Song sinh quỷ - Cập nhật - Tiểu Tuệ

aishiteru.99

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/8/14
Bài viết
165
Gạo
250,0


15876110618_b8eb07c46a_c.jpg



___________________***___________________

Icon-Dong254.gif



Tên tác phẩm:
Song sinh quỷ
Tên tác giả: Tiểu Tuệ
Thể loại: Tình cảm, siêu năng lực, viễn tưởng, quý tộc Châu Âu
Đánh giá theo độ tuổi: 13+

Giới thiệu nhân vật
<bổ sung sau>


Đây là câu chuyện về hai con "quái vật" cố trở thành con người.

Mục lục

Icon-Dong254.gif


Chương 1 | Chương 2 | Chương 3 | Chương 4 | Chương 5 | Chương 6
Chương 7 | Chương 8 | Chương 9 | Chương 10


Author's note: Một câu chuyện chưa hoàn hảo nhưng hi vọng sẽ được mọi người giúp đỡ để hoàn thiện. Về văn phong cũng như cách dẫn dắt câu chuyện, thú thực mình nghĩ nó thiếu sót nhiều, nhưng mình không biết chỉnh sửa với nắn em nó thế nào cho tròn. Mong những ai đọc có thể nhận xét góp ý cho mình ạ. Video dưới đây là nhạc nền mà mình nghĩ là hợp nhất với câu chuyện, và mình nảy ra ý tưởng viết khi nghe nó.



2464113lykon44f8o.gif
 
Chỉnh sửa lần cuối:

aishiteru.99

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/8/14
Bài viết
165
Gạo
250,0
HA_png01100289.png



Allie và Allis, hai đứa trẻ tội nghiệp. Ngày qua ngày, chúng chỉ biết đến bên ngoài từ trong bóng tối đen sâu thẳm. Chúng là những con quỷ lạc lõng giữa một thế giới không thuộc về mình.


~1~

16065216541_e2d0efa2e2.jpg


<Đây chỉ là hình minh hoạ, thực ra cũng hơi khác đi một tẹo
4.gif

Mắt Allie giống con gái quá ._.>

Ngay từ lúc sinh ra, Allie và Allis đã phải nhận lấy sự ghét bỏ của mọi người xung quanh. Chúng không biết vì sao, và khi chúng bắt đầu nhận thức được, đôi mắt trong veo lúc nào cũng chứa đầy những hoang mang buồn bã. Những con người đó đã tàn nhẫn phá huỷ đi thứ mà họ không nên huỷ hoại nhất: trái tim trong sáng thánh thiện của hai đứa trẻ.
Xung quanh không có lấy chút ánh sáng. Như một con rắn trườn bò khắp với cái lưỡi đỏ cùng hàng răng nanh giương ra đe doạ, đêm tối đang gieo rắc vào Allie và Allis những nỗi sợ hãi khổng lồ. Hai cái bóng nhỏ bé đầy cô đơn nép vào nhau, in xuống nền đất lạnh lẽo những hình thù dài ngoằng của cơn hoang mang vô phương hướng.
Allie và Allis là anh em song sinh và đương nhiên, chúng có gương mặt y hệt nhau. Cùng một bộ đồ bẩn thỉu nát tươm như giẻ rách khoác lên người, cùng một mái tóc vàng óng nhưng bê bết bụi bẩn, dường như ai cũng nhầm lẫn chúng với nhau. Mà nói đâu xa, ngay đến bá tước Mirbel, cha chúng, còn chẳng hề nhận ra cả hai chứ nói gì đến người lạ mới gặp lần đầu. Nhưng, việc đó dường như chẳng quan trọng lắm. Nhất là với họ - những con người bình thường khiếp hãi chúng. Họ gọi chung Allie và Allis là những con quái vật mà không cần quan tâm đến tên của chúng.
Trời đang vào mùa đông lạnh giá. Những bông tuyết nhẹ rơi, bao trùm và đóng băng mọi thứ. Tất cả yên lặng ngập trong tuyết, như thể người hoạ sĩ vẽ nên bức tranh này muốn xoá hết cảnh vật đi bằng sắc trắng đơn điệu. Khung cảnh nhạt nhẽo giữa bầu trời tuyết rơi ấy dường như chẳng có sự xuất hiện của thanh âm. Xung quanh im lặng đến mức đáng sợ và nguy hiểm.
Bên trong tầng hầm, nơi có chiếc cũi sắt chật chội mà Allie và Allis ở cũng vô cùng lạnh lẽo. “Anh ơi, em lạnh quá.” Allis khẽ rên, giọng yếu ớt mệt mỏi như một người ốm lâu ngày không được chăm sóc. Mái tóc vàng của con bé rúc vào sâu trong lòng Allie, hơi thở càng lúc càng nặng nhọc.
Allie luống cuống. Những điều cậu làm được lúc này chỉ là cho con bé gối đầu lên người và ủ ấm nó bằng nhiệt độ cơ thể. “Không sao đâu, Allis.” Cậu run run thì thào, đưa hai bàn tay tím tái vì lạnh của nó lên mà hà hơi, cất giọng an ủi. “Em sẽ ổn thôi mà.” Allis co rúm lại như một mớ giẻ rách xếp thành hình người. Trán con bé nóng hầm hập. Cứ mỗi khi đông về, nó luôn bị ốm. Trong điều kiện không thuốc thang, không lò sưởi, trời lại lạnh đến cắt da cắt thịt, dù bệnh nặng cỡ nào, Allis vẫn sống sót một cách thần kỳ. Thế nhưng, sống sót không có nghĩa là con bé không bị hành hạ bởi cơn sốt. Nó lúc nào cũng khốn khổ với căn bệnh dai dẳng này.
“Két” Cánh cửa tầng hầm bật mở. Làm bạn với bóng tối bất kể ngày đêm, Allie nhanh chóng nhận ra đó là một cô hầu được phân công đem thức ăn đến cho chúng. Mặc trên người chiếc váy cùng tạp dề đã cũ, dù vẻ ngoài chẳng lấy gì làm sang trọng quý phái, người hầu gái đó vẫn mang một vẻ khinh thường dành cho những kẻ thấp hèn hơn mình để nhìn Allie và Allis. Ném cái nhìn chán ghét về phía hai đứa trẻ đang co ro trong giá rét, cô ta như thể muốn hỏi rằng: “Tại sao chúng mày còn chưa chết đi?”. Người hầu gái nọ đặt khay thức ăn xuống, đẩy vào cho Allie và Allis qua một khe hở nhỏ. Rồi, một cách vội vã chẳng hề giấu giếm, người hầu gái đó đứng lên, thoăn thoắt rời khỏi. Sự ghê sợ của cô ta như thể đang tránh xa một căn bệnh dịch lây nhiễm nguy hiểm lắm vậy.
Đưa tay với lấy khay thức ăn thừa chỉ dành cho loài súc vật hạ đẳng, Allie nở nụ cười buồn bã. Hôm nay cũng chẳng khá khẩm hơn mọi ngày. Trên khay thức ăn đó là một bát nước bốc mùi và một đĩa cơm thiu trộn đầy những thứ gì đó cũng đã hỏng. Bốc một nắm bỏ vào miệng, Allie uể oải nhai. “Allis, cố ăn một ít đi.” Cuộn tròn người trong góc cũi, Allis lắc đầu quầy quậy. “Dù sao em cũng chẳng chết được”, con bé yếu ớt nói, “Giống như lời họ nói là gì ấy nhỉ?”, làm bộ như ngẫm nghĩ, nó thốt ra những từ cuối cùng một cách cay đắng. “À, quái vật.” Giữa cả hai bỗng dậy lên sự im lặng. Allie đờ người ra. “Quái vật”, những chữ đó như thể đã thụi vào cậu một cú đau vô cùng. Allie cúi đầu, không còn đả động gì đến chuyện ăn uống với nó nữa, chỉ tiếp tục nhét đầy cơm vào miệng.
Không biết là bao lâu sau, Allis khe khẽ lên tiếng, phá tan bầu không khí căng thẳng: “Anh này.”
“Ừ?” Allie vừa đáp vừa ngửa cổ uống nước, giọng có chút mất tự nhiên.
“Tại sao tất cả mọi người đều nhìn chúng ta bằng cái nhìn kinh tởm như thế?” Nó nghèn nghẹn nói, nhỏ xíu. Dường như suốt từ lúc cô hầu gái kia đi đến giờ, đó là vấn đề con bé suy nghĩ. Ánh mắt của cô ta ám ảnh nó, ánh mắt của sự ghê sợ và tởm lợm cực kỳ.
Allie ngước nhìn ô cửa sổ trắng xoá màu tuyết đọng. Vì sao nhỉ? Đã rất nhiều lần cậu tự hỏi như thế. Một ngày nọ, khi cảm giác tuyệt vọng đã đánh gục bản thân, Allie cuối cùng cũng tìm được lí do. Bàn tay cậu xoè ra rồi lại cuộn chặt vào. Lí do đó, tưởng chừng đơn giản nhưng lại phức tạp hơn nhiều. Tựa như một ô chữ ngắn gọn vẻn vẹn vài dòng nhưng toàn những phép đố hóc búa trái ngược.“Vì chúng ta khác họ, Allis ạ.”
Đúng vậy, khác biệt. Vì không giống con người, nên chúng bị cho là quỷ dữ. Vì sức mạnh chúng sở hữu trong tay, cho nên xung quanh sợ hãi chúng.
Tuyết đọng trên sàn đất lạnh lẽo bỗng tan chảy. “Chỉ vì thế ư?” Allis ngước mắt lên, hai bờ vai gầy run rẩy. Từ người nó, hơi nóng toả ra, bỏng rát. Con bé đang tức giận, và mỗi khi tức giận, nó chẳng thể điều khiển chính mình.
“Allis!” Allie hốt hoảng.
Allis chẳng nghe thấy gì. Bên tai nó lúc này, chỉ có cơn giận cuồn cuộn dâng trào, đẩy nó xuống và đắm chìm nó trong nóng bức khó chịu. Tại sao nó phải nín nhịn nhỉ? Bọn họ lấy quyền gì giam giữ nó? Cơn giận trong Allis đang lên tiếng. “Chẳng việc gì cậu phải cúi đầu như kẻ hèn mọn trước mặt con người cả, Allis ạ”, thứ đó nói với nó như thế, và sự thuyết phục từ những lời ấy khiến Allis càng khó kiểm soát hơn. “Chính bọn họ mới là kẻ phải cúi đầu.” Giọng nói vang vọng trong đầu lên tiếng thúc giục đầy phẫn nộ, như thể vẳng về từ một chốn xa xôi lắm. Allis còn lầm tưởng rằng đó là thứ kéo nó ra khỏi màn sương mù không phương hướng.
“Allis! Bình tĩnh lại đi, Allis!” Allie chồm tới, lay lay hai vai con bé. Một tấm khiên lửa đột ngột xuất hiện chắn trước cả hai. Nó cuộn lại thành vòng xung quanh người Allis, thô bạo hất tung cậu ra xa cùng những tia lửa. Chẳng biểu lộ lấy chút cảm xúc, Allis thản nhiên ngồi nhìn. Đó là khi con bé đã hoàn toàn không biết được mình đang làm gì.
Allie lăn vài vòng trên đất, khắp mình mẩy xước xát, trên bộ áo rách nát vương vài vệt đen còn bốc khói. Cậu thầm suy tính một cách lo sợ. Nếu họ biết được… Nếu những con người ở phía trên biết được… Allie sợ hãi. Cậu thậm chí còn chẳng dám nghĩ đến hậu quả.
Những cột lửa vượt qua song thép của chiếc cũi, tiến thẳng về phía cánh cửa tầng hầm mà tấn công như vũ bão.
Đúng vậy, đó là điều khiến cặp song sinh trở nên đặc biệt. Chúng có sức mạnh siêu nhiên kỳ lạ, sức mạnh con người không thể có.
“Em định làm gì thế, Allis!” Allie tiếp tục nhào đến, và lại bị lửa từ người con bé quật mạnh vào góc cũi. Cậu lăn lộn, cảm giác đau rát lan khắp. Chiếc áo đã cháy xém một bên vạt, vẫn còn lại vài tàn lửa đỏ.
“Anh hỏi gì lạ vậy?” Allis quay đầu lại tỏ vẻ ngạc nhiên. “Em đang giải thoát chúng ta khỏi sự giam cầm mà.” Nở nụ cười độc ác, Allis nhìn thẳng vào cậu. Allie sững người. Một đôi mắt đẹp, vô cùng. Nó mang sắc màu của lửa, mang sự bi ai và tanh nồng của máu, lại có một chút cao ngạo như loài phượng hoàng uy nghi rực rỡ.
Trái ngược với Allis, Allie không mang màu mắt đỏ. Và, có lẽ đó là một trong những đặc điểm hiếm hoi có thể phân biệt được giữa chúng. Đôi mắt Allie có sự mềm mại của nước. Sâu trong ấy, một màu xanh biếc đang ngự trị. Nó như màu biển khơi mênh mông không điểm dừng, như bầu trời xanh rộng cao vời vợi, như một thế giới êm đềm xinh đẹp mà ai nhìn vào đó sẽ ngập giữa những mê mẩn say đắm. Chính đôi mắt cũng biểu lộ sức mạnh của cậu - khả năng sai khiến nước.
“Dừng lại, Allis!” Allie thét lên. Rất nhiều những hạt nước xuất hiện từ xung quanh thân hình nhỏ rúm ró của cậu. Nó lao về phía trước như những mũi lao, lần lượt dập tắt lửa.
Tiếng xèo xèo của nước bị bốc hơi cất lên kèm theo hơi nóng hầm hập. Căn hầm như đang bị luộc chín từ bên trong. Sớm muộn rồi họ cũng sẽ biết mất. Thế nhưng, những hạt nước li ti do Allie tạo nên đều không thấm vào đâu so với sự tấn công mạnh mẽ của Allis. Cặp song sinh vốn chẳng thể điều khiển sức mạnh của mình một cách thuần thục, và với Allie thì điều đó là rõ rệt nhất. Cậu bắt đầu cảm thấy đuối sức.

Nở rộ rạng rỡ tựa những đoá hoa xinh đẹp, lửa quấn quanh thân hình gầy gò của Allis, bắn ra tứ phía, vui mừng nhảy múa khắp căn hầm, dường như đang ca lên khúc ca màu đỏ mạnh mẽ. Allie lùi lại tránh né. Rồi bỗng, cậu vô tình vấp phải khay thức ăn rỗng, ngã dúi dụi. Lửa vẫn nhào đến như muốn thiêu sống cậu. Một quả cầu nước trong suốt bỗng bao bọc lấy Allie, toả ra ánh sáng bạc dịu. Nó xoay tròn, tạo thành vô số quả cầu nhỏ khác, bắn ra khắp nơi để dập bớt lửa. Thở phào một hơi nhẹ nhõm, cậu thấy số mình vẫn còn tốt chán. Thế nhưng, khi vô tình liếc mắt về phía cửa tầng hầm, Allie lại hốt hoảng. Cánh cửa ra vào kiên cố là thế lại bắt đầu bị nung chảy. Từng chút một, nó sắp có một lỗ hổng to trên ấy. Lửa của Allis đương nhiên chẳng phải lửa thường, nếu không, với thứ sắt dày dặn này, con bé có dùng đến cạn kiệt sức mạnh cũng không thể làm cánh cửa suy suyển. Allie vung tay. Lập tức, những hạt nước xuất hiện từ trong từng phân tử không khí. Nó cuộn tròn thành khối cầu rồi tản ra, lượn sóng vây quanh con bé như một con rắn dài đang uyển chuyển ẩn mình chờ thời cơ. “Allis, em có biết mình đang làm gì không? Dừng lại mau!” Cậu hét đến khản cả giọng.
“Tất nhiên là em biết chứ.” Vòng lửa trên người Allis nhanh chóng làm bốc hơi mọi tia nước tiến về phía nó. Con bé liếc mắt, cười khinh khỉnh.
Allie kiệt sức ngã vật xuống mặt đất. Nơi này không còn rất lạnh nữa, mà là ngược lại. Nó nóng, nóng đến phát điên. Khắp người cậu bừng bừng như có lửa đốt.
Cái nhìn của cô hầu gái ấy đã bắt đầu tất cả. Và điều đó mở ra một bi kịch.
Nước bỗng cuồn cuộn dâng lên khi cậu ngã xuống. Nó lớn dần, lớn dần thành một con sóng, đột ngột đổ ụp lên mọi thứ. “Làm ơn dừng lại đi mà…” Allie thều thào, rồi mệt mỏi cụp đôi mắt trĩu nặng. Trước khi màn đen bao phủ tiềm thức, cậu vẫn còn nhìn thấy một Allis vô lực ngất đi ở bên kia.
Gió tức giận rít gào qua khung cửa sổ nhỏ hẹp, xua đi sự căng thẳng. Đây đã là mùa đông thứ tám chúng bị giam cầm, và có lẽ là mùa đông cuối cùng.

Mục lục <<< ~~~Hết chương 1~~~ >>> Chương 2


HA_png01100306.png
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Shakunage

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/10/14
Bài viết
872
Gạo
130,0
Nhìn hình bìa thích ghê luôn, mình thích cặp Rin - Len này dữ lắm :x. Hóng truyện của bạn nha. ;)
 

Shakunage

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/10/14
Bài viết
872
Gạo
130,0
Í trời, mình cũng thích nhất trong vocaloid luôn ^_^. Có chương một rồi đó bạn. :D Cảm ơn bạn đã comt cho mình nha.
Truyện hay lắm bạn, rất hấp dẫn và lôi cuốn. Hóng tiếp chương sau nha. ;)
 

Ruby Đặng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/9/14
Bài viết
499
Gạo
1.500,0
Sao mình cứ cảm thấy mắt Allis giống mắt rồng ấy, chắc tại có cái đưởng thẳng ngay giữa mắt. :v Mà thôi, mình đều rất thích cái bìa và đôi mắt của hai anh em. :">:">:">:">
Truyện của bạn rất cuốn hút và hay và không mắc lỗi chính tả. Có gì nhớ tag mình vào nhá!! :-*
 

aishiteru.99

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/8/14
Bài viết
165
Gạo
250,0
Sao mình cứ cảm thấy mắt Allis giống mắt rồng ấy, chắc tại có cái đưởng thẳng ngay giữa mắt. :v Mà thôi, mình đều rất thích cái bìa và đôi mắt của hai anh em. :">:">:">:">
Truyện của bạn rất cuốn hút và hay và không mắc lỗi chính tả. Có gì nhớ tag mình vào nhá!! :-*
Thực ra mắt Allis không hẳn giống mà, không có đường thẳng đen vậy đâu, chẳng qua hai màu xanh đỏ sát nhau, cũng đẹp nên mình lấy. :P
Cảm ơn bạn đã cmt nhé. :x
 

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Chị vào ủng hộ truyện nè. Khi nào có chương mới thì tag chị nha.x-(:):D
 

Ruby Đặng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/9/14
Bài viết
499
Gạo
1.500,0
Mình cũng thích mấy cái thể loại viễn tưởng, hay kinh dị. Thấy tên nghe cũng hay nên vào đọc thử. :D
 
Bên trên