Đặt gạch ủng hộ.
Cảm ơn chị.Đặt gạch ủng hộ.
Thích cái lời tác giả,... Mình cũng hay vậy lắm...SẼ MÃI MÃI BÊN NHAUTóm tắt nội dung:
Tác giả: Phí Ngọc An
Thể loại: Tình Cảm.
Tình trạng: Đang sáng tác.
Độ tuổi: 16+
Cảnh báo: Không có.
(Ảnh nguồn: Internet).
Lam Trang phải mất hai năm theo đuổi Hoàng Đăng. Hạnh phúc đến với họ chưa được bao lâu thì cô phải ra nước ngoài. Chỉ vì một hiểu lầm đáng tiếc...
Mà đó có phải là hiểu lầm, hay là do ai đó sắp đặt.
Bốn năm sau gặp lại, anh đã quên cô hay còn nhớ...
Họ sẽ ra sao, các bạn sẽ được giải đáp khi đọc xong câu chuyện này thôi.
Lời tác giả: Đây không phải là tác phẩm đầu tay của tôi. Tôi là một tác giả thích viết truyện thì viết, không thích lại thôi. Khi cảm xúc xuất hiện trong đầu. Tôi sẽ lại viết, cho đến khi hết cảm xúc thì thôi. Tôi là một cô gái không có hoài bão, hay là chưa xảy đến với tôi nhỉ? Thông điệp tôi muốn gửi đến các bạn trong câu chuyện này là: Khi yêu, nếu thật lòng với nhau, tin tưởng nhau và cộng thêm một chút cái gọi là duyên phận và sự may mắn (có thể không cần cũng được nhé) thì nhất định sẽ được hạnh phúc .
~Thân~
(Mới tập tành viết truyện, mọi người nhận xét giúp mình với. Gạch đá thoải mái. Để mình rút kinh nghiệm nha.)
Ông taxi nhiều chuyện vãi...Chương 1: Về nước, gặp lại nhau.
Lam Trang đứng tại sân bay Nội Bài, cô nhìn xung quanh nhớ lại lúc cô ra đi, anh đã níu kéo cô, vậy mà giờ đã bốn năm trôi qua rồi. Cô trở về trước thời hạn một tháng, không báo với ai hết. Có một chút cảm giác trống trải, tự hỏi bao năm qua anh đã làm những gì, có bao giờ anh nhớ tới cô không?
Câu trả lời có lẽ... là không, mặc dù cô là người nói lời chia tay, nhưng cô không tài nào quên được anh. Còn anh thì sao? Bên cạnh anh có cô ấy. Có lẽ... giờ anh đã lấy và có con với cô ấy rồi cũng nên. Nghĩ thế, trong lòng cô không khỏi dâng lên một cảm giác chua xót.
Bắt taxi trở về nhà, tâm trạng cô giờ rất tệ, khiến cho ông tài xế không khỏi thắc mắc:
"Cô ơi, cô không sao chứ! Cô trông có vẻ mệt mỏi."
"Tôi không sao." Cô đáp mà mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, ở đây dường như đã thay đổi nhiều. Có lẽ... thời gian cô đi, thực sự đã quá lâu rồi.
"Có phải cô buồn vì bạn trai cô không ra đón đúng không?" Thấy cô im lặng, ông ta lại bắt chuyện. "Đúng rồi chứ gì, tôi gặp chuyện này nhiều rồi, tôi hiểu mà." Ông ta đang cười vì mình đoán đúng. Ông ta đúng là tự tin quá đáng.
Ông hiểu à, ông hiểu cái quái gì chứ! Mà cái ông có trí tưởng tượng phong phú này thật là giỏi. Chọc đúng chỗ đau của người khác, mà còn đâm rất sâu nữa chứ! Thấy ông tài xế còn đang định nói tiếp, cô liền chen ngang, đánh trống lảng sang chuyện khác.
"Bác này, tôi đi mới mấy năm mà ở đây thay đổi nhiều nhỉ? Có rất nhiều quán hàng mới, các công ty mới, đường phố cũng rộng hơn rất nhiều."
Ông lái xe, qua gương chiếu hậu quan sát vẻ mặt cô, gật một cái tỏ vẻ đã hiểu rồi mới trả lời: "Đúng thế, nhờ thế mà nghề này của tôi, thật vất vả, mà cô đi được mấy năm rồi?"
"Tôi đi được bốn năm rồi."
"Vậy cô xa bạn trai cô ngần ấy năm, chắc cô nhớ cậu ấy lắm nhỉ?"
Ông già nhiều chuyện này, vết thương của cô vừa mới khép miệng nay lại rách ra rồi. Cô nổi cáu, quyết định không thèm để ý tới ông ta nữa.
Cuối cùng cũng đã đến nhà, cô nhớ bố mẹ quá đi, cô vội kéo hành lí ra rảo bước về nhà, thì sau lưng lại nghe thấy giọng nói như hét của ông tài xế ban nãy.
"Cô đừng giận cậu ấy nữa, mau đi tìm cậu ấy đi nhá!"
Cô giật mình quay đầu lại nhìn, thì ông ta đã lái xe đi mất. Thật xấu hổ, biết bao nhiêu người đang nhìn cô. Ông già này thật là. Thật ra thì, ông ý cũng có ý tốt, chỉ tại cái tính nhiều chuyện.
Cô đi về nhà với gương mặt hầm hầm như ai đang nợ cô một khoản tiền rất lớn, khiến người xung quanh phải tránh xa cô, họ nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi khi gặp phải cướp, buồn nhất là cô còn doạ một đứa trẻ khóc nữa chứ! Chả lẽ, trông cô đáng sợ vậy sao? Thôi thế là xong, mất tiêu cái cảm xúc vui mừng với bố mẹ rồi.
Về đến nhà, mở cửa bước vào, cô gọi to: "Bố, mẹ con gái cưng của bố mẹ đã về rồi đây."
Mãi mà không thấy ai trả lời, cô liền đi quanh nhà tìm mà không thấy ai. Bố mẹ lại đi chơi rồi đây. Chắc không có ai xui xẻo hơn cô đâu, nhiều năm như thế, mới trở về nước. Vậy mà chào đón cô là thế này đây. Nhìn căn nhà vắng vẻ, cô thấy buồn quá. Cái bụng chắc nó cũng thấy được cảm xúc của chủ nhân nên đang biểu tình dữ dội đây này. Cũng đúng, từ sáng đến giờ, cô có ăn cái gì đâu chứ! Cô quyết định ra siêu thị mua cái gì đó ăn tạm, rồi chờ cơm mẹ nấu sau, lâu không được ăn, cô thực sự rất nhớ...
Siêu thị, hôm nay đông người quá!
Lam Trang đi một vòng, chọn toàn những thực phẩm có thể ăn được ngay.
Cô đang định đi về nhà, cho chúng vào bụng luôn. Thì bỗng nhìn thấy anh, sao lại thế chứ ngay buổi đầu tiên cô về, mà đã trông thấy anh. Trái tim nhỏ bé của cô lại đập rộn ràng, đúng là phản bội chủ nhân. Đã từng nói với bản thân không biết bao nhiêu lần rằng không được nghĩ đến anh ta nữa. Vậy mà... bây giờ lại thế này đây. Lúc này suy nghĩ đầu tiên trong cô là phải mau rời khỏi chỗ này thôi, không được để anh thấy.
Cô không hề biết rằng, anh đã nhìn thấy cô từ lâu rồi... anh đứng lặng nhìn cô chọn đồ, nhìn cô cười. Nụ cười mà từ lâu lắm rồi anh không được nhìn thấy...
Thấy cô chạy đi, anh đau đớn nhắm mắt: "Cô ấy đang tránh mặt mình sao, tại sao chứ?" Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng đôi chân anh đã chạy theo cô ấy từ bao giờ rồi...
Cô đang chạy nhanh đến thanh toán thì bị một cánh tay kéo lại. Cô hoảng hốt quay lại, chạm ngay phải ánh mắt sâu thẳm của anh, cô không biết anh đang nghĩ gì, cô chỉ biết không thể để bản thân lún sâu hơn nữa. Cô gạt tay anh ra, nhưng không thể. Anh đang nắm chặt tay cô, khiến cho cánh tay trắng nõn của cô giờ đã đỏ ửng lên.
"Tại sao lại tránh mặt anh, em về sao không gọi cho anh? Tại sao?"
Cô cảm nhận được anh đang tức giận, cô cúi mặt không thốt ra được lời nào.
Reng... reng... reng.
Tiếng chuông điện thoại reo không ngừng, cô hất tay anh ra, lấy điện thoại ra khỏi túi. Cô nghe máy:
"Alo, mẹ ạ."
"Con về sao không báo mẹ biết, mà về rồi không ở nhà nghỉ ngơi, còn đi đâu thế!"
Lời nói của bà là đang trách cô, lời nói ấy tràn ngập tình yêu thương của người mẹ dành cho con gái của mình. Nghe những lời này xong cô thấy lòng thật ấm áp. Cô đi xa nhiều năm nhớ nhà vô cùng, nhớ cái bánh kem kì quái của mẹ, nhớ tiếng hát động lòng người của bố. Cô nhớ lắm, rất rất nhớ!
"Con đói quá nên ra siêu thị mua chút đồ ăn tạm... vâng, mẹ đừng lo lắng, con về ngay đây ạ." Nói xong cô tắt máy, rồi quay sang anh.
"Xin lỗi, em phải về rồi. Lúc khác chúng ta nói chuyện sau."
Cô quay đầu đi thẳng, thì anh lại nói:
"Để anh đưa em về."
Cô lạnh lùng đáp: "Không cần, em tự về được."
Anh đứng lặng, nhìn theo bóng dáng người con gái anh yêu, cô vẫn ở gần anh, mà sao anh thấy xa cách quá!
Mình toàn thế mà. Tại lười quá!Thích cái lời tác giả,... Mình cũng hay vậy lắm...
Ừm.Ông taxi nhiều chuyện vãi...
Mình biết chứ cho nên mình cũng đang cố gắng khắc phục đây. Chỉ là trong thời gian tới sẽ không viết tiếp được nhưng mình sẽ không bỏ truyện đâu. Cảm ơn bạn đã nhận xét nha.Truyện hay, cơ mà ngắn quá bạn ạ.
Có một vài câu diễn đạt không hay lắm, nhưng mình cũng chẳng dám nói bạn phải sửa thế nào đâu. Vì câu văn của mình còn đang nhiều thiếu xót.
Hóng những chương tiếp của bạn. Cố lên, đừng "drop" nha.
Cố lên! Hy vọng bộ truyện sau một thời gian nữa sẽ được viết tiếp.Mình biết chứ cho nên mình cũng đang cố gắng khắc phục đây. Chỉ là trong thời gian tới sẽ không viết tiếp được nhưng mình sẽ không bỏ truyện đâu. Cảm ơn bạn đã nhận xét nha.