Chương 2
Sau một ngày mệt mỏi khi phải “hỏi cung” người giảo hoạt và biết ứng phó như Mã Dung Bình, cô trở về công ty như một cái xác không hồn, trong phòng đã không còn một bóng người.
Vừa đặt mông xuống cái ghế xoay thì điện thoại reo, cô thẫn thờ mất năm giây, mệt mỏi nhấc máy: “Xin chào. Tôi là Đổng Hân phóng viên của Nhật Xuyên.” Cô che miệng ngáp một cái. Buổi tối hôm trước cô phải thức tận hai giờ sáng để làm báo cáo và viết tin tức thế là hậu quả bây giờ mắt mở không lên.
“Con định bao giờ mới về nhà hả?” Đầu dây bên kia cáu gắt, vang lên giọng nói quen thuộc. “Mẹ à, con vừa đi phỏng vấn về, mệt muốn chết, xin mẹ đừng ép con phải đi gặp cái tên gì gì đó nữa. Mẹ xem ngay cả tên con còn không nhớ nổi làm gì có hứng thú chứ?” Từ trong điện thoại vang ra tiếng thở dài thườn thượt: “Mẹ không nói nổi con. Nó về rồi. Vậy giờ Đổng tiểu thư có về nhà không? Có biết mấy giờ không?”
Cô đưa mắt lướt qua đồng hồ đeo trên tay. Cây kim ngắn nằm ngay ngắn ở số bảy. “Trễ vậy rồi sao? Con về liền.” Biết vậy đã gọi xe về thẳng nhà cho đỡ tốn công và còn tốn tiền nữa.
“Nhanh đi ông nội đang đợi con ăn cơm đấy.” Mẹ nói câu cuối rồi cúp máy.
Cô trở về nhà lúc này đã là 7 giờ 45 phút. Chạy một mạch vào thẳng bếp, ông nội vẫn nghiêm trang ngồi đầu bàn ăn còn mẹ cô thì đang xới cơm. “Ông nội, mẹ, con về rồi.” Mẹ cô ngước lên mỉm cười nhẹ: “Về rồi thì ngồi xuống ăn luôn đi.” Cô mệt mỏi ngáp dài một cái: “Thôi, con còn một bài báo cần lên gấp vào ngày mai và cuộc họp với nhà báo phía Trư Điền, ông và mẹ cứ ăn trước đi.”
Nói xong cô cúi đầu rồi bỏ đi lên lầu. Ông nội khoé miệng giật giật, giọng nói chua chát: “Con gái mà chả khác gì con trai. Suốt ngày cứ làm việc ở cái nơi nồng nặc mùi đàn ông như thế thật không ra thể thống gì. Ăn cơm thôi.”
Mẹ cô cúi mặt ăn cơm, suốt bữa cơm họ không nói gì thêm. Vốn ông cũng cần nể mặt của mẹ cô vì ông nội là người có xu hướng “Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” và “Môn đăng hộ đối” nên từ lâu cũng chẳng thích mẹ cô. Chỉ là cha và mẹ có một mối tình khắc cốt ghi tâm cùng sự cố chấp của cha nên mới có cô ngày hôm nay.
Cô cũng chẳng có cảm tình gì với ông nội. Từ nhỏ, ông đã luôn áp đặt mọi thứ lên người cô, không màng đến cảm nhận gì của cô cả.
Khi đèn trong phòng được cô bật sáng, cô mệt mỏi quẳng cả cái túi da lên bàn và lăng đùng lên giường gác tay lên trán suy nghĩ: Cựu chính trị gia thì sao? Từ nhỏ cô đã không nhờ cũng không muốn nhờ đến cái hư danh này. Cũng vì ông mà cô không được đi du học và hoàn thành ước mơ của mình.
Sau khi tắm rửa bằng nước nóng, cô cảm thấy tinh thần cũng thoải mái hơn. Tách cà phê ấm nóng trên tay và hương vị cà phê đắng chát dần lan toả trong khoang miệng khiến cô cảm thấy minh mẫn hơn. “Bắt đầu công việc thôi.” Tạm gác lại những việc khác, điều quan trọng bây giờ là cô phải cố gắng phấn đấu vì ước mơ và mục tiêu của mình. Gần nhất là chuẩn bị hồ sơ thật đầy đủ để ngày mai có thể "hạ đo ván" đối thủ phía Đài phát thanh Trư Điền.
Đống giấy trên bàn hết sạch cũng là lúc sức lực của cô cạn kiệt, người ta bảo: Khi bạn mệt mỏi quá sẽ không còn muốn nghĩ ngơi nữa. Thời tiết giữa đêm mát mẻ hơn ban ngày nhiều, từng đợt gió mát theo khe hở của cánh cửa sổ bay vào. Cánh tay lúc chiều đến giờ vẫn còn đau âm ỉ, cô buông cái laptop Dell màu trắng của mình ra và bắt đầu xuống lầu lục lọi.
Giờ này đã là 1 giờ hơn nên trong nhà chắc không còn ai thức, nghĩ vậy nên cái nhà bếp bị cô lục muốn tróc nóc nhà. “Cái chai rượu thuốc mẹ để đâu rồi nhỉ?” Cô mãi tìm mà không để ý, cho đến khi một giọng nói ôn tồn cất lên: “Ngăn thứ hai trên tủ thuốc.” Cô ngỡ ngàng dừng động tác, quay lại nhìn theo âm thanh vừa phát ra: “Mẹ!!!” Lúc này mẹ cô bật đèn lên, vẫn dáng vẻ ấy, bà khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm cô.
“Con lại bị thương ở đâu à?” Cô câm nín không dám bật ra lời. Mẹ cô từ từ tiến đến lườm cô một cái rồi mở ngăn tủ thuốc thứ hai lấy ra chai rượu thuốc và xoa bóp lên tay cô.
“A...Đau, mẹ nhẹ tay chút.” Mẹ cô ấn mạnh vào một cái: “Con với cái, làm cái gì đến nỗi tay bầm tím hết vậy?” Cô đem toàn bộ việc hồi chiều kể lại, mẹ cô trừng mắt nhìn: “Đáng đời!” Cô la lên: “Có phải không? Con gái cưng của mẹ bị thương mà mẹ còn nói như vậy?” Mẹ cô cụp mắt tiếp tục xoa bóp: “Đau lắm à?” Cô vội nói: “Tất nhiên rồi, đau chết đi được.” Cô cười xoà nhào đến ôm lấy cánh tay của mẹ nũng nịu.
“Con bé này lớn rồi mà lại... .” Mẹ cô đánh vào cánh tay cô một cái đau điếng, cô la lên: “A!”
Tối đó mặc dù thời gian ngủ rất ít nhưng ngược lại cô ngủ rất ngon, cánh tay sau khi xoa rượu thuốc cũng cảm thấy đỡ đau hơn và có cảm giác man mát. Cô từng hỏi mẹ tại sao hôm đó mẹ lại có mặt trong bếp, bà đã xoa đầu cô nói: “Mẹ vốn là đi
xong thấy có người lục lọi trong bếp cứ ngỡ là ăn trộm.” Cô còn trợn mắt ngạc nhiên: “Thật không đó?” Vốn là không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp đến vậy.
Kết quả của việc ngủ quá ngon giấc là ...
“Ash, trễ giờ rồi. Sao mình lại hậu đậu ngủ quên như vậy?” Cô thay nhanh chiếc quần bò đen cùng cái áo sơ mi dáng rộng sọc ca rô đỏ. Trên mặt chỉ kịp đánh một ít phấn nền và tha son bóng là cô liền chạy như bay đến công ty. Tất nhiên là có bắt taxi rồi!
“Xin lỗi em đến trễ.” Cô xông vào phòng họp trong ánh mắt kinh ngạc - có, kỳ lạ - có, thoả mãn - có của mọi người. “Đổng Hân tháng này tiền thưởng trừ hai trăm tệ, mau vào chỗ ngồi đi.” Cô mang theo bộ mặt bí xị bước đến ngồi cạnh A Trương. Người ngồi đối diện cô lúc này là kẻ thù truyền kiếp đánh hoài không chết - Hoan Lợi với nụ cười nhạo báng trên môi.
Sở dĩ Trư Điền và Nhật Xuyên cùng họp tác với nhau trong không khí sục sôi lửa giận này là vì cuộc thi báo chí cấp quốc gia mỗi năm một lần. Không biết bị dính vận xui gì mà năm nay lại bốc thăm trúng Trư Điền.
Đề tài năm nay là du lịch. “Nói đến du lịch chúng ta chắc chắn không thể bỏ qua văn hoá, con người, ẩm thực và khách sạn hay resort. Vậy mọi người hãy đề ra tên những khách sạn mà chúng ta có thể thuyết phục họ chịu làm phòng vấn. Tuy nhiên những khách sạn đó phải có tiếng tăm trong nghề.” Đó là trưởng phòng Lôi Nhị phía Trư Điền, anh ta nổi lên nhờ những bài viết sắc bén và giàu chất súc tích.
“Tôi nghĩ chúng ta có thể thử với khách sạn ba sao Tân Giới.” Lão Thao một người đàn ông hơi lười biếng nhưng lại là người nắm bắt tin tức nhanh nhất, có công không nhỏ đối với trong phòng của các cô. “Không phải chứ. Nhật Xuyên chỉ có thể phỏng vấn ở khách sạn Tân Giới thôi à? Thật là keo kiệt quá.” Câu phát biểu đầy ý xúc phạm của một mỹ nhân thiếu đầu óc của Trư Điền.
“Theo tôi thì Tân Giới hơi có vấn đề, nhất là dạo gần đây họ đang dính phải vụ kiện về thực phẩm.” Cô phân tích vấn đề đồng thời chiếu lên màn hình lớn những bài báo liên quan về Tân Giới. “Vậy thì ... Phong Trình thì sao?” Cậu Sa nở nụ cười bí hiểm nhìn về phía Hoan Lợi. Toàn thân cô ta cứng lại cứ như bị co rút vậy.
“Phong Trình quả là không tệ, mặc dù công ty chuyên về mảng báo chí nhưng phía Chủ Tịch chẳng phải có đầu tư một khách sạn nằm ở Du Tiêm Vượng hay sao?”, một nhà báo trẻ của Nhật Xuyên mà cô không quen phát biểu rất nhiệt tình. Ngay sau đó cô nàng bị nhận ngay một cái lườm sắc bén của Hoan Lợi.
“Nhưng theo tôi nghĩ thì Phong Trình vẫn chưa phải là lựa chọn tốt nhất đâu.” Lôi Nhị khó hiểu đính chính: “Ý của Hoan muội là gì?”
“Không sai, ý của tôi chính là công ty đầu tư bất động sản lớn nhất nước ta và lọt top năm toàn Châu Á - Diệu Hàm.” Mọi người đều mắt chữ O, mồm chữ A nhắm về phía Hoan Lợi. Không sai ai cũng phải thừa nhận Diệu Hàm là một nơi rất nổi tiếng sở hữu hơn một trăm khu đất đang trong quá trình quy hoạch ở Hồng Kông và chưa kể đến nhưng khu đất trong quá trình thu mua, bồi thường và đã xây dựng.
Diệu Hàm có trong tay hơn mười khách sạn - nhà hàng phân bố đều ở Đại Lục và toàn bộ đều trên ba sao, hai khách sạn lớn năm sao ở Đài Bắc và Đài Nam. Và ở Hồng Kông là nơi đặt trụ sở chính của công ty mẹ, cũng là nơi điều hành lớn nhất. Một công ty Diệu Hàm với kiến trúc độc đáo nhất chia thành hai khu. Người ta còn nói đùa rằng Diệu Hàm là mô hình thu nhỏ của tháp đôi. Còn bên trong thì tiếc là cô chưa đủ tư cách để vào xem.
“Cô có uống thuốc chưa vậy? Đâu phải muốn Diệu Hàm phỏng vấn là họ sẽ phỏng vấn.” Câu nói của A Trương vang lên ngay lập tức nhận được ánh khó chịu của chị trưởng phòng Du. Hoan Lợi nhún vai: “Đó đâu phải là chuyện mà Trư Điền của chúng tôi lo, đừng quên giao kèo Nhật Xuyên chụp ảnh còn Trư Điền viết bài.” Rõ ràng đây chính là một đòn công kích thẳng thừng mà.
“Trư Điền các người đừng có tự đắc. Nhật Xuyên của chúng tôi chắc chắn sẽ có trong tay những bức ảnh mà mọi người phải xuýt xoa, các người lo mà viết bài cho tốt.” Cô nhịn không được đập bàn một cái.
Hoan Lợi nhìn cô bằng ánh mắt chờ mong: “Mong là không phải ảnh ghép.” Vì câu nói khích này mà lửa giận trong cô đã bốc lên tận đầu: “Nhật Xuyên không những có hình mà ngay cả phỏng vấn CEO lớn nhất Diệu Hàm cũng sẽ làm được.”
Trước câu nói mạnh miệng này, mọi người lại lần nữa nhìn cô bằng ánh mắt thương hại - có, chờ mong - có, khinh bỉ - có. Đổng Hân - cô hôm nay không biết có uống nhầm thuốc hay không sao lại nói năng bừa bãi thế này, nghĩ lại 90% mình sẽ bị muối mặt trước Trư Điền. Tưởng tượng đến cảnh Hoan Lợi, Lôi Nhị và các người khác của Trư Điền cười vào mặt thật là kinh khủng.
Tan họp.
A Trương, lão Thao và các đồng nghiệp trong phòng mang bộ mặt như bị thiếu nợ đi ra: “Tiểu Hân à! Đúng ra chúng ta có cơ hội từ chối nhưng tại em mà ngay cả con đường lui duy nhất cũng bị chặn, lần này chắc chắn sẽ khổ rồi đây.” Khó trách A Truơng nói thế. Diệu Hàm từ trước đến nay chưa từng nhận phỏng vấn từ toà soạn trong nước, họ chỉ tiếp những toà soạn báo nổi tiếng nước ngoài, huống chi là cơ hội gặp mặt phỏng vấn với ông lớn của Diệu Hàm hiện nay.
“Chào mẹ con mới về.” Cô trở về nhà sau khi kết thúc công việc khá an nhàn nhưng đầy áp lực ngày hôm nay. “Con gái về rồi à?” Giọng nói này ... ? Cô quay lại, một khuôn mặt chữ điền hiền từ hiện ra cùng với nụ cười sáng lán và râu mép chưa kịp cạo. Dáng người vẫn oai phong, tuấn tú như ngày nào: “Cha!!! Sao cha lại về?” Cha cô khó hiểu nhìn cô: “Nhà này không cho cha về à?”
Cô cười: “Ý của con là cha về lúc nào vậy?” Cha cô buông tờ báo trong tay: “Lúc trưa thôi. Ông nội vừa đi đánh tennis còn mẹ con vẫn rất tận tâm và chu đáo trong bếp. Công việc thế nào rồi?” Cô mệt mỏi ra mặt: “Thôi đừng nhắc nữa, con gái cha đã phạm một sai lầm nghiêm trọng.” Cha cô tỏ ra khó hiểu, cô ngồi xuống ghế sofa từ từ kể lại chuyện trong phòng họp hôm nay.
“Diệu Hàm... Diệu Hàm à?...” Cô ỉu xìu nhìn hành động kỳ lạ của cha cô: “Sao vậy? Công ty đó tên Diệu Hàm đúng rồi mà.” Cha cô cười ha hả: “May mắn cho con đấy, chủ tịch hội đồng nhiệm kỳ trước là bạn chí cốt trong quân ngũ với cha, hiện nay đã về hưu nhưng CEO hiện tại là cháu ruột của ông ấy, có thể sẽ ...”
.........