Thiên Nữ kì truyện - Cập nhật - Vô Diện tiên sinh

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Nàng nên diễn tả cảnh và nội tâm nhân vật nhiều hơn chút, thay vì chú trọng quá nhiều lời thoại vậy nha. ^^ Mình nhìn vào chỉ thấy độc thoại là chính, vì vậy khiến mình khó hình dung cảnh mà nhân vật đang nói chuyện đang ở đâu hoặc là cần cụ thể hơn thế. :3 Mình chỉ chia sẻ thôi nha.
Ta cũng nhận xét giống bạn này. Ta chưa đọc hết nhưng thấy hội thoại nhiều quá. Xem chương mới có vẻ nàng đã sửa lại được rồi. Đợi đọc kỹ nhận xét tiếp. Ta còn đang bận bấn loạn với cái truyện nàng mới đăng.
 

Vô Diện tiên sinh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/8/14
Bài viết
189
Gạo
108,0
Ta cũng nhận xét giống bạn này. Ta chưa đọc hết nhưng thấy hội thoại nhiều quá. Xem chương mới có vẻ nàng đã sửa lại được rồi. Đợi đọc kỹ nhận xét tiếp. Ta còn đang bận bấn loạn với cái truyện nàng mới đăng.
Ta bắt đầu thương nàng rồi nha! :">
 

Vô Diện tiên sinh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/8/14
Bài viết
189
Gạo
108,0
Thiên Nữ kì truyện.

CHƯƠNG 8:


Đã mấy ngày kể từ lúc Tuyên Hy đến Vô Nhai Cư. Ba vị cao nhân đã thay phiên dạy võ công cho cô. Chỉ tiếc, thể chất Tuyên Hy kém, lại vừa mới bị thương nên có gặp chút khó khăn. Cô phải học từ căn bản, còn phải không ngừng luyện tập. Cũng may ba vị sư phụ chỉ dạy rất tận tình nên căn bản là cũng có chút tiến bộ. Hơn nữa, những loại cô học không phải yêu cầu nội công thâm hậu, cũng không có tính sát thương cao nên nhìn chung mà nói là rất phù hợp với con người của Tuyên Hy. Chẳng hạn, có lần cô đã thử dùng khí công để quét nhà và ngân châm để diệt lũ chuột trộm men, mặc dù ngay sau đó cô đã bị ba người bọn họ mắng không ít. Ngoài ra, những lúc rảnh rỗi cô còn mượn Hoắc đại phu vài quyển y thư mà từ từ tham khảo. Đối với cô mà nói, Hoắc đại phu thật ra là ngoài mặt lạnh lùng, nhưng thật ra ông vẫn luôn âm thầm chỉ dạy cho cô thông qua những bài tập hái thảo dược, nấu thuốc của lão. Còn Vô Nhai Cư này, không biết từ lúc nào cũng đã trở nên rất thân thuộc với cô.

Tối hôm nay bầu trời đầy sao. Trăng sáng. Không chút gợn mây. Không muốn hoài phí cảnh vật tuyệt mĩ như vậy, mỉm cười, Tuyên Hy sải chân bước ra sân, thong thả thưởng nguyệt.

Cảnh đêm tuy lung linh nhưng lại tĩnh lặng khiến lòng người cô quạnh. Tuyên Hy tự hỏi, bản thân ở chốn này có ai tìm kiếm mình không? Nếu có người tìm, sao không thấy đến? Phải chăng, dưới ánh trăng này cũng có người hướng lòng về cô, cũng đang cô quạnh như cô?

Mệt mỏi. Tuyên Hy ngồi xuống, tựa vào một góc cây. Trong mơ hồ, vẳng lên từ đâu một âm thanh rất du dương. Cô nhắm mắt, lòng thầm cảm khái, khúc nhạc này, sao nghe buồn quá!

Ở cách đó rất xa, một nam nhân ngồi trên cành cây thổi tiêu. Chính chàng cũng không hiểu, vì sao mình lại dùng Thiên lí truyền âm để tiếng tiêu cứ thế mà vang thật xa. Sau mấy ngày rong ruổi, Nhất Lang vẫn chưa tìm thấy tung tích người con gái ấy. Cuộc truy đuổi cứ như mò kim đáy bể, thế nhưng, không vội, nhân dịp này ngao du một chuyến. Càng hay.

Minh nguyệt trên cao, chiếu rọi ánh sáng dịu dàng xuống mặt đất. Bóng nam nhân in trên nền cỏ đã ướt đẫm vì sương đêm. Gió lướt qua tà áo chàng cũng phất phơ. Những tán cây không ngừng lay động. Nhưng đêm vẫn tĩnh lặng. Tiếng tiêu chàng vì thế mà cũng theo gió trầm bổng, thiết tha vang xa muôn dặm… Trước đây, đã có người từng thắc mắc, Phong Hạ Nhất Lang trước giờ trên môi luôn nở nụ cười, bản tính tiêu diêu tự tại, cớ gì tiếng tiêu là đong đầy nỗi sầu như vậy? Liệu trong lòng chàng, suy nghĩ đều không giống với những gì chàng thể hiện? Là con người, ai chẳng chôn giấu một nỗi buồn riêng. Tuy ngoài mặt nói nói cười cười nhưng trong tâm có thật sự vui?

Một người đi tìm. Một người chờ đợi. Dưới một bầu trời, dưới một vầng trăng. Họ liệu có duyên gặp gỡ nhau chăng?! Âu cũng là do số phận.



Trong đêm tối, thanh gươm sắt lạnh kéo lê trên cỏ. Máu nhỏ giọt theo từng bước chân nặng nề chầm chậm. Tay y ôm chặt vết thương. Nhưng máu vẫn không ngừng chảy, lan xuống cả lưỡi kiếm.

Mái tóc người xõa dài rũ xuống gương mặt nhợt nhạt vì vết thương nhưng lại không một chút cảm xúc. Chiếc mặt nạ rơi xuống tự lúc nào, nằm yên trên mặt đất sỏi đá. Đôi mắt vẫn lạnh băng, đầy sát khí, tuyệt nhiên còn sâu thẳm hơn rừng đen trước mặt. Sát thủ! Nhiệm vụ đã thất bại.

Trăng vẫn vằng vặc trên cao…

~.~

Long Thánh Cung…
- Sao rồi?
- Dạ bẩm, có thích khách trà trộn vào cung, Thiên nữ hiện bị trúng một kiếm của hắn. – Thượng Quan Uyển Nhi cung kính thưa.
- Tình hình thế nào? Mau truyền lệnh mời tất cả Thái y cùng hợp sức chữa trị.
- Bẩm Hoàng thượng, vết thương ra rất nhiều máu, Thiên nữ cũng đã ngất đi rồi ạ!
- Không được, bằng tất cả mọi giá, phải bảo toàn tính mạng cho cô nương ấy! Ngươi rõ chứ?!

Tin tức Thiên nữ bị thương làm vị nữ hoàng vô cùng phẫn nộ. Sức khỏe Người dạo gần đây không được như xưa, nghe tin, những nếp nhăn trên gương mặt người phụ nữ gần bát tuần lại càng hiện nhiều hơn. Đối với bà, tình thế lúc này, Thiên nữ chính là sự cứu rỗi duy nhất đưa bà chạm đến sự vĩnh cửu của sự sống và quyền lực. Tận sâu trong lòng, vị nữ vương hiểu rõ, thời gian… sắp sửa không thể ưu ái bà thêm được nữa!
- Vâng, nhi thần hiểu rồi ạ, nhi thần sẽ đi truyền lệnh ngay.

Vì thế, dù đã khá mỏi mệt, Hoàng đế vẫn thể hiện nỗi quan ngại sâu sắc của mình với biến sự vừa diễn ra. Hơn thế, nó xảy ra ngay trong sự bảo bọc của Người dành cho Thiên nữ, ngay trong lãnh địa được sự quản lý và tuần tra nghiêm ngặt nhất đất nước này. Trên hết, chính là chạm tới sự kiêu hãnh của một vị nữ vương từ trước đến nay là độc tôn trong lịch sử.
- Vậy tình hình lúc đó thế nào?
- Dạ, thần nghe báo, tên thích khách võ công rất cao cường, còn đeo mặt nạ sắt, hắn dùng kiếm, và giỏi khinh công ạ.
- Mau, cho thám tử điều tra, có tin tức lập tức báo lại cho ta, nhất định có kẻ đứng sau âm mưu phá hoại cơ đồ của ta!
- Dạ, vâng ạ! Và… vi thần còn biết được…
- Còn gì, nói mau!
- Dạ bẩm, lúc đó, ở ngự hoa viên còn có Lâm Tri vương gia nữa ạ, Thiên nữ cũng chính là được Lâm Tri vương ngài ấy đưa về Thiên Giáng cung ạ! – Uyển Nhi tâu xong lập tức cuối đầu.
- Sao? Long Cơ? Nó làm gì ở đó? Tên nhóc con này…
Bất chợt, Võ Tắc Thiên im lặng. Người trầm ngâm hồi lâu rồi khóe miệng hiện lên nét cười.



Sau khi được Chung Thượng Cung tiễn khỏi Tiên Giáng cung, Lý Duy không trở về phủ của mình mà quay lại hoa viên.

Cái mà người muốn tìm chính là chứng cứ về danh tính của kẻ đeo mặt nạ kia.

“Hắn quả nhiên là một cao thủ, nhưng… may mà trước khi hắn rút kiếm ra khỏi người Tiên Nguyên ta đã nhanh tay dùng chiếc trâm làm ám khí sát thương hắn… Xem ra, cũng không chạy được xa. Thật to gan, dám lẻn vào tận Hoàng cung. Nếu như nàng có mệnh hệ gì, ta thề sẽ băm ngươi ra làm trăm mảnh! Nhưng mà, người hắn nhắm vào lại là Thiên nữ, chứng tỏ kẻ này lai lịch không tầm thường, người đứng đằng sau xem ra cũng đang nhằm vào kho báu Thái cổ…”

Đột nhiên, Lý Duy bị thu hút bởi một vật tự phát ra ánh sáng trong đêm. Người tiến lại gần, nhặt lên.

Đó là món đồ của Tiên Nguyên đánh rơi. Người đưa tay chạm vào, nó lại phát sáng lên, hiện ra trên đó là chân dung của Lý Duy.
- Đây chẳng phải là ta mấy hôm trước sao?! Món đồ này thật kì diệu, còn có thể vẽ được chân dung ta chân thực như vậy. – Người lại tiếp tục thao tác lúc nãy, thì hình ảnh Tiên Nguyên đột nhiên xuất hiện. Đó là một gương mặt thiếu nữ với nụ cười thật tươi và đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh như sao.

Một bức ảnh bình thường nhưng lại làm tim ai đó lỗi nhịp. Nhưng ngay sau đó trong lòng lại dậy sóng…

“Vì sao trong khoảnh khắc đó, nàng lại bỏ mặc bản thân, liều mình mà đỡ cho ta một nhát kiếm?! Nàng lương thiện như vậy, nhưng trước đây ta… Khốn kiếp, ta thật không xứng đáng với lòng tốt của nàng…” Rồi Lý Duy nhớ lại những giây phút ấy, tất cả diễn ra quá nhanh khiến người không thể nào phản ứng kịp. Lúc Tiên Nguyên ngã xuống, người chỉ biết ôm nàng vào lòng mà không ngừng gọi tên nàng. Cũng không hiểu vì sao, khóe mắt lại cay cay, người dường như sợ thứ cảm giác ấy. Cảm giác sắp sửa mất đi một người thân. Nỗi đau từ quá khứ len lỏi tràn về qua những mảnh kí ức chẳng còn nguyên vẹn… Lý Duy hiểu rằng, chàng đã đánh mất sự bình tĩnh của mình trước mặt Tiên Nguyên…
- E hèm, Vương gia, ngài vẫn còn suy nghĩ về chuyện lúc nãy sao?

Lý Duy xoay người lại, bắt gặp Văn Trí Thông dường như đã hiện diện từ lâu.
- Đến rồi sao. – Giọng người trầm lắng, không đáp lại câu hỏi kia.
- Vâng ạ. Thần vừa nghe Tiểu Tuấn Tử kể lại chuyện vừa rồi… Việc này, rõ ràng là có kẻ đứng sau, thế lực cũng không tầm thường, thông tin về Thiên nữ trong nội cung mà cũng có thể nắm bắt nhanh vậy… Cũng may, Vương gia ngài vẫn bình an vô sự, chỉ tiếc, Thiên nữ…
- Là do bổn Vương quá sơ xuất…
- Xin người đừng tự trách bản thân nữa! Là do sự việc xảy ra quá bất ngờ. Vả lại, chẳng phải lần trước người có ý định… - Trí Thông chưa kịp dứt lời, Lý Duy đã nhanh chóng cướp lời.
- Nhưng, Bổn Vương bây giờ cảm thấy không cần phải làm như vậy nữa, Tiên Nguyên, cô ấy lương thiện và vô tội, ta không thể lôi cô ấy vào cuộc tranh giành ác liệt này…
- Nhưng Vương gia, sao đột nhiên người lại…
- Được rồi Trí Thông. Ta hiểu ý ngươi. Kế hoạch lần trước chúng ta bàn, kể từ bây giờ sẽ không thực hiện như vậy nữa. Để về đến đích không phải chỉ có một con đường. Ta sẽ tạo ra con đường khác cho riêng mình.

Văn Trí Thông, đương kiêm trạng nguyên Đại Đường. Hắn từ lâu đã theo phò Lý Long Cơ trở thành cánh tay phải đắc lực của người. Thời gian lâu như vậy, hắn cũng hiểu được tính cách của người là thế nào. Trước đây, bất kể là làm việc gì, Lý Long Cơ đều rất kiên quyết, có khi còn nhẫn tâm mà hành động. Lần trước, cũng chẳng phải là người cũng… Nhưng… từ bao giờ, người trở nên nhân từ đến vậy? Vì vậy, Văn Trí Thông hiểu rằng với quyết tâm sắt đá này của chủ tử, kẻ bề tôi như hắn không tài nào có thể lay chuyển được…
- Thần hiểu rồi ạ.
- Ngươi bây giờ lập tức sai người điều tra thế lực phía sau tên sát thủ cho ta. Bổn Vương quyết không bỏ qua sự việc lần này.
- Vâng ạ.
- À, việc lần trước ta bảo, ngươi đã tra ra chưa?
- Vâng, cô gái còn lại nghe nói đã bị rơi xuống vực rồi ạ, thần hiện đang cho người điều tra thêm. Tuy nhiên, trong thời gian tìm kiếm, thần còn phát hiện ra, ngoài thế lực của “Võ Thái Hậu” còn có một thế lực khác!
- Sao? – Vương gia thoáng ngạc nhiên rồi lại chợt hiểu ra. – Chính là người đàn ông đã có mặt hôm đó sao?!
- Thần cũng nghĩ vậy…
- Như vậy, rất có thể, tên sát thủ là do hắn phái tới. Hãy giữ bí mật chuyện này, đặc biệt là chuyện cô gái kia bị rơi xuống vực, nhất định, không để Tiên Nguyên biết. Còn nữa, Trí Thông, sáng mai, hãy bảo Lâm Thương và Lâm Võ đến gặp ta!
- Thần tuân lệnh.
- Hồi phủ.

Dứt lời, Lý Duy xoay người, mạnh mẽ sải bước. Văn Trí Thông đi theo sau, âm thầm suy nghĩ về những thay đổi bất thường của chủ tử. Không chỉ là mới hôm nay… Nỗi lo sợ của kẻ bề tôi như hắn lại ập đến bởi linh cảm. Chẳng lẽ là ái tình? Nhưng, ái tình chính là liều thuốc độc giết chết tham vọng của lý trí. Sự hoang mang bây giờ ngập đầy trong ánh mắt của một trung thần.

Chương 7 <<< . >>> Chương 9
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Vô Diện tiên sinh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/8/14
Bài viết
189
Gạo
108,0
Thiên Nữ kì truyện.

CHƯƠNG 9:

Phong Hạ Sơn Trang, trời còn mờ sương. Một người dừng ngựa, gõ cửa và gấp rút đưa cho gia nhân một phong thư…

Phong Hạ phu nhân mở thư, bên trong là một tấm thiệp dát vàng. Đọc xong bà khẽ nhíu mày. Đoạn, phu nhân cho gọi một thiếu niên độ mười lăm vào, dặn.
- Truy Phong, đem bức thiếp mời này đưa tận tay thiếu chủ của ngươi đi.
- Vâng. Nhưng thiếu chủ hiện đang ở đâu ạ? – Truy Phong cung kính hỏi.
- Mấy người bọn ngươi… cũng không biết nó ở đâu sao?
- Trước giờ thiếu chủ rất thích tiêu dao một mình, lần nào cũng khiến chúng tôi tìm rất mệt mỏi. Lần nào có việc cũng giao cho người khác làm rồi bỏ đi uống rượu, ngắm cảnh một mình. – Truy Phong bất bình.
- Như vậy chẳng phải thể hiện nó tin tưởng vào khả năng của các người hay sao. – Phu nhân mỉm cười, ôn hòa giải thích. – Nhưng mà, lần này quả thật có việc gấp, chỉ có Truy Phong ngươi mới có thể đuổi kịp nó, trao tận tay nó bức thiếp này thôi…

Lời phu nhân vừa thốt ra, nhanh chóng như một liều thuốc giảm đau, xoa dịu ngay nổi bức xúc của tên thiếu niên mới lớn này. Truy Phong mát dạ cười khoái chí.
- Được rồi, bây giờ, người hãy bảo cả Dạ Cầm, Thiết Hổ, Tiêu Mục cùng đi tìm thiếu chủ. Hãy nhớ, trên đường đi, cùng nhau bảo vệ người!
- Vâng, Truy Phong đi ngay đây ạ… Nhưng mà phu nhân, mấy hôm trước, thiếu gia bảo con ở lại đây bảo vệ người mà?!
- Không sao, ở đây ta đã có Lan Dao, Tiêu Vân và cả Vương thúc rồi, ngươi cứ lên đường sớm đi.
- Vâng. Vậy Truy Phong xin từ biệt phu nhân.

~.~

- Tam Nương, chừng nào chúng ta mới tới nơi vậy? – Tiểu Nha háo hức hỏi.
- Sắp rồi, sắp đến thành Lạc Dương rồi. – Tam Nương khẽ lắc đầu. – Bộ trước giờ cháu chưa từng vào thành sao?
- Hình như là chưa ạ… Nhưng mà, cháu cũng không nhớ nữa.

Chiếc xe ngựa chở theo rượu đang đi trên con đường từ Vô Nhai Cư đến thành Lạc Dương. Mỗi tháng, Yến Tam Nương đều mang rượu đến bán cho một tửu lầu trong kinh thành, nhân tiện mua sắm những thứ cần thiết. Lần này, bà mang Tiểu Nha theo. Họ đã lên đường từ sáng sớm. Suốt quãng đường đi, cô say mê ngắm nhìn cảnh vật, sinh hoạt của mọi người ven đường. Với Tiểu Nha, đây chẳng khác gì là một chuyến đi du ngoạn đầy những khám phá thú vị!

Xe vào đến kinh thành. Cô gái ngửa đầu nhìn bức tường thành cao vút. Đây chính là thành Lạc Dương mà mọi người đã nhắc tới đây sao, trung nguyên hiện giờ đang là của Hoàng Hậu họ Võ. Chẳng hiểu sao, khi nghe đến đây, Tuyên Hy đã biết ngay đó là Võ Tắc Thiên. Đôi lúc, cô cảm giác là cô biết rất rõ về bà ây, nhưng, không hiểu những kiến thức ấy từ đâu mà ra? Rồi thỉnh thoảng, mọi thứ trong đầu cô hiện lên hư hư thực thực, lẫn lộn, xáo trộn, khiến cho đầu đau như búa bổ. Nhưng mà, giờ đây, Tuyên Hy vẫn là Tiểu Nha, cô vẫn chẳng nhớ được gì về bản thân, cũng như về người bạn đồng hành của mình…

Đường phố đông đúc, kẻ qua người lại, mua bán tấp nập. Khắp nơi có đủ loại người, từ bá tánh thường dân đến quan lại quyền quý, từ kẻ kinh thương đến người hành khất, đến cả nhân sĩ giang hồ… Cũng lắm kẻ cổ quái. Giống như người đeo thanh đao kia, lại còn mang theo cả tiêu trúc, vừa đi vừa uống rượu. Không sợ đụng người ta sao?!

“Ơ, chết, hắn hình như thấy mình nhìn hắn thì phải!” Tuyên Hy quay ngoắc đi khi bị tên nam nhân kia phát hiện cô đang nhìn trộm hắn.



Tam Nương ngừng xe ở trước một tửu lầu khá đông khách. Bảng hiệu đề: Bách Tửu Lâu.
- Tiểu Nha! – Tuyên Hy giật mình, Tam Nương đang nhìn cô bằng cặp mắt ngạc nhiên.– Cháu không nghe ta gọi à? Phụ ta chuyển rượu nào!
- Vâng ạ. Tam Nương, sao người lại đến tận đây giao rượu, mà lại chỉ mang có mười tĩnh?
- Thất túy tửu của ta không phải ai cũng uống được. Trước giờ cũng ít người biết đến, chỉ những kẻ am tường mới nghe đến tên. Ông chủ tửu lầu này là người quen của ta, nên ta bán cho hắn.

Đặt xong mười tĩnh rượu, Tuyên Hy đứng dậy phủi tay. Đích thân ông chủ đến chào vào trả tiền cho Tam Nương.
- Cháu cứ đi dạo xung quanh đi. Ta còn chút việc…
- Thật ạ? – Tuyên Hy phấn khích. – Đa tạ Tam Nương, cháu đi đây!
- Cẩn thận đó, coi chừng lạc đường, đi nhanh nhanh rồi quay trở lại đây, hiểu chưa?! – Yến Tam Nương với theo căn dặn, nhưng Tuyên Hy đã chạy đi mất dạng. – Cái con a đầu này…

Vừa lúc đó… Một trong mười tĩnh rượu vừa mới được giao lúc này đỡ có người mua.
- Tiền đây ông chủ! – Nhất Lang mở nắp ngửi một hơi, cười. – Hảo tửu, hảo tửu.

Chàng mới xoay người bước ra thì phát hiện bóng dáng cô nương áo lam hòa vào dòng người tấp nập trên phố.



Kinh thành đông đúc, người ngựa lướt qua nhau, Tuyên Hy trên đường nhìn ngắm hết thứ này đến thứ khác. Hai bên đường, hàng hóa đầy màu sắc, vô cùng bắt mắt được bày bán. Hương thơn tỏa ra từ một gian hàng mì. Bên kia đường, xửng màn thầu đang nghi ngút khói. Còn cả kẹo hồ lô nữa… Người bán hàng nào cũng rất nhiệt tình, không ngừng rao gọi, khiến cho Tuyên Hy nhém chút không thể khống chế nỗi bản thân, nếu như cô không nhớ ra rằng, mình không mang theo tiền.

Lách mình qua khỏi đám đông xem mãi võ, một cậu bé từ đâu chạy tới va vào người cô.
- Ây, đệ không sao chứ? – Vừa mới cúi xuống hỏi, cô phát hiện cậu bé đang khóc.

Tuyên Hy vội dỗ dành, nhưng càng dỗ, cậu bé lại càng khóc to hơn…
- Này, đừng khóc nữa, kể tỉ nghe, có chuyện gì xảy ra? Đệ bị lạc à? Hay là… đau ở đâu?
- Hức… không phải ạ. – Cậu bé thì thào trong hai dòng nước mắt. – Tiền… đã bị thua sạch rồi… hức.
- Hả? - Tuyên Hy chau mày. – Thua cái gì mà sạch tiền?
- Là cái kia… - Câu bé chỉ tay vào một đám người tụ tập dưới gốc cây.
- Là cái đó sao? Hừm, mới tí tuổi mà đã cờ bạc rồi. Thôi đừng khóc nữa, sau này đừng cơ bạc nữa, đệ hiểu không. Là nam tử hán, đại trượng phu thì không được khóc đâu đấy… - Tuyên Hy tìm cách an ủi.
- Nhưng mà… nhưng mà, đệ chỉ mới tám tuổi thôi… hức. – Cậu bé quệt quệt nước mắt rồi chạy đi.
- …

Nhưng mà, Tuyên Hy có chút tò mò, rốt cục là trò gì mà khiến cậu nhóc thua sạch như vậy?! Cô đến chỗ đám người kia. Một gã mặt mũi gian manh úp hai chung trà trước mặt. Hắn đặt một đồng tiền vào dưới một trong hai cái chung ấy.

“Ra là trò này…” – Tuyên Hy khẽ mĩm cười.

Tuy nhiên, từ nãy giờ vẫn chưa ai đoán trúng. Hắn đã thắng được rất nhiều tiền.

“Nhất định là dùng mánh khóe nào đó để lừa gạt người ta rồi…”

- Còn vị nào ở đây muốn thử vận may không. Nếu thắng sẽ được gấp đôi tiền cược. Nào, thử đi cô nương! – Tên nọ mời mọc.

Tuyên Hy ngồi xuống.
- Ta không có tiền. – Tuyên Hy mở chiếc túi nhỏ đeo bên người. – Nhưng ta có thể đặt cược cái này không?

Cô đem nửa mảnh ngọc của mình đặt trước mặt, mĩm cười.

~.~

Trong khi đó, tại Thiên Giáng cung…

Tiên Nguyên giật mình tỉnh giấc. Cô cảm nhận được vết thương đang nhói lên. Không thể nhấc nổi mình. Cô nghiêng đầu mình quanh. Căn phòng yên tĩnh vì cả hai cung nữa đều đang ngủ. Đông Phong nhoài người trên giường ngay cạnh Tiên Nguyên. Còn Thu Nguyệt, cô bé ngủ gục đầu trên bàn trong khi tay vẫn nắm chặt chiếc khăn lau mồ hôi cho Tiên Nguyên.

Tiên Nguyên phát hiện, không chỉ bụng cô đau mà bả vai cũng đang ê ẩm, cả người cô nóng ran. Cô ngợ ra mình đã sốt suốt cả đêm qua.

Cô nhìn hai cung nữ trước mặt vì mình mà không yên giấc. Lại nghĩ đến thân phận của họ, nhất định sẽ bị Hoàng Thượng trừng phạt vì không để mắt đến mình, cô lại càng cảm thấy có lỗi, trong lòng vô cùng day dứt. Bỗng nhiên, không kìm nỗi lòng mà rơi lệ. Nào ngờ, làm cho Đông Phong tỉnh giấc.
- Thiên nữ, cô nương tỉnh rồi sao, còn thấy đau nhiều không ạ? – Rồi đưa tay sờ lên trán Tiên Nguyên. – Bớt sốt rồi, nhưng vẫn còn nóng lắm… Nhưng mà, tỉ khóc đấy ư?

Nghe tiếng Đông Phong, Thu Nguyệt cũng tỉnh giấc, liền chạy ngay lại giường…
- May quá, cô nương đã tỉnh rồi, có phải vết thương làm tỉ cảm thấy khó chịu không? – Thu Nguyệt dịu dàng hỏi. – Để muội đi thay nước hạ nhiệt, sau đó sẽ bảo Thái y đến nhé.

Tiên Nguyên vì hành động ân cần của hai cô gái mà nhất thời không nói nên lời, nước mắt lại rơi.
- Hai muội… ta xin lỗi…bởi vì ta mà làm hai muội chịu cực thế này.
- Xin tỉ đừng tự trách bản thân như vậy, bọn muội là nô tì, hầu hạ chủ nhân là lẽ thường tình… - Đông Phong giật mình, vội vàng phân giải.
- Thiên nữ, người đừng suy nghĩ nhiều, hãy nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe đi ạ, bọn muội.. thật sự không cảm thấy cực khổ chút nào đâu ạ! – Thu Nguyệt chen vào.
- Nhưng mà… liệu Hoàng Thượng có trách tội các muội không?
- Dù có cũng là xứng đáng mà, bọn muội đã sơ xuất để tỉ bị trọng thương thế này…
- Đúng vậy, giá như bọn muội ở cùng với tỉ thì có lẽ mọi chuyện sẽ không như vậy… Thực ra, những chủ nhân trc đây, chưa có ai đối xử tốt với bọn muội như tỉ cả. Được hầu hạ một người như tỉ, bọn muội đã may mắn lắm rồi, sao có thể trách tỉ.
- Nhưng tỉ…
- Thiên nữ, tỉ nhanh chóng nghỉ ngơi cho lại sức đi, bằng không, tỉ không khỏe bọn muội mới bị trách phạt nặng đó. – Đông Phong cướp lời, nghiêm túc đề nghị.
- Tỉ yên tâm, hãy nghỉ ngơi thêm chút nữa, bọn muội đi chuẩn bị điểm tâm và thuốc, sẽ trở lại ngay thôi! – Thu Nguyệt cười hiền hậu.

Tiên Nguyên nghe thấy vậy liền im lặng, không nói gì nữa, chỉ gật gật đầu. Rồi Thu Nguyệt cầm ấm trà, Đông Phong bê chậu nước rời khỏi. Tiếng cửa phòng dần khép lại. Không gian trong nhất thời lại chìm vào im lặng…

Chương 8 <<< . >>> Chương 10
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Nàng thật có lòng, chân thành đa tạ! :)
Ồ, gì kia? ;;) -Mác "Tác giả" gắn trên ngực rồi sao?! Chúc mừng, chúc mừng! >:D<
Thank nàng, cuối cùng ta cũng thỏa lòng mơ ước. Có chương mới nhớ tag tên nhé.
 

Vô Diện tiên sinh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/8/14
Bài viết
189
Gạo
108,0
Thiên Nữ kì truyện.

Chương 10:

Một mình trong tĩnh lặng, thật khó để khiến Tiên Nguyên không nghĩ vẩn vơ. Cô nhớ lại khoảng thời gian trước đây, lúc còn ở nhà, lần nào bị sốt cũng có mẹ ở bên cạnh, thuốc men, cháo nước đều có mẹ lo, thật ấm áp vô cùng. Còn bây giờ… Đột nhiên cô cảm thấy tủi, muốn được trở về bên cạnh mẹ, được sà vào lòng mẹ như ngày còn bé. Giờ đây… cô cảm thấy mệt mỏi, dường như mọi thứ vừa chỉ mới bắt đầu, nhưng xem ra… sự khởi đầu này chẳng êm đềm tí nào. Giá như trước đây, khi nhận được tin báo nhận được học bổng du học, cô không nên đi, không nên cãi lời ba, bất chấp mà sang đây, thì giờ… Tiên Nguyên không còn hứng thú muốn khám phá cái thế giới cổ xưa này nữa… Ham muốn được trở về Việt Nam hiện đại càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn trong cô.

Nhưng làm sao, làm sao để quay về hiện đại? - Phải tìm Tuyên Hy! Đúng. Phải có Tuyên Hy và nữa mảnh ngọc còn lại, chúng mang ta đến đây, thì ắt sẽ có thể mang ta trở về được. Nhưng, làm sao để tìm được Tuyên Hy giữa biển người mênh mông này?

Hay là nhờ đến Võ Hoàng Đế? – Không, càng không được… Hẳn là bà ấy đang muốn gì đó ở mình… nếu có được thêm Tuyên Hy chẳng phải là quá nguy hiểm hay sao, chỉ sợ, đến khi có lại không thể quay về được?!

Làm sao… Phải làm gì bây giờ…

Càng suy nghĩ, đầu óc cô càng mụ mị, tất cả như quay cuồng, dần dần, Tiên Nguyên chìm vào trong vô thức…

Giữa không gian tăm tối… Tiên Nguyên đứng giữa như đang lơ lững trong không trung. Chợt, cô nghe hương hoa nguyệt quế thoang thoảng… Chúng làm cô nhớ đến mẹ, mẹ trồng rất nhiều nguyệt quế quanh nhà, mẹ còn khen: “Hương hoa nguyệt quế rất dịu dàng, dễ chịu. Hoa chỉ tỏa hương vào ban đêm, âm thầm, len lỏi vào hồn người…” Mẹ yêu sự giản dị, sâu lắng của loài hoa này. Cô theo hương thơm phảng phất, nhắm mắt mà đi giữa bóng đêm. Đến khi hương thơm tắt dần, cô dừng lai và mở mắt ra thì cô thấy mẹ.

Bà đứng cách đó không xa, cạnh một cây hoa nguyệt quế bông đã rộ trắng, Tiên Nguyên mừng rỡ chạy thật nhanh về phía mẹ, nhưng càng chạy đến thì lại càng cách xa… Khoảng cách dần trở nên vô tận. Đến khi cô không còn nhìn thấy bóng dáng và nụ cười hiền hậu của mẹ nữa. Cô khụy xuống, mồ hôi chạy dọc hai bên má, lòng cô rối bời, đôi đồng tử thu lại tìm kiếm nhân ảnh giữa màn đêm… trong vô vọng.

Cảm giác hụt hẫng đang dâng trào thì không gian xung quanh bỗng trở nên ồn ào. Âm thanh của vũ khí va vào nhau sắt lẽm đến lạnh lùng. Âm thanh của một cuộc chiến. Cô sợ. Nhưng thình lình…
- Hãy đi về hướng đó, con gái! – Là giọng nói của mẹ cô, bà bỗng hiện lên như một chiếc bóng mờ ảo, đưa tay chỉ về một khoảng không vô định.
- Mẹ, không, con không muốn đi đâu nữa, con chỉ muốn về với ba mẹ!
- Con nghe âm thanh đó chứ? Âm thanh của vũ khí và chết chóc…
- Mẹ, con không hiểu…
- Hãy nhìn đi con gái!

Tiên Nguyên đứng dậy, nhìn theo hướng tay chỉ lúc nãy, tự lúc nào khung cảnh đã rõ ràng. Một cuộc chiến đang diễn ra, người ta chém giết nhau… máu chảy thành sông, mùi tanh của máu, mùi gây của xác người bốc lên nồng nặc… vô cùng khó chịu.
- Mẹ, vì sao họ lại như thế, vì sao lại chém giết nhau? – Tiên Nguyên hoảng hốt quay sang hỏi mẹ.
- Câu trả lời, con hãy tự mình tìm lấy, con gái! Con và người bạn của con đã dấy lên chuyện này… Đây là trách nhiệm mà con phải gánh vác. Kết thúc là hòa bình hay loạn lạc sẽ phụ thuộc vào cách hành động của con kể từ bây giờ!
- Nhưng mà, mẹ… con không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa, con muốn về với mẹ!
- Lòng tự tôn của con đâu rồi con gái? Tinh thần chính nghĩa của con đâu? Chẳng lẽ, con chấp nhận đứng nhìn mọi người chém giết nhau bởi do con gây ra sao? – Mẹ nhìn sâu vào tâm can cô rồi…
- Con…
- Hãy nhìn kĩ lại đi con yêu! – Mẹ cô dịu dàng bảo.

Tiên Nguyên quay sang chiến trường…
- Lý Duy! – Cô bất ngờ.

Trước mắt cô, sự cạnh tranh của Lý Duy và tên hắc y nhân đeo mặt nạ sắt.. Vây quanh, còn có binh lính triều đình.
- Cẩn thận, Lý Duy! – Tiên Nguyên bất ngờ thét lên khi càng ngày càng nhiều người vây quanh chàng. – Chàng đơn độc sao?
- Con lo lắng ư, Thy An? – Mẹ nhẹ nhàng hỏi.
- Con…
- Đừng che giấu cảm xúc của mình con à! – Mẹ mỉm cười. – Hãy đi đi, làm những gì con cho là đúng, ra sức để bảo vệ những điều quan trọng của cuộc đời mình. Làm những gì mà lương tâm con cho phép… và hãy lắng nghe sự mách bảo của con tim. Mẹ tin con. Hãy hoàn thành sứ mệnh của mình con gái à, rồi hãy trở về, mẹ sẽ đợi con! – Nói rồi, mẹ biến mất.
- Mẹ!!! – Tiên Nguyên khóc thét lên.

Một giọng nói ấm áp vang lên, trở lại như để nhắc nhở: “Nhanh lên Thy An, mạnh mẽ lên con, kẻo không kịp!”.

Và rồi ở đằng kia, trận chiến vẫn không ngừng, Lý Duy đang trở nên thất thế. Tên kiếm sĩ đeo mặt nạ đang chuẩn bị đâm chàng từ phía sau. Chẳng hiểu sao Tiên Nguyên bỗng lo sợ nhiều đến thế. Cô ra sức chạy đến thật nhanh. Khoảng cách giữa hai người thì khá xa trong khi Lý Duy thì bất ngờ bị mũi kiếm hướng thẳng vào người. Nó nhanh đến nỗi cô chỉ kịp nghe tiếng gió rít qua.
- Lý Duy, phía sau! – Tiên Nguyên thản thốt.

Nhưng không kịp, Lý Duy khụy xuống giữa bao nhiêu máu tươi. Chàng hướng mắt nhìn cô, dịu dàng, miệng khẽ mĩm cười. Rồi người từ từ ngã xuống. Còn Tiên Nguyên, cô thét lên, nước mắt giàn giụa.
- Lý Duy! Không!!!

Cô giật mình thức giấc. Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ.

Một giấc mơ rất chân thực. Khi mà… nỗi đau nhói lên từ tim.

Tiên Nguyên đưa tay quệt nước mắt.

Rồi tiếng bước chân hốt hoảng xô cửa, xông vào.

“Lý Duy?”

~.~

- Miếng ngọc này… - Tên nọ xem xét. – Cũng được! – “Một mảnh ngọc đẹp, chắc chắn sẽ thuộc về ta thôi!” Hắn cười thầm.
- Vậy thì được rồi! – Tuyên Hy mĩm cười. – Bắt đầu thôi!
- Được, vậy thì cô nương nhìn cho kĩ nhé!

Nói rồi, hắn đặt đồng xu dưới một chén trà. Nhưng với thủ thuật, đồng tiền kia lại chui tọt vào tay áo hắn. Sau đó tên lừa bịp giả vờ tráo đổi vị trí của hai chén trà, xong, hắn nhìn Tuyên Hy, thách thức.
- Xong rồi, cô nương chọn đi, chén nào?
“Mánh khóe quen thuộc, hừm…” – Cô không ngần ngại, đặt tay lên một trong hai chén.
- Cái này.
- Chén này ư? Cô có muốn đổi ý không? Vậy…

Hắn vừa đắc thắng, định mở chén trà ra thì Tuyên Hy chặn lại.
- Chén này không có đồng tiền. Mở đi! – Cô lãnh đạm nói.
- Cô… - Mặt hắn biến sắc. – Cô…
- Tôi làm sao? – Tuyên Hy vẫn vẻ mặt dửng dưng. – Nếu một trong hai có đồng tiền, thì chọn cái không có đồng tiền cũng được chứ sao!
- Nhưng… - Tên nọ cứng họng.
- Trừ phi… - Cô gái nhìn thẳng vào hắn. – Vốn không có đồng tiền nào ở đây cả.

Không kịp để tên hắn chống chế, trước mặt biết bao người, Tuyên Hy mở cả hai chén trà. Quả nhiên, đồng tiền đã biến mất.

Cả đám đông những người bị lừa tức giận, ùa đến. Tuyên Hy vội lấy miếng ngọc của mình, lách khỏi đám đông. Để mặc cho tên lừa gạt bị mọi người trừng trị.

Bỏ miếng ngọc vào túi, thắt chặt lại. “Mình cũng mạo hiểm thật, chỉ có một vật để xác định lại danh tính, lỡ mất thì sao đây… Bây giờ, nên dạo chơi tiếp hay là trở về tìm Tam Nương đây ta?”

Đang phân vân chưa tìm được câu trả lời, thì nghe tiếng người hô hoán sau lưng.
- Tiểu a đầu kia, đứng lại cho ta!!!

Giật mình quay lại, là tên lừa gạt lúc nãy. Hắn dẫn theo một toán người mặt mũi sừng sỏ. Chúng đuổi theo cô, là muốn trả thù sao?!
- Chết rồi. – Tuyên Hy hốt hoảng. – Gây họa rồi, làm sao đây? Tẩu vi thượng sách!

Cô gái bỏ chạy. Bọn người kia đuổi theo. Cuộc rượt đuổi làm hàng hóa ven đường đổ nát, văng tứ tung. Các chủ hàng tức giận quát tháo, chửi rũa.

Nhưng mà, với sự “hiểu biết” về đường phố ở kinh thành của mình, chẳng mấy chốc Tuyên Hy nhanh chóng bị đuổi kịp.
“Hả, là đường cùng sao?!” – Tuyên Hy quay đầu lại, bọn côn đồ đã ngay trước mặt.

Chương 9 <<< . >>> Chương 11
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Vô Diện tiên sinh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/8/14
Bài viết
189
Gạo
108,0

Vô Diện tiên sinh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/8/14
Bài viết
189
Gạo
108,0
Thiên Nữ kì truyện.

Chương 11:

- Thiên nữ! Người không sao chứ?!

Một dáng phụ nữ trạc tứ tuần hối hả tiến vào.
- Thượng Quan Đại học sĩ?! Ra là cô…
- Xin Người thứ lỗi vì ta đã tự ý xông vào tư phòng… vì ta nghe Người thét lên…
- Ồ, không sao, ta… chỉ là một giấc mơ thôi! – Tiên Nguyên cố gắng trở người, nhưng vết thương lại nhói lên.
- Thiên nữ, Người hãy nằm xuống nghỉ ngơi đi ạ! Đừng cử động nhiều! – Thượng Quan Uyển Nhi tiến lại, đỡ Tiên Nguyên nằm xuống.
- Ta không sao cả… Cô không cần phải bận lòng. Nhưng, hôm nay cô đến đây… chắc là có việc quan trọng phải không?
- Thiên nữ quả là nhạy bén! Thần phụng mệnh Hoàng Thượng đến đây thăm hỏi sức khỏe của Người. Nghe tin Thiên Nữ bị thích khách mưu sát, Người đã rất lo lắng nên sai thần đem một ít lễ vật đến cho cô nương bồi dưỡng. Còn nữa, Hoàng Thượng nói Người cứ yên tâm. Không cần phải hoảng sợ… vì Người đã tăng cường thêm binh lính bảo vệ Thiên Nữ cũng như truy tìm tung tích tên thích khách đã hoảng sợ… vì Người đã tăng cường thêm binh lính bảo vệ Thiên Nữ cũng như truy tìm tung tích tên thích khách đã to gan xâm nhập nội cung.

Tiên Nguyên nghe xong, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi vô cùng, lo lắng đến độ nhất thời không nói nên lời. Cô hiểu rằng, đó không đơn giản chỉ là ý tốt mà Hoàng Thượng dành cho mình. Nhưng mà cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, tự nhủ, “trên hết phải khéo léo từ chối tất…”
- Ta… rất cảm kích trước tấm lòng của Hoàng Thượng… - Ngập ngừng cô nói. - Phiền Đại quan hãy giúp ta chuyển lời đa tạ chân thành nhất đến Người. Còn lễ vật Hoàng Thượng đặc biệt ban, ta thật lòng không dám nhận, chẳng qua cũng chỉ là thương tích nhẹ, ngoài da, không cần Người quá bận lòng… Cả binh lính nữa, thành thật mà nói, trước đây ta vốn quen không khí tự do tự tại, nếu có quá nhiều người bảo bọc, ta e… bệnh tình sẽ chẳng khá hơn được đâu. Huống gì, với suy đoán của ta, bọn họ lần này ra mặt không thành, tạm thời sẽ chưa có hành động tiếp đâu, cũng khoảng một thời gian nữa sau khi đã có kế hoạch khác thì còn may ra… - Tiên Nguyên từ tốn, thận trọng khước từ từng “đặc ân” mà Hoàng Thượng ban cho cô.
- Thiên Nữ, cô… - Thượng Quan Uyển Nhi ngập ngừng với một nụ cười còn vương trên môi. – “Không hổ danh là Thiên Nữ, bị thương đến thế này mà vẫn còn đủ tỉnh táo khéo léo từ chối “nhã ý” của Hoàng Thượng…” – Nếu Thiên Nữ đã nói như thế, tôi sẽ thay mặt Người thỉnh cầu lên Hoàng Thượng. Nhưng mà, còn về lễ vật, e rằng, tôi không thể giúp được vì Hoàng Thượng đã đặc biệt căn dặn là dù thế nào, cũng phải để lại lễ vật cho Thiên Nữ tẩm bổ. Đây mà nói chính là Thánh chỉ, xin cô nương đừng làm khó chúng tiểu nhân! – Đại học sĩ nhẹ nhàng cúi người, trông chờ vào sự thông hiểu của Tiên Nguyên, nhưng ánh mắt lại vô cùng quyết đoán.
- Ta… - Thoáng chút bất ngờ, cô bước đầu ngờ ngợ… - “Hoàng Thượng chính là đã đoán biết được hết ta sẽ từ chối binh lính canh gác?! Đúng vậy, nhưng… Bà ta vẫn không cưỡng ép mình, tại sao chứ?!” – Được, nếu vậy, ta cũng không làm khó cô. Một lần nữa, phiền Thượng Quan Đại học sĩ chuyển lời đa tạ của ta đến Hoàng Thượng. Và nay mai, ta sẽ đích thân đến thỉnh an Người! – Tiên Nguyên cố gắng cười thật tươi.
- Vâng. Tôi hiểu rồi ạ!
- À, còn nữa, Thượng Quan cô nương, ta mong cô trước mặt Hoàng Thượng, có thể thay ta nói giúp một tiếng cho hai người Đông Phong, Thu Nguyệt. Ta thật không mong vì sự sơ xuất của ta, bọn họ lại phải chịu tội. – Tiên Nguyên chân thành nhìn Thượng Quan Uyển Nhi.
- Thiên Nữ, đừng trách tôi lắm lời, nhưng… một nữ nhân cao quý như Người thì hà tất phải để tâm đến hai cung nữ nhỏ bé. Hơn nữa, tội của bọn họ là vì không thể bảo vệ được cô!
- Thượng Quan đại nhân chắc cũng đã nghe về tên thích khách đeo mặt nạ sắt hôm nọ, hắn… có thể nói là sát thủ chuyên nghiệp, võ công vô cùng lợi hại. Theo lý mà nói, dù có hàng trăm, hàng vạn Đông Phong, Thu Nguyệt cũng không thể địch lại hắn. Huống gì hai cung nữ bọn họ chẳng qua cũng chỉ là hai cô nương yếu đuối, ngay cả công phu đơn giản cũng chưa từng tập qua, làm sao có thể bảo vệ ta đây. Dù lúc đó, họ có ở đó, ta… cũng chẳng có kết quả tốt hơn bây giờ đâu!
- Cô nương… thật quá cố chấp, hà tất phải như vậy?!
- Coi như ta xin cô hãy thay ta thỉnh cầu lên Hoàng Thượng trước, vài hôm nữa, ta sẽ đích thân đến diện kiến Người, có được không?! - Tiên Nguyên nhẹ nhàng thuyết phục.

Thượng Quan Uyển Nhi im lặng hồi lâu nhưng rồi cũng khẽ gật đầu.
- Vậy thật đa tạ cô! – Đến lúc này Tiên Nguyên mới cảm thấy được nhẹ nhõm đôi chút.
- Vậy, ta xin phép cáo lui, cô nương hãy tịnh dưỡng thật tốt rồi hãy đến gặp Hoàng Thượng, việc lúc nãy cô nhờ, tôi sẽ dốc tâm thực hiện! – Nói rồi Thượng Quan Uyển Nhi cúi đầu hành lễ.
- Đa tạ cô! Thất lễ, không tiễn!

Thượng Quan khẽ gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi.

Tiếng cửa phòng mở ra rồi khép lại.

Tiên Nguyên thở phào như trút bỏ được một tảng đá lớn. Lòng thầm nghĩ ngợi, “đây chỉ là cách đối phó tạm thời, mỗi lần tiếp xúc với những người trong Hoàng cung này ta phải đặc biệt cẩn trọng, từ lời nói đến hành động. Ôi… vừa phải dưỡng bệnh, vừa phải giữ cái mạng này, vừa phải tra tung tích Tuyên Hy, vừa phải tìm đường về… biết bao nhiêu chuyện cần phải làm… Haizz…”

Khẽ trở mình, Tiên Nguyên kéo chăn lên tận mặt, nhắm mắt. Cô nghĩ về giấc mơ vừa rồi.

~.~

Quay lại với Tuyên Hy. Tình thế hiện giờ phải nói là vô cùng nguy cấp, trước mặt là đám côn đồ, sau lưng lại là tường cao. Vốn là một người luôn giữ được bề ngoài bình tĩnh, lãnh đạm với mọi chuyện, nhưng giờ đây cô biết rõ tim mình đang đập mạnh đến mức nào. Cô nắm chặt bàn tay cơ hồ đang run lên bần bật của mình. Nuốt nước bọt, Tuyên Hy cố gắng trấn tĩnh bản thân, không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Cô đảo mắt. Con hẻm sâu hun hút, vắng người lại qua. Tường vây ba bên, cao quá tầm với, lại không hề có vật gì hay điểm tựa khả dụng. Tuyên Hy tức giận thở hắt ra. Với tình hình này, mấy chiêu võ thuật cô học được mấy hôm nay trở nên vô dụng. “Sao mình lại bất cẩn như vậy chứ? Chỉ biết cắm cổ chạy, không bình tĩnh quan sát xem mình đang chạy đến đâu. Tự đào mồ chôn mình mà!” Thất vọng, Tuyên Hy nhíu mày nhìn đám hán tử hùng hổ trước mặt, khẽ trút tiếng thở dài ão não. Cô biết mình không thể địch lại tất cả.

Đột nhiên, cô sững người. Hình như tình cảnh khốn cùng này, cô đã từng lâm vào trước đây? Nhưng lúc nào, ở đâu, tại sao?... Những hình ảnh mơ hồ vụt qua trong trí óc Tuyên Hy… bọn áo đen… ánh sáng… chạy trốn… vực thẳm. Trong một giây phút, tất cả trở nên rối loạn, rồi đồng loạt vỡ vụn, choáng lấy toàn bộ tri giác, buộc cô nhắm chặt đôi mắt lại.
- Aaa… – Tuyên Hy khuỵu xuống thét lớn, hai tay ôm lấy đầu đang ong lên vì đau buốt.
- Có la cũng vô ích, không ai có thể giúp cô được đâu! – Tên cầm đầu cười khẩy. – Cô sẽ phải hối hận vì dám phá chuyện làm ăn của lão tử!

Tuyên Hy cố gắng mở mắt thật to, nhưng mọi thứ trở nên lòe nhòe. Tai không nghe được gì. Toàn thân cô run bần bật. Môi mấp máy…
- Đừng… đừng đến gần ta! – Cô gào lên. Chuyện gì vậy? Não cô dường như bị thứ gì đó cứa vào. Cổ họng khô khốc. Hình như có cơn sóng lớn chực ập tới, muốn tràn vào kí ức trống rỗng của cô, nhưng lại bị một bức tường vô hình chặn lại. “Ai cứu tôi với! Sư phụ,Tam Nương… Không! Mọi người đều không có ở đây…”

Nhưng cả bọn những tên vô lại kia chẳng ai quan tâm đến lời cô, chúng cười thật to, nhìn cô một cách thích thú. Tên cầm đầu, tay cầm một khúc cây, vỗ vỗ lên tay, miệng cười nham nhỡ, tiến lại gần Tuyên Hy.

Nước mắt chực trào ra. Không phải vì sợ hãi, mà vì đau đớn. Giờ phút này, Tuyên Hy bỗng nhận ra mình thật sự cô độc và yếu đuối đến tội nghiệp. Cô ngã bệch trên xuống nền đất. Lạ thay, cô biết môi mình đang nhếch lên, cười nhẹ.

Tên nọ giơ cao thanh cây, chực, giáng xuống đầu cô.

Trong một giây phút, cô nhắm tịt mắt.

“Lần này không xong thật rồi! Chấp nhận số phận đi.”

Thế nhưng… “Xoảng!”.

Tuyên Hy mở mắt, và ngạc nhiên khi thấy tên kia lảo đảo ôm lấy đầu mình. Và, một dòng chất lỏng rỉ xuống mặt hắn, đỏ tươi. Hơ… chuyện gì vậy? Dưới đất, những mảnh vỡ từ tĩnh rượu văng tung tóe.
- Ai, tên nào dám đánh lén ta?! – tên cầm đầu gào lên, cơ hồ lại cảm thấy có dòng nước trên mặt, hắn đưa tay sờ thử, phát hiện là máu, hắn càng tức giận, mặt đỏ bừng, cả cơ thể như thể phát hỏa. – Ai? Ra mặt đi!

Tuyên Hy thở phào một hơi. May mắn thoát chết trong gang tấc. “Nhưng ai đã giúp mình?” Cô thắc mắc nhìn quanh quất.

Đoạn, có một tiếng nói vang lên…
- A… Thật xin lỗi, ta ném trúng ngươi rồi à? Chậc.

Tất cả hướng lên mái nhà như quán tính, vì đó là nơi tiếng nói vang lên. Một nam nhân mặc áo màu đen, tóc xõa dài. Tay đang cầm một tĩnh rượu khác, y ung dung mĩm cười.

“Là hắn ta, tên cổ quái trên đường lúc sáng ta đã thấy, tên vừa mang đao, vừa cầm tiêu!” Tuyên Hy thoáng ngạc nhiên.
- Ngươi là ai? – Bọn côn đồ điên tiết.
- Là cố ý đúng không?! Ngươi… ngươi thật chán sống rồi, đến lão tử ta mà cũng dám đụng đến. Bây đâu, lôi nó xuống cho ta!

Đám lâu la đồng loạt cầm gậy xông lên. Tuyên Hy vội nép người né ra. Nhưng, nhanh như chớp, nam nhân đã xoay người , một tay làm trụ, lao người xuống. Trong chớp mắt, hắn cho mỗi tên côn đồ một cước, khiến chúng văng ra xa. Rồi thuận đà, hắn xoay người đáp nhẹ nhàng trước mặt Tuyên Hy. Tuy nhiên, không dừng lại ở đó, bọn chúng lại tiếp tục lao lên, lợi dụng số lượng đông đảo dồn hết sức tấn công. Vậy mà, trong tình thế một chọi mười như vậy, nam nhân chỉ nhoẻn miệng cười, một tay để sau lưng, chỉ dùng một tay còn lại mà đối phó, đến thanh đao mang theo bên người cũng chẳng có cơ hội phát huy tác dụng. Thoáng chốc, cả bọn đã lăn lộn trên đất, mặt mày bầm tím. Riêng tên cầm đầu được hắn đặc biệt “ưu ái” tặng cho một cú đá vào ngay giữa mặt, mếu máo ôm hàm răng đã bị gãy mất mất cái chạy mất. Nhanh chóng sau đó, đám thuộc hạ cũng vội vàng biến theo.

Giờ đây, chỉ còn lại Tuyên Hy và tên nam nhân kia. Cô vẫn chưa hết bàng hoàng. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Cơn đau buốt cũng từ từ thuyên giảm. Thật may… Cô lấm lét nhìn tên nam tử đang thong thả mở nút bình rượu đưa lên miệng uống. Dòng rượu theo đó tràn ra, chảy dọc xuống yết hầu đang hoạt động. Thật là… phong độ. Cô thoáng đỏ mặt, ngại ngùng. “Anh hùng? Đây là hình tượng anh hùng tiêu biểu hay sao? Chỉ tiếc rằng mình không phải mỹ nhân…”

Tên nam nhân đột ngột quay lại nhìn cô, nhướn mày, ngạc nhiên.
- Tiểu cô nương, lần sau gặp nguy hiểm nhất định phải kêu cứu đấy nhé. Cứ im lặng như thế bọn chúng sẽ… “ăn hiếp” cô đấy! – Hắn nói bằng cái giọng đùa cợt nửa thật, nửa đùa.
- Nhưng… “Mình kêu cứu thì chắc sẽ có người đến cứu ư?! Vả lại lúc nãy…” – Tuyên Hy đột ngột im lặng.
- Sao? Nhưng gì? Cô sợ đến nỗi nói không nên lời rồi sao?
- Ngươi hơn ta bao nhiêu tuổi mà gọi ta là tiểu cô nương chứ?! – Tuyên Hy sẳng giọng khiến nam tử giật mình. – Ta… đâu có nhát gan đến vậy. Chỉ là một mình ta cũng… - Cô ngập ngừng rồi thỏ thẻ. - Đa tạ ngươi!

Nam nhân thoáng cười.
- Cười cái gì? – Tuyên Hy nhíu mày.

Thế nhưng hắn vẫn không ngừng cười. Cái điệu bộ đó làm cô cảm thấy bực mình.

“Vừa mới cảm thấy ngươi là anh hùng, giờ lại biến thành kẻ chẳng ra gì rồi!”
- Làm gì thì tùy ngươi!

Tuyên Hy bước nhanh, qua mặt tên nam nhân.
- Này, khoan đã!
- Hừm… Chuyện gì? – Cô dừng bước, muốn nghe xem hắn nói gì.
- Ta từng cứu nhiều cô nương như vậy, nhưng chưa từng gặp ai như cô, vừa mới nhận sự trợ giúp từ ta, vậy mà còn dám cư xử với ân nhân bằng cái giọng như thế… - Hắn khẽ im lặng, chân mày hiếu kì chau lại từ từ giãn ra. – Nhưng mà… thật là thú vị, haha…
- Đồ cổ quái!... “Còn “trêu hoa ghẹo nguyệt” nữa sao?! Nhìn cái mặt là ưa không nổi rồi!” – Cô nhíu mày, tiếp tục bước đi.
- Này! – Nam tử “khó ưa” lại gọi với theo.
- … - Tuyên Hy quay lại nhìn hắn chằm chằm, không trả lời.
- Cô tên gì? – Đôi mắt hắn chầm chậm di chuyển trên khuôn mặt cô, ghi nhớ từng đường nét.
- Tại sao ta phải nói cho ngươi biết? – Cô lạnh lùng trả lời.

Nhưng mà, không biết hắn đã dùng loại võ công gì, thoáng chốc đã mặt đối mặt với cô, đầu cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô…
- Vì ta là ân nhân của cô! – Hắn trả lời cô với một nụ cười. Đôi mắt sâu, hơi nheo lại, sáng lấp lánh như ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ.

Tuyên Hy chợt bối rối, cúi gầm mặt, tránh né ánh mắt kia.

“Ta ghét cái nụ cười này!”
- Cô nợ tôi một ân tình đấy, tiểu cô nương! – Hắn đắc ý nhìn cô, cố tình nghiêng đầu bỡn cợt nhả từng chữ bên tai cô.
- Ngươi..! Chẳng phải người ta nói “thi ân bất cầu báo” sao?! – Tuyên Hy bực tức nhìn thẳng lại hắn, lạnh giọng nhất có thể.
- Nhưng ta có từng chính miệng nói vậy với cô sao?! – Hắn ngang nhiên trả lời. – Sao? Chỉ có tên thôi, cũng không muốn trả lời nữa sao?
- Ta… Thôi được rồi. - Cô nhượng bộ. - Ta tên… - “Nhưng mà mình không thể nói với hắn là Tiểu Nha được…”
- Đừng nói với ta là đến tên mình cô cũng không nhớ nữa nhe?! – Vừa hắn vừa tiến sát lại gần.

Tuyên Hy vội nhặt một khúc gỗ của đám côn đồ lúc nãy bỏ lại, huơ huơ trước mặt hắn.
- Đứng im! Ngươi là lại gần thì ta ra tay đấy! – Cô đe dọa.

Tên nam nhân thoáng sững người, sau đó lại mỉm cười. “Sao lúc nãy cô không dùng thái độ này phản kháng lại bọn chúng đi?”
-Được. Ta đứng im! – Hắn nhịn cười đưa hai tay lên làm ra vẻ vô tội.
- Ta… - Tuyên Hy ngửa mặt nhìn lên trời, nhìn người đối diện, cười tươi, từ từ nhẹ giọng. – Ta tên Thiên Nha! Còn ngươi?
- Ta ư?! – Hắn cười nhẹ, từng chữ từng chữ nhấn mạnh. - Ta tên Phong-Hạ-Nhất-Lang!

Chương 10 <<< . >>> Chương 12
 
Bên trên