Thành Atlantis của Quỷ - Cập nhật - OOgren.

OOgren

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/3/17
Bài viết
27
Gạo
0,0

iKQtO7.jpg


Tình trạng sáng tác: Đang cập nhật.


Lịch đăng: Một tuần một chương.
(Trong trường hợp tác giả quên đăng, bạn có thể ibox facebook tác giả để "nhắc nhở" hắn.)


Thể loại: Triết lý, siêu nhiên.

Độ dài: Khoảng 20 chương.

Giới hạn độ tuổi đọc: Không giới hạn.
Tóm tắt:

“Cái chết sẽ được loại bỏ, bất kì kẻ nào sống trong thành phố này đều có quyền quyết định thời gian của mình.” Đó là luật lệ duy nhất của cư dân sống ở đây, những cư dân của bất kì chủng loại nào.

Nhiều kẻ dành cả cuộc đời để suy nghĩ về lựa chọn đó nhưng vẫn đầy những kẻ lựa chọn “sai lầm”.

Là số phận hay thiếu chín chắn? Vòng thời gian xoay vòng, kẻ đó hỏi ngươi chọn gì, cái chết hay tiếp tục cuộc sống vĩnh cửu? Hối hận không nguôi, những kẻ chọn sống phải làm sao để chấm dứt thời gian của mình?

Vị thần duy nhất còn tồn tại ở thế gian này, người đề ra và bảo vệ luật lệ đã ban một ân huệ cuối cùng cho những kẻ nhu nhược muốn lựa chọn lại.

Ngài nói: “Hãy tìm giết kẻ sắp đến ngày Quyết Định, nếu ngươi có thể giết chết hắn, ngươi sẽ có quyền lựa chọn của hắn.”

Khi màn đêm buông xuống, những vì sao bắt đầu rơi, kẻ háu đói sẽ thức dậy và bắt đầu trò chơi “tìm mồi” khắc nghiệt cho bữa ăn của mình. Thành phố không bao giờ ngủ, những đôi mắt vô hồn và cuộc tranh giành khốc liệt, đây là thiên đường của trộm cướp.

Mục lục:

 
Chỉnh sửa lần cuối:

An Di.

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/10/16
Bài viết
139
Gạo
0,0
Mình khá thích thể loại Fantasy. Cho mình đặt trước 1 slot nhé! :)
 

OOgren

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/3/17
Bài viết
27
Gạo
0,0
Chương 1.

Khi ấy, hoàng hôn phủ sau lưng cô gái, dưới chân là mặt hồ phẳng lặng và bầu trời đỏ rực trên cao.


Mọi vật đều im lặng. Thật lạ, một khu rừng không có tiếng chim hót. Cô đứng đó và nghĩ, thiên nhiên thật đẹp, lóng lánh sương.

Con sông là những con đường biết đi, nó đã đưa cô đến đây. Cô nghe thấy tiếng cháy, cô ngửi thấy mùi khét, cô quay lại vì tưởng mọi thứ đang ở sau lưng mình, những âm thanh và mùi trong đầu cô. Quần áo cô bị bẩn và váy bị rách, lộ cả đồ lót, cô che nó lại, nếu bị nhìn thấy, sẽ chẳng ai bảo cô là một cô gái xinh đẹp, nhưng người ta sẽ xót thương cô, là một cô gái trẻ, nhìn cô như một người sắp chết, đấy thì cô cũng biết. Khoảnh khắc chờ con tim này ngừng đập, là khoảnh khắc cô đơn.

Điều gì chờ đợi cô sau cái chết?

Là lãng quên.

Nhận ra điều đó thật không dễ dàng gì.

Dù cô trải qua… bao nhiêu điều khủng khiếp như thế… mà chẳng thể… để lại một dấu vết nào trên đời…



Phiến Linh ngồi trong nhà, một mình và nghĩ rất nhiều thứ. Mưa đang rơi, không thể nghe âm thanh nào ngoài tiếng mưa độp độp trên mái nhà, cơn mưa đang rửa trôi mọi thứ. Còn người đàn ông trầm mặc, nhìn thế nào cũng thấy cô đơn.

Bàn tay trắng nhưng chai sạn, các đốt tay to, chẳng bao giờ hợp với một người như anh, lúc nào cũng buồn, một gương mặt đẹp…

“Mưa to thế này… Tối nay có lẽ nghỉ ngơi đi đã rồi sáng mai chúng ta hãy bắt đầu làm việc nhỉ? Nhìn nhà ngươi sao rầu rĩ thế? Đến đây nên kỷ niệm xưa quay về à?”

“Ngay cả ngươi cũng nói thế.”

“Nó rõ ràng như thế.”

Tinh Vân cầm theo chén rượu nhâm nhi, ngồi xuống nói tiếp: “Ta vừa nghe đám trong nhà trọ bàn tán, vậy có khả năng tin đồn là thật, khu rừng Tây này đang nhộn nhịp lắm.”

Phiến Linh mỉm cười: “Ta thì chẳng tin mấy, nhưng cái tin đồn có vài kẻ háu ăn mạnh rời khỏi thành phố và dụ dỗ con người từ bên ngoài vào đây để đoạt lấy quyền chọn của họ cũng thú vị đấy chứ.”

“Nghe thôi đã thấy hấp dẫn.” Tinh Vân nhận xét.

Phiến Linh châm chọc: “Với mấy kẻ chỉ biết đánh nhau thì đúng là thế thật.”

“Mỉa mai nhau đấy à?”

“Là khen ngợi đấy chứ.”

“Hừm, ngươi nên biết phép tắc một chút, tuy chúng ta đều là bất tử nhưng thứ bậc không như nhau.”

Phiến Linh cười nhạt: “Những kẻ mục rữa vì cô đơn cũng có ngày phải cúi mình trước một ảo tưởng như thế thì ngươi phải bỏ cái giọng kiêu ngạo đó đi và cám ơn ta mới đúng, không phải nhờ có ta và câu chuyện tình yêu đáng ngưỡng mộ này, các ngươi mới cảm thấy cuộc sống vô hạn của mình có chút ý nghĩa à?”

Tinh Vân uống cạn chén rượu, hắn bóp nát nó: “Thứ ảo tưởng của ngươi đã tồn tại hơi lâu rồi đấy, thậm chí đến ta còn không nhớ nổi câu chuyện này được kể lần đầu như thế nào. Nhưng thời gian là một thứ chuyên bào mòn ký ức con người, còn ngươi, lại lợi dụng thứ đó trục lợi cho bản thân. Chắc ngươi coi bọn ta là một đám lão già tội nghiệp, thích mơ mộng, nhưng ngay cả một kẻ còn trẻ đời như ngươi lại không phân biệt nổi đâu là ảo tưởng đâu là thực tế. Đừng tưởng ta không biết, ta thấu ngươi qua tận da, lớp vỏ bọc tầm thường của ngươi, những suy nghĩ của ngươi...” Chợt hắn trầm mặc: “Phiến Linh, có khi lần này đến đây lại là một thách thức của ngươi đấy, ngươi sẽ đối diện với vực thẳm tối tăm của ngươi sớm thôi.”

Phiến Linh đã không cười từ khi nghe đến câu “trục lợi cho bản thân”, nhưng Tinh Vân vừa đứng dậy thì anh nói: “Thật xấu hổ, nếu không có thứ đó ta cũng chẳng có gì.”

“Thứ đó… là ảo tưởng hay là tình yêu? À, một câu hỏi khó với ngươi rồi.”

Tinh Vân nói thế rồi bỏ đi.

Phiến Linh nhắm mắt lại. Mưa lớn hơn, làm ướt người anh, và anh giơ tay lên, ôm mặt, như thế. Mưa cứ xối xả, tiếng nói trong đầu lại vang lên.

Sâu thẳm trái tim này là một lời nói dối, làm sao có thể, nhưng cứ thừa nhận đi, một kẻ tình si.

Kẻ trốn sau cánh cửa, yên lặng lắng nghe, cũng trầm ngâm.

Buổi sáng, Bạch Vân tỉnh dậy. Nếu nhìn những thứ xung quanh cô bằng con mắt của người bình thường, những con người tầm thường thì… chẳng có thứ gì gọi là đẹp, chẳng có gì cô có thể tưởng tượng ra.

Bờ hồ trải dài những thảm cỏ xanh mướt, tán lá rồi cả rừng cây lao xao, chúng đang nhìn cô, nhìn cô mĩm cười với chúng. Vì gió đang thổi, Bạch Vân nghĩ thế.

Thật cô đơn…

Cô nhắm mắt lại, cô nghe thấy mình nói: “Đợi em.”

Cô nhìn thấy mình chạy: “Đợi em với.”

Rồi ngã: “Đừng đi nhanh như thế.”

Cô khóc: “Đừng quên em…”

Phản chiếu trên mặt nước là một cô gái xinh đẹp, đứng ngẩn ngơ… gió thổi tung mái tóc cô.

Bọn Phiến Linh đi tuần tra khắp khu rừng Tây cả một ngày nhưng không đụng mặt một kẻ háu ăn nào. Phiến Linh, Tinh Vân và hai kẻ che mặt khác tách ra đi nhiều hướng khác nhau trong khu rừng rộng lớn nhưng chỉ có Phiến Linh là người thấy được cảnh tượng đó, anh sẽ không quên, kẻ xấu số bị xé xác nằm dưới gốc cây, những con chim không hót trong khu rừng và máu chảy lênh láng trên mặt đất.

Chiều tối, Tinh Vân tìm Phiến Linh bảo: “Ta nghe nói có một con người đi lạc ở gần đây.”

Phiến Linh ngồi trên thành cầu nhìn xuống mặt ao sen đang gợn sóng, cái ao duy nhất ở đây, nghe người kia nói: “Không biết chừng, đó là người ngươi đang tìm đấy.”

“Ờ, nhưng không phải nó.” Phiến Linh đáp, gió thổi lay nhẹ mái tóc anh.

Tinh Vân đang che mặt, chỉ lộ đôi mắt đen nhánh, một làn da trắng, cách ăn mặc của hắn giống người xưa, áo dài và áo choàng ngoài, tóc hắn cột ở gáy, dài và hất qua một bên vai, dáng vóc cao lớn. Phiến Linh trông nhỏ hơn hắn, nhìn cũng yếu ớt hơn, anh chỉ mặc một áo dài xám.

“Ồ? Nói vậy là ngươi đi xem rồi à?”

“Hừ. Ta đâu có rảnh rỗi thế, chẳng qua ngẫu nhiên đụng mặt thôi.” Phiến Linh nhớ lại lúc gặp con người kia. Anh chẳng để ý kĩ. Nhưng đó là một cô gái trẻ, nhếch nhách trong bộ đồng phục học sinh, áo trắng ngắn tay và váy đen, tóc dài ngang lưng, dáng người khá cao so với một học sinh bình thường. Cô nói chuyện rất lạ lùng.

“Này anh gì ơi, tôi bị lạc mất rồi. Anh biết đường đến XXX không?” Cô gái con người chặn Phiến Linh lại hỏi, sau đó ngạc nhiên phát hiện, chà, anh ta đẹp quá.

“Đường đến XXX?” Hình như Phiến Linh chưa bao giờ nghe tới chỗ này.

“Chậc, mẹ có nói đó là một cái hẻm ít người biết.” Cô gái con người thở dài: “Mình nghĩ là đi cả chiều sắp tới rồi chứ. À, phải rồi, anh có biết cái hồ nào gần đây không?” Mẹ bảo đi thấy một cái hồ là đến rồi đó.

Phiến Linh nghe vậy, khoé miệng chợt nhếch lên: “Hồ à? Hình như có một cái đấy.”

Cô gái con người mừng rỡ: “Vậy sao? May quá, anh chỉ đường tôi tới đó nhé?”

Phiến Linh mỉm cười nói: “Cũng không xa đâu, cô đi thẳng một đoạn rồi rẽ trái là tới.”

“Cám ơn anh nhiều.” Cô gái con người lịch sự tạm biệt rồi bỏ đi. Kết thúc hồi tưởng ngắn ngủi, Phiến Linh nói với Tinh Vân đứng cạnh mình: “Đáng tiếc, giờ thì nó thành con mồi của kẻ khác rồi.”

“Ồ?”

“Ngươi biết hồ Linh An chứ? Nghe nói ở đó là nơi một kẻ rất đáng sợ đang say ngủ.”

“Đương nhiên là biết, có nhiều tin đồn xoay quanh cái hồ đó nên chẳng ai dám lại gần. Nhưng ta nghe vài kẻ nói, có một loài hoa nở bên hồ nhìn rất đẹp.”

Phiến Linh rũ mắt nhìn hình ảnh của mình phản chiếu dưới ao sen, một gương mặt tưởng như không có cảm xúc gì thì đôi mắt lại ánh lên vẻ buồn man mác. Anh chán ghét thả một hòn đá xuống, làm mặt ao phẳng lặng bị rung động, sau đó hờ hững đáp: “Chẳng quan tâm.”

Mặt nước lấp lánh, hình ảnh người mờ ảo, nhưng anh lại nhớ rõ giọng nói: “Nếu mà tớ không ở đó, cho dù thời gian có trôi qua lâu đến cỡ nào, cậu cũng đừng quên tớ nhé?”

Phiến Linh ngẩng lên, ánh mắt xa xăm, đã quá lâu rồi… cậu biết không?

Hoàng hôn đỏ rực.

“Đến lúc rồi đấy.” Phiến Linh nhảy xuống cầu, quay lại nói với Tinh Vân: “Đi thôi.”

Một cô gái nằm trên thảm cỏ. Lần đầu tiên cô thấy cảnh đó. Những con chim bay trên trời, chúng kêu vang. Hoàng hôn phủ sau lưng cô và cô ngẩng đầu lên, nhưng cô ấy, cô ấy không mở mắt. Cô gái nằm yên lặng, giống như chết. Một cô gái rất đẹp.

Bạch Vân đột ngột tỉnh lại, cô giật mình khi thấy một người đang áp sát mình.

“Oái! Đau!” Cô gái con người bị Bạch Vân bất ngờ đẩy ra liền kêu lên.

“A, a, xin lỗi. Tôi xin lỗi, tôi ngủ quên mất.” Cô bối rối nói, cô gái con người xoa trán vừa bị cụng phải rồi đứng dậy, suýt xoa nói: “Không sao. Trời tối rồi cô làm gì nằm đây vậy? Tôi còn tưởng cô chết rồi chứ nhưng hoá ra là đang ngủ.”

