CHƯƠNG 8: KÈM HỌC
13 giờ p.m
- Lấy giấy ra kiểm tra 15 phút - Diệp Phong nói.
Trong lớp lúc này im lặng đến đáng sợ bởi mỗi lần kiểm tra đề bài anh ra chưa bao giờ là dễ cả. Sau khi phát hết đề cho tất cả mọi người, anh đi lướt qua và dừng lại chỗ Ngọc Duệ một chút. Trong khoảnh khắc ấy cô đã ngước lên nhìn anh để nhận được sự giúp đỡ nhưng anh lại chỉ lạnh lùng mà lướt qua.
Suốt 15 phút ấy, vì không làm được nên cô ngồi ngẩn ngơ nhìn ra sân trường ngắm những chiếc lá đang nhẹ nhàng mà rơi xoay tròn theo những luồng gió. Diệp Phong bước xuống gõ nhẹ đầu thước lên bàn cô ngẩng lên nhìn anh rồi lại cúi xuống ngay lập tức. Anh khẽ nói:
- Không làm được bài sao?
- Thầy ra đề khó như vậy e làm sao mà có thể làm được!
- Vậy mà còn lười học. Cuối giờ ở lại gặp tôi!
- Ơ... Ơ...
Anh quay người đi đến bàn giáo viên nói: "Hết 15 phút nộp bài. Về nhà chuẩn bị tiết sau kiểm tra 1 tiết."
Đợi cho mọi người nộp hết bài lên lúc này chỉ còn lại hai người anh mới nói:
- Từ mai tôi sẽ dạy kèm em môn này!
....
Đáp lại là sự im lặng của cô nên anh nói tiếp:
- Sao? không muốn? Không muốn cũng phải học, học lực của em quá kém nếu muốn thi lại...
- Không, không phải em cũng muốn nhưng...
- Không cần phải trả tiền. Tuần 2 buổi là tối thứ 3 và chủ nhật. Thôi về đi!
Trên đường về vừa đi cô vừa nghĩ vậy là từ giờ phải học sao, cô vốn không thích môn này chút nào nên với việc học thêm lại càng khiến cô nhức đầu hơn. Nhưng không sao chỉ cần được gần anh dù cho có học nhiều hơn nữa cô cũng sẽ đồng ý thôi! Không hiểu sao nghĩ đến đây tim cô bỗng đập loạn nhịp mặt nóng ran, cô đưa hai tay lên vừa véo vừa xoa. Có lẽ sự rung động ban đầu đó đã trở thành tình cảm mãnh liệt sâu đậm trong cô tự bao giờ mất rồi.
"Nếu khoảng cách giữa chúng ta là một nghìn bước, anh chỉ cần bước 1 bước, 999 bước còn lại em sẽ chạy đến cùng anh."
13 giờ p.m
- Lấy giấy ra kiểm tra 15 phút - Diệp Phong nói.
Trong lớp lúc này im lặng đến đáng sợ bởi mỗi lần kiểm tra đề bài anh ra chưa bao giờ là dễ cả. Sau khi phát hết đề cho tất cả mọi người, anh đi lướt qua và dừng lại chỗ Ngọc Duệ một chút. Trong khoảnh khắc ấy cô đã ngước lên nhìn anh để nhận được sự giúp đỡ nhưng anh lại chỉ lạnh lùng mà lướt qua.
Suốt 15 phút ấy, vì không làm được nên cô ngồi ngẩn ngơ nhìn ra sân trường ngắm những chiếc lá đang nhẹ nhàng mà rơi xoay tròn theo những luồng gió. Diệp Phong bước xuống gõ nhẹ đầu thước lên bàn cô ngẩng lên nhìn anh rồi lại cúi xuống ngay lập tức. Anh khẽ nói:
- Không làm được bài sao?
- Thầy ra đề khó như vậy e làm sao mà có thể làm được!
- Vậy mà còn lười học. Cuối giờ ở lại gặp tôi!
- Ơ... Ơ...
Anh quay người đi đến bàn giáo viên nói: "Hết 15 phút nộp bài. Về nhà chuẩn bị tiết sau kiểm tra 1 tiết."
Đợi cho mọi người nộp hết bài lên lúc này chỉ còn lại hai người anh mới nói:
- Từ mai tôi sẽ dạy kèm em môn này!
....
Đáp lại là sự im lặng của cô nên anh nói tiếp:
- Sao? không muốn? Không muốn cũng phải học, học lực của em quá kém nếu muốn thi lại...
- Không, không phải em cũng muốn nhưng...
- Không cần phải trả tiền. Tuần 2 buổi là tối thứ 3 và chủ nhật. Thôi về đi!
Trên đường về vừa đi cô vừa nghĩ vậy là từ giờ phải học sao, cô vốn không thích môn này chút nào nên với việc học thêm lại càng khiến cô nhức đầu hơn. Nhưng không sao chỉ cần được gần anh dù cho có học nhiều hơn nữa cô cũng sẽ đồng ý thôi! Không hiểu sao nghĩ đến đây tim cô bỗng đập loạn nhịp mặt nóng ran, cô đưa hai tay lên vừa véo vừa xoa. Có lẽ sự rung động ban đầu đó đã trở thành tình cảm mãnh liệt sâu đậm trong cô tự bao giờ mất rồi.
"Nếu khoảng cách giữa chúng ta là một nghìn bước, anh chỉ cần bước 1 bước, 999 bước còn lại em sẽ chạy đến cùng anh."