“Này, đừng khóc nữa. Sao cô mít ướt thế?”
“Không, tôi có khóc đâu, chỉ là nước mắt không ngừng rơi.”
Thảo Nguyên không biết phải nói sao, còn Bạch Vân cứ lấy tay lau nước mắt không ngừng. Cô không kiềm được nhớ lại khoảng thời gian trước…
Dù đã trở thành một kẻ bất tử, căn bệnh ngủ kì lạ vẫn đeo bám Bạch Vân và cô thường ngủ miên man ở đáy hồ nhiều tháng liền không nổi lên, một việc đã bình thường với cô thì lại trở nên không bình thường với những kẻ vô tình ngang qua, và tiếp nối sau đó là một loạt hiểu nhầm tai hại về Bạch Vân. Trong thành phố bắt đầu lan truyền tin đồn về hồ Linh An ẩn giấu một cô gái xinh đẹp đang say ngủ, vài người lại nói rằng đó là hiện thân của thần nước trong hồ nên dần dần cũng có người vì tò mò tìm đến đây.
Đã có một khoảng thời gian, Bạch Vân tỉnh lại cảm thấy như đã trôi qua mấy thập kỷ, cô quá cô đơn nên thỉnh thoảng có kẻ (nhiều chuyện) đi ngang qua, Bạch Vân thường bày trò giữ người ta lại để chơi với mình. Biểu hiện của đối phương khi gặp cô thường xoay quanh hai kiểu, một là tôn thờ cô một cách kì quặc, hai là sợ hãi cô ra mặt và bỏ chạy. Bạch Vân mới đầu không hiểu nhưng vẫn nỗ lực kết bạn với người ta và tác hại của việc đó là cô chơi xong dễ mệt, sau đó liền chìm vào giấc ngủ li bì dưới đáy hồ (tệ hơn là cô đã bỏ mặc bạn mới của cô trong tình trạng sống dở chết dở một thời gian dài, khiến đối phương sau khi được ai khác cứu giúp đã khiếp đảm đến nổi không bao giờ dám quay lại đây lần nào nữa) nên khi tỉnh dậy cô phát hiện những việc cô từng cố gắng làm để kết bạn với ai đó đã gây ra một hiểu nhầm lớn.
Trong suốt thời gian say ngủ, Bạch Vân từ một cô gái bình thường đã trở thành một kẻ rất đáng sợ được cho là sống tại đây và doạ cho không ai dám đi ngang qua hồ. Cô có nhiều lần nghe được tin đồn sai trái về mình nhưng không tài nào giải thích được, thỉnh thoảng cô muốn đi vào thành phố, nhưng vì cô đã ngủ ở hồ quá lâu đến nỗi từ gương mặt cô, dáng vẻ cô và cả bộ đồ cô đang mặc ai cũng biết.
“Hồ Linh An có một kẻ đáng sợ đang say ngủ, nghe nói trông cô ta rất đẹp, nhưng nếu vì hiếu kì mà bén mảng gần đó, tệ hơn nữa là ngươi vô tình đánh thức cô ta, lúc đó đảm bảo ngươi sẽ sống không bằng chết dù ngươi có bất tử đi chăng nữa.”
Lúc đó, rất cô đơn…
Bạch Vân cô đơn vô cùng.
Nhưng lần này, cô sẽ giữ chặt bàn tay đang nắm, giữ chặt không buông…
Ai cũng được, chỉ cần ở bên cô…
Chỉ cần như thế…
Giữa ban ngày, vẫn còn vì sao le lói. Bạch Vân ngấn nước mắt ngẩng lên, cô gượng cười, hạnh phúc.
Chợt Thảo Nguyên cảm thấy bàn tay cô nắm đang tuột khỏi tay cô.
Bạch Vân ngã xuống, nằm im lìm.
“Sao… thế?” Thảo Nguyên hoảng hốt. Giọng nói của ông lão vang vảng trong đầu cô: “Phải rồi, thỉnh thoảng cô ấy ngủ rất lâu, ta vẫn nhớ khoảng thời gian ta đến chơi với cô ấy điều đặn thì chợt một ngày ta thấy cô ấy chìm vào giấc ngủ dưới đáy hồ. Cô ấy cứ nằm trong làn nước buốt da buốt thịt đó, ngủ say mê, tưởng như không bao giờ tỉnh lại vậy.”
“Nhưng rồi một thời gian sau khi tỉnh lại, ta đến gặp thì cô ấy đã quên mọi thứ.”
Thảo Nguyên bật khóc: “Dậy đi! Dậy mau đi! Cô không được ngủ lúc này! Biết bao giờ cô mới tỉnh chứ! Cô tỉnh lại sẽ quên hết! Sẽ quên tôi đấy! Mẹ kiếp!” Cô thổn thức: “Làm ơn… đừng ngủ…”
“Ồ? Ngươi cũng đến rồi à?” Cao Minh nói khi thấy Phiến Linh từ xa đi tới, hắn chỉ vừa đuổi đến bọn Thảo Nguyên thôi, nhưng cũng chứng kiến hết, dù sao đây không phải là điều hắn mong muốn, cứ như hắn đang phá bĩnh chuyện của người khác vậy. Đó là lý do Cao Minh giữ im lặng, hắn chỉ bất ngờ khi thấy Phiến Linh cũng đến.
Thảo Nguyên nghe thấy tiếng nói, cô liền ngẩng lên, thấy Cao Minh đứng một bên và Phiến Linh đang đi tới, cô vội che lấy người Bạch Vân.
“Cút ra.” Phiến Linh hét lên rồi lao đến.
Cao Minh được một phen trố mắt, Thảo Nguyên bị anh đẩy ra sau, cô ho sặc ra máu, đủ thấy Phiến Linh đang kích động đến mức nào. Thảo Nguyên lập tức đứng dậy toan lao đến, Cao Minh miễn cưỡng cản cô lại, hắn cũng đang không hiểu Phiến Linh bị làm sao thì cả hai người sững sờ.
Phiến Linh đi đến ôm lấy Bạch Vân... anh thận trọng... chậm rãi... anh không thể tin.
Phiến Linh đã cúi xuống, anh đã rơi lệ.
Và đấy là tất cả.
Nhưng hành động của anh, làm đám Thảo Nguyên và Cao Minh lúng túng...
Bối rối cùng ngưỡng mộ, mọi thứ... thật tò mò và cũng thật hỗn loạn…
…
Đặng An ngã xuống, máu chảy ra người hắn.
Dưới một gốc cây, hắn vẫn còn đang thoi thóp… Tinh Vân đang cắt tim của hắn ra, nhưng hắn chỉ nghĩ, nếu mất tim hắn sẽ bất động mãi mãi, dù tai này còn nghe, mắt này còn thấy, đầu óc còn tỉnh táo nhưng không thể bảo vệ cô ấy nữa rồi.
Dù chỉ còn vài giây ngắn ngủi, trước khi trái tim này bị tách ra.
Hắn cũng muốn nhớ lại, nhớ lại một lần cuối…
Khi đó, Đặng An mới chín tuổi, hắn chỉ là một thằng nhóc thích đi khám phá xung quanh.
Hắn chơi trốn tìm với bạn bè sau đó bị lạc vào rừng, Đặng An đi mãi chợt thấy một hồ nước lấp lánh dưới ánh mặt trời. Toan nhúng tay vào nước thì nghe thấy tiếng nói của con gái, chất giọng trong trẻo, nghe rất thanh.
“Ê, nhóc, đừng chạm vào nước.”
Đặng An ngẩng lên thì thấy một cô gái đang ngồi trên cây, chợt cô ấy nhảy xuống, váy của cô bị tung lên nhưng ngay lập tức cô giữ nó lại, sau đó quay sang hắn nhướng mày: “Thấy rồi hả? Hay ta móc mắt ngươi nhá?”
“Chưa thấy, chưa thấy...” Đặng An tái mặt chối, sau đó cô gái bật cười. Tiếng cười khanh khách êm tai, đến tận bây giờ hắn vẫn không quên được.
Đó là lần đầu tiên Đặng An gặp Tiểu Quỳnh, mà sau này là Bạch Vân, cái tên do hắn đặt cho cô.
Người con gái mặc chiếc váy cũ kĩ, đi giày búp bê mòn nhưng lại có gương mặt xinh đẹp và làn da sáng. Dù suốt thời gian ở cạnh nhau, bọn hắn toàn nói chuyện vớ vẩn nhưng mỗi khi cô cười, mỗi khi cô nói, Đặng An ngốc nghếch đều bị mê hoặc.
Mỗi khi cô cười, mỗi khi cô nói, hắn đều không thể quên được.
Năm mười bảy tuổi, là hai năm sau Đặng An gặp lại cô ấy, một người vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Lúc đó cô ấy chỉ mỉm cười nói: “Cuối cùng cũng đến. Nhìn kìa, chị mới ngủ có chút xíu mà em đã lớn chừng này rồi.”
Hắn mừng đến suýt khóc. Tưởng là không bao giờ gặp lại cô ấy nữa, không bao giờ cô ấy tỉnh.
Nhưng đến ngày tiếp theo gặp lại…
“Này, chị đâu rồi? Hôm nay tôi đem tới cho chị một món ngon lắm nè, đừng nói là lại ngủ nữa chứ?”
Hắn đi tìm xung quanh hồ một lúc, nghĩ Bạch Vân đã vào rừng kiếm gì ăn, hắn cũng định vào đó thì chợt nghe tiếng động quay lại, liền thấy cô đang đứng cạnh hồ. Đặng An gọi tên cô, nhưng cô không quay lại.
“Này, chị. Tại sao không nghe em gọi thế?” Hắn chạy đến, chạm vào người cô.
Cô quay lại, với gương mặt giàn dụa nước mắt, ngẩn ra nhìn hắn một lúc lâu rồi chợt hỏi: “Cậu là ai?”
Đặng An không hiểu nhưng cô giơ tay lên, đánh túi bụi vào ngực hắn, vừa đánh vừa khóc: “Chỗ này không dành cho cậu, cút đi. Đây là chỗ của bọn tôi, của bọn tôi. Nếu tôi ở đây, chắc chắn cậu ấy sẽ đến tìm, không phải cậu, không phải là cậu, là cậu ấy cơ. Tôi muốn cậu ấy…” Cô thôi đánh rồi quỵ xuống, ôm mặt khóc nức nở: “Tôi muốn cậu ấy tìm ra mình… nhưng cậu ấy lại đi mất rồi. Hu hu.”
“Đi mất rồi… không đợi tôi, lại không cho tôi biết đã đi đâu, hu hu… dù tôi nói xa đến mấy tôi cũng đi với cậu mà… Hức. Tại sao lại bỏ tôi? Tại sao cậu lại quên chứ…”
Cô ấy cứ khóc mãi như thế không chịu dừng, khóc cho đến khi mệt lả rồi ngất đi. Đặng An chẳng dám về nhà, mà cũng chẳng thể về nổi, hắn không thể bỏ mặc người con gái hắn thầm yêu suốt bao năm… đang chịu tổn thương vì kẻ khác, ở một mình được.
Thật kì lạ, lúc đó, một đoá hoa màu xanh đã bung nở. Rằng tình cảm của hắn đã làm cảm động đến vị thần rồi chăng?
Có thể chăng?
Dù hắn luôn buồn, lúc nào cũng buồn.
“A, cậu lại đến nữa.”
“Hôm nay chị nhớ ra em rồi hả?”
“Chưa nhớ đâu. Nhưng cách vài ngày cậu lại đến, và mang theo bánh ngon!”
“Chị chỉ nhớ bánh thôi nhỉ?”
Cô mỉm cười.
“Nè, chị có nhớ ngày trước lý do vì sao chị lại chọn sống bất tử không?”
“Không nhớ, cậu đừng ngu ngốc như thế.”
“Ngu ngốc gì chứ? Em đang hỏi chị mà.”
“Đó là một ngày rất quan trọng, mọi người đều biết về nó, họ suy nghĩ và lựa chọn, tiếp tục tồn tại vĩnh hằng cùng thời gian hoặc chết đi, đó là một quyết định khó khăn, khó khăn đến nỗi dường như ai cũng chọn sai.”
Giọng cô man mác buồn.
“Bất tử chẳng có gì ngoài sự cô đơn vô tận.”
“Cho nên, hãy lựa chọn thật kỹ. Đừng chọn sai, bởi cái giá phải trả là rất đắt.”
“Chị biết gì về kẻ háu ăn mọi người thường đồn đại gần đây không?”
“À, bọn nhu nhược đấy.”
Cô cười nhạo.
“Chúng là bọn chuyên chọn sai và muốn chọn lại đấy, nhưng làm gì có chuyện dễ dàng thế chứ.”
“Vậy là sao? Chọn lại là chết mà chị?”
“Ừ, đến chết là chuyện đơn giản nhất mà bọn đấy lại không làm nổi.”
“Chị có phải kẻ háu ăn không?”
Cô ngẩn ra.
“Không.”
Cô đang nói dối.
“Em chưa trải qua ngày Quyết Định đâu, nên khi nào chị muốn chết hãy nói em nhé?”
“Không cần.”
Lần này thì là nói thật.
“Tại sao vậy?”
“Nếu thế… thì không còn được ăn bánh ngon nữa đúng không?”
“À, phải rồi nhỉ?”
Cô cười.
“Em nghe rất nhiều người bảo ngày Quyết Định chính là số phận, gieo nhân nào gặt quả ấy, con người khi sinh ra đã được quyết định sẽ chết đi vào lúc nào, mọi điều trên đời này đều không thể rời khỏi bàn tay của thần thánh. Như vậy, những kẻ lựa chọn bước tiếp đã vượt ra khỏi bàn tay đó, họ phải chịu mọi trách nhiệm về bản thân mình, không ai có thể kiểm soát cũng như chi phối họ, nói theo một cách nào đó, họ hoàn toàn tự do đúng không nhỉ?”
Cô trầm ngâm.
“Nói thì nghe thật hay, nhưng con người luôn đi tìm một thứ gì đó, rất tiếc lại không bao gồm sự vĩnh hằng, mà họ cũng không thích tự do theo nghĩa đen hoàn toàn.”
Cô nhớ lại.
“Rất lâu, rất lâu rồi, ta nghe một kẻ nói rằng: Trong một thế giới của quá nhiều kẻ sợ chết, chúng ta có thể không cần tin vào thần thánh, bài học về số phận được rao giảng trong suốt cuộc đời có thể là dối trá, nhưng giới tự nhiên và vũ trụ là quyền mà không ai có thể chối bỏ, trong đó, bất tử là tin mừng và hạnh phúc chính là phép lạ.”
Chợt cô quay sang hắn.
“Vì thế, khi đã đến lúc, đừng bao giờ chọn sai nhé.”
…
Đặng An đã chọn rồi, hắn đã chọn sai nhưng không đời hắn chịu nói cho cô biết. Vì bảo vệ cô, hắn đã chọn sống và cô đơn trong dòng thời gian vô tận. Nghe vĩ đại thật đấy. Nhưng chỉ là thói ích kỷ riêng hắn thôi.
À, cô đã quên tên hắn rồi.
Hắn chẳng mong gì hơn nữa, giữa thành phố này, hạnh phúc chính là phép lạ.
Vậy mà trước khi ý thức biến mất, Đặng An chợt nghĩ, ước gì hắn có thể biết tên thật của cô nếu một lúc nào cô nhớ ra.
Những bông hoa đang nở quanh hồ, đã héo. Chưa đến đêm, chưa kịp sáng, đã héo.
…
“Hừm, vậy mà ngươi bảo không có khả năng. Hoá ra từ đầu cô gái đã luôn ở đó chứ có đi đâu đâu.” Cao Minh thấy bọn Tinh Vân quay lại thì nói, An Khang nhìn Phiến Linh đang ôm cô ta, hắn liền hiểu ra ngay: “Bệnh ngủ à? Bệnh này cũng tiện lợi thật đấy, nào thấy vô vị quá có thể ngủ suốt hàng năm trời luôn.” Còn nếu là ta, đảm bảo sẽ lợi dụng để trốn việc đến chán thì thôi.
“Ta biết bệnh này, đó là hội chứng rối loạn giấc ngủ rất hiếm và khá kì lạ. Nó có cái tên rất kiêu là hội chứng người đẹp ngủ. Mà bây giờ nhìn lại cũng đúng thật.” Tinh Vân cười nói.
Thảo Nguyên ngơ ngác, dường như chỉ có mình cô là không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Phiến Linh chau mày ngẩng lên: “Có cách nào trị khỏi không?” Bây giờ so với ngày trước, y học đã tiến bộ rất nhiều.
Bọn Cao Minh và An Khang liền quay lại nhìn Tinh Vân, chỉ thấy hắn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Bệnh này đến tuổi trưởng thành là tự khỏi, nhưng có lẽ cô bạn gái của ngươi đã trải qua ngày Quyết Định trước khi trưởng thành nên căn bệnh cũng thành nan y luôn.”
“Chậc.” Phiến Linh ổn định tinh thần, bế Bạch Vân lên rồi bỏ đi trước, Thảo Nguyên bên cạnh thấy vậy, lo lắng muốn đi theo nhưng bị Cao Minh cản lại. Lúc này Tinh Vân và An Khang mới chú ý đến cô, Cao Minh gỡ khăn che mặt ra, nhìn Thảo Nguyên mỉm cười: “Đó là một câu chuyện dài chắc chắn cô muốn nghe đấy, cô bé.”
Đôi mắt màu xanh thẳm kia đang hút hồn cô, Thảo Nguyên bối rối lùi lại. Cao Minh nhoẻn miệng cười, gương mặt hắn bừng sáng, một vẻ đẹp có thể làm say đắm bất kì ai.
Tinh Vân cũng quay sang cô, thân thiện hỏi: “Cô gái, bây giờ cũng không có việc gì, dù sao cô cũng là cư dân mới của thành phố, muốn đi theo bọn ta gặp Đặc Mạn đại nhân làm tý giấy tờ kiếm quyền lợi công dân không?”
“Đặc Mạn đại nhân?” Thảo Nguyên ngạc nhiên.
Cao Minh nói: “Đúng vậy, đó là người mạnh nhất nơi này.”
“Và là chủ nhân của bọn này.” An Khang nói.
Thảo Nguyên chau mày: “Nhưng…”
Cao Minh hiểu cô đang do dự cái gì, hắn giải thích: “Cô cũng thấy tên đội trưởng của bọn tôi vừa làm gì bạn của cô còn gì. Sẽ chẳng có chuyện gì đâu, nhưng nếu cô muốn nghe câu chuyện đến cảm động của tên đó, tôi sẵn sàng kể cho cô nghe, trên đường đến chỗ đại nhân nhé?”
“Cô ấy cũng đến đó ư?”
An Khang: “Không tới đó thì tới đâu. Vớ vẩn.”
“Tới đó?” Thảo Nguyên lại hỏi tiếp.
Lần này Tinh Vân bật cười: “Là thành phố của chúng tôi.”
Thảo Nguyên nghĩ đến việc mình vẫn còn một chuyện muốn trao đổi với Phiến Linh, cô gật đầu.
Đi cùng bọn Tinh Vân rời khỏi khu rừng, chợt Thảo Nguyên ngước lên nhìn bầu trời và cảm nhận cơn gió mát lành thổi qua, cô nhìn thấy một nỗi buồn man mác, kéo theo những gợn mây, trôi về phía xa không cách nào giữ lại được.
Làm sao có thể giữ được thứ vốn không có hình thù? Nhưng có lẽ vì vậy, nó cũng giống như gợn mây trong lòng, liên tục đến và đi, và chưa từng biến mất.
Không biết ông chú kia sao rồi…
Thảo Nguyên nghĩ rồi cô quay đi, bỏ lại khoảng trời phía sau và cánh rừng đang lao xao.