trên vách núi âm thầm quan sát trận chiến khốc liệt, Kaido cũng là một trong số chúng. Bỗng mặt đất rung lên bởi một con quái thú từ phe côn trùng với đôi càng khổng lồ, những bước chân của nó làm mặt đất rung lên. Kaido vì không giữ được thăng bằng nên lảo đảo rơi xuống vách núi. Kaido nhanh tay tóm lấy một cái rễ cây mọc xuyên qua từ lớp đất đá nhưng cứ trượt dần, bàn tay cầm rễ cây của anh rát lên vì ma sát. Không chịu nổi, Kaido đạp vách núi đẩy mình vào trận hỗn chiến, đà lao của anh đẩy anh tới con thú khổng lồ lúc nãy. Kaido đâm ngọn giáo của mình vào mạn sườn của con quái thú, nó rống lên đau đớn và bắt đầu lồng lộn lên.

Kaido cố hết sức leo lên đầu của con thú đang hóa điên, anh cố đâm ngọn giáo của mình vào đầu nó nhưng dù đã cố hết sức cũng không đâm thủng được. Con quái thú đột nhiên lồng lên hất Kaido về phía trước, anh rơi ngay lên trên một con quái nhỏ khác, cả hai vừa lăn vừa tấn công lẫn nhau. Cuối cùng thì Kaido cũng đâm một nhát chí mạng kết liễu con thú. Kaido đứng dậy, nhìn về phía con thú khổng lồ lúc nãy, mắt nó phát ra ánh sáng đỏ rực, Kaido biết nó muốn giết mình, anh bình tĩnh, cầm ngọn giáo đầu chúc xuống đất. Con thú lao mình về phía Kaido, anh vào vị trí và phóng ngọn giáo vào thẳng con thú, lực phóng quá mạnh làm con thú không chỉ dính đòn mà còn làm nó chao đảo, con thú mất thăng bằng và ngã sang một bên. Khi đồng loại của con quái thú thấy nó đã bị hạ, những con nhỏ hơn nhanh chóng rút về nơi mà chúng đã xuất phát. Kaido tiến tới chỗ xác con thú cầm lấy ngọn giáo và giật nó ra trước sự kinh ngạc của bọn nhân mã.

“Anh thấy không?”

“Tên nhóc đó một mình hạ được cả một con Omegalisk.”

“Một ngọn giáo? Không thể nào!”

“Kaido!”

Bathazar cùng một và ma sói bám theo những gờ đá và đám rễ cây leo xuống. Kaido có thể thấy khuôn mặt hốt hoảng của Bathazar và những ma sói khác, không hoảng sao được, rơi xuống từ độ cao đó mà vẫn còn sức hạ vài ba con quái thú là hay lắm rồi.

“Thằng ngốc này!” Bathazar thốt lên. “Cậu đã làm chúng tôi sợ hú vía.”

“Tôi không sao mà.” Kaido nói trong khi những ma sói hỏi han anh.

“Cậu trai trẻ.” Một nhân mã bước tới chỗ Kaido. “Cậu đã cứu quân của tôi khỏi cái chết.”

“Không có gì.” Kaido nói. “Những con thú đó là gì vậy? Một loài quỷ hiếm chăng?”

“Không.” Gã nhân mã nói. “Theo chúng tôi về trại, sau đó mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”

Kaido, Bathazar cùng những ma sói đã trượt xuống hơi lưỡng lự trước lời đề nghị của gã nhân mã. Nhưng thà như vậy còn hơn là khi leo lên lại bị chúng bắn rơi xuống. Kaido và Bathazar đi theo những nhân mã còn đi được trong khi những người khác chăm sóc những nhân mã bị thương. Gã nhân mã vừa nãy là Eraclion, là một trong những thủ lĩnh đầu tiên dám chống đối lại phe ác quỷ tiêu cực và cùng một số bộ tộc khác bị đày ải. Họ tìm thấy một nhóm Darion xanh dẫn đầu bởi thủ lĩnh Gar’thar, bị đảo thải bởi chủng tộc họ hàng Darion đỏ hiếu chiến. Họ cùng nhau xây dựng nên một đội quân ở gần ngọn núi trước kia từng là nơi diễn ra một trận chiến đẫm máu.

Điều họ không biết là một chiến binh đã sống sót và giải phóng cho tù binh cổ đại của các Thần. Kể từ đó, các chiến binh của tộc Darion và nhân mã đã cầm cự dưới chân núi, nếu mà họ rút lui được thì có lẽ họ đã rút từ lâu rồi, nhưng chiến binh này, hắn muốn truy cùng diệt tận họ nên đã chặng mọi ngỏ ngách của vùng núi. Trại của Eraclion xây trên một gò đất cao, trông cứ như một nhà tù vậy, không biết họ đã moi đâu ra xương cốt to kinh khủng cắm thành một hàng chông vững trãi. Kaido và Bathazar liếc nhìn một vòng, chỉ thấy những Darion và nhân mã nhìn họ với đầy kinh hãi. Kaido hiểu cảm giác đó mà, cảm giác nổi sợ hãi gặm nhấm tâm hồn của mình, anh đã sống trong những ngày đầu của kiếp mồ côi đắm mình trong nó, nhưng trớ trêu thay nổi sợ hãi lại là thứ giúp anh sống sót suốt ba năm ròng.

“Thật đáng thương.” Kaido nhận xét.

“Gì cơ?” Eraclion ngoái đầu lại hỏi.

“Dân tộc của anh đấy, họ đã bị nổi sợ gặm nhấm hết cả rồi, thế này mà cũng đi chiến đấu được à?” Kaido nói như sỉ vả vào mặt Eraclion.

“Nỗi sợ giúp chúng tôi sống sót, nó giúp chúng tôi biết khi nào nên đánh, khi nào nên chạy.” Eraclion nói. “Một kẻ lì lợm như cậu chắc không hiểu đâu.”

“Tôi hiểu chứ.” Kaido nói. “Tôi đã bị nó giày xéo suốt mấy năm ròng. Nhưng cái chính không phải là chạy trốn nổi sợ mà là đương đầu với nó. Anh họ tôi đã dạy tôi điều đó.”

“Tôi rất muốn gặp anh họ cậu đây, chiến binh Huyết tộc.” Một Darion già bước ra từ một túp lều lớn.

“Ông hẳn là Gar’thar.” Kaido nói.

“Phải.” Gar’thar nói. “Các shaman nói nhiều về Huyết tộc các cậu lắm.”

“Họ biết về chúng tôi sao?” Kaido tò mò.

“Không hẳn, shaman là các chiến binh tâm linh có liên kết với các Titan.” Gar’thar nói. “Theo ta nào, ta sẽ cho các cậu thấy tất cả những gì mà các Titan đã cho các shaman của chúng ta thấy.”

Gar’thar dẫn Kaido và Bathazar vào trong túp lều của ông, trong túp lều có một đống lửa và một cánh cửa dẫn xuống lòng đất. Giờ thì Kaido đã hiểu tại sao trại lại được xây trên gò đất này, có cả một mạng lưới đường hầm dẫn sâu vào lòng đất. Đường hầm tối om và nồng nặc mùi rêu, thảo dược, thức ăn để lâu ngày, hẳn là cả bộ tộc sống dưới này. Gar’thar dẫn hai người tới cuối đường hầm, nơi có một khoảng rộng lớn đầy các bức vẽ trên tường.

“Đây là nơi câu chuyện bắt đầu.” Gar’thar dừng lại trước một bức vẽ và nói. “Tin hay không thì tùy, Thần không phải là những người duy nhất sáng tạo ra thế giới và vũ trụ. Họ chỉ tìm ra và tha hóa thế giới sau khi các Titan đã tạo nên nó. Những người xây dựng nên các thế giới và hoàn thiện nó là các Titan.”

Hàng ngàn năm về trước, khi vũ trụ vẫn trong thời kỳ hỗn mang, các hành tinh chỉ là những hòn đá trơ trọi. Thần, Titan và quỷ là những sự sống duy nhất trong vũ trụ bao la đó. Thần, Thiên sứ và ác quỷ xung đột suốt hàng triệu năm. Các Titan phản đối và cố tạo ra những sự sống mới từ những nguồn năng lượng vô tận và gom đất đá để tạo ra những nơi thích hợp để chứa sự sống đó. Thế kỷ này qua thế kỷ khác, hành tinh này tới hành tinh khác, họ thất bại, những hành tinh mà họ tạo nên sự sống đều bị nuốt chửng bởi những cuộc xung đột giữa Thần và ác quỷ. Cuối cùng, Titan tạo ra các Chúa tể Nguyên tố cùng đội quân các nguyên tố, sau tạo ra loài Cred để đánh với các chủng ác quỷ. Sau khi đánh bại được các ác quỷ, giam giữ một vài cổ thần vào trong lòng thế giới, nhận thấy sức mạnh của các chủng tộc mình tạo ra quá khủng khiếp, các Titan tạo ra thêm các chủng tộc mới, nhỏ hơn, hoàn thiện hơn. Các Titan tạo ra người Tianka để canh giữ những chủng loài khác. Nhưng khi những chủng tộc khác hoặc đi nơi khác, hoặc trung thành tuyệt đối với họ, các Tianka cảm thấy trống trãi, lạc lối, nhiệm vụ của họ đã hoàn thành.

Rồi người Tianka lại chia thành sáu bộ tộc đi theo những con đường khác nhau, Dạ hành tộc để điều khiển sức mạnh của nguyên tố và hư vô, Băng lãng tộc để kiễm soát sức mạnh cổ học không tưởng, Lục mộng tộc để bảo vệ thiên nhiên, Huyết tộc để bảo vệ thế giới khỏi ác quỷ và các Thần, Thời du tộc để quan sát và đảm bảo số phận được thực hiện đúng và Bạch sương tộc để đảm bảo hòa bình giữa các bộ tộc. Rồi các Thần tới, họ tạo ra loài người dựa trên bản thiết kế của Titan nhưng yếu hơn, Parlox và Drakan để điều khiển ánh sáng và giữ vững sự trung thành của loài người với các Thần.

Ngàn năm trôi qua, khi sự sống trên thế giới đã phát triển thật đa dạng, phong phú, giữa Thần và Titan xảy ra mâu thẫu rằng ai mới là người có công trong việc bảo vệ thế giới. Một trận chiến nổ ra, Thần và Titan giao chiến, cả hai phe đều bất phân thắng bại. Sau nhiều trận tranh đấu, Zeus, vua của các vị Thần tạo ra một thứ vũ khí gọi là thánh kiếm của Olympus, các Thần chiến thắng, các Titan cùng các Chúa tể Nguyên tố bị đày vào Vành đai Nguyên tố. Trước khi bị đày ải, các Titan đã nói cho các bộ tộc cổ đại và một số loài quỷ chống lại việc phá hủy các thế giới nghe về nghi thức để triệu hồi họ trở lại thế giới của các sinh vật sống. Sau nhiều thế hệ, nghi thức đã dần bị quên lãng.

Kaido nghe từng lời của vị bô lão Darion, chắc chắn là gia đình của anh không nhớ gì về nghi thức cả, chẳng có ai trong Huyết tộc phương Bắc nhớ, họ chỉ là thợ săn và chiến binh chứ không phải pháp sư. Nhưng gia đình của anh họ của anh thì có, anh ta là người duy nhất còn lại của quân đội Huyết tộc phương Nam nắm giữ sức mạnh triệu hồi Titan.

“Thưa thủ lĩnh! Bọn Cred, chúng đang tấn công!” Một Darion chạy vào.

“Gì chứ?!” Gar’thar ngạc nhiên. “Bọn chúng chưa bao giờ qua được ma trận đá mà chúng ta tạo ra.”

“Thưa thủ lĩnh, lần này Oracle đích thân dẫn quân tới và hắn đã phá hủy ma trận rồi!”

“Không thể nào! Nhanh lên các chiến binh, chúng ta phải bảo vệ trại bằng mọi giá!”

Kaido, Bathazar, Gar’thar cùng người chiến binh Darion lao như tên bắn qua đường hầm, khi họ đã tới rìa trại, đội quân của ông shaman già đã xuất trận, nhân mã và Darion, kề vai sát cánh bảo vệ trại khỏi những con quái thú gọi là Cred. Đứng trước chúng là một thanh niên với mái tóc màu bạc trong bộ giáp đen và đôi cánh côn trùng sau lưng, hẳn đây là kẻ cầm đầu bọn Cred tấn công. Dù có rất nhiều chiến binh Darion và cả nhân mã đã tham gia trận chiến nhưng dường như số lượng của bọn Cred không những không giảm mà còn tăng lên, đó chỉ là dưới mặt đất, trên không, những con sâu có cánh gọi là Mutalisk bắn những giọt acid xuống đội quân và những con Broodlord trông như cá đuối bay thả những con Broodling xuống tham chiến.

Kaido nóng người trước cảnh tượng các chiến binh Darion và nhân mã bị tàn sát dã man, bọn Cred đang cố vượt qua hàng phòng thủ của trại, một số con vượt được đội quân ở dưới bị những chiến binh tuyến trên hạ nhanh chóng nhưng ở bên dưới vẫn còn hàng trăm con nữa. Cơn thèm khát chiến đấu cháy bỏng trong huyết quản của Kaido, trong một giây bất bình tĩnh, Kaido lao xuống chiến trường chỉ với ngọn giáo và cây dao găm trên tay, thét lên tiếng hét xung trận làm bọn Cred sững lại trong giây lát. Không cần dùng chiêu hiến máu, Kaido đã điên lắm rồi, anh lao vào giữa chiến trường gặp bất cứ con Cred nào định lao tới là đâm phòi ruột chúng. Các chiến binh xung quanh Kaido cũng như được tiếp thêm sức mạnh từ tiếng thét của anh, họ chiến đấu điên cuồng hơn dù quân thù đông hơn nhiều. Sau một hồi, Kaido và những chiến binh sống sót đứng tụm với nhau, thở hồng hộc, anh đứng đó, mắt nhìn thẳng vào tên thủ lĩnh tóc bạc của bọn Cred.

“Vậy ra ngươi là Kaido à?” Gã tóc bạc nói, hắn trông có vẻ nhỏ hơn anh một tuổi nhưng khá ngạo mạn. Kaido vẫn lườm đối thủ của mình, ánh mắt đầy căm hờn của anh khóa chặt đôi mắt màu tím của gã. Bằng một giọng khó chịu, gã nói. “Ngươi là kẻ đã giết con thú cưng Omegalisk của ta sao? Sao không trả lời? Mèo tha mất lưỡi rồi à?”

Kaido vẫn không nói gì, anh chỉ vung ngọn giáo về phía tên tóc bạc, thét lên một tiếng, tất cả những chiến binh trong lẫn ngoài trại của Gar’thar đồng loạt lao về phía gã tóc bạc. Oracle thật sự bị bất ngờ trước sự kiên định của các chiến binh kẻ thù, trước giờ chúng đâu chiến đấu như những tên điên như thế này, chúng chưa bao giờ chiến đấu không biết sợ trước đội quân của hắn. Quá hoảng loạn, Oracle cất cánh cùng không quân hộ tống, để những con Cred ở dưới đất phải tự đào hầm về hoặc ở lại chịu chết.

“Thắng!” Kaido vung ngọn giáo lên và hét vang, được trợ uy bởi tiếng thét của hàng trăm chiến binh của tộc Darion và nhân mã. Hình như cuộc chiến đã làm anh kiệt sức vì ngay sau khi tuyên bố chiến thắng, anh ngã ngay ra đất bất tỉnh, để những Darion và nhân mã đưa mình vào một túp lều để ngủ.
<< Chương 1 Chương 3>>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hà Thái

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/3/15
Bài viết
406
Gạo
0,0
Tuổi trẻ tài cao. Văn phong già dặn hơn tuổi lắm. Nhưng đọc như truyện tranh hay trò game ấy nhỉ?
 

WinterNight529

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
70
Gạo
0,0
Tuổi trẻ tài cao. Văn phong già dặn hơn tuổi lắm. Nhưng đọc như truyện tranh hay trò game ấy nhỉ?
Xem phim hoạt hình Nhật Bản riết nó vậy đó sư tỷ ơi.
 

WinterNight529

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
70
Gạo
0,0
Chương 3: Sự thật

Sâu trong lòng núi Achador, Oracle vẫn đang thắc mắc tại sao tên Kaido đó lại kích thích bọn Darion và nhân mã tới vậy.

