Con đường
Ngã tư, dòng xe hối hả, ngược xuôi. Hắn tấp xe vào lề, ngước nhìn phía trước.
Nhà tròn Bà Rịa.
Tắt máy, hắn nhoài người, chống cằm, mắt đăm đăm.
Chim kêu, đám đông, lên xuống, lượng vòng, da diết.
"Mệt mỏi quá".
Hắn không biết mình đang làm gì.
"Kiếm tiền?"
Bốn giờ sáng, hì hục soạn số hàng kịp phiên chợ, một mình, tính toán: "Tiền thuê chỗ năm trăm nghìn, ba-gác năm trăm nữa."
Hôm trước, hắn gọi điện hỏi con Quyên, thằng Minh xin giúp bán một ngày.
Nhóm có năm người, chạy khắp Bà Rịa-Vũng tàu, nhận làm lúc hắn đặt chân mảnh đất này.
Hắn xếp hàng, bày biện, kêu gào, đều người, mọi cách.
"Nhân tâm tản." Tiến nói, chỉ ra nguyên nhân thất bại của hắn.
Quá tự tin hay không biết, im lặng.
Hai tháng, hắn thấy lạ lẫm.
Kế hoạch lên nhiều, hắn làm theo bản năng, không suy nghĩ. Bán nhỏ giọt, tiền không có, người tản đi.
Hắn ít nói, lầm lỳ dần.
Đêm, căn trọ tối, nằm gọi điện hàng giờ với thằng em làm trước kia, không biết nói gì, chỉ nghe. Hắn nghĩ gọi giúp, lại không lên tiếng. Nằm im. Phòng bên mới mở lớp ôn thi, tiếng giảng bài văng vẳng.
Năm giờ sáng, con đường vắng lặng, lâu lâu có tiếng xe chạy.
Mờ mờ bóng người đi dọc con phố, cặp sách đeo vai, ngó nghiêng. Tuyển người.
Hắn tìm từng cột điện, bức tường trống, dán tờ giấy thông báo, rất nhiều.
Lầm lũi bước đi, từng ngõ phố, những cánh cửa im lìm.
Mưa, bất chợt.
Dưới mái hiên nhà, cặp vợ chồng chạy thể dục sáng đập cửa gọi chủ nhà, hàn huyên, thân quen.
Hắn đứng bên, lặng nghe.
Một nhân viên lại nghỉ, nhà ở Long Hương, theo đạo. Hắn đến thăm.
Trèo lên đỉnh, nhìn thành phố này, khung cảnh bình yên lạ.
Núi Dinh Long Hương.
Hắn bỏ quản lý, làm nhân viên bình thường. Tuyển được anh bạn quản lý mới, hắn theo giúp.
Thành và bạn gái vào làm cùng một lúc, cuối cùng chia tay, cô bạn về Vũng tàu, Thành ra Đà Nẵng.
Hắn rời Bà Rịa, đi nhiều, gặp nhiều. Rừng cao su tấm biển phòng cướp, đường đê vô tận hồ Dầu Tiếng, cơn mưa Gia Nghĩa, đường đèo quanh co, ánh đèn trong khe núi. Cô gái đứng bên đường, nhìn hắn kêu "anh là đồ tồi".
Hắn đi, con đường bụi bặm, đất đỏ nhuộm màu căn nhà xơ xác.
Nhà tròn Bà Rịa.
Tắt máy, hắn nhoài người, chống cằm, mắt đăm đăm.
Chim kêu, đám đông, lên xuống, lượng vòng, da diết.
"Mệt mỏi quá".
Hắn không biết mình đang làm gì.
"Kiếm tiền?"
Bốn giờ sáng, hì hục soạn số hàng kịp phiên chợ, một mình, tính toán: "Tiền thuê chỗ năm trăm nghìn, ba-gác năm trăm nữa."
Hôm trước, hắn gọi điện hỏi con Quyên, thằng Minh xin giúp bán một ngày.
Nhóm có năm người, chạy khắp Bà Rịa-Vũng tàu, nhận làm lúc hắn đặt chân mảnh đất này.
Hắn xếp hàng, bày biện, kêu gào, đều người, mọi cách.
"Nhân tâm tản." Tiến nói, chỉ ra nguyên nhân thất bại của hắn.
Quá tự tin hay không biết, im lặng.
Hai tháng, hắn thấy lạ lẫm.
Kế hoạch lên nhiều, hắn làm theo bản năng, không suy nghĩ. Bán nhỏ giọt, tiền không có, người tản đi.
Hắn ít nói, lầm lỳ dần.
Đêm, căn trọ tối, nằm gọi điện hàng giờ với thằng em làm trước kia, không biết nói gì, chỉ nghe. Hắn nghĩ gọi giúp, lại không lên tiếng. Nằm im. Phòng bên mới mở lớp ôn thi, tiếng giảng bài văng vẳng.
Năm giờ sáng, con đường vắng lặng, lâu lâu có tiếng xe chạy.
Mờ mờ bóng người đi dọc con phố, cặp sách đeo vai, ngó nghiêng. Tuyển người.
Hắn tìm từng cột điện, bức tường trống, dán tờ giấy thông báo, rất nhiều.
Lầm lũi bước đi, từng ngõ phố, những cánh cửa im lìm.
Mưa, bất chợt.
Dưới mái hiên nhà, cặp vợ chồng chạy thể dục sáng đập cửa gọi chủ nhà, hàn huyên, thân quen.
Hắn đứng bên, lặng nghe.
Một nhân viên lại nghỉ, nhà ở Long Hương, theo đạo. Hắn đến thăm.
Trèo lên đỉnh, nhìn thành phố này, khung cảnh bình yên lạ.
Núi Dinh Long Hương.
Hắn bỏ quản lý, làm nhân viên bình thường. Tuyển được anh bạn quản lý mới, hắn theo giúp.
Thành và bạn gái vào làm cùng một lúc, cuối cùng chia tay, cô bạn về Vũng tàu, Thành ra Đà Nẵng.
Hắn rời Bà Rịa, đi nhiều, gặp nhiều. Rừng cao su tấm biển phòng cướp, đường đê vô tận hồ Dầu Tiếng, cơn mưa Gia Nghĩa, đường đèo quanh co, ánh đèn trong khe núi. Cô gái đứng bên đường, nhìn hắn kêu "anh là đồ tồi".
Hắn đi, con đường bụi bặm, đất đỏ nhuộm màu căn nhà xơ xác.
Chỉnh sửa lần cuối: