Tản văn Thả buồn vào nỗi nhớ

Tham gia
25/3/16
Bài viết
41
Gạo
0,0
#1 Vô đề

Nỗi buồn nhỏ lại khi ta buồn thêm chút nữa.

Nỗi nhớ mờ đi khi ta nhớ nó nhiều hơn.

Nỗi đau không còn khi ta thêm lần vấp ngã.

Nước mắt ít lại khi ta khóc nhiều rồi.

Cái gì cũng sẽ chai lì, kể cả con tim đang thổn thức. Khi rơi xuống vực, sợ hãi sẽ chẳng còn đâu, giống như tôi bây giờ, dù người có làm tôi đau như thế nào nữa, nước mắt cũng chẳng rơi nổi. Vì tôi quá đau rồi, những nỗi đau bình thường ấy hiện tại có xá gì đâu.

Cái gì cũng nên dừng lại, đừng để nó đi quá xa. Dừng lại để giữ chút kỷ niệm đẹp, giữ lại những nụ cười vẫn tốt hơn một miền ký ức chỉ có những giọt lệ.

Cái gì cũng thay đổi, chỉ có tình cảm của họ là không đổi, tôi nên vui hay nên buồn đây. Nên chúc phúc cho hai người bạn hay là ôm đau khổ ganh tị bên mình. Nhìn họ bên nhau còn mình thì cứ cô độc mãi, bước đi mãi... một mình thôi.

Thanh
 
Tham gia
25/3/16
Bài viết
41
Gạo
0,0
Re: Thả buồn vào nỗi nhớ
#2: "Tuổi mười chín"

Vẫn là con đường ấy, con đường mà hai chúng tôi cùng bước đi ngày nào, nhưng giờ đây chỉ có một mình tôi đang lầm lũi bước, cứ bước mãi trong cái mịt mù của một màu đen cộng hưởng thêm chút le lói của những ánh đèn yếu ớt. Cứ như vậy mà nhìn mũi giày tiến về phía trước một cách lặng lẽ, tôi nhận ra chỉ còn mình tôi đơn độc. Trên con đường cô đơn này, đến bao giờ tôi mới đi hết nó đây?

Vào những ngày đầu khi tôi chạm ngưỡng cái tuổi mười chín, cậu ấy đến và đã mang theo cả thanh xuân ngắn ngủi của tôi đi theo. Tôi vẫn thường gọi cậu ấy là “Tuổi mười chín”, là “Tuổi mười chín” của tôi, chỉ của riêng mình tôi thôi.

Chúng tôi đến bên nhau một cách bình thường, tâm sự như những người bạn bình thường rồi rời xa nhau cũng thật bình thường. Chỉ là khi ấy, ngòi bút tươi mới tràn đầy nhựa sống của tôi đã biến thành những trang tản văn màu xám. Lúc này tôi mới chợt giật mình, hình như… tôi đã yêu rồi.

Khoảng thời gian cùng nhau có bao nhiêu niềm vui, hạnh phúc thì giờ đây tôi nhận lại về mình bấy nhiêu đau thương. Sự kiên trì cố gắng hàn gắn của tôi đã vơi đi trước sự trốn chạy mải miết của cậu ấy. Trong đôi mắt tôi cũng dần hiện lên vẻ chán nản.

Những lời hứa hẹn bên nhau, những lời bông đùa rằng sẽ mãi như vậy, giờ đây tất cả đã chìm xuống biển sâu mất rồi. Đã bao lần tôi cố níu giữ, nhưng kết cục vẫn chỉ là đánh mất nhau.

Phải chăng nếu ngày ấy tôi đủ tỉnh táo, suy nghĩ thấu đáo hơn thì có lẽ tình bạn này của chúng tôi sẽ có thể kéo dài thêm chút nữa?

Thanh
 
Bên trên