“Ngươi… đã thất bại.” Một giọng nói thì thầm qua nội điện, nơi Oracle đang đi lòng vòng.

“Nghe này, tôi đã cố hết sức rồi.” Oracle nói “Nếu ông muốn, ông và hội đồng của ông có thể tự đi mà đánh.”

“Chúng ta… không có đủ khả năng…” Giọng nói bí ẩn đó lại thì thầm. “Canh giữ các Cổ thần quá lâu… sức mạnh… đã cạn. Cậu… có đủ sức mạnh… để giúp chúng ta…”

“Tôi đã và đang giúp các người,” Oracle nói. “tới lượt các người giúp tôi. Gã Kaido này là ai? Và tại sao anh ta lại có khả năng kích thích tính hiếu chiến của bọn nhân mã và Darion tới vậy?”

“Cần thời gian… để xem xét… ” Giọng nói vang vọng dần rồi im bặt, để lại Oracle một mình.

“Xì, các người lúc nào cũng nói vậy.”

“Thưa thủ lĩnh.” Một con quái thú nửa thân trên trông giống người, nửa thân dưới cùng cái đầu giống nhện bước vào, một Broodmother. “Thủ lĩnh của tộc Parlox lại tới nữa rồi.”

“Hắn lại muốn gì nữa chứ.” Oracle gầm gừ rồi bước ra, một chiến binh mặc bộ giáp trắng đính thêm vài mảng pha lê đang đợi. “Ông muốn gì hả Karios?”

“Ta các ngươi đang chật vật ở đây, các Thánh nhân đang mất dần kiên nhẫn rồi đấy Oracle. Liệu ngươi có tiêu diệt tên Cổ thần Enthiria đáng nguyền rủa đó đi không?” Karios chất vấn.

“Tôi nói rồi.” Oracle nói bằng giọng khó chịu. “Tôi không thể tiêu diệt hắn, nếu hắn chết nguồn sức mạnh của hắn sẽ được giải phóng lên vùng đất này. Và ông biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu nguồn năng lượng đó được giải phóng mà.”

“Ta biết,” Karios rầu rĩ nói. “nhưng thực sự là chúng ta phải tuân theo những lời của các Đấng tối cao…”

“Đi mà nói chuyện với các Đấng tối cao của CÁC ÔNG đi!” Oracle gắt lên. “Tôi làm việc này cho tôi, chẳng vì ai hết, và tôi không nhớ là tôi có nói tôi nhận lệnh từ các ông!”

Karios chống cây búa của mình xuống đất, ánh mắt ông tóe lên sự mất kiên nhẫn và cơn thịnh nộ. Oracle cảm thấy hơi sợ hãi, cậu lùi một bước nhưng mắt vẫn khóa chặt lấy mắt của Karios.

“Ngươi và ‘thần dân’ của ngươi là những sinh vật đầu tiên các Thần… ừm, tạo ra.” Karios nói. “Ta đã hứa là sẽ coi chừng ngươi khi ngươi giao mình cho họ.”

“Tôi giao mình cho Bầy đàn, không phải cho bất kỳ Thần nào.” Oracle vươn đôi cánh ra thị uy. “Có thể các Thần tạo ra loài Cred, nhưng tôi là người điều khiển chúng cũng như số phận của chính tôi, không phải các Thần. Hãy nhớ là ông đang ở trong lãnh địa của tôi, đây không phải là Thánh địa Sanctuary.”

“Được, vậy ta sẽ nói với các Đấng tối cao là ngươi đang thực hiện tốt công việc của mình. Các Drakan, dịch chuyển ta về. Chúng ta sẽ còn gặp lại, Prince of Claws.”

Karios nói rồi biến mất trong một cột ánh sáng, Oracle biết việc mình làm sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ đế chế của mình, nhưng cậu đâu còn cách nào khác, nếu cậu và đế chế của mình có thể tiếp tục, Oracle phải tìm một nguồn sức mạnh mới và những đồng minh mới.

***

Kaido ung dung ngồi hóng gió trên một ngọn đồi đầy cỏ ngước lên bầu trời xanh thẳm, anh nhắm mắt lại để cảm nhận cơn gió thổi vào da thịt, bây giờ đã bước sang tháng Chín, gần tới mùa đông rồi. Cơn gió mang hơi lạnh từ những vùng đất phía Bắc về vùng núi này, Kaido không ngờ mình lại có lại được cái cảm giác thanh bình mà bấy lâu nay anh tưởng đã đánh mất. Cái cảm giác ấy, khi anh còn là một đứa trẻ, mẹ anh từng dắt anh lên những quả đồi gần bãi chăn dắt của làng, hát bài ca mà anh yêu thích trong khi anh ngồi kề bên bà nhẩm theo từng lời từng chữ. Chợt một mùi hương lạ lẫn trong gió kéo anh khỏi những kỉ niệm, mùi hương lạ, không phải ma sói, nhân mã, Darion cũng chả phải bọn Cred, mà là một thứ… đen tối, cổ đại và đói khát.

Kaido vào vị trí của mình, đảo mắt nhìn quanh, xung quanh ngọn đồi lại có khá nhiều cây cối và đá nên tầm nhìn cũng không tốt cho lắm. Anh có thể nghe thấy tiếng loạt soạt bên dưới đám cây, bọn này ít nhất cũng bốn năm tên, khá to con, Kaido chỉ có thể tính ra như thế. Chợt bọn phục kích xông lên tấn công, lần đầu chỉ có một tên, Kaido hạ nó dễ dàng, kẻ tấn công là một thứ mà anh chưa từng thấy, da tím, thay vì có mặt nó lại có những xúc tu và hai con mắt vàng rực. Hơn cả chục thằng nữa lao vào Kaido, anh đã tính toán nhầm, có ít nhất hơn hai chục thằng nấp ở dưới, chúng đồng loạt xông lên, bị áp đảo về quân số, Kaido chọn cách chuồn lẹ để bảo toàn tính mạng.

“Hạ những tay sai của Cổ thần nhân danh Oracle!” Một giọng nói khàn khàn nhưng mạnh mẽ vang lên.

Từ dưới mặt đất gần chỗ của bọn xúc tu, hàng chục rồi hàng trăm con Credling trồi lên, theo sau là những con Roach giáp sắt phun a-xít. Kaido cắm đầu cắm cổ mà chạy, ý nghĩ duy nhất có trong đầu anh lúc đó là phải chạy về chỗ trại. Mặt đất rung lên từng chập, những xúc tu khổng lồ mọc lên rồi bắt đầu giúp bọn mặt xúc tu tiêu diệt bọn Cred. Mò được tới trại, Kaido thấy Bathazar đang làm điều mà anh ta làm giỏi nhất: nhậu. Nốc hết li rượu này tới li rượu khác nhưng anh ta vẫn còn đủ sức để nhậu nhẹt. Sau trận chiến hôm trước, Gar’thar đã cho người của ông xây một hệ thống thang dây vững chắc dẫn lên vách núi, vừa an toàn, vừa hữu dụng.

“Này Kaido, cậu vừa đi đâu thế? Hic!” Bathazar hỏi. “Cậu đang lỡ mất cuộc vui đấy! Hic!”

“Tôi vừa bị phục kích đấy đồ bợm nhậu!” Kaido gắt lên, lời nói của anh làm tất cả ngưng bữa tiệc.

“Bị phục kích là sao?” Eraclion hỏi.

“Tôi bị một lũ quái dị mặt xúc tu tấn công, cùng lúc bọn Cred cũng xông lên đánh nhau với chúng.” Kaido thuật lại câu chuyện của mình, không để ý thấy tiếng vò vò như tiếng cánh côn trùng.

“Kaido! Cẩn thận!” Một thợ ma sói hét lên cảnh báo nhưng đã quá trễ.

“Cái gì…?” Một con Cred giống chuồn chuồn túm lấy Kaido bằng những cái chân của nó và cất cánh.

Những cái chân của con chuồn chuồn nhanh chóng gói Kaido và cả ngọn giáo của anh thành một cái kén bằng chất nhầy và bay về phía ngọn núi. Bathazar, hội ma sói, Darion và các nhân mã sững sờ trước sự việc diễn ra quá nhanh.

“Con chuồn chuồn đó đang đi đâu?” Bathazar nắm lấy áo của ông Darion già. “Nói tôi nghe coi!”

“Về núi Achador, đại bản doanh của bọn Cred.” Gar’thar nói. “Chúng ta phải cứu cậu ta trước khi quá muộn.”

“Ý ông nói quá muộn là sao?”

“Những kẻ bị bắt tới ngọn núi đều sẽ trở thành những xác sống không hồn.”

***

Oracle đi đi lại lại trong cung điện của mình, sao giờ này con thú cưng mà cậu gửi vẫn chưa về, phải chăng nó đã bị Kaido giết? Không, Oracle đã đích thân huấn luyện nó mà. Chợt cánh cửa trên nóc mở ra, một con Cred chuồn chuồn đang tha một cái kén nhớt màu xanh hạ cánh xuống trước mặt Oracle. Cuối cùng thì cũng về, Oracle lệnh cho con chuồn chuồn cùng các Queen và Broodmother khác lui ra, để lại cậu với cái kén màu xanh. Vung cây đao của mình, Oracle cắt đôi cái kén, một thanh niên hơn cậu một tuổi với mái tóc đen nhánh và ngọn giáo bê bết máu lộ ra, Kaido, kẻ mà Oracle coi là đối thủ và cũng có thể là đồng minh duy nhất mà cậu có lúc này.

“Chuyện gì thế này?” Kaido ngơ ngác, trông thấy Oracle liền đứng dậy nhưng ngọn giáo đã bị tên nhóc lấy mất. Nhận thấy mình thất thế, Kaido vào thế phòng thủ, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.

“Chịu thua đi Kaido,” Oracle nói. “thiếu vũ khí thì anh không thắng tôi đâu.”

“Nếu mày nghĩ thế thì tao sẽ chứng minh là mày sai vậy.” Kaido nói rồi lao bổ vào đối thủ của mình. Bỗng nhiều dòng điện bắn ra từ những cây cột trong cung điện giáng vào anh làm anh bị tê liệt, Kaido thở hồng hộc sau khi lãnh một cú như vậy.

“Anh thực sự nghĩ tôi đơn thương độc mã đối đầu với anh mà không chuẩn bị gì hả Kaido?” Oracle khinh miệt. “Tưởng gì, hóa ra thợ săn Kaido khét tiếng lại chỉ là một tên hữu dũng vô mưu.”

“Gi… giết tao… giết tao đi!” Kaido thét lên.

“Tôi không nghĩ thế.” Oracle nói rồi ném trả ngọn giáo cho Kaido. Kaido chụp ngay lấy, vẻ lưỡng lự.

“Được rồi, mày làm tao rối rồi đấy. Muốn gì nói ra xem?” Kaido nói.

“Đi với tôi nào, tôi có một đề nghị cho anh.” Oracle nói rồi quay đi.

Kaido lưỡng lự không biết làm thế nào, linh tính mách bảo rằng không thể tin tên nhóc này được, nó kiểm soát một đội quân giết chóc khổng lồ, những con Cred mà anh thấy trên chiến trường có thể chỉ là một phần siêu nhỏ trong đội quân đó. Còn tên nhóc Oracle này nữa, mái tóc trắng kỳ lạ và nụ cười khinh khỉnh, như thể nó đang coi thường anh vậy. Kaido rảo bước theo tên nhóc mà anh không mấy tin tưởng, thôi thà vậy còn hơn trở thành bữa điểm tâm cho bọn này. Oracle dẫn Kaido qua một loạt các hành lang, mỗi cái đều có tầm nhìn ra một phần của trại lính bên dưới, một hang ổ thì đúng hơn, những con Cred đang nằm nghỉ ngơi hoặc đang tuần tra xung quanh những kiến trúc hoặc một sinh vật giống kiến trúc. Dù ấn tượng bởi số lượng của đám Cred, Kaido vẫn liên tưởng là bọn Cred phải giống bò sát hơn.

“Này Oracle, tao đã suy nghĩ cái này.” Kaido nói.

“Anh tò mò tại sao chúng tôi lại giống côn trùng chứ gì?” Oracle nói ra ngay suy nghĩ của Kaido.

“Sao mày biết?” Kaido đứng sững lại, tò mò hỏi.

“Chúng tôi không phải lúc nào cũng vậy.” Oracle nói. “Một thời loài Cred là một giống loài hùng mạnh. Cho tới khi các Thần… tha hóa chúng.”

“Ôi không.” Kaido đặt tay lên mặt, anh không tới đây để nghe giảng đạo.

“Thôi được, nếu anh không muốn tôi cũng không nói.” Oracle tỏ vẻ khó chịu khi quay về phía Kaido, lông mày cậu nhướng lại khi nhìn vào người lớn hơn mình một tuổi này. “Tôi sẽ vào vấn đề chính vậy. Chuyện là thế này, bọn Cred này do các Thần tha hóa mà thành, họ tạo ra một con vật để điều khiển nó. Tôi giết nó, con rết trên cây đao của tôi đây, và trở thành thủ lĩnh mới của bọn chúng. Giờ bọn tay sai của các Thần, lũ mộ đạo Tal’darim, Kalir và một vài tên Templar chúng muốn giết tôi vì tôi không tuân thủ mệnh lệnh của Thần. Đồng thời ngọn núi này có một tù nhân đen tối và cổ đại trong nó, tôi sợ là chúng tôi đang yếu dần.”

“Và mày muốn tao gia nhập mày?” Kaido hỏi, mắt nheo lại.

“Không hẳn, tôi chỉ muốn nhờ anh tìm giùm một món vài cổ vật thôi.” Oracle nói.

“Anh mày là thợ săn tiền thưởng chứ không phải thợ săn cổ vật,” Kaido nhún vai. “với lại mày làm gì có tiền mà trả tao.”

Oracle không nói gì, chỉ móc trong túi ra một cái túi da và ném nó cho Kaido. Anh mở nó ra, trong đó toàn đá quý và vàng, mắt Kaido sáng lên nhưng vẻ mặt chẳng có gì thay đổi.

“Được rồi, mày muốn tìm những gì?” Kaido hỏi.

“Một vài món cổ vật trong vùng thuộc địa của Golden Members, tôi cần chúng cho vũ khí mới của tôi.” Lời nói của Oracle làm Kaido phấn khích, nhưng anh cũng đang muốn tránh mặt chúng một thời gian.

“Hiện giờ anh mày không thể xuất hiện ở chỗ của Golden Members được.” Kaido ném túi vàng cho Oracle. “Nhưng có thể tao sẽ cân nhắc việc này.”

“Thời gian là thứ duy nhất mà chúng ta không có,” Oracle nói, móc một phần đá quý và vàng bỏ vào trong một cái túi nhỏ hơn rồi lại ném cho Kaido. “hãy giữ một ít, khi chúng ta gặp lại tôi sẽ giao nốt chỗ kia.”

“Nghe được đấy.” Kaido nói. “Thế mày còn đề nghị gì nữa không?”

“Không, nhưng…” Oracle chưa nói dứt lời thì cung điện rung lắc như bị công phá.

“Thưa hoàng tử, chúng ta đang bị tấn công!” Một Queen chạy vào báo.

“Gì cơ?!” Oracle ngạc nhiên.

“Thưa hoàng tử, bọn tù nhân xổng luôn rồi!” Một Broodmother chạy vào.

“Hôm nay có thể tệ hơn được nữa không chứ?!” Oracle vò đầu rồi hít một hơi để định thần lại. “Được rồi, điều động tất cả các Brood, tập trung lực lượng tiêu diệt bọn tù binh.”

“Thế còn những kẻ tấn công?” Kaido hỏi khi Oracle định tham chiến.

“Họ tới đây để cứu anh đấy, ra nói gì với họ đi.”

“Thưa ngài chúng đã tới đại sảnh.”

“Ôi giời ơi, thật tức quá mà.”

Oracle nói rồi lao ra khỏi căn phòng rồi chạy sâu vào trong lòng núi, Kaido cũng chạy ra nhưng lại hướng về phía đại sảnh nơi bọn Cred đang bị công kích bởi cả hai đội quân. Chưa tới nơi, Kaido đã có thể nghe thấy bọn Cred kêu gào cũng những tiếng rít của bọn mặt xúc tu, đây là những tù binh mà Oracle đã nói. Kaido thắng gấp tại đại sảnh, nhìn từ trên xuống, một trận hỗn chiến đang diễn ra, máu me, đầu, chân, cánh, gai, cầu lửa văng tứ lung tung, Kaido nhắm mắt lao xuống vung ngọn giáo của mình vào tên mặt xúc tu gần nhất. Cùng lúc đó, cánh cửa sụp đổ, Darion, nhân mã và ma sói tràn vào, trông họ có vẻ lúng túng trước cảnh hỗn chiến này, và chắc là họ cũng thắc mắc tại sao Kaido lại chiến đấu chung với bọn Cred.

“Kaido, chuyện gì đang xảy ra vậy!?” Bathazar hỏi.

“Khó nói lắm!” Kaido vừa đánh vừa nói. “Nhưng bọn Cred giờ là đồng minh rồi! Tấn công bọn mặt xúc tu ấy!” Vừa dứt lời, Kaido đâm ngọn giáo xuyên một tên mặt xúc tu. “Mà tiện thể anh có đem súng của tôi không?”

“Có! Bắt lấy!”

Bathazar ném khẩu súng về phía Kaido, anh chụp ngay lấy nó, vắt ngọn giáo lên, Kaido bắt đầu nã những phát súng chí tử vào bọn mặt xúc tu. Giờ bọn Cred mới hiểu tại sao thủ lĩnh của chúng lại thấy hứng thú với chiến binh Huyết tộc này, nhanh nhẹn, mạnh mẽ, chính xác. Với sự giúp đỡ của đội quân mới, bọn Cred nhanh chóng tiêu diệt bọn tù nhân. Một lượng lớn bọn mặt xúc tu bị giết trong trận chiến, số khác rút lui về lòng núi, bọn Cred cũng đuổi theo, để lại Kaido ở lại với đội quân của mình.

“Kaido, chuyện gì đang diễn ra vậy?” Bathazar hỏi.

“Oracle thực ra không phải đang tìm cách tiêu diệt các Darion và nhân mã, thực ra nó đang cố bảo vệ họ.” Kaido giải thích.

“Là sao?”

“Thấy cái lũ mặt xúc tu đó không?” Kaido trỏ về phía những cái xác. “Bọn chúng đã định tiêu diệt các Darion và nhân mã kể từ khi họ tới đây, những chiến binh chỉ giáp mặt với bọn Cred sau khi chúng đánh đuổi bọn mặt xúc tu đi thôi.”

“Vậy ra… suốt thời gian qua chúng ta đã đánh nhau với những người bảo vệ chúng ta sao?” Một nhân mã nói.

“Khoan đã, Gar’thar đâu rồi?”

Giờ thì mọi người mới sực nhớ ra ông Darion già, ông ta dù tuổi đã cao nhưng vẫn còn khá gân, mới chốc còn thấy đánh nhau với bốn năm con mặt xúc tu quay qua đã biến mất. Trong khi đó, sâu vào trong lòng núi, trận chiến thực sự mới bắt đầu diễn ra, bọn mặt xúc tu không chỉ có bộ binh mà còn có không quân kìm hãm các Mutalisk và Broodlord, thậm chí bên dưới mặt đất, bọn giun Nydus của Oracle cũng đang vật lộn với những xúc tu của Cổ thần. Oracle vung thanh đao của mình không ngừng nghỉ, mái tóc bạc của anh nhuộm đỏ màu của máu, dù quân Cred rất đông, nhưng bọn mặt xúc tu cũng đông không kém. Với sức mạnh không tưởng, bọn mặt xúc tu đang dần đẩy đội quân Cred xa khỏi ngục chính nơi giam giữ Cổ thần Entheria, Oracle nhất quyết không để chuyện đó xảy ra. Chợt cậu thấy một cái bóng lướt qua trận chiến, cấu trúc khác với Cred nhưng lại quá nhỏ so với bọn mặt xúc tu, Oracle giật mình nhận ra đó là tộc trưởng của bọn Darion, ông ta đang hướng về phía ngục chính.

Oracle ra lệnh cho đám quân của mình cầm chân cho tới khi viện binh tới rồi lao theo ông Darion già, nổi lo lắng tóm lấy Oracle khi cậu suy nghĩ về ông già, ông ta muốn gì ở ngục chính chứ? Không lẽ ông ta muốn giải phóng nguồn năng lượng đó? Nghĩ tới hậu quả của việc nguồn năng lượng được giải phóng, Oracle lại run lên vì sợ. Ngay khi tới cửa ngục chính, Oracle thấy Gar’thar đang đứng trên lan can nhìn xuống nơi tên Cổ thần Entheria đang cố vùng vẫy thoát ra khỏi xiềng xích của mình mặc dù đã có nhiều con Roach bắn chất dính vào nó.

“Thật là nguồn năng lượng khủng khiếp.” Gar’thar nói, mắt dán chặt vào Entheria.

“Gar’thar!” Oracle hét lên. “Tránh xa hắn ra, sức mạnh của hắn sẽ làm ông bốc hơi đấy!”

“Không đâu, Oracle.” Gar’thar nói. “Ta sẽ là người làm ngươi bốc hơi.”

Lão già lộ bộ mặt thật là một tên thèm khát trả thù, hắn lao vào tấn công Oracle với cây rìu hai lưỡi của hắn, dù đã già nhưng Gar’thar di chuyển như hắn còn trẻ lắm. Cây rìu của hắn cũng chả phải hạng vừa, vung một cú mà cây cột đá đã bị cắt ngọt, lực vung khủng khiếp khiến Oracle chật vật né và chặn đòn. Một lần Gar’thar vung rìu, Oracle đưa đao lên đỡ nhưng sóng xung kích mạnh khủng khiếp, cậu có thể cảm nhận được nó, cơ đau thấu xương lan khắp cánh tay phải của cậu, Oracle ngã lăn ra đất, rít lên trong đau đớn trong khi Gar’thar đang tiến tới gần.

“Cái chết của ngươi sẽ là một cái chết đau đớn đấy.” Gar’thar vừa vung rìu lên định chém thì một phát đạn làm văng cây rìu của hắn đi, Kaido và viện binh đã tới.

“Tránh xa nó ra tên khốn già.” Kaido nói.

“Cậu trẻ, cậu tới đúng lúc quá, giết hắn giúp tôi đi.” Gar’thar nói.

“Tôi không định giết một mối làm ăn đâu.” Kaido nói rồi chĩa nòng súng về phía tên Darion. “Ông mới là người sẽ phải xơi kẹo chì đó. Tôi biết rằng ông muốn dùng sức mạnh của Entheria để trả thù.”

“Vậy thì ngươi đã ép buộc ta phải giết ngươi.” Gar’thar chụp lấy cây rìu và lao về phía Kaido.

Kaido lăn sang một bên né, cất khẩu súng và lấy ngọn giáo ra, anh xông vào giáp lá cà với tên Darion. Oracle mở to mắt nhìn người thanh niên chiến đấu với gã Darion già, dù mặt Kaido chả biểu hiện điều gì, nhưng Oracle có thể thấy ngọn lửa căm thù đang cháy bỏng trong mắt anh. Ngọn lửa đó như giúp Kaido nhìn thấu mọi chuyển động của Gar’thar, Kaido di chuyển nhanh nhẹn nhưng đầy quyết đoán. Chợt Oracle thấy Kaido liếc qua mình, như thể đang ra hiệu cho cậu, Oracle bây giờ mới hiểu, Kaido thật ra đang kéo dài thời gian cho cậu để cậu có thể phong ấn Entheria lại. Oracle lại để ý thấy cánh tay chảy máu của Kaido, anh đã dùng huyết tế để trở nên hung tợn hơn. Không để sự hi sinh của Kaido vô ích, Oracle lao tới chỗ lan can, chuẩn bị phong ấn Entheria và đồng bọn vào ngục tù của chúng. Gar’thar giờ thấy việc Oracle đang làm và nhận ra Kaido chỉ là mồi nhử.

“Không!” Hắn đẩy Kaido ra một bên và lao tới dùng cả thân mình để hất Oracle về một bên.

Oracle bị hất ra xa và nghi thức bị gián đoạn, nguồn năng lượng của Entheria bắt đầu lan tỏa, tất cả đều có thể cảm thấy vậy, Gar’thar quay sang chỗ Kaido đang giúp Oracle đứng dậy, hắn vừa nở một nụ cười thì đã bị Kaido cho một phát đạn vào đầu, cơ thể tàn tạ của hắn rơi xuống chỗ của Entheria. Kaido vừa đỡ Oracle dậy, vừa móc trong túi ra một cây thuốc nổ.

“Khoan đã.” Oracle nói. “Anh định làm gì vậy?”

“Cho nổ tung chỗ này,” Kaido nói rồi châm lửa. “nếu vụ nổ không giết nó thì đống đất đá sẽ làm.”

“Nhưng…”

“Chúng ta sẽ rời khỏi đây!” Kaido nói như ra lệnh. “Ra lệnh cho tất cả sơ tán khỏi thung lũng.”

Tất cả mọi người, Cred, Darion, nhân mã, ma sói, Kaido và Oracle, trẻ cõng già, anh cõng em, những con lớn quắp những con ấu trùng, tất cả hớt hãi chạy nhanh ra khỏi thung lũng khi thời gian đang cạn dần. Ngay sau khi tốp người cuối cùng thoát ra, một vụ nổ làm cả ngọn núi sụp xuống, một nguồn năng lượng được phóng khích. Oracle ngó nhìn lên, cuối cùng cậu cũng thoát được gánh nặng phải trông coi tên tù nhân khủng khiếp kia.

“Giờ thì sao đây?” Eraclion hỏi.

“Tới phương Nam đi.” Kaido nói trong khi mắt hướng về phương Bắc. “Phiến quân sẽ rất vui khi có các anh.”

“Còn anh?” Oracle hỏi.

“Tôi và nhóm đi săn sẽ tới phương Bắc, về nhà và chuẩn bị.” Kaido không thèm nhìn Oracle mà ra hiệu cho nhóm đi săn lên đường.

“Anh cũng giống tôi mà phải không?” Câu hỏi của Oracle làm Kaido phải dừng bước. “Là kẻ duy nhất còn sót lại của gia đình.”

“Không.” Kaido nói, liếc mắt về phía Oracle. “Mày chỉ là kẻ sống sót, mày trốn chui lủi để sống, tao là thú săn mồi, tao giết chóc để tồn tại.”

“Tạm biệt. Chúng ta sẽ còn gặp lại, Kaido của phương Bắc.” Oracle nói rồi đi về phía bọn Cred vừa tìm được một con Leviathan.

Hai con người đó tách làm hai hướng để đi, không thèm để ý tới thứ mà họ vừa phá hủy, một sai lầm chết chóc. Bên dưới đống đổ nát, xác của Gar’thar đang bị bọc trong một lớp xúc tu dày đặc. Nguồn năng lượng được giải phóng thu hút sự chú ý của những tên mặt xúc tu sống sót vụ nổ và đống đất đá. Chúng xúm lại quanh khối xúc tu, nó dần dần mở ra, Gar’thar, không Entheria đang sống trong thân xác của Gar’thar, một Cổ thần đầy uy lực đã thực sự thức giấc.
<< Chương 2 Chương 4 >>
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên