Chương 9
Trong cuộc đời này, có những con người gặp cả đời, lại chỉ có thể lưu giữ trong một khoảnh khắc.
Thế nhưng có những con người chỉ gặp trong một khoảnh khắc lại khắc sâu trong tim, nhớ mãi không quên.
Phạm Nhật Hoàng, anh chính là kiểu người như vậy trong cuộc đời Hoàng Minh An.
Gió lạnh đầu mùa có lẽ là cơn gió khiến con người ta xao động nhất, nó mang cái vương vấn buồn của mùa thu, cũng mang sự cô đơn lạnh lẽo khi đông về.
Tựa đầu bên khung cửa xe bus, ngắm nhìn những dòng người tấp nập qua lại, nghe những bản nhạc buồn và suy nghĩ những điều cực kì lố bịch có lẽ là tất cả những gì Minh An đang làm lúc này. Có lúc chợt tỉnh, Minh An lại tự hỏi không biết mình đang suy nghĩ về điều gì, rồi lần lượt những câu hỏi khác cứ thế trào ra, có duy nhất một hình ảnh có thể gắn kết tất cả những câu hỏi vô căn cứ ấy làm một, đó là hình ảnh về một người con trai, một hình ảnh đã thuộc về quá khứ.
Và chính gió lạnh đầu mùa này khiến cô nhớ về quá khứ xa xăm ấy, miền quá khứ ấm áp giữa mùa đông lạnh giá.
Một cuộc gặp tình cờ giữa chuyến tàu cuối thu có lẽ là tất cả những gì Minh An dùng để liên tưởng về mối tình đầu của mình, mối tình đem lại cho cô vô số cảm xúc, vô số nuối tiếc. Cuộc gặp tình cờ đã khiến cuộc đời cô rẽ sang một hướng khác. Cuộc gặp ấy khiến cô sợ cảm giác khi nghe tiếng còi tàu, sợ phải nhìn tàu chạy.
Đã gần một năm, ngày mà anh nói lời chia tay.
Lời chia tay lạnh lẽo nhất.
Minh An đã từng nghĩ, bản thân cô có nên hận anh, hận anh dễ dàng buông bỏ, hận anh chia tay vô cớ.
Anh vốn không biết cô đã phải đấu tranh như thế nào, anh vốn không biết cô đã muốn gạt bỏ tất cả mà xin lỗi anh, gạt bỏ tất cả, ngay cả việc cô không hiểu gì về anh. Cô đã muốn cứ vậy mà yêu anh,… chỉ cần anh cũng yêu cô. Cô đã nghĩ sẽ hèn mọn như vậy mà yêu anh.
Thế nhưng cuối cùng chỉ mình cô duy trì mối tình cảm đơn phương này. Là cô chủ động muốn trở thành bạn gái anh, khi yêu nhau cũng là cô luôn chủ động nói yêu anh, nhưng cuối cùng quyền kết thúc lại không thuộc về cô.
Khi nhận được tin nhắn của Nhật Hoàng, Minh An đã hạ hết quyết tâm, nhắn lại cho anh một chữ “được”. Một chữ này, cùng câu nói của anh đã cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ giữa anh và cô.
Minh An từng nghĩ, nếu khi ấy cô níu kéo anh, nếu khi ấy cô không dễ dàng mà đồng ý, liệu bọn họ có thể tiếp tục.
Nhưng cuối cùng cô vẫn là một người kiêu ngạo, cô có thể gạt bỏ tất cả để yêu anh, nhưng chí ít cô vẫn phải giữ lại sự tôn nghiêm của chính mình.
“Hoàng Minh An, mày quá đáng thương rồi.”
Cô đã từng nói với mình câu nói này không biết bao nhiêu lần trong một năm qua, từng lau nước mắt mỗi sáng thức dậy vì mơ về anh, vì những kỉ niệm đã đi vào dĩ vãng.
Thế nhưng, anh lại chỉ như một cơn gió, chỉ lướt qua mà không thể dừng chân lại bên cô.
“Bạn có thể nhắn giúp mình một tin nhắn được không?”
Mỗi lần nghe được câu này, Minh An sẽ luôn bật khóc như một kẻ ngốc, dù cho đang ngồi bất kì nơi nào.
Lần này cũng không phải ngoại lệ. Cô ngồi góc cuối xe bus, khóc tới mức cả xe đều quay lại nhìn, may mắn thay chuyến xe bus muộn nên có rất ít khách. Chàng trai nhờ cô nhắn tin thấy cô khóc sợ tới mức xin lỗi rối rít.
Chuông điện thoại reo. Minh An gạt nước mắt, nhanh chóng nghe máy trong tiếng sụt sịt.
“Hoàng Minh An, cậu lên hình trông cũng không tệ đấy.”
Đáp trả Khánh Vi vẫn là tiếng sụt sịt.
“Này.” Khánh Vi hét lên trong máy. “Lần này là ở đâu vậy hả. Cậu phải giữ hình tượng chứ.”
“Trên xe bus.” Minh An khóc nấc lên. “Nhưng mình không thể kìm nén được, không thể quên được thì phải làm sao. Thành phố này vốn dĩ không rộng đến vậy mà. Tại sao 1 năm đã qua rồi dù chỉ một lần thôi cũng không gặp lại.”
“Tại sao nói biến mất là biến mất.”
“Mình không nên đồng ý, không nên xóa liên lạc mới đúng. Mình còn chưa kịp hỏi lý do, chưa kịp nói ra nỗi lòng của mình. Tại sao điều gì cũng là mình bắt đầu, nhưng kết thúc lại cướp đoạt của mình.”
Vẫn những câu nói quen thuộc ấy, trong suốt 1 năm qua Minh An đã nói không biết bao nhiêu lần, nói nhiều đến mức Khánh Vi có lẽ cũng đã thuộc lòng. Nhưng đó lại là những lời thật tâm nhất của Minh An, là những lời mà dù cô nói mỗi ngày thì trong lòng vẫn cứ đầy ắp, nghẹn lại. Hình ảnh về Nhật Hoàng, giọng nói của anh, nụ cười của anh, cuộc gặp định mệnh giữa anh và cô, nó còn rõ nét trong tâm trí Minh An như thể chỉ là ngày hôm qua, như thể cô vừa trải qua một cơn ác mộng, chỉ cần tỉnh dậy mọi chuyện sẽ lại quay trở lại, cô và anh sẽ vẫn bên nhau.
Tại thành phố này, ở một nơi khác.
Trong không gian tĩnh mịch, trầm lặng đến đáng sợ.
Màn hình laptop dừng lại tại khoảnh khắc người con gái nở nụ cười rạng rỡ.
Môi Nhật Hoàng cong lên.
Một năm rồi, cô vẫn vậy, vẫn nụ cười có thể khiến trái tim anh cảm thấy bình yên và ấm áp nhất.
Một năm này, anh đã lén lút tìm đến nụ cười ấy không biết bao nhiêu lần. Anh lẳng lặng đứng ở một góc ngắm nhìn cô, anh thấy cô khóc, thấy cô cười gượng gạo, thấy cô xoay người tìm kiếm điều gì đó, và thấy cả những người con trai chủ động làm quen cô. Thế nhưng chưa lần nào anh đủ can đảm bước tới trước mặt cô. Một năm trước, anh nói lời chia tay, là lỗi của anh, là quyết định của anh, vậy nên anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm về quyết định của mình. Để Minh An không thấy anh nữa, có lẽ sẽ là điều tốt nhất anh có thể làm cho cô.
Đã rất nhiều lần, Nhật Hoàng tự hỏi bản thân mình, điều gì khiến trái tim anh có thể dễ dàng khắc sâu hình ảnh một người con gái khác đến thế, khi mà những đau đớn của quá khứ vẫn còn nguyên vẹn. Điều gì khiến anh một năm qua dù cố thoát khỏi nụ cười của cô mà không thể. Điều gì khiến bản thân anh cứ lần trốn như một kể ngốc mỗi khi nhớ về cô.
Hoàng Minh An, điều gì khiến trái tim anh cứ nhói lên rất lâu mỗi khi nhớ tới cái tên này.
“Lại đang suy nghĩ điều gì thế?”
Khánh Nam bước vào mà không hề gõ cửa, anh đã kịp thấy hình ảnh cô gái trong màn hình laptop trước khi Nhật Hoàng kịp gập nó xuống.
Nhật Linh từng trách vấn anh vì những tin nhắn đã vô tình đọc được trong điện thoại Nhật Hoàng, những tin nhắn của Minh An. Sẽ không có gì đặc biệt nếu thời gian mà Nhật Linh đọc được những dòng tin nhắn ấy đã là hơn 3 tháng kể từ ngày Nhật Hoàng hẹn anh uống rượu rồi say khướt nói đã mọi chuyện đã kết thúc.
Khánh Nam biết, dù khoảng thời gian là 3 tháng, hay hiện tại là gần một năm trôi qua thì Nhật Hoàng vẫn chưa thể nào quên Minh An, chưa thể nào xóa hình ảnh cô gái này khỏi trái tim cậu ta.
Gần 1 năm điên cuồng với công việc, gần một năm khiến bản thân bận rộn, mục đích cuối cùng vẫn là để trái tim thôi nhớ về một người.
Gần 1 năm, tần xuất Nhật Hoàng có mặt ở bệnh viện cũng không ít. Nếu không phải là kiệt sức thì là va chạm trên đường. Tuy là chưa khi nào tình trạng nghiêm trọng, nhưng cũng đủ khiến anh và Nhật Linh được nhiều lần thót tim.
“Sự kiện lần này thế nào rồi.”
Nhật Hoàng trầm thấp nói.
“Cậu cứ việc nghỉ ngơi đi, tớ sẽ lo chu đáo. Cậu mà còn nhập viện lần nữa, không biết Nhật Linh sẽ còn tra tấn tớ thảm đến mức nào nữa đâu.”
Câu nói của Khánh Nam khiến Nhật Hoàng bật cười.
Khánh Nam dựa người vào tường, vắt hờ chân.
“Việc gì quên được thì quên đi.”
“Nếu không thể quên được thì sao?”
Nhật Hoàng thở dài, mắt lại vô tình dán vào chiếc laptop đã đóng trên mặt bàn.
Thế nhưng có những con người chỉ gặp trong một khoảnh khắc lại khắc sâu trong tim, nhớ mãi không quên.
Phạm Nhật Hoàng, anh chính là kiểu người như vậy trong cuộc đời Hoàng Minh An.
Gió lạnh đầu mùa có lẽ là cơn gió khiến con người ta xao động nhất, nó mang cái vương vấn buồn của mùa thu, cũng mang sự cô đơn lạnh lẽo khi đông về.
Tựa đầu bên khung cửa xe bus, ngắm nhìn những dòng người tấp nập qua lại, nghe những bản nhạc buồn và suy nghĩ những điều cực kì lố bịch có lẽ là tất cả những gì Minh An đang làm lúc này. Có lúc chợt tỉnh, Minh An lại tự hỏi không biết mình đang suy nghĩ về điều gì, rồi lần lượt những câu hỏi khác cứ thế trào ra, có duy nhất một hình ảnh có thể gắn kết tất cả những câu hỏi vô căn cứ ấy làm một, đó là hình ảnh về một người con trai, một hình ảnh đã thuộc về quá khứ.
Và chính gió lạnh đầu mùa này khiến cô nhớ về quá khứ xa xăm ấy, miền quá khứ ấm áp giữa mùa đông lạnh giá.
Một cuộc gặp tình cờ giữa chuyến tàu cuối thu có lẽ là tất cả những gì Minh An dùng để liên tưởng về mối tình đầu của mình, mối tình đem lại cho cô vô số cảm xúc, vô số nuối tiếc. Cuộc gặp tình cờ đã khiến cuộc đời cô rẽ sang một hướng khác. Cuộc gặp ấy khiến cô sợ cảm giác khi nghe tiếng còi tàu, sợ phải nhìn tàu chạy.
Đã gần một năm, ngày mà anh nói lời chia tay.
Lời chia tay lạnh lẽo nhất.
Minh An đã từng nghĩ, bản thân cô có nên hận anh, hận anh dễ dàng buông bỏ, hận anh chia tay vô cớ.
Anh vốn không biết cô đã phải đấu tranh như thế nào, anh vốn không biết cô đã muốn gạt bỏ tất cả mà xin lỗi anh, gạt bỏ tất cả, ngay cả việc cô không hiểu gì về anh. Cô đã muốn cứ vậy mà yêu anh,… chỉ cần anh cũng yêu cô. Cô đã nghĩ sẽ hèn mọn như vậy mà yêu anh.
Thế nhưng cuối cùng chỉ mình cô duy trì mối tình cảm đơn phương này. Là cô chủ động muốn trở thành bạn gái anh, khi yêu nhau cũng là cô luôn chủ động nói yêu anh, nhưng cuối cùng quyền kết thúc lại không thuộc về cô.
Khi nhận được tin nhắn của Nhật Hoàng, Minh An đã hạ hết quyết tâm, nhắn lại cho anh một chữ “được”. Một chữ này, cùng câu nói của anh đã cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ giữa anh và cô.
Minh An từng nghĩ, nếu khi ấy cô níu kéo anh, nếu khi ấy cô không dễ dàng mà đồng ý, liệu bọn họ có thể tiếp tục.
Nhưng cuối cùng cô vẫn là một người kiêu ngạo, cô có thể gạt bỏ tất cả để yêu anh, nhưng chí ít cô vẫn phải giữ lại sự tôn nghiêm của chính mình.
“Hoàng Minh An, mày quá đáng thương rồi.”
Cô đã từng nói với mình câu nói này không biết bao nhiêu lần trong một năm qua, từng lau nước mắt mỗi sáng thức dậy vì mơ về anh, vì những kỉ niệm đã đi vào dĩ vãng.
Thế nhưng, anh lại chỉ như một cơn gió, chỉ lướt qua mà không thể dừng chân lại bên cô.
“Bạn có thể nhắn giúp mình một tin nhắn được không?”
Mỗi lần nghe được câu này, Minh An sẽ luôn bật khóc như một kẻ ngốc, dù cho đang ngồi bất kì nơi nào.
Lần này cũng không phải ngoại lệ. Cô ngồi góc cuối xe bus, khóc tới mức cả xe đều quay lại nhìn, may mắn thay chuyến xe bus muộn nên có rất ít khách. Chàng trai nhờ cô nhắn tin thấy cô khóc sợ tới mức xin lỗi rối rít.
Chuông điện thoại reo. Minh An gạt nước mắt, nhanh chóng nghe máy trong tiếng sụt sịt.
“Hoàng Minh An, cậu lên hình trông cũng không tệ đấy.”
Đáp trả Khánh Vi vẫn là tiếng sụt sịt.
“Này.” Khánh Vi hét lên trong máy. “Lần này là ở đâu vậy hả. Cậu phải giữ hình tượng chứ.”
“Trên xe bus.” Minh An khóc nấc lên. “Nhưng mình không thể kìm nén được, không thể quên được thì phải làm sao. Thành phố này vốn dĩ không rộng đến vậy mà. Tại sao 1 năm đã qua rồi dù chỉ một lần thôi cũng không gặp lại.”
“Tại sao nói biến mất là biến mất.”
“Mình không nên đồng ý, không nên xóa liên lạc mới đúng. Mình còn chưa kịp hỏi lý do, chưa kịp nói ra nỗi lòng của mình. Tại sao điều gì cũng là mình bắt đầu, nhưng kết thúc lại cướp đoạt của mình.”
Vẫn những câu nói quen thuộc ấy, trong suốt 1 năm qua Minh An đã nói không biết bao nhiêu lần, nói nhiều đến mức Khánh Vi có lẽ cũng đã thuộc lòng. Nhưng đó lại là những lời thật tâm nhất của Minh An, là những lời mà dù cô nói mỗi ngày thì trong lòng vẫn cứ đầy ắp, nghẹn lại. Hình ảnh về Nhật Hoàng, giọng nói của anh, nụ cười của anh, cuộc gặp định mệnh giữa anh và cô, nó còn rõ nét trong tâm trí Minh An như thể chỉ là ngày hôm qua, như thể cô vừa trải qua một cơn ác mộng, chỉ cần tỉnh dậy mọi chuyện sẽ lại quay trở lại, cô và anh sẽ vẫn bên nhau.
Tại thành phố này, ở một nơi khác.
Trong không gian tĩnh mịch, trầm lặng đến đáng sợ.
Màn hình laptop dừng lại tại khoảnh khắc người con gái nở nụ cười rạng rỡ.
Môi Nhật Hoàng cong lên.
Một năm rồi, cô vẫn vậy, vẫn nụ cười có thể khiến trái tim anh cảm thấy bình yên và ấm áp nhất.
Một năm này, anh đã lén lút tìm đến nụ cười ấy không biết bao nhiêu lần. Anh lẳng lặng đứng ở một góc ngắm nhìn cô, anh thấy cô khóc, thấy cô cười gượng gạo, thấy cô xoay người tìm kiếm điều gì đó, và thấy cả những người con trai chủ động làm quen cô. Thế nhưng chưa lần nào anh đủ can đảm bước tới trước mặt cô. Một năm trước, anh nói lời chia tay, là lỗi của anh, là quyết định của anh, vậy nên anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm về quyết định của mình. Để Minh An không thấy anh nữa, có lẽ sẽ là điều tốt nhất anh có thể làm cho cô.
Đã rất nhiều lần, Nhật Hoàng tự hỏi bản thân mình, điều gì khiến trái tim anh có thể dễ dàng khắc sâu hình ảnh một người con gái khác đến thế, khi mà những đau đớn của quá khứ vẫn còn nguyên vẹn. Điều gì khiến anh một năm qua dù cố thoát khỏi nụ cười của cô mà không thể. Điều gì khiến bản thân anh cứ lần trốn như một kể ngốc mỗi khi nhớ về cô.
Hoàng Minh An, điều gì khiến trái tim anh cứ nhói lên rất lâu mỗi khi nhớ tới cái tên này.
“Lại đang suy nghĩ điều gì thế?”
Khánh Nam bước vào mà không hề gõ cửa, anh đã kịp thấy hình ảnh cô gái trong màn hình laptop trước khi Nhật Hoàng kịp gập nó xuống.
Nhật Linh từng trách vấn anh vì những tin nhắn đã vô tình đọc được trong điện thoại Nhật Hoàng, những tin nhắn của Minh An. Sẽ không có gì đặc biệt nếu thời gian mà Nhật Linh đọc được những dòng tin nhắn ấy đã là hơn 3 tháng kể từ ngày Nhật Hoàng hẹn anh uống rượu rồi say khướt nói đã mọi chuyện đã kết thúc.
Khánh Nam biết, dù khoảng thời gian là 3 tháng, hay hiện tại là gần một năm trôi qua thì Nhật Hoàng vẫn chưa thể nào quên Minh An, chưa thể nào xóa hình ảnh cô gái này khỏi trái tim cậu ta.
Gần 1 năm điên cuồng với công việc, gần một năm khiến bản thân bận rộn, mục đích cuối cùng vẫn là để trái tim thôi nhớ về một người.
Gần 1 năm, tần xuất Nhật Hoàng có mặt ở bệnh viện cũng không ít. Nếu không phải là kiệt sức thì là va chạm trên đường. Tuy là chưa khi nào tình trạng nghiêm trọng, nhưng cũng đủ khiến anh và Nhật Linh được nhiều lần thót tim.
“Sự kiện lần này thế nào rồi.”
Nhật Hoàng trầm thấp nói.
“Cậu cứ việc nghỉ ngơi đi, tớ sẽ lo chu đáo. Cậu mà còn nhập viện lần nữa, không biết Nhật Linh sẽ còn tra tấn tớ thảm đến mức nào nữa đâu.”
Câu nói của Khánh Nam khiến Nhật Hoàng bật cười.
Khánh Nam dựa người vào tường, vắt hờ chân.
“Việc gì quên được thì quên đi.”
“Nếu không thể quên được thì sao?”
Nhật Hoàng thở dài, mắt lại vô tình dán vào chiếc laptop đã đóng trên mặt bàn.