Bạch Vân buồn bã nói: “Tôi đang tìm một thứ ở đây, có lẽ vì mệt quá nên tôi ngủ lúc nào không hay.”

“Một thứ quan trọng lắm à?” Cô gái kia hỏi.

“Rất quan trọng. Hay cô giúp tôi tìm nhé?” Bạch Vân mỉm cười hỏi.

Cô gái: “…”

“Chỉ một lúc thôi? Cô là người nơi khác đến phải không? Tôi sống gần đây nên nếu cô giúp tôi tìm, tôi sẽ cho cô ngủ nhờ lại chỗ tôi một đêm, buổi tối trong rừng rất nguy hiểm đấy.”

Cô gái con người vò đầu suy nghĩ: “Thay vì ngủ lại một đêm ở nhà cô, thì cô chỉ giúp tôi đường đến XXX được không? Cô là dân ở đây mà.” Đó cũng là nhà mới của tôi nữa.

Bạch Vân ngơ ngác lặp lại: “Đường đến XXX?”

Đối phương im lặng một lúc lâu rồi miễn cưỡng nói: “Thôi thì phiền cô một đêm vậy…” Mai cô sẽ tự tìm đường đến đó, mong là lúc đó cô đã giúp xong cô gái này.

Bạch Vân nghe vậy liền vui vẻ hỏi: “Cô tên gì? Tôi là Bạch Vân.”

“Thảo Nguyên.”

“Ha ha, sao đáp cộc lốc vậy?”

Thảo Nguyên không trả lời nhìn xung quanh một lượt, sau đó hỏi Bạch Vân: “Tối thế này có tìm được không? Thứ cô đang tìm ấy?” Trước mặt cô là một hồ nước rộng lớn và mặt hồ đang toả ra hơi nước lạnh. Những thảm cỏ cao hơn gót chân mọc xung quanh hồ. Thảo Nguyên ngờ cô đã lạc vào sâu trong rừng, vì ở đây không có dấu vết người qua lại. Trên cao, trăng dường như to và sáng hơn bình thường, bầu trời lác đác những gợn mây trôi, nhờ ánh trăng nên cô nhìn thấy xung quanh vẫn là rừng bạt ngàn che phủ, tiếng ếch nhái kêu réo rắt bên tai khiến cô cảm thấy mình đang quay về thời gian cắm trại ngoài trời với lũ bạn hồi sơ trung.

Có gì đó thật khác so với lúc sáng khi cô bước vào đây. Mọi thứ… bình thường hơn, nhưng ý nghĩa của từ “bình thường” lại không còn như trước nữa. Đó là cảm giác sợ hãi.

Bạch Vân đáp: “Sẽ tìm thấy chứ, chắc chắn đấy.”

>> Chương 2.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

suongthuytinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/6/14
Bài viết
423
Gạo
300,0
Nội dung truyện khá hấp dẫn, tuy mình không hiểu lắm phần tóm tắt truyện, nhưng đọc xong chương 1 thì thấy bắt đầu có hứng thú hơn. Thể loại siêu nhiên cũng là thể loại yêu thích của mình nữa. :)
Tuy nhiên trong truyện mình thấy đôi chỗ bạn viết chưa được "gọn" cho lắm. Ví dụ nha:
Gương mặt mang vẻ trẻ con ngây ngô với đôi mắt to tròn và hàng liễu mi phủ rợp mắt, đồng thời lại có nét quyến rũ lạ lùng, sống mũi thanh tú, gò má cao và đôi môi chúm chím đáng yêu, một vẻ đẹp thanh nhã nhưng ánh mắt lại mang vẻ kiêu hãnh ngấm ngầm kì lạ và bí ẩn.
Ở đây mình thấy bạn tả rất kỹ lưỡng, nhưng lại đưa quá nhiều tính từ miêu tả, thành ra cảm giác bị rối và mâu thuẫn với nhau. Mình hình dung mãi vẫn không tưởng tượng được một cô gái có đôi mắt to tròn ngây ngô đi kèm với nét quyến rũ, gò má cao, ánh mắt kiêu hãnh... là như thế nào :-ss. Mình hiểu là bạn muốn tạo ấn tượng mạnh khi miêu tả nữ chính (mà cũng không biết có phải nữ chính không :) ) nhưng dường như độc giả vẫn chưa tưởng tượng ra được hình tượng bạn muốn hướng đến.
Đó là suy nghĩ cá nhân của mình thôi nha. Dù sao cũng muốn hóng truyện bạn..
Chúc bạn viết truyện ngày càng hay và đông khách. :)
 

suongthuytinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/6/14
Bài viết
423
Gạo
300,0
Quên nữa, có đôi chỗ bạn bị lỗi chính tả, nhầm giữa dấu ngã và dấu hỏi:
cái chết hay tiếp tục cuộc sống vĩnh cữu?
Vĩnh cửu.
Hừ. Ta đâu có rãnh rỗi thế
Rảnh rỗi.
mẹ có nói đó là một cái hẽm ít người biết
Hẻm.
Phiến Linh mĩm cười nói: “Cũng không xa đâu, cô đi thẳng một đoạn rồi rẽ trái là tới.”
Bạch Vân mĩm cười hỏi
Mỉm cười.
Thảo Nguyên vừa mò mẫn thảm cỏ dưới chân vừa hỏi.
Mò mẫm.
Thảo Nguyên đã bắt đầu mệt lữ sau một hồi tìm không thấy thứ Bạch Vân miêu tả
Mệt lử.
Bạch Vân lại gần quan sát, nói: “Có vẻ cô đã đi một quảng đường dài đến đây.”
Quãng đường.
Nghe giọng cô thì có vẻ không thấy ấm ức gì mà lại còn thoã mãn như phát hiện ra chân lý
Thỏa mãn.
 

OOgren

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/3/17
Bài viết
27
Gạo
0,0
Nội dung truyện khá hấp dẫn, tuy mình không hiểu lắm phần tóm tắt truyện, nhưng đọc xong chương 1 thì thấy bắt đầu có hứng thú hơn. Thể loại siêu nhiên cũng là thể loại yêu thích của mình nữa. :)
Tuy nhiên trong truyện mình thấy đôi chỗ bạn viết chưa được "gọn" cho lắm. Ví dụ nha:

Ở đây mình thấy bạn tả rất kỹ lưỡng, nhưng lại đưa quá nhiều tính từ miêu tả, thành ra cảm giác bị rối và mâu thuẫn với nhau. Mình hình dung mãi vẫn không tưởng tượng được một cô gái có đôi mắt to tròn ngây ngô đi kèm với nét quyến rũ, gò má cao, ánh mắt kiêu hãnh... là như thế nào :-ss. Mình hiểu là bạn muốn tạo ấn tượng mạnh khi miêu tả nữ chính (mà cũng không biết có phải nữ chính không :) ) nhưng dường như độc giả vẫn chưa tưởng tượng ra được hình tượng bạn muốn hướng đến.
Đó là suy nghĩ cá nhân của mình thôi nha. Dù sao cũng muốn hóng truyện bạn..
Chúc bạn viết truyện ngày càng hay và đông khách. :)
Đây là lỗi của ly cà phê sữa trộn với matcha mình mua ở siêu thị tối qua, làm mình không ngủ được phải thức cả đêm viết chương 1 rồi mệt quá lăn ra bất tỉnh trên giường đến chiều mới dậy nổi nên không kịp xem lại chính tả. cuteonion56

Đúng rồi, mình bị yếu hơi ở phần miêu tả nên thỉnh thoảng viết toàn gặp những lỗi vớ vẩn liên quan tới nó, mình đọc lại cũng không hình dung được Bạch Vân như bạn í nhưng mình sửa lại rồi. 2onion16.gif

Trên hết là cám ơn bạn đã ủng hộ. 6onion23 Post xong truyện vào xem mà không có ai viết comment gì hết trơn hết trọi là dễ buồn lắm, dù là comment nhắc chính tả cũng siêu happy rồi nói chi đến comment hóng truyện. 3onion153onion153onion15
 

suongthuytinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/6/14
Bài viết
423
Gạo
300,0
Đúng rồi, mình bị yếu hơi ở phần miêu tả nên thỉnh thoảng viết toàn gặp những lỗi vớ vẩn liên quan tới nó, mình đọc lại cũng không hình dung được Bạch Vân như bạn í nhưng mình sửa lại rồi.
Minh đã đọc lại đoạn này rồi, thấy nó khá hơn, dễ hình dung, tuy chưa được đặc sắc cho lắm :). Về kỹ năng miêu tả thì bạn cứ viết nhiều, đọc nhiều sẽ rèn được thôi. Nhất là trên Gác có nhiều tác giả viết truyện và miêu tả rất chắc tay, có thời gian nhớ dạo vài vòng, sẽ học hỏi được kha khá, lại có thêm nhiều bạn mới để giao lưu :x.
 

OOgren

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/3/17
Bài viết
27
Gạo
0,0
Chương 2.

Làn da cô ấy sáng dưới ánh trăng.

Bạch Vân nói: “Tìm nhanh thôi mà, bởi nó là thứ phát ra ánh sáng lấp la lấp lánh khi trăng chiếu vào.”

“Là đá quý hay ngọc thạch gì đó sao?”

“Không phải, nó còn toả ra hương thơm.”

Đặc biệt thế à…

“Nước hoa Chanel?”

“Không phải…”

“Vậy tại sao cô phải tìm nó?” Thảo Nguyên vừa mò mẩn thảm cỏ dưới chân vừa hỏi.

“Đó là một thứ quan trọng của tôi, nhưng tôi lại làm mất nó.” Bạch Vân trả lời.

