Chương 2
Ngày nhập học Minh Thư quen được thêm bạn mới, nhỏ bạn tên Kiều sau này cũng là nhỏ bạn thân chí cốt của cô sau này, Kiều sống gần nhà cô tầm 10 phút đi xe đạp nhưng do học khác trường nên không biết nhau trước giờ.
Chơi với nhau được một thời gian, Minh Thư biết được Kiều nó nói nhiều kinh khủng, cô là đứa sống nội tâm nên những ai quen thân mới có thể nói chuyện được, nhưng không hiểu sao hai đứa tính cách trái ngược mà chơi chung với nhau được luôn. Nhỏ bạn nó còn mê các oppa Hàn Quốc, ngày nào nó cũng học tiếng Hàn, dẫn đến nhiều lúc cô cũng bó tay với nhỏ bạn thân luôn (haizz).
“Kiều ơi, bà xong chưa.”
“Xong rồi xong rồi, đi thôi.”
Mỗi sáng hằng ngày Minh Thư và Kiều vẫn hay đi học chung với nhau, đến trưa Kiều về nhà còn cô thì đến nhà bà ngoại ăn cơm. Một hôm thì cô hỏi bà ngoại “Bà ngoại hồi đó mẹ con có đẹp không bà?”
Bà cười cười rồi nói “Hồi đó mẹ mày cũng được, mà giỏi lắm nhen, ai kêu gì làm đó, nhiều người mến lắm.”
“Oh, mà con nghe mẹ nói hồi xưa nhiều người theo đuổi mẹ con lắm, cái này có thiệt không bà?”
“Thiệt chứ gì nữa, hồi đó ngày nào nhà bà cũng có mấy thằng tới hoài chứ đâu. Trong đó cũng có ba mày đấy.”
“Thì ra hồi đó ba theo đuổi mẹ.”
“Vậy hồi đó ông cũng theo đuổi bà ạ.”
“Đúng rồi, hồi đó bà làm ruộng cho đất nhà ông mày rồi mới biết nhau.”
Thế là mỗi trưa bà hay kể cho Minh Thư nghe về những chuyện hồi còn trẻ mẹ là người như thế nào, ông với bà sống với nhau ra sao, bà còn kể về những vất vả khổ cực của chiến tranh ngày xưa.
Thời gian cứ thế dần trôi qua gần hết năm học. Trong năm học mỗi lần trường đổi thời khóa biểu thì cô cũng thường nắm luôn cả lịch dạy của thầy ở trường luôn. Vì cô muốn biết khi nào thầy đến trường, khi nào thầy dạy ở lớp nào và khi nào thì thầy về để tiện cho cô ngắm. Cô vẫn hay nhìn lén thầy ở những buổi học thêm, ở bãi đỗ xe của giáo viên.
Nhưng cô cũng không hề hay biết, mỗi buổi học thêm lúc giảng bài anh cũng thường nhìn về phía cô hơn bao giờ hết.
Ngày đầu anh gặp Minh Thư là lúc cô 5 tuổi, tại chợ đêm có cô nhóc có hai má phúng phính mặc đầm công chúa màu hồng nắm tay mẹ cứ làm nũng đòi ăn kẹo bông gòn. Khi anh cằm cây kẹo bông gòn cho cô thì cô liền nói
“Chú đẹp trai ơi chú đẹp trai, sau này chú làm chồng con nha.”
Khi đó anh không nói gì mà chỉ cười, nhưng tới ngày gặp lại cô thì anh hơi bất ngờ vì hơn 10 năm gặp lại, cô lại là học trò của anh.
Hôm gặp lại Minh Thư, anh muốn bắt chuyện thử xem cô nhóc này có còn nhớ anh không, có còn nhớ ông chú mà cô muốn làm chồng hay không. Nhưng tiếc thay cô đã không còn nhớ về anh nữa rồi.
Minh Thư đã rất cố gắng học tập, dường như cô cố gắng học môn toán hơn những môn còn lại, kết quả là môn toán cô đạt điểm cao nhất lớp còn những môn học bài thì thôi rồi lượm ơi, phải nói là một trời một vực luôn. Có lẽ vì thích người dạy nên tập trung học môn của người đó hơn nhỉ.
Cô nhiều lúc muốn bản thân thông minh hơn để có thể được chuyển vào lớp chuyên chỉ để được thầy dạy ở trường và được ngắm nhìn thầy nhiều hơn. Nhưng khả năng cô có hạn nên dành chịu thôi.
Đến ngày cuối cùng của buổi học thêm thầy, các bạn đòi thầy đãi các bạn ăn gì đó, mọi người đều bàn tán nên ăn gì rất sôi nổi còn cô vẫn im lặng như vậy cho đến khi quyết định ăn chè, mọi người đều sôi nổi lên lấy chè ăn nhưng cô vẫn vậy chỉ ngồi đó nhìn thầy mà thôi. Thầy thấy gần như các bạn đều gần lấy đầy đủ rồi thì thầy nhìn qua cô hỏi
“Con lấy chè chưa?” Cô hơi ấp úng liền đáp
“Dạ chưa.”
Thầy liền làm một ly đem cho cô
“Dạ con cảm ơn thầy.” Nhưng thầy chắc không biết rằng cô đã không còn là cô nhóc ngày xưa thích ăn ngọt nữa rồi.
Vào 5 năm trước, mẹ cô bị tai nạn giao thông và qua đời ngày trong đêm mưa bão đó. Kể từ lúc đó cô trở nên trầm tính hơn không còn vui như khi còn bé và cũng đã không còn thích những thức ăn ngọt nữa. Khi đó cô nhận lấy ly chè đó chỉ vì thầy là người lấy cho cô.
Nhà trường cho học sinh nghỉ hè hai tháng, còn học thêm toán chỗ thầy thì một tháng nữa bắt đầu. Thế là một tháng kế tiếp cô sẽ không thể nhìn thấy thầy được nữa.
Nghỉ hè cô bắt đầu đi làm thêm tại các bữa tiệc, vô tình một hôm cô bắt gặp thầy tại một bữa tiệc cưới, bên cạch thầy xuất hiện một cô gái rất đẹp đang nói cười vui vẻ. Cô bất chợt đứng hình như vậy cho đến khi nhỏ bạn làm chung vỗ vào vai cô
“Ê, mày nhìn gì đến thất thần vậy?” Cô giật mình vội trả lời
“Không có gì đâu.” Cô bạn cố nhìn xem cô đang nhìn gì rồi nhắc Minh Thư
“Vậy thôi lo làm việc đi, quản lý thấy rồi la bây giờ.”
“Ừ mà cho tao vô trong làm nha, ngoài này cũng ổn rồi.”
Cô sợ thầy nhận ra cô dẫn đến khó xử nên vội vàng xin vào trong.