Minh An được nghỉ tết ba tuần, cô hào hứng thu dọn hành lí về nhà. Nhưng khi Nhật Hoàng đưa cô ra ga tàu, cô mới phát hiện bản thân cô không muốn về nhà lâu như vậy một chút nào. Ba tuần, như vậy là trong 3 tuần cô sẽ không thể gặp mặt Nhật Hoàng.
“Cô nhóc ngốc này, anh có thể tới thăm em mà. Anh hứa”
Nghe vậy mắt Minh An sáng rực, cô cười ngây ngốc như một đứa trẻ.
Nhật Hoàng không hề thất hứa, anh thật sự đã tới thăm cô. Minh An cùng anh đi chợ tết mua rất nhiều đồ, trong đó có một chiếc đèn lồng đỏ to bự. Minh An luôn tay lắc lắc chiếc đèn lồng trên mặt Nhật Hoàng trêu anh.
“Đèn lồng đẹp hơn hay Nhật Hoàng đẹp hơn.”
Điều không vui nhất và không ngờ nhất trong buổi chơi của Minh An chính là gặp anh chị cô cũng đang đi mua sắm đồ. Anh cô nhìn cô đi với Nhật Hoàng, nhanh nắm tay cô hỏi vô số câu hỏi, anh hỏi nhiều đến nỗi Minh An phải dùng những câu trả lời ngắn gọn nhất để rút ngắn thời gian.
Vừa được buông tha, Minh An liền chạy tới kéo Nhật Hoàng đi. Nếu cô không kéo Nhật Hoàng đi nhanh, anh chắc chắn cũng sẽ trở thành đối tượng để anh cô đặt những câu hỏi không có điểm dừng kia.
Minh An đã nói, khi Nhật Hoàng đến đây, cô sẽ trở thành hướng dẫn viên du lịch, dẫn anh đi thăm nơi cô sinh ra. Nhật Hoàng vẫn đang rất chờ mong vào lời nói ấy, anh luôn miệng hỏi cô khi nào mới có thể dẫn anh đi thăm quan.
Minh An gãi gãi đầu cười.
“Em không phải là một hướng dẫn viên giỏi.”
“Nhưng anh rất sẵn lòng.”
Minh An dẫn Nhật Hoàng tới nhà thờ, nhưng cô và anh thăm quan chưa được bao lâu thì Minh An đã kéo anh chạy trốn. Minh An cũng muốn cùng anh thăm quan nhiều hơn nữa, nhưng không hiểu sao khi cha sứ vừa nhìn cô, mặt cô liền đỏ bừng rồi kéo Nhật Hoàng đi trong vô thức.
Nhật Hoàng nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì ngại của Minh An, anh nhịn không được bật cười. Anh xoa xoa hai bên má cô.
“Nhóc con, nhìn em như vậy thật đáng yêu.”
“Anh còn trêu trọc em.”
Minh An cảm thấy, mỗi khi bên Nhật Hoàng, thời gian của cô đều trôi đi rất nhanh, cô rất muốn níu thời gian lại, để nó trôi đi chậm một chút, để thời gian cô có thể bên anh lâu hơn, để cô được yêu anh nhiều hơn, và nhận nhiều hơn nữa tình cảm từ anh.
Nhật Hoàng mỉm cười nhìn cô nhóc lại đang suy nghĩ thất thần, anh cốc mạnh vào chán Minh An.
“Nhóc con, em lại mải suy nghĩ gì rồi.”
Minh An ôm chán, hít mũi, mặt xụ xuống, nước mắt thiếu chút nữa rơi.
“Đau quá đi.”
Nhật Hoàng nghe vậy liền lập tức vừa thổi, vừa xoa chán Minh An khiến Minh An vô cùng hài lòng, cô cười lớn, búng trả lên trán Nhật Hoàng một cái thật mạnh.
“Ai bảo anh bắt nạt em.”
Mùa đông, trời tối rất nhanh.
Gió thổi mỗi lúc một mạnh, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống.
Nhật Hoàng xoa xoa chóp mũi vì lạnh mà hồng hồng của Minh An.
“Anh phải đi rồi.”
Nắm chặt tay Nhật Hoàng, Minh An không nỡ để anh đi một chút nào. Hiện tại cô có thể chạy nhanh vào trong nhà, chùm chăn kín mít, Nhật Hoàng lại phải lái xe một đoạn đường xa như vậy. Minh An nhìn trời đang tối dần, cô buông tiếng thở dài, giờ mà cô còn không để Nhật Hoàng đi, anh đi trời tối sẽ càng nguy hiểm hơn.
Minh An nhào vào ôm Nhật Hoàng.
“Anh đi cẩn thận nhé, đến nơi phải gọi cho em đấy.”
Tay Nhật Hoàng nhẹ chùm lên vai Minh An, giọng nói trầm ấm của anh vang lên đều đặn bên tai cô.
“Anh sẽ rất nhớ em đấy.”
“Em cũng vậy nữa.”
Minh An buông Nhật Hoàng, nhìn anh lên xe, nhìn theo bóng xe đi khuất mới nuối tiếc bước vào nhà. Vừa vào đến nhà, cô liền bị mẹ truy hỏi. Mẹ cô còn trách cô không mời Nhật Hoàng vào nhà để mẹ xem mặt mà lại cứ để anh đi như thế.
Nghe mẹ nói vậy, Minh An chỉ có thể cười tới nỗi mắt híp lại.
“Con gái của mẹ chưa muốn gả chồng.”
Ngày tết, Minh An dọn dẹp, trang hoàng nhà cửa, cô treo chiếc đèn lồng cùng Nhật Hoàng mua ngay giữa nhà. Mỗi lúc ra vào nhìn thấy nó, cô đều với lên chạm vào nó làm nó lắc lư. Mỗi lần như vậy Minh An đều nghĩ đến khuôn mặt Nhật Hoàng mà tủm tỉm cười. Mẹ cô thấy vậy chỉ lắc đầu.
Khoảng thời gian này, Minh An cảm thấy vô cùng hạnh phúc, được yêu Nhật Hoàng, và được anh yêu, chỉ cần như vậy là đủ. Trong câu chuyện cổ tích, cô là công chúa, còn anh là chính hoàng tử của cô.
Minh An suy nghĩ rất đơn giản về tình cảm giữa cô và Nhật Hoàng. Thế nhưng với anh cô thì không phải vậy. Ngay trong ngày tết gia đình xum họp, trước mặt rất nhiều người thân, anh cô đã lớn tiếng dạy bảo cô về cách chọn người để yêu. Vốn dĩ ngày tết sẽ vui vẻ nếu không có những lời nói ấy của anh. Minh An ghét khi phải nghe những lời áp đặt vô căn cứ của anh cô về Nhật Hoàng. “Lừa trẻ con”, “lợi dụng”, “lăng nhăng”, Minh An thật không hiểu tại sao anh cô có thể nhận xét về một người như vậy, khi mà anh chỉ nhìn người đó một lần.
“Em vẫn còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, đừng để bị lừa dễ dàng như thế. Nó hơn em 10 tuổi, còn em mới chỉ là một cô nhóc mới bước ra đời, em biết gì về nó…”
“Em thế nào, không cần anh quan tâm.”
Minh An cắt ngang lời anh, cô tức giận rời khỏi bàn ăn. Cô biết làm như vậy là thất lễ với người lớn trong nhà, nhưng cô càng không thể tiếp tục ngồi mà nghe anh nhục mạ Nhật Hoàng. Từ trong thâm tâm mình, Minh An cảm thấy như thể bản thân cô đang phạm lỗi với Nhật Hoàng.
Mỗi khi có chuyện buồn, Minh An đều trốn tới góc riêng bí mật, sau đó mở nhạc thật to. Nhưng lần này cô không làm vậy, lời nói của anh cô vẫn ám ảnh trong tâm trí cô. Minh An vẫn biết, bản thân cô không hiểu Nhật Hoàng, không biết gì về anh, về gia đình, về sự nghiệp của anh. Nhật Hoàng chưa khi nào kể cô nghe, Minh An cũng không dám hỏi. Đã nhiều lần, cô vô tình hỏi Nhật Hoàng, hỏi tại gương mặt anh lại luôn buồn như vậy. Anh chỉ bâng quơ trả lời cô “Sao anh lại không cảm thấy như vậy nhỉ?”.
Minh An cứ nghĩ, chỉ cần yêu thôi là đủ, chỉ cần có thể trao nhau hơi ấm giữa mùa đông giá lạnh, chỉ cần cô có thể làm vơi đi nỗi buồn trên khuôn mặt anh. Nhưng không, dù thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn cần biết về anh, cần biết về anh như cách những người yêu nhau biết về người mà họ yêu. Nếu không hiểu nhau, biết nhau, liệu có thể gọi là yêu? Đầu Minh An quay cuồng trong những suy nghĩ như vậy. Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp Nhật Hoàng, nhớ tới khoảng thời gian đầu xa lạ giữa anh và cô, rồi nhớ tới những giây phút ngọt ngào gần đây. Tình cảm diễn biến nhanh như vậy đôi khi cũng khiến con người ta rơi vào mộng tưởng, “Liệu mình có đang mơ mộng?” Minh An hoang mang tự đặt câu hỏi với chính mình.
Gió lùa vào mái hiên lạnh buốt.
Minh An ngồi co ro một góc, cô nhìn lên bầu trời đang tối dần. Nhìn những vì sao đang từ từ ngoi lên giữa nền đen huyền ảo.
“Nhật Hoàng.”
Minh An gọi điện cho Nhật Hoàng, cô gọi tên anh.
Từ trong điện thoại vang lên giọng cười trầm thấp của Nhật Hoàng, cô nghe rõ tiếng hít thở đều đều của anh.
“Nhật Hoàng, anh có đang nhìn lên bầu trời không? Em đã đếm được có 5 ngôi sao vừa xuất hiện.”
“Thật ra là 6.”
Nhật Hoàng nói. Hiện tại, anh cũng đang nhìn lên bầu trời, nhớ về Minh An, nhớ về nụ cười ấm áp của cô, nhớ về những cái ôm không chủ định của cô.
“Nhật Hoàng.” Minh An lần nữa gọi Nhật Hoàng. “Nếu một người không hề biết, không hề hiều gì về người kia liệu có thể gọi là yêu không.”
Không gian rơi vào trầm lặng.
Tiếng kim đồng hồ tích tắc tích tắc đếm từng giây trôi qua.
Tay Nhật Hoàng siết chặt, trong đầu anh vọng lại câu nói của Minh An. “Nếu một người không hề biết, không hề hiều gì về người kia liệu có thể gọi là yêu không.”
Anh biết Minh Anh là đang nói về tình cảm của anh và cô. Trong đoạn tình cảm này, cô cho anh biết quá nhiều về cô, còn anh lại mãi giấu diếm tất cả liên quan đến chính mình, về gia đình, về chuyện tình cảm, về quá khứ đã qua của anh. Anh hèn nhát, sợ hãi ngày anh cho cô biết tất cả cũng là ngày mà chuyện tình giữa anh và cô sẽ không còn trong sáng, tươi đẹp như nó đang diễn ra. Khi yêu ai đó, người ta luôn muốn bản thân sẽ hoàn hảo nhất trong mắt người mình yêu, anh cũng vậy. Chính bởi vậy mà anh trốn tránh, che giấu, anh tự thôi miên bản thân mình rằng, mọi chuyện đã qua không là gì cả, và nó chỉ là cơn ác mộng anh nên quên đi. Thế nhưng dù tự huyễn hoặc bản thân mình như thế nào thì hiện thực vẫn là hiện thực, và nó vẫn đang là bức tường chắn giữa anh và cô.
“Nhật Hoàng, em phát hiện bản thân mình không biết gì về anh.”
Minh An nói vậy trong vô thức. Nhưng cũng chính câu nói trong vô thức ấy lại trở thành lưỡi dao hai lưỡi cứa vào trái tim của cả anh và cô.
Minh An cảm thấy bất lực, trái tim như sắp nổ tung.
“Nhật Hoàng, anh có yêu em không.”
Giọng Minh An vô cùng nhẹ. Cô nín lặng chờ mong câu trả lời từ Nhật Hoàng. Thế nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng thở dài của Nhật Hoàng, tiếng gió gào thét, gió lạnh làm bờ vai cô run lên. Minh An bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ hãi sự yên lặng,… và sợ hãi câu trả lời tiếp theo đây Nhật Hoàng sẽ trả lời cô. Minh An vội tắt máy, cô nắm chặt điện thoại trong tay. Thà cô cứ ngây ngốc yêu anh như 3 tháng qua, thà cô cứ không biết gì mà yêu anh, thà rằng cứ yêu anh mà huyễn hoặc bản thân rằng anh cũng có tình cảm với mình có lẽ sẽ tốt hơn… là nghe được anh nói anh không yêu cô.
Giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má Minh An.
Trong chuyện tình yêu với Nhật Hoàng, Minh An luôn chủ động, luôn can đảm, nhưng chỉ duy nhất lần này, cô lại sợ hãi, lại trốn tránh. Cũng bởi vậy mà cô đã bỏ lỡ. Minh An luôn nói Nhật Hoàng hãy tỏ tình một cách trực tiếp, thế nhưng khi anh trực tiếp nói ra ba chữ “Anh yêu em.” Minh An lại không thể nghe nó, cô từ chối nghe nó.
Môi Nhật Hoàng cong lên, anh nhìn màn hình điện thoại tối đen, tay vô thức siết chặt.
Trong cuộc sống, đôi khi bỏ lỡ chính là đánh mất. Không phải tình cảm người này không đủ lớn dành cho người kia, chỉ là tình cảm nếu không nói ra sẽ mãi chỉ là vết dằm mắc trong tim, càng cố giữ càng đau, càng kìm nén càng tổn thương.