Sẽ mãi mãi bên nhau - Tạm dừng - Dưa Trái Mùa.

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Tho_ngo

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/10/14
Bài viết
485
Gạo
1.800,0
SẼ MÃI MÃI BÊN NHAU
Tác giả: Dưa Trái Mùa.

Thể loại: Tình Cảm.
Tình trạng: Đang tạm ngưng.
Độ tuổi: 16+
Cảnh báo: Không có.


1-25.jpg

(Ảnh nguồn: Internet).
Tóm tắt nội dung:
Lam Trang phải mất hai năm theo đuổi Hoàng Đăng. Hạnh phúc đến với họ chưa được bao lâu thì cô phải ra nước ngoài. Chỉ vì một hiểu lầm đáng tiếc...

Mà đó có phải là hiểu lầm, hay là do ai đó sắp đặt.

Bốn năm sau gặp lại, anh đã quên cô hay còn nhớ...

Họ sẽ ra sao, các bạn sẽ được giải đáp khi đọc xong câu chuyện này thôi.

Lời tác giả: Đây không phải là tác phẩm đầu tay của tôi. Tôi là một tác giả thích viết truyện thì viết, không thích lại thôi. Khi cảm xúc xuất hiện trong đầu. Tôi sẽ lại viết, cho đến khi hết cảm xúc thì thôi. Tôi là một cô gái không có hoài bão, hay là chưa xảy đến với tôi nhỉ? Thông điệp tôi muốn gửi đến các bạn trong câu chuyện này là: Khi yêu, nếu thật lòng với nhau, tin tưởng nhau và cộng thêm một chút cái gọi là duyên phận và sự may mắn (có thể không cần cũng được nhé) thì nhất định sẽ được hạnh phúc.
~Thân~​

(Mới tập tành viết truyện, mọi người nhận xét giúp mình với. Gạch đá thoải mái.:)) Để mình rút kinh nghiệm nha.)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0
Tho_ngo thân!
Phần giới thiệu truyện trên #1 của bạn chưa đủ nội dung theo yêu cầu của Diễn đàn. Bạn xem hướng dẫn tại ĐÂY và sửa lại cho đúng nhé!

Văn án vẫn còn một số lỗi trình bày, cụ thể:
Tôi là một cô gái không có hoài bão, hay là chưa xảy đến vs tôi nhỉ???
Không sử dụng ký tự viết tắt trong tác phẩm nhé bạn!
(có thể không cần cũng được nhé )
Giữa ký tự đầu tiên/cuối cùng trong ngoặc và ngoặc đơn không có dấu cách nhé bạn. Bạn có thể xem thêm cách trình bày văn bản/tác phẩm trong mục III của link mình đính kèm bên trên. :)
 

Mèo Lười

Mèo con ham chơi!
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
21/2/14
Bài viết
3.420
Gạo
1.500,0
Nhận xét đầu tiên của mình là: Chưa có chương nào hổng nhận xét được gì. Mình sẽ đợi đọc chương 1 ròi nhận xét nhé, bạn chịu hông nè?;;)
Nhận xét thứ hai là phần #1 bạn thiếu các nội dung sau:
Tên tác giả:
Tình trạng truyện:
Giới hạn độ tuổi đọc:
Cảnh báo về nội dung:

Bạn có thể tham khảo thêm quy định về cách đăng truyện dài ở ĐÂY nhé.
 

Tho_ngo

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/10/14
Bài viết
485
Gạo
1.800,0
Chương 1: Về nước, gặp lại nhau.

Lam Trang đứng tại sân bay Nội Bài, cô nhìn xung quanh nhớ lại lúc cô ra đi, anh đã níu kéo cô, vậy mà giờ đã bốn năm trôi qua rồi. Cô trở về trước thời hạn một tháng, không báo với ai hết. Có một chút cảm giác trống trải, tự hỏi bao năm qua anh đã làm những gì, có bao giờ anh nhớ tới cô không?

Câu trả lời có lẽ... là không, mặc dù cô là người nói lời chia tay, nhưng cô không tài nào quên được anh. Còn anh thì sao? Bên cạnh anh có cô ấy. Có lẽ... giờ anh đã lấy và có con với cô ấy rồi cũng nên. Nghĩ thế, trong lòng cô không khỏi dâng lên một cảm giác chua xót.

Bắt taxi trở về nhà, tâm trạng cô giờ rất tệ, khiến cho ông tài xế không khỏi thắc mắc:

"Cô ơi, cô không sao chứ! Cô trông có vẻ mệt mỏi."

"Tôi không sao." Cô đáp mà mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, ở đây dường như đã thay đổi nhiều. Có lẽ... thời gian cô đi, thực sự đã quá lâu rồi.

"Có phải cô buồn vì bạn trai cô không ra đón đúng không?" Thấy cô im lặng, ông ta lại bắt chuyện. "Đúng rồi chứ gì, tôi gặp chuyện này nhiều rồi, tôi hiểu mà." Ông ta đang cười vì mình đoán đúng. Ông ta đúng là tự tin quá đáng.

Ông hiểu à, ông hiểu cái quái gì chứ! Mà cái ông có trí tưởng tượng phong phú này thật là giỏi. Chọc đúng chỗ đau của người khác, mà còn đâm rất sâu nữa chứ! Thấy ông tài xế còn đang định nói tiếp, cô liền chen ngang, đánh trống lảng sang chuyện khác.

"Bác này, tôi đi mới mấy năm mà ở đây thay đổi nhiều nhỉ? Có rất nhiều quán hàng mới, các công ty mới, đường phố cũng rộng hơn rất nhiều."

Ông lái xe, qua gương chiếu hậu quan sát vẻ mặt cô, gật một cái tỏ vẻ đã hiểu rồi mới trả lời: "Đúng thế, nhờ thế mà nghề này của tôi, thật vất vả, mà cô đi được mấy năm rồi?"

"Tôi đi được bốn năm rồi."

"Vậy cô xa bạn trai cô ngần ấy năm, chắc cô nhớ cậu ấy lắm nhỉ?"

Ông già nhiều chuyện này, vết thương của cô vừa mới khép miệng nay lại rách ra rồi. Cô nổi cáu, quyết định không thèm để ý tới ông ta nữa.

Cuối cùng cũng đã đến nhà, cô nhớ bố mẹ quá đi, cô vội kéo hành lí ra rảo bước về nhà, thì sau lưng lại nghe thấy giọng nói như hét của ông tài xế ban nãy.

"Cô đừng giận cậu ấy nữa, mau đi tìm cậu ấy đi nhá!"

Cô giật mình quay đầu lại nhìn, thì ông ta đã lái xe đi mất. Thật xấu hổ, biết bao nhiêu người đang nhìn cô. Ông già này thật là. Thật ra thì, ông ý cũng có ý tốt, chỉ tại cái tính nhiều chuyện.

Cô đi về nhà với gương mặt hầm hầm như ai đang nợ cô một khoản tiền rất lớn, khiến người xung quanh phải tránh xa cô, họ nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi khi gặp phải cướp, buồn nhất là cô còn doạ một đứa trẻ khóc nữa chứ! Chả lẽ, trông cô đáng sợ vậy sao? Thôi thế là xong, mất tiêu cái cảm xúc vui mừng với bố mẹ rồi.

Về đến nhà, mở cửa bước vào, cô gọi to: "Bố, mẹ con gái cưng của bố mẹ đã về rồi đây."

Mãi mà không thấy ai trả lời, cô liền đi quanh nhà tìm mà không thấy ai. Bố mẹ lại đi chơi rồi đây. Chắc không có ai xui xẻo hơn cô đâu, nhiều năm như thế, mới trở về nước. Vậy mà chào đón cô là thế này đây. Nhìn căn nhà vắng vẻ, cô thấy buồn quá. Cái bụng chắc nó cũng thấy được cảm xúc của chủ nhân nên đang biểu tình dữ dội đây này. Cũng đúng, từ sáng đến giờ, cô có ăn cái gì đâu chứ! Cô quyết định ra siêu thị mua cái gì đó ăn tạm, rồi chờ cơm mẹ nấu sau, lâu không được ăn, cô thực sự rất nhớ...

Siêu thị, hôm nay đông người quá!

Lam Trang đi một vòng, chọn toàn những thực phẩm có thể ăn được ngay.

Cô đang định đi về nhà, cho chúng vào bụng luôn. Thì bỗng nhìn thấy anh, sao lại thế chứ ngay buổi đầu tiên cô về, mà đã trông thấy anh. Trái tim nhỏ bé của cô lại đập rộn ràng, đúng là phản bội chủ nhân. Đã từng nói với bản thân không biết bao nhiêu lần rằng không được nghĩ đến anh ta nữa. Vậy mà... bây giờ lại thế này đây. Lúc này suy nghĩ đầu tiên trong cô là phải mau rời khỏi chỗ này thôi, không được để anh thấy.

Cô không hề biết rằng, anh đã nhìn thấy cô từ lâu rồi... anh đứng lặng nhìn cô chọn đồ, nhìn cô cười. Nụ cười mà từ lâu lắm rồi anh không được nhìn thấy...

Thấy cô chạy đi, anh đau đớn nhắm mắt: "Cô ấy đang tránh mặt mình sao, tại sao chứ?" Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng đôi chân anh đã chạy theo cô ấy từ bao giờ rồi...

Cô đang chạy nhanh đến thanh toán thì bị một cánh tay kéo lại. Cô hoảng hốt quay lại, chạm ngay phải ánh mắt sâu thẳm của anh, cô không biết anh đang nghĩ gì, cô chỉ biết không thể để bản thân lún sâu hơn nữa. Cô gạt tay anh ra, nhưng không thể. Anh đang nắm chặt tay cô, khiến cho cánh tay trắng nõn của cô giờ đã đỏ ửng lên.

"Tại sao lại tránh mặt anh, em về sao không gọi cho anh? Tại sao?"

Cô cảm nhận được anh đang tức giận, cô cúi mặt không thốt ra được lời nào.

Reng... reng... reng.

Tiếng chuông điện thoại reo không ngừng, cô hất tay anh ra, lấy điện thoại ra khỏi túi. Cô nghe máy:

"Alo, mẹ ạ."

"Con về sao không báo mẹ biết, mà về rồi không ở nhà nghỉ ngơi, còn đi đâu thế!"

Lời nói của bà là đang trách cô, lời nói ấy tràn ngập tình yêu thương của người mẹ dành cho con gái của mình. Nghe những lời này xong cô thấy lòng thật ấm áp. Cô đi xa nhiều năm nhớ nhà vô cùng, nhớ cái bánh kem kì quái của mẹ, nhớ tiếng hát động lòng người của bố. Cô nhớ lắm, rất rất nhớ!

"Con đói quá nên ra siêu thị mua chút đồ ăn tạm... vâng, mẹ đừng lo lắng, con về ngay đây ạ."

Nói xong cô tắt máy, rồi quay sang anh.

"Xin lỗi, em phải về rồi. Lúc khác chúng ta nói chuyện sau."

Cô quay đầu đi thẳng, thì anh lại nói:

"Để anh đưa em về."

Cô lạnh lùng đáp: "Không cần, em tự về được."

Anh đứng lặng, nhìn theo bóng dáng người con gái anh yêu, cô vẫn ở gần anh, mà sao anh thấy xa cách quá!

~ Hết chương 1 ~
Chương 2.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tho_ngo

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/10/14
Bài viết
485
Gạo
1.800,0
Chương 2: Bước đầu của quá khứ

Năm ấy, cô vừa thi đậu vào một trường đại học danh tiếng. Cô phải rất lỗ lực mới vào được. Cô không thông minh cho lắm, nhưng... cũng không có ngốc. Cô là người dám đặt ra mục tiêu và cũng sẽ cố gắng để đạt được nó.

Năm nhất đại học, ở nơi đây đối với cô là hoàn toàn xa lạ, không có những người bạn thân cùng cô lớn lên, không có Bảo Nam người bạn tốt nhất và hiểu cô nhất. Cô thật sự cảm thấy hơi sợ và lạc lõng. Đã qua một tuần rồi mà cô vẫn một mình, không ai muốn làm bạn với cô cả...

Thực ra ban đầu cũng có người nói muốn làm bạn với cô, nhưng cô đã từ chối thẳng thừng. Dần dần cuối cùng chẳng ai để ý đến cô nữa. Mọi người bảo cô chảnh, thực ra đâu phải vậy, chỉ là cô vẫn chưa quen, chưa đủ tự tin để thân thiết với người khác, chỉ thế thôi.

Hôm nay, sau khi xuống centin ăn cơm, cô tính về nhà một chút. Đang đi xuống cầu thang, thì nghe tiếng quát của một cô gái: "Mày nói gì, không có à! Mày định đùa tao à! Mau đưa ra đây ngay nếu không tao đánh đấy."

Và cô nghe thấy tiếng nói lẫn trong tiếng khóc của một cô gái khác: "Em không có, có bao nhiêu chị lấy hết rồi còn gì?"

"Mày đúng là đồ thân lừa ưa nặng mà, tao phải đánh cho mày đưa hết mới được."

Cô vốn không phải là người thích can dự vào chuyện người khác. Nhưng đây lại là ngôi trường cô phải rất cố gắng mới vào được. Trông cô ta như dân giang hồ thế kia mà cũng học ở trường này sao? Ngôi trường nổi tiếng thế này mà lại xảy ra vụ trấn lột và bạo lực ư? Thế thì cô phải ra mặt thôi. Vì danh tiếng của ngôi trường cô đang theo học, cô không cho phép ai làm tổn hại nó.

Cô vừa bước ra thì cũng là lúc cô ta đang túm tóc cô gái trước mặt và định giơ tay tát cô ấy. Cô liền xông lên, túm chặt lấy tay cô ta, nở một nụ cười tươi rồi cô nói nhẹ nhàng: "Này bạn có gì thì từ từ nói, sao lại động tay động chân thế?"

Cô ta liếc cô một cái khiến cô lạnh cả sống lưng, rồi hất tay cô ra, nói bằng giọng đe doạ: "Không muốn bị như nó thì đừng có xía vào chuyện người khác, biến đi."

Cô sợ quá, cô bắt đầu thấy hối hận rồi đây nhưng cô đã làm thì quyết làm đến cùng. Cô hất cằm về phía cô ta, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng nhất có thể. Cô bước đến chắn trước mặt cô gái kia, đúng kiểu gà mẹ bảo vệ gà con: "Tôi cứ muốn can thiệp thì sao?" Nói xong làm cô sợ chết khiếp, thôi rồi phen này bị dân giang hồ điểm mặt rồi. Coi như thời gian về sau của cô, sẽ không còn yên bình nữa rồi. Hu hu, cô thầm khóc trong lòng, sao số cô xui xẻo vậy chứ! Sợ thì sợ thật, nhưng mà ánh mắt cô vẫn nhìn cô ta đầy uy hiếp, khiến người khác nhìn vào cũng thấy sợ. Vậy mà cô ta không sợ mới chết chứ! Thấy cô ta tiến lại gần cô, túm cổ áo cô. Cô thầm than, toi rồi, phen này thể nào cũng nhừ đòn cho xem.

Thì... bất chợt có giọng nói của một người con trai vang lên: "Buông cô ấy ra."

Cô liền quay đầu ra nhìn. Đây thật là một anh chàng đẹp trai, vóc dáng thật là khoẻ mạnh nha. Mà khoan, hình như gương mặt này cô đã gặp ở đâu rồi thì phải, ở đâu nhỉ? Thật là bội phục cô mà, trong hoàn cảnh này mà vẫn còn nghĩ được như thế cơ đấy.

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, anh thầm nghĩ, chắc cô nàng này không nhớ ra anh rồi.

Dường như, cô gái ghê ghớm kia, không chịu được cảnh không ai thèm để ý đến mình, nên đành lên tiếng trước: "Sao, định anh hùng cứu mĩ nhân à." Tiếng nói của cô ta đã kéo cả anh và cô khỏi dòng suy nghĩ. Cô ta quay lại nhìn cô một lượt, rồi lắc đầu: "Như thế này mà được xem là mĩ nhân sao? Nhìn gương mặt này, mái tóc này. Chậc chậc."

Nghe những lời mỉa mai của cô ta làm cô tức điên lên. Tuy cô không hẳn là mĩ nhân hay hoa khôi gì, nhưng dù gì cô cũng là một trong số những người đẹp của trường. Là do chính nam sinh trong trường bình chọn mà. Vậy mà cô ta dám... hừ, cô giận lắm nhưng vẫn ra vẻ bình thản đáp lại cô ta bằng giọng khinh khỉnh, mỉa mai chỉ có hơn chứ không có kém: "Tôi đâu nói tôi là mĩ nhân gì đâu, chỉ có điều cô là mĩ nhân sao, phải ha, phải nói cô là đại mĩ nhân mới đúng." Cô dừng một chút, mới nói tiếp: "Mĩ nhân của thế giới động vật nha, ở đó cô đúng là đẹp nhất rồi, tôi thật hâm mộ cô."

Nghe cô nói, khoé môi anh liền nhếch lên thành một nụ cười, anh nghĩ: "Cô gái này, thật sự không cho người ta một con đường sống mà."

Còn về phía cô thì, phát tiết xong, liền cúi gầm mặt xuống đất đếm kiến, không dám nhìn gương mặt người trước mặt nhưng cô dám chắc giờ cô ta đang giận đến mức muốn bóp chết cô đây mà. Nhưng cô ta chưa kịp làm gì, thì cô đã bị một bàn tay to, khoẻ mạnh nắm lấy, rồi lôi ra ngoài.

Anh xông đến cảnh cáo cô ta: "Tôi khuyên cô nên rời khỏi đây mau đi, và lần sau đừng đến đây nữa, nếu tôi thấy không nhầm thì hình như cô, không phải sinh viên trường này thì phải? Tốt nhất cô nên đi, trước khi bảo vệ thấy được."

Ngay lúc ấy có bác bảo vệ đang đi tới. Cô ta liền quay đầu bỏ chạy, không quên nghiến răng nghiến lợi bỏ lại một câu: "Chúng mày cứ đợi đấy, tao sẽ không bỏ qua đâu."

Cô chỉnh lại cổ áo, quay lại nhìn anh nói: "Cám ơn." Rồi quay sang cô gái đứng bên cạnh, thấy cô ấy vẫn choáng vì cảnh ban nãy. Cô cười nhẹ: "Đừng lo, sẽ không có chuyện gì với cậu nữa đâu."

Cô gái ấy, dương đôi mắt trong veo mới vừa khô nước mắt lên nhìn cô: "Cảm ơn cậu."

Dường như cô gái ấy còn có nhiều tâm sự và vẫn còn nỗi sợ hãi ánh lên trên đôi mắt. Lam Trang cất giọng nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì thế, tôi thấy cậu có vẻ không vui, không phải cô ta đã đi rồi sao."

Nhìn cô ấy cúi gầm mặt, cô lại nói tiếp: "Có phải cậu lo cô ta sẽ quay lại trả thù không, đừng lo tôi nghĩ cô ta không dám đến đây nữa đâu."

Cô gái ấy lắc đầu, rồi chuyển đề tài: "Cậu học khoa nào vậy?"

Nhìn cô ấy tỏ ý không muốn nói, cô cũng không hỏi nữa liền trả lời: "Tôi là Nguyễn Lam Trang học ở khoa tài chính kế toán."

"Ồ!"

Cô ấy ồ một tiếng, rồi bắt đầu giới thiệu: "Mình là Trần Ánh Dương, học ở khoa nghệ thuật."

Cô ngạc nhiên: "Cậu hát ư, hay múa."

"Không, mình vẽ tranh."

"Ra vậy."

Từ nãy đến giờ anh đứng lặng nghe hai cô gái kia nói chuyện, không ai để ý đến anh khiến anh hơi buồn bực. Phụ nữ đúng là có nhiều chuyện để nói, thôi thì anh cũng đi về lớp vậy. Anh liền khẽ húng hắng ho. Hai cô gái kia liền quay lại, tròn mắt nhìn, đến giờ họ mới thật sự nhớ ở đây còn một người nữa.

Ánh Dương nhìn hai người rồi nói: "Để mình mời hai bạn đi ăn cái gì đó, coi như là lời cảm ơn nhé, được không?"

"Ừm." Lam Trang tươi cười đáp.

"Thôi, hai người đi đi, tôi lên lớp trước." Không để cho hai người kịp nói gì, anh quay đầu bước đi thẳng.

***
Tại centin: Hai cô gái gọi một chút bánh và nước ngọt, họ vừa ngồi ăn vừa nói chuyện vui vẻ.

"Chúng ta có thể làm bạn không?" Lam Trang bắt đầu trước, bây giờ việc đầu tiên cô cần là phải tìm một người bạn.

"Được, mình rất thích cậu, cậu đã giúp mình, cậu thật tốt." Cô ấy vui vẻ đáp.

Khiến cô nghe xong chỉ biết cười trừ, nếu để cô ấy biết cô giúp cô ấy chỉ vì ngôi trường này, cô ấy có ghét cô không nhỉ?

Im lặng, cái không khí này khiến cô thực chán ghét, rồi Ánh Dương lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng này: "Cậu thân với cậu ấy à!"

Cô không hiểu đành hỏi lại: "Ai cơ?"

"Thì khi nãy mình thấy Hoàng Đăng giúp cậu nên mình nghĩ, cậu và cậu ấy thân nhau."

"Hoàng Đăng là tên cậu ta à, cậu biết cậu ấy sao?" Cô ngạc nhiên hỏi lại.

Không ngờ Ánh Dương lại nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh: "Cậu ấy là hotboy số một của trường mình, là thần tượng của rất nhiều cô gái đấy. Cậu ấy còn học rất giỏi nữa, là sinh viên ưu tú của trường."

Cô cười đáp: "Thế à, vậy cậu cũng thích anh ta phải không?"

Ánh Dương liền lắc lắc đầu: "Không phải đâu, mình thích mẫu người tinh tế dịu dàng cơ, còn cậu ấy quá lạnh lùng, không để tâm đến con gái, chỉ là mình thấy lạ khi cậu ta lại giúp cậu thôi."

"Mình nghĩ có lẽ anh ta chỉ muốn trừng phạt kẻ trấn lột kia thì có." Vừa nói xong cô liền thấy sắc mặt Ánh Dương rất kém cô lo lắng hỏi: "Sao thế, cậu không khoẻ ở đâu à?"

Ánh dương chỉ nhẹ giọng đáp: "Thực ra, mình còn có chuyện chưa nói với cậu. Cô gái lúc nãy ý, thực ra... là... chị gái không chung dòng máu với mình." Cô im lặng một lát ngước lên nhìn Lam Trang thấy cô ấy vẫn chăm chú lắng nghe, cô mới nói tiếp: "Bố mình mất sớm, nhà lại nghèo hai mẹ con mình lương tựa vào nhau mà sống, cho đến một ngày, mẹ mình nói với mình là đang yêu một người đàn ông và ông ấy ngỏ lời muốn kết hôn với mẹ, mẹ hỏi xem mình có đồng ý không? Mình đương nhiên rất vui, gia đình ông ấy vợ mất sớm có một cô con gái hơn mình một tuổi, nhà ông ấy cũng khá giả, được cái ông ấy rất thương hai mẹ con mình, ông ấy coi mình như con ruột. Tình cảm ấy thực sự khiến mình động lòng muốn đối với họ thật tốt."

Lam Trang bỗng ngắt lời cô: "Và rồi cô chị của cậu không chịu được bố mình tốt với người khác lên đem lòng ghét cậu chứ gì? Mà cô ta còn là dân anh chị nữa chứ, chắc cậu phải chịu nhiều đau khổ lắm." Cô xuýt xoa thương xót cho cô bạn mới của mình, không ngờ cô ấy lại có hoàn cảnh thật chớ trêu.

"Thực tế tính tình chị ấy không xấu đâu, chẳng qua không chấp nhận được mẹ con mình nên mới giận bỏ nhà đi rồi giao du với bọn xấu rồi mới thành ra như thế! Nói cách khác là mình đã hại chị ấy, mình có lỗi với chị ấy."

Nói xong Ánh Dương ôm mặt khóc, cô thực sự không biết làm sao, trước giờ chỉ toàn người ta an ủi cô, giờ cô lại đi an ủi người khác thật không biết làm sao. Bèn dùng cách giống trong phim cô thường xem vậy , cô nắm lấy tay cô ấy, nhẹ giọng an ủi: "Đừng khóc, đây đâu phải lỗi của cậu đâu. Nếu chị ấy bản chất thực sự không xấu thì mình tin nhất định sẽ có ngày chị ấy sẽ hiểu ra rồi sẽ thay đổi trở về như xưa thôi."

Nghe xong cô ấy không khóc nữa: "Xin lỗi cậu."

Cô nghe không hiểu cô ấy muốn xin lỗi cái gì nữa thì lại nghe cô ấy nói tiếp.

"Đáng ra mình định nhắc cậu lâu rồi, nhưng mình quên mất, thực ra đã vào học được 20 phút rồi đấy."

"Hả , cậu nói gì cơ." Lam Trang hét lên, thôi chết rồi đây là giờ triết học của bà cô khó tính, nếu điểm danh không thấy cô, cô chết chắc rồi.

Cô vội đứng dậy nói tạm biệt rồi chạy biến. Ánh Dương nhìn theo bóng cô khuất dần thực sự cảm thấy vui, bao năm qua rồi đến tận bây giờ cô mới thực sự có một người bạn tốt để chia sẻ. Cũng không phải cô không có bạn, mà là do họ bị chị cô doạ cho sợ chạy mất, duy chỉ có cô ấy là biết hết sự thật mà vẫn làm bạn với cô, cô thật vui, từ giờ cô sẽ kiên cường hơn, cố làm một người bạn thật tốt của cô ấy.


~ Hết chương 2 ~
Chương 3.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Kira Killer

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/6/14
Bài viết
497
Gạo
1.500,0
Chưa cần phải đọc, xem lướt qua thấy chương của bạn ngắn quá. Cái này cũng rất ảnh hưởng đến tâm lý người đọc, tạo căm giác hụt hẫng. Theo mình thì 5 chương của bạn ghép lại thành 1 chương là vừa á. Nhưng đấy chỉ là nhận xét riêng của mình, có thể bạn có suy nghĩ và mạch cảm xúc để chia chương nó khác. Không sao.Dù gì cũng rất hoan nghênh bạn đóng góp cho diễn đàn. Chúc bạn thành công với tác phẩm của mình.
Hơi vô duyên chút nhưng nội dung để mình nhận xét sau á. Lâu lâu mới có dịp vào thăm box Truyện dài.
 

Tho_ngo

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/10/14
Bài viết
485
Gạo
1.800,0
Cảm ơn bạn nhận xét.:)
 

Tho_ngo

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/10/14
Bài viết
485
Gạo
1.800,0
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên