Tại giao điểm ta gặp nhau (Trót yêu) - Cập nhật - Shi

Dieplam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/9/14
Bài viết
1.094
Gạo
1.200,0
image.jpg


Tại Giao Điểm Ta Gặp nhau

79.gif
79.gif
79.gif

Tác giả: Shi
Tình trạng: Đang sáng tác
Thể Loại: Tình cảm - hiện đại
Giới hạn độ tuổi: không

55.gif

Giới thiệu
Trên đời này có hai loại tình yêu, một là bùng cháy như ngọn lửa lớn, khiến cho người trong cuộc có thể cảm nhận hạnh phúc và tổn thương bất cứ lúc nào, nguy hiểm nhưng đầy cám dỗ; còn thứ hai là loại tình yêu nhiều cung bậc tựa như một bản giao hưởng cổ điển, có lúc êm dịu du dương, cũng có lúc cao trào kịch tính, từng nhạc cụ phải thay nhau thể hiện, kết hợp với đủ mọi sắc thái để rồi tạo nên một bản nhạc hoàn chỉnh tuyệt vời.

Cuộc đời của mỗi người không giống một cuốn phim, có đạo diễn và biên tập viên, kết hợp cùng diễn viên quay đi quay lại nhiều lần mới có được. Thay vì cứ ngồi chờ hoàng tử đến cứu giúp, thì chi bằng tự cứu mình trước vẫn tốt hơn.

Trà My tin vào tình yêu, cũng như tin vào điều kỳ diệu mà nó mang lại, nhưng cái cô không tin đó chính là thời gian, nó làm mọi thứ thay đổi ngay cả những ký ức đẹp đẽ nhất.

***

Nếu hỏi tình cảm của anh đối với cô là gì, thì anh tin chắc không phải là thích, vì giai đoạn đó đã qua từ rất, rất lâu rồi. Nhưng nếu là tình yêu, thì lại càng không đúng...

Minh Phong khẽ cười, ánh mắt tràn ngập niềm ấm áp. Anh đã đi rất nhiều nơi, bỏ ra rất nhiều thời gian để tìm kiếm câu trả lời, nhưng cuối cùng kết quả chỉ có một.

Liệu trên đời này vẫn tồn tại cái gọi là chung thủy trong tình yêu?

Liệu có giống như những gì người ta thường nói, thời gian có thể làm đổi thay tất cả?

Liệu, cái gọi là mãi mãi trong tình yêu sẽ kéo dài được bao lâu?

Nơi giao nhau chính là điểm bắt đầu. Cùng bước song song chính là điểm kết thúc. Tại đó, chúng ta gặp nhau.


Lời tác giả: Đây chỉ là một câu chuyện tình yêu xí muội bình thường, nội dung bình thường, và một cái kết cũng rất ư là bình thường, rảnh rỗi muốn kiếm vài viên đá để xây nhà, mọi người thương tình thì giúp em nó một tay!
Mục Lục


 
Chỉnh sửa lần cuối:

Shakunage

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/10/14
Bài viết
872
Gạo
130,0
*tung bông* Nhiệt liệt chào đón tác phẩm mới của nàng, cơ mà không mở hàng được rồi. T.T
 

Dieplam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/9/14
Bài viết
1.094
Gạo
1.200,0
Chương 1: Phụ nữ hiện đại

Sài Gòn về đêm được chiếu sáng bởi những ánh đèn rực rỡ, dòng người tấp nập, những tòa nhà cao tầng xa xỉ nằm sát nhau, là nơi của những con người ở nhiều vùng miền khác nhau lưu trú. Nhịp sống dồn dập, có kẻ giàu sang cũng chẳng thiếu người nghèo đói, chứng kiến biết bao nhiêu chuyện buồn vui mỗi ngày, giống như một thế giới thu nhỏ đầy mê hoặc.

Một góc nhỏ ở quận 1. Tại nhà hàng Bầu Trời nổi tiếng là đắt đỏ, chỉ một bữa ăn cũng hơn tháng lương của người khác. Trà My nhìn chùm đèn vàng mờ ảo, có cả nến, và tiếng nhạc Piano vang trong không trung. Trước mắt cô, là gương mặt của gã đàn ông quen thuộc. Hắn mặc áo sơ mi và quần Tây đứng đắn, tóc tai gọn gàng càng phô ra vẻ điển trai vốn có của mình. Chồng chưa cưới của cô, Hoài Văn.

“My, lấy anh nhé!”

Giọng nói của Hoài Văn cất lên đủ khiến người nghe phải xiêu lòng. Kết hợp với bài hát Answer càng làm cho không khí cầu hôn thêm phần lãng mạng. Mọi thứ đều rất hoàn hảo.

Trà My nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn chiếc nhẫn đính viên kim cương lóe sáng trong hộp. Nếu một tháng trước hắn cầu hôn, tin chắc cô sẽ vui vẻ mà gật đầu đồng ý. Nhưng giờ đây, ngoài hai chữ "kinh tởm" ra, thì không còn ngôn từ nào có thể diễn tả cảm xúc của cô lúc này được.

"Nghe nói, anh và người mẫu Hà Trang tối qua đã ở cùng nhau?" Trà My nhàn nhã lên tiếng, giống như thuận miệng hỏi một người bạn lâu năm mới gặp lại.


Hoài Văn đang cười tươi bỗng khựng lại. Câu trả lời của Trà My khác xa so với những gì hắn đoán, nói đúng hơn thì đây là một câu tra khảo. Hắn cẩn thận quan sát sắc mặt cô, hoàn toàn không có dấu hiệu của sự giận dỗi ghen tuông. Liệu đây có phải, là đang thử xem hắn có chột dạ hay không khi nghe những lời này?

“Em đang nói gì vậy? Hà Trang? Ai là...” Hoài Văn lên tiếng nghi hoặc, làm ra vẻ mặt như không hiểu những gì Trà My đang nói.

Trà My kín đáo cười mỉa mai, lấy trong túi xách ra một xấp hình. Nam và nữ bên trong là Hoài Văn và cô người mẫu nổi tiếng Hà Trang. Cả hai đang nắm tay nhau vào khách sạn năm sao New World, ăn tối, rồi làm chuyện gì mà ai cũng biết với gương mặt không thể nào sáng sủa hơn.

Sắc mặt Hoài Văn đen như lọ nồi, thái độ giống như mình đang bị xâm phạm đời tư: “Em cho người theo dõi anh đó hả?”

Trà My hất cằm, cười khinh miệt có thừa đáp: “Anh không biết bạn tôi bên giới truyền thông rất nhiều hả? Người ta vô tình chụp được, nên tốt bụng thông báo rằng tôi đang bị cắm sừng đó.”

Không khí lãng mạn ban đầu dần trở nên nặng nề. Trà My muốn phát bực, khi phải đối diện với thể loại đàn ông biết làm mà không chịu thừa nhận. Hôm qua bê chân dài lên giường, giờ lại cầu hôn cô? Hắn nghĩ mình là con ông trời, muốn làm gì thì làm chắc.

Thấy Trà My có vẻ giận dỗi, một lúc lâu Hoài Văn mới hạ giọng: “My, em biết ả đàn bà đó không là gì đối với anh mà. Trong lòng anh không ai có thể thay thế em cả.” Đây là lời nói thật lòng, cô ả đó chẳng qua chỉ là thứ để hắn giải khuây. Hắn yêu Trà My, nên luôn tôn trọng việc cô muốn giữ sự trong trắng cho đến lúc cưới. Nhưng hắn cũng là đàn ông, làm sao mà tránh khỏi những ham muốn thường tình chứ?

Trà My gật đầu, giọng nói mát ngọt như suối nguồn: “Tôi biết điều đó, nên hôm nay mới quyết định chia tay anh đây.”

Hoài Văn như không tin những gì mình vừa nghe thấy, miệng lắp bắp: “My... em đừng đùa như vậy chứ?”

“Tôi không rảnh để mà đùa. Kể từ bây giờ, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, muốn kiếm người phát tiết cũng không cần phải giấu như mèo giấu phân nữa. Tạm biệt!”

Trà My đứng dậy, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu đi thẳng đến lối thang máy.

Cô ghét nhất những gã ăn chơi đàn đú, rồi tự cho đó là chuyện dĩ nhiên như Trái Đất đang quay. Có sức làm thì có sức chịu, cô đâu ở không mà ngồi nghe hắn giải thích rồi nhỏ vài giọt nước mắt đàn bà yếu đuối vì bị phản bội. Thể loại con gái suốt ngày bám lấy đàn ông, với cô thì nó phát triển nhất vào thời kỳ đồ đá. Còn bây giờ thì miễn.

“My, em đừng có vô lý nữa được không?” Hoài Văn đuổi theo, nắm mạnh cổ tay Trà My lại cất giọng như người lớn dạy trẻ hư.

Vô lý? Cô đã tốt bụng trả hắn tự do mà hắn bảo cô vô lý hả? Không lẽ hắn muốn cô nổi điên thì lúc đó mới tỉnh?

Đẩy tay Hoài Văn ra, Trà My bấm nút thang máy rồi mới lạnh lùng đáp: “Tôi vô lý là chuyện của tôi, anh không có quyền quản lý đâu Hoài Văn.”

Sắc mặt Hoài Văn bây giờ vô cùng khó coi, hắn đã nhượng bộ đến mức đó mà cô ta vẫn chưa thỏa mãn ư? Từ một người đàn ông lịch thiệp, bỗng nhiên biến thành kẻ côn đồ chợ búa chỉ trong một giây ngắn ngủi: “Em nghĩ mình có giá lắm hả? Lúc nào tôi cũng phải nhường nhịn em chắc? Nếu hôm nay rời khỏi chỗ này, thì đừng bao giờ về nài nỉ, một chút tôi cũng không xót thương đâu.”

"Về để chờ anh ném cục xương cho chắc?" Trà My nhìn thẳng vào mắt Hoài Văn, chính thức cộc cằn: “Giá trị của một người không phải dựa vào những thứ mà họ đang có hoặc đang làm, mà là bản chất của chính họ. Hãy tự soi gương đi, coi lúc này anh biến thành thứ gì hả?”

Hoài Văn máu nóng dồn tới não, thái độ của Trà My khiến hắn vô cùng tức giận. Đang định mở lời phản trả thì Trà My lại lên tiếng: “Anh nghe cho rõ đây, rác đã vứt rồi tôi sẽ không bao giờ nhặt lại đâu.”

Ra khỏi nhà hàng. Trà My leo lên xe của nhỏ bạn đang chờ sẵn trước sân, dựa lưng vào ghế, rồi thở dài vài cái.

“Trà My, hắn là một thằng đàn ông tồi, mày đá là đúng rồi đó.” Mai Trang tay đang lái xe, thấy bạn thân mình tâm tình bất ổn nên cất giọng quan tâm.

Trà My mở mắt, nhìn ra ngoài cửa kính xe một hồi mới đáp nhỏ giọng: “Tao không nói mình sai, chỉ là cảm thấy ông trời thật biết cách trêu chọc con người.”

Cô và Hoài Văn quen nhau gần năm năm, cô đã từng thích hắn, nếu không cô chẳng quen hắn lâu như vậy. Khi theo đuổi cô hắn luôn tỏ ra là một người chín chắn, hiểu chuyện, và biết suy nghĩ đến tương lai. Cứ tưởng hắn không giống bọn đàn ông khác, nhưng cô không ngờ ngoài việc biết giả điên ra, hắn còn đê tiện hơn nhiều.

Mai Trang thở dài. Tuy biết Trà My là đứa con gái mạnh mẽ, lý trí. Nhưng làm sao có thể bình thường được, khi thấy cảnh chồng chưa cưới đi ăn chơi, còn người tình bé nhỏ của hắn cứ đến làm phiền mình mỗi ngày chứ? Một thế giới đầy sự cám dỗ như hiện tại, cô thật sự không còn dám đặt niềm tin vào bất cứ người đàn ông nào nữa.

“Mày có muốn đi giải tỏa không?” Mai Trang vui vẻ hỏi, dù sao thì những chuyện không vui nên bỏ sang một bên vẫn tốt hơn.

Trà My nhìn Mai Trang, gương mặt của nó hiện rõ hai chữ “đồng cảm”. Thật ra cô mệt mỏi là do thức khuya vẽ bản thảo, chứ đâu phải vì tên con ông cháu cha kia. Loại phụ nữ coi đàn ông là vĩ nhân tôn sùng, sau khi chia tay khóc lóc ầm ĩ cô vô cùng căm ghét. Không có cơm ăn cô có thể chết, nhưng không có đàn ông cô vẫn sống tốt, chưa đến mức phải tự đầy đọa bản thân mình.

“Mai tao có cuộc họp quan trọng, mày cứ chở tao về nhà là được.” Trà My tiếp tục nhắm mắt, tựa lưng vào ghế xe sắc âm không đổi nói.

Mai Trang hiểu ý, quay vô lăng quẹo sang một hướng khác, rồi mới chỉnh nhỏ máy lạnh xuống, bật nhạc giao hưởng để Trà My thư giãn đầu óc. Đôi lúc cần một khoảng lặng, để đả thông tư tưởng cũng là chuyện tốt.

satoshi

Án văn <<>> Chương 2
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Dieplam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/9/14
Bài viết
1.094
Gạo
1.200,0
Chương 2: Gái tốt

Giữa khuya, Trà My gặp ác mộng nên giật mình tỉnh giấc. Cô lau trán rịn đầy mồ hôi, thở hổn hển một lúc rồi mới mở mắt nhìn trần nhà. Trong đầu vẫn còn hiện rõ, hình ảnh cô ả Hà Trang và Hoài Văn đang quyện lấy nhau trên giường, mê đắm và vô cùng mãnh liệt.

Thất thần một lúc lâu, cô mới trùm chăn kín đầu, cố gắng nhắm mắt ngủ tiếp nhưng vô ích. Lăn qua lăn lại vài vòng, cô quyết định thay quần áo xuống dưới chung cư nhà mình tập thể dục. Thói quen này cô đã bỏ rất lâu rồi, kể từ sau khi tốt nghiệp đi làm, do quá bận rộn nên chẳng còn hứng thú chăm sóc bản thân, thường thì có thời gian cô chỉ dành để ngủ.

Buổi sáng tinh mơ còn mùi của sương dày đặc, Trà My hít thở một hơi thật dài để đón chào ngày mới. Sau đó, đưa mắt nhìn những người già đang tụ thành một nhóm tập thể dục quanh hồ bơi, gương mặt cô tỏ ra vô cùng thích thú.

Vừa thấy Trà My, một người phụ nữ trung niên liền nhanh chóng kéo tay cô vào tham gia cùng. Còn nói đủ điều rằng, giới trẻ thời nay mà chịu khó thức sớm như cô thì rất hiếm, rồi khuyên cô nên giữ thói quen tốt này. Trà My do dự suy nghĩ trong đầu, không biết cô có nên nói cho bác ấy biết, thật ra số lần cô thức sớm trong năm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay hay không? Kết quả cô quyết định giữ im lặng, dù sao người ta cũng có ý tốt, cô cũng không nên thẳng thắn đến vậy.

Sau khi tập xong hết động tác, cả người Trà My bủn rủn, bất giác nhận ra xương mình không còn dẻo dai nữa. Trời ạ, cô chỉ mới hai mươi lăm tuổi mà có dấu hiệu lão hóa rồi, chả bù cho những bác những cụ ở đây, họ đều rất khỏe mạnh và tràn đầy nhựa sống. Thật đáng xấu hổ.

“Cháu gái, nhìn cậu thanh niên kia kìa.” Người phụ nữ trung niên vừa rồi đưa một chai nước suối đến trước mặt Trà My, nói nhỏ giọng bên tai cô.

Trà My nhìn theo ánh mắt của bác ấy, sắc mặt không đổi hỏi một câu nghi hoặc: “Anh ta có vấn đề gì ạ?”

Người phụ nữ trung niên đó nhìn cô như thể gặp hai lúa mới lên thành thị, chậc môi giải đáp: “Cháu không thấy cậu ta rất đẹp trai hả? Từ ngày có cậu ta, các cô gái trẻ trong chung cư này bỗng hăng say dậy sớm tập thể dục.”

“Bác nghĩ cháu vì anh ta nên mới thức sớm tập luyện hả?” Dù ngốc Trà My vẫn có thể đoán được, ý tứ và hành động của bác ấy đều muốn ám chỉ cô là kẻ mê trai.

Người phụ nữ trung niên đó cười hà hà, nhìn Trà My đánh giá một lượt cẩn thận. Tướng mạo xinh đẹp, lanh lợi thông minh, tính tình lại rất thân thiện và thật thà. Thật chẳng giống những đứa con gái thời nay, cáo già mà cứ đội lốp nai tơ, bà sống hơn nửa đời người nên có thể biết được ai thật ai giả. Vì thế, vô cùng có thiện cảm với Trà My.

“Bác thấy cậu ta cứ nhìn cháu, còn tưởng cả hai quen nhau đó chứ.”

Trà My không mấy ngạc nhiên, một cô gái trẻ tập thái cực quyền với người già nên bị chú ý cũng là chuyện thường. Còn về việc ngoại hình anh ta thế nào không liên quan gì đến cô.

Sau khi ngồi nói chuyện thêm một lúc, Trà Mt tạm biệt người phụ nữ trung niên nhiệt tình trở về nhà. Đang ngáp dài chờ thang máy thì tiếng giầy truyền đến từ phía sau, theo phản xạ tự nhiên cô xoay lại nhìn, cả hai chạm mặt.

Đối phương là người thanh niên lúc nãy. Ở khoảng cách gần thế này, trông anh ta còn đẹp trai hút hồn hơn hẳn. Gương mặt mỏng với hai gò má như điêu khắc, chiếc cằm đầy đặn, đôi mắt to, sống mũi cao dọc dừa... Trà My nín thở thu hồi ánh mắt, với nhan sắc của anh ta, có khi Bi Rain nhìn thấy còn phải nghiến răng ganh tỵ nữa đó chứ.

Cửa thang máy mở ra, đợi cô bước vào rồi anh ta mới theo sau, rất ga lăng, nhưng làm cô không mấy thoải mái.

Thang máy dừng lại ở lầu hai mươi, Trà My thoáng bất an khi anh ta vẫn cứ đi tò tò sau lưng mình. Trong lòng nghi ngờ anh ta đang bám đuôi. Nhưng rồi lại cười mỉa mai bản thân, đời thật không giống phim ảnh. Không chừng anh ta ở cùng khu nhà với cô cũng nên.

Quả đúng vậy, B2006 là nhà của cô, B2007 là nhà của anh ta. Chỉ sát một vách tường, sao cô chưa từng gặp qua anh ta nhỉ? Không lẽ trí nhớ cô lại tệ đến thế ư? Cũng may vừa rồi không thiếu "muối" hỏi anh ta có phải bám đuôi cô không, nếu không chắc mất mặt chết rồi.

Vừa tắm rửa xong, Trà My chộp lấy điện thoại đang rung liên hồi trên bàn trang điểm, tay vẫn còn cầm một chiếc khăn lau phần tóc ướt của mình. Nhìn số hiển thị trên màn hình, cô ngáp dài một cái rồi mới bắt máy trả lời: “Nghe nè Mai Trang.”

“Trà My, mày vẫn còn sống đó chứ?” Giọng của Mai Trang vang lớn trong điện thoại di động.

“Rất tiếc, thần chết chưa có dòm ngó tao mày ơi.” Trà My bật chế độ loa ngoài, tiếc rẻ đáp trả.

Mai Trang cười lớn tiếng, hài lòng nói tiếp: “Vậy thì tốt, mau chuẩn bị rồi xuống sân đi, tao đang trên đường đến đón mày đây.”

“Ôi, mày thật tốt tính quá xá.” Trà My dẻo miệng đáp nhanh, lấy lược chải đầu, rồi cầm điện thoại tiến lại phía tủ quần áo.

"Giờ mới biết bạn mày tốt đó hả?” Mai Trang nhìn đèn tín hiệu giao thông đã chuyển sang màu xanh, vội vàng ném cho một câu rồi tắt máy: “Tốn tiền điện thoại quá, lát nữa gặp.”

Trà My chưa kịp nói lời cảm ơn, thì phía bên kia đầu dây chỉ còn tiếng “bíp, bíp…” liên hồi. Cô trưng mặt ngốc nhìn cái điện thoại, thầm nghĩ đang gọi bằng Viber mà cũng có vụ tốn tiền điện thoại nữa hả trời?

Cô biết nhỏ bạn này đang lo lắng, sợ cô sẽ tự sát hoặc hủy hoại thân mình như nữ "bánh bèo" trên báo gần đây thường thấy. Một người phụ nữ vì một người đàn ông tồi mà vùi dập bản thân mình, không phải quá thiếu tương lai? Tuy muốn thử yếu đuối một lần, nhưng tương lai sáng sủa của cô không cho phép điều đó, đáng tiếc thật đó!

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Trà My khóa cửa nhà. Chợt, dừng chân nhìn vào cửa nhà B2007, không phải là cô quan tâm đến chủ nhà, mà đơn giản rất thích bức tranh đồng quê thanh bình được vẽ trên cánh cửa đó. Cô là nhà thiết kế, nên những thứ có nghệ thuật độc đáo luôn làm cô chú ý.

Đứng nhìn một lúc lâu, Trà My mới vội vàng xách guốc chạy về hướng thang máy. Cô quên mất là hôm nay mình có cuộc họp, thời gian suýt sao như thế mà còn tâm trạng đứng đây ngắm tranh? Thiệt là chập mạch mà...

Ra khỏi khu vực tiếp tân, cô liền thấy Mai Trang đang vẫy tay cười vui vẻ với mình. Lúc vừa định bước ra, thì một chiếc xe màu đen thương hiệu Jaguar XJL chạy lướt qua cô, tuy không biết người ngồi trong là ai, nhưng vẫn đủ khiến người khác phải ngưỡng mộ ngước nhìn. Oách thiệt nha!

Trà My mím môi, ước tính số tiền của chiếc xe, rồi cộng tiền lương hằng tháng của mình, xong tủi thân cúi đầu bước đi. Cô cần phải ăn nhiều bí đỏ, vẽ thật nhiều mẫu thiết kế thêm vài năm nữa thì mới may ra mua được một nửa chiếc xe. Con người với con người, sao mà khác xa đến thế không biết.

Đến lúc lên xe của Mai Trang, Trà My tiếp tục đau khổ hơn khi chợt nhớ mình đã đi trễ hai lần trong tháng, tiền chuyên cần chắc cũng không còn nữa. Không lẽ... cô đã bị bà phù thuỷ nào đó nguyền rủa rồi ư?

"Trà My, nghe nói công ty mày sắp hợp tác với công ty Toàn Cầu đúng không?” Mai Trang miệng gặm bánh mì sandwich do Trà My chuẩn bị, lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh.

Trà My dựa thẳng lưng vào ghế, ngắp dài một tiếng rồi mới đáp: "Ừ thì cũng có chuyện đó. Không thuộc phận sự, nên tao cũng không rõ lắm.”

Mai Trang chịu thua, cô quên mất nhỏ bạn này của cô chẳng bao giờ để ý đến những chuyện không liên quan đến mình. Còn nhớ có lần tin tức chấn động ở trường khi biết con nhỏ cùng lớp có thai hơn ba tháng, hầu như ai cũng xôn xao hỏi chuyện này nọ rồi bàn tán khắp nơi. Vậy mà nó lại hỏi một câu vô cùng ngây thơ vô tội, và khiến ai cũng câm nín hết bàn luận: “Nhỏ có thai là ai sao tao không biết vậy?” Là thế đó, rất lạnh lùng.

“Bộ mày ngủ không ngon hả?” Thấy Trà My cứ ngáp dài, Mai Trang lo lắng hỏi.

"Giữa khuya gặp ác mộng nên giật mình tỉnh giấc." Trà My nhíu lông mày khó chịu.

“Bé ngoan, cố gắng đến cuối tuần tao sẽ đưa mày đi đổi gió chịu không nè.” Mai Trang nhướng lông mày, an ủi Trà My.

Trà My mím môi cảm động, tuôn một hơi không kịp thở: “Mày chỉ cần dẫn tao đi ăn một bữa thật ngon, chuyện đổi gió thì khỏi cũng được. Tao muốn ăn ở tòa nhà Bitexco 68 tầng nè, nhà hàng đắt nhất nè, loại thức ăn ngon nhất nữa nè.”

Buông một tay lái gõ thẳng vào đầu Trà My, Mai Trang lườm cô bằng nửa con mắt: “Đừng đòi hỏi, tiền đâu ra mà vào đó hả.”

Bị gõ một cú đau điếng. Trà My hầm hực xoa vào chỗ đau, đáp trả bằng cái giọng Huế nhà nghề: “Đồ keo kiệt, ta ghét mi.”

“Cảm ơn, tránh xa một chút để ta khỏi phải mệt lòng lo lắng.” Mai Trang uống một ngụm cà phê, nói với một nụ cười hả hê.

Trà My khịt mũi, thần sắc vô cùng thiểu não: “Không ngờ đến mày cũng hắt hủi tao, đau lòng quá đi à.”

Mai Trang quan sát biểu cảm của Trà My, sau đó đưa một tay vỗ đầu cô như mẹ hiền chiều con: “Được rồi bé cưng, chị sẽ dẫn cưng vào Bitexco ăn kem được chưa hả?”

Trà My ném cho Mai Trang cái nhìn ghê rợn: "Tao nghĩ lại rồi, mày là thánh keo kiệt mới đúng."

Vào đến công ty, thấy mọi người bận rộn chạy tớ chạy lui vô cùng náo nhiệt. Trà My khó hiểu nhìn đồng hồ, 7 giờ 45 phút, vẫn chưa đến giờ làm việc mà? Không lẽ hôm nay sếp già mới cấp thuốc tăng lực, nên mọi người mới hăng say như vậy?

“Trà My, đây là tất cả mẫu thiết kế trong tháng, em xem mẫu nào ổn thì lựa ra mười mẫu, của em hai mẫu, sau đó nộp lại cho chị.” Chị Lan, trưởng phòng thiết kế nói trong hối hả rồi biến mất như gió mùa đông năm ấy. Để lại Trà My đang đứng một chỗ, ôm đống tài liệu nặng trĩu như kẻ thủng não chưa hiểu chuyện gì.

Sải chân bước lại vị trí bàn làm việc của mình, Trà My nhìn một lượt hơn năm mươi mẫu thiết kế trong tháng, sau đó chọn ra vài mẫu nổi bật một cách kỹ càng. Đây là công việc bên lề của cô, những mẫu thiết kế được chọn sẽ được cấp trên kiểm duyệt thêm một lần nữa, rồi mới may thành phẩm, sau đó quảng bá rộng rãi qua những chương trình thời trang. Nhưng hôm nay vẫn chưa đến ngày, sao chị Lan lại bắt cô làm gấp vậy chứ?

“Minh Anh, có chuyện gì mà mọi người hối hả vậy?” Trà My cất tiếng hỏi cô bạn thiết kế viên ngồi đối diện bàn mình.

Minh Anh đầu tóc rối xù, mắt thâm hụt vì thiếu ngủ, miệng ngáp dài đáp: “Bồ không biết hôm nay người bên phía Toàn Cầu đến hả? Họ đến xem xét tình hình công ty, để tiện bàn về việc hợp tác luôn.” Nói một câu Minh Anh ngáp một cái.

Trà My gật đầu hiểu chuyện, mắt dán vào màn hình vi tính trước mặt không góp thêm lời nào. Công ty Toàn Cầu do hai người đứng ra thành lập, là một doanh nghiệp mở với nhiều chuyên ngành đa dạng, nhưng chủ yếu vẫn là tin học ứng dụng. Chỉ vài năm ngắn ngủi mà họ đã cấm rễ rất sâu và đứng vững trên thương trường. Não của họ đều làm bằng chất xám đúng chất, chả bù với não gà như cô.

“Bồ đang làm gì thế?” Trà My nhìn Minh Anh đang lấy đồ trang điểm, rồi tự tô vẽ lên mặt của mình nên cô khó hiểu hỏi.

Minh Anh cười dịu hiền, bật dậy nói nhỏ với Trà My: “Nghe nói nhân viên bên đó đều là những người tài, chỉ cần được một trong số họ để ý thì đời chúng ta sẽ lên hương luôn đó.”

Trà My trề môi một cái. Điều này cô cũng có nghe báo chí nhắc tới, Toàn Cầu ngày một lớn mạnh cũng một phần là do họ biết cách trọng dụng nhân tài. Một công ty muốn phát triển, ông chủ tài giỏi thôi chưa đủ. Trợ thủ đắc lực vẫn là không thể thiếu.

Không lo tám chuyện nữa, Trà My tiếp tục làm công việc của mình. Thay vì cứ ngồi mơ cưới một ông chồng giàu để đổi đời, thì cô thà bỏ sức kiếm tiền vẫn tốt hơn. Cô là người "thực dụng"? Ừ, thì cứ cho là vậy!

Chương 1 << >> Chương 3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Dieplam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/9/14
Bài viết
1.094
Gạo
1.200,0

Dieplam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/9/14
Bài viết
1.094
Gạo
1.200,0
Chương 3: Vô tình hay cố ý?

“Trà My, em đã chọn xong chưa?” Chị Lan vừa rồi biến mất như cơn gió cũng trở lại hỏi.

“Em đã lựa ra mười hai mẫu, chị có cần xem lại không?” Trà My vừa nói vừa đưa đến trước mặt chị Lan.

Chị Lan lắc đầu: “Không còn nhiều thời gian, em cứ scan vào máy tính. Số tài liệu mà lần trước chị bảo em chỉnh sửa, hãy cho người photo ra mười bản, sau đó cùng chị vào phòng họp.”

Trà My gật đầu, sau đó thực hiện ngay nhiệm vụ được giao. Cảm thấy mọi thứ đã ổn thỏa, cô ôm nguyên xấp tài liệu tiến thẳng đến lối thang máy. Thường thì những việc này đều có người làm, nhưng hôm nay công ty quá bận rộn, cô cũng không phải kẻ tàn tật đến mức ngồi chờ để sai bảo người khác.

Do hai tay ôm xấp tài liệu, nên Trà My không cách nào nhấn nút thang máy được, đang định dùng khuỷu tay để nhấn thì một bàn tay đàn ông khác đã nhanh hơn cô một bước. Đang định quay sang cảm ơn, thì miệng cô không thể hoạt động khi nhìn nhóm người mặc Âu phục đen trang trọng trước mặt. Và đặc biệt, người đàn ông nhấn nút thang máy lại là anh hàng xóm đẹp trai lúc sáng. Một ngày mà chạm mặt đến hai lần, có cần trùng hợp vậy không?

“Có cần tôi cầm phụ?”

Người đã đẹp trai, nay đến giọng nói cũng khiến con gái chết mệt. Vô thức Trà My liệt anh ta vào danh sách động vật nguy hiểm, càng tránh xa càng tốt: “Cảm ơn, tôi có thể tự cầm được.” Vừa nói, cô vừa đứng nhích xa người anh ta ra một bước. Mùi thơm và sức quyến rũ của anh ta làm người khác dễ sinh ý nghĩ đen tối.

Có lẽ thấy được hành động khác thường của Trà My, anh ta bất giác nở nụ cười đầy ý tứ. Trà My chẳng thèm nhìn tới, nói đúng lúc và im lặng đúng thời điểm là tác phong của cô.

Thang máy mở ra. Trà My dự định là sẽ đi chuyến sau, vì buồng thang máy nhỏ, không đủ sức chứa nhiều người như vậy. Vả lại còn một lý do không mấy chính đáng khác, đó là cô không muốn ở chung một bầu không khí với động vật nguy hiểm kế bên đây.

"Mọi người cứ lên trước, tôi sẽ đi chuyến sau."

Trà My đứng một chỗ trân trối khi nghe tiếng động vật nguy hiểm phát ra. Luyến tiếc nhìn cửa dần đóng lại. Anh ta nhẹ nhàng bước lên nhấn nút thang máy chờ lượt sau, Trà My bất giác nuốt nước bọt. Anh ta có khả năng làm người khác mất bình tĩnh. Đặc biệt, là cái nụ cười luôn trên môi đó.

Trong một không gian nhỏ hẹp, người đứng kế bên Trà My lại như một thỏi nam châm hút lấy mọi thứ xung quanh. Thang máy chậm lại rồi một nhóm người bước vào, Trà My lui ra phía sau để nhường chỗ. Chưa kịp thở phào, thì động vật nguy hiểm đã bước theo cô. Thế là, vô tình, cô và anh ta gần không khoảng cách.

Trà My cảm thấy chưa bao giờ căng thẳng như thế này. Cố gắng tập trung vào con số đang nhấp nháy trước mặt, xem mọi thứ xung quanh như không khí loãng. Đây là điều cô làm rất giỏi. Thế nhưng, cái mùi thơm thoang thoảng từ người anh ta cứ xộc vào mũi cô. Chẳng biết là mùi nước hoa hay sữa tắm, nhưng thơm phức.

Cho đến khi thang máy mở ra, nhìn thấy mặt ông sếp già. Lúc này cô mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.

“Minh Phong, rất vui khi cháu dành thời gian đến dự cuộc họp này.” Tổng giám đốc công ty cô, ông Tiến cất giọng tiếp đón nhiệt tình.

Trà My vừa mới thở ra một cái liền lập tức nín thở. Nụ cười chuyên nghiệp trên môi cũng tắt hẳn. Thái độ này của sếp già... chẳng lẽ anh ta là...? Quỷ thần ơi, cô nghe đồn là ông chủ Toàn Cầu rất trẻ tuổi, nhưng đâu hề biết anh ta vừa trẻ lại vừa đẹp trai thế kia chứ?

“Bác Tiến quá lời rồi, xin lỗi vì đã đến trễ.” Minh Phong dáng vẻ tao nhã, giọng nói khiêm nhường nhưng vẫn có khí chất oai nghiêm.

Ông Tiến cười ha ha lớn tiếng: "Không trễ, không trễ..." Sau đó mở cửa mời Minh Phong vào để bắt đầu cuộc họp. Đa phần đều bàn về đường lối phát triển, lợi nhuận và phân công phụ trách giữa hai bên, tất cả đều làm theo trình tự rất rõ ràng và chuyên nghiệp.

Trà My ngồi nghe những ý chính, sau đó lên trình bày những mẫu thiết kế trong tháng. Thường thì công ty thời trang Lassic chỉ thiết kế trang phục dành cho nữ, nhưng lần này sẽ tạo bước ngoặc mới lấn sân sang âu phục dành cho nam. Âu phục mang lại cảm giác mạnh mẽ và lịch lãm cho phái mạnh, tuy nhiên hiện tại Việt Nam vẫn chưa thật sự có một thương hiệu riêng và lớn mạnh, đa số mọi người theo thị hiếu may riêng hoặc mua từ nước ngoài, vì vẫn chưa tìm được một nơi thích hợp vung tiền mà không mang tật trở về.

Vừa nói Trà My vừa cho trình chiếu hình ảnh của những mẫu thiết kế cô đã scan vào máy tính vừa rồi. Ảnh hiện đến đâu, cô liền giải thích một lượt ý tưởng đến đấy, đôi khi cũng thêm một chút đánh giá riêng của mình.

“Hai mẫu thiết kế cuối cùng rất độc đáo.” Minh Phong lên tiếng sau khi Trà My kết thúc phần trình bày.

Ông Tiến như hiểu ý, liền cười đầy niềm nở: “Cháu đúng là tinh mắt, hai mẫu thiết kế đó của Trà My, người vừa mới thuyết trình. Là một nhà thiết kế tài năng đã lãnh không ít giải thưởng.”

Ông Tiến thật sự vừa mắt đứa trẻ này, từ cách ứng xử cho đến thái độ làm việc của nó đều rất chuyên nghiệp. Tuy chỉ mới vào công ty gần hai năm, nhưng chẳng thua kém gì so với những nhân viên kỳ cựu, rất có tiềm năng.

Trà My đổ mồ hôi lạnh ở trán, tự nhiên được khen như thế khiến cô có cảm giác chẳng lành. Tuy không phải nói xạo, nhưng ít ra sếp cô cũng nên khiêm nhường một chút chứ? Não gà như cô quả thật rất hoang mang.

“Bác Tiến, coi như lần này hợp đồng đã giải quyết xong, nhưng cháu muốn thêm vào một điều kiện.” Minh Phong âm sắc trầm bổng, giọng nói nghe sao cũng rất êm tai.

“Cháu cứ nói.” Ông Tiến đáp trả.

“Sắp tới cháu có một dự án khá lớn, cần một người lên ý tưởng thiết kế đồ họa, bác nghĩ sao nếu cháu đề nghị Trà My?” Minh Phong nói thẳng vào vấn đề, tuy là một câu hỏi nhưng không cho phép đối phương từ chối.

Ông Tiến nhìn Trà My, xong lại quay sang cười thân thiện với Minh Phong: “Trà My quả thật rất có tài năng, nhưng chuyên ngành lại là thiết kế thời trang, không biết con bé có thể đảm đương được không...”

Minh Phong ngả lưng ra ghế thanh lịch, mắt nhìn vào mẫu thiết kế của Trà My đáp: “Cùng một chủ đề, nhưng cô ấy có thể tạo nên điểm khác biệt, đây chính là điều cháu cần.”

Trà My im lặng suy ngẫm, tài mọn này của cô mà cũng được người ta chú ý thiệt ngại quá xá. Cơ mà cô chẳng thích việc thiết kế đồ họa chút nào, dù rất muốn giúp, nhưng cô vẫn quyết định giữ vững lập trường của mình: “Xin lỗi, chỉ e là tôi…”

“Đây là một sự kiện lớn, nhầm đánh bóng công ty Toàn Cầu, Lassic là đối tác nên sẽ không mất phần thơm lây đâu.” Trợ lý của Minh Phong là Tuấn Vũ mở miệng cắt ngang lời Trà My.

Ông Tiến nhíu mày nghiêm nghị, sao ông có thể không hiểu ý tứ trong câu nói vừa rồi của Tuấn Vũ? Công ty của ông tuy có tiếng, nhưng vẫn còn kém cạnh những đối thủ mạnh có thế lực chống lưng. Vì thế, ông mới dùng rất nhiều cách hòng có được chỗ dựa này. Nay người ta còn đưa cơ hội đến tận tay, làm sao ông có thể từ chối?

Quay sang nhìn Trà My, ông Tiến cười nhân hậu: “Cháu cứ thử coi sao.”

Trà My lắc đầu nhìn ông Tiến bằng cặp mắt dạt dào cảm xúc. Người có tiền trở mặt nhanh thiệt đó, ít nhất cũng phải thương lượng giá cả rồi mới bán chứ sếp?

Mọi việc đã quyết. Trà My dù muốn hay không cũng phải nở nụ cười nhã nhặn, giọng vô cùng khách sáo: “Nếu đã vậy, thì thời gian tới làm phiền Toàn Cầu rồi.”

“Trưa nay bắt đầu công việc, em cứ qua xem trước, có gì không hiểu cứ trực tiếp hỏi trợ lý Tuấn Vũ.” Minh Phong lên tiếng xác định, miễn bàn thêm.

Ông Tiến và chị Lan cũng không nói gì nhiều. Đây là chuyện có lợi cho công ty họ nhưng lại rất áp lực với Trà My, họ cũng rất áy náy khi đứng ngoài cuộc thế này, nhưng đâu còn cách nào khác.

Cuộc họp kết thúc trong êm đẹp. Trà My trở lại sắp xếp một số giấy tờ trên bàn làm việc, thu dọn mọi thứ rồi đi thẳng ra cổng để bắt taxi đến Toàn Cầu. Một già một trẻ nói qua nói lại, cô chưa thêm mắm được mấy câu thì đã bị bán.

Trà My sải chân bước, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Em như con hạc đầu đình, muốn bay không cất nổi mình mà bay." Câu ca dao này rất đúng với trường hợp cô lúc này.

Đợi mãi chẳng thấy bóng taxi đâu, Trà My buồn chán cúi đầu nhìn đôi giầy cao gót của mình, rồi dần chìm đắm theo những suy nghĩ mơ hồ không xác định. Vài phút sau, một chiếc xe Jaguar XJL màu đen bóng loáng dừng trước mặt cô, kính xe dần hạ xuống: “Lên đi Trà My.”

Trà My lúc này mới tỉnh mộng, đưa mắt nhìn về nơi đang phát ra tiếng nói. Là ông chủ của Toàn Cầu, sao anh ta vẫn còn ở đây? Những câu hỏi nghi hoặc trong đầu chưa được giải đáp, thì tài xế riêng của anh ta đã bước xuống mở cửa mời cô lên.

"Không cần đâu, tôi tự bắt taxi được rồi. Cảm ơn ý tốt của anh." Trà My từ chối ngay lập tức, cô không có thói quen đi chung xe cùng người lạ.

Minh Phong buông xấp tài liệu trong tay xuống, đưa mắt nhìn Trà My: "Chỉ là tiện đường, không cần phải ngại đâu."

Trà My nhăn mặt, không ngại mới là chuyện là đó: "Như vậy thì không tiện cho lắm..."

"Chỗ này không được phép đậu xe lâu đâu Trà My." Minh Phong vẫn cố chấp.

Trà My suy nghĩ một lúc, rồi mới cười gượng gật đầu nhận ý tốt. Dù sao thời gian tới cô cũng làm việc ở Toàn Cầu, đắc tội với ông chủ thì cũng không nên. Có thêm một người bạn còn hơn thêm một kẻ thù là chân lý hoàn toàn đúng đắn.

Trà My bước thẳng về phía ghế phụ để ngồi kế bác tài xế. Chứ ngồi cạnh bên ông chủ cô cảm thấy rất áp lực, chưa kể đến cái khả năng có thể phóng điện của anh ta. Cô muốn thần kinh mình được thư giãn.

"Phía sau ngồi thoải mái hơn mà Trà My." Minh Phong đưa mắt lên nhìn cô: "Vả lại bác Nhân sẽ không tập trung lái xe được, nếu có người ngồi cạnh."

Gì thế này, sao anh ta cứ gọi tên cô một cách thân thiết vậy chứ? Trà My đưa mắt sang nhìn bác tài xế đang gật đầu. Cũng không muốn làm khó người ta, nến hít một hơi thật sâu, chui gọn vào ghế sau ngồi kế Minh Phong.

"Ăn trưa chưa?" Xe chạy một lúc, Minh Phong mới lên giọng hỏi.

Trà My gật đầu, miệng đáp theo phản xạ: "À, tôi ăn rồi." Lời nói vừa dứt, thì bụng cô liền phát ra âm thanh kỳ lạ, dấu hiệu của triệu chứng chưa ăn. Trà My nhíu lông mày xấu hổ, thật sự muốn nguyền rủa cái bụng không biết nghe lời của mình hết sức. Lén đưa mắt qua nhìn Minh Phong, anh ta không nghe đó chứ?

“Ăn trưa xong hẵng về công ty.” Minh Phong cất giọng ra lệnh cho bác tài xế lớn tuổi.

Bác tài xế gật đầu hiểu ý, sau đó xoay vô lăng quẹo sang một ngã khác.

Trà My nhìn đánh giá gã đàn ông đẹp trai muốn chết bên cạnh. Không lẽ gặp ai anh ta cũng tốt bụng như vậy ư? Cô cá là không rồi...

“Tôi sẽ mua lại hai mẫu thiết kế vừa rồi của em, độc quyền không sản xuất ra bên ngoài. Tiền phí và giấy tờ, tôi sẽ bảo trợ lý giải quyết với em trong thời gian sớm nhất.”

Trà My giật mình khi nghe anh nói. Mẫu thiết kế vừa rồi chỉ mới tiến hành khảo sát, chưa thật sự thông qua kiểm duyệt để thành phẩm mà?

“Minh Phong, anh đang đùa với tôi đó à?” Trà My nhìn anh dò xét, giọng mang chút nghi hoặc hỏi.

Gương mặt Minh Phong hoàn toàn nghiêm túc: “Không hề, tôi rất thích mẫu thiết kế của em." Anh ngưng vài giây, cười nói tiếp: "Nếu em đồng ý, thì đó quả là một vinh dự cho tôi.”

Trà My đưa mắt nhìn Minh Phong chăm chú, biểu cảm trên gương mặt anh ta cho thấy không phải đùa. Nếu bây giờ cô có từ chối thì cũng vô tác dụng, đảm bảo sếp già cũng tạo áp lực bảo cô phải làm. Thà đồng ý trong êm đẹp, còn hơn đợi tra khảo rồi mới gật đầu. Kẻ thức thời luôn là người thông minh. Trà My thiết nghĩ, não mình cũng chẳng phải tê liệt đến mức không phải là kẻ thức thời.

“Đó mới là may mắn cho tôi, anh quá lời rồi.” Trà My thận trọng chọn ngôn từ để đối đáp.

“Vậy thì cứ quyết định vậy đi.”

Chương 2 << >> Chương 4
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Shakunage

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/10/14
Bài viết
872
Gạo
130,0
Nàng đăng hàng loạt hả? :v
 
Bên trên