“Thứ quan trọng mà cô lại làm mất à? Hay mất rồi mới nhận ra nó là thứ quan trọng?”

“Tôi không biết nhưng nếu không tìm thấy, tôi sẽ cảm thấy không yên.”

Thảo Nguyên nghe vậy liền cười: “Cảm xúc thật thà thật đấy. Kiểu người như cô bây giờ hiếm gặp lắm.”

“Còn cô?” Bạch Vân tò mò hỏi.

“Kiểu người như tôi á? Đầy ra, ngoài mặt thì giả vờ tốt bụng sẵn sàng giúp đỡ người khác khi cần, nhưng đến lúc thì lại biến đi đâu mất. Kiểu người như thế không hiểu sao không tuyệt chủng lại còn đông lên từng ngày, kì lạ nhỉ?”

“Nhưng cô đang giúp tôi còn gì?”

“Là tiện thể, là không có việc gì làm thôi. Mà cũng có thể, vì gặp người xấu việc xấu nhiều rồi nên tôi thấy ngán, muốn làm người tốt một lần chăng?”

“Cô nói như mình là một người xấu trong khi đang làm việc tốt vậy.”

“Đúng là trớ trêu. Tôi vừa có một bài học đắt giá là dù tôi có làm hàng trăm, hàng nghìn việc tốt đi chăng nữa thì chỉ cần một lần làm việc xấu là tôi lập tức trở thành người xấu.” Thảo Nguyên khựng lại một chút, đầu óc cô trống rỗng, những lời lẽ đó cứ như tự nó nói ra.

Bạch Vân không để ý đến, chỉ nhận xét: “Nghe giọng cô thì có vẻ không thấy ấm ức gì mà lại còn thoả mãn như phát hiện ra chân lý vậy. Ha ha. Cô cũng kì lạ thật đó.”

Thảo Nguyên tiếp tục tìm một góc quanh bờ hồ, không hiểu sao cô cảm thấy mệt lử khi mới tìm được một lúc. Bạch Vân vẫn đợi mà không nghe ai đáp lại, cô đứng lên nhìn thì thấy Thảo Nguyên đang nằm trên thảm cỏ, nằm im lìm.

Bạch Vân đi lại gần nói: “Mệt quá rồi à? Có vẻ cô đã đi một đoạn đường dài đến đây.”

Thảo Nguyên nhìn trời, vừa thở vừa mỉm cười: “Tôi chẳng nhớ gì hết, chỉ nhớ mình đang tìm nhà thôi. Mà này…”

Đột nhiên cô ngồi dậy, Bạch Vân ngây thơ “hử” một tiếng, Thảo Nguyên nói: “Lúc mới thấy cô, tôi đã có cảm giác mình không thích cô gái này rồi. Nhưng tôi không biết vì sao, tại sao tôi lại không thích một cô gái xinh như thế được chứ nhỉ?”

Bạch Vân đang suy nghĩ để trả lời thì cô lại nói: “Trời đã tối quá rồi, hay chúng ta về nghỉ trước?”

“Cô nằm đó nghỉ chút đi, tôi muốn tìm thêm một lúc. Với lại có cô ở đây, tôi cũng đỡ sợ hơn…”

“Được rồi…”

Thảo Nguyên lại nằm xuống, tại sao cô lại nói như thế nhỉ, có gì đó không giống như cô ngày thường, cô biết mình không bất lịch sự như thế. Thảo Nguyên chỉ muốn nhắm mắt một lúc để đỡ mệt.

Chỉ một lúc… và cô mơ, cô mơ thấy mình đang đi, đang chạy khỏi một thứ gì đó ở phía sau, không thể quay lại thử nhìn nó là gì nhưng cô lại cố gắng chạy thật nhanh về trước dù cô biết thứ đó không đuổi theo, tại sao, cô không hiểu, tại sao cô vẫn cứ chạy?

Cảm giác này là cảm giác gì đây?

Lạnh. Sao đột nhiên lạnh quá, đến nỗi như sắp đóng băng lại vậy.

Ưm…

Thảo Nguyên bừng tỉnh, ngay lập tức mắt cô nhoè đi.

Không thở được!

Cô bắt đầu sặc sụa, khắp người nhói lên như bị kim châm, đau đớn không chịu nổi, nước, là nước lạnh?

Cô đang bị dìm ư?

Thảo Nguyên nín thở, dùng sức phản kháng, bàn tay đang giữ chặt cổ cô, vừa hơi nới lỏng, cô liền giãy ra, phải bơi lên, bơi lên bờ. Để sống…

Trong một thoáng mơ hồ, Thảo Nguyên nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Bạch Vân, cô ta và cơ thể cô ta chìm dần xuống đáy, làn da nhợt nhạt đang bừng sáng như ngọc.

Làn da đó, sáng dưới ánh trăng, thật ra rất nhợt nhạt. Thảo Nguyên khiếp sợ nghĩ, một làn da được ngâm trong nước một thời gian dài. Một người bình thường thì không thể sống dưới nước lâu như vậy!

Cô thở hổn hển lên đến bờ, trong lòng đang thét lên, cô gặp ma rồi!

Sau đó, đột nhiên, chân trái không rút lên được.

Thảo Nguyên kinh hãi quay lại, trời thì tối mà cô chỉ nhìn thấy chân cô bị một thứ gì đen xì giữ lấy chân mình. Không phải tóc người đó chứ? Thảo Nguyên hoảng sợ dùng tay kéo cái thứ đen đen đó ra, cùng lúc này, Bạch Vân trồi lên lao đến bóp cổ cô.

Thảo Nguyên bị đẩy ngã, cô phát khiếp khi thấy gương mặt doạ người của Bạch Vân, liền dùng chân phải đá một cú thật mạnh vào bụng đối phương. Tưởng như không có tác dụng gì với ma nữ, nhưng Bạch Vân lại đau đớn ngã xuống nước thật, Thảo Nguyên nhanh chóng rút chân lên, cô nghe thấy tiếng gì đó bị đứt ra nhưng cô mặc kệ, cố gắng chạy lên bờ nhanh nhất có thể và nghĩ, có lẽ con ma nữ đó không lên bờ được đâu.

“A... đau thật đấy, vậy mà mới đầu tôi còn định tiễn cô đi một cách nhẹ nhàng. Ui da...”

Thảo Nguyên thở hổn hển nhìn xung quanh, sau đó liền thấy chủ nhân giọng nói đang ngó đầu lên khỏi mặt nước trách móc cô. Vẫn là gương mặt trắng trẻo xinh đẹp đó, vẫn là ánh mắt ngây thơ đó. Nhưng Thảo Nguyên lại thấy phát khiếp lên được. Cô đang run rẩy sợ hãi, nhưng vẫn cứng miệng đe doạ: “Cấm! Cấm lên đây, cô mà dám lên, không cần biết cô từng gặp oan ức gì hồi còn sống, tôi sẽ cho cô biết mùi đau đớn của địa ngục ngay lập tức.”

Bạch Vân không lên bờ thật nhưng cô lại bật cười: “Hồi còn sống? Cô nghĩ tôi là ma à?”

Thảo Nguyên kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ không? Không người bình thường nào sống được dưới nước hết.”

“Đấy chỉ là người bình thường, vẫn còn một số người đặc biệt mà.” Bạch Vân vuốt mái tóc dài ra phía sau, nét mặt cô chợt lộ ra vẻ khinh thường: “Cô đúng là không biết gì hết nhỉ? Tôi cứ nghĩ kiểu người như cô không còn tồn tại chứ, vậy… phí giải thích là hai cái chân nhé?”

“Gì? Chân tôi á? Điên à?” Thảo Nguyên giận dữ hét lên.

Bạch Vân tiếp tục tỏ vẻ ngây thơ vô tội vạ, giải thích: “Tôi lấy như vậy là rẻ hơn nhiều so với kẻ háu ăn khác đấy. Có những kẻ còn đòi cả tim cô, lúc đó cô chết mất rồi thì biết trời trăng gì?”

Thảo Nguyên tái mặt, Bạch Vân lại nói: “Nghe này, tôi lấy có hai cái chân, cô chỉ tàn phế chứ có đến nổi phải chết đâu mà khó khăn thế?”

“Không, không, không. Có điên mới cho cô làm thế.”

Bạch Vân thở dài: “Đúng là nói chuyện với loại người không biết điều mệt ghê.”

Thảo Nguyên cảm giác được nguy hiểm, cô tích cực giật lùi về sau. Bạch Vân vừa bước lên bờ, Thảo Nguyên lập tức nhổm dậy định bỏ chạy nhưng bước hụt, cô liền vấp ngay sau đó. Bạch Vân nhanh chóng chụp được một chân cô, đầy thiện ý bảo: “Thôi thì giảm giá còn một chân vậy, tôi phá giá lắm rồi nha. Lâu rồi không có ai nói chuyện tôi buồn lắm cô biết không?”

Đột nhiên, Thảo Nguyên bị chuột rút, ngay lúc này!

“Cái chân, cái chân, khoan, tôi, tôi… khoan đã… Tôi đề nghị thương lượng.” Thảo Nguyên nghiến răng, cô cảm nhận được đầu gối của mình đang chảy máu, là do đá sắc ẩn trong cỏ cứa phải, cơ thể bị dính nước lạnh, cả người cô bắt đầu tím tái, cứng ngắt đi. Thảo Nguyên thấy nặng nề, nặng nề kinh khủng, tinh thần và cơ thể cô đang bị thử thách cùng lúc, cô nói với Bạch Vân: “Cô đang tìm thứ gì đó… mà đúng không? Hãy để tôi giúp cô, đừng giết tôi…”

Ánh mắt Bạch Vân thay đổi hẳn: “Cô nghĩ rằng những gì tôi nói với cô là thật à? Tôi đang tìm một thứ quan trọng với tôi, nó sáng lấp lánh dưới ánh trăng và toả ra hương thơm ngào ngạt? Làm quái gì có thứ đó...”

Thảo Nguyên đột ngột hét lên: “Kia! Sáng lấp lánh! Và toả ra hương thơm! Đó! Chính nó!”

Bạch Vân nhìn theo hướng Thảo Nguyên chỉ, cô ngạc nhiên khi thấy một bông hoa đang phát sáng, một màu xanh dịu nhẹ toả sáng dưới ánh trăng bạc, gió thổi bông hoa khẽ đung đưa và toả ra mùi hương thơm ngát.

“Tôi chưa thấy nó bao giờ cả.” Bạch Vân nói.

“Cô nằm chết dí ở cái hồ này miết mà chưa thấy nó thì đúng là nó rất hiếm đấy, tranh thủ ngắm đi và buông chân tôi ra.”

“Không được, đúng là nó rất đẹp, nhưng tôi mà buông ra đảm bảo cô sẽ chạy mất. Đây là cơ hội ngàn năm có một nên…” Bạch Vân chợt chảy nước mắt: “Làm ơn, xin cô… hãy chết vì tôi.”

Thảo Nguyên chịu hết nổi: “Đừng có điên!” Không tin nổi cô lại gặp phải một con ma thần kinh có vấn đề.

“Nhưng nếu cô không chết, tôi cũng không chết được.” Bạch Vân nói xong liền bị chân còn lại của Thảo Nguyên đạp vào mặt… hừ, cô hết kiên nhẫn lấy mối thắt dây thừng được chuẩn bị từ trước, buộc vào chân kia của Thảo Nguyên, sau đó liền bỏ tay ra.

Thảo Nguyên vừa cảm thấy chân mình không bị nắm lại nữa liền bật dậy, nhưng cô vừa nhấc chân lên thì lại té ngã. Có đá sắc ẩn trong thảm cỏ, sau đó Thảo Nguyên cảm thấy có gì đó ướt át đang chảy trên mặt cô, mùi tanh nồng, cô cố chùi đi thì phát hiện ra đó là máu, vừa rồi đá sắc đã rạch một vết xước dài trên má cô, cảm giác đau rát ập đến. Trong lúc đó, Bạch Vân đã bê đến một tảng đá lớn… không biết lấy từ đâu ra…

Thật khó để giết một ai đó, cô luôn nghĩ thế. Cảm giác phải bắt mình phải giết, là ghê tởm, là kinh khủng, cái ác làm cô khiếp sợ. Cô thương xót tất cả. Nhưng sự thật, cái sự thật tầm thường không ai chịu nổi, nó biến cô thành con người khác. Bất chấp hết. Chạy đi.

Máu chảy như suối, còn người thì im lìm.

Thảo Nguyên đau đớn thét lớn lên, tảng đá, tảng đá rơi, nó đè lên tay cô, cô theo phản xạ giơ tay kia lên thì bị kẻ đang đứng một chân đạp xuống. Mạnh. Và đau khủng khiếp.

Bạch Vân nói: “Im lặng đi. Cô có hét thì cũng không ai cứu mình được đâu. Tôi sẽ làm nhanh gọn thôi.”

“Làm ơn… đừng…” Thảo Nguyên khóc.

>> Chương 3.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

004

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/7/17
Bài viết
9
Gạo
0,0
:xCách hành văn của bạn rất mượt, hẳn đã chau chuốt kỹ trước khi đăng bài. Và điều đáng nói là câu cú của bạn mang nét thuần việt mà nhiều bài khác không tìm được. Tuy nhiên, bạn có sử dụng một số từ hán ngữ chen vào khiến câu văn như bị chập mạch :(, ví dụ như kinh khiếp, thanh tao... trong những phần trên bạn có thể dùng nhiều từ khác thay thế để khiến câu văn hay và sắc nét hơn;). Cách hành văn của bạn cũng nhiễm lên một ít nét của tác giả Trung Quốc, nhưng tổng thể không làm mất cái chất.

Truyện kinh dị bạn viết nhẹ nhàng thật, cứ như một cô gái lạc chân vào một thế giới nhỏ và bắt đầu chuyến hành trình của mình. Cái kinh sợ vẫn chưa xuất hiện, nhưng thắng ở phần thản thơi và nhẹ nhàng. Cố lên nha, đừng bỏ truyện giữa chừng, mình qua đây ngồi hóng!:x:x

:tho1:6onion23
 

OOgren

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/3/17
Bài viết
27
Gạo
0,0
:tho26: Cmt của bạn đã bơm thêm động lực cho mình. Yêu. Và để đền đáp tình yêu thương này mình sẽ cố gắng viết thật tốt. :tho26:
 
Bên trên