Tầng không mây - Đang sáng tác - Mộc

Mộc miêu

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/5/14
Bài viết
289
Gạo
180,0
Chương 3


[- Anh biết tại sao đà điểu giấu đầu trong cát không?

- Trốn kẻ thù.

- Phải, nó thật biết bảo vệ mình. Em cũng hy vọng mình có thể giống đà điểu, biết tự giấu đi bản thân mình trong những lúc khó khăn. Đó không phải là trốn tránh, mà là tự bảo vệ.

- Kiếp trước cô là động vật à?

- Gì cơ?

- Chủ đề muôn thuở của cô là “Mười vạn câu hỏi vì sao” về động vật, chẳng phải là đang tìm lại gốc gác của bản thân?

- Không đâu anh yêu. Em chỉ là đang thể hiện với anh rằng em là một người hiểu biết rộng rãi thôi. Lần tới chúng ta nói chuyện về chiến sự các nước nhé!]

Gần đây công việc buôn bán của Lim không thuận lợi, hàng cứ qua biên giới là bị bắt lại nên cô không thể nhập hàng về được. Nếu cô tự đi lấy hàng bên Trung quốc thì dễ dàng hơn nhưng hàng về ít, không bõ công cô đi lấy. Bình thường Mạnh sẽ giúp cô đi lấy hàng nhưng cô bồ của cậu ta sắp sinh nên cậu ta không thể đi xa. Cô bồ đó cũng là gái ở đây, chẳng hiểu sao lọt vào mắt Mạnh đầu bò - kẻ vốn thích ăn xong bỏ vỏ cho kẻ khác, giờ lại khiến cậu ta chịu trách nhiệm được.

- Mười triệu.

Lim nhét số tiền vừa đếm xuống dưới tấm ván, lẩm bẩm một mình về tiền lãi tháng này. May là cô không phải trả tiền thuê cửa hàng, tiền điện nước và tiền gas cũng không nhiều nên số tiền lãi tháng này dù ít ỏi cũng không làm cô khổ sở. Lim chợt nghĩ đến tiền chơi họ tháng trước, tháng này cô sẽ lấy tiền để lấy lô hàng lậu từ Mỹ về của thím Miến. Tháng này cả khu này chỉ có mình cháu thím Miến lấy được lô hàng xịn nên phải tranh nhau mới mua được hàng. Cửa hàng nhỏ của Lim vốn đã cái gì cũng thiếu, giờ ít hàng mất mối khách quen thì không đủ tiền sống qua ngày. Bình thường Lim bán thuốc lá, bao cao su và thuốc tránh thai – ba món này không nhiều nhưng vẫn có thể giúp cô dư dả.

- Cho em một gói bờ cờ sờ đi!

Mạnh đứng ở chân cầu thang nhún nhẩy, ngó lên gác xép, thì thào.

Hôm nay đột nhiên cậu ta lại ngọt ngào và nhỏ tiếng, chắc lại có hàng ngon mới về. Lim bước xuống, lúi cúi móc ra một gói đưa cho Mạnh, nháy mắt.

- Hàng này nhập từ tháng trước, xịn đấy!

Mỗi lần Mạnh chơi gái, cậu ta đều tìm đến Lim để lấy bao cao su vì mua ở những chỗ khác thì chắc chắn sau một đêm mây mưa, cậu ta sẽ có một đống cô gái ngồi đó đợi cậu ta chịu trách nhiệm. Hàng lởm thì tỉ lệ dọn vỏ rất là cao.

- Hí hí, chỉ có chị yêu em thôi!

Mạnh hí hửng nhét vội gói bao cao su vào túi quần, bẹo má Lim rồi như sực nhớ ra điều gì, cậu ta hắng giọng, nghiêm túc cúi chào Lim.

- Em chào chị! Em đi đây!

Lim đi theo Mạnh ra tận cửa, đúng lúc nhìn thấy tấm lưng quen thuộc bên cạnh biển hiệu cửa hàng. Mạnh đi được mấy bước liền quay lại ra dấu chiến thắng với Lim, cô cong môi, chuyển sự chú ý của mình vào Dương.

Dương không bao giờ chủ động vào cửa hàng của Lim, trừ khi kiểm tra hàng hoá cho có lệ mỗi tháng. Lim cũng từng cho anh số điện thoại của cô nhưng anh không hề có ý định lưu lại, càng không có ý định liên lạc với cô nên mỗi lần có chuyện gì quan trọng, buộc lòng phải nói thì anh luôn đứng trước của hàng của cô.

Lim đứng sau Dương một lúc cũng không thấy anh nhận ra cô đứng sau, đành búng tay một cái, nghiêng người nhìn anh.

- Anh công an muốn mua gì nào? Durex hay True – X? Sure? Simplex? OK Deluxe?

Dương cau mày tỏ vẻ không thích câu bông đùa của Lim, nhìn quanh cửa hàng vài giây rồi chậm rãi nói.

- Sắp tới người của sở xuống truy quét hàng lậu, cô nên dọn dẹp lại đi.

Nghe lời nhắc nhở của Dương, trong lòng Lim vang lên vài tiếng nhộn nhịp. Lim bật cười.

- Bình thường anh luôn bảo dù có gí súng vào đầu anh cũng không tiết lộ chuyện cơ mật, sao tự nhiên lại đi nói với em điều này? Anh yên tâm, em chung tình có tiếng đấy! Dù có bị tống vào tù thì thứ duy nhất em mang vào tù là tấm hình chụp trộm của anh.

Lim thích chí ôm lấy eo Dương, giả vờ hiền lành, nũng nịu cọ cằm lên vai anh. Ngày trước, mỗi lần Lim giở thói dâm dê Dương, anh đều chống cự quyết liệt, không thích mọi người nhìn vào bàn tán những lời không hay nhưng kể từ khi anh phát hiện người trong ngõ này chẳng việc gì họ thèm để ý, kể cả đánh nhau đổ máu, giết người cướp bóc, chỉ cần không phải việc của họ, họ đều không quan tâm nên anh đã thôi phản ứng lại với cô.

- Tội của cô cùng lắm là bị phạt hành chính, không đến nỗi bị bắt vào tù đâu.

Câu trả lời nghiêm túc của Dương làm Lim cụt hứng, cô ngúng nguẩy ngồi phịch xuống đất, vén áo lót ra lấy điếu thuốc ngậm lên môi. Dương nhìn theo hành động của Lim, hàng lông mày chúc xuống, lại thấy cô giơ tay ra sờ túi quần anh. Khi cô tìm thấy bật lửa trong túi quần anh, cô khẽ nhếch miệng cười, bật lên châm lửa. Cô làm mọi hành động rất từ tốn, không quan tâm anh có thấy khó chịu về hành động sỗ sàng của cô không. Cô nhả ra một ngụm khói, vỗ vỗ nền đất bên cạnh mình.

Thấy Dương không có vẻ gì là muốn ngồi xuống, Lim cũng không chấp vặt, hỏi chuyện.

- Em mua cho anh một bộ đồ nhé?

Kể từ khi quen biết nhau, ngoài bộ đồng phục công an ra, Lim chưa từng thấy Dương mặc thường phục. Đã rất nhiều lần trước khi đi ngủ, cô tự tưởng tượng ra hình ảnh Dương mặc quần jeans, áo phông rồi lại tự tán dương rằng anh sẽ trông thật trẻ trung và đẹp trai.

Lim đưa mặt về phía Dương, phả khói vào mặt anh. Nhìn khuôn mặt anh qua lớp khói mờ ảo càng khiến con tim bé nhỏ của cô mê mẩn. Cô chưa từng yêu thích người đàn ông nào nhiều như anh. Tình sử của cô không dài nhưng đa dạng, thể loại nào cũng từng cẩm cưa, đối tượng nào cũng từng có thời gian tìm hiểu song lại chẳng đi đến đâu, thời gian dài ngắn cũng chỉ ngang một bộ phim chiếu rạp.

