Thanh mai phải chờ trúc mã - Tạm dừng - Huyền Nhâm

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Chương 45: Về nhà
"Ba...!"

Xe bus vừa dừng lại tại cổng bệnh viện Hữu Nghị Việt – Đức, An Hạ đã xách ba lô chạy như bay xuống. Đứng bên đường đón cô gái nhỏ là một người đàn ông trong bộ quân phục màu chàm, vóc người vuông vức và vững chãi. Chú Lâm – ba An Hạ - sau khi nghe tin dữ từ con gái đã tức tốc sắp xếp xin nghỉ phép, từ Tây Nguyên chạy xe thẳng lên thành phố Đông Quan. Rất may thủ trưởng nơi đây khi biết tình hình cũng vô cùng thông cảm, đã nhanh chóng tạo điều kiện tốt nhất cho vị trung tá tận tụy sớm trở về bên gia đình.

"Ba! Mẹ có bị làm sao không?! Mẹ đã tỉnh lại chưa?! Mẹ có..."

"Từ từ đã nào!" Chú Lâm ngắt lời con gái. Trên gương mặt trung hậu nhưng cũng đầy nghiêm nghị kia, khẽ lộ ra một tia xót thương. "Xem con kìa! Ba đã bảo mọi việc đã có ba lo! Nếu cần con về ba sẽ gọi con về! Sao lại tự ý nhảy xe lửa suốt quãng đường dài như thế?!"

"Chuyện đó nói sau đi ba! Con muốn biết mẹ thế nào rồi?!"

An Hạ thở hổn hển, khoa chân múa tay loạn xị. Hơn một ngày ngồi lắc lư trên tàu trong tâm trạng đầy rối ren, đối với cô mà nói, chính là khoảng thời gian khủng khiếp nhất từ trước tới giờ. Hôm qua, khi vừa nghe xong cụm từ "đến nhận người thân" trong điện thoại, mà An Hạ tưởng như tim mình đã ngừng đập ngay tại chỗ. Nếu không tìm mọi cách về nhà gấp, chắc chắn cô sẽ tự tra tấn tinh thần mình đến chết mới thôi.

Nhìn bộ dạng xơ xác, đầu tóc rối bù của An Hạ, chú Lâm chỉ biết lắc đầu thở dài, sải bước từ tốn mà vỗ nhẹ lên vai con.

"Mẹ ổn, được đưa đến bệnh viện kịp thời nên giờ không sao rồi, con đừng lo lắng quá."

Trước giọng điệu bình tĩnh của ba, thần kinh đang căng lên như dây đàn của cô rốt cuộc cũng được dãn trở lại một chút. An Hạ khẽ thở phào. Vậy là điều đáng sợ nhất chí ít cũng đã không đến. Chỉ cần vậy thôi, còn lại, có thế nào cô cũng chắc chắn chịu đựng được.

"Mẹ hiện giờ nằm ở đâu? Con muốn gặp mẹ!" Phải, cô phải tận mắt nhìn thấy mẹ mình vẫn bình thường mới yên tâm được.

"Không vội, mẹ đang ngủ, có người quen của ba trong đó trông chừng rồi. Con theo ba đi ăn gì cho lại sức đã. Nhìn con gầy quá!"

Chú Lâm thường ngày nghiêm khắc là thế, nhưng ở trong tình cảnh này, ít nhiều trong lòng cũng thấy mềm đi vài phần. Hồi mới sinh cô cũng là lúc diễn biến ở khu vực Tây Nguyên đang trong thời kỳ phức tạp. Chú Lâm cùng với đơn vị của mình là lực lượng chủ chốt được điều đến, cả năm trời không dám rời khỏi nơi đó dù nửa bước. Về sau, với vị trí chiến lược và địa hình đặc thù, mà cấp trên đã quyết định bố trí lại đại bản doanh, chú Lâm vì thế cũng được giữ lại. Từ bấy đến nay, số lần hai cha con gặp nhau chỉ suýt soát số tuổi của cô. Vậy nên, với cô con gái út này, có thương xót đặc biệt cũng một phần xuất phát từ sự áy náy đó.

An Hạ nhìn thái độ dứt khoát của ba mình, lại thấp thỏm nhìn vào khoa cấp cứu nằm ngay đầu hồi của tòa nhà phía trước, cuối cùng cũng khẽ "vâng" một tiếng. Từ nhỏ đến giờ, ấn tượng về ba trong tâm trí cô ngoài sự nghiêm nghị, còn rất nhiều oai phong của một bậc sĩ quan chỉ huy. Trong những lần ít ỏi theo mẹ vào Tây Nguyên thăm ba, cô đã từng chứng kiến tận mắt cảnh ông huấn luyện các chiến sĩ trên thao trường. Hô một tiếng, bấy nhiêu người đều răm rắp nghe theo, không chút chậm trễ. Thành thử, ngay bây giờ, dù ba không dùng quân lệnh để nói với cô, nhưng An Hạ vẫn cứ bất giác mà vâng lời.

"Học trường điểm có vất vả lắm không?!" Chú Lâm nhìn con gái đang cúi đầu xuống tô phở còn nghi ngút khói, nhẹ nhàng hỏi. "Ở một mình không có gì bất tiện chứ?!"

"Không ạ! Ngoài đi học ra chỉ cần mỗi lau nhà và giặt đồ, ăn uống đã có canteen phục vụ rồi."

"Nghe nói kỷ luật của trường nội trú nghiêm rất nghiêm khắc. Không phải kỳ nghỉ mà con lại rời trường thế này..."

"A...! Không... không vấn đề gì đâu ba!"

An Hạ chút nữa thì mắc nghẹn, lắc đầu quầy quậy. Thực ra cô đã giấu ba chuyện tự ý quay trở về nhà. Mấy tháng trước sau lần ra thành phố duy nhất ấy, cô đã bị cấm túc cả tháng, hồ sơ vốn chẳng lấy gì làm tốt đẹp. Nên lần này, khi nói lý do có việc gia đình cần về gấp, đương nhiên sẽ bị yêu cầu xác nhận của phụ huynh. Thiệt tình, không vì màn khổ nhục kế đến chết đi sống lại đầy thảm thương kia, rồi ký đủ mọi loại cam kết giấy tờ, có tài thánh họa chăng mới có thể tự do "xuống núi".

"Mà ba đã gặp cô Hường chưa?" An Hạ vội đánh trống lảng. "Hôm qua con gọi mấy lần đều không được!"

"Cô ấy..." Chú Lâm trước câu hỏi bất ngờ của con, đột nhiên lại trở nên lúng túng. Nhưng rất nhanh, đã lấy lại được vẻ nghiêm trang của mình. "Tất nhiên ba gặp rồi. Nhưng cô ấy còn nhiều việc, sắp xếp cho mẹ con xong xuôi đã phải đi rồi."

"Vậy ạ... Đầu năm mà ai cũng bận rộn nhỉ..." An Hạ hơi xìu người xuống. Nếu gặp được mẹ nuôi, có thể hỏi xem từ hôm đó tới giờ có gọi cho Trường Giang được không. Lúc cô một mình ra ga tàu vẫn là trong tình trạng không liên lạc được với hắn.

"Ừm. Con ăn xong chưa? Vào xem mẹ một chút!"

Chú Lâm đứng dậy, làm An Hạ cũng phải vơ vội khăn giấy lau miệng rồi chạy đi theo ba. Hôm nay ba cô hình như có gì đó khang khác với mọi lần. An Hạ để ý đến mấy bận, ba nói chuyện mà không nhìn thẳng vào mắt cô – một điều vô cùng hiếm. Lẽ nào, thời gian đã quá lâu, khiến cho thói quen của ba cũng ít nhiều thay đổi rồi?!

Những suy nghĩ lung tung của cô nhỏ nhanh chóng bị dẹp sang một bên, khi cửa phòng cấp cứu mở ra. Bên trong, mẹ cô đang nằm im trong bộ quần áo bệnh nhân. Mái tóc xoăn không còn được cặp gọn ra sau như mọi khi nữa, mà xõa ra, vương lên đôi gò má gầy guộc. Trên đầu giường, chai dịch truyền vẫn đang chầm chậm nhỏ xuống từng giọt lặng lẽ. Trước khung cảnh trắng toát đầy lạnh lẽo trước mắt, sống mũi của cô bất giác trở nên cay cay...

Nửa năm qua, mẹ cô ở nhà một mình đã sống như thế nào? Ngoài những cuộc điện thoại chuyện trò vui vẻ ra, An Hạ chưa từng nghĩ tới việc một người phụ nữ vắng chồng, vắng con sẽ phải đối mặt với những khó khăn gì. Chỉ đến hôm qua, khi mẹ cô bỗng dưng ngã ngất khi đang chở những thùng hàng nặng nề, cô mới thực sự hoảng sợ. Nếu không được những người qua đường tốt bụng phát hiện gọi giúp cấp cứu, liệu bây giờ mẹ sẽ ra sao?!

Dường như cuộc sống no đủ từ trước đến nay mẹ vẫn cho cô đã trở thành tấm đệm dày êm ái, khiến cô ngủ quên trên đó, chẳng còn nhìn ra gánh nặng cuộc sống đang đè lên vai mẹ mất rồi...!

***

Buổi chiều, hai cha con theo chỉ dẫn của y tá, đưa cô Hương sang phòng chăm sóc bình thường. An Hạ mới phủ tấm chăn bông lên người mẹ xong, thì một bác sĩ nam còn khá trẻ trong chiếc áo blouse trắng sạch sẽ từ ngoài cửa tiến vào. Trông thấy chú Lâm, anh liền cất giọng chào hỏi.

"Anh Lâm!"

"Dương!" Ba An Hạ gật đầu. "Tình hình của chị thế nào?"

"Anh đừng lo, lúc mới vào đây chị có dấu hiệu tiền tai biến, nhưng đã khống chế ổn thỏa. Sau này chú ý một chút là được!"

"Vậy thì tốt! Ngày nghỉ cũng phiền đến cậu, thật cảm kích quá!"

"Có gì đâu anh!" Bác sĩ tên Dương mỉm cười, ân cần đáp lại cái bắt tay nhiệt thành của người bạn lớn tuổi. "Cứ để chị lại theo dõi thêm một vài hôm cho an tâm."

Nói rồi chàng bác sĩ trẻ tiến rút ống nghe từ trong túi áo ra, tiến lại gần giường bệnh của cô Hương. Giờ anh mới nhận ra sự có mặt của cô gái nhỏ nãy giờ vẫn trân trân đứng nhìn người phụ nữ đang thiếp ngủ. Đôi mắt hiền hòa của anh hơi ánh lên chút thiện ý.

"Cô bé... Con gái anh Lâm?"

"Vâng... Chào... chào chú ạ!" An Hạ có chút lúng túng trước cái nhìn thoáng qua nhưng hết sức dịu dàng của người nọ. Thoạt trông, anh ta cũng đâu có già lắm, chỉ tầm ba mươi tuổi là cùng. Nhưng lại bằng vai với ba, khiến cô nhất thời không biết phải xưng hô thế nào cho phải. "Chú, mẹ cháu... thực ra là bị làm sao ạ?"

Lúc cô nhận điện thoại, chỉ là một người qua đường tốt bụng nào đó tìm danh bạ để gọi thông báo là mẹ cô bị ngất trên đường, đang đưa vào bệnh viện thôi. Còn sự thể thế nào thì cô đến giờ vẫn không hề hay biết.

Dương đưa mắt nhìn chú Lâm, rồi mới trả lời.

"Không quá nghiêm trọng. Chỉ là huyết áp của mẹ em hơi cao, cơ thể suy nhược nên có chút ngoài ý muốn xảy ra. Giờ ổn rồi."

An Hạ vừa nghe xong mấy từ "suy nhược cơ thể", đã cảm thấy một tầng sương sớm đang dần phủ đầy trước mắt mình. Bên cạnh, ba cô cũng lặng thinh đứng đó, nét mặt khắc sâu một sự ưu tư không nói nổi thành lời.

Hóa ra, trên đời này, cái gì cũng đều có giá của nó. Với một người từ khi sinh ra vốn không được ngậm sẵn thìa vàng trong miệng như cô, đâu phải nghiễm nhiên có thể học trong một ngôi trường nổi tiếng, có thể sống một cuộc sống sung sướng không phải lo nghĩ gì?! Từng phiếu ăn hạng nhất cô vô tư chìa ra hàng ngày, không phải đã được đánh đổi bằng những ngày lao động vất vả của mẹ hay sao?! Lo xong cho chị gái tốt nghiệp đại học bên nước ngoài, giờ lại đến cô, chẳng mấy chốc tóc mẹ đã bắt đầu xuất hiện những sợi bạc.

Trong khi cô cả ngày chỉ biết nghĩ đến người con trai khác, vui buồn âu lo đều dành cả cho cậu ta, thì mẹ ở nhà vất vả làm việc đến đổ bệnh. Cô đứng ngồi không yên cả đêm chỉ vì không gặp được cậu ta, thì mẹ cô đã phải vào viện cấp cứu. Lần đầu tiên trong suốt từng ấy năm, An Hạ mới biết thế nào là hổ thẹn. Cô lặng lẽ ngồi xuống, nắm lấy bàn tay đã sớm bị những dấu vết của thời gian in hằn, cứ thế ngồi trầm mặc. Giả như, cô học ở Quang Trung, chắc mẹ cũng không phải làm thêm đến kiệt sức. Giả như, cô vẫn ở nhà, có mẹ có con như xưa, chắc mẹ cũng không đến mức phải nhập viện một mình.

Cho đến tận cùng, thì cô đã tới Long Việt để làm cái gì vậy?! Nơi đó đã mang lại cho cô những gì, mà bây giờ, lại lấy đi của mẹ cô nhiều thứ đến như thế...?!

***

Cô Hương đến gần tối mới tỉnh. Vừa mở mắt ra, thấy cảnh chồng và con gái đang ngồi im lặng cạnh giường, không khỏi bị dọa một phen, lập tức nhỏm dậy.

"Mẹ nó cứ nằm xuống đi!" Chú Lâm vội vàng đỡ lấy người cô. "Bác sĩ dặn thời gian này phải tăng cường nghỉ ngơi, không nên vận động mạnh."

"Phải rồi. Mẹ cứ ở yên đấy, để con đi lấy cháo." An Hạ cũng rối rít.

Cô Hương vẫn chưa hết kinh ngạc, tưởng rằng lúc này có Hường ở cạnh thôi đã là may mắn lắm. Không ngờ...

"Hai bố con, sao lại..."

"Trường con được nghỉ Tết dương lịch mấy ngày nên tranh thủ về nhà một tí." An Hạ nặn ra một lời nói dối như thật. Lúc nãy, bác sĩ dặn mọi việc không nên làm ra vẻ nghiêm trọng quá, lại gây tâm lý hoang mang cho người bệnh. Nên hai bố con đã thống nhất không nói cho cô Hương biết, họ vì cô mà phải chạy bổ về.

"Ờ, anh cũng vậy." Chú Lâm hắng giọng.

Cô Hương hơi gật đầu, chưa kịp tỏ ra vui mừng vì cuộc đoàn tụ bất ngờ, đã lại giật mình như thể vừa nhớ ra chuyện gì quan trọng.

"Hai người từ lúc đến đây có thấy cô Hường đâu không?"

"Không ạ." An Hạ lắc đầu. "Có chuyện gì sao mẹ?"

"Không biết thật hay mơ, mà đầu mẹ cứ ấn tượng Hường gặp chuyện gì không tốt thì phải. Còn loáng thoáng thấy tiếng cô ấy trả lời điện thoại ai đó, xem chừng rất nghiêm trọng. Không biết..."

"Ôi trời, biết cái gì!" Chú Lâm không đợi vợ nói xong, đã trực tiếp ngắt lời. "Mình nửa ngủ nửa mê suốt, lẫn lộn thực hư rồi. Hường nó lại có ca cấp cứu nào ở bệnh viện thôi. Giờ không phải là lúc lo cho người khác. Bản thân mình còn vừa phải vào viện, làm anh với con một phen hốt hoảng kia kìa."

"Phải đấy mẹ! Bác sĩ nói mẹ cần nghỉ ngơi, đừng nghĩ ngợi nhiều làm gì."

An Hạ hùa vào, cố gắng xua đi cảm giác lo lắng nào đó mà vì những lời của mẹ, đã lại âm thầm dâng lên. Hồi chiều, cô có gọi cho Trường Giang thêm vài cuộc nữa, nhưng vẫn như hai hôm trước, hắn không mở máy. Mẹ lại ốm như vậy, nên cô rốt cuộc cũng đành gác chuyện đó sang một bên. Chẳng biết làm gì ngoài việc hy vọng hắn vẫn ổn.

Nửa năm mới về nhà, tất nhiên sẽ có vô số chuyện để nói. Cô Hương vừa mới khỏe lại một chút, đã kéo ngay con gái lại hỏi chuyện. Từ việc hàng ngày trường cho ăn những gì, lên lớp học hành ra sao, có chăm chỉ dọn phòng và giặt quần áo không... cho đến một tuần tắm mấy lần, cô Hương cũng phải truy hỏi cho bằng sạch. An Hạ tất nhiên chỉ dám mắt nhắm mắt mở trả lời, cốt sao cho thỏa mãn "người bệnh đang cần được tĩnh dưỡng" này nhất.

Nhưng đến khi mẹ hỏi lan sang mấy chuyện liên quan đến gã trai cạnh nhà, thì nụ cười ngớ ngẩn nãy giờ vẫn giăng trên môi cô, liền trở thành méo xệch.

"Thế hai đứa đã làm lành chưa?" Cô Hương chất vấn con.

"Có... giận nhau bao giờ đâu mà phải làm lành ạ?" An Hạ rụt cổ, đầy vẻ cảnh giác. Hắn ta cùng cô dắt nhau đi lễ hội, hết ôm cô lại còn bóp chân cho cô nữa. Phải nói là, tình cảm quá sức tốt đẹp thì có!

"Không phải giấu mẹ! Nếu chẳng có chuyện gì, tại sao thằng Giang phải đi than thở với anh nó, là con trọng sắc khinh bạn, quen bạn trai mới liền bỏ rơi nó?!"

Bỏ rơi?! An Hạ nghệt ra khi nghe thấy cái từ đậm chất giận dỗi nọ, tự thấy mặt mình đen đi quá nửa. Cái khỉ gì vậy?! Chính cô mới là người đáng thương bị bỏ rơi một cách tội nghiệp nè! Trọng sắc khinh bạn?! Tên này... Phải soi lại gương trước khi phát biểu đi!

"Con có bạn trai? Cùng trường à, hay cùng lớp?" Chú Lâm nãy giờ ngồi một bên, nghe loáng thoáng vài từ liền chen vào. "Dù gì còn đang vị thành niên, ba không ủng hộ đâu!"

"Mình à, đó không phải vấn đề!" Cô Hương vỗ lên tay chồng. "Căn bản lại là người khác, không phải cậu hai nhà bên kia."

"Hả? Bội ước à? Vậy thì càng không được!"

"Đúng! Chính thế...!"

An Hạ: "..."

***

Được dịp cả nhà góp mặt đầy đủ, cô Hương dù đang bệnh cũng cảm giác mình khỏe ra tận mấy phần. Ba người cứ thế trò chuyện đến tận tối mịt, đến khi y tá phải vào nhắc nhở đã hết giờ thăm bệnh mới tạm ngừng.

Vì An Hạ mới đi đường xa về, nên mẹ cô nhỏ một hai dứt khoát không chịu để con gái ngủ lại bệnh viện. Nhìn cô nhếch nhác phờ phạc, chú Lâm cũng lẳng lặng đồng tình. An Hạ chẳng còn cách nào, đành theo ba về nhà sau khi thấy nụ cười tươi của cô y tá trực đêm.

"Chú cứ yên tâm! Bọn cháu trực đêm qua lại suốt. Anh Dương ban nãy cũng đặc biệt căn dặn rồi!"

Đến khi nghe cô y tá trẻ cười tươi mà nói vậy, thì An Hạ cũng đành thôi, tấp tểnh vác ba lô bước ra cửa. Quả thực, cô cũng thấy mệt. Hơn hai nghìn cây số chứ ít gì. Nếu không đặt được vé máy bay thì muộn nhất là trưa mai cô phải ra ga, bằng không chắc chắn sẽ không về trường kịp trong đợt nghỉ lễ. Trước khi đi, cô đã thề sống thề chết là sẽ có mặt tại trường đúng chiều Chủ Nhật. Không giữ đúng lời thì từ nay về sau, đừng mong được ló mặt ra khỏi bốn bức tường của "trại tập trung" kia dù chỉ một lần nào nữa.

Nửa năm rồi mới về lại nhà, nên khi bước vào căn phòng đã gắn bó với mình từ nhỏ tới giờ, An Hạ không khỏi cảm thấy đôi chút xao xuyến. Mọi thứ vẫn y nguyên như trước khi cô đi. Dù đã lâu không có người sử dụng, nhưng mọi thứ vẫn rất sạch sẽ, chắc hẳn mẹ cô đã vào đây thường xuyên để quét dọn lau chùi. Bàn học cũng được xếp gọn gàng, từng hàng truyện tranh đặt trên giá cũng được xếp thẳng tắp. Đôi rèm cửa sổ dường như vừa được giặt mới, vẫn còn thoang thoảng mùi xà bông mẹ vẫn hay dùng. Tất cả cùng lúc đập vào mắt, làm An Hạ dù đang đứng ngay đây, mà nỗi nhớ nhà vẫn cứ thế mà dâng đầy lên trong lòng.

An Hạ chậm rãi bước đến tấm đệm hoa xanh, cầm con gấu bông màu xám to bằng nửa người đang nằm im một góc lên, cẩn thận vuốt ve từng lớp lông mịn trên đầu nó. Đây là món quà sinh nhật cô được tặng năm lớp sáu. Sáng đó, vừa mở mắt ra đã thấy nó được đặt trên giường mình. Con gấu có đôi mắt là hai hạt nhựa đen láy, trên cổ thắt một chiếc nơ bướm màu đỏ rất đỏm. Đây là món quà cô Hường nhà hàng xóm mua tặng, An Hạ vẫn tin là như thế, cho đến khi nhìn thấy chút ít bông gòn cùng những mảnh vải vụn màu xám y hệt với lớp lông của chú gấu kia cất dưới ngăn kéo bàn học của gã trai ở sát vách với cô.

Bất giác, An Hạ đưa tay ôm chặt chú gấu cũ vào ngực, nghe tim mình gióng lên những hồi mạnh mẽ, mà lại quá đỗi ngọt ngào.

Nhà bên cạnh vẫn tối om, cửa ban công cũng được khóa chắc chắn. Hẳn cô Hường đêm nay lại bận việc trên bệnh viện không về... An Hạ cứ thế ngồi trên lan can trước cửa phòng mình, nhìn giàn hoa dạ lý nay đã rụng gần hết lá, mà như mường tượng ra một khuôn mặt hơi gầy với cặp kính kiêu ngạo. Cái suy nghĩ hắn đang ở cách cô cả chiều dài đất nước khiến An Hạ không khỏi cảm thấy đôi chút bâng khuâng.

Cũng chẳng phải chưa bao giờ xa nhau, nhưng lần này thì khác. An Hạ cảm thấy rõ sự thay đổi trong lòng mình so với lúc trước. Trống vắng, đến nôn nao. Làm cô chẳng biết phải làm cách nào để nén xuống ham muốn được gặp mặt hắn cứ trào lên, âm ỉ.

"Em nói xem! Có phải chị đã thích hắn nhiều quá rồi hay không?!"

Cô nhỏ cầm con gấu giơ lên trước mặt mình, trịnh trọng hỏi. Rồi như hiểu ra gấu thì chẳng thể trả lời được, lại ôm nó vào lòng cùng một tiếng thở dài.

Lúc nhìn thấy mẹ nằm trong bệnh viện, An Hạ đã cho rằng, ngoài việc gọi là "lấy tiếng" ra, chẳng có lý do thuyết phục nào khiến cô muốn ở lại Long Việt. Với một người học hành vốn không quá xuất sắc, cũng chẳng có mơ ước gì đặc biệt như cô, về cơ bản học ở đâu cũng vậy. Bố đi làm xa, chị đi học xa, tốt nhất là cô nên ở lại nhà, vừa hay bớt được một gánh nặng kinh tế trên vai mẹ.

Nhưng đến khi đối diện với chỗ trống lên lan can bên cạnh cô đó, An Hạ mới hay, mình vẫn muốn quay trở lại Vạn Xuân đến vô cùng...

Sương đêm bắt đầu rơi ướt vai áo, và cái lạnh bắt đầu thấm sâu vào tận trong lồng ngực. An Hạ giờ mới đứng dậy, bước về phía giường ngủ. Khi cô còn đang khóa cửa, thì thấy điện thoại báo tin nhắn.

***

Cô nhỏ nhìn trân trân vào món đồ màu trắng, cảm giác tim mình vừa nhói lên.

An Hạ cố giữ để mình không trở nên quá gấp gáp. Cô khẽ khàng đóng cửa, chui vào chăn, rồi mới hồi hộp cầm điện thoại lên.

Bạn đã ngủ chưa?

Là Hải sao? Dường như An Hạ thấy hai chữ "thất vọng" đang hiện rõ trên mặt mình, bèn tìm mọi cách xua đi, rồi ngắn gọn bấm tin nhắn trả lời.

Tớ vẫn chưa. Cậu có việc gì sao?

Tin nhắn vừa được gửi đi vài giây, thì điện thoại đã lại đổ chuông. Hoàng Hải lần này không nhắn tin, mà trực tiếp gọi đến.

Nhìn tên gọi "Hải lớp trưởng" đang rung rinh trên màn hình điện thoại, kèm theo những tiếng nhạc lặp đi lặp lại đầy thúc giục kia, mà sự thất vọng trên mặt cô đã sớm đổi thành do dự từ lúc nào. Thực tình, An Hạ không muốn nhấc máy. Chuyện xảy ra đêm giao thừa hôm trước làm cô cảm thấy khó đối mặt với anh bạn cùng lớp này, càng không thể coi lời thổ lộ kia là không có. Dù gì, Hoàng Hải trước giờ vẫn luôn đối tốt với cô, An Hạ thật không biết phải làm sao để cậu ta đỡ tổn thương nhất.

"Tớ nghe!" Cuối cùng, cô nhỏ vẫn nối máy.

"Tôi gọi giờ này có làm phiền bạn không?" Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói ấm áp.

"À... Không. Cậu cũng ngủ muộn vậy? Có việc gì sao lớp trưởng?"

"Việc gia đình bạn đã ổn chưa? Nghe giọng bạn có vẻ mệt mỏi."

"Tớ không sao. Nói chung cũng ổn rồi."

An Hạ trả lời qua loa. Tâm tình đêm khuya kiểu này thực giống các cặp đôi đang tán tỉnh nhau, mà cô thì không muốn bị hiểu như vậy một chút nào.

Dường như hiểu được khoảng cách mà người kia đang cố giăng ra, Hoàng Hải chỉ cười buồn. Hôm trước, dù có ngăn cô nhỏ này đưa ra câu trả lời ngay lúc đó, mà bảo cô hãy giữ nó lại trong hai năm; nhưng cậu cũng đoán được đại khái cô sẽ nói gì. Hai năm, hay hai mươi năm, có lẽ cũng vậy thôi. Biết thế, nhưng cậu vẫn không thể không quan tâm cô, mặc cho điều đó chỉ càng khiến cô thêm né tránh cậu.

Hơn nữa, hôm nay Hoàng Hải gọi điện đến không phải là không có việc gì. Nghe giọng điệu của An Hạ, chẳng nhẽ cô chưa hề hay biết anh chàng thanh mai trúc mã của mình đã xảy ra chuyện?!

"Bạn..." Hoàng Hải ngập ngừng. "... lúc nào thì trở về trường? Có phải xin nghỉ học thêm vài ngày không?"

"Ừm. Chắc không đâu!" An Hạ nhẩm tính. "Nếu ở nhà ổn rồi thì tớ đi luôn thôi."

"Vậy thì tốt..."

"Ở trường có chuyện gì sao?"

"Thực ra thì..."

Hoàng Hải ra sức cân nhắc. Việc lớn như vậy, mà còn chưa tới tai cô nhỏ này, chắc không phải là không có nguyên do. Nghĩ tới chuyến đi dài mà cô phải trải qua sắp tới, Hoàng Hải cuối cùng cũng quyết định ngậm miệng. Anh bạn kia, bệnh thì cũng bệnh rồi, đằng nào khi lên trường An Hạ cũng sẽ biết. Tốt nhất chưa nên nói vội, cứ đợi cô đến nơi bình an đã.

"Thôi muộn rồi, bạn ngủ đi. Nếu việc nhà đã ổn thì thu xếp về trường luôn cho kịp. Đi đường bảo trọng!"

An Hạ đang định hỏi thêm vài câu, nghe vậy cũng đành thôi không hỏi nữa. Cô cúp điện thoại, mà mắt vẫn cứ chong chong mở mãi...

Chương 44 << >> Chương 46
 
Chỉnh sửa lần cuối:

giovotinh_ji

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/11/14
Bài viết
362
Gạo
20,0
Ta cảm thấy nàng cho nam chính ăn dấm ngày càng đặc á!!!
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Chương 46: Những nỗi niềm riêng

Trường Giang chậm chạp mở mắt ra, đôi chút ngạc nhiên khi thấy trước mặt mình chỉ là một màu trắng xóa.

"Con tỉnh rồi à?" Cô Hường đang ngồi bên cạnh giường hắn, lập tức nhỏm dậy. "Cảm thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không?"

"Mẹ...?" Hắn hơi mấp máy môi, chớp mắt đến vài lần mới nhận ra đây là bệnh viện. Cảm thấy đầu óc mình có phần lộn xộn, chân tay cũng như đi mượn vậy. Vừa thử cử động thân mình, lại cảm thấy bụng đau nhói.

"Vừa phẫu thuật xong, đừng cử động nhiều!"

Cô Hường thấy con như đang cố ngồi dậy thì vội vã ngăn lại. Liền đó, một bàn tay mềm mại khác cũng nhẹ nhàng vươn ra, đỡ lấy người hắn.

"Bạn nằm yên đi! Cần gì cứ bảo mình!"

Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng xa lạ vang lên ngay sát bên tai cùng với sự đụng chạm thân thiết kia không khỏi khiến Trường Giang cảm thấy khó chịu. Hắn hơi nhíu mày nhìn sang bên, đập vào mắt là một vóc dáng thanh mảnh với mái tóc xoăn sóng màu hạt dẻ.

"Mấy hôm nay cháu đã vất vả rồi. Giờ Giang nó đã tỉnh, cháu cũng nên về nghỉ ngơi một chút đi. Để cô ở lại đây với nó là được."

Cô Hường vừa chỉnh lại chai dịch treo trên móc ở đầu giường, vừa nhẹ giọng nói với Huyền Mi. Cách đây hai hôm, trời còn chưa sáng hẳn cô đã bị đánh thức bởi một cú điện khẩn. Cứ tưởng trên viện có ca cấp cứu nào, ngờ đâu, tin dữ lại đến từ chính đứa con trai quý của cô. Thằng nhỏ này, từ trước đến giờ thể chất vốn rất tốt. Từng ấy năm nuôi nấng, nó chưa từng khiến cô phải lo lắng một lần nào. Vậy mà lần này bỗng dưng lại bị xuất huyết nặng như vậy, thật khiến cô hốt hoảng một phen.

"Có gì đâu ạ." Cô gái nở một nụ cười dịu dàng. "Cũng vừa hay bác giám đốc bệnh viện này là chỗ quen biết với ba cháu. Có vấn đề gì cô cứ nói, chỉ cần giúp được cháu sẽ hết lòng."

Cô Hường chỉ gật đầu cảm ơn, cũng không nói gì tiếp. Quả thực, lần này đúng là đã phải chịu ơn cô bé xinh đẹp này rồi. Lúc tới được đây, con cô đã được chuyển qua phòng hậu phẫu. Không nhờ ba cô bé giúp đỡ, chắc hẳn cũng không dễ gì có được điều kiện hồi sức tốt như vậy.

Có điều... Không rõ mối quan hệ giữa thằng con trai khô khan của cô với cô bé này là thế nào, để cả gia đình người ta phải chạy đôn chạy đáo lên vì nó, để cho cô bé ấy phải ân cần chăm sóc nó không rời suốt mấy ngày như vậy?!

"Bạn còn cảm thấy chóng mặt nữa không?"

Huyền Mi khẽ quay sang hỏi thăm, nhưng Trường Giang chỉ im lặng không đáp lời. Cô Hường cũng đang định hỏi con mấy câu, bắt gặp khuôn mặt khó đăm đăm kia, liền hiểu ngay ý.

"Mi, cháu giúp cô nhờ người chuyển ít áo ấm của Giang lên đây nhé. Trời vẫn lạnh quá mà không biết nó còn phải nằm đây lâu nữa không?"

Cô Hường nói, vui vẻ nhận cái gật đầu lễ phép của Huyền Mi. Khi bóng dáng mềm mại kia vừa khuất dạng, cô Hường mới ngồi xuống ghế cạnh giường.

"Được rồi! Anh bỏ cái mặt sưng sỉa kia xuống đi. Lâu rồi mới gặp lại mẹ mà cứ cau cau có có, xấu lắm!"

"Sao mẹ lại tới đây?" Trường Giang rốt cuộc cũng mở lời, lần đầu tiên từ lúc hắn tỉnh lại.

"Không tới để anh một mình làm loạn à?!" Cô Hường khoanh tay lại. Ánh mắt dần trở nên nghiêm khắc.

"Chẳng ảnh hưởng gì tới con đâu. Mẹ không phải lo."

"Không lo?! Anh có biết sốc mất máu có thể nguy hiểm đến tính mạng không?! Mẹ cho anh đi học xa là tin tưởng anh biết tự chăm sóc chính mình. Ai ngờ lại đua đòi để ra nông nỗi này, thật giỏi quá!"

"Thì con cũng đã chết đâu. Mẹ chì chiết cái gì." Hắn càu nhàu.

"Còn nói nữa! Có mẹ là bác sĩ mà cũng như không vậy! Thế này làm sao mẹ dám giao cái Hạ cho con chứ?!"

Cô Hường vừa nhắc đến tên An Hạ, vẻ mặt lạnh nhạt của Trường Giang liền trở nên hết sức khó coi. Hắn nhìn ra khoảng không xám xịt ngoài cửa sổ, khẽ mấp máy môi.

"Vậy mẹ khỏi giao nữa! Con cũng không có cái vinh hạnh ấy đâu!"

Phản ứng nằm ngoài dự đoán này của con trai khiến cô Hường đôi chút ngỡ ngàng. Trước giờ, con cô đối với chuyện của cô bé nhà hàng xóm đều rất nghiêm túc. Cũng không thể phủ nhận suốt mười năm nay, cậu hai này đã thực hiện những gì cô căn dặn hết sức tận tình. Cô bé kia có thể tiếp tục sống, và trưởng thành như bao đứa trẻ đồng trang lứa khác cho đến ngày hôm nay, hẳn cũng nhờ một phần lớn ở sự kiên nhẫn của thằng nhóc thuở đó. Từ lúc đủ lớn để hiểu chuyện, nó chưa từng phàn nàn với cô một câu nào cả. Không hiểu sao hôm nay...

"Con đang giận dỗi cái gì vậy?" Cô Hường nhìn chăm chăm vào mặt con.

Trường Giang không quay đầu lại.

"Con không có!"

"Hai đứa cãi nhau à?"

"Con đã bảo là không có! Mẹ làm ơn đừng hỏi gì nữa đi!"

Hắn gắt lên, có phần như bị kích động khiến cô Hường vì nghĩ đến sức khỏe của con, nên cũng không nối lời nữa. Nửa năm mới được gặp con, không ngờ lại ở trong tình trạng này, người làm mẹ như cô sao tránh khỏi đau xót. Mới đầu, đúng thật là cô cũng mong mỏi nó sẽ được như anh trai, sớm gặt hái thành tựu làm cho ba mẹ nở mày nở mặt. Nhưng đổi lại là sự suy sụp cả về sức khỏe lẫn tinh thần như vậy, thì chi bằng cứ làm một đứa trẻ bình thường, vui vẻ khỏe mạnh là được. Thằng cả đã ra nước ngoài từ sớm, có thể sẽ rất lâu nữa cũng không quay trở về. Cô chỉ còn mỗi mình nó để nuôi hy vọng trong suốt nửa còn lại của cuộc đời. Nếu những việc thế này lại một lần nữa tái diễn, thử hỏi cô sẽ phải làm sao?!

Cô Hường ôm những nỗi niềm trong lòng, lặng lẽ bước ra ngoài hành lang. Trường Giang mới tỉnh xong đã lại thiu thiu ngủ tiếp, xem chừng vẫn còn rất mệt. Cô mới trao đổi vài câu ngắn gọn với bác sĩ điều trị xong, chợt nhớ mình đã tắt điện thoại suốt cả chuyến đi, bèn lấy ra mở lại. Màn hình mới nháy sáng, đã lập tức có cuộc gọi tới.

"An Hạ?!"

***

"Mẹ ơi, Giang sao rồi?! Cậu ấy thực không làm sao chứ?!"

Cô Hường nhìn cô bé hàng xóm thở không ra hơi, mặt mũi cũng đỏ bừng, mà giọng cứ như sắp khóc kia thì không giấu được sự thương cảm. Cô đưa tay vỗ vỗ lưng An Hạ, vừa nhẹ kéo cô bé ấy ngồi xuống hàng ghế dài bên ngoài cửa phòng bệnh.

"Nó khỏe! Vừa tỉnh xong giờ đã lại ngủ rồi. Con không phải lo!"

An Hạ đưa tay quệt đi những giọt nước mắt đang chực chảy, cố gắng nuốt xuống tâm trạng rối bời nãy giờ của mình. Thật là... Sao những chuyện không hay cứ dồn dập kéo đến như vậy không biết?! Mới rồi, khi cô vừa bước xuống tàu thì gặp Hoàng Hải. Cậu ta không báo trước mà chủ động đến ga đón cô, hình như chờ khá lâu rồi. Câu đầu tiên An Hạ nghe được là, đến bệnh viện trung tâm một chút, bạn Giang của bạn hiện đang ở đó.

"Tóm lại cậu ấy bị làm sao ạ?! Cậu ấy gầy đi như vậy, lại còn xanh nữa, chắc chắn là không khỏe. Con biết mà không ngăn lại, cũng chẳng ở cạnh giúp đỡ, con..."

"Thôi nào! Không phải lỗi của con! Cái thằng suốt ngày cắm đầu vào sách vở, bỏ bê bản thân thì trước sau gì cũng vậy cả."

Cô Hường vội xua tay, lúc này mới để ý đến Hoàng Hải nãy giờ vẫn im lặng đứng ở phía sau. Một tia phức tạp rất nhanh xẹt qua ánh mắt của người phụ nữ.

"Cháu cũng ngồi đi! Bạn của An Hạ à?"

"Vâng! Cháu là Hải, bạn cùng lớp của bạn ấy. Với bạn Giang cũng có quen biết qua."

Hoàng Hải lễ độ trả lời, rồi như hiểu ra thái độ giữ kẽ nãy giờ của người phụ nữ lớn tuổi, cậu biết ý hơi cúi người.

"Cháu ra ngoài mua ít đồ. Lát sẽ quay lại."

"Ừ, đi đứng cẩn thận!"

Cô Hường mỉm cười nhìn theo những bước đi vững vàng của cậu trai, trong tâm dường như cũng phán đoán được chút ít tình hình của đám trẻ. Trông sang, lại thấy cô bé kia vẫn đang bần thần nhìn qua cửa kính phòng bệnh, sự đau xót tràn ngập đến từng hơi thở. Lại nhớ tới thái độ của con trai khi nãy, cô Hường cuối cùng cũng không nhịn được, lên giọng khẽ hỏi.

"Hạ! Ra đây mẹ nuôi hỏi chuyện."

Rồi đợi cô bé không đành lòng ngồi xuống, cô Hường mới nói tiếp.

"Mẹ hỏi thật con. Giữa hai đứa có chuyện gì?"

"Chuyện gì... là chuyện gì ạ?" An Hạ rụt rè hỏi lại.

"Cả con, cả thằng Giang, mẹ tin hai đứa cũng đủ lớn để hiểu chuyện rồi. Có rung động sớm với bạn trai, bạn gái... mẹ cũng không cấm. Nhưng để ảnh hưởng xấu đến tinh thần, sức khỏe, rồi học tập, thì thật không nên chút nào!"

Đòn gió của cô Hường quả nhiên hiệu quả. An Hạ mới nghe xong, lập tức mặt đã nửa đỏ nửa xanh, chỉ biết lắp bắp.

"Mẹ nuôi... Con không hiểu..."

"Mẹ mới là người không hiểu. Vẫn nghĩ con với Giang gắn bó từ nhỏ, mà giờ đứa thì có bạn trai đưa đón, đứa thì có bạn gái chăm sóc, rốt cuộc là giận nhau, hay là đều đã tìm được đối tượng riêng cho mình rồi?"

Lời nói thẳng thắn của cô Hường còn chưa thốt ra tròn câu, An Hạ đã lặng người đi, mãi sau mới tìm lại được giọng nói của mình, rời rạc cất lên.

"Cậu ấy... thực có bạn gái?!"

"Chuyện này..."

Cô Hường chưa nói hết câu, cửa thang máy bên cạnh đã từ từ mở ra, mang theo một dáng người xinh xẻo. Huyền Mi đã quay trở lại, cầm theo một túi đồ khá lớn. Vắt ở cánh tay là chiếc áo phao màu đen mà An Hạ đã nhìn quen đến từng đường chỉ một.

"Chào cô ạ! Chào An Hạ, bạn cũng tới thăm Giang?"

"Chào..." An Hạ nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác trên tay cô gái mới tới.

"À... Cái này..." Huyền Mi cười thoang thoảng. "Mình mới về lấy ít đồ dùng cá nhân cho Giang. Cậu ấy có lẽ phải ở lại đây thêm vài ngày nữa."

Nói rồi, cô hơi gật đầu khi đi qua người cô Hường và An Hạ, rất tự nhiên đẩy cửa phòng bệnh của Trường Giang ra. An Hạ đứng như trời trồng, chỉ biết nuốt khan mà dõi theo những động tác hết sức ân cần và thân thiết của Huyền Mi khi sắp đồ, rồi kéo chăn, giặt khăn... cho cậu trai đang ngủ bên trong.

Quả nhiên, không có lửa, làm sao có khói...?!

Cửa thang máy một lần nữa lại mở, lần này là Hoàng Hải. Cậu xách một túi đồ ăn, khẽ khàng bước ra. Vừa thấy dáng vẻ thẫn thờ của cô bạn trước mắt, lại nhìn vào những gì đang êm đềm diễn ra bên trong căn phòng trắng toát kia, cậu rốt cuộc cũng lên tiếng.

"Cô và An Hạ chắc cũng mệt rồi, chúng ta xuống sảnh ăn chút gì đi."

"Làm phiền cháu quá!" Cô Hường gật đầu, kéo tay An Hạ. "Con đi đường xa đã kịp ăn gì chưa? Ra ngoài ngồi một lát. Thằng Giang còn lâu nữa mới dậy."

"Nhưng con không đói..."

"Không đói cũng đi!"

Hoàng Hải đột nhiên quát lên, dường như có chút thiếu kiềm chế. Rồi như chợt nhận ra mình không nên làm vậy, cậu liền hướng ánh nhìn về phía cô Hường, hơi cúi đầu.

"Cháu xin lỗi."

Nói rồi, cậu mạnh mẽ quàng tay qua vai An Hạ, kiên quyết dẫn cô đi. Trước vẻ bối rối như sắp sửa cự tuyệt của cô, Hoàng Hải không nhìn sang, chỉ hạ giọng xuống.

"Mọi chuyện qua rồi, giờ thì đến lượt bạn cần được nghỉ ngơi. Đừng khiến tôi phải ân hận... vì đã đưa bạn tới đây như vậy..."

An Hạ đờ đẫn nhìn lên, nhưng từ góc độ của cô lúc này, chẳng làm sao thấy rõ khuôn mặt của anh bạn cùng lớp. Chỉ cảm thấy bàn tay đang đặt trên vai mình mỗi lúc một siết chặt lại. Cô những muốn tránh đi, nhưng lại không tìm nổi một chút sức lực nào để làm được điều đó. Cô không ngốc đến mức mức không hiểu được vì sao Hoàng Hải lại đột nhiên hành xử lạ lùng như thế. Nhưng chính vì hiểu, lại càng chẳng biết mình nên làm gì bây giờ...

Cô Hường nhìn hai cái bóng phía trước, chỉ chầm chậm bước theo, cũng không góp thêm lời nào nữa. Mới gặp lần đầu, nhưng cô đã có ấn tượng không tệ với cậu nhóc này. Thậm chí, so với thằng con cục cằn nhà cô, còn có phần tâm lý hơn. Quen với cái Hạ, hẳn sẽ biết cách chăm sóc con bé rất tốt. Có một người như vậy ở bên, cuộc sống xa nhà của con bé cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều...

Với tư cách một người mẹ, cô thấy mừng.

Nhưng, sao cũng lại thấy buồn đến thế...

***

"Mẹ tôi đâu?"

Trường Giang sau một hồi im lìm, cuối cùng cũng lên tiếng.

"Cô vừa mới ra ngoài một chút thôi. Bạn có cần gì cứ nói với mình, đừng ngại!"

Huyền Mi đặt quyển tạp chí xuống bàn, hơi nghiêng đầu cười nhẹ. Yêu thương cứ thế mà dâng lên, tràn ngập trong đôi mắt. Cuối cùng, anh chàng này cũng chịu thừa nhận sự có mặt của cô ở đây. Chỉ thế thôi, mà trong lòng cô đã thấm đẫm một nỗi sung sướng khó tả.

Nhưng trái với vẻ hân hoan của Huyền Mi, Trường Giang tiếp tục im lặng. Lần tỉnh lại trước đó, chỉ nhìn qua thái độ của mẹ với cô nàng này, hắn đã lờ mờ đoán được lúc mình ngất đi đã xảy ra những chuyện gì. Không ngờ việc mình ngã bệnh một, thì không ngờ lại phải dính dáng tới Huyền Mi những mười.

Vụ rắc rối ở hồ nước công viên hồi đầu năm học chỉ là vạn bất đắc dĩ, hắn chưa bao giờ vì chuyện đó mà lưu tâm thêm bất cứ điều gì. Ngay cả khi Huyền Mi chuyển vào học cùng, ngồi cạnh, cùng làm bí thư và sinh hoạt câu lạc bộ với hắn, Trường Giang trước sau vẫn chỉ giữ đúng một thái độ duy nhất: lạnh nhạt. Lạnh nhạt như tính cách vốn có của hắn. Lạnh nhạt như đứng trước những điều không liên quan đến mình. Và lạnh nhạt, vì hắn không muốn bị kéo vào những rắc rối khác như tin đồn thuở nào lan truyền đầy rẫy trên diễn đàn mạng của trường vậy.

Huyền Mi thích hắn, đương nhiên hắn biết. Nói một cách công bằng, hắn cũng không có ghét bỏ gì cô nàng cả. Dành cho người không quan trọng một tình cảm nào đó, dù có là tiêu cực đi chăng nữa, cũng vẫn là quá sức rảnh rỗi. Nhưng, hắn thấy mệt mỏi với cái cách cô ta luôn tỏ ra "vô tình" mỗi khi gặp gỡ, hay ở bên cạnh hắn. Sự xinh xắn, dịu dàng, thậm chí cả cái thái độ đúng mực đến khó chịu ấy, đều làm cho Trường Giang cảm thấy ngột ngạt. Tất cả chỉ gợi hắn nhớ đến một đứa con gái khác, người mà hắn chỉ mong đối với hắn, được một phần mười sự nhiệt tình như vậy thôi...

Nhưng, đó là điều không thể nào! Chính vì thế, mà hắn đối với sự ân cần trước mắt, lại càng thêm muôn phần bực bội.

"Mi!"

Trường Giang bất ngờ cất giọng. Nhưng hắn không nhìn thẳng mặt Huyền Mi, mà từ đầu đến giờ, ánh mắt vẫn chỉ tập trung vào một điểm nào đó trên chiếc chăn bông đang phủ lên nửa người mình.

Cô gái xinh xắn nọ còn chưa kịp hân hoan khi nghe tên mình, lần đầu tiên được gọi ra từ miệng hắn, thì Trường Giang đã nói tiếp.

"Bạn thích tôi, đúng chứ?"

Những thanh âm trầm ổn đều đều thốt lên, điềm đạm và ôn tồn, nhưng vừa lọt qua tai Huyền Mi lại như vạn tiễn xuyên tâm, khiến cô chết đứng. Tất cả những sự thẹn thùng trong người cô gái như được kéo ra hết ngoài mặt, làm ửng hồng đôi má thon nhỏ.

Huyền Mi cắn cắn môi đầy bối rối, khẽ đưa mắt liếc trộm Trường Giang, như cố sức phán đoán chút ít ý đồ cũng như biểu cảm lúc này trên gương mặt hắn. Nhưng vô vọng. Suốt nửa năm qua, đây là người con trai ở gần với cô nhất, nhưng chưa bao giờ cô bắt được một cái liếc mắt, hay một nụ cười dù chỉ là nhạt nhòa nào đó dành cho mình. Có điều, chàng lớp trưởng ấy càng lạnh nhạt với cô bao nhiêu, Huyền Mi lại càng giống thiêu thân, lao vào theo đuổi giấc mộng của mình bấy nhiêu.

"Bạn thực sự thích tôi?"

Trường Giang nhắc lại một lần nữa, không có vẻ gì là đùa giỡn cả. Mà tiếp xúc với hắn lâu, hẳn người đối diện cũng biết rõ, hai từ "đùa giỡn" vốn không có trong từ điển giao tiếp của hắn. Huyền Mi lúc này mặt đã đỏ rần xuống tận cổ. Cô không còn thời gian để nghĩ xem rốt cuộc người này có ý gì khi hỏi vậy nữa, chỉ có thể cúi gằm mặt mà gật đầu.

"Tôi vẫn đang chờ câu trả lời!"

"Phải! Mình thích bạn!" Huyền Mi lấy hết can đảm, nói một hơi. "Mình đã thích bạn ngay từ lúc mới nhìn thấy bạn đi dạo ven hồ. Sau này gặp lại, càng thích nhiều hơn."

"Vậy sao?" Trường Giang đến tận lúc này mới liếc nhìn cô bạn dễ thương đang vò mạnh hai tay vào nhau đầy lúng túng trước mắt. Hắn nhếch môi cười nhạt. "Nhưng tôi thì không thích bạn!"

Không đợi Huyền Mi phản ứng, Trường Giang đã khoanh tay lại, nụ cười trên khóe môi hắn cũng đậm hơn.

"Như vậy, bạn có còn ham muốn chăm sóc tôi như cậu đang làm bây giờ nữa hay không?"

Huyền Mi mặt đã đỏ đến mức chỉ dùng hình tượng quả cà chua cũng không thể so sánh nổi nữa rồi. Cô cắn chặt môi, dường như vẫn chưa muốn tiếp nhận những lời phũ phàng này. Một lời của cậu ta thôi, đã vạch trần mọi tim đen tim đỏ của cô ra mà chế giễu, khiến cô bất giác cảm thấy mình như một con mồi tội nghiệp vừa rơi vào bẫy một cách ngọt ngào.

"Xin lỗi." Trường Giang tiếp tục diễn lại nụ cười nhạt nhẽo của mình. "Tôi chỉ muốn nói, đừng phí sức vào tôi làm gì nữa."

"Nhưng... mình thích bạn thật lòng! Mình có điểm gì không vừa mắt bạn chứ?"

Đôi môi hồng hào đã bị Huyền Mi cắn muốn bật máu. Cô nắm chặt tay lại, đầu gối trắng mịn lộ ra dưới lớp váy mỏng cũng chầm chậm đặt lên thành giường. Trường Giang chỉ liếc qua hành động của Huyền Mi, không cổ vũ cũng chẳng phản đối. Hắn vẫn cứ thế, bất động nhìn ra bầu trời tai tái ngoài cửa sổ. Đến khi bàn tay trắng nõn nào kia vừa chạm vào người hắn, Trường Giang mới hờ hững lên tiếng.

"Tôi thích con gái tóc đen, ngắn và thẳng. Không làm điệu, không son phấn, mặc váy dài và đi giày lolita."

"Sao cơ...?!"

"Không lôi thôi phiền phức, và quan trọng nhất, phải biết nghe lời."

Hắn vẫn nhả giọng, đều đều và trầm ổn, chỉ là những đám mây xám xịt ngoài kia cứ như đang dần bị hút vào hết tầm mắt. Bàn tay vốn hờ hững khoanh lại trước ngực cũng mỗi lúc một siết chặt, làm nhăn cả ống tay áo pijama mỏng mảnh.

"Hiểu chứ?!"

Huyền Mi mở to mắt. Cả người cô cũng khựng lại trước thái độ khó hiểu của chàng trai trước mặt mình. Cả hai cứ thế tiếp tục sự rượt đuổi, cô nhìn hắn, hắn thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Từng ý tứ của lời nói, từng cái chớp mắt, từng cái nhếch miệng phức tạp sâu xa của hắn lúc này vừa như một lời thách thức, mà cũng là một cái đích mơ hồ khiến Huyền Mi chẳng thể phân nổi thực hư.

Một lúc lâu sau, trong không gian yên ắng mới vang lên tiếng cô gái nuốt khẽ. Thanh âm trong trẻo từ miệng cô bật ra, rời rạc và rụt rè.

"Nếu mình thay đổi, bạn sẽ đồng ý quen với mình chứ?!"

Cô vừa dứt lời, Trường Giang đã với tay kéo sập tấm rèm romance xuống. Cả căn phòng liền chìm trong bóng chiều lờ mờ. Giọng nói của hắn, dường như chưa bao giờ trầm đến như thế.

"Có lẽ!"

Bên dưới khoảnh sân nhỏ, thấp thoáng qua những tán cây xơ xác là bóng dáng của hai cô cậu thiếu niên nào đó. Họ hơi dựa vào nhau, chậm rãi bước những bước thật dài, như muốn kéo theo những nỗi niềm riêng của mình ra khỏi cổng...

Chương 45 << >> Chương 47
 
Chỉnh sửa lần cuối:

giovotinh_ji

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/11/14
Bài viết
362
Gạo
20,0
Nàng ạ, nàng cho Oruyl ăn dấm ngày càng đậm nha... ≧﹏≦
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Mỗi chương nhích được một tẹo vậy chị? :(
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Chương 47: Trong tình yêu, chúng ta là ai?!

Mùa đông lạnh lẽo của phương Bắc cuối cùng cũng qua đi, nhường chỗ cho cơn mưa phùn thưa thớt trên những cành lộc biếc, báo hiệu một mùa xuân mới đang ùa về. Xung quanh ngọn đồi Long Việt, hoa ban đã nở trắng cả một trời. Lũ trò nhỏ cũng dần dần thay những chiếc áo bông to sù sụ bằng những bộ cánh trẻ trung và tươi mới hơn. Khắp sân trường, hành lang, lớp học... đâu đâu cũng tràn ngập những chủ đề về kỳ nghỉ dài ba tuần trước mắt. Các kỳ thi đã tạm thời bị đẩy lùi ra xa. Và trong không gian thấm đẫm mùi hương hoa cỏ ấy, tâm trạng của những học sinh, giáo viên xa nhà cũng mỗi lúc một tươi tắn và rạo rực.

Trái ngược với sự nóng bỏng đang luồn lách vào tận từng lớp học, bao phủ lên cả tập thể lớp 10 Chọn lại là một màn đêm u ám. Suốt từ Tết dương tới giờ, suốt buổi học, thật hiếm được nhìn thấy những cười đùa nghịch ngợm trên môi của các thành viên vui tươi nhí nhố ấy. Thay vào đó là sự nghiêm túc học hành đến kinh ngạc. Tới mức mấy thầy cô cũng không khỏi giật mình, thiếu điều ôm chầm lấy nhau mà mừng mửng tủi tủi. Tất thảy đều đoán rằng bọn nhóc này đang nung nấu quyết tâm thi vượt lớp. Năm tới, biết đâu sẽ không còn 11 Chọn nào nữa chăng?!

"Bọn mày ơi, không phải chuyện đùa đâu! Cứ thế này chắc tao sẽ chết sớm quá! Lấy đâu cái thân để về quê ăn Tết bây giờ...?!"

Xuân Sơn nằm bò ra bàn. Từng đám mây đen tưởng chừng đang vần vũ trên mớ tóc xoăn tít ấy.

"Tao chưa thấy ai chết vì học bao giờ!" Tuấn Hùng không thèm nhìn sang thằng bạn quý, chỉ lật lật mấy trang giáo trình.

"Tao không chết vì học! Tao chết vì..." Cậu bạn tóc xoăn bất chợt hạ giọng. "... hai anh chị trên kia kìa!"

Theo cái hất mặt kín đáo của cậu, cả đám liền nhìn lên phía trên. An Hạ và Hoàng Hải đang mỗi người một góc, cùng cắm mặt vào tập vở của mình.

"Sao?" Hải Đăng đang ngồi nghịch điện thoại, cũng ngẩng lên góp một câu. "Anh chàng lớp trưởng lớp Lý kia chính thức có bạn gái rồi, thì thằng Hải càng được dịp thừa nước đục thả câu thôi! Có vấn đề gì chứ?!"

"Mày đúng là...! Nông cạn!"

Xuân Sơn tặng một cái nhìn hết cách cho gã chiến hữu của mình, rồi quay sang bên cạnh.

"Hùng! Mày có cao kiến gì không? Chứ nhìn hai kẻ thất tình nhất quyết không chịu mang hạnh phúc lại cho nhau kia, tao không chịu nổi nữa!"

Tuấn Hùng tới tận lúc này mới bỏ kính xuống. Cậu thở một hơi dài, tặc lưỡi mà hướng cái nhìn của mình về phía hai kẻ cố chấp nọ. Tháng trước, chính cậu là người đã ngăn Hoàng Hải lại, bảo rằng không nhất thiết phải can thiệp quá sâu vào mối quan hệ của đôi thanh mai trúc mã kia mà làm gì. Nhưng gã ngốc đó nghĩ ngợi một hồi rồi vẫn quyết định đưa người trong mộng của mình vào bệnh viện thăm nom "tình địch". Chẳng biết có chuyện gì xảy ra, mà lúc trở về, người thì trầm mặc, người thì im lặng. Rồi không lâu sau đó, anh chàng Giang kia xuất viện, tay trong tay với nàng Bí thư xinh đẹp nhất lớp.

Thôi thì... Đó là chuyện của người ta, Tuấn Hùng cũng chẳng thích tọc mạch. Nhưng lạ hơn, sau vụ đó, mối quan hệ giữa hai kẻ đang ngồi cắm cúi làm bài kia vẫn... y nguyên như cũ, thậm chí có phần gượng gạo hơn. Cậu những tưởng lúc này là cơ hội bằng vàng cho Hoàng Hải tranh thủ tình cảm của cô bạn cùng bàn. Ai ngờ tất cả những gì cậu ta làm vẫn chẳng hề vượt quá giới hạn lúc trước.

Mày không biết cái cảm giác khi nghe người mình thích thản nhiên tuyên bố rằng, phải, đây là bạn gái tôi, đau lòng thế nào đâu... Cô ấy đau lòng đủ rồi. Tao không muốn làm bất cứ điều gì khiến cô ấy khó xử thêm!

Chẳng biết cậu ta thích diễn vai quân tử, hay đã thực lòng với người ta đến mức không hề nghĩ tới việc tư lợi cho bản thân mình một chút gì rồi?!

"Bọn mày có nghĩ thằng Hải thua kém anh chàng Giang kia không?"

Đám con trai vừa nghe anh bạn bí thư đột ngột hỏi vậy, thì cũng ngơ ngác dừng lại mọi việc cá nhân mà ngẩng lên.

"Điều này..." Xuân Sơn ngần ngừ. Dù đúng là gà nhà thì đương nhiên phải ủng hộ nhau, nhưng có những sự thật thực khó mà phủ định.

"Gã Giang đó... Ngoài việc cao hơn, đẹp trai hơn, thể lực tốt hơn, học giỏi hơn, nổi tiếng hơn... thì cái gì cũng không bằng thằng Hải nhà mình!"

Hoàng Long cười hềnh hệch, nhưng rồi nhận ra trò cười mình vừa pha nhạt tới mức chẳng ai buồn nhếch mép, liền tự động ngậm miệng.

Xen lẫn những tiếng thở dài thườn thượt của cả đám, Tuấn Hùng chỉ đưa tay đẩy gọng kính. Cậu hướng ánh mắt xa xăm ra bầu trời, nơi in dấu những búp non của cây bàng đang bừng bừng nẩy lộc...

***

Thấm thoắt đã đến tuần học cuối cùng trước kỳ nghỉ Tết.

"Con bé này! Vé máy bay đã đặt cho con rồi, mà lại đòi đi tàu về trước là sao?!"

An Hạ vừa nhấc điện thoại, đã lập tức phải đẩy ống nghe ra xa vì lời hỏi tội long trời lở đất bên đầu dây nọ. Sao các cụ ở nhà thính quá thể như vậy?! Cô nhóc mới chỉ vừa gọi cho chú Thành ướm hỏi là, ba đã thanh toán chưa, nếu chưa thì để con đi tàu về sớm cũng được. Dân Vạn giàu lắm, tàu khách ngày này cũng chẳng đông đâu. Ấy thế mà chưa đầy vài phút sau, đã thấy mẹ cô gọi lại tróc nã rồi.

"Mẹ à... Đi tàu cũng được chứ sao... Giá vé cả đi lẫn về cũng chỉ bằng một nửa à... Vội gì đâu mà phải đi máy bay chứ?!"

Hoàn toàn không để tâm đến những tiếng rên rỉ của con gái, cô Hương nhắc lại một lần nữa.

"Không là không! Đi máy bay chỉ mất có hơn hai tiếng. Còn tàu là tận hai ngày. Lần trước đã vậy rồi. Giàu nghèo gì cái vé máy bay. Mẹ cũng không phải là không lo nổi!"

Nghe mẹ nói, An Hạ chỉ mím môi, không nối lời tiếp nữa. Có lẽ mẹ vẫn còn để bụng chuyện đó, rằng An Hạ nói muốn chuyển trường. Tháng trước, khi mẹ đột nhiên phải vào bệnh viện, khi cô nhận ra trước giờ mình đã quá vô tâm với những gánh nặng kinh tế của gia đình để cho mình có thể theo học tại ngôi trường danh giá, An Hạ lần đầu tiên đã nghiêm túc nghĩ tới việc, rốt cuộc mình đến đây để làm gì... Một suất đậu vớt, ngày ngày ngụp lặn cố theo kịp bài vở, có thực sự cần thiết không?!

Hơn nữa, cái người đã mang cô tới đây cũng chẳng còn cần cô nữa.

"Nghe mẹ nói này." Cô Hương dường như cũng hiểu được phần nào tâm tư của con, nên hạ giọng nói khẽ. "Chỉ cần con khỏe mạnh, mỗi ngày đều vui tươi học tập là tốt rồi. Ngoài ra, chưa cần phải lo nghĩ thay cho ba mẹ điều gì cả đâu! Nhớ chưa?"

An Hạ uể oải nuốt khẽ, tiếng "vâng" trong cổ họng bật ra chẳng chút dễ dàng gì.

Cô Hương nghe giọng điệu đầy tâm sự của con gái thì không khỏi xót xa. Khi biết sơ qua tình hình của bọn trẻ ở trường qua lời kể của Hường, cô cũng buồn mất cả buổi. Nhưng... biết làm sao được. Hai đứa nhỏ đang ở độ tuổi chẳng thể đoán trước, có hứa hẹn gì cũng chỉ là sự đồng lòng của người lớn với nhau. Và bây giờ, thực lòng cô cảm thấy hối hận vì đã làm như vậy, vô hình trung đã khiến con gái mình gieo xuống một hạt mầm...

"Hạ... Mẹ biết thời gian này chắc con ở trường cũng không vui vẻ gì. Chuyện thằng Giang, mẹ..."

"Thôi mẹ ơi... Con biết rồi. Con sẽ đi máy bay!" An Hạ không đợi mẹ nói hết câu, đã lập tức ngắt lời. "Giờ con phải đi trả sách cho thư viện đây. Bao giờ về con sẽ gọi cho mẹ sau! Con chào mẹ!"

An Hạ nói một hơi thật dài, như để chặn mọi sự chen ngang của mẹ, rồi vội vội vàng vàng dập máy. Từ hôm đó tới nay, cô luôn thẳng thừng né tránh khi có ai đó nhắc đến cái người mà ai cũng biết là ai đấy. Cô đã quá mệt mỏi trong việc cứ phải phán đoán cũng như dò xét tâm tư tình cảm của hắn rồi. Hy vọng, thất vọng, rồi lại hy vọng, rồi lại thất vọng... giống một vòng xoáy, mỗi ngày đều bào mòn tinh thần cô, từng chút, từng chút. Giả như tên đó chỉ là một kẻ qua đường nào đó, hẳn An Hạ đã có thể đứng hiên ngang trước mặt hắn mà hét to lên rằng: Yêu hay không?!

Còn đây, hắn ta lại là một trường hợp đặc biệt. Cực kỳ đặc biệt. Không yêu giả dép bố về ấy à? Vấn đề là về đâu? Khi mà đến cả cái góc kín đáo nhất nhà cô là toa lét vĩ đại, hắn cũng có thể thò mặt vào đó bất cứ lúc nào?!

An Hạ rầu rĩ ôm mớ sách tham khảo của kỳ trước lên, cảm thấy tiền đồ của mình ở cái chốn đây sao mà quá mức đen tối...

***

Thư viện những ngày giáp Tết vẫn đông nghẹt người. Ngoại trừ những thành phần mọt sách tiêu biểu ra, thì dân tình đa phần đổ dồn về khu vực sách khoa học thường thức và phòng máy tính. Hôm nay, nhóm bạn lớp 10 chọn đã hẹn nhau lên thư viện trả sách, và giờ đang ngồi uể oải ngoài sảnh.

"Bọn mày thấy sao?!"

Xuân Sơn gập bìa da của máy tính bảng lại, đánh mắt sang mấy đám chiến hữu của mình. Như thông lệ, anh chàng ham vui này luôn là người đầu tiên cập nhật được những tin nóng nhất trên vỉa hè, ngoài hành lang lớp học. Và hôm nay, trên fan page của trường Long Việt bất ngờ xuất hiện một confession vô danh, vừa đăng lên đã nhận được hàng nghìn lượt yêu thích và bàn tán. Đó là những dòng viết với tựa đề: "Trong tình yêu, chúng ta là ai?!" đến từ một nickname cũng gợi nhiều liên tưởng, "You are the apple of my eye".

Chủ nhân của những dòng viết này có lẽ là một chàng trai học trong trường, cậu ta cũng nhấn mạnh rằng mình gửi bài không phải để tham dự cuộc thi "Thay lời muốn nói" đang diễn ra trên page nhân dịp Lễ tình nhân sắp tới, mà chỉ là những suy tư của mình có nhu cầu được bày tỏ. Ngay mở đầu, người viết đã bộc bạch thẳng: Tôi đang thích một cô gái. Nhưng cô ấy không thích tôi.

Xuyên suốt sau đó, là câu chuyện về những cô bạn gái cậu ta đã quen từ thời cấp hai tới tận bây giờ. Từ cô gái xinh nhất trong đội thể dục nhịp điệu, cho tới mẫu bìa của báo Thiếu niên, thậm chí, đến cả một chị lớp trên, con gái của cô giáo chủ nhiệm nữa. Mỗi người mỗi vẻ, nhưng tất cả đều được người viết nhắc đến như một kỷ niệm của những tháng ngày trẻ trung mà nông nổi.

Cho tới cô gái bây giờ tôi đang theo đuổi... Không, gọi là "theo đuổi" cũng không đúng, vì khác những lần trước đó, với cô ấy, tôi chưa từng nảy sinh tham vọng mình sẽ chinh phục được. Dù rằng, nếu được đáp lại tình cảm, chắc tôi sẽ sung sướng đến không còn gì bằng. Nhưng khi nhìn những giọt nước mắt trên má cô ấy, tôi mới nhận ra, hạnh phúc thật sự của mình chính là được thấy cô ấy mỉm cười...

Bài viết không quá dài, nhưng những tình cảm chân thành ẩn chứa trong đó khiến nó nhanh chóng được chia sẻ khắp nơi, với những lời cầu chúc cho chàng trai sẽ tìm được vào trái tim của cô gái mình thích. Mọi người cũng đoán già đoán non về danh tính của hai nhân vật chính, tạo nên một sự xôn xao nho nhỏ trước ngày Valentine đang tới thật gần.

"Còn sao với trăng cái gì nữa!" Hoàng Long xì một tiếng. "Cái gì mà 'Tôi thích nhìn cô ấy ngồi cắn nhẹ vào cán bút, mái tóc ngắn cũng theo đó mà rủ xuống, bình yên đến lạ'?! Mày nghĩ trên đời này có nhiều gã dở người đến mức chỉ nhìn thôi cũng đủ no rồi như thằng Hải nhà mình à?!"

"Chuyện tình đẫm lệ!" Tuấn Hùng chẹp miệng.

"Biết làm sao được..." Hải Đăng di đi di lại ngón tay trên màn hình. "Ai bảo thằng Hải lại là người đến sau chứ!"

"Có đến trước thì cũng vậy thôi! Căn bản là ca này thằng bé không có cửa!"

Cả đám nhún vai nhìn nhau, rồi lại tiếp tục nằm bò ra bàn mà ngao ngán. Nhìn cái thời huy hoàng nay còn đâu của anh chàng lớp trưởng, đúng là thật quá sức tiếc nuối.

"Thực ra... Tao không nghĩ vậy!"

Tuấn Hùng sau một hồi trầm ngâm, đột nhiên lên tiếng đầy nghiêm túc. Cậu chống cằm nhìn vào những dòng thổ lộ vô danh trên fanpage, ánh mắt cũng trở nên hiền hòa hơn.

"Thằng Hải có thể thua kém anh chàng Giang kia ở nhiều mặt. Nhưng có một điểm duy nhất, cậu ta không thể so được với nó!"

Mấy gã con trai liền nhỏm dậy, đưa mắt nhìn Tuấn Hùng khó hiểu.

"Có điểm nào cậu ta không so được với nó chứ?!"

"Đó là..."

"Hây! Đến lâu chưa?!"

Một giọng nói thân thiện bỗng dưng vang lên, chen vào giữa đám con trai, làm tất cả giật thót mình, đồng loạt nín lặng. Nhân vật chính không biết đã xuất hiện từ lúc nào. Trong bộ áo gió màu xanh khỏe khoắn, Hoàng Hải hơi đưa tay lên chào, miệng cũng ẩn hiện một nụ cười nhè nhẹ.

"Hôm nay đột nhiên lại trầm thế à?!" Hoàng Hải vừa lấy mấy quyển sách trong ba lô ra, vẫn không thấy ai lên tiếng thì vô tư hỏi chuyện. "Đợi tao vào đăng ký đã nhé!"

Nói rồi Hoàng Hải liền quay lưng bước đi. Chưa được mấy bước, đã nghe Tuấn Hùng gọi giật lại.

"Lát xong ra sân bóng không? An Hạ bảo cô ấy cũng sẽ tới!"

Hoàng Hải hơi ngoảnh đầu lại, đã bắt gặp bốn mái đầu con trai nghểnh lên, người nào người nấy đều như thể cố rặn ra những nụ cười tươi tỉnh. Mấy thằng khỉ này...

"Chắc chắn rồi!" Cậu cười tươi. "Tao chấp cả bốn đứa mày ở một phe đấy!"

Sau đó, là một màn trêu chọc cười đùa làm náo loạn cả sảnh ngoài thư viện, khiến cho mãi một lúc sau, Hoàng Hải mới có thể vác đống sách in dứt được ra khỏi mấy gã bạn quỷ.

Cảm ơn bọn mày... Vì những ngày qua...

Lời nói nhẹ tựa lông hồng của Hoàng Hải để lại trước khi biến mất sau hành lang phòng mượn - trả sách khiến mấy cậu con trai chỉ biết quay sang nhìn nhau, cười trừ. Thực khó nhận ra được anh chàng lớp trưởng 10 Chọn bây giờ, và cái người hay nói hay cười cách đây nửa năm lại chính là một. Cậu ta đã viết gì nhỉ? Vì tình yêu không phải là cái đích, và chúng ta chẳng cần thiết phải chạy đua. Không có sai – đúng, thành – bại. Chỉ có những người yêu thật lòng, và trở nên dại khờ...

Đúng thật là khờ!

Ý là cả bọn này nữa...!

***

Trường Giang ngồi thần người ra trước màn hình laptop đã một lúc lâu. Dạo gần đây hắn luôn tự thấy mình đang dần trở nên "rảnh quá mức". Dự án ở bên Câu lạc bộ đã được hoàn thiện và gửi đi. Bài vở ở trường cũng tương đối nhẹ nhàng. Ngoài việc kiếm vài quyển sách để đọc như mọi khi, hoặc bước vào phòng tập thể lực đằng sau trường giải khuây một chút, thì hắn chẳng còn việc gì khác để làm cả.

Ra viện cũng đã hơn một tháng, có thể nói sức khỏe của hắn hiện giờ đã hồi phục hoàn toàn. Trường Giang đã phải đấu tranh kịch liệt để không phải trở về nhà nghỉ dưỡng, dù rằng đối với học sinh gương mẫu như hắn, nhà trường sẽ sẵn sàng đóng dấu ký tên vào bất cứ lá đơn xin xỏ nào luôn và ngay. Về nhà, đồng nghĩa với việc phải đối mặt với những lời càm ràm mà mẹ hắn còn đang nói dang dở lúc ở viện. Rồi nhìn sang cái căn phòng sát vách bên kia trống hoác, hắn thực không đủ tự tin mình có thể ngoan ngoãn nằm yên "tĩnh dưỡng" một chỗ.

"Giang ơi... Xong việc chưa? Bọn mình về đi...!"

Một mùi hoa hồng ngọt ngào bay vào mũi hắn, và cánh tay của hắn bị kéo nhẹ. Trường Giang thở dài, đứng lên thu dọn sách vở rồi bước ra khỏi phòng đọc, thậm chí chẳng buồn nhìn sang bên lấy một lần. Huyền Mi đang cố bước nhanh theo hắn. Diện mạo mới với đôi giày bệt và mái tóc đen thẳng khiến cô giảm bớt phần nào sự kiêu kì, nhưng trông vẫn đặc biệt dễ thương.

"Sắp nghỉ Tết rồi, trước khi về mình ra thành phố đi chơi một buổi được không?"

"Tôi rất bận!"

Trường Giang không nghe hết đã lạnh lùng đáp, cứ như câu trả lời này đã được lập trình sẵn, gặp tình huống nào cũng cứ thế mà bật ra. Cả tháng nay, đến hắn cũng chẳng đếm xuể mình đã nói câu này với cô nàng bao nhiêu lần rồi. Huyền Mi từng rủ hắn đi xem phim – tôi bận. Rủ hắn đi mua sắm – tôi bận. Thậm chí đến cả rủ đi ăn cơm, đi uống nước, hắn cũng vẫn một lời – bận. Lúc đầu, hắn còn chăm chỉ nghĩ ra vài cái cớ khác đỡ nhàm chán hơn để thoái thác. Sau, đến cả nghĩ cũng thấy lười, nên cứ thế mà từ chối luôn.

Đúng là ngu thì chết, bệnh tật không tự nhiên sinh ra! Đến giờ nghĩ lại, Trường Giang vẫn không khỏi tự chửi rủa cái sự nông nổi của mình ngày hôm đó. Hắn đã cố tình bóc mẽ "cái đuôi" phiền phức này đến tận ngọn rồi, mà tại sao lại không một lời chặt đứt mọi mong đợi viển vông của nàng ta đi?! Chỉ vì đột nhiên, hình ảnh đáng ghét nào kia bỗng dưng lại đập vào mắt. Chỉ vì hắn muốn chọc tức con nhỏ hàng xóm lúc nó níu chặt tay gã "bạn trai" bên cạnh mà hỏi hắn, "bạn gái đây à". Trường Giang thừa nhận, mình có chút không tỉnh táo khi phải đối mặt với hai người bọn họ. Tỉnh táo làm sao được khi hắn đã mệt sắp chết rồi, mà cặp trai gái kia vẫn còn tìm đến tận nơi mà diễn cảnh âu yếm cho hắn xem nữa!

Nghĩ đến đây, Trường Giang chỉ hận không tìm được cái gì đó thích hợp ở dưới chân để đá một cái cho hả giận. Ở bên, Huyền Mi đang định thuyết phục thêm, nhưng nhìn thái độ không muốn tiếp chuyện nay đã chuyển sang hết sức khó chịu của hắn, cô đành không cam lòng mà ngậm chặt miệng. Trong lòng cũng dần dâng lên một cỗ chua xót.

Huyền Mi là một cô gái có đầy đủ những phẩm chất có thể khiến bọn con trai phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Và cô biết điều đó! Cô xinh xắn, học giỏi, ăn nói mềm mỏng dịu dàng, gia đình có điều kiện. Suốt những năm học cấp hai, Huyền Mi luôn là tiêu điểm của tất thảy những anh bạn cùng trường. Nhưng cô đủ tự tin cũng như tự kiêu để không lưu bọn họ vào trong mắt. Cho tới khi gặp Trường Giang. Cái người không thèm nhìn cô lấy một lần, lại đứng đầu khối về học lực, cao ráo, đẹp trai, và theo cô tìm hiểu thì gia đình cũng cơ bản chẳng kém cạnh gì so với gia đình cô, đã hoàn toàn khiến cô đổ gục. Huyền Mi thực nghĩ, chẳng thể tìm đâu ra người xứng với mình hơn thế!

Từ một người quen với sự theo đuổi, Huyền Mi những tưởng chỉ cần mình thể hiện một chút, anh chàng lớp trưởng ngồi cạnh sẽ lập tức xiêu lòng. Con trai, chung quy lại đều thích những bạn gái xinh đẹp và nữ tính. Nhưng nửa năm trôi qua, cậu ta đối với cô vẫn chẳng có chút xíu hứng thú. Thay vào đó, Huyền Mi để ý thấy sự quan tâm đặc biệt của cậu ta với một cô bạn ở cái lớp đứng chót.

Huyền Mi chưa bao giờ cảm thấy bị xúc phạm đến như thế! Mỗi lần nhìn thấy hai người đó đứng cạnh nhau là cô lại tức giận đến không thể ngăn được. Nhất cự li, nhì tốc độ. Cả hai thứ đó cô đều có, chưa kể bản thân cô cũng không phải tệ, làm sao có chuyện cô lại nhận thua trong cuộc chạy đua này được?!

Cô đã làm đủ mọi cách để được ở bên người mình thích. Cô đổi kiểu tóc, thay phong cách ăn mặc để làm vừa lòng người ta. Cô cố tình đặt hai người vào những tình huống thân mật cũng chỉ như một phản xạ trong việc ngầm "khẳng định chủ quyền". Trước mặt người khác, Trường Giang chỉ luôn im lặng trước mọi sự tự tiện của cô, có thể hiểu là cho cô chút thể diện, mà cũng có khi là không thèm để mắt đến. Nhưng khi chỉ có hai người, Trường Giang lập tức dựng lên bức tường ngăn cách, khiến cô không làm sao trèo qua nổi.

"Vậy giờ ra công viên đi dạo được không? Hẳn bạn cũng muốn mua chút đồ về Tết chứ?!"

Huyền Mi im lặng tới gần cổng rồi, cuối cùng lại lên tiếng, như cố vớt vát chút may rủi.

Nhưng một lần nữa, Trường Giang vẫn kiên quyết gạt bỏ mọi hy vọng của Huyền Mi.

"Bạn vẫn chưa nghe rõ sao? Tôi đã bảo là tôi rất bận!"

Trường Giang hơi gằn giọng lên. Rồi liếc thấy bộ mặt như chực khóc của cô gái, hắn đành nói nhỏ lại.

"Để lần khác."

"Lần khác? Lại là lần khác! Đã biết bao nhiêu 'lần khác' rồi mà có lần nào thành hiện thực đâu?!"

Huyền Mi dường như đã tới giới hạn. Sự cục cằn bất thường của Trường Giang khiến sự tủi thân đang trào dâng nãy giờ trong lòng cô chợt bùng nổ.

"Bạn nhận lời hẹn hò với mình, rốt cuộc là có ý gì?! Không hôn nhau, không ôm nhau, không nắm tay nhau, giờ đến cả ở cạnh mình bạn cũng không muốn nữa! Chứ thực ra bạn đâu có thích gì mình?!"

Huyền Mi ngay trước cửa thư viện mà nói to lên, hai mắt cũng hoe đỏ, làm cho không ít bạn học xung quanh chú ý. Có vài người nghịch ngợm bắt đầu lấy điện thoại ra tập tành làm phóng viên. Trước cô gái đang muốn vứt bỏ sĩ diện của chính mình này, Trường Giang vẫn như mọi khi, chỉ im lặng. Đôi mày hắn hơi nhăn lại, ánh mắt dưới cặp kính cũng lạnh đi vài phần. Hắn khẽ mở miệng.

"Về thôi!"

"Không!" Huyền Mi hét lên. "Bạn ở đây, một lời nói rõ ra đi!"

Thiệt tình, phiền muốn chết đi! Trường Giang thở một hơi mạnh, rồi quay người bước ra ngoài sảnh, chẳng buồn đôi co với "bạn gái" của mình nữa. Nhưng hắn còn chưa kịp rời đi, Huyền Mi đã lôi lại. Cô nắm chặt lấy khuỷu tay hắn.

"Bạn không trả lời, mình sẽ không để bạn đi!"

Đến mức này... Còn gì trên đời tệ hơn nữa không?!

Trường Giang hơi quay người lại, trên môi hắn hơi mấp máy. Người ngoài không nghe rõ, nhưng xét theo biểu cảm trên mặt Huyền Mi, hẳn đó thực là một lời không dễ nghe chút nào.

Tôi đã từng nói thích bạn bao giờ chưa?!

Huyền Mi cứng đờ ra trước câu nói tàn nhẫn của người mà cô vẫn hằng yêu thích. Thực sự không cam lòng! Cô đã hạ mình đến mức này rồi, tại sao vẫn chẳng thể nhận lại những gì xứng đáng hơn?! Nhìn tấm lưng to rộng của chàng trai trên những bước đi rời xa khỏi mình, Huyền Mi không còn nghĩ được đây là nơi nào nữa. Cô chạy lại, ôm chặt lấy Trường Giang từ phía sau.

"Giang... Mình không muốn kết thúc như thế này! Mình..."

Trường Giang bị bất ngờ cũng chẳng phản xạ kịp, chỉ có thể dừng lại mà tìm cách gỡ cánh tay đang níu chặt lấy người mình ra. Nhưng hắn càng cố gỡ, Huyền Mi càng ôm chặt, làm thành một màn náo động ngay cửa thư viện. Đúng lúc đôi bên còn đang giằng co nửa chừng, thì một tiếng động lạch xạch bất thần vang lên. Trên mặt đất cách đó không xa, là ngổn ngang những quyển sách tham khảo dày cộp rơi vãi. Dường như chủ nhân của nó vừa va phải một ai đó, nên giờ đang ngồi thụp xuống nhặt vội, luôn miệng xin lỗi.

Đôi tay trắng xanh nhỏ nhắn có vẻ rất lúng túng, nên mãi vẫn chẳng thu dọn xong.

Chương 46 << >> Chương 48
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên