Chương 3: Hắn ta chung lớp?
Nhưng sự thật là ông trời đã mù. Nay còn thêm điếc.
Bởi tôi không những gặp lại hắn, mà ngày nào cũng phải giáp mặt nhau. Không sao tránh nổi.
Buổi học hè đầu tiên của tháng 7, tôi chán nản xách cặp trở lại lớp. Vừa đạp xe vừa hụt hẫng khôn nguôi trước thực tế đau khổ là kì nghỉ hè ngắn ngủi đã trôi qua mất rồi. Tôi không thích học, mà học cũng không giỏi, đến lớp chỉ như một nghĩa vụ mà bất kì đứa trẻ con nào trên đời cũng phải làm. Mười bốn tuổi, tôi đâu nghĩ được gì sâu xa hơn? Lại càng chẳng có gan để trở nên cá biệt. Nên dù oải thế nào tôi bị đống bài tập về nhà toán lý hóa cuốn trôi đi. Cách ngày lại mỏi tay soạn văn, tụng thuộc lòng sinh sử địa kỹ, và nín thở thót tim mỗi mười lăm phút đầu giờ gọi dò bài.
Bù lại, tôi có nhiều bạn bè - chính là niềm vui lớn nhất thời đi học. Thành viên trong lớp cả thảy hai mươi tư, tính luôn tôi thì đám con gái cũng chỉ vừa chẵn chục. Ít ỏi vậy nên hòa đồng lắm, mới trông thấy nhau đã cuống cà kê lên, ríu rít chuyện trò như pháo nổ. Ai tôi cũng thân, từ cái Thu lớp phó ngồi cùng bàn đến cái Hồng mê truyện tranh ngồi phía trên. Từ Diệu lớp trưởng tomboy hay bao che tội lỗi cho anh em đến Trang công chúa hot girl đầy yểu điệu.
Và, cả Minh Đức tổ trưởng tổ bên nữa. Cậu ấy đẹp trai, nhã nhặn lại hay cười, chẳng đứa con gái nào trong lớp không thầm thích...
- Chào các em! Năm nay lớp ta có thêm thành viên mới.
Lời nói sang sảng của cô Loan làm tôi đang lơ mơ bỗng tỉnh hẳn. Cái Thu bên cạnh liên tục huých huých tay, ra điều cô đang nhìn về phía này đấy, mau ngồi thẳng dậy. Tôi đành èo uột nghển cổ lên, chưa đầy một giây đã lập tức chết đứng.
Cái... cái quái gì đã xảy ra trong vài phút gà gật của tôi vậy?
- Chào các bạn. Mình tên là Tùng Anh. Rất mong được giúp đỡ.
Thằng con trai mới đến vừa dứt lời, cả lớp đã vỗ tay lộp độp. Riêng tôi là chòng chọc nhìn hắn, y như cái lần hắn đã chòng chọc nhìn tôi hồi mới đây.
- Xem nào, Tùng Anh ngồi đâu được nhỉ...
Cô Loan đảo mắt ngó xung quanh. Tôi lập tức rụt cổ, cố núp sau tấm lưng bồ tượng của cái Hồng. Giờ tôi đang ngồi bàn cuối cùng của tổ hai, trước sau trái phải đều mênh mông không bóng người. Chỉ mong cô đừng chỉ định cho hắn vào tổ tôi, ngồi ngay sau lưng tôi là phúc lắm!
Tiếng bước chân từ tốn của Tùng Anh, và cũng chính là gã hàng xóm tôi né như né tà mỗi lúc một tới gần. Tôi cúi gằm xuống, vờ vịt cắm đầu vào quyển vở, mong ước trong bất lực rằng hắn đừng có nhận ra mình. Tùng Anh thoáng dừng lại. Tiếng "chào" khẽ bật ra khỏi cổ họng ngay trước khi hắn đặt ba lô xuống bàn cuối.
Chỗ của tên đó không phải sau lưng tôi, mà là kề sát. Chỉ được ngăn cách bởi một lối đi chung chật hẹp.
Mà hắn tên Tùng Anh à? Tùng Anh... Tùng? Tim tôi đập đánh thịch, cả người bật dậy như lò xo. Hắn vẫn đang cặm cụi dỡ sách vở, bắt gặp ánh mắt hổ đói của tôi thì có chút hoảng hồn. Nhưng rồi lập tức lấy tinh thần, còn chủ động quay sang cười mỉm một cái.