- Người đẹp, cho anh…

Ông chú Vàng ròng - chủ tiệm vàng ở trung tâm thành phố là khách quen của Lim, gương mặt ửng đỏ, vừa lảo đảo đi tới vừa cất giọng ngà ngà gọi Lim. Nhưng vừa nhìn thấy bộ quần áo màu xanh của Dương, ông ta đằng hắng giọng, phóng đôi mắt còn sót lại vài tia tỉnh táo nhìn Lim.

Lim gẩy tàn thuốc, để tạm lên hộp thuốc gần đó, đứng dậy tỏ vẻ trách móc.

- Đêm qua em thấy anh ở đây mà lại không qua chỗ em. Có mới nới cũ à? Anh quên em rồi hả?

Lim đấm nhẹ vào ngực ông ta, di di đầu ngón tay khiêu khích tâm trạng của ông ta. Bình thường chỉ cần Lim nói ngọt vài câu, ông ta mua cả hộp Durex loại đắt tiền nhất chỗ cô, lại còn boa thêm tiền cho cô. Với lại ông ta là người biết chừng mực, mua bán sòng phẳng lại rất hào phóng nên cô luôn cả nể vị khách này.

Thấy Lim chủ động nên ông ta cũng không ngại tới sự xuất hiện của một “thùng gỗ màu xanh” ngồi cạnh đó, vui vẻ khoác vai Lim.

- Em nói thế làm anh buồn quá! Anh nào nỡ quên em, chẳng qua lần trước bao mua chỗ em vẫn còn nên dùng nốt thôi. Chiều lòng người đẹp, bán cho anh một hộp nữa đi!

Ông chú Vàng ròng cười khà khà mấy tiếng thoả mãn, rút ví ra dúi vào dây áo lót của Lim mấy tờ màu xanh hấp dẫn.

Một lúc sau ông ta cũng rời đi với một em gái nhỏ nhắn mới đến, lúc đó Lim mới nhớ ra “thùng gỗ màu xanh” vẫn đang ngồi một chỗ yên lặng, cô cúi tìm điếu thuốc hút dở của mình, lại thấy nó ở trên tay anh đã cháy gần hết. Chợt Lim chỉ muốn im lặng, không muốn trò chuyện thêm với Dương mà lặng lẽ dọn bớt hàng vào bên trong nhà. Cô ngước lên nhìn bầu trời, một mảng sầm lại. Cô đoán, trời sắp bão. Mùi đất ẩm, ngai ngái sộc lên mũi cô.

Chẳng bao lâu sau thì trời mưa, còn Dương vẫn yên lặng ngồi trên bậc thềm.

Lim quay vào trong bếp lấy ô, mở ô che cho Dương.

Anh cầm lấy cán ô, trầm mặc đứng dậy rồi bước đi về phía trước, không ngoái lại nhìn cô.

Cứ thế, bóng anh chìm dần trong màn mưa nặng hạt.
 

Mộc miêu

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/5/14
Bài viết
289
Gạo
180,0
Chương 4

[- Em không thường nói mấy lời sến sủa này đâu. “Em yêu anh.”

- Tôi cũng không thường nói mấy lời bất lịch sự này đâu. “Cô thần kinh rồi!”

- Em có thể nói một câu tục tĩu với anh không?

- Được.

- Mẹ kiếp! Đồ khốn!]

Nửa đêm Lim sốt cao, run lẩy bẩy tìm trong danh bạ điện thoại chẳng có một ai có thể gọi, cô thở dốc, chống tay xuống đệm ngồi dậy. Cô không gọi Mạnh vì cậu ta đã đủ bận bịu với cô bồ nhỏ và đứa con mới sinh, cũng không có bạn bè thân quen nào để nhờ giúp đỡ.

Lim không có bạn. Từ bé đến lớn cô chưa từng kết bạn với ai vì cô không thể tin tưởng được bất kỳ người nào. Thế giới trong mắt cô là những mảng màu tối, những ký ức vỡ nát chồng chéo lên nhau, xây trong niềm tin của cô một cái tổ hôi hám, bẩn thỉu.

Giờ phút này Lim chỉ nghĩ đến một người. Cô đứng dậy, tìm ô đi ra ngoài. Tuy cô chưa từng đến nhà Dương nhưng cô biết nhà anh ở đâu, vì thế không quá khó khăn để tìm đến anh.

Ngôi nhà ba tầng màu lam đối diện với khu vui chơi Town land, Lim chắc mẩm trong lòng, không nghĩ ngợi nhiều mà bấm chuông. Trời vẫn mưa tầm tã, cô cụp ô lại chỉ đủ che đầu, đứng nép vào bên tường. Cô không biết ai sẽ là người ra mở cổng, có thể là anh hoặc không may mắn thì là bố mẹ anh, cô không quá lo nghĩ sẽ phải đối diện với những tình huống khó xử như thế. Nếu cần thiết phải nói đôi ba câu thì nói, không thì thôi. Mãi mười phút sau mới có tiếng ổ khoá được bật ra, tiếng dép lê trong đi đêm tĩnh lặng lại trở nên ồn ào.

- Cô tìm ai?

Gương mặt đoan trang của một người phụ nữ hơn năm mươi ló ra. Tóc bà ấy búi về phía sau càng tôn thêm vẻ quý phái và nền nã vốn có trên khuôn mặt. Lim nhận ra ánh mắt bà đang lướt trên người cô, ngầm đánh giá những gì cô đang mặc trên người – áo phông rộng, quần sóc ngắn. Cô cúi đầu chào bà ấy, lên tiếng.

- Cháu tìm Dương.

Không hỏi nhiều, bà ấy gật đầu với Lim rồi quay người vào trong nhà, đóng cửa. Lim đánh mắt về phía cửa, nở một nụ cười. Bà ấy còn không hỏi cô là gì, cố muốn làm gì và tại sao lại đến vào giờ này.

Cánh cửa một lần nữa được mở ra, lần này người đi tới là Dương. Cuối cùng Lim cũng được thoả mãn ước ao một lần khi nhìn thấy Dương trong bộ đồ ngủ màu xám đơn điệu. Cô đợi anh đến gần rồi dựng ô vào tường, ôm lấy eo của anh, đẩy anh dựa vào tường rồi từ từ dựa hẳn cơ thể mệt mỏi lên người anh.

- Biết mấy giờ không?

Dương nhìn đồng hồ trên tay, hỏi một câu nặng nề. Anh không ôm cô, cũng không đẩy cô ra. Anh nhìn mồ hôi bịn rịn trên trán cô rồi lại nhìn quần áo trên người cô một nửa đã thấm ướt. Thân nhiệt cô lên cao, dường như đã sốt.

Lim nửa cười nửa mê man, ngẩng đầu lên hôn vào cằm Dương.

- Chỉ cần không phải giờ làm việc của anh thì em không bao giờ quan tâm tới thời gian.

Lim đưa hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt Dương, hôn lên môi anh. Nụ hôn dưới mưa vừa ướt át vừa nóng bỏng khiến anh không kiềm chế được bản thân, ghì sát cơ thể mình lên người cô, bàn tay không tự chủ nắm lấy ngực cô mà bóp mạnh. Chợt anh sững lại, tiếng cười khe khẽ của cô bật lên, cô thì thầm:

- Hôm nay em không mặc áo lót, cảm giác thế nào?

Giọng nói của Lim trở nên quyến rũ, cô thổi vào tai Dương. Sau đó cô rời khỏi người anh, tựa vào tường bên cạnh anh rồi ngồi xổm xuống đất. Mắt cô trĩu xuống, không còn muốn ngước lên nhìn.

Dương ngẩn nhìn cô một lúc lâu, rất muốn tát cô. Cô khiêu khích anh như vậy, giờ lại biến thành con mèo con, ủ rũ như thể không được ăn con cá nào. Anh cầm ô của cô, bước vào trong nhà.

- Vào đây, ngủ với tôi!

Rõ ràng Dương đã nói một câu đầy đủ ý tứ, mạnh bạo và có phần kích thích. Dĩ nhiên Lim thấy thích thú nhưng cơ thể cô lại chẳng để lại chút phản ứng nào, cố gồng người đứng dậy để theo anh vào nhà.

Mọi thứ diễn ra đúng như câu nói của Dương. Đêm ấy, họ ngủ với nhau trên cùng một chiếc giường. Chỉ ngủ và ngủ.
 

Mộc miêu

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/5/14
Bài viết
289
Gạo
180,0
Em đoán lụi nhé, chắc là hết sad ending nhỉ?
Chị cũng không biết luôn. =)) Vì chị còn chưa viết tới. Chị cứ nghĩ tới đâu viết tới đó, suy nghĩ cùng người đọc luôn cho hồi hộp.
Em có thể đọc truyện trước của chị.
 

Ry Hanna

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/8/14
Bài viết
445
Gạo
250,0
Chị cũng không biết luôn. =)) Vì chị còn chưa viết tới. Chị cứ nghĩ tới đâu viết tới đó, suy nghĩ cùng người đọc luôn cho hồi hộp.
Em có thể đọc truyện trước của chị.
Thế mà cũng có thể viết được ạ? Em phải nghĩ hết tất cả các tình huống, nghĩ xong cốt truyện rồi mới bắt đầu viết.
 

Mộc miêu

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/5/14
Bài viết
289
Gạo
180,0
Thế mà cũng có thể viết được ạ? Em phải nghĩ hết tất cả các tình huống, nghĩ xong cốt truyện rồi mới bắt đầu viết.
Thường thì mọi người làm như vậy mới đúng trình tự và viết được dễ dàng hơn. Nhưng chị thiên về cảm xúc, cứ thích thì viết thôi chứ không có kế hoạch cụ thể nào.
 

Mộc miêu

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/5/14
Bài viết
289
Gạo
180,0
Chương 5

[- Em đã luôn thắc mắc sao Triều Tiên và Hàn Quốc lại luôn trở nên căng thẳng như thế?

- Muốn biết câu trả lời không?

- Dĩ nhiên.

- Thử yêu thương vợ tôi đi!

- Buồn nôn thật đấy!]


Ba tháng sau, ở khách sạn trung tâm thành phố có tổ chức tiệc cưới cao cấp. Một hàng dài những chiếc xe đắt tiền đỗ ngay ngắn cạnh vỉa hè. Rất nhiều người mặc quần áo quân nhân đến dự, vẻ mặt của họ không thoát ra khỏi sự nghiêm nghị thường trực, tiến vào nơi tổ chức tiệc cưới. Dân trong ngõ nói đám cưới này có nhiều người nổi tiếng đến dự, cũng có cả quan chức cấp cao trong quân đội vì cô dâu là biên tập viên của đài truyền hình, chú rể là con ông cháu cha trong ngành quân đội. Ảnh cưới của họ không chỉ được đóng thành khung treo trang trọng trên cổng khách sạn mà còn chiếu trên màn hình Led giữa trung tâm suốt thời gian tổ chức tiệc cưới. Mạnh đầu bò đi ngang qua liền chụp ảnh về cho Lim xem, khen một câu rất ngầu: “Được, rất lắm tiền!”

Cô bồ của cậu ta ngồi cạnh Lim, thích chí kêu lên:

- Khi nào anh ấy đi làm qua đây, em phải đưa anh ấy lên giường mới được. Vừa ngon vừa giàu, lấy cái bà cô cứng nhắc đó thật tiếc của trời.

Mạnh cười khẩy, ném vỏ hạt hướng dướng vào đầu cô bồ.

- Vác cả con lên giường ngủ với anh ta à?

Cô ta lườm nguýt Mạnh, dè bỉu bĩu môi. Lại quay sang Lim, hớn hở:

- Chị nghĩ em có nên ngủ với anh ta không?

Lim gãi cổ, liếc nhìn cô ta.

- Cứ thử xem…

- … cô cứ thử đến gần anh ấy xem tôi có tát cho cô lệch mặt không?

Lim nói tiếp, không để sự vui mừng trên khuôn mặt trát đầy son phấn của cô ta kéo dài được lâu. Cô ta hốt hoảng, gượng cười, cúi thấp đầu xuống nhìn đứa bé nằm trong lòng. Lim nhìn vào màn hình điện thoại có ảnh cưới của Dương, cười phá lên, quay lại vỗ vào vai cô ta.

- Tôi đùa đấy! Làm tất cả những gì cô muốn đi, tuổi trẻ chẳng có gì để mất cả. Bắt đầu từ việc thử đá thằng này đi.

Lim vươn vai huých mông vào mặt Mạnh, bỏ mặc hai con người đang sốc vì câu nói của cô, ngoáy mông bỏ đi.

Cô muốn đi xem thử anh mặc đồ chú rể liệu có đẹp trai hơn bộ đồ ngủ màu xám đêm hôm đó không? Nếu đẹp, cô sẽ khen anh một câu.

Trên ban công tầng năm của khách sạn, Dương đứng một mình. Sau khi đi chúc rượu khách khứa, đầu óc choáng váng vì đã ngấm men, anh tìm nơi thoáng đãng để hút thuốc. Cặp điếu thuốc lên môi, anh lục tìm túi quần. Chiếc bật lửa khắc tên anh bình thường anh vẫn hay mang theo bên mình lại không có ở trong túi. Hai hôm nay bận đám cưới, anh cũng không có thời gian hút thuốc nên cũng không nhớ tới chiếc bật lửa. Anh vò tóc, vỗ lên đỉnh đầu để tỉnh táo.

Một cô gái mặc quần sóc màu đen, áo hai dây bó sát cùng màu đứng ở cửa hàng tạp hoá đối diện khách sạn thu hút tầm nhìn của anh. Cô cầm chiếc bật lửa của anh, châm thuốc hút rồi nhàn nhã nhả ra làn khói trắng. Dưới chân cô đầy những đầu lọc cháy sém. Cô ngẩng đầu nhìn anh, khoé miệng nhếch lên, tay phải cầm điếu thuốc giơ lên không trung. Anh thấy cô nói gì đó nhưng vì khoảng cách quá xa nên không thể nghe, bèn cúi người, chống tay lên lan can, nghiêng đầu nhìn cô một lần nữa. Cô nói: “Chúc mừng!” Khẩu hình miệng của cô, là hai từ ngắn ngủi ấy. Rồi cô ném điếu thuốc xuống đất, lấy chân di di. Sau cùng chỉ còn lại chút khói mờ nhạt từ điếu thuốc bay lên.

Lim đúc hai tay vào túi quần, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Vẫn là bộ đồ ngủ màu xám đẹp hơn.”
 

Ry Hanna

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/8/14
Bài viết
445
Gạo
250,0
Cốt truyện lạ, không đi theo mô típ cũ, không trai hiền gái ngoan nên mới đầu đọc nó em khá giật mình. Lúc chưa đọc truyện này, em cứ luôn nghĩ sao trên đời này lạ có những loại người như nữ chính. Có lẽ là chưa bao giờ đọc truyện kiểu này, cũng có lẽ là môi trường em sống không có phần tử như thế.
Chiều ngồi xem phim, em có nghĩ, cuộc sống này ai cũng là nhân vật chính trong bộ phim của họ. Đôi khi họ hành động như vậy một phần là vì hoàn cảnh, vì miếng cơm manh áo mà thôi.
Giống như Đại văn hào Nam Cao viết về Chí Phèo - Thị Nở, những con người rất đỗi bình thường, cũng chỉ vì cuộc đời xô đẩy mà biến mình thành cái thứ đến bản thân mình cũng coi thường.

Còn nữa, có lẽ em chưa va vấp nhiều nên khi đọc truyện này em thấy nó cứ dị dị sao ấy. Tóm lại là khó nói!
 

Mộc miêu

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/5/14
Bài viết
289
Gạo
180,0
Chương 6

[- Em sẽ sớm kết hôn thôi anh yêu ạ!

- Với ai?

- Kim Jong Un.

- Cô lại xem phim Hàn đấy à?

- Không, em xem thời sự.

- Lại ra vẻ à?

- Quả nhiên anh đúng là người em yêu.]


Lim vẫn ngắm Dương đi tuần mỗi ngày, vẫn chưa bao giờ hết thiết tha ca ngợi anh, nhiều khi còn được anh “chủ động quan tâm” vấn đề ăn mặc.

- Mặc thế này không thấy mát quá à?

Rồi lại:

- Không đủ tiền mua vải may quần áo hả?

Kể từ ngày có vợ, trông Dương không thay đổi gì ngoài việc ngón áp út tay trái có thêm một chiếc nhẫn. Đôi lúc bám lấy anh, Lim cũng hay mân mê chiếc nhẫn, toan lấy ra thử nhưng luôn bị anh hất tay khước từ.

Hôm nay Lim không đi theo Dương. Dù vừa thấy anh ở đầu ngõ thì cô cũng vẫn ngồi yên một chỗ. Mạnh bảo có hàng vip về nên cô không thể bỏ qua mối hàng này.

Chẳng là có một đoàn khách nhật vừa đến, họ có nhu cầu ở lại một tháng, không chỉ khách sạn nhộn nhịp mà mấy nhà nghỉ bình dân quanh đó cũng rộn rạo hẳn lên. Đoàn khách này năm ngoái cũng từng đến, họ chi kha khá những khoản đi kèm với “dịch vụ” nên ai đón được mối này đều làm ăn khấm khá. Năm ngoái Lim trượt mất mối vào tay con Thanh đối diện, không bán được hàng nên tháng đó cũng phải chi tiêu rất bủn xỉn. Vì nếu kiếm chác được vụ này, bán hết lô bao cao su đó thì hai tháng tới Lim không phải lo lắng gì về tiền nong, lại rủng rỉnh thêm chút để đi chơi. Nghĩ vậy, Lim nhất quyết không để bản thân chủ quan, ngồi tư sáng đến tối mịt trước cửa hàng.

Mạnh vừa ngồi theo dõi trận bóng đá trên ti vi, vừa bóp chân cho Lim, thi thoảng lại nói vài ba câu bập bõm.

- Em nghĩ chị nên đổi đối tượng?

- Gì?

Móng tay đang cắt vì Lim giật mình nên lệch sang một bên, cô tặc lưỡi, cắt trơ cả móng.

- Chị muốn ngủ với thằng đó à?

Câu hỏi của Mạnh khiến Lim chững lại, cô nhìn ra ngoài đường, lại thấy bóng Dương lấp ló, cô thở dài, gác chân lên vai Mạnh.

- Nếu mày tập trung xem bóng đá thì tao sẽ nhịn không vả cho mày một trận.

Ngay khi Lim vừa dứt lời, mấy mụ đàn bà ở đâu xông tới, lao vào cửa hàng của Lim chửi bới om xòm. Một mụ đàn bà mặc bộ quần áo ở nhà hoa văn màu mè nhìn thấy Lim, liền trừng mắt lên, nhắm thẳng người cô mà đánh. Mạnh thấy vậy cũng không nể nang gì giơ tay lên tát vào mặt bà ta, cố gắng giữ Lim ở phía sau lưng. Họ nhận ra sự xuất hiện của đàn ông, như hùa nhau cùng nhảy tới, đánh tới tấp vào mặt Mạnh rồi giật tóc của Lim. Khi Lim vừa ngẩng lên, thấy mặt Mạnh có vài vết máu, cô điên lên, đẩy cậu ta ra sau, vung tay tát liên tiếp vào mặt mấy mụ đàn bà rồi giơ chân ra đạp. Cô vốn dĩ không thích động tay chân với ai nhưng nếu chọc tức cô thì cô cũng không bao giờ chịu để yên. Đối với cô, tất cả mọi thứ đều có giới hạn, chạm đến cực điểm chính là khiêu khích cô. Mọi chuyện chỉ dừng lại cho đến khi một trong số những mụ đàn bà ôm bụng gào khóc ở đó bắt đầu kể lể những chuyện mà bà ta cho rằng cô chính là con ả khốn kiếp nhập nhằng với chồng bà ta. Lim thở dốc, nghe mang máng tên ông chú Vàng ròng - người thường hay mua hàng chỗ cô, cô cười khẩy.

- Cũng có chút quan hệ đấy!

Câu nói không đầu không cuối mập mờ của Lim càng khiến bà ta tức sôi máu, cố ngồi dậy để đánh cô nhưng không được. Vì sự xuất hiện của ông chú Vàng ròng đã khiên bà ta phải dừng lại hành động chợ búa của mình.

Một tiếng sau, mọi thứ trở về vị trí cũ. Ông chú Vàng ròng sau khi nịnh nọt xin lỗi đút tiền cho Lim thì cũng nhanh chóng rời đi với đám đàn bà ngớ ngẩn, chỉ còn lại cô và Mạnh. Cô lấy khăn ấm lau mấy vết móng tay cào trên mặt cậu ta, trong lòng thấy buồn phiền.

Cô quen Mạnh năm năm. Cậu ta là con trai út trong một gia đình giàu có kinh doanh sắt thép ở trung tâm thành phố. Trong một lần thi uống rượu với nhau ở quán ốc, cậu ta thua cô rồi nhận cô làm chị, lại hết lòng ngoan ngoãn nghe lời. Mạnh nói: “Cả đời tôi chưa từng nể ai như chị.” Sẵn tính ham chơi, lại thích gái gú nên khi biết cô ở chỗ này, cậu ta lại thường xuyên lui tới trêu ghẹo gái rồi ngủ nghê với bọn họ. Cậu ta chưa từng giấu giếm gì với cô, yêu ai, ngủ với người nào, không hỏi cậu ta cũng nói cho bằng hết ra với cô. Tuy vẻ ngoài có vẻ công tử yếu ớt nhưng cậu ta luôn bảo vệ cô, luôn là người chịu đòn thay cô, luôn luôn nhường nhịn cô và cô cũng là người duy nhất mà cậu ta sẵn sàng chịu nhục thay. Bình thường vẫn hay nói chuyện bỗ bã nhưng cả cô và cậu ta đều biết vị trí của nhau trong lòng nên mọi tâm sự của cô, cậu ta đều thấu được. Có thể nói, Mạnh là người đàn ông duy nhất cô tin tưởng.

- Từ sau cứ tránh ra, mày nghĩ tao không xử được mấy con mụ đó hả?

Lim gí urgo vào vết thương của Mạnh, cau có.

Mạnh lắc đầu.

- Chỉ là thấy nếu không đánh mấy con mụ đó thì tối mất ngủ thôi!

Lim biết thừa kiểu nói của Mạnh, gõ đầu cậu ta, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa. Dương mặc thường phục.
 
Bên trên