Truyện ngắn Tập truyện ngắn "Đứa trẻ"

Võ Anh Thơ

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/1/14
Bài viết
298
Gạo
0,0
Re: Tập truyện ngắn "Đứa trẻ"
Thuốc súng bên hoa lily

3198246800_1373114232_574_574.jpg



Có một đất nước không bóng cây, nơi đó chỉ có những dải cát sa mạc kéo dài vô tận cùng gió thét gào ngày đêm. Nơi đó chẳng mang sắc màu gì ngoài màu xanh bao la của bầu trời và màu vàng của bụi cát. Nơi đó - vùng đất cằn cõi âm thầm chôn giấu hàng ngàn con người mãi mãi nằm câm lặng.

Và nơi đó, chính là quê hương của những anh hùng nhỏ tuổi đã cất lại sau lưng tuổi thơ, gạt đi nước mắt và cầm súng chiến đấu.

Quốc gia I nhỏ bé với đất đai khô cằn, thời tiết khắc nghiệt, vô số sa mạc và tài lực kinh tế yếu kém, không đủ sức chống lại cuộc xâm lược của cường quốc M. M nhòm ngó I không phải vì nguồn lợi thiên nhiên khoáng sản mà là những mỏ dầu vô giá đang được cất giữ dưới lớp đất khô cứng đó.

Nhân dân I nghèo đói, nay lại rơi vào địa ngục khi chiến tranh được thiết lập. Bọn địch M ngang nhiên xả súng trên bầu trời, chính thức thực hiện chiến lược xâm lăng. Chẳng mấy chốc một nơi đang yên bình bỗng dưng máu nhuộm đỏ từng tấc đất.

Cũng như bao quốc gia bị tước mất quyền tự do khác, nhân dân I đứng dậy giành lại hoà bình. Lớp người này ngã xuống, có lớp khác tiến lên tiếp tục. Nhà cửa tan nát, gia đình ly tán, xác người chất đầy rẫy. Những đứa trẻ đói khát mất bố mất mẹ cất tiếng khóc oai oán dưới vòm trời mang màu xám tro của bụi đất và thuốc súng.

Không trường học. Không tiếng cười. Không no ấm. Không hoà bình.

Tất cả đều bị tước đoạt!

...

Vào một buổi sáng như bao buổi sáng khác, súng nổ và tiếng dội bom cứ vang ầm ĩ đâu đó, tại khu trạm xá trên vùng đất hẻo lánh có lác đác vài bóng người ra vào.

Một thằng bé dáng người trung bình, trạc 14 tuổi với mái tóc khét đen vì cháy nắng, chạy hối hả vào bên trong trạm xá. Nó đã xuất hiện ở đây khá lâu, độ chừng ba, bốn năm để vào thăm nom em gái 9 tuổi, Na Na, mắc bệnh tim. Mọi người không rõ về gia đình thằng bé lắm, chỉ biết nó tên Đan.

Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng, Đan đưa mắt dòm dáo dác rồi ngừng ngay chiếc giường em gái đang nằm ngủ. Đôi chân nhỏ xíu đi nhanh về phía đó, nó không muốn đánh thức em nên bước rất khẽ khàng. Thế nhưng khi Đan vừa ngồi xuống ghế thì Na Na bất chợt mở mắt ra, cất tiếng hù:

- Hù anh Đan! Hôm nay em đã thức trước khi anh đến đấy.

Đan khịt mũi rồi cười nhe cả hàm răng ra:

- Ờ, em ngoan quá. Vậy, em ăn sáng chưa?

- Có! Mấy ngày qua em ăn nhiều hơn một chút.

- Em cứ tiếp tục như vậy anh sẽ thưởng.

- Thật ạ? Anh thưởng gì cho em?

- Em muốn gì anh cũng cố gắng mang đến cho em.

Hai anh em nói cười vui vẻ và chẳng hề bận tâm bên ngoài, súng nổ rền vang cả góc trời. Đan thương Na Na lắm. Cứ cách hai, ba ngày nó lại đến thăm em gái. Thằng bé kể nhiều chuyện cho em nghe nào là mình đã làm ở khu mỏ than thế nào, quen được những ai... Nhưng, đó không phải là sự thật.

Đan giấu một bí mật không cho Na Na biết và hẳn, nó cũng không bao giờ muốn cho em gái tìm hiểu ra điều ấy: Đan tham gia vào đội quân kháng chiến.

Phải! Thằng bé 14 tuổi này đang cầm súng chiến đấu cùng một nhóm quân. Hầu như ai ai cũng trên 20 tuổi. Không chỉ mình nó mà còn vài đứa trẻ khác nữa. Chuyện này vẫn rất bình thường.

Nói ra thì quả tàn khốc nhưng sự thật, trẻ em hính là cánh tay đắc lực cho các đội quân kháng chiến. Vì hình dáng nhỏ nên chúng dễ dàng di chuyển vào chỗ địch để dò la tình hình. Thậm chí, chúng còn thực hiện cả nhiệm vụ gài bom. Cũng chính thế, bọn trẻ ngày đêm luôn đối mặt với hiểm nguy. Nhưng, tinh thần của những anh hùng nhỏ tuổi này rất kiên cường... hệt như gió sa mạc.

Đan cũng là một trong những đứa trẻ mạnh mẽ ấy. Nó tập bắn súng và quyết định chiến đấu khi chỉ mới chín tuổi. Đó là lúc, bố nó hy sinh trong trận chiến diễn ra với địch trên vùng đồi cát. Ngày tìm thấy xác ông, Đan nhớ rất rõ, gió sa mạc thét gào dữ dội. Hàng ngàn bụi cát đã che đi nước mắt của đứa trẻ có mái tóc cháy đen vì nắng.

Bệnh tim không thể cho phép Na Na chịu đựng cú sốc lúc hay tin bố chết. Năm ấy, con bé bị đả kích dữ dội. Kể từ giây phút đó, nó bắt đầu hiểu hai từ “căm ghét”. Nó ghét màu áo của địch, sợ hãi khi nghe dội bom hay súng nổ. Chỉ khi ở bên cạnh Đan, nó mới cảm thấy bình an, yên tâm và bỏ mặc những điều kinh khủng ngoài kia.

...

- Thưa chỉ huy, em đã về! - Đan giơ tay lên trán, chào trang nghiêm lúc bước vào lều của khu căn cứ trong rừng.

Chàng trai trạc 25, có gương mặt lạnh băng, cảm giác như bờ môi ấy chưa bao giờ nở nụ cười, quay qua nhìn thằng bé hỏi bằng chất giọng trầm đục:

- Về rồi hả? Em gái cậu thế nào?

- Na Na rất khoẻ! Con bé nói cười nhiều lắm.

Chỉ huy Q, người ta hay gọi anh như thế, lặng im không nói gì ngoài việc lau chùi khẩu súng ngắn đã đổi màu chẳng rõ vì bụi đất hay do máu vấy lên.

- Vẫn chưa biết cậu tham gia chiến đấu nên cô bé mới cười vui vẻ thế.

Lần này, đến lượt Đan lặng thinh. Trông dáng vẻ buồn bã của thằng bé, Chỉ huy Q giấu tiếng thở dài, lẳng lặng đứng dậy, gọi giật:

- Tiếp tục tập bắn súng đi, nhóc!

Vâng lệnh, Đan nhanh chóng theo chỉ huy ra ngoài lều. Chỗ tập bắn đã có vài đứa trẻ khác đang giương súng nhắm vào tấm bia phía trước cách cả chục mét. Để tránh không cho địch phát hiện chỗ trú ẩn, chúng phải dùng ống giảm thanh.

Ngày nào, Đan cũng cùng những người đồng đội nhỏ tuổi luyện bắn súng cho thật thành thạo. Cuộc chiến càng lúc càng ác liệt. Nó thật sự không dễ dàng. Chiến tranh chẳng hề là nơi trẻ con thuộc về vì thế, để sinh tồn và chiến đấu, chúng phải mạnh mẽ, tự lực gấp trăm lần.

Đan giữ súng dài trên tay, nhắm một con mắt lại, con kia thì nhìn vào lỗ ngắm, ngón tay từ từ bóp cò. Nhớ ngày đầu tiên làm quen với thứ kim loại lạnh tanh đó, bàn tay nó bỏng rát, đỏ ửng và đau lắm. Người thằng bé nồng nặc mùi thuốc súng nhưng giờ quen rồi. Mỗi lần vào khu trạm xá thăm Na Na, Đan phải tắm rửa thật kỹ để em gái không phát hiện ra cái mùi chỉ quân lính mới có và cả trên người những kẻ đã giết bố.

...

- Sao tay anh đỏ hết trơn vậy? - Na Na ngạc nhiên khi nhìn bàn tay sưng vù của anh trai đang tết tóc cho mình.

Đan lúng túng, giấu hẳn tay ra phía sau mái tóc đen dài của em, nói dối:

- Làm ở mỏ than hơi cực nên tay anh mới thế nhưng em đừng lo, vài ngày sẽ hết.

Thấy Na Na vẫn còn lo lắng, thằng bé liền lảng sang chuyện khác:

- À, lần trước anh hứa sẽ thưởng cho em, thế em đã nghĩ ra mình cần gì chưa?

Nghe nhắc là Na Na phấn khởi hẳn lên, đáp ngay:

- Có rồi! Em muốn được thấy hoa lily!

- Lily? Đất nước đang chiến tranh biết tìm đâu ra hoa cho em.

Đan trầm ngâm nhưng khi trông đôi mắt buồn bã của em, nó cười bảo:

- Phía sau khu mỏ than anh làm có cánh rừng, để anh thử tìm hoa lily.

Na Na cười típ mắt, gật đầu.

- Em còn thích gì nữa?

Tự dưng Na Na nhìn ra cửa sổ, phía xa xa có các cuộn khói đen bốc lên cao.

- Em muốn đến trường.

Nụ cười trên môi Đan nhạt dần. Nó cúi đầu, lặng lẽ. Và rất nhanh sau đó, thằng bé ngước lên, nói rành rọt:

- Ngoài hoa lily, anh sẽ mang về cho em thêm một thứ.

- Là gì ạ?

- Hoà bình.

Na Na tròn xoe mắt. Đối diện, Đan nhẹ nhàng nắm lấy tay em, chậm rãi từng lời:

- Có hoà bình em mới được đến trường vậy nên, anh sẽ cố gắng mang hoà bình về cho em!

- Nhưng bằng cách nào hở anh?

- Bí mật! Để khi nào thực hiện xong lời hứa, anh sẽ nói em biết.

Đan hiểu mình đã hứa một điều vô cùng khó khăn. Làm sao một đứa trẻ như nó có thể ngăn cuộc chiến tham vọng của người lớn mà mang hoà bình về cho em gái?

...

Tiếng xả súng. Tiếng bom nổ. Tiếng động cơ. Tiếng hô hào la hét. Những âm thanh khủng khiếp đó làm dậy sóng cả khu rừng về đêm. Nhóm quân I đã trực tiếp tấn công vào một trong những đồn căn cứ của địch. Đó là nhóm của Đan.

Giữa bụi đất và khói súng mù mịt, quân đội M thấy thấp thoáng những bóng dáng nhỏ bé tay cầm súng ngắn, súng dài bắn liên tục vào họ. Dù mọi thứ đều chìm trong làn khói bụi mờ ảo, ấy vậy, bọn địch vẫn trông rõ gương mặt của Đan và các đứa trẻ khác. Đôi mắt chúng lạnh băng, vô cảm nhưng đồng thời cũng rất kiên cường, mạnh mẽ.

Đám trẻ ấy - những thiên thần bị lạc mất gia đình và tự do.

Cuộc chiếm đánh kết thúc, Chỉ huy Q ra lệnh cho đồng đội đi kiểm tra những xác quân địch xem đã chết hết chưa và lấy vũ khí, lương thực còn sót lại của chúng.

- Làm tốt lắm! - Chỉ huy Q vỗ vai Đan, khen ngợi bởi nhớ cảnh thằng bé bắn địch giỏi thế nào trong cuộc đột kích ban nãy.

Đan giắt súng vào bên hông, cười cười rồi hỏi:

- Chỉ huy, anh có biết khu rừng này có hoa lily không?

- Lily? Cậu cần làm gì?

Nghe Đan kể rõ vệc Na Na muốn thấy hoa lily, chỉ huy Q thở ra, đưa mắt nhìn xung quanh cánh rừng tối om:

- Tôi chẳng rõ nữa, nhưng mấy ngày khảo sát quanh đây, tôi không thấy cành hoa nào hết.

Trông vẻ mặt bí xị của thằng bé có mái tóc cháy đen, anh tiếp:

- Nhưng ngày mai, chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này, đến khu rừng khác lập căn cứ. Trên đường đi, cậu chịu khó quan sát thử có thấy hoa lily không.

Nghe thế Đan vừa mừng vừa buồn. Mừng là có cơ may tìm được hoa lily. Còn buồn là bởi, mỗi lần nhóm quân thay đổi chỗ trú ẩn thì đường đến trạm xá càng xa hơn.

...

Sáng hôm sau, như dự định, nhóm quân của Đan âm thầm rời khỏi khu rừng. Họ phải di chuyển cẩn thận nếu không địch sẽ phát hiện. Chỉ cần ra khỏi đây, đến vùng đất sa mạc thì chuyến hành trình đỡ vất vả hơn vì địch không bao giờ ở ngoài đó. Chưa kể, cát sa mạc thường bị gió thổi bay tứ tung, hết lớp này đến lớp khác nên chẳng sợ để lại dấu vết.

Vùng sa mạc lúc nào cũng chỉ thấy cát, nắng, gió và mặt trời chói chang, chẳng còn thứ gì khác. Tiếng thét gào của gió đập vào tai, tát vào mặt bỏng rát. Dẫu sinh ra và lớn lên ở nơi khắc nghiệt này nhưng mỗi lần đi trên sa mạc, nhóm quân vẫn thấy khó khăn, mệt mỏi vô vàn. Riêng, Đan thì không. Thằng bé vừa đi vừa nhảy trên cát, xem ra rất thích thú. Có cảm giác đứa trẻ đó chẳng hề bận tâm đến cái nắng thêu đốt và làn gió cát mù mịt.

- Cậu thích sa mạc quá. - Chỉ huy Q đi cạnh thằng bé, nheo mắt để tránh thứ ánh sáng chói loà từ mặt trời.

- Vâng, đặc biệt em rất yêu gió sa mạc. - Dứt lời, Đan nhắm mắt, giơ cả hai tay ra hệt như ôm trọn cả gió trời vào lòng.

- Tại sao? Cái chất gió đó chỉ khiến người ta cảm thấy bỏng rát.

Mau chóng, Đan quay qua nhìn người con trai nọ bằng đôi mắt to tròn long lanh như mặt hồ trong veo.

- Bố em yêu gió sa mạc vô cùng. Bố bảo, chỉ có những con người quật cường mới yêu gió sa mạc! - Đan cười toe, nói với Chỉ huy Q, mặc cho bụi cát bay vào đôi mắt, cay xè.

Đối diện, chàng trai trẻ hai mươi lăm tuổi thoáng bất động.

- Bố dạy em hãy nhắm mắt lại và lắng nghe tiếng gió trên sa mạc. Lúc ấy, em sẽ nhận ra: không chỉ có sự gào thét, bụi cát mà còn là những tiếng hát của đất trời!

Nghe Đan chia sẻ xong, Chỉ huy Q liền nhìn khắp lượt dải cát vàng bất tận. Có vẻ như, anh đang thử lắng nghe giai điệu thật sự của hàng ngàn cơn gió gào thét kia.

Đúng thật! Nếu không chú ý kỹ sẽ rất khó nhận ra, gió sa mạc mang một âm thanh khác...

Khởi hành lúc sáng sớm vậy mà gần chiều nhóm quân mới vượt qua sa mạc đến một khu rừng nhỏ. Trên đường đi, Đan cẩn thận quan sát xung quanh có hoa lily không nhưng dường như vận may đã chẳng đến với nó.

Tìm được chỗ thích hợp, điều đầu tiên là tất cả dựng lều để nghỉ ngơi. Sau đó, vài người sẽ đi thám thính tình hình quanh đây.

Ngồi xuống, chỉ huy Q cầm bịch nước, đảo mắt tìm Đan. Anh thấy thằng nhóc ngồi thừ trên gốc cây. Trông dáng ấy cũng đủ hiểu nó buồn về điều gì, anh thở dài.

Tối nằm trong lều, nghe tiếng trở mình của Đan, Chỉ huy Q liền cất tiếng:

- Ngủ sớm đi! Chẳng phải sáng mai cậu phải thăm em gái à?

Đan đáp dạ nhỏ xíu. Nghĩ gì đó, chỉ huy Q bảo:

- Ban nãy, đi thám thính xung quanh xong có một người nói với tôi thấy hoa lily mọc ở cuối rừng. Nếu muốn thì mai thăm em gái về, cậu đến đấy hái chúng.

Tức thì, Đan bật dậy, giọng hớn hở:

- Thật hả, chỉ huy?

- Tôi bịa làm gì. Cậu yên tâm mà ngủ, đừng cựa mình nữa cho tôi nhờ.

Đáp một tiếng rõ to rồi Đan nằm xuống, nhắm mắt lại với niềm vui sướng khôn tả.

Khi Đan đã ngủ, đến lượt chỉ huy Q ngồi dậy. Nhìn thằng bé say giấc với nụ cười trên môi, anh vò đầu nhủ thầm, mai phải xuống cuối rừng xem thử có hoa lily không.

...

- Thật hả anh? Em sắp thấy hoa lily? - Na Na mừng rỡ khi nghe báo tin vui.

- Ừ, ngày mốt anh sẽ mang hoa vào cho em. - Đan tuyên bố chắc nịch.

- Hay quá! Cám ơn anh Đan!

Thấy điệu bộ hớn hở của em, Đan không giấu được buồn cười:

- Em đừng kích động quá kẻo ảnh hưởng đến tim.

- Dạ. - Na Na chớp chớp mắt - Xem như anh đã hoàn thành một lời hứa.

Đan gật khẽ, lại nắm lấy bàn tay gầy guộc của em, bảo:

- Ừ, còn lời hứa kia, anh sẽ cố gắng thực hiện!

Khi nhìn vào đôi mắt kiên quyết đó, Na Na thấy như được tiếp thêm sức mạnh.

...

Chiều, Đan vừa trở về căn cứ trong rừng thì gặp ngay chỉ huy Q. Thấy quân phục của anh lấm lem bụi đất, mặt mày cũng dính đất, nó ngạc nhiên:

- Chỉ huy vừa đi đâu vậy?

- Tôi làm chút chuyện. - Chỉ huy Q tỏ ra điềm nhiên vì đang giấu việc mình xuống cuối rừng tìm xem có hoa lily không. Thật bất ngờ là có!

- Cậu có muốn hái hoa lily? Bây giờ là lúc thích hợp đấy.

- Tất nhiên rồi ạ!

- Tôi sẽ đi cùng cậu.

Thế là hai anh em cùng rời khỏi căn cứ, đi lò dò xuống cuối khu rừng.

Đúng là có hoa lily mọc tại đây. Đan tròn xoe mắt, thốt lên vui sướng vì thấy khá nhiều loài hoa lily nằm rải rác. Có màu trắng, màu vàng, màu đỏ nữa nhưng nó chỉ chọn những đoá hoa trắng tinh, trong sáng.

Thằng bé mở chiếc cặp da nâu, cũ sờn và nhiều mảnh vá ra, nhẹ nhàng để các bông hoa thanh mảnh kia vào bên trong. Vừa làm, nó vừa huýt sáo phấn khởi vì nghĩ đến nụ cười hạnh phúc của Na Na vào ngày kia.

Cách chỗ Đan ngồi cặm cụi hái hoa vài chục bước, chỉ huy Q đứng dựa lưng vào thân cây cổ thụ, chăm chú nhìn đứa trẻ mang một tình yêu lớn lao dành cho em gái.

- Nhiêu đây chắc đủ rồi! - Đan đứng dậy, lắc lắc cái túi căng phồng vì mấy bông hoa chen chúc ở trong.

- Cậu giữ cẩn thận kẻo hoa nát hết đấy. - Chỉ huy Q rời lưng khỏi thân cây xù xì, bảo - Chúng ta về thôi, sắp tối rồi.

Đan gật đầu, đeo túi lên vai. Cả hai toan cất bước thì đột nhiên một tiếng nổ bom rất lớn vang lên. Đất bên dưới rung chuyển nhẹ. Giật mình, hai người ngước nhìn thì thấy phía xa, các cuộn khói đen bốc lên cao vần vũ cả bầu trời. Và đều kinh khủng, vị trí đó lại là khu lều căn cứ của nhóm quân I. Chẳng nhiều lời, cả hai chạy hồi hả về.

Đến nơi, họ vô cùng sửng sốt khi trước mặt căn cứ của nhóm quân tan hoang, lều lác vật dụng, lương thực bị bắn phá, vài người lính nằm chết dưới đất, số còn lại thì đang bắn trả sự tấn công từ địch.

- Có chuyện gì vậy? - Chỉ huy Q rút súng ra, yểm trợ cho đồng đội.

- Chỉ huy! Chúng ta bị đột kích! Lượng quân địch khá đông!

Quan sát tình hình rối ren, Đan bảo nhanh:

- Không ổn, chỉ huy! Phe ta mất gần phân nửa, không đủ sức chống chọi đâu! Bây giờ, chúng ta nên rút xuống hầm sẽ hay hơn!

Chỉ huy Q nhận thấy điều thằng bé nói là đúng nên ra lệnh cho tất cả vừa bắn trả địch vừa mau chóng rời khỏi khu vực này, chạy sâu vào trong rừng để đến hầm trú.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên giày xéo cả những nhánh cỏ hoang bên dưới. Nhóm quân lao đi thục mạng trong cánh rừng đang dần dần chìm vào màn đêm. Phía sau, lính M vẫn đuổi theo như vũ bão.

Cuối cùng, nhóm quân I cũng đến được hầm trú. Chỉ huy Q kéo nắp hầm lên, lệnh cho đồng đội lần lượt đi xuống. Là người sau cùng, anh kéo léo dùng lá cây nguỵ trang bên trên nắp trước khi đậy nó lại. Căn hầm nằm sâu dưới lòng đất nên nhất định sẽ an toàn, chí ít là hết đêm nay.

Thế nhưng, sự an tâm kéo dài không lâu khi tất cả nghe âm thanh của rất nhiều bước chân đang chạy lại đây. Nín thở, lắng tai nghe kỹ, họ biết đó là quân địch. Ai ai cũng lấy làm ngạc nhiên vì sao bọn chúng lại có thể theo kịp trong khi trời tối đen và tuyệt nhiên họ không để lại chút dấu vết nào.

- Thưa, dấu vết đến đây thì biến mất rồi ạ.

- Vậy sao? Thế thì, nhất định chúng chỉ ở quanh đây thôi.

Dường như tên chỉ huy quân M đứng ngay trên nắp hầm trú nên quân I ở bên dưới nghe khá rõ cuộc đối thoại giữa hắn với một tên cấp dưới.

Dấu vết? Bọn địch nói hai từ đó nghĩa là gì? Lẽ nào, khi nãy trên đường tháo chạy, ai đấy trong nhóm vô tình để lại dấu vết?... Đó là suy nghĩ chung của tất cả những người đang vất vả trú ẩn dưới căn hầm khá chật hẹp này.

- Thưa chỉ huy! Rất có thể mấy cánh hoa lily trắng đã bị gió cuốn đi nên chúng ta không còn thấy chúng ở quanh đây!

Giọng báo cáo của tên lính M khiến chỉ huy Q và Đan sửng sốt. Đan nhìn lại chiếc túi vải mình đeo rồi dùng tay kéo ngược túi lên và điều tệ hại xuất hiện khi nó thấy một cái lỗ rách ngay dưới đáy. Những cánh hoa lily đã vô tình rơi xuống đất trong lúc thằng bé cùng nhóm quân bỏ chạy. Để giờ đây, chúng trở thành thứ tố giác vị trí căn hầm.

Hiển nhiên, chỉ huy Q cũng đã hiểu ra mọi chuyện. Anh lặng im, nhìn Đan.

- Không! Hãy tiếp tục lục soát khắp nơi này! Ta tin chắc chắn chúng đang ở đây! Tìm kỹ ở dưới mặt đất, rất có thể chúng trốn dưới hầm!

Mệnh lệnh từ chỉ huy M khiến trái tim Đan như ngừng đập. Chính nó là người gây nên điều tệ hại này! Nó đã hại đồng đội của mình!

- Chỉ huy Q! - Đan cất tiếng thật nhỏ - Anh... có mang theo bom không?

- Cậu muốn làm gì? - Chỉ huy Q lạnh băng, hỏi.

Lặng thinh chốc lát, Đan mau chóng ngước lên, ánh mắt kiên quyết lạ lùng.

Lính M đang lùng sục trong các lùm cây thì bất ngờ, chúng thấy bóng dáng một thằng bé xuất hiện giữa khu rừng về đêm. Dáng người nó nhỏ, mái tóc đen nhưng vẫn trông rõ vài chỗ bị cháy nắng, đặc biệt đôi mắt to tròn long lanh như mặt hồ đang toát lên cái nhìn mạnh mẽ, quyết liệt. Là Đan. Nó chỉ có một mình.

Quân địch chưa kịp làm gì thì Đan đã cầm hai khẩu súng trường, bắn liên hồi vào bọn chúng. Âm thanh chát chúa phá hỏng giấc ngủ của cánh rừng già trong đêm tối. Vài tên M ngã xuống, máu chảy thành vũng. Đan vẫn tiếp tục xả súng. Một viên đạn thoát ra khỏi nòng là trúng một kẻ địch.

“Đoàng!”

Viên đạn khác từ phía sau bắn thẳng vào tấm lưng nhỏ bé của Đan. Dù đau đớn và máu chảy ròng ròng, thằng bé vẫn giương súng về phía địch.

Thêm vài phát súng nữa bắn trúng vào lưng Đan. Và cho đến lúc này, nó không thể đứng vững. Cả cơ thể nhẹ nhàng ngã xuống đất...

Đan nằm ngửa, máu trào ra, mắt nhìn bầu trời đêm.

Đau! Đau lắm! Cảm giác lúc này Đan cảm nhận được chỉ có vậy. Máu loang ra từ tấm lưng đỏ lòm. Chợt, nó nhớ đến bố. Hẳn trước khi chết, ông cũng đau thế này. Kỳ lạ thay! Dù đang ở trong rừng nhưng bên tai Đan lại nghe tiếng thét gào của gió sa mạc và một vùng đồi cát trải dài bất tận hiện ra trong mắt.

Phải! Đẹp lắm! Đất nước nó đẹp vô cùng! Chẳng có gì ngoài thời tiết khắc nghiệt, đất đai cằn cõi, gió và sa mạc thế nhưng với Đan, không nơi nào đẹp bằng quê hương!

Bỗng nhiên, Đan thấy bầu trời đêm chuyển qua một màu xanh ngát, cao vời vợi. Ảo giác! Đan hiểu thế nhưng vẫn mong ảo giác này đừng tan biến vội để nó nhìn, lần cuối, trời của mình! Mơ một ngày nào đó, bầu trời đất nước I sẽ lại đẹp như vậy... Là màu xanh chứ không phải màu xám tro của bụi đất và thuốc súng.

Đan nghĩ đến Na Na từ giờ chỉ còn lại một mình. Dẫu thế, thằng bé vẫn tin em gái sẽ vượt qua vì Na Na là một đứa trẻ rất mạnh mẽ.

Đám lính M từ từ bước lại gần để kiểm tra kẻ địch chết chưa. Đan biết nên cố hết sức lực còn sót lại, thò tay vào túi quần...

- Xin lỗi em, Na Na! Anh phải đi trước rồi...!

Nhắm mắt lại, dòng lệ trào ra từ hai bên đuôi mắt, Đan thì thầm. Ngón tay nó bấm vào kíp nổ của quả bom!

Tiếng bom nổ vang dội như muốn xé toạc cả vòm trời đêm đó. Tất cả, tan thành xác pháo! Thân thể của Đan và đám lính M thành tro bụi!

Vì núp dưới hầm nên nhóm quân I không bị gì. Khi không gian xung quanh đã chìm vào tĩnh lặng và khói do bom nổ tan dần, họ mới mở nắp hầm, đi lên mặt đất.

Trước mặt tất cả giờ đây, một phần cánh rừng chìm trong biển lửa. Mọi người khẽ đưa mắt nhìn nhau rồi chuyển sang chỉ huy Q đang đứng với cái nhìn bất động...

Khi nghe Đan nói về kế hoạch cùng chết với địch của mình, chỉ huy Q lặng im khá lâu. Nhưng tiếp theo, anh đã không ngăn cản thằng bé vì đấy là quyết định của nó. Hy sinh! Hai từ ấy không hề lạ lẫm với những người cầm súng chiến đấu và thường, trẻ em luôn thực hiện nhiệm vụ này. Chúng chấp nhận chết để đàn anh, trụ cột của nhóm quân, được sống.

Có lúc không còn lựa chọn, ta đành giấu nước mắt nhìn đồng đội ra đi vĩnh viễn!

...

Sau cái đêm Đan hy sinh một ngày, vào buổi sáng sớm ở khu trạm xá, Na Na ngồi ngoài vườn với tâm trạng hớn hở vì lát nữa, anh trai sẽ mang hoa lily đến như đã hứa.

- Na Na...

Mừng rỡ, Na Na quay qua thế nhưng, nụ cười trên môi con bé vụt tắt khi thấy một chàng trai trẻ mặc quân phục đứng trước mặt đang nhìn mình bằng đôi mắt vừa thương yêu vừa buồn thăm thẳm. Cái nhìn của anh khiến Na Na bất giác nao lòng. Đến nỗi, thay vì sợ hãi như bình thường thì nó lại hỏi:

- Anh là ai?

- Anh là chỉ huy Q, bạn của Đan.

Na Na tròn xoe mắt, ngạc nhiên vô cùng:

- Anh Đan quen bạn là quân nhân sao?

Chỉ huy Q không trả lời câu hỏi đó mà chỉ lẳng lặng đưa chiếc túi vải nâu, bạc màu về phía cô bé, chậm rãi từng lời:

- Đan nhờ anh mang cái này cho em.

Nhận ra chiếc túi của anh trai hay đeo, Na Na liền đón lấy. Đưa mắt nhìn vào bên trong, nó cười rạng rỡ khi thấy những bông hoa lily trắng muốt vẫn còn tươi.

- Hoa lily! Anh Đan hái chúng ạ? Nhưng sao, anh ấy không đến đưa cho em?

Chỉ huy Q lặng thinh. Anh không biết trả lời thế nào trước đôi mắt ngây thơ đó.

- Đan... không thể đến bởi vì cậu ấy đang ở một nơi rất xa.

- Một nơi rất xa? Nhưng ở đâu? Em muốn đến đấy!

Nhẹ nhàng rút khẩu súng ngắn trong áo rồi đưa ra trước mặt, chỉ huy Q chậm rãi cúi xuống, để có thể đối diện với cô bé:

- Đây là của Đan. Em không thể đến đó và Đan cũng không quay về nữa.

Ánh mắt Na Na bất động vì nhận ra cây súng của bố. Ngày ông mất, các chú quân nhân cũng đưa nó cho Đan rồi nói câu y hệt thế: “Bố con sẽ không trở về...”.

Siết chặt túi vải đựng đầy hoa lily trắng vào lòng, Na Na cúi đầu hỏi khẽ:

- Có phải... anh Đan đến chỗ của bố trên thiên đường?

Chỉ huy Q nhắm mắt, từ từ quay mặt sang bên khác như tránh câu hỏi ấy.

Na Na đã hiểu ra mọi chuyện: Đan không làm ở mỏ than mà là... Không nói gì thêm, con bé xoay lưng, tay vẫn giữ chặt túi hoa lily. Đôi chân bé nhỏ bước đi. Cánh hoa lily từ lỗ rách của cái túi rơi ra.

Chỉ huy Q ngạc nhiên vì đã tưởng đứa bé đó sẽ bật khóc nức nở nào ngờ... Anh chợt nhớ lại lời Đan từng nói, Na Na rất mạnh mẽ.

Thế nhưng, người chỉ huy trẻ không hề biết rằng, những giọt nước mắt đang chảy giàn giụa trên gương mặt bình thản của cô bé đã mất bố và anh trai. Dẫu thế, nó vẫn cứ đi chẳng quay đầu nhìn lại...

Sáng hôm ấy kỳ lạ thay, không hề có tiếng súng hay dội bom. Những người ở khu trạm xá ngạc nhiên khi thấy trong vườn, một quân nhân đang quỳ, tay nâng khẩu súng ngắn và mắt nhìn theo bóng dáng cô bé giữ chiếc túi vải màu nâu đi xa dần. Trên người nó, những cánh hoa lily trắng muốt vẫn rơi đều. Giống như, nước mắt biệt ly...

***
Đó là một trong hàng trăm câu chuyện về cuộc đời của các anh hùng nhỏ tuổi ở đất nước tôi.

Sau khi Đan chết, nhân dân I vẫn tiếp tục đứng lên, giành lại hoà bình... Rồi, lại xuất hiện thêm nhiều đứa trẻ dũng cảm, kiên cường khác thay phiên nhau cầm súng bảo vệ quê hương.


Chỉ có những con người quật cường mới yêu gió sa mạc.
Cái chất gió mang đến sự bỏng rát và bụi cát cay xè mắt...


Nếu một lần nào đó bạn đến quê hương tôi thì mong bạn đừng đi qua vội mà hãy dừng lại, dành chút thời gian để nhìn các bãi cát vàng trải dài vô tận dưới vòm trời xanh ngát cao vời vợi. Đứng đó để cảm nhận gió sa mạc lướt quada mặt, bỏng rát. Để thấy những dải đất cằn cõi phía xa xa...

Khi nhìn hết các hình ảnh ấy thì bạn hãy nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh của gió sa mạc...

Nếu nghe kỹ bạn sẽ nhận ra, không chỉ có tiếng thét gào mà gió còn mang đến hàng ngàn câu hát dành tặng cho những anh hùng nhỏ tuổi mà trong đó, có một cậu bé đã không thể thực hiện lời hứa với em gái:


Sẽ mang hoà bình về cho em.


(Sài Gòn, 17/08/2012)
 

Võ Anh Thơ

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/1/14
Bài viết
298
Gạo
0,0
Re: Tập truyện ngắn "Đứa trẻ"
Nhúng chàm

3198387884_1551050633_574_574.jpg


Trong khu vườn của một ngôi nhà nhỏ xinh xắn, hai anh em đang chơi đùa rất vui vẻ. Anh trai Harry có đôi mắt xanh, sáng long lanh như mặt nước, trạc mười tuổi. Còn đứa em đang cười thân thiện là Eric, chỉ mới lên tám. Chúng đang chơi trò rượt bắt.

“Bắt được anh Har rồi!” Eric reo lên thích thú vì đã chạm vào người anh trai.

“Xì, em lại chơi ăn gian nữa.” Harry khoanh tay.

“Làm gì có, tại anh chạy đến chỗ em thôi!” Eric lém lỉnh.

Harry vểnh môi tranh cãi:

“Ai bảo lần nào em cũng giả vờ ngã để anh phải đỡ dậy để rồi nhân cơ hội bắt anh.”

Eric đứng dậy phủi phủi bụi ngay mông quần, nắm lấy tay anh trai đung đưa vẻ nũng nịu:

“Thôi anh đừng giận! Em là kẻ ăn gian đáng yêu của anh mà.”

Harry liền cười phì. Mỗi lần cậu em tinh nghịch nói câu nói ấy cùng dáng điệu làm nũng của nó là cậu đều buồn cười. Đúng là không thể giận một đứa trẻ dễ thương như Eric được.

“Em thương thương anh hai nhiều lắm!” Eric nói ngọng nghịu tay víu chặt áo anh.

“Anh cũng vậy, nhóc yêu!” Harry hôn lên mái tóc thơm mùi nắng của em trai.

Hai anh em Harry và Eric từ nhỏ đã gắn bó như hình với bóng. Chúng yêu thương che chở cho nhau những lúc đến trường, ở nhà hoặc đi chơi. Chúng không thể tách rời, mãi mãi không thể.

Buổi tối, trên giường ngủ, Harry mở lòng bàn tay ra:

“Bố đã mua cho anh em mình hai sợi dây chuyền. Em xem có đẹp không?”

Eric đón lấy, từ từ mở nắp mặt dây chuyền hình bầu dục màu bạc. Bên trong là hình hai anh em lồng vào nhau, phía dưới còn khắc chữ “Harry và Eric”.

“Tuyệt quá!” Eric reo lớn

“Anh cũng có một cái giống thế.” Harry vạch cổ áo xuống rồi kéo sợi dây chuyền của mình lên. “Sau này khi nào nhớ anh, em hãy mở hình xem, đồng ý chứ?”

Eric gật đầu lia lịa.

Sau khi thỏa thuận xong, chúng chìm vào giấc ngủ sâu. Một đêm tối bình yên như bao đêm tối khác…

Nửa đêm, Harry choàng tỉnh vì nghe có tiếng ai đó xì xầm ở dưới nhà. Âm thanh ồn ào phá tan sự tĩnh lặng của đêm khuya. Harry dụi mắt, mở chăn bước xuống giường. Toan mở cửa phòng thì trên giường tiếng Eric vang lên giọng ngái ngủ:

“Anh Har ơi, em muốn đi tè.”

“Được rồi, anh sẽ đi cùng em.”

Harry mở cửa phòng, ngạc nhiên thấy nơi cầu thang ánh đèn dưới nhà hắt lên sáng choang một vùng. Hai anh em dẫn nhau đi xuống từng bậc thang. Harry đi phía trước, Eric lò dò theo sau, mắt híp lại vì buồn ngủ. Bước xuống dưới nhà, nhìn ra phòng khách, Harry cất tiếng gọi khẽ:

“Bố mẹ…”

Đôi mắt xanh của Harry mở to, miệng suýt hét lên nhưng đã kịp dùng tay bịt miệng. Tiếp theo là nước mắt bắt đầu trào ra, trào ra nhiều hơn. Lồng ngực Harry muốn vỡ tung vì cảm xúc đau đớn đang dâng cao. Thấy anh trai đột ngột dừng lại, Eric dụi mắt hỏi:

“Anh ơi, sao lại…”

Eric ngưng bặt khi thấy cảnh tượng bố mẹ chúng nằm bất động trên sàn nhà, máu bắn tung tóe trên vách tường, bàn ghế, tất cả những đồ đạc xung quanh… Một khung cảnh hãi hùng! Harry liền che mắt Eric lại. Đột nhiên, từ trong nhà bếp ai đó sắp bước ra cùng giọng nói:

“Mày giết hết chúng chưa?”

“Dạ rồi, thưa chỉ huy!”

Ngay lập tức, Harry liền kéo Eric trốn vào chiếc tủ cao ở gần đó. Bên trong tủ tối om, hai anh em cố nín thở để không phát ra âm thanh nào. Chút ánh sáng nhỏ nhoi bên ngoài len lỏi vào khe tủ, Harry thấy mắt em trai đỏ hoe, dòng nước long lanh, đong đầy. Cậu cố ngăn cảm xúc trong lòng, nói thật khẽ:

“Suỵt! Em phải im lặng không được khóc, nghe lời anh cố gắng đừng khóc!”

Eric chớp chớp mắt, dòng nước nóng hổi chảy xuống tay Harry. Hít một hơi thật sâu, nó nuốt nước bọt như cố nuốt đau đớn lẫn sợ hãi vào lòng. Eric hỏi, giọng run rẩy nghe chẳng rõ:

“Anh Har… Bố mẹ… chết… chết hả anh?”

Harry nhắm mắt vì không biết nói với em trai thế nào. Cùng lúc tiếng người đàn ông bên ngoài lại vang lên:

“Bọn mày lục soát hết ngôi nhà này! Thấy người lớn thì giết, thấy của cải thì lấy, còn trẻ con giữ lại đưa đến chỗ tao, rõ chưa?”

“Rõ, chỉ huy!” Đám người nọ nói lên rồi tản dần ra

Quan sát những kẻ lạ mặt, Harry nghĩ thầm:

“Những người này là ai? Tại sao lại mặc quân phục và mang súng? Chúng đã ra tay giết bố mẹ mình? Nếu bị phát hiện rất có thể hai anh em sẽ bị giết! Bây giờ mình phải làm gì để thoát khỏi hoàn cảnh khủng khiếp này???”

Đang nghĩ ngợi trong hoang mang thì chợt Harry nhìn ra khe tủ, cái nhìn tròn xoe khi thấy cánh cửa sổ ở gần đó mở toang. Ý nghĩ trốn thoát lóe lên trong đầu. Harry từ từ mở cửa tủ. Hai anh em bước ra thật nhẹ nhàng đến bên cửa sổ. Harry nhanh chóng đỡ Eric lên để nó trèo ra ngoài trước, tiếp theo cậu nhón chân leo lên bậc cửa sổ và cũng ra được bên ngoài. Bỗng nhiên:

“Thằng nhóc kia!”

Harry giật mình quay qua, chúng đã phát hiện ra cậu bé.

…..

Cánh rừng nhỏ chìm dần trong màn đêm dày đặc, tiếng bước chân dồn dập vang lên. Hai anh em chạy băng băng qua đám cỏ cao, phía sau đám người mặc quân phục đuổi theo.

… Trong một hốc cây to nằm khuất sau bụi cây rậm rạp.

“Eric, em mau trốn vào đi! Từ giờ cho đến sáng tuyệt đối không được ra khỏi đây. Nhất định anh sẽ quay lại tìm em!”

Eric mếu máo, dòng lệ rơi dài trên gương mặt bầu bĩnh:

“Anh nhớ phải quay lại tìm em nha! Đừng bỏ em, anh nhé!”

Harry cố giấu nước mắt, ôm vội lấy em trai.

Có tiếng bước chân ở phía xa, Harry đẩy nhẹ Eric vào hốc cây. Trước khi quay lưng, cậu thấy đôi mắt tròn của Eric đầy nước, từng giọt lệ rơi dài trên bờ má phúng phính của nó. Không muốn để em thấy mình khóc, cậu đã xoay lưng chạy đi thật nhanh. Bóng Harry cứ thế mất dần trong bóng tối. Eric thu mình vào hốc cây, tay nắm lấy sợi dây chuyền, nhắm mắt lại và cầu nguyện.

***

Chiếc xe tải nhỏ chạy vào cổng trại tập trung rồi đỗ ịch lại. Cửa xe mở, những người đàn ông mặc quân phục bước xuống theo sau là những đứa trẻ trên dưới mười tuổi. Và trong đó có Harry.

Tất cả được đưa đến bãi đất trống. Harry ngạc nhiên khi thấy một nhóm người già trẻ, có cả trẻ con. Họ đứng sát vào nhau trông rất sợ hãi. Đúng lúc, tên chỉ huy quay lại nhìn bọn trẻ:

“Bọn mày có thấy súng và dao ở đó không? Mỗi đứa lấy một món!”

Bọn trẻ còn đứng ngơ ngác thì đám người phía sau đẩy chúng lên trước, giục giã:

“Nhanh lên!”

Đám trẻ lầm lũi đi đến đống vũ khí nằm ngổn ngang. Harry quyết định chọn con dao nhỏ nhất. Mùi kim loại lạnh băng xộc lên mũi cậu thật khó chịu.

Tên chỉ huy bấy giờ lại tiếp:

“Bọn mày dùng vũ khí trên tay giết bất kỳ đứa nào trong đám người đó!”

Mắt bọn trẻ mở to bàng hoàng! Chúng bị buộc phải giết người! Thật kinh khủng! Những đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau đầy sợ hãi.

Tên chỉ huy chỉ vào thằng bé đầu tiên, khoảng tám tuổi, ra lệnh:

“Mày hãy cầm súng bắn ông già kia cho tao!”

Thằng bé run rẩy, lắc đầu:

“Cháu không thể…”

Đoàng!

Tiếng súng chát chúa vang lên, máu phụt ra! Harry lẫn những đứa còn lại vô cùng kinh hãi. Cậu bé đó chưa kịp nói hết câu đã bị gã chỉ huy bắn chết tại chỗ. Vậy là bọn trẻ có chỉ hai sự lựa chọn, một là giết người, hai là bị giết. Chúng thật sự hoảng loạn!

Gã chỉ huy đến bên đứa thứ hai, thứ ba, thứ tư, tất cả đều bị giết chỉ vì không ra tay. Đến đứa trẻ thứ năm thì nó run rẩy đưa súng lên nhắm bắn…

Đoàng!

Ông già đáng thương ngã xuống, máu chảy lênh láng. Hình ảnh ấy khiến Harry nhớ lại cảnh bố mẹ bị giết, tim nó đập dữ dội.

Đứa trẻ đó được đưa đi. Tiếp theo, những đứa trẻ còn lại lần lượt giương súng bắn, Nhóm người kia từng người một ngã xuống, máu nhuộm đỏ cả vùng cỏ hoang, cảnh tượng thật thảm khốc!

Mặt Harry tái xanh khi tên chỉ huy đến gần, chỉ còn một đứa trẻ duy nhất là cậu. Toàn thân Harry muốn tan chảy, đầu óc cứ quay cuồng. Người mà Harry phải giết đang giương mắt sợ sệt nhìn.

Harry không dám ra tay. Gã chỉ huy lập tức giơ súng bắn chết người đó. Harry giật bắn người. Xong, gã đưa súng cho một tên cấp dưới, cùng giọng nói lạnh băng:

“Mày xử nốt nó!”

Nỗi sợ hãi tột độ dâng lên khi họng súng giơ về phía Harry, ngón trỏ của hắn sắp bóp cò… Trong giây phút ấy, Harry hoàn toàn mất hết lý trí, bản năng sinh tồn trỗi dậy mãnh liệt để rồi bàn tay cầm dao đâm thẳng về phía trước.

Phập!

Harry bất động khi tên cầm súng ngã nhào ra đất. Cậu nhìn xuống, máu đỏ hết cả tay. Trái tim trong lồng ngực muốn vỡ tung, cậu kinh hoàng tột độ tưởng chừng như muốn phát điên lên. Harry đã giết người! Và nhờ nhát dao ấy, cậu bé được sống.

Đêm hôm đó, Harry thức trắng!

***

Sáng hôm sau, gã chỉ huy lại ra lệnh cho bọn trẻ giết người. Hắn còn phát cho mỗi đứa một viên thuốc. Sau khi dùng xong, bọn trẻ thấy hưng phấn, cảm giác sợ sệt trước đó biến mất. Chúng trở nên hung hãn, đồng loạt giơ súng nhắm vào nhóm người trước mặt. Sau cơn khát máu, Harry sực tỉnh. Trước mặt, xác người nằm ngổn ngang, máu đọng thành từng vũng. Ánh mắt cậu trở nên vô hồn, còn bàn tay rát bỏng do thuốc súng. Harry giết người nhưng trong tâm trạng không hề lo âu, sợ sệt. Viên thuốc gã chỉ huy đưa chính là ma túy.

Những đứa trẻ được gọi tên bằng chính con số chúng mang trên người. Harry ở vị trí thứ chín, tên cậu, Nine. Các cậu bé chưa đến tuổi vị thành niên này bắt đầu cuộc tập huấn trở thành những chiến binh. Những ngày tiếp theo, nhóm người nổi loạn đã dạy bọn trẻ cách sử dụng súng. Nine và đám trẻ phải thường xuyên giết người theo mệnh lệnh, giết những người vô tội và ngay khi cả với đồng đội của mình.

Trong quá trình huấn luyện, bọn trẻ được cung cấp những viên thuốc đặc biệt. Chúng đã trở thành những cỗ máy giết người đắc lực cho nhóm quân nổi loạn. Nine và nhóm quân nổi loạn đi đến đâu là phá hủy xóm làng đến đó, giết người, đốt nhà, thậm chí cưỡng hiếp phụ nữ.

Trải qua một thời gian dài, cảm giác sợ hãi và cảnh tượng ám ảnh khi lần đầu giết người đã nhanh chóng qua đi. Giờ đây, Nine trở thành chiến binh vô cảm, chỉ biết giết người. Ngoài ra thằng bé còn nghiện ma túy.

Nine bắt đầu sống trong địa ngục khủng khiếp. Những đứa trẻ kia cũng cùng chung số phận.

***

Thời gian vẫn tiếp tục trôi, lúc này Nine đã mười ba tuổi.

Vào một ngày như bao ngày khác, nhóm người nổi loạn đến một ngôi làng bắn giết những người vô tội. Nine và đồng đội xả súng vào những người dân một cách điềm nhiên vì chúng vừa dùng thuốc xong.

Chợt, có một đứa bé trốn chạy vào rừng, Nine được lệnh đuổi theo. Chạy một đoạn, cậu giơ súng nhắm về phía “con mồi”.

Đoàng!

Viên đạn cắm phập vào lưng đứa trẻ, máu phun trào. Và trong khoảnh khắc định mệnh đó, nó đã thốt lên kêu cứu trước khi ngã xuống:

“Anh Har!… Cứu em…!”

Mắt Nine mở to sửng sốt. Cùng lúc ấy âm thanh “Keng” vang lên, một vật gì đó rớt xuống rồi lăn nhanh về phía Nine. Cậu nhìn xuống chân, một sợi dây chuyền mặt hình bầu dục màu bạc khá cũ. Nine từ từ cúi người, nhặt lên, mở nắp mặt dây chuyền.Tấm ảnh hai anh em lồng vào nhau cùng dòng chữ bên dưới đã nhạt màu, “Harry và Eric”.

Sự bàng hoàng kéo đến thay cho cơn say thuốc, Nine chạy đến, tay run run đẩy nhẹ thằng bé quay lại. Vào giây phút ấy, khi đã nhìn thấy gương mặt của Eric, cậu đau đớn bật khóc:

“Eric… là em… phải không?”

Nghe tiếng gọi quen thuộc, Eric cố mở mắt.

“Eric! Anh xin lỗi!… Xin lỗi!” Nine đỡ lấy em trai, giọng lạc đi vì đau đớn.

Eric không nói, chỉ im lặng nhìn anh trai mặc bộ quân phục đang cúi mái đầu, đôi vai run run. Ngay khóe mắt nó, những dòng lệ đắng chảy xuống tay Nine nóng ấm.

Khẽ khàng, Eric mỉm cười rồi đầu gục sang bên, bất động.

Nine vẫn ngồi nhìn em trai. Sợi dây chuyền nằm lặng đi trong lòng bàn tay như thể cậu muốn giữ lấy một ký ức bình yên đã chết.

Đó là lần cuối, Harry còn có nước mắt.

***

Ba năm sau.

“Chỉ huy! Em đã bắt được thằng nhóc này!”

Đó là thằng bé trạc tám tuổi.

“Chỉ có mình nó thôi sao?”

“Dạ, có hai đứa nhưng chỉ bắt được mình nó.”

Tên chỉ huy nhìn đứa trẻ:

“Thằng kia đâu?”

Đứa trẻ vẫn im lặng. Cùng lúc, nhóm người khác quay trở về, mang theo một đứa trẻ khác, khoảng sáu tuổi. Nó đang khóc.

“Chỉ huy ơi! Tìm được thằng nhóc này trong hốc cây!”

Cậu bé tám tuổi giật mình:

“Joe!”

“Anh John!… Cứu em!” Joe nức nở

“Hóa ra mày giấu em mày trong hốc cây à? Tưởng bọn tao không tìm được sao?”

John quỳ xuống van xin:

“Làm ơn tha cho Joe! Em sẽ theo các anh!”

Họng súng sắt lạnh kề ngay đầu Joe.

“Mày muốn bọn tao tha cho em mày hả? Được thôi.”

Hắn định bóp cò thì tên chỉ huy ngăn:

“Dừng tay, cứ bắt cả hai!”

Thế là hai anh em John và Joe bị bắt đi. Đó là lần đầu tiên, Nine gặp anh em John.

Nhóm nổi loạn nghỉ chân trong khu rừng và Nine hầu như không rời mắt khỏi hai đứa trẻ.

“Em sợ lắm… anh John!” Joe mếu máo

“Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em!” John vỗ về, cố trấn an em mặc dù bản thân cũng sợ không kém.

Joe dựa đầu vào vai anh trai:

“Đừng bỏ em nhé! Em thương thương anh John nhiều lắm!”

Đôi mắt Nine sửng sốt khi nghe câu nói ngọng nghịu ấy của Joe.

Chiều hôm đó, nằm trong lều, Nine không ngừng nghĩ đến anh em John. Thở dài, Nine bước ra ngoài. Mỗi lần mệt mỏi, cậu thường hút thuốc. Làn khói mờ ảo lan tỏa, Nine nhớ về quá khứ. Đó là phần ký ức được giấu kín trong trái tim đầy khổ đau. Nine nhẹ nhàng lấy sợi dây chuyền trong túi ra, giờ nó gần như chỉ là một màu xám bởi bụi đất. Đã ba năm kể từ khi Eric chết, không đêm nào cậu không thấy ác mộng. Nhìn kỷ vật của em trai, lòng cậu đau như cắt cùng sự ân hận vô vàn vì chính mình đã giết em.

Chợt, tiếng Joe reo lên ở gần đấy:

“Bắt được anh rồi!”

“Em lại chơi ăn gian, giả vờ té để bắt anh.” John dỗi.

Nine nhìn bọn trẻ lén chơi trò rượt bắt mà buồn da diết. Cứ ngỡ hình ảnh tươi đẹp của sáu năm trước đã không còn, vậy mà giờ đây khung cảnh trẻ con ấy đang hiện diện trước mặt cậu. Định mệnh thật trớ trêu khi cho Nine thấy thời tuổi thơ không bao giờ quay trở lại đó.

Cuộc vui của bọn trẻ không kéo dài khi một tên đến đẩy ngã chúng xuống:

“Còn chơi nữa tao bắn!”

Sợ hãi, cả hai trở về chỗ ngồi im lặng.

... Tối khi tất cả đã chìm vào giấc ngủ, nằm trong lều Nine trở mình liên tục vì câu nói của gã chỉ huy cứ ám ảnh đầu óc khiến cậu trằn trọc không yên.

“Tại sao chỉ huy không cho em giết thằng Joe?”

“Vì tao nghĩ ra một trò rất thú vị. Tao sẽ đưa cho thằng anh con dao, bảo nó đâm thằng em. Em nó sẽ được tha nếu không chết nhưng con dao đó có tẩm thuốc độc.” Gã cười nham hiểm. “Muốn cứu em nhưng chính mình lại giết em, thằng anh sẽ không bao giờ tha thứ cho chính nó. Và nó sẽ ngoan ngoãn đi theo chúng ta!

Nine lại ra khỏi lều. Xung quanh tối đen như mực, bóng cây đổ dài trên nền cỏ, trông như những hình ảnh dị thường. Đôi mắt Nine dán vào khoảng không mịt mùng. Cậu nắm chặt sợi dây chuyền và đi đến quyết định.

***

Trời hửng sáng trên khu rừng rậm, tên chỉ huy giật mình tỉnh dậy khi nghe tiếng gọi thất thanh của một tên lính cấp dưới:

“Chỉ huy ơi! Nine giết số lính canh và chạy trốn cùng bọn trẻ rồi!”

“Chết tiệt! Tất cả đuổi theo nhất định phải bắt chúng về!”


Trong khi đó, Nine và hai đứa trẻ vẫn còn chạy trong khu rừng. Được một đoạn, Nine đột nhiên ngừng lại, mệt nhọc:

“Đến đây cả hai tiếp tục chạy, mấy phút sau sẽ ra khỏi khu rừng rồi theo con đường mòn vào thành phố.”

Thời gian gấp gáp, John nắm tay Joe toan chạy đi thì nhớ ra chuyện gì liền quay lại:

“Cảm ơn anh!”

Dõi theo bóng hai đứa trẻ, Nine thở phào.

Cuối cùng còn lại một mình, Nine đi đến gốc cây gần đó ngồi xuống. Không gian thật vắng lặng. cậu chợt ngước nhìn trời, phản chiếu trong đáy mắt là màu xanh vời vợi của một khoảng không bao la rộng lớn. Cũng cùng một bầu trời nhưng Nine không hiểu vì sao bầu trời mình thấy lúc này lại không giống bầu trời của ngày xưa, ngày mà cậu cùng Eric chơi đùa bên nhau.

Nine bắt đầu nhớ những ký ức tươi đẹp thuở bé lẫn những ký ức đen tối khi mình trở thành chiến binh. Suốt sáu năm, Nine chẳng có gì ngoài giết người, ma túy và ác mộng. Bàn tay cậu đã nhuốm máu của nhiều người vô tội, sống thêm ngày nào lại giết thêm người ngày đó. Đau khổ và mệt mỏi, Nine muốn được giải thoát.

Nine, một tay rút ra khẩu súng ngắn từ từ kề họng súng lên thái dương, một tay nắm chặt sợi dây chuyền màu bạc.

Anh thật sự không muốn thấy những cơn ác mộng nữa.
Anh muốn một lần được mơ một giấc mơ đẹp.


Nine mỉm cười, nhắm mắt lại, những dòng lệ long lanh chảy ra nhẹ nhàng.

Ngón trỏ bóp cò, Nine gục xuống. Máu chảy loang ra thấm vào nền cỏ, chảy đến bàn tay vẫn còn giữ sợi dây chuyền cũ kỹ.

Năm đó, Harry mười sáu tuổi.

***

Trên con đường mòn sỏi đá, chiếc xe tải chạy trong làn mưa buốt giá. Phía sau thùng xe, hai anh em John ngủ thiếp đi vì mệt mỏi. Đó là chiếc xe chở lương thực đến tổ chức phi chính phủ, tổ chức bảo vệ trẻ em.

Nhất định John và Joe sẽ có cuộc sống hoàn toàn khác với Harry và Eric.





(Sài Gòn, 08/2009)



--------------------------------------------------------
Tác phẩm dựa theo bài viết “Những đứa trẻ chiến binh” đăng trên báo Tiếp thị & Gia Đình số 51, ngày 28/12/2009.




 

Võ Anh Thơ

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/1/14
Bài viết
298
Gạo
0,0
Re: Tập truyện ngắn "Đứa trẻ"
Giọt nước mắt lên thiên đường


Cha đã không nghe thấy tiếng khóc đòi quyền sống của con...

3198389303_1047757626_574_574.jpg


Con yêu quý của cha!

Đêm nay cha lại không ngủ được vì nhớ đến con. Nhìn lên bầu trời đêm, cha tự hỏi con là ngôi sao xinh xắn nào trong hàng trăm ngôi sao đang lấp lánh. Nếu có thể, thì cha mong ước con hãy sà xuống nằm trong lòng cha để cha được ôm con một lần.

Đã hơn nửa năm kể từ khi con rời khỏi thế giới này hóa thân thành thiên thần bé bỏng bay về thiên đường . Con thân yêu của cha, có lẽ thiên đường đẹp lắm phải không ? Đêm nào cha cũng nằm mơ thấy con cười, con hát và còn gọi cha ơi thật ngây thơ. Nơi ấy con sẽ rất hạnh phúc. Mọi người cũng sẽ yêu con nhiều lắm. Yêu con hơn cha…

Chỉ vì không hiểu biết và một phút yếu lòng mà cha đã mang trong người căn bệnh AIDS, căn bệnh thế kỷ không có thuốc chữa. Thế rồi như một hung thần, cha gieo căn bệnh khủng khiếp ấy cho mẹ và cả con, một đứa trẻ chưa rõ hình hài . Cha đã vui mừng biết bao khi biết mình sắp làm cha nhưng rồi chính cha lại tự tay đạp đổ hạnh phúc lớn lao kỳ diệu. Cha không bao giờ tha thứ cho bản thân khi nghe bác sĩ bảo con đã chết trong bụng mẹ do nhiễm AIDS.

Cha đau đớn tận cùng bởi chính cha lại là người cướp đi mạng sống của con. Lẽ ra thế giới này thuộc về con. Con đáng được sống, được thấy nhiều điều tuyệt đẹp mà Thượng Đế ban tặng. Con sẽ sống trong tình yêu thương vô bờ cùng niềm kỳ vọng lớn lao của cha mẹ. Vậy mà tất cả đều tan vỡ. Mãi mãi con sẽ không bao giờ thấy được mặt trời màu gì, không nghe được lời ru ngọt ngào của mẹ và không biết được “quê hương là gì hả mẹ mà cô giáo dạy phải yêu”.

Cha vẫn chưa biết con là trai hay gái, giống cha hay giống mẹ. Cha nghĩ dù con là ai thì con nhất định sẽ vô cùng đáng yêu và rất biết vâng lời. Cha khao khát mình được giống như bao người cha khác, nôn nao chờ đợi đứa con đầu lòng. Cha sẽ mua quần áo, đồ chơi cho con. Ngày con chào đời, cha sẽ bật khóc vì sung sướng. Cha được bế con trên tay, được ngắm nhìn gương mặt bầu bĩnh của con đang thiếp đi. Lúc đó, cha sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế gian.

Cha tưởng tượng nếu là con gái thì nhất định con sẽ trở thành diễn viên múa tài năng giống mẹ. Con đứng trên bục vinh quang đón nhận hàng ngàn tiếng vỗ tay tán thưởng. Nụ cười con thật rạng rỡ. Con gái của cha là nàng công chúa xinh đẹp nhất.

Còn nếu là con trai thì con sẽ trở thành phi hành gia Việt Nam đầu tiên bay lên sao Hỏa. Con sẽ đóng góp những khám phá tuyệt vời cho ngành vũ trụ nước nhà. Con sẽ cười hạnh phúc. Con trai của cha là người đàn ông tuyệt vời.

Nhưng cha không bao giờ có được niềm hạnh phúc đó nữa. Nếu cha hiểu biết về AIDS, sống vững vàng hơn thì cha đã không hủy hoại mầm sống nhỏ nhoi, đạp đổ ước mơ của chính mình. Vì vậy, giờ đây cha là người bất hạnh nhất.

Cha không mong con tha thứ vì biết tội lỗi này chẳng đáng được thứ tha. Nhưng con hãy tin rằng, cha yêu con vô vàn, hơn bất cứ điều gì trên cõi đời này. Con yêu quý của cha, hãy tin vào điều đó!

Dẫu biết rằng con sẽ không bao giờ có cơ hội nhận được lá thư này nhưng ngàn lần cha mong con nghe được lời xin lỗi của cha. Lời xin lỗi muộn màng...

Cha hi vọng những giọt nước mắt hối hận của cha sẽ bay lên thiên đường đến bên con dù cha biết rằng tâm hồn đầy tội lỗi của mình sẽ bị giam cầm nơi tận cùng địa phủ.

Gửi đến con muôn vàn nụ hôn và tình yêu thương.

Xin lỗi, cha yêu con!




-----------------------------
Lá thư tham gia cuộc thi viết thứ UPU lần thứ 39 về đề tài phòng tránh bệnh AIDS.
 

Võ Anh Thơ

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/1/14
Bài viết
298
Gạo
0,0
Re: Tập truyện ngắn "Đứa trẻ"
Ôi, cuối cùng cũng kết thúc tập truyện ngắn "Đứa trẻ", những truyện ngắn đầu tay của mình. Dù rất ít com nhưng thấy lượt truy cập tăng "lê lết" nên có lẽ vài bạn vẫn theo dõi nên mình gửi lời cảm ơn đến các bạn đó nhé :x. Mình rất thích trẻ em cũng như hay quan tâm đến vấn đề giáo dục, nuôi dạy trẻ em, thế nên đã viết ra những tác phẩm này, tuy còn non kém và chưa hoàn thiện nhưng mình rất tâm đắc bởi khi viết chúng, tác giả như mình đã mang những cảm xúc tuyệt vời nhất mà sau này mãi mãi không thể có lại được nữa. Vài tác phẩm trong đây lấy cảm hứng từ những câu chuyện thực tế: buồn bã - bi thương - ám ảnh.

Gửi đến những thiên thần nhỏ của mình lời chúc tốt đẹp và yêu thương nhất...


3198393518_1064890105_574_574.jpg
 

Vũ Khúc

Gà con
Tham gia
12/12/15
Bài viết
57
Gạo
0,0
Re: Tập truyện ngắn "Đứa trẻ"
Giọng văn của bạn rất tốt, các truyện đều đọc trôi chảy. Trong tập truyện này mình thích truyện đầu tiên, về người mẹ trẻ định bỏ con. Truyện thứ hai cũng có cách đặt vấn đề rất lạ, thú vị, mặc dù mình không thích cách giải quyết của bạn, theo mình có thể khiến cho nó phức tạp hơn một chút, thậm chí có thể biến thành một truyện vừa. Các truyện khác không được như thế.
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Re: Tập truyện ngắn "Đứa trẻ"
Mình thấy được những bài học tác giả gửi gắm trong từng câu chuyện. Mặc dù cách viết còn chưa thực sự thu hút nhưng mỗi truyện đều để lại dư vị cho người đọc, khiến người đọc phải suy ngẫm.
 

Hanamichivn

Gà con
Tham gia
1/7/16
Bài viết
11
Gạo
0,0
Re: Tập truyện ngắn "Đứa trẻ"
Truyện về trẻ em ư, thật hiếm thấy. Tôi sẽ xem lần lượt. :D
 
Bên trên