Tôi đưa tay bóp đầu, cố sức xua đi cái kỷ niệm mất mặt về lần bại trận thảm thương của mình hồi con nít. Mất cả chì lẫn chài về tay một thằng nhãi thành phố cũng đau đấy, nhưng mà... chắc không phải hắn đâu. Thằng Tít gọi thằng Tùng kia là anh nên nó không thể nào bằng tuổi tôi được. Với cả gã này tên là Tùng Anh chứ có phải Tùng đâu? Giờ mà đi hỏi, sợ lại "nhận vơ lấy vợ thằng nhân" thêm lần nữa thì nhục lắm.
Cô Loan đang viết đầu bài lên bảng. Hắn ta cũng đã cầm bút lên. Chỉ có tôi chán ngán gục đầu xuống quyển vở. Lòng tự hỏi dạ, đây chính là "oan gia" trong truyền thuyết đó sao? Hết hàng xóm, cùng lớp, ngồi cạnh, giờ đến cả cái tên cũng quá đỗi gợi đòn...
Mấy tiết học vật vã trôi qua. Trống ra chơi vừa đổ, tôi liền gập ngay sách vở lại, đầu óc vẫn chưa hết quay cuồng. Cả tháng hè không đụng tới sách vở, tôi dường như quên mất mình vẫn còn là học sinh. Ngay đến não cũng rỗng đi không ít. Cái gì mà "căn bậc hai", rồi "hàm số", "lượng giác"... cả đống kí tự cứ chạy loạn lên trong đầu. Nếu không phải mấy đứa bên cạnh cũng ù ù cạc cạc khi nghe tôi hỏi bài, dám rằng tôi đã tin mình đang ngồi nhầm lớp lắm.
- Bạn mới, lại còn ngồi cạnh, không ở lại làm quen à?
Thu hất mặt sang bên khi tôi lục đục đẩy nó ra khỏi chỗ. Nãy giờ, bàn của tên Tùng Anh kia đã tụ tập thành một đám đông nho nhỏ. Toàn mấy đứa hóng hớt.
- Không. - Tôi đáp gọn lỏn.
Hắn là hàng xóm nhà tôi. Tên tuổi cũng biết rồi. Làm quen cái gì nữa?
- Ơ con này... - Thu ngơ ngác nhìn lên. - Hôm nay heo lại chê cám à? Mọi khi trông thấy trai đẹp là mày rú rít lắm cơ mà?
- Tao chỉ mê trai 2D[1] thôi.
Tôi lè lưỡi xùy Thu rồi thủng thẳng bỏ đi, vào nhà vệ sinh vã nước rửa mặt cho tỉnh ngủ. Trời vẫn nắng gay gắt. Trên cao không thấy một gợn mây, nhìn ra ngoài sân một lúc thôi hai mắt đã lóa nhòa. Tôi vừa đi vừa ủ ê nhìn mấy bông phượng lẻ loi cuối cùng còn sót lại trên ngọn cây, thật không muốn tin là mùa hè đã hết! Lớp 9 rồi, sắp thi tốt nghiệp, rồi chuyển cấp đến nơi mà sao tôi thấy mình vẫn còn ham ăn ham chơi quá? Chẳng muốn thời gian trôi qua nhanh như vậy! Chẳng muốn chia tay với những tháng ngày nhẩn nha đâu...!
Tôi lê tấm thân não nề trở về lớp. Chưa đến cửa đã thấy cái Trang từ trong chạy xồ ra:
- Ê, Nam Anh! Thằng Hiếu bảo Tùng Anh vừa hỏi tên mày đấy.
Tôi hơi chột dạ, nhưng vẫn nói cứng:
- Thì không biết lại chẳng hỏi!
- Nhưng cả lớp đây mà cậu ta chỉ hỏi tên mỗi mình mày thôi. Nói xem, vì sao hả?
- Chắc vì... ngồi gần. - Tôi làu bàu trong miệng, nhưng lòng lại thấy quê quê. Chắc hắn vẫn ghim vụ lần trước.
- Hay tụi mày quen nhau rồi? - Hồng buột miệng. - Tao nghi lắm à nha. Trong giờ học cứ thấy hai đứa nhìn qua nhìn lại suốt.
- Đương nhiên không!
Tôi lập tức chối phăng. Cảm thấy chưa yên tâm, còn bồi thêm câu nữa:
- Nếu đã quen thì còn đi hỏi tên làm cóc gì?
Đến tận lúc này mấy con quỷ mới chịu rộng lượng buông tha tôi. Tụi nó là chúa tò mò. Nếu biết tôi với Tùng Anh là hàng xóm sát nách thể nào cũng gán ghép lung tung. Đầu tiên là cùng tên này, rồi cạnh nhà này, giờ còn học chung cả lớp, ngồi chung một chỗ. Qua mấy cái miệng mắm muối của bọn nó lại không thành "nhân duyên trời định" mới là lạ.
Lúc đó, chắc tôi chỉ còn nước vác mo đến lớp để che mặt mỗi ngày.
Trưa hôm ấy, tôi thoái thác lời rủ rê đi ăn chè của cái Hồng rồi ba chân bốn cẳng chạy về nhà. Cửa ngoài vẫn khóa kín, Tùng Anh chắc chưa về. Trên đỉnh đầu, mặt trời đang nhăn nhở treo cao, tôi quệt mồ hôi rồi ngồi bệt dưới mái hiên ở trước cổng nhà hắn. Hơi nóng dưới mặt đường bốc lên, hầm hập phả vào mặt.
Vừa phe phẩy tay làm quạt, tôi bắt đầu lẩm nhẩm ôn lại mấy lời thỏa hiệp sắp sửa nói. Đầu tiên chắc phải xin lỗi vì đã vô tình làm rách diều của hắn, cộng thêm hứa sẽ dán đền. Sau đấy thì thừa nhận mình đúng dơ khi đã chụp mũ hắn bám đuôi. Và rồi, là muối mặt năn nỉ hắn đừng có phun ra với ai chuyện hai đứa nhà ngay cạnh.
Mà... như vậy thì mình có mất giá quá hay không? Tôi ôm đầu đau khổ. Nhưng hắn mà khai ra thì tôi cũng chết chắc. Chết vì nhục và chết vì ngượng, cái nào đỡ đau đớn hơn hả?
- Đằng ấy hàn huyên tâm sự với cái cổng xong chưa?
Cái giọng ồm ồm nào đó từ sau bỗng cất lên làm tôi giật bắn mình. Không biết Tùng Anh đã về đến nơi từ lúc nào. Hắn đang ngồi trên xe, chân dài chống xuống đất.
- À... ờ... - Tôi sượng sùng đứng dậy. - Đằng ấy... nghe hết rồi hả?
Tùng Anh như thể cố nín cười:
- Ừ.
- Không sót một chữ?
Hắn gật đầu:
- Không sót một chữ.
Thôi xong. Thảm rồi. Ai bảo đã trót thì phải trét chứ? Tôi nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi kết thúc bài khấn của mình bằng một câu chí tình:
- Thì đó. Nước sông không phạm nước giếng. Ở trên lớp coi như không quen không biết nhau, đồng ý không?
- Nhưng... tại sao phải làm vậy?
- Vì thanh danh! - Tôi táp ngay lời, tay chém mạnh vào không khí. - Đằng ấy có biết thanh danh của một thiếu nữ mười bốn tuổi đáng giá chừng nào không? Nếu đám lang sói ở lớp mà biết chúng ta đã ngồi gần lại còn là hàng xóm kề cận tối lửa tắt đèn có nhau thế này, còn gì là sự trong sạch của đây nữa?
Tôi nói đến đâu, Tùng Anh ngây người ra đến đấy. Mắt hắn mở tròn, dán chặt vào người tôi nhưng khóe môi thì cứ lay động suốt. Tôi dứt lời rồi hắn vẫn nhìn chăm chăm. Im ắng mãi làm tôi đành phải dẩu mỏ ra chốt hạ:
- Vậy đã hiểu chưa?
- Hiểu rồi.
Tùng Anh phì cười. Lúc này hắn mới chịu xuống xe, vừa mở cửa vừa cúi đầu tủm tỉm. Dưới nắng hè, tóc hắn hơi ánh lên màu hung. Vài sợi lất phất bay lên, hai mái ngắn gọn gàng trông khá là nam tính. Đột nhiên, tôi lại nhớ đến mấy lời thậm thụt bàn tán của tụi cái Thu cái Hồng lúc nghỉ tiết, rằng như Tùng Anh mới gọi là đẹp trai. Dáng đã cao lại còn trông dong dỏng, da thì nhẵn mà mặt nét nào ra nét ấy. Sống mũi, xương hàm, đến cả cái hạch táo cũng vô cùng sắc sảo. Đặt cạnh hắn, Đức cùng lắm chỉ thuộc dạng ưa nhìn.
Môi tôi hơi bĩu ra. Cảm thấy không được vui khi nghe ai đó chê bai Đức.
Tùng Anh thấy tôi cứ lì xì thì không đi vào ngay. Hắn chậm rãi khoanh tay, người khẽ tựa vào cổng. Chẳng biết nghĩ gì nãy giờ mà cứ liếc tôi rồi cười mãi.
- Gì? - Tôi nhìn hắn cảnh giác.
Tùng Anh lại cười phì, nhướn mày ra ý hỏi:
- Vào nhà chơi?
- Không! Chào.
Tôi đáp như một cái máy rồi quay người chạy biến. Chẳng biết phải mình lại đang ảo tưởng nữa hay không mà cứ loáng thoáng nghe thấy tiếng cười của hắn ở phía sau. Có gì đó vui vẻ. Có gì đó thích thú.
Mà cũng lại như có gì đó, rất hiền...
------------------
[1] Ám chỉ những nhân vật nam trong truyện tranh
Và, cả Minh Đức tổ trưởng tổ bên nữa. Cậu ấy đẹp trai, nhã nhặn lại hay cười, chẳng đứa con gái nào trong lớp không thầm thích...
- Chào các em! Năm nay lớp ta có thêm thành viên mới.
Lời nói sang sảng của cô Loan làm tôi đang lơ mơ bỗng tỉnh hẳn. Cái Thu bên cạnh liên tục huých huých tay, ra điều cô đang nhìn về phía này đấy, mau ngồi thẳng dậy. Tôi đành èo uột nghển cổ lên, chưa đầy một giây đã lập tức chết đứng.
Cái... cái quái gì đã xảy ra trong vài phút gà gật của tôi vậy?
- Chào các bạn. Mình tên là Tùng Anh. Rất mong được giúp đỡ.
Thằng con trai mới đến vừa dứt lời, cả lớp đã vỗ tay lộp độp. Riêng tôi là chòng chọc nhìn hắn, y như cái lần hắn đã chòng chọc nhìn tôi hồi mới đây.
- Xem nào, Tùng Anh ngồi đâu được nhỉ...
Cô Loan đảo mắt ngó xung quanh. Tôi lập tức rụt cổ, cố núp sau tấm lưng bồ tượng của cái Hồng. Giờ tôi đang ngồi bàn cuối cùng của tổ hai, trước sau trái phải đều mênh mông không bóng người. Chỉ mong cô đừng chỉ định cho hắn vào tổ tôi, ngồi ngay sau lưng tôi là phúc lắm!
Tiếng bước chân từ tốn của Tùng Anh, và cũng chính là gã hàng xóm tôi né như né tà mỗi lúc một tới gần. Tôi cúi gằm xuống, vờ vịt cắm đầu vào quyển vở, mong ước trong bất lực rằng hắn đừng có nhận ra mình. Tùng Anh thoáng dừng lại. Tiếng "chào" khẽ bật ra khỏi cổ họng ngay trước khi hắn đặt ba lô xuống bàn cuối.
Chỗ của tên đó không phải sau lưng tôi, mà là kề sát. Chỉ được ngăn cách bởi một lối đi chung chật hẹp.
Mà hắn tên Tùng Anh à? Tùng Anh... Tùng? Tim tôi đập đánh thịch, cả người bật dậy như lò xo. Hắn vẫn đang cặm cụi dỡ sách vở, bắt gặp ánh mắt hổ đói của tôi thì có chút hoảng hồn. Nhưng rồi lập tức lấy tinh thần, còn chủ động quay sang cười mỉm một cái.
Tôi đưa tay bóp đầu, cố sức xua đi cái kỷ niệm mất mặt về lần bại trận thảm thương của mình hồi con nít. Mất cả chì lẫn chài về tay một thằng nhãi thành phố cũng đau đấy, nhưng mà... chắc không phải hắn đâu. Thằng Tít gọi thằng Tùng kia là anh nên nó không thể nào bằng tuổi tôi được. Với cả gã này tên là Tùng Anh chứ có phải Tùng đâu? Giờ mà đi hỏi, sợ lại "nhận vơ lấy vợ thằng nhân" thêm lần nữa thì nhục lắm.
Cô Loan đang viết đầu bài lên bảng. Hắn ta cũng đã cầm bút lên. Chỉ có tôi chán ngán gục đầu xuống quyển vở. Lòng tự hỏi dạ, đây chính là "oan gia" trong truyền thuyết đó sao? Hết hàng xóm, cùng lớp, ngồi cạnh, giờ đến cả cái tên cũng quá đỗi gợi đòn...
***
Mấy tiết học vật vã trôi qua. Trống ra chơi vừa đổ, tôi liền gập ngay sách vở lại, đầu óc vẫn chưa hết quay cuồng. Cả tháng hè không đụng tới sách vở, tôi dường như quên mất mình vẫn còn là học sinh. Ngay đến não cũng rỗng đi không ít. Cái gì mà "căn bậc hai", rồi "hàm số", "lượng giác"... cả đống kí tự cứ chạy loạn lên trong đầu. Nếu không phải mấy đứa bên cạnh cũng ù ù cạc cạc khi nghe tôi hỏi bài, dám rằng tôi đã tin mình đang ngồi nhầm lớp lắm.
- Bạn mới, lại còn ngồi cạnh, không ở lại làm quen à?
Thu hất mặt sang bên khi tôi lục đục đẩy nó ra khỏi chỗ. Nãy giờ, bàn của tên Tùng Anh kia đã tụ tập thành một đám đông nho nhỏ. Toàn mấy đứa hóng hớt.
- Không. - Tôi đáp gọn lỏn.
Hắn là hàng xóm nhà tôi. Tên tuổi cũng biết rồi. Làm quen cái gì nữa?
- Ơ con này... - Thu ngơ ngác nhìn lên. - Hôm nay heo lại chê cám à? Mọi khi trông thấy trai đẹp là mày rú rít lắm cơ mà?
- Tao chỉ mê trai 2D[1] thôi.
Tôi lè lưỡi xùy Thu rồi thủng thẳng bỏ đi, vào nhà vệ sinh vã nước rửa mặt cho tỉnh ngủ. Trời vẫn nắng gay gắt. Trên cao không thấy một gợn mây, nhìn ra ngoài sân một lúc thôi hai mắt đã lóa nhòa. Tôi vừa đi vừa ủ ê nhìn mấy bông phượng lẻ loi cuối cùng còn sót lại trên ngọn cây, thật không muốn tin là mùa hè đã hết! Lớp 9 rồi, sắp thi tốt nghiệp, rồi chuyển cấp đến nơi mà sao tôi thấy mình vẫn còn ham ăn ham chơi quá? Chẳng muốn thời gian trôi qua nhanh như vậy! Chẳng muốn chia tay với những tháng ngày nhẩn nha đâu...!
Tôi lê tấm thân não nề trở về lớp. Chưa đến cửa đã thấy cái Trang từ trong chạy xồ ra:
- Ê, Nam Anh! Thằng Hiếu bảo Tùng Anh vừa hỏi tên mày đấy.
Tôi hơi chột dạ, nhưng vẫn nói cứng:
- Thì không biết lại chẳng hỏi!
- Nhưng cả lớp đây mà cậu ta chỉ hỏi tên mỗi mình mày thôi. Nói xem, vì sao hả?
- Chắc vì... ngồi gần. - Tôi làu bàu trong miệng, nhưng lòng lại thấy quê quê. Chắc hắn vẫn ghim vụ lần trước.
- Hay tụi mày quen nhau rồi? - Hồng buột miệng. - Tao nghi lắm à nha. Trong giờ học cứ thấy hai đứa nhìn qua nhìn lại suốt.
- Đương nhiên không!
Tôi lập tức chối phăng. Cảm thấy chưa yên tâm, còn bồi thêm câu nữa:
- Nếu đã quen thì còn đi hỏi tên làm cóc gì?
Đến tận lúc này mấy con quỷ mới chịu rộng lượng buông tha tôi. Tụi nó là chúa tò mò. Nếu biết tôi với Tùng Anh là hàng xóm sát nách thể nào cũng gán ghép lung tung. Đầu tiên là cùng tên này, rồi cạnh nhà này, giờ còn học chung cả lớp, ngồi chung một chỗ. Qua mấy cái miệng mắm muối của bọn nó lại không thành "nhân duyên trời định" mới là lạ.
Lúc đó, chắc tôi chỉ còn nước vác mo đến lớp để che mặt mỗi ngày.
***
Trưa hôm ấy, tôi thoái thác lời rủ rê đi ăn chè của cái Hồng rồi ba chân bốn cẳng chạy về nhà. Cửa ngoài vẫn khóa kín, Tùng Anh chắc chưa về. Trên đỉnh đầu, mặt trời đang nhăn nhở treo cao, tôi quệt mồ hôi rồi ngồi bệt dưới mái hiên ở trước cổng nhà hắn. Hơi nóng dưới mặt đường bốc lên, hầm hập phả vào mặt.
Vừa phe phẩy tay làm quạt, tôi bắt đầu lẩm nhẩm ôn lại mấy lời thỏa hiệp sắp sửa nói. Đầu tiên chắc phải xin lỗi vì đã vô tình làm rách diều của hắn, cộng thêm hứa sẽ dán đền. Sau đấy thì thừa nhận mình đúng dơ khi đã chụp mũ hắn bám đuôi. Và rồi, là muối mặt năn nỉ hắn đừng có phun ra với ai chuyện hai đứa nhà ngay cạnh.
Mà... như vậy thì mình có mất giá quá hay không? Tôi ôm đầu đau khổ. Nhưng hắn mà khai ra thì tôi cũng chết chắc. Chết vì nhục và chết vì ngượng, cái nào đỡ đau đớn hơn hả?
- Đằng ấy hàn huyên tâm sự với cái cổng xong chưa?
Cái giọng ồm ồm nào đó từ sau bỗng cất lên làm tôi giật bắn mình. Không biết Tùng Anh đã về đến nơi từ lúc nào. Hắn đang ngồi trên xe, chân dài chống xuống đất.
- À... ờ... - Tôi sượng sùng đứng dậy. - Đằng ấy... nghe hết rồi hả?
Tùng Anh như thể cố nín cười:
- Ừ.
- Không sót một chữ?
Hắn gật đầu:
- Không sót một chữ.
Thôi xong. Thảm rồi. Ai bảo đã trót thì phải trét chứ? Tôi nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi kết thúc bài khấn của mình bằng một câu chí tình:
- Thì đó. Nước sông không phạm nước giếng. Ở trên lớp coi như không quen không biết nhau, đồng ý không?
- Nhưng... tại sao phải làm vậy?
- Vì thanh danh! - Tôi táp ngay lời, tay chém mạnh vào không khí. - Đằng ấy có biết thanh danh của một thiếu nữ mười bốn tuổi đáng giá chừng nào không? Nếu đám lang sói ở lớp mà biết chúng ta đã ngồi gần lại còn là hàng xóm kề cận tối lửa tắt đèn có nhau thế này, còn gì là sự trong sạch của đây nữa?
Tôi nói đến đâu, Tùng Anh ngây người ra đến đấy. Mắt hắn mở tròn, dán chặt vào người tôi nhưng khóe môi thì cứ lay động suốt. Tôi dứt lời rồi hắn vẫn nhìn chăm chăm. Im ắng mãi làm tôi đành phải dẩu mỏ ra chốt hạ:
- Vậy đã hiểu chưa?
- Hiểu rồi.
Tùng Anh phì cười. Lúc này hắn mới chịu xuống xe, vừa mở cửa vừa cúi đầu tủm tỉm. Dưới nắng hè, tóc hắn hơi ánh lên màu hung. Vài sợi lất phất bay lên, hai mái ngắn gọn gàng trông khá là nam tính. Đột nhiên, tôi lại nhớ đến mấy lời thậm thụt bàn tán của tụi cái Thu cái Hồng lúc nghỉ tiết, rằng như Tùng Anh mới gọi là đẹp trai. Dáng đã cao lại còn trông dong dỏng, da thì nhẵn mà mặt nét nào ra nét ấy. Sống mũi, xương hàm, đến cả cái hạch táo cũng vô cùng sắc sảo. Đặt cạnh hắn, Đức cùng lắm chỉ thuộc dạng ưa nhìn.
Môi tôi hơi bĩu ra. Cảm thấy không được vui khi nghe ai đó chê bai Đức.
Tùng Anh thấy tôi cứ lì xì thì không đi vào ngay. Hắn chậm rãi khoanh tay, người khẽ tựa vào cổng. Chẳng biết nghĩ gì nãy giờ mà cứ liếc tôi rồi cười mãi.
- Gì? - Tôi nhìn hắn cảnh giác.
Tùng Anh lại cười phì, nhướn mày ra ý hỏi:
- Vào nhà chơi?
- Không! Chào.
Tôi đáp như một cái máy rồi quay người chạy biến. Chẳng biết phải mình lại đang ảo tưởng nữa hay không mà cứ loáng thoáng nghe thấy tiếng cười của hắn ở phía sau. Có gì đó vui vẻ. Có gì đó thích thú.
Mà cũng lại như có gì đó, rất hiền...
------------------
[1] Ám chỉ những nhân vật nam trong truyện tranh
Chỉnh sửa lần cuối: